Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6: Phong cho cậu làm đàn em đầu tiên của tôi.

La Vy Vy không có ý định nghe tiếp, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn đến Nguyễn Ngọc Quyên còn đang chửi ầm lên, quay về phòng của mình.

À không, phải là phòng của Tần Thiên Thiên mới đúng.

Em gái 'thông minh hiểu chuyện' kia đã chủ động nhường cho cô căn phòng lớn hơn, vậy thì cô khách khí làm gì,  trực tiếp đồng ý luôn.

La Vy Vy đóng cửa phòng 'ầm' một tiếng, khóa trái cửa phòng lại, ngăn cách với âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.

Thông minh hiểu chuyện?

Cô không hề quên cảnh tượng lần đó, khi Tần Thiên Thiên nói "Hay để chị ở phòng của con đi.", và cô đã nói "Được thôi",  thì trên khuôn mặt của em gái hiểu chuyện kia lập tức tỏ ra... cực kỳ khó coi.

Đã không thích thì vì sao lại còn muốn làm ra vẻ thích?

Rõ ràng là không thể,  vì sao lại còn muốn tạo ra bầu không khí giả dối này?

Học tập Tần Thiên Thiên?

Có cho cô tám kiếp cô cũng học không nổi cái đạo đức giả của Tần Thiên Thiên.

La Vy Vy đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của Tống Ninh Viễn. Vừa mở miệng cô đã hỏi ngay: "Bức thư tình kia đã lấy lại được chưa?  Ai mua hả? "

Rốt cuộc kết quả cuối cùng của cuộc trả thù này là thế nào đây?

Ở đầu bên kia, Tống Ninh Viễn ra sức nuốt nước bọt.

Cậu ta khó khăn trả lời: "Là tôi mua... Nhưng mà, lão đại,  việc này không thể trách tôi được!  Tất cả đều do tên Phàm Nhất Hàng kia!  Sau khi cậu ta đến, trường chúng ta ngày nào cũng có nữ sinh viết thư tình cho cậu ta,  làm cho cửa hàng văn phòng phẩm của trường đều chỉ bán những loại thư kiểu này thôi... Vì vậy tôi tìm mãi cũng không thấy loại nào khác cả..."

La Vy Vu gật đầu: " Quá vụng về! "

Cô vốn nghĩ bản thân mình đã bị Tống Ninh Viễn chơi một vố rồi cơ.
 
La Vy Vy dựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo lên nhau: "Tôi quyết định rồi,  tôi sẽ phong cậu làm đàn em đầu tiên! "

Đầu bên kia, Tống Ninh Viễn nhắc nhở: "Lão đại,  cậu đã phong cho tôi một lần rồi,  đó là lần tôi giúp cậu trực nhật đấy. "

La Vy Vy: "Vậy bây giờ phong thêm một lần nữa. "
   
Tống Ninh Viễn: "....Cảm ơn lão đại!"

La Vy Vy 'hừm hừm' hai tiếng,  cô nói: "Mới lên chức thì phải làm việc thôi, dù sao cậu cũng đã thật sự làm việc, không phải hay sao? "

"...Là...sao?"

"Tôi cho cậu thời gian một tiếng, gửi cho tôi địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng."

Nửa tiếng sau, điện thoại La Vy Vy vang lên âm thanh 'leng keng'.

"La đại ca thiên thu vạn tải"* , một mẩu thông báo nhảy ra, là địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng.

(Bên Việt mình thường nói là 'thiên thu vạn đại'nhưng mình lấy đúng câu gốc bên Trung nhé.  Câu này ý chỉ thời gian rất dài rất dài,  chắc chỉ sự bất tử,  mình không rành về mấy câu thành ngữ,  tục ngữ này lắm. )

La Vy Vy nhìn lướt qua thông báo kia, thỏa mãn xoa môi.

Rất tốt, tên Tống Ninh Viễn đại đầu heo này mặc bình thường đến cái quần quá rộng cũng phải để người nhà lo, nhưng nhìn chung cậu ta vẫn có chút hữu dụng.

La Vy Vy đợi đến hơn chín giờ, bên ngoài phòng khách không có tiếng động nữa mới mở cửa phòng ra, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà.  Cô muốn đi lấy trộm bức thư tình kia để mang nó về!

Có điều,  cũng không biết Phàm Nhất Hàng đã từng xem qua hay chưa nữa.

    ...... 

Hơn chín giờ tối mới chỉ là bắt đầu thôi.
    
Cô không nhớ ra nhà của Phàm Nhất Hàng ở ngay gần tiểu khu nhà cô. Có lẽ là do ý trời,  ông trời đã khiến cô kiên cường sống tiếp cuộc đời đang dần đi xuống này đây mà.

Ông trời sẽ giáng xuống cho con người những thử thách to lớn. Đầu tiên phải chịu đựng những đắng cay, khổ đau trong ý chí rồi mới đến nỗi đau về gân cốt, không phải sao?

Cả ngày La Vy Vy đều ở bệnh viện đến nỗi đau hết cả mông.  Cô đến cửa hàng ở bên đường mua một suất cơm, sau đó mới chậm rì rì đi đến nhà của Phàm Nhất Hàng.
 
Sau khi tìm được số nhà rồi,  La Vy Vy đứng phía trước một tòa nhà nhỏ theo kiểu phương Tây.

Xung quanh nhà của họ đều là những căn theo kiểu xưa cũ, duy chỉ có căn nhà theo kiểu phương Tây này trông mới hơn hẳn,  không nghĩ tới chỗ này lại là nhà của Phàm Nhất Hàng.
    
Tiểu tử xấu xa này...  Nhà giàu đấy chứ!
   
Thật đáng ghét!
 
Phát hiện ra kể thù lại giàu có như vậy,  trong lòng La Vy Vy bỗng chốc càng ghét Phàm Nhất Hàng hơn.

La Vy Vy xem xét hai bên căn nhà phương Tây một chút... Cô xem xét hết một phòng,  cuối cùng cô khẳng định duy chỉ có... Căn phòng kia là có ánh sáng, đó chính là phòng của Phàm Nhất Hàng.
 
----Chỉ có người trẻ tuổi mới thức khuya thôi.
 
La Vy Vy thổi một hơi vào lòng bàn tay, hai tay xoa vào nhau, sau đó giẫm lên điều hòa, trèo lên tầng hai, nơi có căn phòng sáng đèn kia một cách dễ dàng.

Hết chương 6

Chương 7: Sao lại là La Vy Vy?

Phải tốn sức của ba bò chín trâu,  La Vy Vy mới leo lên được.
    
Cửa sổ ở phòng trên tầng hai không đóng. Bên trong truyền tới mùi của tàn hương lẫn với những mùi tạp nham khác.
    
Phòng của nam sinh sao lại có mùi như thế này?

La Vy Vy tò mò ngó đầu vào bên trong xem. Khi cô nhìn vào trong, suýt chút nữa thì bị hù dọa đến chết... Phàm Nhất Hàng đang quỳ trên mặt đất,  hướng tới chỗ cô, cúi đầu xuống.  Mà cái bàn ở trước mặt cô thì bày nến và trái cây,  trong phòng còn có tàn tro bay lên.

Đây là... Phàm Nhất Hàng tham gia đạo phái nào đó hay sao?
  
La Vy Vy bịt chặt miệng lại để  không phát ra âm thanh,  nhưng đối phương dường như nhận ra điều gì,  ngẩng đầu ra cửa sổ rồi nhìn sang bên này.
  
Cô cúi đầu xuống và nhanh chóng đưa ra quyết định. Cũng không biết đối phương đã phát hiện ra hay chưa,  chỉ nghe thấy bên trong truyền tới một âm thanh cứng cỏi: "Chơi xong rồi thì ra đây đi."
     
Ngoài Phàm Nhất Hàng ra,  ở bên ngoài rõ ràng là còn có người khác, nên sẽ không phải là Đầu Đầu (con chó) nhà họ đâu nhỉ?  Một giọng nói cứng cỏi  nhưng lại không phải là âm thanh trầm mạnh như thường ngày, cô biết ngay tình hình không đơn giản.
    
La Vy Vy trốn trên điều hòa  đầy bụi bặm. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần,  cô đã kết luận được rằng: nơi này không thích hợp ở lại lâu.

Cô thò chân ra trước cửa sổ để thăm dò đối phương. Mắt cá chân mảnh khảnh đưa lên đưa xuống,  cuối cùng tìm đến điểm tựa,  tay cô vịn vào máy điều hòa, đồng thời chân cũng duỗi xuống.

Chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm', điểm tựa kia vỡ rồi!  La Vy Vy trực tiếp ngã xuống dưới.

Vì điều này quá khủng khiếp nên La Vy Vy không thể kiềm chế bản thân mình, cô hét lên thành tiếng.

Phía dưới cô là bãi cỏ,  cô ngã lên đó, đau thì đau đấy nhưng cũng không gãy tay gãy chân gì,  chỉ là cái mông nhỏ già yếu của cô bị thương còn chưa khỏi nay lại thêm vết thương mới...

Đúng là trong phúc có bất hạnh mà.

Hai tay La Vy Vy chống lên bãi cỏ, bộ dạng nhếch nhác, không ổn một chút nào, nhưng cô vẫn cố chỉnh đốn lại mình rồi ngay sau đó chịu đựng cơn đau chạy đi.

Phàm Nhất Hàng đứng bên cửa sổ nhìn xuống,  qua ánh trăng cậu nhìn thấy một bóng hình trắng đang cong mông, khập khiễng chạy xa khỏi chỗ này.

Chứng kiến một màn như vậy,  cậu cúi mặt xuống, mắt hơi híp lại,  dáng vẻ lạnh nhạt hơn cả thường ngày.

La Vy Vy,  sao lại là cô ấy?

Phàm Nhất Hàng hơi đau đầu, cậu đưa tay xoa xoa thái dương.

Làm thế nào cậu mới có thể từ chối tấm lòng của La Vy Vy đây?

    ...... 

Tối nay La Vy Vy không tài nào ngủ ngon được.

Khó khăn lắm mới ngủ được thì cô lại mơ thấy cây nến trắng trong căn phòng tối đen đó. Cô mơ thấy Phàm Nhất Hàng biến thành một người đàn ông không có đầu....
  
Nói chung,  cả một buổi tối cô bị cơn ác mộng quấy rầy,  giống như là bị nguyền rủa vậy.

Với lại mông bị ngã vẫn âm ẩm đau, không tài nào nằm ngủ một cách yên ổn được,  chỉ có thể nằm nghiêng người mà thôi. Mà cánh tay trái của cô cũng bị thương nữa, vậy nên chỉ có thể ngủ quay về bên phải.

Thế nhưng, so với những điều này,  cô càng xoắn xuýt một điều rằng rốt cuộc Phàm Nhất Hàng đã xem bức thư tình chưa... Aiiii!  Khiêu chiến.
    
Nếu như đã xem rồi,  cô có cần phải khiêu khích Phàm Nhất Hàng nữa không nhỉ?

Dựa vào tình hình hiện tại, việc khiêu chiến cũng chỉ là cô đơn  phương đấu với Phàm Nhất Hàng mà thôi.
    
Cô đường đường là La Vy Vy không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ khó có thể giữ lại cuộc sống thảm hại của mình!!
    
Nếu như không khiêu chiến,  vậy uy nghiêm của lão đại cô làm nên ở trường Trung học số 7 đặt ở đâu đây?
    
Cái cuộc sống thảm hại này, tham sống sợ chết còn có ý nghĩa gì nữa?

Khi phía chân trời hiện ra màu trắng bạc, cuối cùng não cô cũng từ sợ hãi dần khôi phục lại trạng thái ban đầu.  Tối qua cô đã có một giấc ngủ rất nặng nề....
   
Sau một vài giờ, La Vy Vy ngủ không đủ giấc liền bị bà Nguyễn Ngọc Quyên thẳng thừng lôi từ trên giường xuống.

"Con mà còn không dậy,  mẹ sẽ bảo Thiên Thiên đi trước đấy! Để tránh con lại hại nó đi học muộn theo con. "
   
Tối qua La Vy Vy ngủ không ngon,  toàn mơ thấy những giấc mơ quái gở. Cô bị bà Nguyễn Ngọc Quyên buộc kéo dậy,  người vẫn còn hơi mơ hồ,  tóc rối bù xù,  giống như một món ăn của chú mèo Tiểu Nãi vậy.

Hết chương 7

Chương 8: Chạy không thoát rồi.

Khi La Vy Vy thức dậy, cô mới trút bỏ vẻ mặt mà cô cố ý tỏ ra sắc sảo lúc thường ngày,  để lộ ra khuôn mặt yếu ớt, rất thân thiện của mình.

Cô dùng dằng không muốn tỉnh liền bị Nguyễn Ngọc Quyên đẩy vào đánh răng rửa mặt. Đợi cô thay xong quần áo, Nguyễn Ngọc Quyển đã nhét vào trong tay cô một túi sữa, khi đó cô mới hoàn toàn tỉnh lại.

"Chị,  đi thôi. " Tần Thiên Thiên đưa cho cô một cái sandwich.

La Vy Vy nhìn một chút,  không cầm lấy,  đi qua  Tần Thiên Thiên.
   
Nụ cười trên mặt Tần Thiên Thiên  liền cứng đờ lại.  Nhưng rất nanh sau đó cô ta khôi phục lại nụ cười thường ngày,  đi theo sau La Vy Vy.

Tần Thiên Thiên,  La Vy Vy,  tên của hai người nghe thì rất hòa hợp,  nhưng tướng mạo, tính cách thì khác nhau một trời một vực.
  
Tính nết La Vy Vy quá kém, trong khi đó Tần Thiên Thiên lại dịu dàng, ân cần, thành tích học tập rất tốt.
   
La Vy Vy đẹp đến mức láo xược,  nhưng Tần Thiên Thiên Chỉ lại có thể dùng từ 'tướng mạo đoan trang' để hình dung. Dùng từ đúng một chút thì chính là tính tình tốt, chung quy cũng chỉ là một người của vũ trường mà thôi.
    
Đại đa số nữ sinh đều thân thiết với Tần Thiên Thiên và chán ghét La Vy Vy.
    
Hai người thường hay đi bộ đến trường,  có khi vội thì đợi xe buýt,  ngồi hai trạm là đến được trường.
    
Hôm nay,  hai người một trước một sau đi đến trường. Quan sát một cách kỹ lưỡng mới phát hiện ra hôm nay tư thế đi của La Vy Vy  không đúng lắm.
   
La Vy Vy khó chịu hút sữa đầu nành, chịu đựng cơn đau ở mông. Đôi giày vải màu trắng của cô cứ lần theo dấu của những chỗ ẩm ướt, từng bước lại từng bước. Trước mắt là chỗ rẽ, cô đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.
   
Bước chân La Vy Vy dừng lại, đôi mắt to tròn,  long lanh của cô nhất thời hiện ra cảnh tối qua cô đã nhìn thấy..
    
Lần đầu tiên La Vy Vy nảy sinh một loại cảm giác lâm trận muốn chạy trốn.
    
Nhưng mà không đợi cô quay đầu chạy trốn,  Tần Thiên Thiên ở phía sau mắt đã sáng lên,  thẳng thừng mở miệng hô to: "Bạn học Phàm! "

Chạy không thoát rồi....
 
La Vy Vy nhắm mắt lại,  cam chịu trước số phận.
    
Người thiếu niên đi phía trước rủ mắt xuống,  nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước chân lại,  từ từ quay lại nhìn người ở phía sau.
    
Trong ngõ nhỏ của Thanh Thạch Bản, hai bóng hình một đen một trắng .
   
Hôm nay La Vy Vy mặc một chiếc váy trắng. Từ lần đầu tiên Phàm Nhất Hàng nhìn thấy La Vy Vy, cô đã mặc chiếc váy trắng đó, trông giống như một âm hồn xinh đẹp, quái gở vậy.

Dường như cô không quá thích trò chuyện với cậu, tuy nhiên cậu cũng không chủ động tìm cô. Có đôi khi cô sẽ bỗng nhiên kéo cậu để nói những lời nhảm nhí cả nửa ngày.
     
Khi lên lớp cô cảm thấy buồn ngủ thì đều sẽ nói với cậu"Thầy giáo gọi thì bảo tôi", nhưng mỗi lần cậu đều không quan tâm đến cô,  cho dù lần nào La Vy Vy cũng sẽ nghiêm túc dặn đi dặn lại cậu như vậy.

Chuyện này vô cùng quái gở,  trí nhớ người này đúng là không tốt lắm.

Ban đầu Phàm Nhất Hàng nghĩ La Vy Vy với các nữ sinh khác không phải giống nhau hoàn toàn,  thế nhưng bức thư tình màu hồng vào lúc tan trường hôm qua vẫn chứng minh cậu đã sai rồi.
   
La Vy Vy với những nữ sinh khác không có gì là khác nhau cả.
 
Ban đầu Phàm Nhất Hàng gặp phải trường hợp này sẽ thẳng thừng bỏ đi,  thế nhưng nghĩ tới tối qua La Vy Vy lén lén lút lút xuất hiện ở nhà của cậu, lại còn biết hết sự tình,  cậu sững sờ một chút,  mắt thẫm lại,  môi từ từ nhếch lên.
  
Chỉ ngừng lại có mấy giây,  hai người liền tiến lên phía trước.
   
Mặc áo váy màu đen là Tần Thiên Thiên,  cũng là lớp trưởng của lớp họ. Phàm Nhất Hàng vẫn luôn thờ ơ với người trong lớp, nhưng lcậu vẫn biết tới cô lớp trưởng này.
    
Mặt Tần Thiên Thiên treo một nụ cười thẹn thùng và ấm áp,  cô ta nhìn Phàm Nhất Hàng, nói: "Bạn học Phàm, trưa nay tan trường hai chúng ta nhau trực nhật nhé.  Thầy giáo nói chúng ta cần mua mấy cái khăn lau.  Chúng ta cùng nhau đi tới chợ phía Đông mua nhé, ở đó đồ rẻ hơn."
    
Khuôn mặt Phàm Nhất Hàng không có biểu cảm gì, nhìn sang La Vy Vy ở bên cạnh.
    
"Tôi biết rồi. "
  
Lần này là có ý đáp lại, Tần Thiên Thiên cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt mình nhưng vẫn để lộ sự vui sướng ra bên ngoài.
    
Mà La Vy Vy ở bên cạnh lại không mở miệng , trực tiếp đi lên phía trước,  giống như không thấy Phàm Nhất Hàng vậy, nhưng trong lòng lại niệm chú: "Đừng nhìn tôi,  đừng nhìn tôi... "
    

Hết chương 8

Chương 9: Chắc chắc là người hư hỏng.

Phàm Nhất Hàng đi lên trước,  nhìn thấy hình bóng của La Vy Vy ở bên cạnh.

Bước đi khập khiễng,  rõ ràng tối hôm qua hình bóng màu đen kia là cô.

La Vy Vy phải đi tới hỏi cậu ta kết quả, nhưng cậu ta đều đã nói hết rồi, nhưng nghĩ tới bức thư tình kia thì cô chẳng muốn nói gì nữa.

Có điều,  ngày hôm qua có quá nhiều việc xảy ra, chắc cậu ta không kịp để xem bức thư tình đâu.

"A----" Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, buồn phiền nói: "Em quên mang theo thẻ học sinh rồi..."

Yêu cầu của trường Trung học số 7 đối với đồng phục cũng không cao,  nhưng không mang theo thẻ học sinh thì sẽ bị xử phạt.

Bóng dáng màu trắng đi lên mấy mét rồi lại quay về.  Cô bỏ thẻ học sinh ở trên chiếc cổ trắng ngần xuống, để vào trong tay Tần Thiên Thiên.

"Hai người đi mua đồ đi,  tôi sẽ đi từ khu phía Tây."

Đi từ khu phía Tây so với từ phía Đông thì sẽ nhanh đến trường hơn.  La Vy Vy nói xong,  không đợi Tần Thiên Thiên  và Phàm Nhất Hàng có phản ứng gì, cô liền bỏ đi.

Cô đang cố gắng bình tĩnh hơn,  không để cho bản thân biểu hiện ra bên ngoài rằng mình đang có dáng đi khập khiễng,  vậy nên dáng vẻ của cô có chút vội vàng, hoảng loạn.

Bình thường  khi đi La Vy  Vy  sẽ vô thức nhón ngón chân cái lên một chút,  trông giống như đang nhảy múa vậy.  Hôm nay,  dáng vẻ của cô rất bình thường. Chỉ một lúc sau,  cô liền biến mất dần trong tầm mắt của hai người họ.
    
Phàm Nhất Hàng nhận ra cô không hề để ý tới chuyện vì giúp đỡ Tần Thiên Thiên mà mình sẽ bị phạt
 

Cô ấy giống như đang tránh cậu vậy.
    
Nhưng chỉ một lúc sau cậu đã nhận ra: La Vy Vy có thể là đang xấu hổ, dù sao hôm qua cô ấy cũng mới đưa thư tình cho cậu cơ mà.
    
Quả nhiên,  La Vy Vy  đều giống với những nữ sinh khác, không có gì khác biệt cả.
    
Tần Thiên Thiên cầm thẻ học sinh của La Vy Vy,  cùng Phàm Nhất Hàng trao đổi một chút.
   
"Chiều chủ nhật chúng ta sẽ làm một cuộc tổng vệ sinh,  khi đó tôi phân công cho tám bạn nữ làm vệ sinh, còn chúng ta sẽ đi mua vài món đồ,  được không? "

Nói là trao đổi nhưng thật ra từ đầu đên cuối đều là Tần Thiên Thiên nói.

Tần Thiên Thiên ngẩng đầu lên,  nhìn Phàm Nhất Hàng từ góc độ này cô ta đã thấy trọn chiếc cằm quyến rũ của cậu, nhìn vào nó khiến người ta chỉ muốn hôn lên một cái.
    
Da của cậu còn trắng hơn cả cô ta, khuôn mặt thon gầy,  toàn thân toát ra khí lạnh. Tần Thiên Thiên nhìn mà tim đập liên hồi như đánh trống,  ngay cả hít thở thôi cũng lỡ một nhịp.

"Tùy cậu. "
  
Phàm Nhất Hàng không hứng thú với chuyện này lắm, cậu lạnh nhạt nói một tiếng, sau đó cậulại đột nhiên dừng bước,  ánh mắt rơi xuống người Tần Thiên Thiên.

Cảm nhận được ánh mắt của Phàm Nhất Hàng,  khuôn mặt Tần Thiên Thiên bất chợt nóng lên.

Ánh mắt của người thiếu niên khiến cô vô cùng lúng túng,  tay không biết nên đặt ở đâu,  tim đập liên hồi. Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy? "

"Cậu dùng thẻ học sinh của cô ấy,  vậy cô ấy thì sao? "

"Hả? " Tần Thiên Thiên không kịp phản ứng.
    
"Tôi nói thẻ học sinh. "
   
Ở Thất trung*, có một quy định bất thành văn,  đó là "chỉ nhìn thẻ học sinh không nhìn người".

*Vì trường Trung học số 7 dài quá nên mình đổi thành Thất trung nhé!
    
Không mang theo thẻ học sinh thì cho dù là có mặc cả bộ đồng phục cũng sẽ bị từ chối, coi như là người ngoài,  và phải bị xử phạt.  Ngày đầu tiên Phàm Nhất Hàng đến trường học báo cáo trình diện thì đã được nghe hiệu trường nhấn mạnh qua quy định này.
    
Tần Thiên Thiên ngây người một lúc,  sau đó cô giải thích.

"Chị ấy có quan hệ rất tốt với người trong hội học sinh,  họ sẽ chỉ chặn tớ thôi, sẽ không ngăn chị ấy lại đâu. Vậy nên chị ấy có đeo thể học sinh hay không đều không có vấn đề gì cả. "

Cả trong và ngoài lời nói của nữ sinh đều là giải thích cho chính mình, không hề nghĩ đến La Vy Vy, nhưng đưa thẻ học sinh cho cô ta cũng không phải là nghĩa vụ của La Vy Vy.
    
Cô ta hoàn toàn không có chút cảm kích nào cả.
   
Phàm Nhất Hàng không thèm để ý đến nữ sinh này,  sau đó "ờ" một tiếng,  tiếp tục đi về phía trước.

Sắc mặt Tần Thiên Thiên có chút khó coi.  Cô không biết  tiếng "ờ" này của Phàm Nhất Hàng là có ý gì,  nhưng tuyệt đối không phải ý tốt đẹp gì cả.
    
Chưa đầy hai tuần, chỉ vì ngồi cùng bàn với La Vy Vy mà cậu đã bắt đầu thiên vị cô ấy hơn rồi sao?
    
La Vy Vy đúng là xấu xa như vậy... Đúng là người con hư hỏng!
    
Con người đáng ghét như vậy,  vì sao Phàm Nhất Hàng lại muốn thiên vị cô ấy chứ!

Tần Thiên Thiên đè nén nỗi buồn đang cuộn trào mãnh liệt tận đáy lòng. Trên mặt vẫn duy trì nu cười ấm áp như cũ.  Tay trái nắm chặt lại nhưng cũng không hề nản lòng.
    
Hết chương 9

Chương 10: Cậu muốn làm gì?

La Vy Vy đứng ở cổng trường Thất trung,  tiếp nhận những ánh mắt "kiểm duyệt" của học sinh và giáo viên đi qua.
    
Cô cảm thấy cô thật sự có thể chịu bị Phàm Nhất Hàng  nói ra những lời nguyền rủa, nhưng lại không thể chịu được cảm giác bị thầy chủ nhiệm răn dạy vì hôm nay cô không đeo thể học sinh---- bạn bè trong hội học sinh muốn giúp cô cũng không giúp được nữa rồi.

Nhưng trông thấy phản ứng của Phàm Nhất Hàng vào sáng sớm,  có phải là tối qua cậu ấy đã không nhận ra cô hay không?
    
La Vy Vy hơi mơ hồ, không chắc chắn. Bởi vì cô không thấy cậu ấy biểu lộ ra biểu cảm gì.

Khi Phàm Nhất Hàng và Tần Thiên Thiên đến cổng trường,  La Vy Vy đang cúi đầu nghe những lời giáo huấn của thầy chủ nhiệm.
    
Không biết có phải là do ngủ không đủ giấc hay không mà cô ấy trông có vẻ mù mờ,  cứ ngây người chịu giáo huấn như vậy.
    
Thậm chí...có hơi ngoan ngoãn.
   
Tần Thiên Thiên kinh ngạc đến há hốc miệng,  cô cũng không nghĩ tới hôm nay La Vy Vy sẽ bị bắt. Cô vừa định giải thích cho Phàm Nhất Hàng thì cậu đã đi qua chỗ La Vy Vy, không liếc mắt tới,  giống như La Vy Vy không hề tồn tại.
    
Cũng may,  La Vy Vy cũng không quan tâm gì tới Phàm Nhất Hàng.
    
Tần Thiên Thiên thở phào một hơi.
    
Cô quay đầu nhìn vào mắt  La Vy Vy,  lại cúi đầu nhìn thẻ học sinh ở trước ngực mình.  Trong lòng bỗng nhiên nghĩ ra một cách.
    
"Chủ nhiệm. " Tần Thiên Thiên đi tới: "Em không mang theo thẻ học sinh. "
    
Chủ nhiệm đang dạy dỗ La Vy Vy thì thấy Tần Thiên Thiên,  người đã lấy được học bổng vào năm ngoái chứ ai!
    
Ông vô cùng ngạc nhiên nhìn thẻ học sinh trước ngực Tần Thiên Thiên: "Cái này,  em không có thẻ học sinh sao? "
   
Đang đùa ông hay sao?
   
Tần Thiên Thiên cứ cắn mỗi mãi,  giống như vừa mới ra một quyết định rất trọng đại.

"Đây là chị gái của em,  người quên mang theo thẻ học sinh là em,  chị ấy đã đưa thẻ học sinh của mình cho em ạ."

Chủ nhiệm nhìn kỹ một lúc,  quả nhiên tên trên thẻ học sinh không phải là Tần Thiên Thiên,  ông tỏ ra khó xử,  mở miệng nói: " Đã như thế thì... "

"Vậy em cứ đi vào đi. "  La Vy Vy tiếp nhận lời nói của chủ nhiệm,  cô chìa tay cầm lấy thẻ học sinh từ trong tay Tần Thiên Thiên rồi đi thẳng vào trong cổng trường Thất trung, không nhìn Tần Thiên Thiên dù chỉ một cái.
   
Tần Thiên Thiên kinh ngạc nhìn 'chị gái' đi thẳng vào trong cổng trường,  trong lòng bỗng nhiên hối hận.

Nhưng cô cũng đã lỡ làm mất rồi,  chỉ có thể cắn răng nhận sai mà thôi!

    ...... 

Khi La Vy Vy đi vào lớp học,  Phàm Nhất Hàng đã ngồi vào vị trí,  đợi cô đi đến thì kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Đối phương ngay cả mí mắt cũng không thèm ngước lên,  giống như cô không hề tồn tại.

La Vy Vy sớm đã quen với thái độ như chó này của Phàm Nhất Hàng,  dù là ai đi chăng nữa cậu ta cũng đều dùng thái độ như vậy,  cũng không phải là cố ý coi thường cô mà bản tính  cậu ta đã lạnh nhạt như vậy rồi.
 
Bình thường La Vy Vy sẽ rất khó chịu với sự thờ ơ này, thế nhưng hôm nay cô lại rất vui.
    
Tính khí này của Phàm Nhất Hàng phải chăng đang chứng minh hôm qua cậu ta vẫn chưa xem bức thư tình hay không?
    
La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm, Phàm Nhất Hàng bỗng đứng lên.

Âm thanh kéo ghế "rít" lên một tiếng khiến La Vy Vy hoảng sợ đến nỗi nhảy hẳn lên,  hai tay che trước ngực,  vẻ mặt đầy cảnh giác.
    
"Cậu muốn làm gì hả? !"
   
Phàm Nhất Hàng mắt rủ xuống nhìn về phía cô,  đáy mắt giống như ẩn chứa một ngọn núi băng. La Vy Vy phút chốc rơi vào sự trầm mặc đó.
    
Cái này...là muốn khiêu chiến với cô sao?
    
La Vy Vy ra sức nuốt nước bọt, hai tay đặt vào hai bên váy,  vô thức siết chặt váy lại.
    
"Này. " Phàm Nhất Hàng mặt không biểu cảm nhìn cô.

Tầm mắt La Vy Vy hạ xuống.
   
Trong tay cậu cầm vài quyển vở bài tập,  hóa ra chỉ là muốn nộp bài tập mà thôi.
    
La Vy Vy: "Ờ... Ha.... Haha, cậu đưa đây."
    
Cô ho khan hai tiếng,  ngồi xuống ghế,  hai tay kéo ghế lên phía trước, ngực dán vào mép bàn.

Vốn dĩ sau chỗ của hai người họ là một cái bàn,  nhưng trong lớp học có để một cái bảng đen,  phía sau lại có hai cái bàn trống,  vì vậy Phàm Nhất Hàng ra vào đều cần phải đi qua bên chỗ La Vy Vy .
    
Khi Phàm Nhất Hàng đi đến,  La Vy Vy ngửi thấy mùi thơm hoa quả trên người cậu ta,  ký ức đáng sợ tối qua lại hiện ra.
    
La Vy Vy chán nản nằm bò lên bàn,  giống như một con thỏ con bị suy nhược vậy.
    

Cậu ta đang muốn khiêu chiến hay không muốn khiêu chiến đây?  Điều này chính là một vấn đề đấy.

Nhưng trong lòng cô sớm đã thiên về việc thương lượng cho yên thân rồi.

Có chuyện gì là không thể giải quyết ổn thỏa được cơ chứ,  đặc biệt lại là đánh nhau nữa chứ. Bạn nói có đúng hay không?
    
Hết chương 10




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro