Chương 1-5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Đây là đang muốn đánh nhau sao?

Những đám mây màu đỏ tươi lan từ phía đông sang phía tây khiến cho bầu trời trông giống như một bảng màu bị làm đổ, ngày hôm nay là một ngày rất tấp nập. Bên dưới nền trời rực rỡ là dòng người đang di chuyển dần về phía cổng trường trung học số 7.

Phàm Nhất Hàng đi từ bên trong ra, tai đeo tai nghe, tay dắt chiếc xe đạp màu đen, mặt không cảm xúc, sống lưng thẳng tắp, cho dù là mặc bộ đồng phục rộng thùng thình thì trông cậu vẫn rất đẹp trai.

Khi đến cổng trường, cậu vắt chân ngang qua xe đạp, nhưng bánh xe lại chỉ quay một vòng tròn. Cậu giẫm một chân lên bánh xe đằng trước.

"Két----" Chiếc xe phát ra một tiếng rồi dừng hẳn lại.

Một chân Phàm Nhất Hàng để xuống đất, chân còn lại vẫn để trên bàn đạp. Cậu cau mày lại, ánh mắt hướng về phía nữ sinh ở trước mặt.

Là cô bạn kỳ quái học cùng lớp với cậu: La Vy Vy.

La Vy Vy mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần đồng phục, áo khoác đồng phục được cô quấn quanh eo, trên trán còn đeo một cái dây hơi nhọn, trông rất kiêu ngạo.

Phàm Nhất Hàng không lên tiếng. Vai trái của La Vy Vy lệch sang một bên vì phải chịu sức nặng gấp đôi. Phía sau có chàng trai vội vã nhét vào tay cô một bức thư màu hồng.

Nhìn thấy bức thư, La Vy Vy nắm chặt tay lại rồi chuyển nó tới trước mặt Phàm Nhất Hàng.

Nhìn thấy màu bên ngoài của bức thư kia, khuôn mặt La Vy Vy hơi biến sắc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Cô thẳng thức nhét thẳng bức thư vào trong túi áo trước ngực của Phàm Nhất Hàng, nói: "Cho cậu đấy! Tám giờ tối chủ nhật ở sân vận động của tiểu khu! "

Nhưng vừa nói xong, cô liền nhìn thấy sự tức giận chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt vốn vô cảm của Phàm Nhất Hàng, giống như một giây nữa sẽ xé nát, băm nhỏ cô ra vậy.

La Vy Vy bị sốc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy. Thế nhưng cô rất nhanh ý thức được Phàm Nhất Hàng không phải là đang nhìn cô, mà là từ bả vai cô nhìn về người phía sau.

Theo bản năng, La Vy Vy nhìn theo ánh mắt của Phàm Nhất Hàng. Ở ngay phía trước là bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường trung học số 13 đang đứng ở ngã ba, người đứng đầu chúng "phù" một tiếng. sCậu ta nhổ mẩu thuốc lá xuống mặt đường, sau đó dùng gót chân di di mẩu thuốc.

Mấy nam sinh ở sau lưng cậu ta đột nhiên đứng thẳng lưng lên, ai cũng trong trạng thái như đã sẵn sàng chiến đấu.

Đây... Đây là đang muốn đánh nhau sao?

Khuôn mặt Phàm Nhất Hàng trở nên lạnh lẽo, cậu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

Những người kia thấy vậy liền dừng lại, xếp thành một hàng, chặn đường đi của cậu.

"Đại...ca..... " Chàng trai ở phía sau La Vy Vy - Tống Ninh Viễn run giọng vỗ vai cô: "Hay là chúng ta chạy đi trước đi."

Không đợi La Vy Vy có hành động, Phàm Nhất Hàng đã bình thản nắm lấy tay cô rồi nhét bức thư từ trong túi áo khoác của mình vào đó. Sau đó dừng xe lại bên đường, xắn tay áo lên, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, trông rất khỏe khoắn.

"Để tôi." Cậu nói, sau đó đặt một tay lên vai La Vy Vy, rồi bước đến chỗ đám người vừa nãy.

La Vy Vy còn đang ngơ ngác thì đã bị Tống Ninh Viễn kéo vào trong góc tường, tránh bị vạ lây.

Là một trong những người đứng đầu của bảy trường cao trung, La Vy Vy tự cảm thấy mình là một người có trách nhiệm.

Trong trường học, Phàm Nhất Hàng cũng có vài lần tranh chấp với người khác, cô thường đều sẽ tham dự vào, nhưng từ trước đến giờ đều chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là kéo cổ áo của đối phương rồi giả vờ giơ nắm đấm lên mà thôi.

Trên thực tế, nề nếp của trường trung học số bảy cũng không tồi. Trường học trước giờ chưa từng xuất hiện sự việc đánh nhau bao giờ, đặc biệt lại là bên ngoài trường học.

Nhưng mà bây giờ ở giao lộ, vài học sinh của trường trung học số 13 kia rõ ràng là đến để gây lộn, mà giờ đã là giờ tan trường, bảo vệ đều đã đi ăn cơm hết rồi.

Hơn nữa, Phàm Nhất Hàng nhỏ bé như thế này... Cậu sẽ không bị đánh đến chết đấy chứ?

Muốn đánh người của La Vy Vy cô, tuyệt đối không có khả năng đánh đến chết!

Tống Ninh Viễn như sứ giả công lý mang người đến giúp đỡ, cậu ta hạ thấp giọng xuống nói: "Đại ca, những người khác đều chạy hết rồi, chúng ta không định chạy đi sao? "

Mọi người đều đi hết thật rồi sao...?

La Vy Vy nuốt nước bọt, cô quay người lại, liền thấy Tống Ninh Viễn đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.

"Chạy cái rắm! Cậu yên lặng cho tôi chút xem nào! Cậu định thấy rõ tình hình lúc này mà không lên giúp cậu ta hay sao? Trước đây tôi đã dạy cậu như thế nào? " Lời La Vy Vy nói, khiến Tống Ninh Viễn càng bị dồn vào đường cùng hơn.

Hết chương 1

Chương 2: Thật sự là muốn khiêu chiến sao?

Những người mặc đồng phục của trường trung học số 13 kia giống như chuẩn bị ra tay đến nơi vậy. Vào lúc này, nếu ở cổng trường mà họ không có biểu hiện gì thì họ đã không còn là chính họ nữa rồi.

Nam sinh đứng gần Phương Trùng nhất cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bước lên phía trước :" Phàm Nhất Hàng, mày khỏe chứ? "

Phàm Nhất Hàng đứng yên không cử động, nói ra hai chữ: "Có chuyện gì? "*

"Có chút chuyện... Việc ở nghĩa trang không phải chúng ta vẫn còn nợ nhau một kết quả hay sao? "

Nam sinh kia hung hăng đi tới, nhìn Phàm Nhất Hàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, như kiểu ý cậu ta là không có nguyên do gì mà phải làm một trận ầm ĩ cả.

Cậu ta mang theo nhiều người như vậy làm gì? Không thấy được sự sợ hãi trong mắt của Phàm Nhất Hàng hay sao? Tên tiểu tử này chắc chắn là người hung hăng nhất mà cô từng gặp qua!

Nam sinh kia mang theo mùi cơ thể nồng nặc, khuôn mặt u ám đi đến trước mặt Phàm Nhất Hàng. Cậu ta khua nắm đấm của mình lên và kêu:" Tên tiểu tử như mày chính là sao chổi của bố mẹ mày đấy, đi chết đi!

Phàm Nhất Hàng vẫn đứng yên không động đậy, mắt nhìn Phương Trùng quay trở lại. Cậu cười lạnh một tiếng, thái độ khinh miệt.

"Rắc. " Một tiếng xương cốt va vào nhau vang lên.

La Vy Vy nhìn sang Phàm Nhất Hàng một chút cũng không động đậy, chẳng lẽ cậu ta định trực tiếp đánh từng người một, lập ra kỷ lục mới à? Cô sợ hãi che miệng lại, không để bản thân mình phát ra âm thanh nào.

Cái tên này sao không trốn đi hả trời! Còn đứng ở đây nữa là phải chịu đau hơn nữa đấy!

------

Phàm Nhất Hàng giơ ngón tay cái lau vệt máu ở môi, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, cậu chỉ nói: "Cú đấm này tao vẫn sẽ trả lại cho mày."

Vẫn? Vẫn cái gì cơ? Cậu ta định để bị đánh cho đến chết à?!

Khi La Vy Vy chuẩn bị tìm người đến giúp đỡ thì Phàm Nhất Hàng đột nhiên di chuyển, tránh được cú đấm thứ hai của Phương Trùng.

Đối phương bị Phàm Nhất Hàng dùng thái độ hời hợt đáp trả lại, trong lòng càng tức giận hơn.

"Mày hại ông đây mất mặt nên phải chịu một cú đấm cho ông hả giận!"
Nam sinh kia nói, lại thêm vài cú đấm hướng đến phía Phàm Nhất Hàng. Mỗi một cú đấm đều dùng rất nhiều sức, nhưng mỗi lần Phàm Nhất Hàng đều có thể dễ dàng tránh được, đối phương dù có dốc sức vẫn không thể chạm được vào người cậu.

"Cái tên tiểu tử này... " Nam sinh kia miệng lẩm bẩm, sau đó kêu đám đàn em đều đi lên, ánh mắt đỏ rực như điên đấm về phía người Phàm Nhất Hàng.

La Vy Vy chỉ thấy Phàm Nhất Hàng nhanh chóng né sang một bên, nhẹ nhàng đưa chân trái ra, thành công tránh được cú đấm của đối phương,
cậu khéo léo đổi hướng làm cho lão đại của đối phương ngã mạnh xuống mặt đất.

Nam sinh kia bị ngã không hề nhẹ, đau đến nỗi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thậm chí đau đến nỗi ngay cả chữ "đau" không nói không ra được, chỉ liên tục rên rỉ. Tên kia thật sự rất đau, cậu ta đau đến mức không được kêu lên được.

Chứng kiến một màn như vậy xảy ra trước mắt, La Vy Vy chết lặng, đến cả những người của trường trung học số 13 cũng chết lặng theo.

Động tác của cậu nhanh đến nỗi mấy người kia gần như không nhìn rõ bóng dáng của cậu đâu, dường như ngay cả một chút cũng không nhìn thấy được. Ấy vậy mà cậu ấy lại bị cú đấm đầu tiên đánh vào mặt, có thể dễ dàng nhận thấy là cậu ấy cố đã tình để đối phương đánh được.

La Vy Vy không chút do dự, quyết định thu lại lời nói vừa nãy về Phàm Nhất Hàng của mình: Tuy vóc dáng cậu ta nhỏ bé nhưng tốc độ thì lại ngược lại.

Cậu ta cao những một mét tám mươi đấy!!! Vậy nên vừa nãy tại sao cậu ta để đối phương đấm cho một cú?

Phàm Nhất Hàng nghiêng mặt sang một bên. La Vy Vy nhìn thấy nét mặt cậu ấy trước sau như một, vẫn vô cùng lạnh nhạt, giống như vừa rồi không phải là cậu ấy đã đánh bại đối phương, mà chỉ giải quyết được một bài toán khó thôi, một chút cảm giác tự hào cũng không có.

Lão đại của nhóm người trường trung học số 13 bị đánh đến nỗi phải nằm bò trên mặt đất lập tức bỏ chạy, ngay cả nhìn thẳng vào ánh mặt của Phàm Nhất Hàng cũng không dám.

Bọn chúng đang đùa à? Đại ca đều đã chạy đi rồi, những đàn em này còn muốn mất mạng hay sao?

"Đại... Đại ca." Tống Ninh Viễn không có tiền đồ run rẩy lên tiếng hỏi: "Bọn chúng thật sự muốn cùng tên tiểu tử Phàm Nhất Hàng kia thách đấu hay sao?"

Nề nếp của trường trung học số 13 nổi tiếng là kém, đánh nhau lại là thế mạnh của họ, vậy mà bây giờ họ lại chạy đi rồi...

La Vy Vy quay đầu lại, tức giận nhìn về phía Tống Ninh Viễn: "Không thì sao? Làm thì cũng làm rồi, còn có thể rút lui hay sao? "

"Không thể rút lui... Nhưng mà... Có thể lấy lại mà. " Tống Ninh Viễn nhếch mép, cười lộ cả hàm răng trắng sáng. Nhưng nụ cười của cậu ta vẫn chưa duy trì được một giây, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, chỉ về phía trước và nói: "Lão đại... Cậu... Cậu ta... "

Hết chương 2

Chương 3: Chưa chết

La Vy Vy quay đầu lại, thấy Phàm Nhất Hàng đang nhìn cô đi đến chỗ của cậu. Miệng cậu treo một nụ cười, đôi mắt vừa lãnh đạm vừa uể oải. Khi La Vy Vy định chạy đến, Phàm Nhất Hàng đột nhiên khép mí mắt lại, cả người ngã xuống đất.

La Vy Vy sững sờ, một giây sau cô và Tống Ninh Viễn đồng thời nhận thức được mọi chuyện đang xảy ra, cô liền chạy đến chỗ Phàm Nhất Hàng ngã xuống.

Cô học trong phim ảnh, việc đầu tiên là phải kiểm tra hơi thở của Phàm Nhất Hàng, thấy Phàm Nhất Hàng vẫn còn thở, cô thở dài nhẹ nhõm.

"Chưa chết. "

"Vậy chúng ta tranh thủ chạy ngay đi chứ?" Tống Ninh Viễn thử hỏi.

La Vy Vy nóng nảy đáp: "Chạy con mẹ cậu ấy! Gọi xe cấp cứu mau!" Bây giờ chưa chết, chưa chắc sau đó cũng sẽ không chết.

Người mà cô muốn đánh tuyệt đối không thể chết trước khi cô ra tay được!

Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã đến, La Vy Vy không thể không cùng họ đến bệnh viện, phải có người trả tiền viện phí thì họ mới có thể cứu người. La lão đại cô là ai cơ chứ? Sao có thể thấy người chết ngay trước mặt mình mà không cứu được?

Khi cô đi đến cửa để thanh toán viện phí, Tống Ninh Viễn nói với cô: "Bố tôi gọi điện hỏi tôi khi nào thì trở về, vậy tôi về trước đây. "

"Cậu đi đi. Nhớ cẩn thận đấy." La Vy Vy khua khua tay, dù sao cô cũng phải tìm điện thoại của Phàm Nhất Hàng để gọi cho người nhà của cậu ấy, sau đó cô mới rời đi được.

"Nô tài xin cáo lui! " Tống Ninh Viễn phủi phủi tay áo, sau đó liền biến mất trong nháy mắt.

......

Khi La Vy Vy quay lại cửa phòng bệnh thì gặp được bác sĩ, cô ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ, sao cậu ấy vẫn còn hôn mê vậy ạ? "

Rõ ràng khi chịu cú đấm đầu tiên Phàm Nhất Hàng vẫn không sao, sau đó đối phương cũng không đụng chạm gì đến cậu ta, cho dù có hôn mê đi chăng nữa cũng phải là đối phương hôn mê mới phải chứ.

Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, đáp: "Hiện tại không xác định được nguyên nhân, nhưng mà chắc chắn không phải là vì sức khỏe có vấn đề. Tôi nghi ngờ trước đó bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cần phải đợi cậu ấy tỉnh lai, sau đó mới làm kiểm tra kỹ càng hơn được. À đúng rồi, hôm nay cậu ấy có phải chịu cú sốc gì về tâm lý không? "

La Vy Vy ngập ngừng hỏi: "Đánh nhau có tính không ạ? "

"Đương nhiên là tính... " Bác sĩ đẩy kính xuống, nghiêm nghị nói: "Có điều tôi cũng chỉ đoán mà thôi, vẫn phải đợi bản thân bệnh nhân tỉnh lại sau đó lại nói tiếp. "

"Vậy đến khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại? "

Bác sĩ lắc đầu: "Điều này khó nói lắm... "

La Vy Vy thật sự muốn đánh người. Vị bác sĩ này rốt cuộc có thể trả lời chính xác câu hỏi của cô không vậy?

La Vy Vy không có ý định hỏi thêm, cô đi thẳng vào phòng bệnh.

Trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, rèm cửa sổ được kéo xuống một nửa, ráng chiều hắt lên khuôn mặt của cậu thiếu niên, tất cả như có cảm giác vừa tuấn tú lại thanh tao vô cùng.

Tên tiểu tử này... thật sự trông cũng đâu xấu lắm.

La Vy Vy không kiềm chế được mà ngồi xuống nghiên cứu Phàm Nhất Hàng đang nằm trên giường bệnh.

Thật ra lí do cô với Phàm Nhất Hàng quyết định khiêu chiến với nhau rất đơn giản, đó chính là: Phàm Nhất Hàng mới tới trường trung học số bảy chưa đến hai tuần đã trở thành người được mọi người tôn kính nhất trong trường.

Mà cậu ta không làm gì cả, mỗi ngày đều tan học lúc bảy giờ, lúc nào cũng dựa vào khuôn mặt một màu để đến trường. Ngay cả cô làm ở căn tin thấy mặt cậu ấy cũng cho thêm nhiều thức ăn, vì vậy La Vy Vy cảm thấy địa vị của mình đang bị lung lay.

Cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Còn không phải là dựa vào khuôn mặt yếu đuối đó hay sao?

Ở trường trung học số 7, thứ được coi trọng là nắm đấm của ai cứng rắn hơn! Trước đó cô đã thắng trong cuộc thi vật tay, vì vậy mà cô trở thành đại ca của Tống Ninh Viễn... Không sai, tên thai lưu Tống Ninh Viễn chính là đại ca tiền nhiệm, đó đều là việc đã qua không đáng đề cập đến, trọng điểm chính là, cô bây giờ là lão đại của trường trung học số 7, bởi vậy cô cần phải có cách để cùng Phàm Nhất Hàng phân cao thấp!

Mà cô lại là một người có nguyên tắc của mình, không bao giờ làm việc lén lút, vì vậy cô sẽ quang minh chính đại công khai! Khiêu! Chiến!

Chỉ có điều, sau buổi chiều khiêu chiến được một phút chiều nay, La Vy Vy biết tên tiểu tử này không chỉ là một bình hoa mà cậu ta còn là quả bom có sức công phá cực lớn.

Aaa... Cô không muốn bị đánh đến nỗi phải lăn lộn trên mặt đất đâu.

Hết chương 3

Chương 4: Không thừa nhận bức thư tình đã đưa cho tôi hay sao?

La Vy Vy ngắm nhìn khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng mà khóc không ra nước mắt.

Nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra, khi Phàm Nhất Hàng còn bận đánh nhau, không có đủ thời gian để nói ra lời khiêu chiến, bây giờ cô lấy lại mọi thứ vẫn còn kịp mà!

La Vy Vy bắt đầu lục lọi cặp của Phàm Nhất Hàng, nhưng lục cả nửa ngày vẫn không tìm được. Cô dứt khoát bỏ hết mọi thứ trong cặp sách của cậu ấy ra bên ngoài. Bên trong rơi ra mấy quyển vở bài tập, một cái bút, một cái thẻ học sinh, duy chỉ không có thư khiêu chiến của cô.

Không có ở trong cặp, chẳng lẽ là ở trên người sao?

La Vy Vy bắt đầu vén chăn trên người Phàm Nhất Hàng lên. Con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, ánh mắt rơi xuống quần của Phàm Nhất Hàng.

Phàm Nhất Hàng mặc một chiếc quần rộng màu xám nhạt, ở giữa có một nơi nhỏ nhỏ lồi lên giống như là đựng một đồ gì đó... Hai mắt La Vy Vy nhìn vào chỗ đấy, tại sao chỗ kỳ quái kia lại lồi lên được nhỉ? Sau khi cô nhận ra đó là cái gì, hai má cô đột nhiên nóng lên, cô buồn phiền nhìn sang chỗ khác.

Chết tiệt!

La Vy Vy ho khan hai tiếng, mắt nhìn sang túi ở ống quần của Phàm Nhất Hàng đang căng ra.

Khi cô chạm vào túi quần của cậu ấy, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn chụp lấy.

"Cậu đang làm gì đấy? " Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp bên tai vang lên.

Sống lưng La Vy Vy thẳng lên, cô cứng nhắc quay đầu lại, đúng lúc thấy Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn cô.

Trong mắt của người thiếu niên là một mảnh ánh sáng, ánh sáng đó như đang bao trùm sự sợ hãi của cô.

La Vy Vy : "..."

Một phút sau, Phàm Nhất Hàng ngồi dậy. Mặt cậu tỏ sự ghét bỏ rõ ràng, nhưng bàn tay đang chụp lấy tay cô vẫn không buông ra, ngược lại nắm càng chặt hơn.

"Đây là đâu? "

La Vy Vy ngoan ngoãn trả lời: "Bệnh viện."

Đại não Phàm Nhất Hàng dần dần có ý thức. Mùi thuốc khử trùng nói cho cậu biết nơi này đích thực là phòng bệnh trong bệnh viện.

Cậu nhớ cậu đã cố hết sức kiềm chế nỗi buồn của mình, sau đó ý thức liền bắt đầu mơ hồ, tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong này.

"Là cậu...? "

La Vy Vy gật mạnh đầu: "Là tôi đã đưa cậu tới bệnh viện đấy! "

Vậy nên cậu có thể buông tay ra được không?

Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên mở miệng: "Cậu đừng nghĩ bởi vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ chấp nhận lời bao biện của cậu, thư tình thì cậu đã đưa cho tôi rồi, vì vậy tôi có thể cố gắng xem một chút."

Ai cũng biết, trước sự việc lần này, cậu từ trước đến nay chưa từng mở thư của đối phương để xem họ đã viết gì.

Lần này là La Vy Vy đã đặc biệt đưa cậu đến bệnh viện...vì vậy cậu sẽ miễn cưỡng xem một chút vậy.

La Vy Vy trợn tròn mắt, con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài.

Phàm Nhất Hàng: "....Cậu tỏ ra như vậy là có ý gì? Tôi chỉ xem một chút, đâu phải là chấp nhận cậu đâu, đừng có nghĩ sai ý của tôi."

"Không phải... " La Vy Vy cảm thấy Phàm Nhất Hàng có thể là đã hiểu lầm cái gì đó rồi.

Cô đứng lên, cố gắng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay của Phàm Nhất Hàng.

"Cậu nói cái gì mà thư tình cơ? "

Phàm Nhất Hàng cau mày, vì ban nãy cậu đã chạm phải những ngón tay của La Vy Vy ở trên giường đang cọ qua cọ lại.

"Vừa mới đưa thư tình cho tôi, bây giờ liền không thừa nhận nữa hả? "

Mặt La Vy Vy mờ mịt: "Không phải! Tôi đưa cho cậu lúc nào... "

Khoan!

Khoan đã!!!

Cô đột nhiên nhớ ra bản thân đã đưa cho Phàm Nhất Hàng bức thư khiêu chiến có vỏ ngoài màu hồng, phía trước còn in một hình trái tim trông cực kỳ ngu ngốc... Ngay cả bản thân cô khi thấy cái bức thư ngu ngốc kia cũng có chút sững sờ, nếu như Phàm Nhất Hàng hiểu lầm thành thư tình cũng có thể.

Vậy nên nói...

La Vy Vy gật mạnh một cái: "Đúng đúng đúng, là thư tình. Cậu xem não tôi này, tôi đưa cho cậu mà quên mất.... "

Phàm Nhất Hàng: "..."

"Bỗng nhiên tôi lại nhớ ra, tôi viết bức thư tình kia có sai mấy từ, hay là cậu đưa cho tôi trước đi. Tôi sẽ mang nó về để sửa lại rồi lại mang cho cậu xem ha."

"Không cần đâu. " Một tay Phàm Nhất Hàng chống lên mép giường, xuống giường.

"Nhìn xem, cậu đã cất công đưa tôi đến bệnh viện, cho dù là có vài từ sai thì tôi cũng sẽ xem. "

Xem một chút thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Hết chương 4

Bạn trẻ La Vy Vy đầu gấu vậy chứ còn ngây thơ lắm=)))

Chương 5: Muốn giữ lấy cuộc sống thảm hại này.

"Không không không, sao có thể để cậu đọc được bức thư tình có từ viết sai được! Hay là cậu cứ đưa cho tôi đi! Tôi xin cậu đấy! " La Vy Vy lo lắng đến nỗi muốn khóc tới nơi.

Phàm Nhất Hàng cao hơn La Vy Vy một cái đầu, khi thấy cô rủ lông mày xuống, vẻ mặt cậu càng lạnh nhạt hơn.

Con người đều có một tâm lý trái nghịch, Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy lo lắng như vậy thì lại càng không có ý định đưa thư tình cho cô.

Dù sao cậu cũng không xem nó kỹ, những từ viết sai là từ nào cũng không quá quan trọng.

"Tôi nói rồi.... Không cần sửa. " Cậu nói ra vài từ như vậy rồi đi giày vào, bước ra ngoài.

"Này... Cậu đi đâu đấy? " La Vy Vy muốn đuổi theo, nhưng lại sợ hành động của mình khiến cậu ta càng tò mò về bức thư tình kia hơn, đành phải ép bản thân kiềm chế lại.

Có cách nào ngăn cậu ta lại để cô lấy lại bức thư tình được không đây!!

La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng đi ra làm thủ tục. Bác sĩ nhấn mạnh lại nhiều lần rằng tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Phàm Nhất Hàng vẫn khăng khăng muốn xuất viện.

Điều quan trọng là sức khỏe của cậu không có vấn đề gì, đối với cậu mà nói ở lại bệnh viện cũng không cần thiết.

Chắc bác sĩ thấy Phàm Nhất Hàng tinh thần tốt, nhìn có vẻ không giống như người vừa mới bất tỉnh đến nỗi phải nhập viện, đành phải cho phép cậu xuất viện.

Làm xong thủ tục xuất viện, Phàm Nhất Hàng tỏ ý muốn đưa cô về, đồng thời nhấn mạnh rằng: "Tôi chỉ vì để cảm ơn cậu thôi, không có ý gì khác cả, cậu đừng hiểu lầm. "

La Vy Vy gật đầu, bên trong cười nhưng bên ngoài thì không.

Thật sự là cảm ơn tôi hay sao...

Cô đi theo sau Phàm Nhất Hàng, nhìn chằm chằm vào cặp trên người của cậu, Phàm Nhất Hàng vừa mới tiện tay bỏ thư tình vào trong cặp.

Khi cậu vẫn còn hôn mê, cô đã tự mình treo cặp lên cho cậu.

Sớm biết trước thì khi đó cô sẽ lấy bức thư tình kia ra trước rồi, chỉ có điều là khi đó mọi chuyện quá hỗn loạn, khiến cô quên mất vụ này.

La Vy Vy hối hận đến nỗi muốn cắn chết mình.

Hay là...xông lên cướp lấy cái cặp?

Nói cái liền làm ngay, La Vy Vy hùng hổ xông lên phía trước. Khi cô bổ nhào về phía cặp của Phàm Nhất Hàng thì đúng lúc cậu lại nghe thấy tiếng động, cậu nghiêng người lại...

"Bang!! "

La Vy Vy vồ trượt. Cô ngã như chó ăn phân vậy.

Ngày gì vậy trời?!

Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy nằm bò trên mặt đất thì mặt đầy kinh ngạc: "Cậu... "

La Vy Vy kiên cường từ trên mặt đất bò dậy, cố gắng kéo ra một nụ cười.

"Chỗ này trơn quá... "

Phàm Nhất Hàng 'ừ' một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay gọi taxi.

Cậu đưa thẳng cho tài xế một trăm đồng rồi quay đầu ý bảo cô lên xe.

Ở cái thành phố đầy rẫy xe taxi này, một trăm đồng là quá nhiều rồi, cậu ta không định đưa cô về nhà hay sao?

La Vy Vy bị nhét vào trong xe taxi, cô nhìn cặp của Phàm Nhất Hàng với con mắt trông chờ mòn mỏi... Thư tình của cô!!! Tuyệt đối không thể để Phàm Nhất Hàng đọc được!!!

Cô vẫn còn muốn giữ lại cái cuộc sống nhục như chó này đấy!!!

Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn thấy sắc mặt của La Vy Vy, không thèm để ý đến, không nhìn La Vy Vy dù chỉ một cái.

Trong suốt thời gian qua, cậu không biết làm thế nào để từ chối con gái sao cho thích hợp, nhưng cậu biết, đau dài chi bằng đau ngắn.

Không cho nữ sinh một chút hy vọng nào, mới là cách từ chối tốt nhất đối với họ.

Khi La Vy Vy trở về nhà, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

Vì so với con gái của bố dượng - Tần Thiên Thiên, cô hai giờ sáng mới về nhà, nên bị bố mẹ kéo vào phòng bếp trách mắng: "Ngày nào con cũng ở bên ngoài làm gì hả? Có ngày nào con về sớm được hay không? Con có thể học tập theo Thiên Thiên một chút được không? Mặc dù bố con không nói gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ấy không có ý kiến gì! "

Thực chất La Vy Vy chỉ nghe thấy Nguyễn Ngọc Quyên đang tụng kinh, tụng kinh xong rồi thì thôi. Nhưng khi nghe tiếng 'bố', vẻ mặt cô lạnh đi, châm biếm nhìn về phía Nguyễn Ngọc Quyên.

"Bố? Mẹ dựa vào đâu mà nói vậy? Là người đã sinh ra con nhưng ngày nào cũng đánh con, hay là người không cam lòng nuôi dưỡng con? "

Nguyễn Ngọc Quyên sững sờ, sau đó giận tím mặt.

"La Vy Vy! Con nói linh tinh cái gì đấy hả? "

Hết chương 5






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro