Chương 140: Ai cho cậu ra tay?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140: Ai cho cậu ra tay?

La Vy Vy nhìn tên trộm bị Triệu Hòa An xách như con gà con tới trước mặt mình, đáy mắt cô đột nhiên xuất hiện một tầng nước.

Triệu Hòa An không để ý, túm cổ áo tên trộm, hỏi: "Em gái, vừa nãy kẻ cậu đang đuổi là tên này đúng không? Cậu ta làm gì cậu à?"

Mũi La Vy Vy hơi động chút, cảm xúc như bùng nổ, cuối cùng không nhịn được nữa, bổ nhào vào lòng Phàm Nhất Hàng, òa khóc.

Được cứu rồi, hu hu...

Sống lưng Phàm Nhất Hàng cứng đờ, vào khoảnh khắc La Vy Vy bổ nhào tới, cô vô thức giơ hai tay lên, giống như đang đầu hàng.

Đợi đến khi La Vy Vy ôm eo cậu bật khóc, hai tay cậu chầm chậm buông xuống, đưa tay ra muốn vỗ vai cô, nhưng lúc sắp chạm vào cậu lại buông ra, quay đầu nhìn Triệu Hòa An, giọng điệu nghiêm khắc nói: "Cậu đưa người ra bên đường hỏi xem có chuyện gì đi!"

"Ok!" Triệu Hòa An kéo tên trộm đi.

Khó lắm cậu ấy mới thuyết phục được Phàm Nhất Hàng để cậu ở bên này thêm ba ngày nữa, lời Phàm Nhất Hàng nói cậu ấy đường nhiên nghe răm rắp!

....

Triệu Hòa An kéo người tới bến xe bus gần đó, hỏi rõ mọi chuyện xong, Phàm Nhất Hàng do dự, tay đặt lên vai La Vy Vy, nhẹ nhàng vô hai cái.

"Đừng... đừng khóc nữa."

Cậu thật sự không biết dỗ con gái, càng không biết dỗ con gái khóc, nhưng cậu không biết, sự dịu dàng lúc này của cậu khiến La Vy Vy vốn đã khôi phục lại được bình thường lại tủi thân bật khóc nức nở.

Phàm Nhất Hàng: "..." Vậy thì, cậu không nói nữa vậy.

Người đi đường liên tục nhìn họ.

Cậu thiếu niên mặt lạnh lùng nhẹ vỗ lên vai cô gái khóc như mữa, khung cảnh hơi giống trong phim điện ảnh.

Vừa hay gặp đèn đỏ, người đi đường đều tập trung ở ngã tư, ánh mắt đổ dồn về bên này hết.

Phàm Nhất Hàng không thấy sao, nhưng La Vy Vy lại cảm nhận được những ánh mắt đó, cô ngại ngùng rời khỏi lòng Phàm Nhất Hàng, ôm mặt nói: "Chúng ta đi thôi."

"Ừm."

Phàm Nhất Hàng đồng ý, lấy một gói khăn giấy từ trong túi ra, đưa cho cô: "Cậu lau đi."

La Vy Vy không nhận lấy, dùng mu bàn tay lau linh tinh trên mặt cho xong.

Nhưng bởi vì vừa nãy khóc ghê quá, cô vừa nói chuyện vừa nấc cụt.

"Người... người bạn kia của cậu đâu?"

"Bên kia." Phàm Nhất Hàng chỉ về một hướng, đưa cô qua đó.

Hai người một trước một sau đi qua đó, Phàm Nhất Hàng đi trước, liên túc ngoảnh đầu về sau xem, giống như đang sợ La Vy Vy không theo kịp.

La Vy Vy đã bình tĩnh nhiều rồi, khi Phàm Nhất Hàng lại quay đầu nhìn cô, cô hắng giọng nói: "Cứ đi đường cậu đi, tôi theo kịp."

Lúc này Phàm Nhất Hàng mới không liên tục quay lại nhìn nữa.

La Vy Vy nhìn gáy Phàm Nhất Hàng, mắt vẫn còn đỏ, nhưng khóe miệng lại cong lên.

Cô cũng không biết xảy ra chuyện gì nữa, khi Phàm Nhất Hàng chưa xuất hiện, mặc dù tâm trạng cô rất tồi tệ, phiền muộn, nhưng vẫn chưa tới nỗi bật khóc.

Nhưng Phàm Nhất Hàng vừa xuất hiện, còn giúp cô tóm tên trộm lại, sự việc rõ ràng đã giải quyết xong, cô lại thấy tủi thân muốn chét, lại còn khóc mất mặt như thế.

Cô thật sự đã phơi bày dáng vẻ mất mặt nhất của mình trước mặt Phàm Nhất Hàng rồi.

Triệu Hòa An kéo người tới sau trạm xe bus bỏ hoang, chỗ đó không có người đi đường.

Khi La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng đi tới, Triệu Hòa An đã hỏi rõ ngọn ngành mọi chuyện, trong tay còn cầm ví tiền bị trộm của La Vy Vy.

Nhìn thấy Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy, Triệu Hòa An đạp một chân lên mông tên trộm, hét: "Mày quỳ xuống cho tao!"

Tên trộm kia sợ hãi giơ tay lên ôm đầu, quỳ xuống đất, không dám động đậy.

Phàm Nhất Hàng nhíu mày, đi lên phía trước: "Kêu cậu hỏi xem có chuyện gì, ai kêu cậu ra tay chứ?"

Triệu Hòa An nhún vai, chép miệng, vô tội nói: "Tôi đâu có ra tay đâu. Tôi đang để anh tôi video call với hắn tôi, thế là hắn ta khai ra hết rồi."

"Anh cậu?" La Vy Vy tò mò hỏi Phàm Nhất Hàng: "Anh cậu ấy là ai? Trông xấu không?"

Triệu Hòa An suýt chút nữa cười không ra hơi, cướp lời Phàm Nhất Hàng, giải thích: "Anh tôi không xấu, anh ấy là chú cảnh sát đẹp trai nhất trong mắt tôi!"

Phàm Nhất Hàng gật đầu, đổi cách nói khác: "Anh cậu ấy là trung đội trưởng cục cảnh sát thành phố A."

La Vy Vy bàng hoảng tỉnh ngộ, thảo nào tên trộm này run lẩy bẩy. Làm trộm vốn đã chột dạ rồi, giờ đột nhiên video call với trung đội trưởng, còn không sợ đái ra quần chắc?

Triệu Hòa An giơ tay: "Này, ví tiền của cậu! Xem xem có thiếu gì không."

La Vy Vy nhận lấy ví tiền Triệu Hòa An đưa, xác nhận lại, kiểm tra xong cô đi tới trước mặt tên trộm, túm cổ áo hắn ta, ép hắn đứng dậy.

"Khốn nạn! Trộm cả đồ của đại ca La Vy Vy đây!"

Tên trộm đó run lẩy bẩy, cầu xin: "Xin lỗi xin lỗi, tôi có mắt không tròng, sau này không trộm của cô nữa..."

"La Vy Vy híp mắt: "Không trộm của tôi nữa? Ý là trộm của người khác?"

Tên trộm phản ứng lại, vội vàng sửa: "Không không không, tôi không có ý đó, ý tôi là, tôi không đi trộm nữa."

La Vy Vy buông tên trộm ra, ghét bỏ vỗ tay gạt tay tên trộm ra, quay đầu nói với Phàm Nhất Hàng: "Sau này người này chắc chắn sẽ không sửa đổi được, chúng ta phải đưa hắn tới đồn cảnh sát."

Phàm Nhất Hàng gật đầu.

Triệu Hòa An liếc mắt, túm tên trộm lại: "Hàng này, cậu đưa em gái nhỏ về nhà đi. Chuyện này giao tôi xử lí."

"

Cậu ấy nói xong, lén lút nháy mắt với Phàm Nhất Hàng, biểu cảm trên mặt vô cùng thâm sâu.

Phàm Nhất Hàng không nhìn cậu ấy, nhưng lại nghe theo, nói với La Vy Vy: "Đi thôi, tôi đưa cậu về."

La Vy Vy hơi lo lắng khi để Triệu Hòa An một mình, Phàm Nhất Hàng nói: "Yên tâm đi, nhà cậu ấy có truyền thống quân nhân, từ nhỏ đã lớn lên trong đại viện, thêm ba tên nữa cậu ấy cũng có thể đưa đến đồn được."

La Vy Vy thở phào: "Vậy tôi yên tâm rồi."

Phàm Nhất Hàng nghe vậy thì cong môi, đưa tay xoa đầu cô: "Sau này bớt lo cho người khác, nghĩ cho mình nhiều chút."

Nói xong, cậu buông tay ra, nhấc chân đi trước.

La Vy Vy chạm vào chỗ tóc Phàm Nhất Hàng xoa, khỏe miệng cong lên, cắn môi đi theo.

Đang là giờ cao điểm buổi tối, cho dù là thị trấn nhỏ như Thành Đô cũng bị tắc đường, nhưng đường cho người đi bộ rất vắng, hai người sóng vai bước đi, không ai nói gì.

La Vy Vy nắm chặt tay, không biết tại sao lại cảm thấy khó chịu, nhưng cũng lại thấy rất vui.

Đây không phải lần đầu tiên Phàm Nhất Hàng đưa cô về, nhưng nhịp tim cô lại đập rất nhanh.

La Vy Vy sợ Phàm Nhất Hàng nhìn ra sự mất tự nhiên của mình, cô cố ý ho một tiếng, hắng giọng, phá vỡ sự im lặng: "Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, không thì tôi toi đời rồi."

"Cậu không biết đâu, đó là tiền ăn tối hai tuần của tôi đấy, suýt chút thì... haiz, không nói nữa."

"Tiền ăn tối?" Phàm Nhất Hàng nghĩ tới chuyện Nguyễn Ngọc Quyên nằm viện, cậu dừng bước, nhìn La Vy Vy: "Sau này tan học, cậu có thể tới nhà tôi ăn cơm tối."

La Vy Vy lắc đầu: "Không cần đâu, tôi đủ tiền mà."

Phàm Nhất Hàng im lặng không nói gì, nhấc chân đi tiếp.

La Vy Vy cảm nhận được Phàm Nhất Hàng không vui lắm, nhưng cô không thể làm vậy được. Cô không tới nhà Tần Lộ Ảnh ăn cơm thì không sao, nhưng nếu không tới nhà Tần Lộ Ảnh ăn mà lại tới nhà họ Phàm ăn cơm, vậy khó ăn nói với người khác rồi.

Khi tới chỗ ra của hẻm, Phàm Nhất Hàng dừng bước, giọng điệu hơi lạnh nhạt: "Tôi về đây."

La Vy Vy há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, nhìn Phàm Nhất Hàng rời đi.

Thấy bóng lưng Phàm Nhất Hàng dần đi xa, trong lòng cô bỗng dâng lên cảm giác vô lực, cảm giác này vô cùng khó chịu...

Thấy Phàm Nhất Hàng sắp rẽ vào hướng khác, cô nắm chặt tay, cắn răng đuổi theo: "Bạn cùng bàn!"

Hết chương 140

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro