Chương 142: Một đòn trí mạng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 142: Một đòn trí mạng

La Vy Vy nhìn chằm chằm dòng chữ "cuộc gọi đã kết thúc" trên màn hình, mặt vô cùng hoang mang.

Là bên đó mạng kém hay là không cẩn thận chạm vào?

La Vy Vy cầm điện thoại gọi lại, nhưng chỉ một giây sau đối phương đã từ chối cuộc gọi.

La Vy Vy: "..."

Bây giờ cô đã xác định không phải mạng đối phương kém mà là Phàm nhất Hàng cố ý tắt máy.

Tên này... Rõ ràng là cậu ta gọi tới mà, lại còn đi tắt máy cô?

La Vy Vy tức tới nỗi ném điện thoại sang một bên, nhưng chưa tới mấy giây điện thoại đã vang lên, có tin nhắn gửi tới.

Nghe thấy âm thanh, La Vy Vy hừ hai tiếng, nghĩ nếu như Phàm Nhất Hàng không cho cô lời giải thích hợp lý, ngày mai cô sẽ giấu hết bút của cậu đi!

La Vy Vy bò qua lấy điện thoại, khi nhìn thấy là tin nhắn Phàm Nhất Hàng gửi tới, cô cứng đờ mặt.

Phàm Nhất Hàng: La Vy Vy, cậu thu dọn quần áo đi.

La Vy Vy quay đầu lại nhìn, vừa hay nhìn thấy bộ quần áo lót treo ở đầu giường.

Cô có một thói quen: Bởi vì dậy sớm là việc rất khó nên cô sẽ treo toàn bộ quần áo phải mặc vào hôm sau lên đầu giường, ngày hôm sao không cần tốn thời gian tìm quần áo nữa.

Kết quả giờ thói quen tốt này lại cho cô một đòn trí mạng...

Điều càng trí mạng hơn là, hôm nay bộ đò o lót cô treo lại là bộ quê nhất của cô.

Chết tiệt, cô nên treo bộ ren màu trắng mới phải!

Đợi đã! La Vy Vy giơ tay lên gõ đầu mình, mày đang nghĩ gì vậy!!

....

Mấy phút sau, Phàm Nhất Hàng lại gọi video tới.

La Vy Vy không dám nhận lắm, mặc dù cô đã dọn hết quần áo rồi, nhưng chỉ cần nghĩ tới giây phút Phàm Nhất Hàng nhìn thấy nó, cô lại chỉ muốn độn thổ.

Nhưng khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng quá vui tai vui mắt rồi, cô không nhận sẽ cảm thấy có lỗi với mắt mình, vậy nên cô vỗ má mình mấy cái, chỉnh đầu tóc rồi nhận điện thoại.

"Chuyện gì vậy?" la Vy Vy cố gắng để bản thân duy trì dáng vẻ ổn định, dù gì mọi người cũng nói: Hai đội quân ngang hàng đấu với nhau, da mặt ai dày hơn người đó thắng.

Cô không muốn tỏ ra thất thế trước mặt Phàm Nhất Hàng.

Cô véo bắp đùi mình, trong video nhìn có vẻ rất thản niên, nhưng Phàm Nhất Hàng trông càng thản nhiên hơn, câu đầu tiên cô nói khi video call là: "La Vy Vy, cậu ôn tập tới đâu rồi?"

La Vy Vy sững người, ngơ ngác hỏi: "Đừng nói cậu gọi video cho tôi là để giám sát tôi ôn tập nhé?"

Phàm Nhất Hàng nghiêm khắc nói: "Không hẳn, có mấy trọng điểm ôn thi tôi sẽ giảng thêm cho cậu."

"Khụ khụ khụ...." La Vy Vy suýt chút nữa bị sặc nước miếng!

Cô thấp thỏm lo âu cả ngày trời, cười thầm hồi lâu, căng thẳng bao nhiêu, không ngờ tên này gọi video chỉ vì ôn tập cho cô!

Mẹ nó! Quả nhiên cô lại tự mình đa tình rồi!

La Vy Vy nghiến răng, trong lòng hơi giận chính mình, càng giận Phàm Nhất Hàng hơn!Đều tại cậu không nói trước sẽ gọi video, nên cô mới chỉnh lại đầu tóc, quần óa trong vòng mấy phút, còn chạy tới phòng Nguyễn Ngọc Quyên lén bôi chút phấn lên mặt, vật lộn y như đi xem mắt vậy.

Cô vừa muốn nói không cần, trong video đột nhiên xuất hiện đầu của Triệu Hòa An, cười xấu xa: "Em gái nhỏ, chào buổi tối nhá!"

La Vy Vy không thích người khác gọi mình là em gái nhỏ, cô không còn nhỏ nữa nhưng khi Triệu Hòa An gọi cô như vậy cô lại không thấy ghét lắm, có lẽ là vì cậu ấy đã bắt tên trộm giúp cô.

"Chào buổi tối!"

Cô đáp lại.

Câu tiếp theo Triệu Hòa An lập tức bùng nổ: "Em gái nhỏ, cậu phải ôn tập nghiêm túc nhé, mấy trọng điểm ôn thi này anh Hàng của chúng ta đã tốn nhiều thời gian tự mình suy đoán, tổng kết ra đấy."

La Vy Vy ngây người, ngơ ngác nhìn Phàm Nhất Hàng ở một góc.

Cậu nhìn Triệu Hòa An, vẻ mặt không vui, nhưng cậu cũng không phủ nhận, chứng tỏ điều Triệu Hòa An nói là thật.

Cậu tốn hơn hai tiếng để tổng kết trọng điểm ôn thi cho cô...

"Cậu ấy á, trước đây chưa bao giờ chủ động chỉnh sửa những thứ này cho người khác đâu. Đừng nói là giúp người khác, ngay cả bản thân mình thi cậu ấy cũng không dồn tâm sức như thế. Cậu biết đấy, tên này ôn hay không vẫn có thể thi tốt hơn mọi người mà."

"Trước đây tôi có cầu xin tên này đoán đề hộ, cậu đoán xem? Cậu ấy tùy ý cho hai trọng điểm thi, vậy mà lại trúng! Vậy nên cậu nhất định phải nghiêm túc ôn tập, thi tốt!"

Triệu Hòa An vẫn đang ba la ba la, La Vy Vy lại không nghe vào được chữ nào, trong mắt cô chỉ có khuôn mặt lạnh lùng của Phàm Nhất Hàng trong video.

Lúc nào cậu cũng tỏ vẻ mình chẳng liên quan tới chuyện gì cả, nhưng lại lặng lẽo làm xong hết mọi chuyện.

Sau khi Triệu Hòa An nói ra hết những điều nên nói và không nên nói, cậu ấy liền lén lút đẩy vai Phàm Nhất Hàng, công thành danh toại lặng lẽ rút lui.

"Vậy chúng ta bắt đầu nhé?" Phàm Nhất Hàng rủ mắt, ánh mắt nhìn về quyển vở ở trên bàn: "Cậu lấy sách vật lý ra trước..."

"Phàm Nhất Hàng."

La Vy Vy cắt ngang cậu, cử động môi, nói: "Cảm ơn cậu nhé."

Ngón tay giữ sách của Phàm Nhất Hàng cứng đờ lại, mấy giây sau mới nói: "Không sao, dù sao tôi cũng phải ôn tập."

La Vy Vy thầm oán thán: Kỳ thi tháng thì cậu ôn tập cái gì? Cậu làm cả đề thi đại học rồi còn gì.

Thế nhưng cô không nói những lời này ra, ừ một tiếng, tìm sách vật lý ra, tinh thần nhìn có vẻ rất bình thường, khóe miệng lại không sao ép xuống được.

"Cậu ghi định nghĩa chuyển động đường cong vào đi, kiểu gì cũng có một câu trắc nghiệm liên quan tới điểm này. Có lẽ sẽ không khó lắm, bình thường sẽ xuất hiện ở câu đầu hoặc câu thứ hai..."

Giọng nói hơi khàn truyền ra khỏi điện thoại, nhưng lại càng thêm gợi cảm.

Giọng nói bay ra ngoài cửa sổ, đèn đường đã được bật lên, tất cả đều là những dáng vẻ đẹp nhất của thanh xuân.

....

Ngày hôm sau.

La Vy Vy kiểm tra lại mọi dụng cụ, sau đó mới cầm cặp sách đi ra ngoài.

Tần Thiên Thiên đã đi từ lâu rồi, cô ta là lớp trưởng, hôm nay phải tới lớp sớm để chỉ đạo mọi người điều chỉnh lớp học.

Lớp học được sắp xế làm phòng thi, vậy nên sách vở trên bàn đều phải dọn sạch, mọi đồ vật có chữ trong lớp đều phải dùng giấy trắng che chắn.

Nói về thi cử, Thất trung luôn vô cùng nghiêm khắc.

Tối qua La Vy Vy ôn tới tận khuya, vậy nên sáng sớm cô lại ngủ nướng chút, đợi đến khi cô đến lớp đã sắp vào giờ rồi, sau khi ôn tập hai tiết với bắt đầu thi.

Thế nhưng cô không ngờ mình tới muộn như vậy mà Phàm Nhất Hàng vẫn còn chưa tới, lẽ nào cậu cũng ngủ quên sao? Con người kỷ luật tới mức biến thái như Phàm Nhất Hàng lại như thế, vô lý ghê...

Cô vừa tò mò vừa lấy sách trong cặp ra.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, La Vy Vy ngẩng đầu nhìn ra cửa, người cuối cùng đi vào lớp không phải Phàm Nhất Hàng.

Trong lòng cô hơi lo lắng, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Bà Lưu đi vào trong lớp, nhìn cả lớp một vòng, ánh mắt rơi xuống vị trí của Phàm Nhất Hàng, nhíu mày hỏi: "La Vy Vy, bạn cùng bàn của em đâu?"

Ánh mắt của mọi người trong lớp đều nhìn qua.

"Cậu ấy..." La Vy Vy không biết đáp sao.

Bà Lưu nhíu chặt mày, lẩm bẩm: "Sao ngày thi mà lại còn tới muộn chứ..."

Nghe thấy lời này của bà Lưu, La Vy Vy càng lo lắng hơn.

Đúng vậy, bình thường Phàm Nhất Hàng đều không tới muộn, sao ngày thi lại tới muộn chứ?

Nhất định là xảy ra chuyện rồi!

La Vy Vy cắn môi, nắm chặt tay: "Cô ơi, em đi vệ sinh đã!"

Hết chương 142

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro