Chương 126: Cút tới văn phòng tôi ngay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 126: Cút tới văn phòng tôi ngay

Không có gì phải hối hận hết...

Ý là cậu ấy không sợ hai người bọn họ sẽ trở thành quan hệ đó trong miệng người khác hay sao?

Có chăng cậu ấy cũng thích...

La Vy Vy ngây người chớp mắt hai cái, sau giây phút thẫn thờ, cô đỏ bừng mặt, đến tai cũng như ớt.

Cô nắm chặt tay, tự nói với chính mình, làm lão đại thì không thể bị một câu nói bông quơ của Phàm Nhất Hàng làm cho xấu hổ được, nếu không thì lão đại cô đây mất hết mặt mũi rồi!

Nghĩ tới đây, La Vy Vy ho khan hai tiếng, cố ý bày ra dáng vẻ mặt dày: "Vậy tôi trêu đùa cậu nhá!"

Cô giơ tay kéo túi đồ kia lại, lấy cồn và bông ra, tiến sát lại gần mặt cậu.

Tư thế thân mật, bầu không khí trở nên ấm áp, điều này đã thu hút không ít ánh nhìn.

Nhìn thấy bông thấm cồn sắp chạm vào môi, cuối cùng cậu cũng không nhịn nữa, nắm lấy cánh tay La Vy Vy: "Để tôi tự làm."

Nhìn kĩ có thể nhận ra cậu đã đỏ ửng cả tai.

La Vy Vy nhìn mà buồn cười, cô thích thú ngồi thẳng người, dựa lưng vào ghế như lão đại, giống như vừa bắt nạt được gái nhà lành xong, dáng vẻ vô cùng ngứa đòn.

Cô liếc mắt về phía Tần Thiên Thiên, thấy Tần Thiên Thiên đang nhìn sang bên này, ánh mắt tràn đầy vẻ oán hận.

La Vy Vy nhún vai, trong lòng thầm nghĩ chắc Tần Thiên Thiên không nhịn được nữa đâu nhỉ? Vừa định thu tầm mắt về, trước cửa lớp học đã có một vị khách không mời mà tới. Chưa đợi cô tìm được chỗ trốn, người khách đó đã nhìn thấy cô.

"La Vy Vy Vy! Cút tới văn phòng tôi ngay!"

Giọng của bà Lưu vô cùng đanh thép, khiến cả lớp học lập tức yên lặng.

La Vy Vy chấp nhận số phận, nhắm mắt lại, hai tay chống vào bàn, đứng dậy. Khi cô vừa định giơ tay thì có một bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay cô.

La Vy Vy liếc mắt nhìn, Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nhỏ giọng nói: "Nhận sai cho đàng hoàng đi."

"Tôi biết rồi." La Vy Vy bĩu môi, thầm nghĩ sao tên Phàm Nhất Hàng này lại hơi giống Nguyễn Ngọc Quyên thế nhỉ?

Phàm Nhất Hàng nghe cô nói như vậy, cậu mới buông tay ra, đáy mắt vẫn là sự cảnh cáo đó.

"Yên tâm đi." La Vy Vy xua tay, nhấc chân đi ra cửa sau của lớp.

Hành động của hai người chỉ diễn ra có mấy giây, không ai để ý tới bên này. Còn bà Lưu thì đang trách mắng hai học sinh dùng phấn vẽ linh tinh lên bảng.

Thật ra không cần Phàm Nhất Hàng nhắc cô cũng sẽ ngoan ngoãn nhận sai. Trốn học nửa ngày cô cũng chẳng dám làm tới lần thứ hai. Khi đó trong đầu cô chỉ nghĩ muốn trốn Phàm Nhất Hàng, vì chuyện này nên cô mới đi leo núi với Thẩm Mộ Thành.

Hơn nữa vết thương khi chơi bóng rổ lần trước vừa lành, nếu như sớm biết là đi leo núi, có lẽ cô thà ngoan ngoãn đi học còn hơn.

...

Trong văn phòng.

Bà Lưu vừa ngồi xuống đã bắt đầu đập bàn: "La Vy Vy! Buổi sáng em chạy tới nơi nào hả? Hôm nay em nói rõ cho tôi biết, em có muốn đi học nữa không hả, nếu không muốn thì nói sớm cho tôi biết, tôi xin nghỉ học cho em luôn!"

Trong văn phòng vẫn còn mấy người giáo viên đang ngồi nữa, nhưng rõ ràng bọn họ không còn xa lạ với cảnh tượng này nữa. Họ chỉ nhìn xem chút rồi tiế tục làm việc.

Sự việc thường xuyên xảy ra này, La Vy Vy chỉ cần im lặng nghe là được. Bà Lưu dạy dỗ mệt rồi cũng nói ra luôn hình thức xử phạt, sau đó kêu cô về lớp.

Thế nhưng nghĩ tới lời dặn dò của Phàm Nhất Hàng, cô cắn môi, cúi đầu nói: "Xin lỗi cô ạ, em biết sai rồi, em không nên trốn học. Xin cô hãy tin em một lần, lần sau em tuyệt đối không làm như vậy nữa."

"Tin em một lần?" Bà Lưu nghiêng đầu nhìn cô: "Có phải em biết tôi kêu em bảo bố mẹ đến trường nên em mới nói vậy đúng không?"

La Vy Vy nhíu mày, cô nói những lời này liên quan gì tới Nguyễn Ngọc Quyên với Tần Lạc Viễn?

Bà Lưu tiếp tục nói: "Lần này không bàn bạc gì nữa, em bảo ngày mai bố mẹ tới trường một chuyến, cả hai đều phải tới!"

Đây không phải lần đầu La Vy Vy phải đưa phụ huynh tới, nhưng từ trước tới giờ bà Lưu không ép cô phải đưa Tần Lạc Viễn tới, bởi vì bà ta biết hoàn cảnh gia đình bọn họ. Xem ra lần này bà Lưu thật sự đã bị chọc giận rồi.

Cô nắm chặt tay, không nói gì.

Trốn buổi học hôm nay quả thật là do cô sai, không đúng, là cô không nên trốn học.

Trước đây như vậy thì cũng thôi đi, nhưng hai ngày trước cô vừa hạ quyết tâm nghiêm túc học hành xong, hôm nay lại trốn học nguyên cả buổi sáng....

"Còn nữa, sắp tới kì thi tháng rồi, em mà không tự học hành thì cũng đừng làm cản trở người khác học." Bà Lưu nói vậy rõ ràng đang kêu cô đừng kéo theo Phàm Nhất Hàng.

Nếu như không phải sợ thêm dầu vào lửa, cô thật sự rất muốn nói với bà Lưu, tên Phàm Nhất Hàng đó là cô máy học tập, không thể bị cô dạy hư được.

"Học hành không phải học cho người khác mà là học cho chính mình! Em phải học hỏi Tần Thiên Thiên nhiều mặt lắm đấy!"

Không lâu sau, tiếng chuông vào học vang lên, bà Lưu còn phải dạy lớp khác nên bà vừa tìm giáo án trên bàn vừa nói: "Em về đi, hy vọng em nhớ những lời tôi nói."

Tần Thiên Thiên chính là con nhà người ta trong mắt mọi người, La Vy Vy cảm thấy cả đời mình cũng không vượt qua được Tần Thiên Thiên ở điểm này.

Cô vâng một tiếng, quay người rời đi, thế nhưng khi vừa ra tới cửa văn phòng, cô thở dài một hơi. Trong văn phòng truyền tới giọng của bà Lưu: "La Vy Vy, em quay lại đây đã!"

La Vy Vy nghi ngờ quay lại: "Thưa cô còn chuyện gì nữa ạ?"

Bà Lưu bỏ điện thoại vào trong áo ra, im lặng một lát, sau đó dùng ánh mắt cô chưa thấy bao giờ nhìn cô.

La Vy Vy nhìn biểu cảm của bà Lưu, trong lòng có một dự cảm chẳng lành: "Cô sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Bà Lưu đổi giọng điệu: "Vừa nãy bố em gọi điện cho cô, nói mẹ em vì cứu một học sinh mà bị thương, giờ đang năm ở bệnh viện tuyến đầu của thành phố A."

"Cái gì..." La Vy Vy ngây người, cô dừng khoảng hai giây, sau mới nói: "Nghiêm trọng không ạ? Bị thương ở đâu ạ?"

"Bố em không nói tình hình cụ thể cho cô biết, thế nhưng ông ấy bảo em đừng lo lắng, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng đâu. Bây giờ em về lớp thu dọn đồ đạc một chút, tôi đưa em ra trạm xe mua vé tới thành phố A."

Bà Lưu vỗ vai cô, an ủi: "Đi đi, tôi đợi em ở cổng trường."

"Vâng." La Vy Vy đỏ mắt gật đầu, quay người rời đi.

Đồ cô phải mang đi thật ra cũng chẳng có gì, nhưng nếu như đi tàu thì phải có chứng minh thư. Cũng may, hôm nay cô vừa mang theo ví, chứng minh thư vẫn nằm trong đó.

Thấy La Vy Vy rời đi, bà Lưu đi tới chỗ giáo viên chủ nhiệm lớp bà sắp phải dạy: "Tạm thời tôi đang có chuyện gấp, tiết của lớp cô..."

Giáo viên đó đứng dậy nói: "Vậy tôi đi dạy thay cho, sáng mai cô dạy liền hai tiết là được."

"Được, cảm ơn nhé."

"Khách sao gì với tôi chứ... Mẹ của em học sinh này bị thương nặng không?"

"Nghe ý trong điện thoại thì khá nghiêm trọng..." Bà Lưu dừng lại, rồi nói: "Không nói nữa, tôi đi đây."

"Ừ, đi cẩn thận nhé."

....

La Vy Vy lao như bay về lớp, không cả báo cáo gì, cứ thế chạy vào lớp lấy cặp sách.

Cô không phải kẻ ngốc, mặc dù bà Lưu nói Nguyễn Ngọc Quyên có vấn đề gì lớn nhưng từ trước tới giờ bà ta chưa từng dịu dàng với cô như thế, vậy nên tới 80, 90 phần trăm là đang lừa cô....

Hết chương 126

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro