Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kết thúc livestream, Cố Dữ Miên vẫn cảm thấy có chút mơ màng.

—— Độ hot cao như vậy, cậu thật sự không ngờ tới.

"Chúng ta hiện tại thật sự rất giàu đó." Cố Dữ Miên ôm báo tuyết nhỏ đi tới ban công ngắm trăng, bắt đầu ảo tưởng: "Đoàn Đoàn, đến lúc đó anh sẽ đổi nhà lớn hơn, sẽ có phòng giải trí cho em, thuê hai đầu bếp. Chúng ta làm gì cũng đều phải giỏi nhất."

Cố Dữ Miên thực sự muốn đổi nhà. Báo tuyết nhỏ rất năng động và cần có đủ không gian để di chuyển. Nhưng cậu thấy rằng bên ngoài không có phương tiện và khu vực giải trí, thậm chí không có công viên, cậu liền lo lắng.

Làm một người chăm sóc động vật, Cố Dữ Miên thực sự không có tham vọng cao cả, chỉ cần những bé con cậu nuôi, lớn lên khỏe mạnh và hạnh phúc, đó là điều mà cậu hài lòng.

Con ngươi màu xanh xám của báo tuyết nhỏ lười biếng nhìn cậu, cái đuôi dài quét một bên cổ Cố Dữ Miên, lưu lại ở vành tai loài người, có loại cảm giác cực kỳ thân mật.

Cố Dữ Miên hành động rất nhanh. Nói đến việc đổi nhà, cậu lập tức tra giá một căn nhà lớn 500 mét vuông trên Tinh Võng. Vừa livestream xong, tài khoản của cậu có hơn mười ngàn tinh tệ, cậu coi là một khoản tiền lớn.

Năm phút sau.

Cố Dữ Miên ngơ ngác nói: "Vì cái gì mà tôi lại nghèo như vậy."

Tiểu Tuyết Báo: "........"

Nó nhìn thoáng qua liền cảm thấy khó hiểu, không phải chỉ là thế chấp một trăm ngàn tinh tệ một tháng sao? Không tính là bao nhiêu tiền.

Tỷ lệ sử dụng đất trong thời đại tinh tế cực cao, cho dù là ở tinh cầu xa xôi như Tucker, nói mỗi tấc đất đều đắt đỏ cũng không quá. Nhưng ở trong mắt vị hoàng đế ngồi trên cả tinh tế, không tính là đồng tiền lớn.

Cố Dữ Miên ngồi nghiêng ở mép bệ cửa sổ, ôm báo tuyết nhỏ tiểu kê, có chút mệt mỏi nói:

"Anh thật vô dụng, cục cưng của anh đáng yêu như vậy, ngay cả một ngôi nhà lớn anh cũng không mua nổi."

Báo tuyết nhỏ đem móng vuốt đè trên mặt Cố Dữ Miên, nhất thời lo lắng người nọ đang khóc, nhìn vào trong mắt của cậu.

Đôi mắt của Cố Dữ Miên rất đẹp, màu nâu nhạt trong veo, ở dưới ánh trăng giống như mật ong. Cậu nhìn báo tuyết nhỏ ở khoảng cách rất gần, lông mày hơi nhướng lên, một lúc sau cậu cúi đầu hôn lên trán nó.

Môi thiếu niên sạch sẽ, mềm mại, thoang thoảng mùi lá trúc, trong đêm nhẹ nhàng rơi xuống.

Đuôi báo tuyết nhỏ cứng đờ.

Nó vội vàng lui về phía sau hai bước, theo bản năng giơ chân phải lên sờ trán, lại vội vàng đặt xuống.

Cố Dữ Miên: "?"

Tiểu báo tuyết ngồi thẳng người, sau đó đứng lên đi hai vòng, sau đó đột nhiên nhảy lên chỗ chậu hoa, nhìn Cố Dữ Miên.

Có vẻ như chỉ có nhìn xuống con người này mới có thể mang lại cho nó một chút bình yên và giảm bớt cái nóng như thiêu như đốt ở hai lỗ tai.

Cố Dữ Miên: "???"

Thú con cần được âu yếm, vuốt ve, hôn hít có thể cho chúng cảm giác an toàn. Đây là một hành động theo thói quen của cậu, khi không có cha mẹ, người chăm sóc động vật phải đóng vai trò này.

"Được rồi, em không thích, lần sau anh sẽ không hôn." Cố Dữ Miên gãi cằm nó cầu xin tha thứ, "Mười giờ rồi, chúng ta đi ngủ đi."

Xem ra chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến nhóc ấy. Báo tuyết nhỏ không muốn để Cố Dữ Miên bế đi, nằm trên sô pha mới mua không để ý đến Cố Dữ Miên.

Cố Dữ Miên để lại một ngọn đèn trong phòng khách, đứng ở cửa thở dài, Một mình trở về phòng ngủ.

Đêm hôm đó.

Hô hấp Cố Dữ Miên dần đều về sau, cửa phòng ngủ khép hờ nhẹ nhàng bị đẩy ra, một bóng đen nho nhỏ thoải mái nhảy lên giường, cúi đầu nhìn con người đang ngủ say.

Cố Dữ Miên hiển nhiên đắm chìm trong giấc mộng ngọt ngào, khi cậu ngủ say, trên môi lộ ra lúm đồng tiền.

"Tám trăm mét vuông... Không đủ lớn." Cậu lẩm bẩm nói:

"Một ngàn mét vuông , không, nó phải là phòng học nhìn ra biển, nhóc con của tôi đang học trường rất tốt nhất."

Báo tuyết nhỏ: "..." Phòng học nhìn ra biển?

Theo thường lệ, nó muốn tìm một chỗ thoải mái trong lòng thiếu niên, nhưng ánh mắt lại dừng trên môi thiếu niên, bỗng nhiên do dự.

Rèm cửa màu trắng bị gió nhẹ nhàng cuốn lên, không khí trong phòng nhất thời tĩnh lặng.

Trong giây tiếp theo, con báo tuyết nhỏ đã biến mất.

Thay vào đó, là một người đàn ông trong bộ quân phục, cài khuy hai hàng, đi ủng quân đội, dáng người cao lớn được những đường nét của bộ quân phục tôn lên một cách hoàn hảo. Mí mắt hắn rũ xuống, đôi đồng tử xanh xám đắm chìm trong ánh trăng, đôi môi mỏng hơi mím lại.

Hắn cúi người vươn tay, ngón trỏ từ đuôi mắt thiếu niên lướt xuống khóe môi, đột nhiên dùng sức ấn nhẹ cánh môi hồng nhạt ——

Vào lúc này.

Bộ não quang học của trẻ em đã biến thành chiếc đồng hồ nhanh chóng nhấp nháy.

Người đàn ông nhíu mày, lập tức lộ ra một chút không vui cùng không kiên nhãn vì bị quấy rầy. Hắn dừng lại hai giây, cuối cùng cầm lấy bộ não quang học trông buồn cười và bước ra khỏi phòng.

Cư dân ở tầng dưới, phi có độc quyền đã chờ đợi từ lâu, thiết kế thân xe thuôn dài cùng hợp kim vàng-titan không tương thích với đồ nội thất cũ xung quanh. Đại công tước Finnick, người đã chờ đợi ở bên cạnh, cúi đầu về phía trước và đưa ra bộ quang não học tùy chỉnh có hình dạng giống như bộ quang mãi học của đứa trẻ.

Hoàng đế sải bước bước lên phi cơ.

Theo sau là Đại công tước Finnick.cung kính nói:

"Bệ hạ, về Rick công tước, hai ngày nay chúng thần đã nổ lực—"

Hoàng đế không kiên nhẫn ngắt lời:

"Ta không muốn nghe cái cớ."

Finnick cúi đầu, thái dương trượt xuống một tia mồ hôi lạnh. Hai ngày nay bọn họ bận rộn đi tìm hoàng đế, vì vậy phái bên kia có chút chậm trễ, cho đối phương một cơ hội sống sót.

Rất may, hoàng đế đã không truy cứu nó nữa.

"Phòng học nhìn ra biển là gì?" Đột nhiên Finnick nghe thấy giọng nói của Bệ hạ.

Finnick: "Hả?"

"......"

Hoàng đế tựa hồ cũng cảm thấy vấn đề này quá ngu xuẩn, sắc mặt âm trầm, không có lặp lại.

Mười giây sau, Finnick lại nghe thấy giọng nói rất trầm của hoàng đế, trong sự thờ ơ của hắn có một chút quan tâm thầm kín:

"Thông tin."

"A, thông tin." Finnick lúc này mới nhớ tới chuyện này, Finnick bấm hai lần trên quang não, mang hình lập tức mở ra giữa không trung: "Tất cả tin tức mà ngài ra lệnh tìm kiếm đều ở đây, đây là con trai thứ ba của Cố gia..."

Trên màn hình ánh sáng, tất cả thông tin của Cố Dữ Miên được hiển thị từ khi sinh ra, ở trường học, trở thành người trưởng thành, sau đó mười chín tuổi một mình đi vào tinh cầu Tucker.

Hoàn đế nhíu mày một chút.

Sáng hôm sau khi Cố Dữ Miên tỉnh lại, báo tuyết nhỏ đang ngủ ngon lành trong lồng ngực của mình,

Cố Dữ Miên: ".........."

Thì ra là ông tổ nhỏ mỗi đêm đều lén lút chạy tới, rốt cuộc đã biết được nguyên nhân tại sao khi ngủ lại cảm thấy tức ngực.

Báo tuyết nhỏ luôn luôn dậy sớm hơn Cố Dữ Miên, lịch trình rất ổn định, không biết tối hôm qua làm cái gì, đến bây giờ còn chưa có tỉnh lại.

Cố Dữ Miên bóp bóp miếng đệm thịt của nó, đột nhiên phát hiện báo tuyết nhỏ đang giẫm chân phải giẫm lên một xấp giấy.

Cố Dữ Miên: "?"

Cậu cầm lên xem một chút.

—— Biệt thự đảo Phù Quang 1, 2, 3 thẻ quyền hạn, thẻ quyền hạn tầng cao nhất của Hải Dật...

Các thẻ quyền hạn khác nhau được chất thành một chồng dày, tất cả đều là thê thẩm quyền nhà ở cao cấp nhất tại tinh cầu Tucker và tinh cầu Thủ Đô. Thẻ quyền hạn của thời đại tinh tế tương đương với sự kết hợp giữa chìa khóa và chứng chỉ bất động sản.

Đáng sợ nhất chính là, Cố Dữ Miên nhớ thời điểm ngày hôm qua kiểm tra thông tin nhìn thấy, đảo Phù Quang là một tòa biệt thự mới xây ở thủ phủ quận Thủ Đô Tinh thượng, toàn bộ tinh tế chỉ có ba căn nhà cao cấp nhất xa xỉ nhất ngoại trừ hoàng cung. Giá trị hơn một tỷ tinh tệ, và thẻ quyền hạn của ba tòa nhà này hiện đang đặt trước mắt cậu.

Tất nhiên, nó cũng có thể là giả.

Nhưng Cố Dữ Miên nhìn giữa không trung thẻ uy quyền chiếu ra mô phỏng hình ảnh, cực kỳ tinh xảo, nhìn qua không có chút nào giả tạo.

Cố Dữ Miên: "....."Xong rồi, nhóc con mới lớn học được cách ăn cắp, hiện tại mang nó đi tự thú còn kịp không?

Một giờ sau.

Cuối cùng xử lý thỏa đáng đống đồ ăn cắp được, Cố Dữ Miên còn đang nói giảng dạy báo tuyết không ngừng

"Đoàn Đoàn chúng ta sẽ có tiền để đổi lấy một ngôi nhà lớn, như là quân tử* và lấy nó một cách đàng hoàng ——"

(Quân tử : người có địa vị, quyền thế)

Báo tuyết nhỏ không kiên nhẫn nghe, cuối cùng nghe xong liền ngủ trong ngực Cố Dữ Miên.

Cố Dữ Miên: "......"

Cố Dữ Miên lại mềm lòng.

Cậu quả thực giống như cha mẹ vô kỷ luật, làm hư con cái. Cố Dữ Miên suy nghĩ thật lâu tự kiểm điểm lại, sau đó vui vẻ đi nấu cơm cho báo tuyết nhỏ.

Cố Dữ Miên đang nghĩ đến việc một ngày nào đó sẽ mang con báo tuyết nhỏ ra ngoài trời, cậu không thể khiến nhóc con buồn chán, nhưng cậu phải dạy lại nó trước để phòng ngừa nguy hiểm.

Báo tuyết nhỏ vẫn chưa thức dậy cho đến trưa, Cố Dữ Miên đã làm xong bữa trưa.

Ăn xong bữa trưa, Cố Dư Miên nhận được tin nhắn từ chủ nhà:

"Cậu Cố, con gái tôi sắp kết hôn và tôi không thể cho cậu thuê nhà nữa. Xin hãy chuyển ra ngoài càng sớm càng tốt trong vòng hai ngày."

Cố Dữ Miên: "????"

Cậu vừa mới dọn tới chỗ này, vậy mà sắp dọn ra ngoài rồi?

Báo tuyết nhỏ tùy ý nhìn lướt qua tin nhắn của chủ nhà, không có chút kinh ngạc nào. Nhưng Cố Dữ Miên lại đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không có chú ý tới ánh mắt của nó.

Cố Dữ Miên thầm nghĩ, phòng của cậu quả thực quá nhỏ, ngay cả báo tuyết nhỏ muốn hoạt động cũng không có chỗ. Chỉ là, lúc này chúng ta tìm nhà ở đâu đây?

Cậu đăng nhập vào Tinh Võng để xem nhà, vừa vặn vào lúc này có một tin nhắn cho thuê nhà mới.

【 Căn hộ Hải Dật ở tinh cầu Tucker là căn hộ hai tầng ở tầng trên cùng của tầng hai, có phòng nhìn ra biển và khu vườn nhỏ, chủ nhà muốn đến tinh cầu Thủ Đô để du học, cần cho thuê gấp. Tiền thuê nhà: 500 tinh tệ \tháng. 】

Cố Dữ Miên: "???"

Một tháng năm trăm tinh tệ, so với quà tặng miễn phí thì có gì khác, nói đùa cái dì dậy?

Thật sự là quá rẻ, Cố Dữ Miên tuy rằng biết rẻ không tốt, nhưng cũng không nhịn được đọc nó.

Nhìn lại, Hải Dậy là một khu nhà ở cao cấp ở tinh cầu Tucker. Căn hộ thông tầng trên cùng là một tòa nhà mới. Môi trường rất tốt... Ngoài ra còn có một khu vườn nhỏ, giúp báo tuyết nhỏ có đủ không gian để di chuyển. Chỉ riêng nơi này thôi làm cho Cố Dữ Miên rất hưng phấn.

Cái gì cũng đáp ứng được nhu cầu của cậu rồi, con người này vì cái gì không hài lòng, báo tuyết nhỏ đối với bộ dáng dong dàu của cậu không kiên nhẫn, ngẩng đầu nhìn giao diện chi tiết, trực tiếp dùng sức vỗ nhẹ vào nút "tôi muốn thuê" một cái.

Cố Dữ Miên: "Tuyết Đoàn!"

Nhưng mà, cậu còn chưa kịp nhấn nút hủy bỏ, chủ nhà bên kia gấp gáp gọi điện thoại:

"Cậu Cố đúng không? Cậu có hứng thú thuê nhà sao? Tôi muốn bay tới tinh cầu Thủ Đô hơn nữa nếu muốn, hôm nay có thể dọn vào ở."

Cố Dữ Miên: "Ừm..."

Tiểu Tuyết Báo thản nhiên ngáp một cái.

"Có phải cậu không hài lòng với giá cả?" Chủ nhà bên kia nghe thấy âm thanh của báo tuyết nhỏ có chút run rẩy: "Tôi còn có thể hạ xuống, bốn trăm—không, một trăm tinh tệ thì sao?"

Cố Dữ Miên: ".............."

Năm giờ sau.

Cố Dữ Miên cuối cùng đã trả cho chủ nhà nười ngàn tinh tệ, đây là toàn bộ gia sản của cậu. mặc dù vậy, cậu có cảm giác đang lợi dụng người khác với lương tâm bất an. Cậu vốn sợ lừa đảo, nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, phát hiện tất cả đều ổn.

Bởi vì chủ nhà ban đầu thúc giục cậu dọn đi, hành lý cũng không nhiều lắm, nên buổi chiều hôm đó Cố Dữ Miên mang theo báo tuyết nhỏ chuyển nhà.

Nhà ở cao cấp thực sự rất khác biệt. Môi trường rất tốt, yên tĩnh giữa ồn ào, có núi giả và hành lang bằng gỗ, phong cách kiến ​​trúc hơi giống sân trong của Nhật Bản trước đây. Nhân viên khách sạn rất chuyên nghiệp và họ không thể hiện thái độ phân biệt đối xử vì Cố Dữ Miên là một con người, thậm chí còn rất nhiệt tình.

Còn về môi trường bên trong nhà thì khỏi phải nói.

Đó là một căn hộ hai tầng, có phòng khách ở tầng một, phòng học và phòng ngủ ở tầng hai, tầng trên cùng có một khu vườn nhỏ và bể bơi. biển xanh và bầu trời xanh, sàn gỗ ấm áp khi đi chân trần thấy ấm.

Ngôi nhà có hệ thống quản gia thông minh riêng, tự động nhận diện chủng tộc ngay khi bước vào cửa, điều chỉnh điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, kéo rèm:

"Đoàn Đoàn, cả đời anh ở loại phòng ở này cũng đáng giá."Cố Dữ Miên cảm thấy vừa lòng ôm báo tuyết nhỏ nằm trên sô pha, phơi nắng: "Sau khi gặp được em, độ may mắn của anh càng ngày càng tốt."

Đầu tiên là tìm được bảo vật nhỏ như vậy, sau đó lại nhặt được một căn nhà lớn, đây quả thực là cuộc sống mà Cố Dữ Miên mơ ước.

Cậu không khỏi dụi đầu vào chiếc cổ mềm mại của báo tuyết nhỏ, hít một hơi thật sâu, trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Tiểu Tuyết Báo chán ghét đẩy đầu cậu ra.

Trong mắt nó, loại nhà này miễn cưỡng ở được. Cố Dữ Miên hiện tại như vậy lại vui vẻ, tương lai tiến cung chẳng lẽ sẽ phát điên sao?

Cố Dữ Miên đương nhiên không biết, tương lai nào đó hoàng đế đã sớm có dự định cho cậu tiến cung. Bởi vì có hệ thống nhà thông minh, cậu không có việc nhà phải làm, ngay cả hành lý đều bị người máy nhỏ tự động nhặt lên sắp xếp, Cố Dữ Miên chỉ tự mình sắp xếp phòng ở cho báo tuyết nhỏ.

Sắp xếp xong xuôi cũng đến giờ ăn tối.

Cố Dữ Miên lúc này mới nhớ tới: Chiều nay bận chuyển nhà, quên chuẩn bị nguyên liệu cho bữa tối, làm sao bây giờ, hơn nữa hôm nay không có livestream.

Cố Dữ Miên trầm tư chốc lát, trong đầu rất nhanh liền có một ý tưởng.

"Chuyển nhà là một chuyện hạnh phúc. Tối nay có thể thoả sức thưởng thức và làm đồ ăn ngon cho ông tổ nhỏ và mình."

Một giờ sau.

Tất cả các nguyên liệu được xử lý xong, Cố Dữ Miên đã lên đài phát sóng trực tiếp Tinh Không.

Vừa mới bước đi, Cố Dũ Miên đã bị choáng ngợp bởi những tin nhắn +99. Một số trong số đó là lời thúc giục của những fan hâm mộ mới và lời nhắc bắt đầu livestream. Tất nhiên, cũng có đủ loại chửi rủa từ động vật phân biệt chủng tộc với con người.

Trong số đó có hai tin nhắn chính thức từ nền tảng phát sóng trực tiếp Tinh Không.

Câu đầu tiên là: 【 Cậu Cố, chúc mừng cậu đã lọt vào danh sách giới thiệu người mới. Xếp hạng hiện tại: 13. 】

Điều này có nghĩa là độ hot và số lượng fans của cậu đã đạt chỉ tiêu, cậu đứng thứ mười ba trong số các tân binh của tinh cầu Tucker.

Thứ hai là: 【 Hệ thống đã sắp xếp cho bạn một vị trí được đề xuất, hãy đảm bảo bắt đầu phát sóng vào thời gian quy định. Vị trí khuyến nghị là: khuyến nghị nặng, thời gian khuyến nghị: 6 giờ chiều đến 8 giờ tối. 】

Vị trí được đề xuất không tệ, nhưng khoảng thời gian từ 6 giờ chiều đến 8 giờ tối ...... thật ngại quá. Tình cờ lúc này đang là giờ ăn, nếu là một chương trình livestream dành cho người sành ăn thì không sao, nhưng lưu lượng truy cập của các chương trình livestream khác trong khu vực sinh sống rất kém.

Rốt cuộc ai muốn học cách chải lông, tắm rửa, cắt móng tay khi ăn?

Buổi livestream nổi tiếng của Cố Dữ Miên là buổi livestream về chải lông ngày hôm qua, và vì điều này, mọi người định nghĩa cậu là kiểu streamer này. Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu biết rằng lần này mình đang bị bắt nạt.

Nhưng Cố Dữ Miên căn bản không rõ những khúc ngoặt này. Cậu đã chuẩn bị đại khái và bật livestream.

"Xin chào mọi người," anh ôm bàn chân của báo tuyết nhỏ chào ống kính: "Tôi là Cố Dữ Miên, đây là Đoàn Đoàn, livestream tối nay là về ẩm thực và giải trí sau bữa tối, các bạn có thể chọn thời gian xem yêu thích trong hai phút."

Khi phát sóng, số lượng người xem nhanh chóng vượt qua bốn chữ số và tiến dần đến năm chữ số.

Một số người nào đó đã chờ đợi để xem trò cười của Cố Dữ Miên: "......."

Chờ đã, chải lông và tắm thì sao?

Còn có số lượng người xem sao nhiều vậy?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đương nhiên là cậu không biết.

Đến giờ phút này, Hữu Vân Đoá đã tung video được nửa ngày rồi.

Nửa ngày này, video này qua lại trong giới bạn bè của tinh câu Thủ Đô cũng đủ rồi, đủ để một nhóm các streamer Thủ Đô tìm ra phần mềm vượt tường lửa, chạy vào máy chủ tinh cầu Tucker, và lặng lẽ chú ý tới streamer con người này.....

Kết quả cuối cùng là Cố Dữ Miên phát sóng trong năm phút, và số lượng người xem trực tiếp vượt quá mười ngàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro