Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Dữ Miên cảm thấy lúc này rất vui vẻ.

Cuối tuần nên trải qua như thế này, cả nhà đi ăn ở ngoài, sau đó đi đâu đó vui chơi...

Tuy nhiên, nhược điểm duy nhất là bữa ăn sắp kết thúc, Cố Dữ Miên lại đang suy nghĩ nên đưa báo tuyết nhỏ và gấu trúc con đi đâu chơi, thì đột nhiên một tiếng bíp thông báo phát ra từ não quang.

【 Sóc Hàn: Giúp tôi một việc nhé. 】

Cố Dữ Miên: "?"

Lần trước đối phương đưa báo tuyết nhỏ đến toà nhà Ngân Hà, Cố Dữ Miên có tài khoản liên lạc Tinh Võng của Sóc tiên sinh, nhưng đây là lần đầu tiên nhắn tin với nhau.

Bánh Trôi nhỏ cầm một chiếc sủi cảo tôm thủy tinh gặm nhấm bằng hai móng vuốt, nó ngơ ngác nhìn Cố Dữ Miên, báo tuyết nhỏ lười biếng nằm trên vai cậu ngủ gà ngủ gật.

Vì bên kia đang gửi tin nhắn văn bản, nên việc gọi điện thoại hay gọi video có lẽ sẽ bất tiện. Cố Dữ Miên suy nghĩ một chút, rồi trả lời:

【 Cố Dữ Miên: Xin lỗi, anh đang ở đâu vậy? Có chuyện gì thế? 】

Mặc dù rất bối rối không hiểu tại sao Sóc Hàn lại chọn nhờ cậu giúp đỡ, họ dường như không biết rõ về nhau. Nhưng trước đây Sóc Hàn đã từng giúp đỡ cậu hai lần, vì tình về lý, Cố Dữ Miên luôn muốn giúp đỡ đối phương nếu có việc gì cần làm.

Khoảng một phút rưỡi sau, lại nhận được tin nhắn:

【 Dưới toà nhà Thập Tự Phương Nam* khu C, có việc gấp. 】

Thập Tự Phương Nam:

Cố Dữ Miên: “……”

Được rồi, dường như có điều gì đó không thể giải thích chỉ bằng vài từ.

Nhưng khu A quá xa, cậu sống ở khu D, địa điểm ăn uống hiện tại của cậu là ở khu A. Khu D và A ở gần nhau nhất, và khu C bị ngăn cách bởi cả một khu B khổng lồ, trải dài gần như một nửa Hạ Thành.

Ngoài ra, cậu còn có một câu hỏi khác.

【 Cố Dữ Miên: Chuyện này có nghiêm trọng không? 】

Điều này quyết định liệu cậu có nên đưa bọn nhỏ đi cùng hay không.

Để báo tuyết nhỏ và gấu trúc con ở nhà một mình quá lâu, mặc dù có hệ thống an ninh, Cố Dữ Miên vẫn lo lắng. Nếu như chỉ là vay tiền hay sửa lốp xe gì đó, dẫn theo cũng không sao, vừa khéo đi dạo quanh khu C luôn.

Nhưng câu trả lời của đối phương trái ngược với những gì Cố Dữ Miên hy vọng.

【 Sóc Hàn: Nghiêm trọng. 】

Trong đầu Cố Dữ Miên chợt hiện lên cảnh tượng một nhóm băng đảng xã hội đen giết người đánh nhau, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể loại bỏ hình ảnh quá không phù hợp với tính tình của Sóc Hàn ra khỏi đầu cậu.

Vì nghiêm trọng, tốt hơn hết là đem bọn nhóc về nhà, cố gắng tốc chiến tốc thắng giải quyết vấn đề.

Một tiếng rưỡi sau.

Cố Dữ Miên đầu tiên dẫn báo tuyết nhỏ và gấu trúc con về nhà, thiết lập hệ thống an ninh, sau đó lên tàu bay đến khu C. Đây cũng là lần đầu tiên cậu gặp phải tình trạng tắc đường trong thời đại tinh tế — trong thời gian đi chơi cao điểm cuối tuần, khu C là khu vực sầm uất nhất ở Hạ Thành, thiết bị treo công cộng hạn chế di chuyển.

Vốn dĩ hai mươi phút là có thể tới, kéo dài mất một giờ.

Ngồi trên tàu bay không có việc gì, Cố Dữ Miên mở phần mềm tin tức bắt đầu xem tin tức, đây là một cách để cậu tiếp thu tin tức của thời đại này.

【 Siêu sao nổi tiếng bị bệnh nặng nằm liệt giường, không ngờ nguyên nhân hoá ra là? 】

.......... Đang nói về Nhị Thập Tứ Nồi, chuyện trong đó Cố Dữ Miên đã biết, tiêu đề ở đây cũng mang phong cách của Ban Tin Tức UC.

【 Giá nguyên liệu thực phẩm đột nhiên tăng. 】

【 Tổng bí thư công bố hoàng đế sẽ ở lại quận Hạ Thành trong ba tháng, để xem sự phát triển của khu vực nội thành ở thủ đô trong mười năm tới. 】

Bệ hạ? Quận Hạ Thành?

Cố Dữ Miên lúc này mới nhớ tới, tuy rằng cậu đã sống ở chế độ quân chủ lập hiến này lâu như vậy, nhưng cậu vẫn biết rất ít về kiến ​​trúc thượng tầng của nó. Cố Dữ Miên mở Tinh Võng tìm kiếm.

Thật bất ngờ, trên mạng lại không tìm thấy bức ảnh nào của vị hoàng đế này, cũng chỉ có một số thông tin chính thức, ngay cả tên họ cũng không được nhắc đến.

—— Hall đệ tứ, hai mươi tuổi thức tỉnh, mười tám tuổi tốt nghiệp Học Viện Quân Sự Đệ Nhất Thủ Đô. Đánh giá sức mạnh tinh thần lực SSS (được biết đến cao nhất).

"Thức tỉnh ở tuổi hai mươi và tốt nghiệp ở tuổi mười tám?" Cố Dữ Miên có chút không tin, "Vậy là tốt nghiệp trước khi thức tỉnh sao?"

Độ tuổi thức tỉnh trung bình của cư dân tinh tế dường như là mười lăm, và hai mươi là muộn nhất để thức tỉnh, mười tám tuổi mà không thức tỉnh thì thông thường sẽ đánh giá là ‘rất khó thức tỉnh’.

Cố Dữ Miên tra một số tin tức khác, mới phát hiện trong ba mươi năm đầu đời của vị hoàng đế được vô số người kính trọng và kính sợ này, không một năm nào là dễ dàng.

Khi còn nhỏ đau khổ, thời thiếu niên thì cực khổ, chịu vô số lời chỉ trích ‘giết cha’ kế vị, chiến đấu ở tiền tuyến suốt bảy năm, sau chiến thắng trở về thủ đô phải đối mặt với những thế lực gây rắc rối để mắt tới mình.

Bức ảnh duy nhất có thể tìm thấy trên mạng là hình ảnh bóng lưng.

Vóc dáng thon dài và cương nghị của hoàng đế quay lưng về phía ống kính, xung quanh là những người cầm bó hoa cổ vũ và các bộ trưởng cúi chào, phía sau hắn là các quan chức nghi lễ và những người trong nhà thờ, ai cũng có vẻ vui mừng.

Chỉ có người ở giữa bức ảnh là hoàn toàn tách biệt với không khí xung quanh.

Mọi người đều có màu sắc, hắn là người duy nhất từ đầu tới chân có màu xám.

Người đàn ông mặc quân phục cao lớn cùng áo choàng hoàng gia, kiêu ngạo và cô độc, một mình bước lên ngai vàng tối cao.

“……”

Cố Dữ Miên đã xem thông tin ảnh, bức ảnh này được chụp vào năm 232 của lịch thiên văn, cuộc chiến hàng trăm năm với quân Trùng Tộc đã kết thúc, vị vua trẻ này từ biên giới trở về thủ đô, đây là lễ chào mừng. Chẳng trách người ta có vẻ vui vẻ như vậy, thời đại hoà bình đã đến, đương nhiên là vui.

Nhìn bức ảnh này, Cố Dữ Miên cảm thấy vô cùng chấn động, ngoài chấn động ra, cậu còn cảm thấy có chút chua xót cùng đau đớn không thể giải thích được.

Có lẽ nỗi cô độc trong bức ảnh đã cộng hưởng với trái tim của cậu.

Ngay khi Cố Dữ Miên chuẩn bị kiểm tra thêm, âm thanh của tàu bay đến trạm vang lên, cậu không còn cách nào khác đành phải tắt quang não và xuống tàu bay. Toà nhà Thập Tự Phương Nam là tác phẩm điêu khắc tại quảng trường của khu thương mại lớn nhất khu C.

Tinh cầu Thủ Đô quả thực rất náo nhiệt, ít nhất cậu chưa bao giờ nhìn thấy trên đường tinh cầu Tucker đông đúc như vậy. Công nghệ ảnh ba chiều trực tuyến quá tiên tiến, theo suy đoán của Cố Dữ Miên, đường phố lẽ ra vắng tanh, nhưng thực tế không phải vậy.

Cố Dữ Miên ban đầu sợ không tìm được người, nhưng điều này hoàn toàn không cần thiết bởi vì...

Sóc Hàn quá nổi bật trong đám người.

Hôm nay hắn không mặc quân phục, mà mặc một chiếc áo hoodie và quần yếm kiểu đường phố. Sóc Hàn có đôi chân dài, đi một đôi bốt martin, một tay đút trong túi thản nhiên ngậm cây kẹo mút trong khi chờ đợi ai đó.

Chỉ riêng khuôn mặt đó thôi đã đủ bắt mắt, chưa kể khí chất lười biếng nhưng kiêu ngạo của hắn, đám đông dày đặc, đáng ngạc nhiên là không có sinh vật sống nào có thể đi qua xung quanh hắn trong bán kính ba mét. Thỉnh thoảng có người nhìn hắn với ánh mắt ngạc nhiên, trong đó có rất nhiều cô gái, nhưng không ai dám tiến tới hỏi thông tin liên lạc của hắn.

Cố Dữ Miên vừa bước vào quảng trường, Sóc Hàn đột nhiên ngước mắt lên, cách đám người một khoảng rất xa, ánh mắt giao nhau.

Đôi mắt xanh xám kia lười biếng bị bao phủ bởi một tầng lệ khí và sương mù, giây phút hắn ngước mắt lên một chút ánh mặt trời liền rồi vào, sương mù tan đi.

Cố Dữ Miên giật mình.

—Đối phương rất mong được gặp cậu. Cố Dữ Miên không hiểu vì sao lại có suy nghĩ này trong đầu.

Sóc Hàn nghiêm túc nhìn Cố Dữ Miên tới gần.

"Sóc tiên sinh." Cố Dữ Miên đi tới trước mặt hắn, ho nhẹ một tiếng, "Anh không sao chứ? Có chuyện gì gấp vậy?”

Người đàn ông cụp mi nhìn chằm chằm cậu một hồi, sau đó đột nhiên duỗi tay phải ra năm ngón hơi mở ra, lòng bàn tay đưa về phía trước.

Cố Dữ Miên: "?"

Chẳng lẽ đây là bắt tay chào hỏi, tư thế không đúng lắm đúng không?

Nhiều năm chăm sóc động vật theo thói quen khiến Cố Dữ Miên ngập ngừng đưa tay ra.

Khi sắp chạm vào lòng bàn tay của người đàn ông. Sóc Hàn bước một bước nắm lấy, bằng một cách vô tình nào đó đan xen các ngón tay của mình với Cố Dữ Miên, sau đó dùng lực kéo Cố Dữ Miên về phía mình.

Sau khi đến gần Cố Dữ Miên rốt cuộc phát hiện, khuôn mặt của Sóc Hàn có chút tái nhợt, lông mày hơi nhíu lại.

“Đau.”

Giọng nói trầm thấp khàn khàn không thể nhận ra của hắn, vang lên bên tai Cố Dữ Miên:

“……Đỡ tôi một chút.”

Cố Dữ Miên chưa kịp ý thức được chuyện gì đang xảy ra, giây tiếp theo, thân thể cao lớn cường tráng của người đàn ông đổ xuống bất chợt.

Mùi tuyết tùng trộn lẫn mùi thuốc lá rất nhẹ lan toả trong không khí, mùi rượu hơi nồng xộc vào mũi, Cố Dữ Miên vội vàng đỡ hắn.

Sóc Hàn cao hơn Cố Dữ Miên, thân hình cũng lớn hơn, Cố Dữ Miên khó lòng đỡ được hắn. Nhìn từ xa, Sóc Hàn tựa như đang ôm Cố Dữ Miên vào lòng, ghé vào tai cậu thì thầm thân mật điều gì đó, giống như một đôi tình nhân không kìm được.

Ánh mắt của người qua đường bỗng trở nên ái muội.

....Điều này khiến Cố Dữ Miên lúng túng.

Cố Dữ Miên: "... Sóc tiên sinh? Sóc tiên sinh?? Sóc Hàn?"

Không có người trả lời cậu, Sóc Hàn vừa rồi đứng ở đó chờ cậu, giờ đây đã hôn mê bất tỉnh.

Một giờ sau.

Một bệnh viện tư nhân ở khu C.

Sau khi nghe bác sĩ giải thích, Cố Dữ Miên cuối cùng cũng hiểu được nội tình sự việc. Bác sĩ cho biết Sóc Hàn do uống quá nhiều rượu nên có di chứng của ngộ độc nhẹ, bao gồm cơ thể cứng đờ đột ngột, ngất xỉu...

Các loài khác nhau đều có phản ứng khác nhau với rượu, vì vậy về mặt lý thuyết thì mọi thứ đều có thể xảy ra.

Chứng minh thư của Sóc Hàn ghi hắn hai mươi lăm tuổi, người dưới ba mươi uống quá nhiều là trái pháp luật, hơn nữa, giới trẻ coi nghiện rượu là một điều đáng xấu hổ — thảo nào Sóc Hàn đợi cậu đến thay vì cầu cứu người khác, bạn bè, cấp dưới hay thậm chí cả bác sĩ cảnh sát.

"Xin lỗi."

Sóc Hàn hơi mím môi, một tay xoa lông mày, tựa như tức giận vì sự hớ hênh của mình vừa nãy.

Cố Dữ Miên lắc đầu. Nhìn thấy một người đàn ông cao lớn với đôi chân dài cuộn tròn trên chiếc giường bệnh nhỏ, sự mệt mỏi ban đầu đã biến mất, chỉ có chút bất lực không biết nên cười hay khóc.

Hai mươi lăm tuổi, tuổi này ở tinh tế, chính là một đứa trẻ vừa mới lớn. Lần đầu tiên gặp Sóc Hàn, cậu thực sự cảm thấy hắn có khí chất rất mạnh mẽ, nhưng khi càng hiểu rõ về hắn, cậu càng cảm thấy không phải như vậy.

Có lẽ là đang trong giai đoạn nổi loạn, cư xử có chút quá đáng, ở tinh cầu Thủ Đô không thiếu gia tộc quyền lực, cho nên thái độ lần trước của hiệu trưởng cũng có lý.

"Không sao đâu, sau này anh nên chú ý cơ thể hơn, tốt nhất đừng chạm vào bất cứ thứ gì quá nguy hiểm, ngoài ra hãy cẩn thận khi kết bạn nhé."

Nhiều bạn trẻ vì kết bạn với những người không tốt nên lầm đường lạc lối.

Cố Dữ Miên suy nghĩ một chút, nói: "Đúng rồi, tôi mua đồ ăn cho anh, anh đợi một —“

Sóc Hàn đột nhiên nắm lấy cổ tay cậu.

Da thịt hắn rất lạnh, có cảm giác như chạm vào một tảng băng, bàn tay thon dài ôm lấy toàn bộ cổ tay của Cố Dữ Miên trong lòng bàn tay.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Cố Dữ Miên, hỏi: "Làm thế nào để kết bạn một cách cẩn thận?"

Cố Dữ Miên: “……”

Cố Dữ Miên suy nghĩ một chút:" Khi chọn bạn hãy để ý, chọn bạn tốt để chơi, và..."

Sóc Hàn nghiêm túc nhìn cậu.

Ánh sáng vàng đỏ khi sắp chạng vạng chiếu vào phòng bệnh, rơi vào đồng tử của người đàn ông. Hắn nhìn Cố Dữ Miên, chăm chú nghe cậu nói, lông mày hơi nhướng lên, ánh mắt mang theo nuông chiều.

Khi Cố Dữ Miên nói xong, Sóc Hàn nãy giờ vẫn im lặng cuối cùng cũng mở miệng:

“Làm bạn của tôi được không?”

Cố Dữ Miên nhất thời không phản ứng: “Cái gì?”

Sóc Hàn nhìn cậu mi mắt hơi cụp xuống, cẩn thận nhắc lại từng chữ một:

“Cậu có thể là của tôi không?”

Gió chiều lay động ô cửa sổ trắng xóa, bó hoa đặt đầu giường khẽ đung đưa trong gió.

Cố Dữ Miên giật mình.

“……”

Câu hỏi là, cậu có thể là bạn của hắn không? Tại sao lại lược bỏ từ bạn bè, sao nghe lạ thế nhỉ.

"Tất nhiên tôi có thể là bạn của anh.” Cố Dữ Miên cười nói: "Ok, tôi đi mua món gì đó cho anh ăn."

Sóc Hàn có vẻ không vui cho lắm.

Hắn nhìn Cố Dữ Miên một hồi, khẽ mím môi, gật đầu.

Cố Dữ Miên đi ra khỏi phòng bệnh, không biết vì sao trong lòng lại có chút nghi hoặc, mở camera giám sát trong nhà xem báo tuyết nhỏ và Bánh Trôi đang làm gì. 

——Báo tuyết nhỏ cuộn tròn ngủ trên chiếc gối Cố Dữ Miên thường nằm, trong khi gấu trúc con đang ôm bình sữa chơi đùa với robot nhỏ trong nhà, thỉnh thoảng liếc nhìn cửa có chút lo lắng.

Trong lòng Cố Dữ Miên cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Nhờ vào sự phát triển y tế ở tinh tế, các triệu chứng nghiêm trọng, có thể được chữa khỏi bằng cách chỉ ngủ trong cabin điều trị trong một hoặc hai giờ. Cố Dữ Miên vội vàng, cuối cùng cũng về đến nhà trước sáu giờ, đồng thời trong tay còn có một thứ, được Sóc Hàn đưa cho, nói muốn cảm ơn cậu hôm nay đã giúp đỡ.

Cố Dữ Miên thấy nó không phải là vật gì quá giá trị, nên đã nhận lấy.

Đúng sáu giờ, Cố Dữ Miên trở về nhà.

“Ừm.” Cố Dữ Miên đứng trong phòng tắm, cầm đồ Sóc Hàn đưa cho ra hiệu trước gương, “Đoàn Đoàn, em nghĩ đây là cái gì?”

Báo tuyết nhỏ nằm trên vai cậu, buồn ngủ ngáp, nhướng mi nhìn vào gương. Gấu trúc con chậm rãi tiến vào, duỗi chân ra ôm lấy bắp chân của Cố Dữ Miên, phát ra tiếng kêu nhỏ đòi ôm.

Cố Dữ Miên nhanh chóng bế gấu trúc mũm mĩm lên xoa đầu, đặt vào chiếc nôi đã chuẩn bị sẵn ở mỗi phòng trong nhà, rồi tiếp tục nhìn vào gương.

"Anh cảm thấy giống như một miếng dán hình xăm." Cố Dữ Miên lẩm bẩm, "Sao trông nó hơi khác nhỉ."

Thứ Sóc Hàn đưa cho cậu, là một miếng vật liệu cứng và trong suốt, có in hoa văn trên đó.….. Nó giống như những miếng dán hình xăm trên trái đất cổ, Cố Dữ Miên có chút bất đắc dĩ, đây có phải là một loại quy trình cố định để kết bạn với một cậu nhóc nổi loạn không?

Hoa văn rất đẹp, có hình hoa hồng và một thanh kiếm, mang đến cho người ta một cảm giác phức tạp cao quý còn có chút ngạo mạn.

Báo tuyết nhỏ: “…….”

Miếng dán hình xăm?!

Gấu trúc con nắm tay Cố Dữ Miên, cũng tò mò nhìn miếng dán. Báo tuyết nhỏ sắp ngủ thiếp đi, lúc này lại mở to mắt, rất nghiêm túc ngồi ngay ngắn trên vai Cố Dữ Miên, dùng chân đẩy đầu cậu để bày tỏ sự bất mãn.

Mỗi vị hoàng đế sẽ có một huy hiệu riêng độc quyền, huy hiệu này sẽ không bao giờ được trao cho người khác, nó chỉ được trao một lần trong đời. Đây là điều mà lần trước Finnick nhắc nhở hắn.

Cố Dữ Miên lại nói đây là miếng dán hình xăm? Thật là vô lý.

Cố Dữ Miên càng nhìn càng giống một miếng dán hình xăm, ngoại trừ cái đó ra cậu thật sự không nghĩ ra cái nào khác. Không có thông tin liên quan có thể được tìm thấy bằng cách tìm kiếm trực tuyến.

"Nếu là hình xăm, thì... muốn dán chỗ nào cũng được." Cố Dữ Miên khoa tay múa chân, "Không để lộ quá, anh lớn tuổi như vậy, mấy đứa nghĩ anh nên dán ở đâu?"

Ngón trỏ của cậu cào lên hoa văn, giây tiếp theo, trên hoa văn xuất hiện một luồng ánh sáng xanh huỳnh quang mờ nhạt, quả nhiên từ trong màn trong suốt bay ra!

Cố Dữ Miên và gấu trúc con: "!"

Đây là một loại hình chiếu ảo cao cấp sao? Tại sao miếng dán hình xăm lại ghê gớm đến thế?

Một người và một gấu trúc cùng động tác nhìn chằm chằm vào ‘miếng dán hình xăm’, báo tuyết nhỏ khinh bỉ liếc nhìn Cố Dữ Miên, duỗi móng vuốt ấn màn hình trên không trung, Cố Dữ Miên vì sợ nó ngã nên vội vàng ôm lấy.

Không ngờ rằng báo tuyết nhỏ thật sự có thể đẩy được hoa văn, bàn chân nhỏ ngoài ý muốn nghiêng nghiêng, hoa văn dừng lại trên xương quai xanh của Cố Dữ Miên.

Báo tuyết nhỏ: “……”

Cố Dữ Miên: “……”

Hoa hồng và kiếm với hoa văn phức tạp hiện lên màu đỏ sậm, da của Cố Dữ Miên màu trắng, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, xương quai xanh rõ ràng mà xinh đẹp, nhìn nó như thế này có một màu sắc, khí chất vẻ đẹp không thể giải thích được.

Cố Dữ Miên nhất thời cảm thấy xương quai xanh có chút nóng, giống như có thứ gì đó vi diệu được tiêm vào mạch máu lan đến não, nhưng không quá mạnh, cậu liền không quan tấm đến nó nữa.

Báo tuyết nhỏ nhìn xem, sau đó đột nhiên cụp mi xuống, vành tai có chút nóng.

Cố Dữ Miên nhìn nó hồi lâu, gắng gượng gật đầu: "Không sao đâu."

Chỉ hơi nữ tính một chút thôi.

Cậu kéo cổ áo sơ mi lên, che đi hoa văn, ôm báo tuyết nhỏ có vẻ lơ đãng, gấu trúc con luôn vui vẻ, bước ra khỏi phòng tắm.

.

Lúc bảy giờ tối hôm đó.

Cố Dữ Miên đang chuẩn bị bắt đầu phát sóng trực tiếp, thì nhận được tin nhắn

【 Xin chào, số tài khoản có đuôi 4365 đã chọn chuyển giao quyền sở hữu ‘nhà hàng Elbet’ vô điều kiện cho bạn, bạn có thể vui lòng... 】

Cố Dữ Miên chưa kịp đọc đã bấm đóng, đây là tin nhắn lừa đảo?! Ai lại đi tặng một nhà hàng trị giá hàng trăm triệu mà không có lý do? Cậu vội vàng bắt đầu phát sóng trực tiếp, nấu ăn mà không hề suy nghĩ.

“Sẽ mất bao lâu để vòng đầu tiên của cuộc thi tân binh kết thúc... một tuần?” Cố Dữ Miên tính toán, “Lâu quá.”

Cậu đã chuẩn bị mọi thứ cho buổi phát sóng trực tiếp tối nay, ôm mấy đứa nhỏ ở nhà, trước khi bắt đầu buổi phát sóng trực tiếp cậu vào hậu trường và quan sát, không ngờ vừa lên mạng, đã nhận được tin nhắn từ bên phía Tinh Không.

【 Dự án cạnh tranh dành cho người mới của Tinh Không V: Xin chào, cậu Cố Dữ Miên. Vì cậu đã thể hiện rất tốt trong vòng đầu tiên của cuộc thi dành cho người mới, nếu độ hot của cậu ngày hôm nay một lần nữa có thể lọt vào top 10 của danh sách hot hàng ngày trên tất cả các nền tảng, cậu sẽ có cơ hội trực tiếp tiến vào vòng tiếp theo. 】

Bởi vì sự tồn tại của Cố Dữ Miên, sự cân bằng của cuộc thi đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng, mặc dù người đứng hạng hai đã cố gắng sử dụng nhiều phương pháp khác nhau để tăng độ hot, chẳng hạn như rút thăm trúng thưởng, nhưng sau khi Cố Dữ Miên đột nhiên bắt đầu phát sóng trực tiếp vào buổi trưa, khoảng cách lại được nới rộng.

Điều này cũng làm đả kích những streamer khác, thấy streamer hạng hai sắp mắc chứng tự kỷ ngày càng làm việc thụ động.

Sau khi mọi người thảo luận một lúc, họ nghĩ ra một phương pháp quảng bá trực tiếp.

Cố Dữ Miên: "..." Ừm thì, cũng đúng. Tuy nhiên, điều kiện thăng cấp trực tiếp không dễ dàng đạt được — ngày hôm đó lọt vào top 10 của toàn trang cũng không dễ lên như vậy, Cố Dữ Miên luôn cảm thấy hai lần đầu tiên mình đều dựa vào may mắn.

Cậu nhìn vào độ hot tổng thể của mình ngày hôm nay, cũng bị sốc. Trưa hôm nay có lẽ cậu chỉ phát sóng trực tiếp chưa đầy một tiếng, lúc đó cậu không xem nhiều số liệu... Sao lại cao như vậy? Số người online trung bình là năm triệu, tức là gần cuối, số lượng người hẳn tăng vọt lên tám chín triệu.

Cứ thêm 10 triệu người xem, là một trở ngại cho streamer.

Khi buổi phát sóng trực tiếp ngày hôm qua kết thúc, Cố Dữ Miên đã vượt qua mốc mấy chục triệu, lọt vào top 10 trong ngày, nhưng đó chỉ là ba bốn giờ sau khi buổi phát sóng bắt đầu. Cũng không ngoa khi thời gian che chắn là gần 10 triệu trong giờ đầu tiên.

Cố Dữ Miên không thể nói nên lời, lưu lượng truy cập ở tinh cầu Thủ Đô tạo ra quá khủng bố.
 
Bảy giờ tối, Cố Dữ Miên chuẩn bị xong mọi thứ, lại bắt đầu phát sóng trực tiếp:

"Xin chào mọi người, tôi là streamer Cố Dữ Miên.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro