Chương 147: Đều cho cậu hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 147: Đều cho cậu hết

Hai phần cơm nắm cuối cùng đã bị Phàm Nhất Hàng lấy đi, La Vy Vy hơi bực, cô liền giận cậu, mở miệng nói: "Cậu là cái thùng cơm hả? Một mình mà ăn tận hai phần cơm?"

Người bên cạnh trong siêu thị nhìn qua, ánh mắt trách móc La Vy Vy, thậm chí còn có người chờ đợi Phàm Nhất Hàng phản dame lại.

Siêu thị cũng không phải do nhà cô gái này mở, mua hai phần cơm thì liên quan gì tới cô ấy?

Dưới sự trông mong của quần chúng, Phàm Nhất Hàng giơ tay lên, đưa hai phần cơm tới trước mặt La Vy Vy: "Đều cho cậu hết."

Giọng điệu của cậu ấy rất nghiêm túc, không giống như đang nói đùa.

Trong siêu thị dường như đã yên tĩnh lại.

La Vy Vy nhìn khuôn mặt lạnh lùng, bờ môi hơi mím lại của Phàm Nhất Hàng, cơ mặt căng cứng lại, hai tay đưa ra hơi rủ xuống, nhìn có vẻ hơi nịnh nọt, khiến cô cảm thấy tên này hơi đáng thương.

Thấy đáng thương vậy, lời mình nói lại quá đáng thế, cậu không phản bác thì thôi đi, lại còn ở trước mặt bao người nhường cho cô hai phần cơm, nếu như người khác cảm thấy cậu dễ bị bắt nạt thì sao?

Được rồi, hình như từ khi biết rõ Phàm Nhất Hàng là người chân chính chứ không phải người theo tà giáo, cô càng được đằng chân lên đằng đầu, càng ngày càng thích bắt nạt cậu.

La Vy Vy cảm thấy có lẽ lương tâm của mình xuất hiện rồi, cô không nhận lấy cơm, kéo một ống tay Phàm Nhất Hàng ra bên ngoài.

Cô đi phía trước, Phàm Nhất Hàng ngoan ngoãn đi theo sau, gần như không cần cô phải kéo.

Cậu rủ mắt xuống, ngoan ngoãn lại yên lặng.

Đi được một đoạn đường, La Vy Vy cũng kiểm điểm suốt thời gian đó.

Hôm nay Phàm Nhất Hàng nói với cô mấy lời ở đầu cầu thang đều vì tốt cho cô, mặc dù cậu dùng từ khiến người ta buồn tủi, đương nhiên bây giờ nghĩ kỹ lại, thật ra cậu nói không quá đáng chút nào, là cô cảm thấy Phàm Nhất Hàng biết nói chuyện quá rồi, cho nên ngay cả một chút lời sắt đá của cậu cô cũng không nghe lọt tai.

Bất giác hai người đã đi tới bên cạnh thư viện.

Thời gian này là lúc diễn ra kỳ thi tháng, nên thư viện sẽ không có người. La Vy Vy dừng bước, buông ống tay Phàm Nhất Hàng ra, quay đầu nhìn cậu.

"Phàm Nhất Hàng."

"Ừm."

La Vy Vy mở miệng, nhưng không biết nên nói thế nào.

Cô thở dài, đưa tay phải ra: "Đưa cho tôi một phần cơm đi."

Phàm Nhất Hàng đưa cả hai phần cơm qua cho cô, giống như chỉ muốn đưa tất cả của cậu cho cô.

La Vy Vy lấy một phần cơm nắm tam giác trong số đó, ngồi xổm xuống bên đường, bóc ra ăn. Cô phải lấp đầy cái bụng của mình, bụng phải no não mới không trống rỗng được.

Cô cắn một miếng, mùi vị cũng ổn, cô đưa tay ra gọi Phàm Nhất Hàng: "Lại đây cùng ăn đi."

Phàm Nhất Hàng trưởng thành trong nhung lụa, mặc dù bố mẹ ít khi ở bên cạnh nhưng người giúp việc chăm sóc cậu rất tốt, cậu chắc chắn sẽ không làm ra hành độngngồi ăn bên đường như này.

Vậy nên, cậu đi tới, đứng bên cạnh La Vy Vy ăn. Đây đã là sự nhân nhượng lớn nhất cậu có thể làm ra được rồi.

La Vy Vy cũng không cưỡng ép, cắn phần cơm nắm, lén lút ngẩng đầu nhìn Phàm Nhất Hàng.

Nhìn từ góc độ này cái nhìn đó rất xảo quyệt, có thể coi là góc nhìn xấu nhất rồi, nhưng cô ngẩng đầu lên nhìn nên Phàm Nhất Hàng vẫn nhẫn nại nhìn.

Khuôn mặt điển trai cho dù nhìn từ góc nào cũng không tìm ra khuyết điểm, đây có lẽ là người đẹp từ trong xương đi.

Nhưng cô! Lại nổi giận với một mỹ nhân như vậy! Quá đáng quá rồi.

La Vy Vy đã giải quyết xong miếng cơm cuối cùng, cô đứng dậy, theo thói quen đưa vỏ cơm nắm cho Phàm Nhất Hàng, Phàm Nhất Hàng cũng rất tự nhiên nhận lấy, nắm vào lòng bàn tay.

Sau khi La Vy Vy nhận ra hành động vô thức của mình, cô sắp khóc tới nơi.

Má ơi, một đứa trẻ dễ bắt nạt thế sao cô có thể bắt nạt được?

Nhất thời trong lòng cô càng khó chịu hơn, cậu mở miệng xin lỗi: "Xin lỗi bạn cùng bàn tốt à."

"Tôi không nên nổi giận với cậu, cậu đều vì muốn tốt cho tôi nên mới nói mấy lời đó. Sau này tôi nhất định sẽ học hành chăm chỉ, không học vì bất cứ ai cả. Nếu như phải nói tại sao lại học, vậy tôi nhất định sẽ vì đất nước mình mà học! Vậy nên... xin lỗi nhé! Chúng ta làm hòa nhé!"

La Vy Vy mồm mé linh hoạt, nói liến thoắng.

Phàm Nhất Hàng biết bình thường La Vy Vy nói chuyện không suy nghĩ, cho dù có suy nghĩ cũng quên ngay sau đó, tất cả những lời cô nói đều giống như linh hồn trong ngọn lửa, nhìn thì ấm áp nhưng chạm vào lại lạnh lẽo.

Thế nhưng nhìn khuôn mặt rạng rỡ yêu đời đó, anh không thể nào duy trì suy nghĩ lí tính của mình: "Được."

Cậu nghe thấy sự thỏa hiệp không có nguyên tắc của mình, thầm thở dài trong lòng.

"Tốt quá rồi!" La Vy Vy đưa tay ra, chủ động nắm tay Phàm Nhất Hàng, vung mạnh vài cái: "Đi thôi! Về lớ chép phao... à không, về ôn bài thôi."

Phàm Nhất Hàng nhìn cô, ánh mắt bất lực.

Hai môn thi buổi chiều là toán và môn tổng hợp xã hội.

Thi xong toán, La Vy Vy tự cảm thấy cũng ổn.

Phần tự luận cô chỉ làm được một câu, phần trắc nghiệm và điền trống cũng không làm được mấy, nhưng có thể tự mình làm được mấy câu đã khiến cô vui vẻ rồi.

Thi xong toán là môn tổng hợp xã hội, địa lí cô học khá tốt, nhưng hai môn còn lại thì không ổn lắm, điểm tổng kết môn xã hội vẫn rất thảm. Thế nhưng tối qua Phàm Nhất Hàng đã kêu cô học thuốc mấy kiến thức trọng điểm, hôm nay khi vừa phát đề thi, cô nhìn phần tự luận của ba môn tổng hợp, kích động quay đầu lại nhìn Phàm Nhất Hàng.

"Hô hô..." Cô cố ý phát ra âm thanh, Phàm Nhất Hàng đang viết tên ngẩng đầu lên, cô vội vàng hạ thấp giọng, dùng khẩu hình nói: "Đoán trúng rồi! Cậu đoán trúng hết rồi!"

Trong mắt Phàm Nhất Hàng không có bất kì sự kinh ngạc nào, giống như không ngạc nhiên về việc mình đoán đúng kiến thức trọng tâm của đề.

La Vy Vy còn chưa kịp kinh ngạc về sự ung dung của cậu, giáo viên coi thi trước mặt đã gõ vài cái: "Xốc tinh thần thi tốt cho tôi, đừng nghĩ rằng lớp các em có thể ngủ mà không làm bài."

"Học sinh thi cử là chuyện hiển nhiên rồi! Cho dù không biết làm cũng điền hết vào chỗ trống cho tôi, các em có viết linh tinh cũng phải làm hết."

Trong phòng thi vang lên tiếng an oán.

Giáo viên coi thi môn tổng hợp xã hội không phải ai khác mà chính là chủ nhiệm bên giáo viên.

"Không phải thầy ấy bận lắm sao? Sao lại rảnh rỗi tới coi thi lớp chúng ta vậy?"

"Đúng đấy."

Chỗ trống trong bài thi môn xã hội nhiều thế, sao có thể điền hết được.

Tống Ninh Viễn bĩu môi: "Các cậu ngốc thế! Chép mười lần đề thi là kín hết rồi."

"... Anh Viễn thông minh ghê!"

".... Bang bang bang."

Chủ nhiệm giáo viên lại đập bàn: "Làm bài thi chứ không phải kêu các em nói chuyện! Ai còn dám nói nữa thì ra ngoài đứng phơi năng cho tôi!"

Lúc này nhiệt độ rất cao, lại còn gần tới giờ nắng gắt, không ai muốn rời khỏi lớp học đi phơi nắng cả.

Thế là, dưới sự giám sát nghiêm ngặt của chủ nhiệm, phòng thi có tỉ lệ ngủ lúc thi cao nhất đã trở thành phòng thi làm bài nghiêm túc nhất.

Rất nhiều người không những không ngủ, thậm chí còn bắt đầu chép phao! Đây là sự tiến bộ lớn lắm đấy!

La Vy Vy lắc đầu, nghiêm túc trả lời.

Vì để không quên kiến thức trọng điểm đã thuộc tối qua, cô không làm phần trắc nghiệm, bắt đầu làm phần tự luận trước.

Khi đang viết tới câu thứ ba, trên bàn đột nhiên có bóng người hắt xuống.

Hết chương 147

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro