Chương 146: Không phải là anh ấy giúp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 146: Không phải là anh ấy giúp

La Vy Vy đi nhanh xuống tầng, vừa sắp bước tới bậc cuối cùng, bóng người bên cạnh lao xoẹt qua cô, chắn ở đầu cầu thang.

"Vy Vy, em đừng giận nữa, em nghe anh giải thích đã."

Giọng điệu Thẩm Mộ Thành hơi lo lắng, cộng thêm vừa đuổi theo cô nên cổ cũng đỏ bừng lên.

La Vy Vy không hay tức giận với người không thân lắm. Mặc dù Thẩm Mộ Thành đã giúp mẹ cô, lại còn đưa cô đi leo núi, nhưng anh ta vẫn thuộc danh sách "người không quen lắm".

Vừa nãy khi cô đi xuống, sự tức giận trong lòng đã vơi đi hơn nửa rồi, cô gật đầu, kiên nhẫn nói: "Được, tôi nghe anh nói. Anh nói xong, người đó có phải thuộc hạ của anh không?"

Sắc mặt Thẩm Mộ Thành khó coi hơn, anh ta gật đầu: "Đúng vậy, nhưng vừa nãy thì không phải nữa rồi."

"Anh không cần nói nhiều thế, chỉ cần trả lời tôi phải hay không phải là được."

"Phải..."

"Vậy anh nói xem, vừa nãy có phải anh ta vì anh nên chặn tôi không?"

"Đúng vậy..."

Hỏi tới đây, hai tay La Vy Vy ôm ngực, bình tĩnh quan sát Thẩm Mộ Thành. Cô đứng cao hơn anh hai bậc thang, chầm chậm nói: "Vậy chuyện đó coi như không cần giải thích nữa, tôi cũng sẽ không thật sự để trong lòng. Trong lòng tôi sẽ nhớ chuyện anh giúp nhà tôi, nên tôi tốt bụng nhắc nhở anh một câu, anh làm như vậy không thích hợp chút nào. Tôi biết nhà anh giàu, nhưng đây là trường học, mọi người bình đẳng như nhau. À không, cho dù ra khỏi trường học thì ai cũng bình đẳng như nhau."

Thẩm Mộ Thành có rất nhiều lời muốn giải thích, anh ta muốn nói anh không phải kiểu người như vậy, là tên mới tới này không biết nói chuyện, quá ngu xuẩn, từ trước tới giờ anh chưa từng cậu nhà mình có tiền mà khinh thường người khác...

Nhưng có một đống lời gộp lại vào nhau, anh bỗng dưng không biết nên nói kiểu gì.

La Vy Vy thấy anh ta im lặng, nghĩ rằng anh ta ngầm thừa nhận, cô đổi giọng điệu khác: "Anh cũng đừng giận, thật ra không phải tôi đang giáo huấn anh, tôi không có tư cách đó, tôi chỉ đang muốn dùng tư cách bạn bè nói với anh, anh như vậy không tốt."

"

Thẩm Mộ Thành nhìn La Vy Vy, trong lòng có cảm giác bất lực.

Anh tự nhận tài ăn nói của mình khá ổn, da mặ cũng dày, nhưng trước mặt La Vy Vy, lưỡi anh như bị cuốn vào, không thẳng ra được.

Cảm giác bất lực này thất ự khiến anh nổi giận! Không phải giận La Vy Vy mà là giận chính mình vô dụng.

Cuối cùng anh ta thỏa hiệp, xin lỗi: "Anh xin lỗi... Nhưng em nói anh khinh thường người khác, chuyện này tuyệt đối không có. Chỉ cần người khác tôn trọng anh, anh cũng sẽ tôn trọng họ, vậy nên chuyện vừa nãy anh nói xin lỗi em, nhưng những chuyện khác thì anh không thừa nhận. Còn nữa, anh bảo đảm với em, sau này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa."

Bầu trời nắng chói chang, Thẩm Mộ Thành nói một cách nghiêm túc lại bình tĩnh, mồ hôi anh chảy xuống bên dưới, sự tức giận ngày thường không thấy đâu hết, chỉ còn lại sự quyến rũ mê người.

Nếu như tên này luôn bày ra dáng vẻ này, có lẽ cô sẽ không chống đối anh ta như vậy.

Đương nhiên, không chống đối là không chống đối, không thích vẫn là không thích.

La Vy Vy nhìn anh ta thật sự đang lo lắng, giữa lông mày còn có chút oan ức. Tấm lòng người mẹ xuất hiện, cô đưa tay vỗ vai Thẩm Mộ Thành, an ủi: "Được rồi, vừa nay tôi cũng đâu có nổi giận đâu? Người anh em đó của anh đuổi tôi như đuổi ăn mày ấy, ai mà không giận chứ?"

"Đó không ai anh em của anh..."

"Bất luận phải hay không, lời anh ta nói cũng không liên quan tới anh, tôi không nên nói anh như vậy. Thế nhưng, người bạn ngu ngốc nói còn không suy nghĩ hơn cả tôi, sau này anh vẫn nên ít tiếp xúc thì hơn."

Thẩm Mộ Thành thở pahof nhẹ nhõm, đôi mắt đào hoa cong lại, bật cười: "Nói vậy là em không giận nữa sao?"

"Không giận nữa." La Vy Vy nói: "Không những không giận, tôi còn phải cảm ơn anh vì chuyện mẹ tôi nữa."

"Chuyên gia anh tìm giúp mẹ tôi đã khám cho bà ấy rồi, nói chỉ cần phối hợp điều trị tốt, trong một năm tay sẽ có thể khôi phục lại như thường."

"Vậy sao? Vậy tốt quá rồi."

Hai người nhìn nhau cười, tất cả đã bị Phàm Nhất Hàng đang đứng ở một nơi xa quay lại tìm La Vy Vy nhìn thấy.

Hai tay cậu nắm chặt lại, cơ bắp trên người thiếu niên nổi rõ gân xanh.

Cậu nên nổi giận, nhưng nhìn thấy nụ cười của La Vy Vy, phản ứng đầu tiên lại là nhẹ nhõm.

Phàm Nhất Hàng, mày chỉ cần nhìn thấy cô ấy cười là tốt rồi, bất luận cô ấy đang cười với ai.

Người luôn sống trong góc tối như mày, đừng ảo tưởng mặt trời sẽ chuyển động xung quanh mình.

Không ảo tưởng sẽ không thất vọng.

Cậu nhìn La Vy Vy chằm chằm, mấy giây sau quay người rời đi, giống như chưa từng đi tới.

Đám bạn của Thẩm Mộ Thành đi ra từ một đầu cầu thang khác, đứng tại nơi xa đợi anh ta.

La Vy Vy nhìn về phía đám người đó, nói: "Anh mau đi đi, bạn anh vẫn đang đợi anh kìa."

"Em thì sao?"

La Vy Vy đáp: "Tôi mua chút đồ rồi quay về lớp ôn bài."

Thẩm Mộ Thành lại quay về dáng vẻ bất chính như ngày thường, nhướn mày: "Anh đi với em!"

"Đi theo cái đầu anh ấy. Bạn học Thẩm, anh Thẩm, anh sắp thi đại học rồi, tôi không dám làm lỡ dở thời gian của anh. Được rồi, tôi đi đây." Cô vẫy tay, cũng không đợi Thẩm Mộ Thành nói gì, thẳng thừng chuồn đi.

Đám anh em của Thẩm Mộ Thành đi tới, nhìn Thẩm Mộ Thành đang nhìn bóng lưng La Vy Vy cười ngây ngốc, trong lòng càng kiêng dè vị thái tử phi này.

Cô gái này, không thể dây vào được.

"Thành này, đi thôi, đi ăn cơm nào."

Thẩm Mộ Thành haonf hồn, nhìn ra chỗ khác, hai tay đút túi quần, đi ra ngoài cổng trường. Anh ta ít khi ăn trong nhà ăn.

Trên đường ra khỏi trường, anh gọi một cuộc điện thoại.

"Alo, bác sĩ Giang, là cháu, Thành đây ạ."

Thẩm Mộ Thành cầm điện thoại nói: "Chuyện của cô Nguyễn, cháu cảm ơn chú nhiều nhé."

Đầu bên kia a một tiếng: "Chú đang định nói với cháu, vệ chuyện đó, bệnh nhân Nguyễn Ngọc Quyên mà cháu nói ấy, rốt cuộc là ai thế?"

Thẩm Mộ Thành không giải thích mà hỏi: "Chú nói vậy nghĩa là sao?"

Người bên kia nói: "Bệnh nhân này lại mời được cả giáo sư Tiêu đấy!"

Thẩm Mộ Thành dừng bước, nhíu mày: "Giáo sư Tiêu?"

"Là Tiêu Đỉnh! Chuyên gia tâm lý nổi tiếng, khó mời chứ ai! Ở trước mặt ông ấy, chú chỉ xứng làm trợ thủ cho ông ấy thôi! Thành này, có giáo sư Tiêu rồi thì không cần đến chú nữa, bệnh nhân đó chắc chắn có thể có được sự điều trị tốt nhất, cháu yên tâm đi."

".... Dạ vâng."

Tắt điện thoại đi, Thẩm Mộ Thành vô cảm híp mắt lại.

Gì mà giáo sư Tiêu, anh ta không hề quen biết, người cũng không thể là người anh mời.

Nhưng La Vy Vy lại đặc biệt tìm anh cảm ơn, chứng đó người cũng không phải do La Vy Vy mời tới.

Vậy sẽ là ai, người có lòng như vậy, lại còn có năng lực như thế?

Nghĩ tới đây, Thẩm Mộ Thành bật cười, ánh mắt hơi lạnh lẽo.

Phàm Nhất Hàng.

Ngoại trừ cậu ta ra, anh không nghĩ ra người thứ hai.

Trong siêu thị nhỏ của Thất trung chật ních người, siêu thị vừa bày thêm một quầy hàng nữa để mọi người mua đồ nóng.

Khi La Vy Vy đi vào, Phàm Nhất hàng cũng đang thanh toán, cô giả vờ không nhìn thấy cậu, nói với nhân viên: "Cho cháu một phần cơm nắm."

"Xin lỗi, hai phần cơm nắm cuối cùng là của bạn này rồi." Nhân viên cửa hàng nhìn Phàm Nhất Hàng, nói.

Hết chương 146

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro