Chương 127: Em đúng là hết thuốc chữa!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 127: Em đúng là hết thuốc chữa!

La Vy Vy xông vào từ cửa trước lớp học, chạy tới chỗ ngồi, điên cuồng kéo cặp sách từ trong ngăn bàn ra.

Phàm Nhất Hàng sững người nhìn cô: "... Cậu định làm gì vậy?"

La Vy Vy không quan tâm tới Phàm Nhất hàng, chỉ lấy cặp sách rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ trong đầu cô là một mảng trống rỗng, bên tai chỉ lặp đi lặp lại một câu: "Không thể có chuyện gì được, tuyệt đối không thể có gì được..."

"La Vy Vy! Em đi đâu hả?" Giáo viên toán đứng trên bục giảng vừa kinh ngạc vừa tức giận gọi: "Vô phép vô tắc! Em đúng là hết thuốc chữa đấy La Vy Vy!"

La Vy Vy chạy tới tận chỗ cầu thanh vẫn còn có thể nghe thấy giáo viên toán đang gọi tên cô, nhưng cô đã không quan tâm nhiều đến vậy, cô chỉ muốn bây giờ, ngay lập tức chạy tới bên cạnh Nguyễn Ngọc Quyên thôi!

Nước mắt cứ thể tuôn ra, nặng nề rơi xuống đất, tạo thành một hạt nước nho nhỏ trên sàn nhà.

Trong lớp học, giáo viên toán tức đến nỗi không dạy tiếp được nữa. Ông đặt giáo án lên bàn, bắt đầu dạy dỗ: "Tôi nói mấy người lớp các em ấy, lần nào thi tháng điểm trung bình cũng đứng từ dưới lên cũng thôi đi, thái độ học tập cũng kém như vậy! Có phải các em không muốn học toán nữa đúng không? Không học nữa thì viết đơn đi, thay giáo viên khác!"

Mọi người trong lớp đều cúi đầu, tránh bị vạ lây. Dù sao muốn học được toán, ngoại trừ phải nỗ lực ra, thật sự cũng cần tới khả năng tư duy logic.

Tần Thiên Thiên lén lút quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, La Vy Vy đã chạy mất dạng từ lâu.

Trên mặt cô ta viết đầy dấu hỏi chấm, trong lòng toàn sự nghi hoặc.

Cô và La Vy Vy ngày nào cũng sống dưới một mái nhà, cũng là người hiểu rõ đối phương nhất. La Vy Vy không quan tâm tới giáo viên, cứ thế chạy ra ngoài, bỏ tiết, hoàn toàn không hợp lí chút nào.

Thế nhưng... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới có thể khiến La Vy Vy mất khống chế tới vậy?

Tần Thiên Thiên vô cùng khó hiểu, quay đầu nhìn sang chỗ Phàm Nhất Hàng. Cô ta cứ nghĩ Phàm Nhất hàng cũng sẽ tò mò như cô ta, thậm chí là lo lắng, nhưng không ngờ Phàm Nhất Hàng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, bút cầm trong tay vẫn chưa dừng lại, vẫn còn đang làm đề.

Cô ta vô cùng ngạc nhiên, sau đó sự vui mừng đã lấp đầy lồng ngực.

Phàm Nhất Hàng hoàn toàn không để ý La Vy Vy bị làm sao, có thể nói, có lẽ cậu cũng đã nhìn rõ bản chất học sinh hư của La Vy Vy, thất vọng với La Vy Vy.

Nghĩ tới đây, Tần Thiên Thiên suýt nữa mừng ra mặt, cô ta cố gắng lắm mới duy trì được biểu cảm trên gương mặt, không để mình cười thành tiếng.

Giáo viên toán trên bục giảng vẫn đang tức giận đùng đùng. Ông vừa cảm thấy La Vy Vy có chút dáng vẻ học sinh rồi, bắt đầu có kỳ vọng với cô, kết quả lại cho ông một cái tát như vậy, sao ông có thể không giận được?

"Nếu như lớp các em còn thêm mấy La Vy Vy nữa, tự tôi sẽ xin đổi lớp với hiệu trưởng! Cũng may mặc dù trong lớp các em có mấy bạn thành tích kém, nhưng thái độ học tập vẫn chấp nhận được."

Cuối cùng giáo viên toán cũng dạy dỗ xong, giọng điệu bình tĩnh hơn: "Tôi cũng không vì mấy học sinh như này mà làm lớp dở mấy người muốn học toán, bây giờ tiếp tục học, các em đọc đề biến hình ở câu hai trong sách đi, xem xem có thể làm được không."

Bên dưới có người thở phào nhẹ nhõm, có người lại thở dài.

Học sinh giỏi sợ bị liên lụy, người không thích học đều mong thầy dạy dỗ quát mắng lâu thêm chút nữa.

Giáo viên toán vừa định ngồi xuống, điện thoại trong túi vang lên, là chủ nhiệm Lưu Lạc Lạc gọi tới.

"Alo, cô Lưu à, vừa hay tôi có chuyện muốn nói với cô. Em La Vy Vy lớp cô..." Giáo viên toán nói được một nửa, không biết chủ nhiệm ở đầu bên kia nói gì mà khiến ông kinh ngạc tới nỗi mở to mắt, sau đó liên tục gật đầu: "Thì ra là như vậy, tôi hiểu rồi. Được rồi, vậy thì thế nhé."

Phàm Nhất Hàng ngồi ở bàn cuối ngẩng đầu lên, nhìn giáo viên toán đang nghe điện thoại trên bục giảng, ánh mắt tối lại, không hiểu gì.

Bút trong tay cậu không hề dừng lại, trên vở nháp viết đi viết lại ba chữ: "La Vy Vy."

.......

Trạm xe Thành Đô.

La Vy Vy mua xong vé xe, cô đi tới chỗ Lưu Lạc Lạc đang đứng đợi phía sau.

"Cô Lưu, em mua vé xong rồi, là chuyến nửa tiếng sau, tới bên đó chắc tầm hơn ba giờ." Khóe mắt La Vy Vy vẫn còn hơi đỏ, nhưng chí ít trên đường đi cô vẫn nhịn được.

Cô đã gọi cho Nguyễn Ngọc Quyên, Nguyễn Ngọc Quyên nghe máy, nói mình không sao, nhưng từ giọng nói của bà ta, cô có thể nghe thấy sự yếu ớt.

Nhưng bất kể như nào, nghe thấy giọng của bà, trái tim cô mới yên tâm hơn chút.

Lưu Lạc Lạc hít sâu một hơi, nói: "Được rồi, vậy em đi đi."

"Sắp tới trạm xe của thành phố A thì gọi cho bố em, ông ấy sẽ đợi em ở cửa trạm xe, nhìn thấy bố em rồi thì gọi cho cô."

La Vy Vy nhìn Lưu Lạc Lạc hoàn toàn khác với dáng vẻ nghiêm khắc thường ngày, cảm xúc trong lòng lẫn lộn, nhưng phần nhiều là hối hận.

"Cô Lưu..." Trong lòng cô hơi khó chịu, khó khăn lắm mới chân thành nói được một câu: "Em không nên trốn học, không nên không nghe lời cô... Đợi em quay về, em nhất định sẽ chăm chỉ học hành. Trước đây em luôn làm cô giận, em thật sự... xin lỗi."

"

Cô nói, cũng không biết vì hối hận hay vì buồn do chuyện của Nguyễn Ngọc Quyên mà đầu mũi cô hơi chua, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Lưu Lạc Lạc xoa lưng cô: "Được rồi, cô tin em."

"Đợi em quay về, chúng ta sẽ cùng nhau tiến bộ, cô cũng thừa nhận, có lúc tính cô không tốt, điểm này cô vẫn luôn muốn sửa nhưng có khi không khống chế được. Nhưng bất luận ra sao, từ trước tới giờ cô đều muốn tốt cho bọn em hết."

"Vâng." La Vy Vy gật đầu.

"Được rồi, sắp kiểm tra vé rồi, em vào trong đi." Trên mặt Lưu Lạc Lạc có sự an ủi, cũng có chút sụt sịt. Một người trưởng thành hiểu chuyện, bắt buộc phải trải qua một số chuyện không mấy tốt đẹp, có lẽ đây chính là cái giá của trưởng thành.

La Vy Vy đi vào soát vé, khi cô lấy cặp sách từ máy khám xét ra, ánh mắt cô nhìn ra bên ngoài. Lưu Lạc Lạc vẫn đứng đó, hình như muốn nhìn cô đì vào hẳn bên trong rồi mới đi.

Ngoại trừ tính khí hơi kém chút ra, Lưu Lạc Lạc thật sự là một giáo viên kính nghiệp. Vậy nên trước đây bà mới là giáo viễn dẫn dắt lớp chọn, thế nhưng sau vì tuổi tác cao, không thể theo kịp thời gian của lớp chọn nên mới được điều tới lớp bình thường của khối mười.

Cô nhớ khi vừa nhập học, mặc dù sắp tới tuổi nghỉ hưu nhưng Lưu Lạc Lạc vẫn mang dáng vẻ rất phấn chấn, nhưng nhìn lại giờ đây, Lưu Lạc Lạc vẫn luôn bị mọi người thầm gọi với biệt danh bà Lưu đã bắt đầu già rồi.

La Vy Vy không dám nhìn nữa, cô sợ mình sẽ lại bật khóc.

Không hiểu tại sao, nước mắt của mấy năm trước cộng lại cũng không nhiều được như năm nay.

......

Xe khách đi qua Thành Đô với sương mù dày đặc, mở ra trước mắt những cánh đồng lúa mì mênh mông, đi qua cánh rừng đất đá lởm chởm. Ba tiếng sau cuối cùng cũng tới thành phố hoa lệ của phương bắc, thành phố A.

Thành phố A nóng hơn Thành Đô rất nhiều, nhưng La Vy Vy không dám cởi áo khoác đồng phục bên ngoài ra, sợ Tần Lạc Viễn không nhận ra.

Cô xuống xe, đi ra cửa theo dòng người, vừa ngẩng đầu lên, giọng Tần Lạc Viễn đã truyền tới: "Vy Vy!"

Mấy phút sau, cô và Tần Lạc Viễn ngồi lên xe taxi tới bệnh viện.

Trên đường tới đây, cô rất muốn biết tình hình của Nguyễn Ngọc Quyên, nhưng khi thật sự gặp Tần lạc Viễn rồi, cô lại không dám hỏi, cứ mãi im lặng.

Tần Lạc Viễn cũng không nói gì, hai người đều im lặng.

Hết chương 127

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro