Chương 141: Muốn gặp cô ấy như vậy sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 141: Muốn gặp cô ấy như vậy sao?

"Phàm Nhất Hàng! Đợi đã!" La Vy Vy vội vàng chạy tới, nắm lấy cánh tay Phàm Nhất Hàng, kéo cậu tới trước mặt mình, thở hắt: "Tôi tới, tôi tới nhà cậu ăn cơm."

Phàm Nhất Hàng im lặng hai giây, nhìn cô, ánh mắt rất bình lặng, nhưng hơi thở lạnh lẽo trên người đã tan biến.

La Vy Vy thở phào nhẹ nhõm, buông tay Phàm Nhất Hàng ra: "Cậu nói xem sao con người cậu nhỏ nhen thế? Tôi chỉ nói không tới nhà cậu ăn cơm thôi, vẻ mặt cậu đã thay đổi rồi."

Sắc mặt Phàm Nhất Hàng không đổi, phủ nhận: "Tôi không có."

"Cậu có!"

"Tôi không có!"

"Cậu có!"

Phàm Nhất Hàng dừng lại, gật đầu: "Đúng, tôi có."

La Vy Vy: "... Con người cậu sao cứ bất thường thế?"

Phàm Nhất Hàng không nói gì, khóe miệng cong lên.

Trong mắt La Vy Vy, nụ cười này hơi ngứa đòn... cũng hơi đẹ trai.

Phàm Nhất Hàng cười lên quả thật rất đẹp trai, cảm giác thanh mát lại có chút cấm dục, khiến người ta không kiềm được.

Những cô gái trong trường vẫn chưa nhìn thấy Phàm Nhất Hàng cười bao giờ đã lũ lượt kéo tới rồi, nếu như nhìn thấy Phàm Nhất Hàng cười thì họ sẽ làm tới mức nào?

Bạn cùng bàn của cô sao lại thu hút người khác thế nhỉ? Đúng là đáng ghét!

"Cậu không được cười."

La Vy Vy trừng mắt với cậu, vô cớ cảnh cáo: "Không cho phép cậu cười như vậy với người khác."

Phàm Nhất Hàng hơi hất cằm lên, cơ mặt co lại, thật sự không cười nữa. Cậu cũng không hỏi tại sao La Vy Vy không cho cậu cười, chỉ yên lặng nhìn La Vy Vy thấp hơn mình một cái đầu, trong mắt là cả bầu trời dịu dàng.

La Vy Vy bị cậu nhìn tới nỗi toàn thân đều mất tự nhiên, cô nhìn sang chỗ khác: "Nhưng chuyện tôi ăn cơm ở nhà cậu, cậu không được nói ra ngoài... Bỏ đi, cậu cũng sẽ không nói đâu."

"Ý tôi là, sau này khi tan học hai chúng ta đừng đi về cùng nhau, đợi tôi về nhà rồi sẽ lén lút tới nhà cậu."

Phàm Nhất Hàng nhíu mày: "Tại sao?"

"Bởi vì tôi là con gái chứ sao, tôi không tới nhà cô mình ăn mà lại tới nhà cậu, cậu kêu người khác nghĩ gì?" La Vy Vy hít sâu một hơi: "Tôi đã quyết định rồi, tôi phải tháy đổi cách nhìn của mọi người tới mình, cậu không được làm tổn hại tới lợi ích của tôi!"

Phàm Nhất Hàng gật đầu, hỏi: "Tối nay cậu ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

"Vậy... cậu về nhớ ôn tập cho tốt."

La Vy Vy đau đầu, vỗ trán: "Sao cậu còn phiền hơn cả bà Nguyễn Ngọc Quyên vậy?"

Phàm Nhất Hàng nghi hoặc hỏi: "Là ai?"

"Chẳng ai ai."

La Vy Vy khua tay: "Vậy tôi đi đây! Cậu nhớ nói chuyện này với ông nội Phàm nhá, thế nhưng không được cho người khác biết đâu đấy."

"Ừm."

Có được cái gật đầu của Phàm Nhất Hàng, La Vy Vy liền quay người tung tăng chạy đi, giống như có sức sống bất tận vậy.

Nhưng cậu cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ tủi thân mệt mỏi của cô.

....

Khi về tới nhà họ Phàm, Triệu Hòa An đã về từ lâu, đang đợi ở cửa, ngăn cậu lại: "Sao rồi? Moah moah chưa?"

Phàm Nhất Hàng lại chưa kịp hiểu moah moah là gì, Triệu Hòa An giậm chân, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: "Là hôn tạm biệt đấy! Kiss good bye!"

Phàm Nhất Hàng không muốn trả lời vấn đề này, cậu nhấc chân định đi vào trong.

Triệu Hòa An đưa tay ra ngăn cậu lại, nhướn mày nói: "Nhìn phản ứng này của cậu là biết không rồi! Cái lều nhỏ bên dưới đã phồng lên đâu!"

Phàm Nhất Hàng ở phương diện nào đó cứ y như lão cán bộ, nhưng lời này cậu vẫn nghe hiểu, sắc mặt cậu tối lại, hạ thấp giọng, không vui nói: "Ngày mai cậu mua vé về đi."

"Này... Đừng đừng đừng, đừng mà!"

Triệu Hòa An nhìn vẻ mặt trầm hẳn lại của Phàm Nhất Hàng, biết mình đã nói quá rồi. Tên này đơn thuần như nước, là một thằng đàn ông hừng hực nhiệt huyết ngây thơ, ngay cả phim đó còn chưa từng xem, sao cậu ấy có thể nói mấy lời như này trước mặt Phàm Nhất Hàng được?

Triệu Hòa An chỉ muốn đấm mình một phát, con ngươi đảo một vòng, nịnh nọt: "Tôi sai rồi, anh Hàng! Ông Hàng! Bố Hàng! Như này đi, tôi biết sai mà sửa, lấy công chuộc tội. Như này nhé, cậu nói tình hình cho tôi nghe, tôi phân tích cho cậu xác suất thành công!"

Phàm Nhất Hàng lạnh nhạt nói: "Không cần."

"Cậu cứ nói đi! Nói ra tôi còn có thể tham mưu cho cậu."

Triệu Hòa An đấm cánh tay Phàm Nhất Hàng, nháy mắt: "Cậu đừng giả vờ nữa, anh em với nhau tôi còn không biết cậu nghĩ gì sao? Tôi nói với cậu nha, lần đầu tiên gặp cô gái này tôi đã muốn thả thính rồi, cơ mà thất bại."

Phàm Nhất Hàng liếc qua, ánh mắt hơi lạnh.

Triệu Hòa An vội vàng nói: "Cậu đừng nóng! Ý tôi là, ngay cả kiểu người đã chứng kiến mua bom bão đạn, sóng to gió lớn còn muốn thả thính, huống hồ là mấy tên khác."

"Nếu như cậu không tăng tốc, tôi nói cho cậu biết, tới lúc đó em gái xinh đẹp bị người khác đưa đi rồi thì đừng có tới tìm tôi khóc đấy!"

Phàm Nhất Hàng rủ mi, ngước mắt nhìn. Cậu nghĩ tới Tống Ninh Viễn, nghĩ tới Thẩm Mộ Thành, còn cả gì mà anh Sơn Dương nữa...

Nhân duyên với người khác giới của La Vy Vy thật sự rất tốt.

Triệu Hòa An nhìn sắc mặt hơi dao động của Phàm Nhất Hàng, vội vàng nói tiếp: "Cậu đừng quên, vừa nãy là tôi kéo cậu ra ngoài dạo mới gặp được em gái nhỏ nhá. Điều này chứng tỏ tôi là nguyệt lão của cậu đấy!"

Phàm Nhất Hàng không chắc chắn lắm, nhìn Triệu Hòa An, lời tên này nói không đám tin lắm, nhưng lại có rất nhiều bạn gái.

Lại nghĩ tới mấy tên trong trường, cậu ho khan, nói: "Khoảng thời gian tiếp theo... cô ấy sẽ tới đây ăn tối."

"Ai tới đây ăn cơ?" Giọng của ông nội Phàm truyền ra.

Sau khi La Vy Vy về nhà liền đánh răng rửa mặt rồi vào phòng, đóng cửa lại.

Tần Thiên Thiên về rất muộn, tới phòng cô gõ cửa.

Cô ngồi trước bàn học, tay quay bút, phiền muộn nói: "Tôi phải ngủ rồi, có chuyện gì mai nói đi."

Tần Thiên Thiên biết tính khí La Vy Vy, Nguyễn Ngọc Quyên và Tần Lạc Viễn lại không có ở nhà, không ai có thể ép La Vy Vy mở cửa. Cô ta chỉ đành bỏ cuộc, thấp giọng nói ngủ ngon rồi rời đi.

La Vy Vy đi tới bên cạnh cửa nghe ngóng chút, xác định Tần Thiên Thiên đã về phòng của mình, cô mới ngồi xuống trước bàn học, tiếp tục ôn bài.

Tần Thiên Thiên gõ cửa chắc chắn là muốn cô xin lỗi Tần Lộ Ảnh, cô không muốn nghe.

Nếu như là trước đây có lẽ cô còn xin lỗi Tần Lộ Ảnh gì đó, nhưng chuyện hôm nay khiến cô hoàn toàn nhìn rõ Tần Lộ Ảnh là loại người gì rồi.

Tuổi cũng lớn rồi nhưng ăn nói lại không để ý gì, vừa xấu vừa ngu ngốc! Cũng không biết có học theo Tần Thiên Thiên không nữa!

Đồng hồ chỉ tám rưỡi tối, cô không muốn lãng phí thời gian nữa, tiếp tục ôn tập.

Giờ ôn môn xã hội không kịp nữa, vậy nên cô quyết định đọc mấy đề môn tự nhiên, học thêm mấy công thức.

Đương nhiên rồi, đây cũng là lời kiến nghị Phàm Nhất Hàng dành cho cô.

Nhưng cô vẫn chưa kịp khởi động lại trạng thái học tập mới, điện thoại đặt bên cạnh đã rung lên.

Là cuộc gọi video, đến từ Phàm Nhất Hàng.

Nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị cái tên này, La Vy Vy ngây người.

Phàm Nhất Hàng muốn gặp cô đến thế sao?

Tai cô đỏ bừng lên, cô dùng tay xoa cổ họng, ho mấy tiếng, chỉnh lại đầu tóc, sau đó nhận cuộc gọi.

"Sao à?"

Cô vừa hỏi, đầu bên kia đã tắt máy.

La Vy Vy: ....

Hết chương 141

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro