Chương 5 Chung thủy và ngu ngốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Thanh Hòa không nói, nhưng cười và phá vỡ chủ đề.

Trong mắt cô, Phó Khả Kim cảm thấy buồn cho Từ Cường, nam người mẫu số một Trung Quốc. Mối tình một năm không thể đổi lấy sự thích của Quý Thanh Hòa. Mối quan hệ này có rất nhiều thất bại.

Ngay cả cô ấy cũng không thể không chửi thầm Quý Thanh Hòa, một đống cặn bã trong lòng.

Sau vài giây, Phó Khả Kim lại hỏi: "Bạn gái mới của Từ Cường, Tưởng Nhất, có phải là kẻ thù của cậu không?"

Quý Thanh Hòa: "Đã từng có một số mâu thuẫn."

Phó Khả Kim vỗ tay lộ liễu: "Tớ hiểu rồi, Từ Cường cố tình, cố ý quen Tưởng Nhất, rồi đăng ảnh hôn. Những hành động này đều là chọc tức cậu."

Quý Thanh Hòa không phản ứng nhiều, nhưng Phó Khả Kim đã bị kích thích bởi lý lẽ của cô ấy, bong bóng màu hồng nổi lên khắp cơ thể cô ấy.

Cô ấy bắt tay Quý Thanh Hòa và nói, "Đây thực sự là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn hay. Tớ thích nó. Tớ thích thể loại này máu chó này. Lên. "

Quý Thanh Hòa choáng váng đến mức lắc đầu, vội vàng đẩy tay cô ra, gọi một tiếng dừng lại.

Phó Khả Kim buông cô ra và tiếp tục phụ họa: "Nam chính đã cố gắng hết sức để khiến nữ chính ghen nhưng nữ chính không có phản ứng gì. Nam chính tức giận đến nhà nữ chính tìm nữ chính và hỏi tại sao nữ chính lại không Yêu anh ấy!" Cô nàng càng phấn khích hơn khi nói.

Quý Thanh Hòa cầm ly nước đưa cho cô, "Cậu uống chút nước rồi tỉnh lại đi."

Phó Khả Kim đã quá khát khi nói quá nhiều.

Sau khi kết thúc chủ đề của Từ Cường, hai người trò chuyện rất lâu, đã lâu không gặp nhau, giữa hai người có rất nhiều điều mới mẻ muốn chia sẻ. Không biết đó là câu chuyện tự sự nào, lòng Phó Khả Kim chợt nhớ ra rằng cô vẫn còn một đứa con trai nhỏ. Như khoe một món đồ chơi mới, cô ấy dắt tay Quý Thanh Hòa đến phong trẻ.

Trong phòng, đứa bé đang nằm ngủ say trên giường. Khuôn mặt hồng nhuận mịn màng, Quý Thanh Hòa nhìn gần hơn, trong mũi cô tràn đầy mùi sữa.

Phó Khả Kim đưa tay chạm vào mặt con trai rồi mỉm cười, "Thằng bé tên là Phù Bắc."

Bé ngủ rất sâu, không chịu dậy. Thắng bé há miệng nhẹ nhàng nôn ra hai bong bóng, lắc lắc bàn tay nhỏ bé, tiếp tục ngủ.

Phó Khả Kim nằm ở bên nôi, nhìn con trai, ngẩng đầu tự hào nói: "Xinh đẹp giống Bạch Gia Duệ không?

Sau khi cô nói xong, bầu không khí trong phòng bé như chìm xuống. Phó Khả Kim thầm mắng mình vì đã lỡ nói điều gì đó, trong khi lén nhìn biểu cảm của Quý Thanh Hòa bằng mắt.

Quý Thanh Hòa trông vẫn như thường lệ, cô đưa tay ra chạm vào mặt Phù Bắc, trả lời: "Nửa đầu khuôn mặt của thằng bé giống Phù Viễn Nam, nửa dưới khuôn mặt của cô ấy giống cậu."

Thấy Quý Thanh Hòa hôm nay không quan tâm, Phó Khả Kim cười thoải mái, nói kháy: "Kỳ thực Phù Viễn giống cậu nhất, bởi vì đây là con nuôi của cậu. Dậy nào, em bé dậy đi gọi bố nào."

"Phó Khả Kim."

Một giọng nam trầm thấp tức giận từ phía sau truyền đến, Phó Khả Kim thầm nói không ổn. Quay đầu lại xem, một người đàn ông vẻ mặt u ám đứng ở trước phòng bé-Phù Viễn Nam.

Ánh mắt của anh lướt qua Quý Thanh Hòa và Phó Khả Kim, giọng điệu của anh ảm đạm: "Em đã làm gì sau lưng anh."

Vào cuối cuộc trò chuyện, Phù Viễn Nam bước đến Phó Khả Kim và đưa cô ra khỏi vòng tay của Quý Thanh Hòa.

"Cha của Phù Bắc là ai?" Anh nhìn cô chằm chằm hỏi.

Phó Khả Kim chật vật, nhẹ nhàng nói: "Anh, anh, anh, anh là cha duy nhất của cô ấy."

Phù Viễn Nam tức giận buông cô ra.

Phó Khả Kim từ trên mặt đất đứng dậy, vỗ nhẹ bụi trên người, nhìn Phù Viễn Nam, anh dường như nhận ra điều gì đó không ổn.

Cô nhăn chặt mũi, khịt mũi quanh người Phù Viễn Nam như mũi chó, cuối cùng kêu lên rồi kết luận: "Được rồi, đồ chó, anh say rượu mà còn dám lái xe."

Nói xong quay người đi lấy điện thoại di động, lẩm bẩm nói: "Hãy xem ta đây thực hiện chính nghĩa, bây giờ gọi 110."

"Đừng nháo."

Phù Nguyên Nam kéo cô lại, bất lực giải thích: "Bạn của anh đã đưa anh về."

"Nam và nữ?"

"Nam giới."

"Ai?"

Phù Viễn Nam im lặng trong vài giây, nói: "Vương Dũng."

Phó Khả Kim gật đầu, ồ. Cô chạm cùi chỏ vào Phù Viễn Nam, chỉ vào Quý Thanh Hòa ra hiệu anh chào cô ấy.

Phù Viễn Nam im lặng.

Quý Thanh Hòa khẽ gật đầu, "Đã lâu không gặp."

Cho dù Phù Viễn Nam có cảm thấy ghét Quý Thanh Hòa như thế nào vì chuyện của Bạch Gia Duệ, nhưng do mối quan hệ của vợ anh với Thanh Hòa và bạn bè của anh ta trong hơn mười năm, nên anh ta luôn khó có thể thề đối mặt với Quý Thanh Hòa.

Bầu trời ngoài cửa sổ lúc nào đó đã mờ đi, kim giờ trên tường điểm chín giờ, Quý Thanh Hòa đứng dậy chuẩn bị rời đi. Phó Khả Kim đưa Quý Thanh Hòa vào thang máy. Cửa thang máy đóng lại, Phó Khả Kim nhìn thang máy cho đến khi đếm đến 1 rồi mới miễn cưỡng trở về nhà.  

Vào nhà, Phó Khả Kim nhìn thấy Phù Viễn Nam đang đứng trên ban công, tay cầm cốc nước nhìn xuống lầu. Hiếm khi thấy anh bày vẻ nhàn hạ lướt nhìn phong cảnh, Phó Khả Kim tò mò, nghiêng người hỏi anh ta: "Ông xã, anh đang nhìn cái gì vậy?"

Phù Viễn Nam vẫn còn nhớ vừa rồi đã xảy ra những chuyện gì, chế nhạo: "Anh tưởng ông xã của em tên là Quý Thanh Hòa."

Phó Khả Kim bị lời nói lạnh lùng của anh chọc cho cười, vươn tay bóp lấy khuôn mặt của anh, nói: "Anh thật đáng yêu, làm sao còn có thể chứa bình ấm to như vậy?"

Mặc dù Phù Viễn Nam và Phó Khả Kim gặp nhau nhờ Quý Thanh Hòa, nhưng lòng biết ơn của Phù Viễn Nam dành cho Quý Thanh Hòa như bà mối gần như bằng không. Không chỉ vì vướng mắc tình cảm giữa Quý Thanh Hòa và người anh em tốt của anh ta Bạch Gia Duệ, anh ta cảm thấy khó chịu với Quý Thanh Hòa, mà còn vì Phó Khả Kim quá tốt với Quý Thanh Hòa, quá thân thiết.

Phù Viễn Nam hất tay vợ ra và chế nhạo: "Bởi vì em quá gần gũi với cô ấy."

Nói xong, anh thấy ban đêm hơi lạnh, lo lắng Phó Khả Kim sẽ bị cảm lạnh nên anh đã cởi áo len dệt kim của mình ra mặc cho cô.

Chiếc áo len dài quấn Phó Khả Kim, Phó Khả Kim dùng tay ôm eo Phù Viễn Nam ân cần nói: "Em cũng gần gũi với anh. Em là Tiến sĩ của Trường Nữ đức hạnh đó."

Phù Viễn Nam bác bỏ, "Còn anh là Hiệu trưởng của trường."

Phó Khả Kim cười cười, tiếp tục hỏi anh, "Vậy hiệu trưởng, người đang nhìn cái gì vậy?"

Phù Viễn Nam chỉ vào chiếc Bentley màu đen ở tầng dưới nói: "Anh đang nhìn xe của Vương Dũng, tại sao cậu ấy vẫn không rời đi?"

Phó Khả Kim liếc nhìn anh không hiểu: "Tại sao anh lại quan tâm đến những người bạn mới như vậy?"

Chờ đã, đợi đã, đợi đã!

Phó Khả Kim chợt hiểu ra, cô kinh hãi nhìn Phù Viễn Nam: "Bạn của Vương Dũng, anh ta không phải là Bạch Gia Duệ đó chứ?"

Phù Nguyên Nam gật đầu, "Chính là tên liếm cẩu đó đó."

* Liếm cẩu , thiểm cẩu"舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán mông lạnh (dembuon.vn)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro