Chương 125: Cậu cứ thế mà tin tưởng tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 125: Cậu cứ thế mà tin tưởng tôi sao?

Sự quay trở về đột ngột của La Vy Vy làm Tần Thiên Thiên giật nảy mình, nhưng Tần Thiên Thiên vẫn là Tần Thiên Thiên, chỉ một giây sau đã thu lại toàn bộ biểu cảm trên mặt, đổi thành nụ cười vô hại.

"Em có làm gì đâu, em chỉ muốn đưa bạn Phàm Nhất Hàng tới phòng y tế chút thôi, cậu ấy vừa tới trường chúng ta, có thể chưa biết phòng y tế ở đâu."

Trong lòng La Vy Vy khinh thường, tuần vừa rồi Phàm Nhất Hàng mới đưa cô tới phòng y tế xong, dựa vào bộ não không bao giờ quên của cậu ta, sao có thể không biết phòng y tế ở đâu được?

Lại nói nữa rồi... La Vy Vy giơ tay lên, hất về phía trước, ném chuẩn xác túi bóng màu trong suốt lên bàn Phàm Nhất Hàng.

"Không cần nữa, tôi đã mua thuốc cho cậu ấy rồi."

La Vy Vy nhìn Tần Thiên Thiên, nhướn mày, nhún vai, bày ra dáng vẻ cô chậm một bước rồi.

Cô vừa nói ra câu này, Phàm Nhất Hàng liền ngước mắt lên nhìn, ngơ ngác nhìn La Vy Vy.

Cậu không biết La Vy Vy đi được nửa đường lại nói có chuyện là đi làm gì, vừa nãy nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu đang nghĩ sao La Vy Vy lúc nào cũng có nhiều chuyện phải làm thế, nhiều nơi phải đi thế, không phải đi leo núi cũng là đi có chuyện đấy chứ, kết quả... La Vy Vy chỉ đi mua thuốc cho cậu thôi.

Phàm Nhất Hàng dừng khoảng hai giây, tay đang cầm bút buông ra, cầm lấy cồn, bông, băng cá nhân trong túi kia ra, rồi nói một câu cảm ơn.

"Không có gì!" La Vy Vy đẩy Tần Thiên Thiên ra khỏi chỗ của mình, tay trái ấn lên vai phải của Phàm Nhất Hàng, cười híp mắt nói: "Việc nên làm thôi, sau này cậu chính là người La Vy Vy tôi bảo vệ, em Phàm à."

Em... Hàng?

Phàm Nhất Hàng méo miệng, đáy mắt lộ ra sự bất lực, nhưng cậu cũng không phản bác lại.

Hôm nay cậu quả thật đã được La Vy Vy bảo vệ.

Tần Thiên Thiên bị La Vy Vy dồn tới bước đường cùng sắc mặt không đổi, nhưng hai tay lại bất giác nắm chặt lại, nhìn kĩ có thể thấy mu bàn tay vì dùng sức mà hiện rõ cả gân xanh.

La Vy Vy lại vờ như không thấy, giả vờ không cảm nhận được sự giận dữ và lúng túng của Tần Thiên Thiên. Cô ngân nga một bài, cúi đầu tìm sách trong ngăn bàn, thuận miệng hỏi Phàm Nhất Hàng tiết đầu tiên của buổi chiều là gì.

Cho dù cô chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy thời khóa biểu ngày hôm đó viết trên bảng đen, nhưng Phàm Nhất Hàng cũng rất kiên nhẫn đáp: "Toán."

"Phải rồi." La Vy Vy rút sách toán ra đặt lên trên bàn, hỏi: "Buổi sáng cô có giảng bài mới nào không? Cậu bổ túc cho tôi tí nhá em Phàm?"

Phàm Nhất Hàng sờ tai: "Đừng gọi thế."

"Vậy tôi không gọi vậy nữa thì cậu giúp tôi nhé?"

Phàm Nhất Hàng dừng lại, sau đó ừ một tiếng.

Sự phối hợp của hai người hoàn toàn được thu vào tầm mắt của Tần Thiên Thiên. Cô ta cảm thấy lồng ngực giống như có ngọn lửa đang bùng cháy, cháy tới nỗi cô ta chỉ muốn đồng quy vu tận với La Vy Vy.

Nhưng lí trí vẫn khiến La Vy Vy duy trì được vẻ bình tĩnh trên mặt. Trước khi đi thậm chí cô ta còn bình thản nói một câu "Nếu chị đã mua thuốc rồi thì em về chỗ nhé" với La Vy Vy.

La Vy Vy tùy ý ừ một tiếng, đối phó cho có.

Thái độ của cô khiến nữ sinh trong lớp lại được phen tì thầm châm biếm: "La Vy Vy cũng quá đáng quá rồi, vì muốn thân với Phàm Nhất Hàng mà cố ý đẩy lớp trưởng ra."

"Quả nhiên vẫn là câu nói đó, mẹ kế chẳng bao giờ tốt cả, đứa con mẹ kế đưa theo càng không phải loại tốt đẹp gì!"

"Cậu nói đúng đấy, lớp trưởng có lòng tốt qua hỏi thăm thôi, cậu xem bọn họ thẳng thừng làm ngơ cậu ấy kìa, đáng thương quá đi mất."

"Tần Thiên Thiên cũng tốt quá rồi, vậy nên mới bị người ta ức hiếp, cậu đã nghe qua câu người lương thiện bị người người bắt nạt chưa? Rõ ràng La Vy Vy đang cố ý bắt nạt cậu ấy, cậu không nghe thấy cậu ta kêu Phàm Nhất Hàng bổ túc cho cậu ta hay sao? La Vy Vy ôn bài? Chuyện hài gì vậy?"

"La Vy Vy đúng là người con gái mà tôi ghét nhất! Không ai hơn được cả, là người duy nhất mà tôi ghét!"

Đám nữ sinh nói rất nhỏ, dù sao đa số mọi người đều là kiểu bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, La Vy Vy lại là nữ sinh có thể đấm đá, có quan hệ tốt với nam sinh, không ai trong lớp muốn dây dưa với cô cả.

Thế nhưng cho dù không nghe được họ đang nói gì, nhưng từ ánh mắt bọn họ nhìn cô và động tác cũng có thể đoán ra được.

La Vy Vy bỏ ngoài tai mấy nữ sinh lắm chuyện đó, lấy sách vật lí ra.

Một ngày nữa là tới kì thi tháng rồi, đa số giáo viên sẽ cho lớp ôn tập, chỉ có mấy giáo viên vật lí là vẫn dạy bài mới, dù sao vật kí ôn tập hay không cũng chẳng khác nhau mấy như môn văn.

La Vy Vy giở bài mới ra, tự mình xem trước, bài mới hôm nay học là bài tác dụng của lực. Vì là tiết một nên không cần Phàm Nhất hàng giúp cô vẫn có thể đọc hiểu được.

"Tác dụng của lực là..." Cô đang đọc mấy chữ khô khốc trong sách thì sách đang bị tay giữ lại lại bị Phàm Nhất Hàng rút ra.

"Cậu làm gì thế?" La Vy Vy tò mò hỏi.

Phàm Nhất hàng thấp giọng hỏi: "La Vy Vy, cậu muốn làm gì?"

"Cái gì mà muốn làm gì chứ? Đọc sách chứ sao."

"Cậu biết thứ tôi hỏi không phải cái đó mà." Phàm Nhất Hàng nhìn cô, ánh mắt bình thản nhưng lại lộ ra cảm giác đè nén. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng Phàm Nhất Hàng đang giảng bài cho La Vy Vy, tay cậu vẫn còn giữ sách vật lí của La Vy Vy, khuôn mặt vẫn nghiêm túc như cũ, nhưng ánh mắt lại có thêm phần nghiêm trọng.

La Vy Vy nhìn ra chỗ khác, nói qua loa: "Vậy thì tôi không biết cậu đang hỏi cái gì."

"Được, cậu không biết thì để tôi nói." Phàm Nhất hàng hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy, tiến lại gần cô: "Rõ ràng cậu biết con gái trong lớp đều ghét cậu, sao cậu còn làm vậy với Tần Thiên Thiên. La Vy Vy, cậu cố ý làm như vậy rốt cuộc là muốn làm gì?"

La Vy Vy ngây người, há hốc miệng, ngơ ngác nhìn qua.

Từ trước tới nay Phàm Nhất Hàng đều không làm khó người khác, vốn dĩ cậu đã ít nói, người ta không muốn nói cậu càng sẽ không đi hỏi, sao hôm nay lại như vậy. Cô đã nói vậy rồi mà cậu còn hỏi.

Sau khi ngơ ngác xong, trong lòng cô chợt vui vẻ, khóe miệng cong lên, vui vẻ hỏi: "Phàm Nhất Hàng, sao cậu biết tôi cố ý, không phải lời họ nói không giữ mặt mũi cho ai hay sao? Cậu cứ thế mà tin tưởng tôi á?"

Phàm Nhất Hàng nhìn chằm chằm cô.

"Không phải là tôi tin cậu mà là tin vào mắt mình."

Cậu nói rất nghiêm túc, nhưng La Vy Vy lại đỏ bừng mặt.

Người này... sao lại còn biết khen người khác nữa chứ?

La Vy Vy vui mừng tới nỗi lông mày cũng cong lên.

"Được thôi, nếu cậu đã tin tôi đến vậy, vậy tôi nói cho cậu biết."

La Vy Vy dừng lại một lúc rồi hỏi: "Cậu biết tại sao mấy khu vực bãi mìn chưa được xác định sau chiến tranh lại nguy hiểm thế hay không?"

Phàm Nhất Hàng không biết cô hỏi điều này làm gì, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đáp: "Bởi vì mìn trong lòng đất thì mắt thường không nhìn thấy được."

"Đúng vậy." La Vy Vy gật đầu: "Bởi vì những bãi mìn nguy hiểm đó bị đất cát phủ lên, không nhìn thấy được, vậy nên nó còn nguy hiểm hơn cả những bãi mìn nhìn thấy được. Vậy nên... khi cậu cảm nhận thấy có mối nguy tiềm ẩn, cậu sẽ muốn tìm cách để nhìn thấy mối nguy đó, cho dù muốn chọc giận đối phương... cũng an toàn hơn những mối nguy đó."

"

Phàm Nhất Hàng im lặng một hồi, không nói gì.

Cậu đã hiểu hết mọi chuyện, La Vy Vy đang muốn kích thích Tần Thiên Thiên.

La Vy Vy nói xong, chỉ vào mấy đồ cô đặc biệt mua về từ phòng y tế, nói: "Cậu xử lí miệng vết thương đi."

Nói xong, hình như nghĩ tới gì đó, cô sờ gầm bàn, lấy một cái kính ra: "Cái này cho cậu xem."

Phàm Nhất Hàng: "Không cần đâu, về tôi sẽ xử lí sau."

"Về mới xử lí? Cậu muốn mang bản mặt có vết thương về cho ông nội Phàm xem á? Xem ông có nổi điên với cậu không, cậu mau làm đi! Nếu còn không thoa thuốc thì tôi sẽ thoa hộ cậu đấy. Đừng để tới lúc trong trường đổn thổi chuyện hai chúng ta cậu lại hối hận."

Phàm Nhất Hàng ngước mắt nhìn cô: "Tôi hối hận cái gì?"

"Hối hận mọi người sẽ đồn thổi về chúng ta."

Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn cô, đáy mắt có một cảm xúc mà cô không hiểu nổi. Cậu mấp máy môi, nhỏ giọng nghiêm túc nói: "Chuyện này thì có gì phải hối hận chứ."

Chuyện này thì có gì phải hối hận chứ.

Nhịp tim La Vy Vy dừng lại một giây, sau đó đập nhanh đến lạ thường.

Hết chương 125

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro