Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không gian im lặng.

Người đàn ông duy trì tư thế một tay kéo cà vạt, dựa vào ghế xoay, chân trái đặt trên ủng quân đội trực tiếp dựa vào mép bàn làm việc trước mặt, nhìn chằm chằm Cố Dữ Miên. Theo cách nói trên mạng, tư thế này rất A*, tư thế nào người bình thường không thể làm được, nếu không cẩn thận sẽ trở thành côn đồ.

(Tư thế A: mình kiếm không ra nghĩa của từ này, ai biết thì giúp mình với, mình cảm ơn.)

Nhưng người này sẽ không, không chỉ không, nếu tìm một nhiếp ảnh gia để chụp một bức ảnh đó sẽ là một trang bìa tạp chí.

Hắn có vẻ ngoài hai mươi, làn da có tông màu trắng mát, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hơi mím lại, nếu không phải có vẻ u sầu và thiếu kiên nhẫn trên đôi lông mày tuấn tú, thật sự có chút giống như tượng ngọc không dính khói lừa phàm tục.

Cố Dữ Miên chưa bao giờ nhìn thấy một người có khí chất mạnh mẽ như vậy.

Đó là một loại khí chất rất hấp dẫn, một loại coi thường tất cả mọi thứ, sự kiêu ngạo không khoan nhượng, như thể nó đã thấm vào máu nhiều năm ở vị trí cao.

Đôi mắt xanh xám của người đàn ông cẩn thận đánh giá Cố Dữ Miên, một lúc sau mới hơi híp lại.

Cố Dữ Miên: "......"

Đôi mắt kia làm cho cậu nhất thời xuất thần, cho rằng bọn họ là ngày đêm nhìn nhau —— trong lòng cậu nghi hoặc, nhưng rất nhanh loại suy nghĩ cảm thấy vô lý này.

Thứ nhất, Tuyết Đoàn chưa thức tỉnh dị năng, cho dù là kiểm tra đo lường như nào, trừ phi mọi người hợp tác lừa gạt cậu.

Thứ hai, Tuyết Đoàn của cậu chỉ là một đứa trẻ ngỗ ngược, tính tình không tốt. ... người lạ không được tiến tới, thậm chí bạo lực đến mức đáng sợ.

Không ai nghĩ tới Cố Dữ Miên sẽ quay lại. Mười mấy giây sau, đại công tước Finnick là người phản ứng đầu tiên.

Anh cẩn thận liếc nhìn người đàn ông ở giữa, hắng giọng. Bình tĩnh hỏi: "Cậu Cố, có chuyện gì sao?"

Giáo sư cũng là người tốt, ngây người một giây liền nhanh chóng hiểu rõ tình huống là như thế nào. Ông chậm rãi đứng thẳng lên, đấm một bên eo, đi tới rót nước cho Cố Dữ Miên.

Cố Dữ Miên cũng nhìn người đàn ông vài giây, cười với hắn, rất nhanh liền lễ phép dời ánh mắt.

Người đàn ông vẫn còn nhìn cậu, ánh mắt kia không làm Cố Dữ Miên đột ngột khó chịu, nhưng có nồng đậm cảm giác hiện diện, làm cho Cố Dữ Miên có chút không thoải mái.

"Xin lỗi, làm chậm trễ thời gian của mọi người. Tôi đến hỏi... không, để xem thủ tục của Tuyết Đoàn thế nào." Cố Dữ Miên bình tĩnh hỏi: "Thằng bé vào lớp chưa?"

Đã gần mười phút kể từ khi cậu bước ra khỏi văn phòng lần trước, Đây là nguyên nhân có thể xảy ra nhất.

Giáo sư đáp:

"Đúng vậy, tôi vừa nhờ chủ nhiệm lớp đưa em ấy vào lớp."

Ngoại trừ trợ lý giáo sư còn có chút luống cuống, những người khác đều đã điều chỉnh trạng thái, Finnick đã tham gia chính trị trong nhiều năm, hoàng đế đã sử dụng tới thuận tay, không phải chuyện này không thể làm xong.

Finnick đẩy kính và hỏi: "Bây giờ hẳn là đang trong lớp, cậu Cố, cậu có muốn xem một chút không?"

"Được." Cố Dữ Miên gật đầu: "Làm phiền rồi."

Màn hình ánh sáng giữa không trung chiếu tình hình của lớp học, báo tuyết nhỏ theo giáo viên chủ nhiệm vào lớp học, uể oải nhảy lên bục giảng, liếc nhìn camera giám sát.

Cố Dữ Miên cẩn thận nhìn một hồi.

không có sai sót , quả nhiên là nhóc con nhà cậu, hình như có phần giới thiệu bạn học mới.

Mọi người nhẹ nhõm nhìn cậu, vốn tưởng rằng đã kết thúc.

Không ngờ Cố Dữ Miên dừng một chút, sau đó nhìn về phía người đàn ông trầm mặc từ đầu đến cuối, có chút áy náy hỏi:

"Tôi quên nói với Tuyết Đoàn, tôi có thể gặp thằng bé bây giờ không?"

"......"

Người đàn ông thản nhiên nhìn Cố Dữ Miên, xoay quang não trong lòng bàn tay.

"Có thể." Gương mặt Finnick hơi thay đổi trong giây lát: "Tôi sẽ bảo chủ nhiệm lớp đưa em ấy đến đây."

Cố Dữ Miên gật đầu, Finnick làm động tác ra hiệu đợi một lát.

Finnick mở máy tính quang học, bấm số chủ nhiệm lớp, không chút do dự, bên kia nhanh chóng kết nối. Cố Dữ Miên có thể nhìn thấy màn hình. Giáo viên chủ nhiệm trên màn hình nói gì đó với học sinh, bước ra khỏi lớp và kết nối điện thoại:

"Giáo sư Fang, có chuyện gì vậy?"

Finnick nhìn Cố Dữ Miên nói:

"À, phụ huynh của Tuyết Đoàn muốn gặp em ấy, làm phiền giáo viên đưa em ấy đến đây ngay bây giờ."

"Được." Giáo viên chủ nhiệm nói xong liền cúp điện thoại, bước vào lớp.

Cố Dữ Miên đến giây cuối cùng mới không buông tay:

"Được rồi. Giáo sư Fang, tôi chờ buổi tối lại nói chuyện với Tuyết Đoàn sau, không làm phiền việc giới thiệu bạn mới."

"Được rồi... xin lỗi chủ nhiệm lớp" Finnick dường như bất lực nhìn Cố Dữ Miên và nói qua quang não: "Bây giờ không cần thiết nữa, thầy cứ tiếp tục dạy đi."

Anh thầm nghĩ, con người mà hoàng đế thích thực sự rất nhạy bén. May mắn thay, họ đã chuẩn bị rất hoàn hảo.

Mặc dù Cố Dữ Miên đã khiến họ tự nhiên thích ý, huống hồ là những động vật khác, Finnick lần đầu tiên nhìn thấy cạu, đã muốn vẫy đuôi và rủ Cố Dữ Miên chơi trò đuổi bắt với anh, nhưng không ngờ rằng bề ngoài trông vô hại và hiền lành, là một cao thủ giấu kim trong bông, không thể dây dưa.

Cúp điện thoại.

Cố Dữ Miên nhìn người trong phòng, cảm thấy mình quá nhạy cảm đã gây ra rắc rối, vì vậy xấu hổ gật đầu: Xin lỗi, vừa rồi tôi không nghĩ thông suốt. Xin phép tôi về trước, không làm phiền mọi người nói nhiều chuyện."

Ban đầu muốn hỏi về chú gấu trúc con, nhưng thấy họ đang bận rộn, Cố Dữ Miên cũng không tiện quấy rầy.

Finnick liếc mắt nhìn người ở giữa, vừa định gật đầu: "Được, khu vực này khó tìm được phi cơ, có cần tôi kêu người chở cậu về không?"

Cố Dữ Miên làm sao không biết xấu hổ: "Không..."

"Tôi chở cho."

Người đàn ông trầm mặc đứng lên, trầm giọng nói.

Cố Dữ Miên mới phát hiện hắn rất cao, thậm chí cao hơn mình 1m8 nửa cái đầu. Hắn vừa nhấc chân dài, mấy bước liền đi tới bên cạnh Cố Dữ Miên, cúi đầu nhìn Cố Dữ Miên, ném thẻ điều khiển phi cơ hình dạng vảy.

Cố Dữ Miên suýt chút nữa không thở nổi mấy giây dưới cái khí thế áp bức kia, nhưng rất nhanh nó đột nhiên rút đi, cậu gần như không cảm nhận được nữa.

Cố Dữ Miên còn muốn từ chối, nhưng người đàn ông không nói gì liền đi ra khỏi cửa.

Lúc đi tới cửa, người đàn ông nghiêng người, nhìn Cố Dữ Miên đang đứng hình hai giây, trầm mặc chốc lát, cười lạnh nói:

"Sợ tôi?"

Cố Dữ Miên: "......"

Đồ tồi.

Đi, đi nào.

Finnick và giáo sư cũng không ngăn cản, Finnick định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hoàng đế, anh liền nuốt xuống tất cả, cúi đầu nhìn hai người đi ra khỏi cửa.

.

Đây là lần đầu tiên Cố Dữ Miên nhìn thấy loại phi có này, không khỏi cản thán người giàu thật biết chơi. Giống như những đầu máy xe lửa hạng nặng trước đây, nó chẳng qua là phi cơ trên không trung, người đàn ông đứng trên mặt đất với đôi chân dài đi ủng quân đội, hắn hếch cằm về phía cậu.

Vẫn là một chàng trai tuyệt vời.

Người nọ từ trên không trung ném cho cậu một thứ giống như kính bảo hộ, Cố Dữ Miên giơ tay chụp lấy, sau khi đeo vào, có cảm giác toàn thân đều là công nghệ tiên tiến —— đây không phải kính bảo hộ bình thường, còn có tốc độ kiểm tra chóng mặt, thậm chí theo dõi nhịp tim, gọi khẩn cấp, để bay an toàn ở độ cao lớn.

Cố Dữ Miên ngồi ở hàng ghế sau, không có tay vịn, khi ngồi phần eo của cậu cảm thấy không thoải mái, đành phải ngơ ngác ngồi thẳng.

Người đàn ông liếc cậu một cái, ra lệnh: "Cậu ngồi ở phía trước đi."

Cố Dữ Miên: "?"

Người này khi nói có cảm giác thuyết phục, Cố Dữ Miên còn chưa kịp hỏi tại sao, liền làm theo lời hắn. Người đàn ông đổi vị trí với cậu, ngồi ở phía sau Cố Dữ Miên, khi hắn vươn tay bắt lấy tay lái phía trước, trong lúc vô tình đem Cố Dữ Miên ôm vào trong ngực.

Cố Dữ Miên: "......!"

Cố Dữ Miên là một thanh niên mảnh khảnh hơi gầy, mà người này rõ ràng là xuất thân từ quân đội, khung xương của hắn lớn hơn Cố Dữ Miên.

Mùi thuốc lá nhàn nhạt trộn lẫn với mùi tuyết tùng, Cố Dữ Miên có thể nhìn thấy ngón tay của hắn nắm tay cầm, các đốt ngón tay mảnh khảnh tái nhợt hơi siết chặt, như thể hắn còn lo lắng hơn bản thân Cố Dữ Miên một chút.

"Này không được tốt lắm." Cố Dữ Miên đã có chút hối hận, tuy rằng hai người đàn ông không chiếm tiện nghi của nhau,, nhưng bản tính của cậu không quen cùng người khác gần gũi như vậy... Làm thế nào phi cơ hạng nặng này sẽ bay lên trong khoảng thời gian ngắn, thật đáng sợ khi nghĩ đến:

"Tiên sinh, thật quá phiền phức cho anh, tôi sẽ lấy chiếc máy bay công cộng trở về ——"

Giọng nói của người đàn ông cắt ngang lời cậu:

"Sóc Hàn."

Cố Dữ Miên: "Cái gì?"

Ở tư thế ôm Cố Dữ Miên từ phía sau này, người đàn ông lười biếng nghiêng đầu, nói nhỏ bên tai Cố Dữ Miên: "Tôi tên là Sóc Hàn."

Từ góc độ này, Sóc Hàn có thể nhìn thấy một nửa vết răng không phai trên chiếc cổ trắng trẻo sạch sẽ của chàng trai trẻ, bị chính hắn cắn ngày hôm qua, đánh dấu tài sản.

—— Điều này khiến hắn hài lòng.

Quá gần gũi, Cố Dữ Miên thậm chí có thể cảm nhận được đôi môi mát lạnh của đối phương chạm vào.

Người đàn ông này cùng Cố Dữ Miên lần đầu tiên gặp mười phút trước có chút khác biệt, lúc đó ở văn phòng, hắn có chút cáu kỉnh, tràn đầy địch ý, lúc này, lại trở nên lười biếng và bất cần, giống như một con sư tử được người bên cạnh xoa dịu, cảm giác này mang đến cho Cố Dữ Miên một cảm giác quen thuộc không thể diễn tả được.

"Sóc Hàn." Cố Dữ Miên lặp lại cái tên này, từ 'Sóc" này hơi quen thuộc.

"Tốt." Người đàn ông nhướng mày nói: "Đi thôi."

Lúc này Cố Dữ Miên mới ý thức được có cái gì không đúng: "Khoan, chờ một chút ——"

Sóc Hàn lắc tay cầm, giẫm lên ly hợp*, cảm giác không trọng lượng trong nháy mắt dâng lên, tiếng gió vù vù bên tai, những thứ xung quanh nhanh chóng xa và thu nhỏ!

( Ly hợp: là một bộ phận giúp kết nối trục khuỷu của động cơ với các bộ phận khác của hộp số. Nhiệm vụ chính của bộ ly hợp là dẫn động hộp số bằng cách đóng (hợp) hoặc mở (ly) dựa theo sự điều khiển của người lái. Khi đó, xe sẽ chuyển động tiến, lùi hoặc có thể dừng lại. )

Cố Dữ Miên: "A a a!!!"

Mặc dù cậu không sợ độ cao, nhưng điều cậu sợ nhất khi đi đến công viên giải trí là tàu lượn siêu tốc. Cảm giác này thậm chí còn đáng sợ hơn đi tàu lượn một trăm lần, trong một giây đầu óc cậu trống rỗng, từng tế bào đều đang gào thét!

Sóc Hàn không ngờ cậu lại phản ứng mạnh như vậy, có chút bối rối cúi đầu nhìn, nhưng cơ thể con người không chịu nổi sự đột ngột đó.
Một lát sau, Sóc Hàn theo thói quen nghiêng đầu hôn lên vành tai cậu an ủi: "Tôi ở đây, đừng sợ."

Sau nụ hôn, cả hai người đều tạm dừng.

"......"

Hai mươi phút sau.

Phi cơ hạng nặng nhanh chóng dừng ở trước cửa nhà Cố Dữ Miên, Cố Dữ Miên xuống xe, cả người tựa như gỗ.

Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, hắn? Tôi???

Cố Dữ Miên cho rằng bản thân thẳng, cậu không kỳ thị đồng tính nam, nhưng Sóc Hàn trông cũng không giống như vậy ... Đều đàn ông độc thân bình thường sẽ chơi như thế này? Nhưng phản ứng đầu tiên dưới tình thế cấp bách này có nên hỏi không? Không được, điều này quá xấu hổ.

"Vậy tôi về nhà đây, ngài Sóc, hôm nay cảm ơn anh." Cố Dữ Miên như đang nằm mơ, lễ phép nói: "Sau này có thời gian đến nhà chơi tôi chơi nhé."

Sóc Hàn cụp mắt nhìn cậu, môi mỏng hơi mím lại: "Được. "

Hắn không ngừng nhìn bóng lưng Cố Dữ Miên, mãi cho đến cậu quẹo qua lối đi cũng không nhìn thấy nữa, sau đó hắn nhắm mắt lại, đạp ly hợp khởi động lại phi có.

Không thể nóng vội.

.

Trong biệt thự.

Cậu bé mặc quần yếm cầm trên tay một chiếc quang não, sau khi mở khóa bằng dấu vân tay, lập tức nhìn thấy hàng trăm cuộc gọi nhỡ từ người đại diện của mình. Anh đặt ngón tay lên phím quay số, nhưng một giây trước khi anh định bấm, sự do dự dần dần hiện lên trên mặt anh.

Hiện tại, rời đi nơi này có đúng hay không?

Lý trí nghĩ lại, tình huống hiện tại của anh không ổn định, cũng không biết khi nào sẽ biến trở về trạng thái thú con, có lẽ cần thời gian rất lâu mới có thể hoàn toàn khôi phục —— kết hợp với trí nhớ , anh nhớ lại quá khứ mơ hồ nghe bố đề cập rằng viên nang cứu hộ hình quả trứng được trang bị cho phi thuyền mà anh tình cờ chọn là lô viên nang cứu hộ hình quả trứng cuối cùng ở trạng thái bất ổn nhất.

Những người họ hàng khác của Nồi gia đều sống trong Phật gia ở khu Thương Thành, thỉnh thoảng mới ra ngoài hỏi thăm tin tức của tổ tiên, cha mẹ cũng đang đi nghỉ ở trái đất cổ, không thể liên lạc được trong một thời gian ngắn.

Trạng thái thú con không an toàn và không có khả năng tự bảo vệ.

Người đại diện đương nhiên là vì anh, nhưng so với sức khỏe và sự an toàn của anh, người đại diện qua tâm đến lợi ích hơn, nếu người đại diện biết tình hình hiện tại của anh thì sẽ làm thế nào đây?

Ít nhất là chắc chắn, người đại diện sẽ không để cho anh như bây giờ cùng Cố Dữ Miên trải qua giai đoạn đặc biệt này một cách bình yên vô sự.

Và điều quan trọng nhất là ——

Cuối cùng anh cũng gặp được Cố Dữ Miên, mặc dù không chắc chắn một trăm phần trăm rằng đó là người đó, nhưng từ góc độ ích kỷ mà nói..... thực sự không muốn rời đi!

Ngoại trừ một đứa bé không biết gì, còn thân phận nào phù hợp với anh không?

Không có.

Tóm lại, biện pháp tốt nhất bây giờ là tiếp tục ở lại với Cố Dữ Miên, thử liên lạc với cha mẹ và họ hàng ở thượng thành. Tận lực tránh bị Cố Dữ Miên cùng người đại diện phát hiện, tốt nhất là không để người hâm mộ vạch trần trong buổi phát sóng trực tiếp của Cố Dữ Miên, đợi đến khi ổn định hơn mới làm bước tiếp theo.

Cậu bé chín tuổi ngồi khoanh chân trên mặt đất với vẻ mặt nghiêm túc, khuôn mặt thanh tú và đáng yêu dựng thẳng lên, đôi lông mày cau lại một cách cay đắng.

Sau năm phút, anh đã có tất cả những ưu và khuyết điểm trong đầu. Nhanh chóng đứng dậy, bật não quang xâm nhập hệ thống an ninh và xóa các bản ghi giám sát đi kèm của biệt thự, đồng thời yêu cầu quang não chiếu màn hình lên không trung bắt đầu để gõ vào màn hình trên ngón chân.

Cùng lúc đó tiếng bước chân mơ hồ từ ngoài cửa truyền đến, cậu bé cuối cùng cũng gõ xong, lần này, thời hạn trở lại thành người lớn cũng đã đến.

Cảm giác mệt mỏi và buồn ngủ nhanh chóng tràn vào não ——

Mười giây sau.

Gấu trúc con mũm mĩm nằm trên tấm thảm mềm mại, cuộn tròn thành một chiếc bánh bao nhỏ, bất giác ngủ say. Người máy gia đình chu đáo đắp cho nó một chiếc chăn nhỏ, ánh nắng gần trưa chiếu vào nó, trông thật ngây thơ đáng yêu.

"Làm sao lại ngủ dưới đất?" Cố Dữ Miên đi vào phòng khách, khom người ngồi xổm bên cạnh gấu trúc nhỏ, nhẹ nhàng xoa đầu của nó: "Viên Viên?...... Thật sự ngủ rồi."

Cố Dữ Miên không biết rằng cuộc sống của cậu sắp thay đổi mạnh mẽ sau khi cậu ra ngoài nửa ngày, nhưng may mắn thay mọi thứ đã được dừng lại.

Cậu ôm nhóc mũm mĩm của nhà mình, thấy dưới đất là quang não của Bánh Trôi.

Cố Dữ Miên: "?"

Cậu cầm quang não lên nhìn, cũng không thấy có gì khác biệt, liền đem cất vào trong ngăn tủ.

Buổi chiều hôm đó.

Sau khi đón báo tuyết nhỏ từ trường học về, xác định đứa nhỏ không có việc gì, Cố Dữ Miên lại lên trang Tinh Không.

Tinh cầu Thủ Đô và tinh cầu Tucker không ở trên cùng một máy chủ nên tài khoản trên tinh cầu Thủ Đô được Tinh Không cung cấp cho cậu. Sau gần như cả ngày, cậu chỉ bắt đầu phát sóng trực tiếp trong buổi đánh giá ngày hôm qua, đã lần lượt có được hàng nghìn người theo dõi.

Cố Dữ Miên rất khó hiểu:

"Mình biết trong đó có một bộ phận người tinh cầu Tucker vượt tường đến, còn lại...?"

Cố Dữ Miên đại khái nhìn một vòng.

Trong người liên hệ của tài khoản mới, cũng có một nhãn hiệu của người quản lý, biệt danh là Đường Đường, là chức danh độc quyền của nhân viên chính thức của Tinh Không. Cố Dữ Miên vừa lên mạng, tin nhắn riêng của Đường Đường liền lập tức gửi tới.

【 Đường Đường: Miên Miên, xin chào, tôi là Đường Đường, quản lý tạm thời của cậu ở tinh cầu Thủ Đô, sau này xin chỉ giáo =3= 】

Cô gái này có vẻ dễ thương. Cố Dữ Miên đã gửi một ghi chú thoại:

"Ừm, chào Đường Đường, sau này xin chỉ giáo thêm."

【 Đường Đường: A a a a a Miên Miên gọi tên tôi a a a  cuộc đời này đáng giá! 】

Cố Dữ Miên: "????"

Bánh Trôi nhỏ còn đang ngủ say. Báo tuyết nhỏ nép vào trong lòng Cố Dữ Miên, liếc nhìn màn hình, không vui duỗi chân ra vò tóc Cố Dữ Miên, Cố Dữ Miên nắm bàn chân nhỏ của nó nhéo nhéo.

Đường Đường nhanh chóng thu hồi tin nhắn của cô.

【 Đường Đường: Xin lỗi, chị song sinh của tôi vừa cướp quang não của tôi, không phải là tôi. 】

【 Đường Đường: Miên Miên, hôm nay liên lạc với cậu thực ra là như vậy, chúng tôi hy vọng cậu có thể làm một video, nó giống như phát sóng trực tiếp thông thường. Cậu thậm chí có thể ghi lại video trong khi phát sóng trực tiếp, sau đó chỉnh sửa —— để làm một video tác phẩm tiêu biểu, thuận tiện hơn cho việc giới thiệu và quảng cáo tiếp theo của chúng tôi, Tinh Không sẽ chính thức thông báo cho bạn vào tối nay. 】

Cố Dữ Miên gật đầu tương tự như trạm bảng chữ cái ở kiếp trước của cậu.

Nói về điều này, thực sự đã có những video phát sóng trực tiếp của cậu được lưu hành trên mạnh và một số video trong số đó rất nổi tiếng, nhưng vẫn có sự khác biệt giữa việc ghi lại từ góc độ của người hâm mộ và tự mình làm, có rất nhiều việc không thể lo được.

【 Cố Dữ Miên: Được, tối nay tôi sẽ cố gắng làm. 】

Đúng là phát sóng trực tiếp và quay video có thể được thực hiện cùng nhau, dù sao nội dung cũng giống nhau.

Gấu trúc nhỏ ngủ ở trên đùi Cố Dữ Miên, Cố Dữ Miên ôm lấy báo tuyết nhỏ, nhẹ nhàng giúp tiểu tổ tông vuốt tóc từ trước ra sau, nhân tiện suy nghĩ, tối hôm nay sẽ phát sóng trực tiếp nội dung gì đây?

"Mùa hè, ban đêm......"

Cố Dữ Miên rất nhanh có ý tưởng.

Từ tinh cầu Tucker đến nay phát sóng trực tiếp đều giống như ở trong nhà, những nội dung này người xem dần sẽ phát mệt. Hơn nữa ngày mai lại là cuối tuần, báo tuyết nhỏ thì không phải đi học, bận rộn không có cơ hội đưa đám nhỏ ở nhà ra ngoài chơi, sao không nhân cơ hội này——

"Cùng nhau lên núi dã ngoại, cắm trại, xem đom đóm và các vì sao. Đoàn Đoàn có muốn đi không? Viên Viên đâu?"

Bánh Trôi nhỏ vẫn đang ngủ, nhưng trong tiềm thức biết rằng Cố Dữ Miên đang đặt câu hỏi cho nhóc, phát ra âm thanh nhỏ. Tuy rằng báo tuyết nhỏ không biết nhân loại của nó nói chuyện kỳ ​​quái gì, nhưng nó vẫn luôn cưng chiều cậu, lười biếng ngáp một cái.

Vì thế liền quyết định như vậy.

Cố Dữ Miên là một người có tính cơ động cao, kỳ thật cậu cũng đã từng nghĩ tới điều này, trước khi đến tinh cầu Thủ Đô đã âm thầm kiểm tra chiến lược, hiện tại chỉ cần bổ sung một ít vật tư là có thể ra ngoài.

Buổi tối sáu giờ, Cố Dữ Miên đúng giờ mở phòng phát sóng trực tiếp.

Trong vòng nửa phút, số lượng người xem không ngừng tăng lên, và vô số làn đạn tuôn ra!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro