Chương 134: Tìm cô ta tính sổ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 134: Tìm cô ta tính sổ!

Khi La Vy Vy đi ra khỏi văn phòng của chủ nhiệm vừa đúng là thời gian tan học. Trên hành lang vô cùng hỗn loạn, không ít người đều đang đuổi nhau nô đùa. Học sinh vào những năm tháng như vậy giống như cỗ động cơ, có sức sống bất tận.

Chỉ có mình La Vy Vy mặt đờ đẫn đi trong dòng người, ánh mắt trống rỗng, biểu cảm trên mặt không thể dùng lời để miêu tả.

"Ấy La Vy Vy? Em quay về rồi sao?"

Có người ở trước mặt ngăn cô lại, La Vy Vy ngẩng đầu lên mới nhìn thấy là giáo viên toán.

Cô nghĩ tới trước khi mình rời đi còn quên cả chào thầy ấy, nên vội vàng đứng thẳng người, cúi đầu xin lỗi: "Em xin lỗi thầy, hôm qua là vì.."

"Không cần nói nữa, thầy biết cả rồi." Giáo viên toán xua tay phải, thở dài: "Cô Lưu của bọn em nói với thầy rồi, mẹ em không sao chứ?"

"Không sao ạ, chỉ làm phẫu thuật thôi, phẫu thuật rất thành công."

Cô không nói nhiều bởi vì có lúc sự thăm hỏi của người khác không phải là sự quan tâm thật lòng mà chỉ đơn thuần do phép lịch sự mà thôi.

Giáo viên toán hiển nhiên thuộc vế sau, nghe La Vy Vy nói vậy, ông gật đầu: "Không sao là tốt rồi, vậy em nên bình tĩnh lại để nghiêm túc học hành."

"Chuyện hôm qua vì có nguyên do chính đáng nên thầy không truy cứu, nhưng sau này không được như vậy nữa, chuyện có gấp hơn đi chăng nữa cũng phải báo cáo một tiếng, không tốn quá nhiều thời gian của em đâu."

La Vy Vy im lặng đứng tại chỗ, gật đầu.

Giáo viên toán thấy dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của cô, trong lòng cũng không giận dữ nữa, thậm chí thật sự bắt đầu thích cô bé này.

"Sau này có gì không hiểu có thể tới hỏi thầy bất cứ lúc nào, đương nhiên, cũng có thể hỏi bạn cùng bàn của em, thành tích toán của em ấy khá tốt."

Nhắc tới Phàm Nhất Hàng, vẻ mặt La Vy Vy có hơi hốt hoảng, cũng may cô nhanh chóng hoàn hồn, đáp "vâng" một tiếng: "Vậy em về lớp trước đây ạ."

"Được, em đi đi." Ánh mắt giáo viên toán hiền từ, La Vy Vy không chịu nổi sự biến chuyển như vậy của các thầy cô. Cho dù là chủ nhiệm hay giáo viên toán, cô cảm thấy mọi người vẫn nên bình thường chút đi, đừng làm như cô vô cùng đáng thương nữa.

La Vy Vy đi tới cửa lớp học, vừa hay chạm mặt mấy bạn nữ trong đội bóng rổ. Nghĩ tới vốn dĩ bọn họ đã hẹn mình hôm qua sau khi tan học đi luyện tập, cô dừng bước, đi qua, xoa tay, mở miệng nói: "Ừm.. Hôm qua nhà tôi có chút chuyện, vậy nên để các cậu leo cây. Như vậy đi, hôm nay sau khi tan học, tôi..."

"Không sao đâu." Một bạn nữ trong số đó, tên Mạnh Hân Di dịu dàng nói: "Ngày kia là phải thi rồi, vậy nên hai ngày này cứ bỏ đi. Đợi thi xong chúng ta xếp lịch sau."

"

Một bạn nữ khác trước đó không hề ưa La Vy Vy chút nào cũng không hề trách cô mà chỉ nói: "Dù sao chúng tôi cũng không định giành quán quân, tới lúc đó đừng để chúng tôi mất mặt quá là được, hai ngày cuối tuần là đủ rồi."

La Vy Vy kinh ngạc, sao những người này lại đột nhiên trở nên dễ ăn nói như vậy, cô cảm thấy có lẽ do trước đây mình hiểu lầm là bọn họ khó gần rồi.

"Cảm ơn các cậu."

La Vy Vy hơi cảm động.

Mạnh Hân Di cười nói: "Có gì mà cảm ơn chứ, chúng tôi hiểu mà."

La Vy Vy ngơ người, bọn họ hiểu gì chứ?

Không đợi cô hỏi, chuông vào học đã vang lên, cô chỉ đành quay về chỗ ngồi trước.

Tiết này là tiết tự học, Lưu Lạc Lạc đã đi họp, cho nên Tàn Thiên Thiên sẽ ngồi trên bàn giáo viên quản lý kỷ luật lớp học.

Trên tay Tần Thiên Thiên có một quyển sổ ghi chép, nếu như có người vi phạm kỷ luật trong tiết học, cô ta sẽ ghi vào sổ. Mỗi một tuần Lưu Lạc Lạc sẽ gọi học sinh bị ghi tên đến văn phòng uống nước chè, vậy nên mọi người vẫn rất sợ quyển sổ ghi chép này.

Tần Thiên Thiên cầm trong tay sổ ghi chép, vậy nên cho dù không phải Lưu Lạc Lạc trông lớp, chỉ là tiết tự học nhưng lớp vẫn rất yên lặng. Đương nhiên, đó chỉ là vẻ bề ngoài, điển hình như Tống Ninh Viễn, người ngồi ngay bên dưới Tần Thiên Thiên đang dùng điện thoại gửi tin nhắn cho La Vy Vy.

"Lão đại, cậu quay về lúc nào đấy?"

La Vy Vy nhìn thấy tin nhắn này, cô rep lại "vừa nãy", cũng không cất điện thoại đi. Phàm Nhất Hàng ngồi bên cạnh, cô không dám nhìn cậu lấy một cái, trong đầu không kiểm soát được nghĩ tới những lời chủ nhiệm nói với cô lúc sắp đi.

"Đứa trẻ này xin cô nghỉ một tiết, nói phải tới trạm xe đón một người rất quan trọng, hỏi em ấy là ai em ấy cũng không nói."

"Nhưng cô nghe giọng điệu của em ấy thì cảm thấy không đúng lắm, nếu như có dấu hiệu yêu sớm, em nhất định phải báo cho cô đấy. Đứa trẻ này rất có tương lai, không thể bị việc yêu sớm làm lỡ dở được."

La Vy Vy cúi đầu, tìm sách trong ngăn bàn, tai đỏ bừng.

Mặc dù khi đó Triệu Hòa An cũng ở đó, nhưng cô nghe lời chủ nhiệm nói cứ cảm thấy có lẽ Phàm Nhất Hàng tới đón mình.

Vậy nên bản thân chính là người mà cậu nói... là người rất quan trọng của cậu sao? Cô không chắc lắm, nhưng không dám đi kiểm chứng.

Mặc dù cô xem Phàm Nhất Hàng như không tồn tại, nhưng Phàm Nhất Hàng lại chủ động tìm cô.

"Đây là vở ghi chép bài mới ngày hôm qua, cậu cầm về mà đọc. Còn có phạm vi bài thi nữa, hôm qua các thầy cô đều nói rồi, cậu lại không ở lớp."

Phàm Nhất Hàng đẩy hai quyển vở qua.

La Vy Vy ừ một tiếng, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt vẫn không nhìn về phía hai quyển vở.

Điện thoại tỏng cặp sách ở dưới ngăn bàn lại rung lên, cô quên tắt chế độ rung.

Cô lấy điện thoại ra xem, vẫn là tin nhắn của Tống Ninh Viễn: "Lớp trưởng nói mẹ cậu xảy ra sự cố rất nghiêm trọng, đang cấp cứu. Cô không sao chứ? Cậu quay về rồi chắc là cô ấy không sao đâu nhỉ?"

Thấy tin nhắn Tống Ninh Viễn gửi, La Vy Vy nắm chặt điện thoại, nhìn chằm chằm câu "lớp trưởng nói mẹ cậu gặp sự cố rất nghiêm trọng", trong lòng chợt tức giận.

Cô bảo mà! Cô để mấy bạn nữ kia leo cây mà họ lại không hề trách cô, còn không phải do Tần Thiên Thiên đã "giải thích" giúp cô rồi hay sao?

Nhưng chuyện cá nhân như này, cô là con gái ruột của Nguyễn Ngọc Quyên còn chưa nói gì, Tần Thiên Thiên dựa vào đâu để nói ra? Lại còn... sự cố rất nghiêm trọng? Tần Thiên Thiên còn sợ Nguyễn Ngọc Quyên không khỏe lại nữa hay sao?

"La Vy Vy?"

"La Vy Vy!"

Giọng Phàm Nhất Hàng vang lên bên tai, La Vy Vy hoàn hồn, cúi đầu nhìn Phàm Nhất Hàng, không biết từ khi nào quyển vở cô cầm trong tay đã bị cô vò nát, lòng bàn tay cũng đỏ bừng lên.

Lúc này cô mới nhận ra, nhíu mày, dùng tay kia duỗi thẳng vở ra.

"Cậu sao thế?" Sắc mặt Phàm Nhất Hàng nghiêm trọng, hỏi. Bởi vì Tần Thiên Thiên đang ngồi trông lớp ở trên nên cậu nói rất nhỏ, càng tăng thêm phần gợi cảm.

La Vy Vy vừa xoa lòng bàn tay vừa nói: "Tôi chỉ... đột nhiên hiểu ra một chuyện."

Phàm Nhất Hàng không nói gì, đợi cô nói tiếp.

La Vy Vy thở dài, hơi đắn đo: "Tôi không biết... là vấn đề của tôi hay của cô ta nữa."

Phàm Nhất Hàng lập tức đoán ra cô ta mà La Vy Vy nói là ai, cậu đoán: "Là bởi vì Tần Thiên Thiên nói chuyện của mẹ cậu trước mặt cả lớp sao?"

La Vy Vy ngây người, kinh ngạc hỏi: "Sao cậu biết?"

Phàm Nhất Hàng nhìn cô, nói: "Bởi vì khi đó tôi nghe thấy đã cả thấy hơi khó chịu rồi. Nếu như ông nội tôi ốm, tôi cũng không muốn người khác nói cho cả lớp biết, cho dù phải nói cũng là tôi tự nói. Tôi không cần sự đồng cảm của người khác, cậu cũng vậy, không đúng sao?"

La Vy Vy như sắp khóc tới nơi, Phàm Nhất Hàng cũng hiểu cô quá rồi.

Cô nắm chặt tay, cắn răng nghiến lợi nói: "Tan học tôi sẽ tìm cô ta tính sổ!"

Hết chương 134

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro