Chương 143: Lại tự mình đa tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 143: Lại tự mình đa tình

Trong nhà vệ sinh, La Vy Vy dựa lưng vào tường ngăn cách, cắn môi gọi điện.

Theo giọng nữ máy móc "thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được", sự bất an trong lòng ngày càng mãnh liệt hơn.

Cô gọi thêm mấy cuộc nữa, bên đó vẫn vang lại tiếng nhắc nhở đó.

Sao lại như vậy... theo sự hiểu biết mấy tuần này của cô với Phàm Nhất Hàng, Phàm Nhất Hàng không có thói quen tắt nguồn, cho dù là đi học cũng chỉ chuyển sang chế độ im lặng thôi.

"Cộc cộc cộc."

Cửa nhà vệ sinh bị gõ, bên ngoài truyền tới giọng của Tần Thiên Thiên: "Vy Vy, chị ở trong đó sao? Cô Lưu kêu em tới giục chị."

Tay cầm điện thoại của La Vy Vy nắm chặt lại, cô thở dốc, cất điện thoại vào trong túi, đưa tay mở cửa.

Tần Thiên Thiên đang rửa tay ở bồn rửa tay, nhìn cô qua gương, hỏi: "Chị đang lo cho Phàm Nhất Hàng sao?"

Bước chân La Vy Vy dừng lại, cười, đi tới trước bồn rửa tay, vừa rửa vừa nói: "Có gì phải lo lắng chứ? Ai mà không đến muộn chứ?"

Cô nói rồi, đột nhiên vỗ đầu: "À phải rồi, lớp trưởng đại nhân đã đến muộn bao giờ đâu, như vậy là chưa trải nghiệm hết đời người rồi."

"Lớp trường, cô thật sự nên ngắm nhìn thế giới bên ngoài tiếng chuông vào học đi."

Sắc mặt Tần Thiên Thiên đen lại, không biết nên làm gì. Không đến muộn là chuyện tốt, nhưng từ miệng La Vy Vy nói ra, cô ta lại nghe ra chút gì đó bất thường.

Cô ta vừa định nhấc chân rời đi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhìn La Vy Vy.

"Chị đang cố ý chuyển chủ đề."

La Vy Vy chẳng nói đúng sai, mở cửa rời đi.

"La Vy Vy!" Tần Thiên Thiên đuổi theo, nói nhỏ: "Em cũng giống như chị, rất lo không biết có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì rồi không."

Giọng điệu cô ta rất hùng hổ, lông mày nhíu chặt lại, không phải đang nói dối.

La Vy Vy nhìn cô ta, cười khẩy, nhìn ra chỗ khác, lười để ý tới cô ta.

Tần Thiên Thiên thẳng thừng kéo cánh tay cô: "Chị đừng chối nữa, em nghe chị nói chuyện điện thoại rồi."

"Vậy nên?" La Vy Vy nhướn mày.

"Kỳ thi này cô Lưu cũng phải coi thi, cô ấy là giáo viên coi thi, phải tới bên khu giảng đường coi thi."

"Vậy nên tan học chắc chắn sẽ để em ngồi trông lớp."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó chị có thể lén lút ra khỏi trường, đi tới nhà Phàm Nhất Hàng xem có phải cậu ấy xảy ra chuyện gì không. Em sẽ không ghi tên chị, nếu như giáo viên trực tuần có hỏi, em sẽ che giấu cho chị."

Tần Thiên Thiên nói rất cẩn thận, nghiêm túc, cô nghe vào suýt nữa trúng chiêu.

Cô có thể lấy đầu ra đảm bảo, chỉ cần cô ra khỏi cổng trường học, một giây sau Tần Thiên Thiên sẽ bán đứng cô.

Khi quay về cô có chất vấn Tần Thiên Thiên, Tần Thiên Thiên sẽ giả vờ tủi thân nói mình cũng bị em hỏi, sau đó sẽ giả vờ bị cô uy hiếp trước mặt bạn bè, giáo viên.

Bất kể trước mặt ai, Tần Thiên Thiên cũng sẽ tỏ ra tủi thân, làm người tốt.

Vì chuyện này mà cô đã chịu oan nhiều lần lắm rồi. Nếu như thật sự có kiểu đi một ngày đàng học một sàng khôn, có lẽ cô thông minh hơn Phàm Nhất Hàng nhiều.

La Vy Vy buồn tẻ nhếch môi, bày ra nụ cười giả tạo vừa rõ ràng nhưng vừa mập mờ: "Lớp trưởng, cô lo lắng cho Phàm Nhất Hàng thì đừng kéo tôi vào."

"Nếu như cô thật sự lo lắng, vậy tan học tôi giúp cô giám sát lớp, cô đi tìm Phàm Nhất Hàng, cô yên tâm, tôi đảm bảo giữ lời hứa, che giấu hết cho cô!"

Mặt Tần Thiên Thiên tài mét, cô ta giật môi, cuối cùng vẫn không nói gì, cắn răng rời đi.

La Vy Vy bĩu môi, về lớp với Tần Thiên Thiên.

Bà Lưu nhìn thấy cô thì trách mắng: "Sao đi vệ sinh mà lâu thế? Lại còn phải để lớp trưởng tới mời về nữa?"

La Vy Vy cúi đầu không nói gì, cũng may bà Lưu không truy hỏi thêm, kêu cô ra hành lang hỏi thăm tình hình Nguyễn Ngọc Quyên, bảo cô thi tốt rồi thả cô về.

Khi cô vừa vào lớp, ngồi xuống thì Lâm Thiên Viễn đã quay lại.

Điều đáng nói tới là, Lâm Thiên Viễn là họ hàng của Lâm Kỳ Hân, thế nhưng là họ hàng xa lắc xa lơ, nên hai người cũng chẳng thân thiết lắm, cả hai cũng chẳng ưa đối phương, vậy nên La Vy Vy khá ưa Lâm Thiên Viễn.

"Đi đâu đấy?" La Vy Vy hỏi.

"Đi toilet." Lâm Thiên Viễn nhìn bà Lưu đang đứng bên ngoài hành lang, nhỏ giọng nói: "Hôm nay anh Hàng không tới, cậu biết tại sao không?"

La Vy Vy cho rằng Lâm Thiên Viễn đang thăm dò tin tức từ cô, cô không trả lời, chỉ nhíu mày hỏi: "Từ khi nào cậu ta thành anh Hàng của cậu rồi?"

"Đừng nói là anh Hàng, chỉ cần cậu ấy vui thì bảo tôi gọi cậu ấy là bố Hàng, ông Hàng đều được!" Lâm Thiên Viễn nhướn mày, nhỏ giọng nói: "Tối qua tôi hỏi cậu ấy đoán đề thi, cậu ấy thẳng thừng vứt cho tôi, tôi thấy đáng tin phết, có cần chia sẻ cho cậu không?"

"Đoán đề thi?" La Vy Vy nắm cổ áo Lâm Thiên Viễn: "Cậu cho tôi xem!"

"Khụ khụ khụ!" Lâm Thiên Viễn ho mấy tiếng, kéo tay La Vy Vy ra: "Bà cố nội ơi, cậu nhẹ tay chút! Sẽ chết người đấy! Tôi cũng đâu có bảo không chia sẻ với cậu đâu."

Cậu ta nói xong thì lén lút lấy tờ giấy trong lòng ra đưa cho cô.

La Vy Vy nhận lấy, xem một chút, nhận ra nội dung bên trên quả nhiên là những gì tối qua Phàm Nhất Hàng giảng cho cô.

Vậy nên tức là, Phàm Nhất hàng còn đưa cái này cho người khác đọc nữa!

Cô còn tưởng rằng chỉ có cô mới có đãi ngộ này, xem ra cô lại tự mình đa tình rồi! Chết tiệt...

La Vy Vy vứt giấy lên người Lâm Thiên Viễn, vô cùng tức giận, tai đỏ bừng lên.

Lâm Thiên Viễn tưởng La Vy Vy không quan tâm, cậu ta buộc tờ giấy ra sau ghế, nhỏ giọng đổi chủ đề: "Khi tôi ra ngoài có nghe bà Lưu nói với lớp trưởng, bạn của anh Hàng xảy ra chuyện rồi, cậu ấy đang ở bệnh viện chăm sóc bạn cậu ấy, bảo chưa chắc đã kịp tới để thi."

"Hu, đáng tiếc ghê, tôi còn muốn xem anh Hàng của chúng ta có thể thi được hạng mấy nữa."

La Vy Vy ngước mắt lên, cắn răng hỏi: "Sao cậu không nói sớm?"

"Là cậu hỏi tôi chuyện khác mà..."

Lâm Thiên Viễn tỏ vẻ vô tội, La Vy Vy tức giận túm cổ cậu.

Bạn Phàm Nhất Hàng có lẽ chính là Triệu Hòa An đã bắt tên trộm giúp cô đó, không biết cậu ấy đột nhiên xảy ra chuyện gì mà cần Phàm Nhất Hàng ở bệnh viện chăm sóc nữa.

Thế nhưng Phàm Nhất hàng không sao là cô yên tâm hơn rồi.

Bà Lưu vừa quay vào lớp, Lâm Thiên Viễn vội vàng quay người lên, giả vờ ôn bài.

La Vy Vy nhìn về phía Tần Thiên Thiên, tay nắm chặt lại.

Quả nhiên cô không đoán sai, những lời Tần Thiên Thiên nói lúc ở cửa nhà vệ sinh là đang gài bẫy cô! Rõ ràng cô ta đã biết tại sao Phàm Nhất hàng không đi học rồi, nhưng vẫn kêu cô đi tìm Phàm Nhất Hàng! Rõ ràng đang đào hố cô mà.

Thế nhưng sau khi tức giận, cô cũng hơi mừng thầm, nếu như không phải Tần Thiên Thiên nghĩ ra ý đồ xấu để hại cô, tự dưng chạy tới nói với cô những điều đó, có khi cô sẽ vội vàng chạy ra ngoài tìm người rồi.

Nói ra, cô vẫn phải cảm ơn Tần Thiên Thiên.

Tiêng chuông tan học vang lên, chủ nhiệm dán vị trí ngồi thi lên bảng đen, vị trí ngồi thi dựa theo lệ cũ, xế theo thành tích kỳ thi tháng trước đó.

Kỳ thi tháng trước đó cô ngủ quên nên thi xếp bét, còn Phàm Nhất Hàng vừa chuyển tới nên vị trí thi xế sau cô.

Môn đầu tiên là ngữ văn, La Vy Vy quay đầu nhìn vị trí trống không phía sau của Phàm Nhất hàng, trong đầu hiện ra ý xấu: Lần này Phàm Nhất Hàng không tham gia thi được, vậy điểm thi chắc chắn là 0, nếu như cô lại thi đứng đầu từ dưới lên nữa, vậy hai người bọn họ vẫn là bạn cùng bàn rồi!

Hết chương 143

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro