Chương 6: Nghe trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phó Khả Kim đã sợ hãi đến mức nhảy lên cao ba mét, cô ấy hét lên, "Tại sao anh không nói cho em biết Bạch Gia Duệ ở đây?"

?

Phù Nguyên Nam cũng không tức giận nói: "Lúc trước không phải em cấm anh không được phép nhắc tới ba chữ Bạch Gia Duệ trước mặt Quý Thanh Hòa?"

Ờ ...

Mẹ kiếp, cô quên mất!

Sự tức giận của Phó Khả Kim đã bị chặn lại bởi mệnh lệnh mà cô đã đưa ra, cô lắp bắp một lúc lâu, nhất định phải tìm ra điều gì đó để mắng Phù Viễn Nam.

Rất vô lý tức giận nói: "Vậy thì anh cũng có thể bí mật nói cho em biết."

Phù Viễn Nam chế nhạo: "Em và Quý Thanh Hòa dính chặt lấy nhau như hận không bao giờ tách rời. Em có cơ hội nói chuyện bí mật không?

Lý lẽ lại bị anh phản bác, Phó Khả Kim nghĩ, kiếp sau, cô sẽ không bao giờ tìm kiếm một người đàn ông quá lý trí để nói chuyện, cô không bao giờ thắng trong cuộc cãi vã.

Cô nhếch miệng, lo lắng cúi xuống, muốn nhìn cảnh tượng dưới lầu. Phù Viễn Nam sợ cô ngã nên đã kéo cô lại.

Phó Khả Kim bắt tay anh không cho dụng vào người, "Đừng làm phiền em."

Phù Viễn Nam nói: "Họ sẽ tự xử lý tình cảm của mình nên em không phải lo lắng quá".

Phó Khả Kim khó hiểu: "Em không lo lắng về điều đó."

Phù Viễn Nam: "?

Sau đó, "Vậy hành động nãy giờ của em là làm gì?"

Phó Khả Kim: "Em đang nói chuyện phiếm với anh thôi."

Phù Nguyên Nam: "..."

Phó Khả Kim thò đầu nhìn xuống dưới một lúc rồi lại quay đầu nói với anh một cách xấu hổ. "Có chuyện gì vậy a? Em hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy xe của Bạch Gia Duệ." Từ tầng của họ chỉ thấy mọi thứ phái dưới như một chấm đen.

Trong nháy mắt như nghĩ ra cái gì, cô ấy lập tức vỗ tay vui vẻ nói: "Em sẽ lấy kính viễn vọng!"

Phù Viễn Nam không cho phép cô làm phiền họ, trực tiếp bế cô vào nhà, "Em có thể dừng lại được không?"

Anh nói, "Để họ tự giải quyết việc riêng của họ."

Lại nói thêm, "Giờ cũng không còn những chuyện giữa họ nữa, mỗi người đều đang có cuộc sống mới."

Lời nói của Phù Viễn Nam giống như một chậu nước lạnh dội lên đầu Phó Khả Kim.

Đúng vậy, sự trỗi dậy sẽ chỉ xuất hiện trên màn hình TV, chưa kể đến việc Bạch Gia Duệ Anh và Quý Thanh Hòa đã đánh nhau như vậy ...

Suy cho cùng, đó là lỗi của cô. Phó Khả Kim nghĩ về quá khứ và tự trách bản thân: "Nếu không phải vì em say rượu, để Bạch Gia Duệ biết được chuyện" Giọng cô chùng xuống, "Họ cũng sẽ không chia tay."

Phù Viễn Nam nghe xong gật đầu đồng ý: "Em mà uống rượu toàn gây ra nhiều phiền phức."

"..."

Phó Khả Kim buồn bã cúi đầu, môi mím lại thành một đường thẳng vì chán nản.

Phù Viễn Nam thở dài, ngừng châm chọc, ôm vợ vào lòng, an ủi: "Cho dù Bạch Gia Duệ lúc đó không biết, sớm muộn gì bọn họ cũng chia tay."

Phó Khả Kim khó hiểu: "Sao anh lại nói thế này?"

Phù Viễn Nam nói: "Bởi vì ngay từ đầu họ đã không thích hợp."

Nhiệt độ vào một đêm mùa đông ở Tân Bắc vào tháng Giêng xuống tới 0 độ, Quý Thanh Hòa chỉ vừa đẩy cửa kính ra một chút, gió lạnh từ bên ngoài tràn vào đã cuốn phăng cả người cô. Mùa đông phương nam lạnh và ẩm ướt nên cô quấn chặt áo khoác bước ra khỏi tòa nhà.

Trên điện thoại, tài xế tới đón cô đang xác nhận vị trí của cô.

Quý Thanh Hòa: "Cổng Bắc Công viên phía Nam. Đúng, nó nằm trên đường Giang Hoài."

Khi đi về phía trước, cô vô tình nghe thấy tiếng người nói chuyện ở đằng xa. Cô nhìn xung quanh, bụi cây che khuất tầm mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo, nhưng có thể nghe thấy tiếng người.

Có hai người đàn ông đang đứng ở đó, một trong số họ đang gọi: "Vâng, xe không thể khởi động được. Có thể là vấn đề về pin hoặc rò rỉ hệ thống dây điện trong xe."

Tự dưng không khởi động được xe trong đêm đông?

Thật xui xẻo.

Nhưng họ không phải là những người xui xẻo duy nhất, qua điện thoại, người tài xế nhận ra mình đã đi sai đường và xin lỗi cô: "Cô Quý, cô đợi một chút nữa, tôi sẽ đến ngay".

Quý Thanh Hòa đáp lại rồi cúp điện thoại.

Gió lạnh thổi qua mặt cô, có chút ngột ngạt, cô bước đi, có chút hối hận. Biết vậy cô nên ở nhà Phó Khả Kim thêm một lúc nữa, cô sẽ không bị gió lạnh thổi vào mặt như lúc này.

Bước ra khỏi tiểu khu, Quý Thanh Hòa tìm thấy cột đèn nên đứng bên cạnh để châm thuốc. Làn gió buổi tối thổi tắt ngọn lửa của cô nhiều lần, khói được thắp lên nhiều lần trước khi bốc cháy. Cô nghĩ mùa đông không tốt cho những người hút thuốc.

Vô tình ngước mắt lên nhìn thấy một nam thanh niên vừa bước ra khỏi cổng tiểu khu cách đó không xa. Anh ta đang nói chuyện điện thoại, trên tay cầm một cái chai rỗng, ánh mắt từ từ đảo quanh, như đang tìm kiếm một cái thùng rác.

"Sửa xe mất bao lâu?"

Cô nghe thấy anh hỏi.

Chỗ Thanh Hòa đứng vữa vặn có thùng rác, ngay sau đó dường như anh ta cũng phát hiện điều này. Từng bước về phía Quý Thanh Hòa, nhưng khi đi được đến nửa đường tốc độ đột ngột dừng lại.

Bởi vì anh đã phát hiện ra sự tồn tại của Quý Thanh Hòa.

Lúc đó, Quý Thanh Hòa cuối cùng cũng nhìn thấy mặt của người đàn ông này. Hóa ra là Bạch Gia Duệ.

Họ đứng rất gần, cách nhau mười bước.

Khi đôi mắt đang nhìn nhau, ánh mắt như đọng lại.

Bạch Gia Duệ là người đầu tiên tỉnh lại. Anh cụp mắt xuống một nửa kết thúc việc nhìn chằm chằm vào cô, sau khi dừng lại vài giây, anh đột ngột quay người, trở về lại con đường cũ.

Quý Thanh Hòa nhìn chằm chằm vào cái chai rỗng trong tay, đoán rằng anh không bỏ nó vào cái thùng rác bên cạnh cô, muốn tìm một cái khác.  

Khi dập tắt điếu thuốc, nhìn ánh đèn đỏ từ tàn thuốc có chút biến mất thành màu đen, trong lòng cô thầm nghĩ, Bạch Gia Duệ bây giờ là thái độ như thế nào với cô, chẳng lẽ chỉ là năm chữ:

Tránh người như tránh rắn.

Anh tránh gặp cô thậm chí không vứt rác. Cô không chỉ là một con rắn hay một con bọ cạp, cô như một con quái vật.

Đang suy nghĩ miên man, một giọng nam đột nhiên vang lên sau lưng.

"Cho qua"

Giọng nói quen thuộc, từ ngữ quen thuộc.

Quý Thanh Hòa sửng sốt, sau đó quay lại, thì ra là Bạch Gia Duệ.

Anh có một khuôn mặt bình tĩnh, rồi khuôn mặt của anh dần trở nên có chút mất tự nhiên khi cô nhìn thẳng vào mình một cách không nao núng.

Vì vậy, anh lặp lại một lần nữa: "Cho qua"

Thanh Hòa nhận ra, anh không tìm được thùng rác khác.

Quý Thanh Hòa có ý nghĩ muốn trêu chọc anh, không thể để anh đi dễ dàng như lần trước. Vừa ném tàn thuốc vào thùng rác, cô vừa quay người sang một bên để nhường đường cho anh.

Mặt Bạch Gia Duệ nhíu chặt lại, lướt qua vai cô, đi tới thùng rác.   Quý Thanh Hòa đứng sang một bên hút thuốc, không chịu rời đi.

Cô đang dựa vào tường, hai tay ôm ngực, cô đứng nhìn anh.

Cái chai rỗng ném vào thùng sắt với vài tiếng nổ bóp nghẹt.

Bạch Gia Duệ tựa hồ tại yên một chỗ trong vài giây, sau khi nhận ra tầm mắt của mình không bị giới hạn, anh liền không chút do dự quay đầu nhìn cô.

"Đang xem trò đùa của tôi?"

Quý Thanh Hòa nhướng mày, "Tôi nghĩ rằng anh sẽ chỉ nói "Cho qua."

Bạch Gia Duệ thu hồi ánh mắt, không nhìn lại cô.

Không đợi bọn họ nói, đột nhiên, trời bắt đầu đổ mưa. Thật kỳ lạ, mỗi lần họ gặp nhau trời đều bắt đầu mưa.

Đó dường như là món quà đặc biệt của thượng đế dành cho việc gặp lại người yêu cũ.

Nhưng lần này mưa còn tệ hơn lần trước, đến đột ngột và nặng hạt hơn, cơn mưa nhẹ vừa rồi lại dần trở nên tồi tệ hơn, trong nháy mắt, tóc của Quý Thanh Hòa đã ướt đẫm.

Cô chống tay lên trán, tìm chỗ trú mưa khắp nơi.

Đột nhiên, một bàn tay to lớn nắm lấy cánh tay cô.

Cô nghe thấy giọng Bạch Gia Duệ: "Tới chỗ đó."

Cả hai cùng trốn dưới một mái nhà. Dưới mái hiên là một nơi rất chật hẹp, bọn họ chỉ có thể đứng sát vào nhau.

Hai vai áp vào vai anh, Quý Thanh Hòa quay đầu lại phát hiện vai phải của Bạch Gia Duệ đã ướt hoàn toàn. Vừa lau nước mưa trên mặt, cô vừa lấy thêm vài tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho anh.

"Lau đi."

Tờ giấy dừng trên không trung, rất lâu không được anh cầm lấy. Mưa từ ngoài vào làm ướt góc khăn giấy.

Quý Thanh Hòa trực tiếp ném khăn giấy lên vai anh, không nhìn anh nữa.

Sau một vài giây, Quý Thanh Hòa nhận thấy người bên cạnh cô đangcử động, cô thấy anh đang lau nước mưa trên áo khoác bằng giấy.

Vì chỗ trú chật hẹp, lức đưa tay lên anh đã lỡ chạm vào cô mấy lần nên bước sang một bên vài bước.

Đột nhiên, một tia chớp xuyên qua bầu trời đêm, chói lọi che cả bầu trời. Kèm theo tiếng sấm lớn, Quý Thanh Hòa nhớ lần cuối cùng trợ lý Tiểu Lâm nói rằng tia sét xuất hiện là do người bạn trai cũ cặn bã của em ấy chửi thề.

"Hôm nay là ai chửi thề?

Quý Thanh Hòa nhìn bầu trời, tò mò.

Nam nhân bên cạnh trầm mặc vài giây nói: "Ngươi Tống Tống không gian thời gian."

"..."

Quý Thanh Hòa quay đầu lại nhìn anh.

Người này, lần trước nhìn thấy cô cũng không thốt ra được năm chữ, hiện giờ còn có thể trào phúng cô một chữ cũng không buông tha.

Bạch Gia Duệ không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước, chỉ để lại một bên mặt cho cô ngắm nhìn.

Vài giây sau, một vài mẩu giấy nữa được đưa cho Bạch Gia Duệ.

Anh theo tay cô nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở mắt cô. Đây cũng là lần đầu tiên sau khi gặp lại, anh vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô, ngây ngốc nhìn hồi lâu.

"Tóc của anh,"

Quý Thanh Hòa nói, "ướt hết rồi."

Sợ anh lại không cầm lấy, không đợi anh trả lời, cô lại nhét tờ giấy vào trong tay anh.

Đang nói, điện thoại di động của cô bỗng vang lên, là điện thoại của tài xế lạc đường trước đó.

"Cô Quý, cô đang ở đâu vậy? Trời mưa rất to."

Quý Thanh Hòa báo cho người lái xe tên của một tòa nhà nổi bật xung quanh.

Lái xe: "Tôi nhìn thấy cô rồi, tôi ở bên phải."

Quý Thanh Hòa ngước mắt lên nhìn về phía bên phải, cách đó không xa, chiếc xe hơi màu trắng bạc của tài xê dừng lại bên biển báo đường với ánh đèn chớp đôi.

Người lái xe thúc giục: "Cô Quý, không đậu xe ở đó được, cô lại đây đi."

Quý Thanh Hòa trả lời rồi cúp máy.

Nhìn Bạch Gia Duệ một lần nữa, hỏi anh: "Anh có cần đi ké xe không?"

Nghĩ lại, người đàn ông xui xẻo lúc nãy cô gặp phải trong tiểu khu của Phó Khả Kim không thể nổ máy. Lẽ ra bây giờ anh đang đợi xe, nhưng trời mưa to quá, không biết bao giờ xe anh mới đến.

"Không," anh nói.

Câu trả lời bất ngờ.

"Vậy tôi đi trước." Quý Thanh Hòa nhìn anh nói.

Trong cơn mưa nặng hạt, cô nghe thấy tiếng khe khẽ của Bạch Gia Duệ, đó là lời tạm biệt dành cho cô.

Khi lên xe, cô đã ướt sũng nước mưa. Người lái xe lôi ra một chiếc khăn tắm mới tinh và đưa cho Quý Thanh Hòa, cô nhận lấy nó và cảm ơn anh ta.

Người tài xế vừa đạp ga vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, thốt lên: "Tự dưng trời mưa to thế này, lạ quá".

Quý Thanh Hòa dựa lưng vào ghế, nhìn bóng dáng Bạch Gia Duệ trong gương chiếu hậu dần dần biến mất.

Chiếc khăn mềm mại áp vào mặt cô, suy nghĩ của cô như chìm vào dĩ vãng.

Thực tế, lần đầu tiên họ cất tiếng nói, đó là dưới mái nhà mưa.

Khi đó vừa mới bắt đầu lễ nhập học của Tân sinh viên, bọn họ đều là tân sinh viên. Họ đã gặp nhau vài lần, biết mặt, nhưng họ không biết tên nhau, cũng như chưa nói chuyện.

Một cơn mưa lớn buộc họ dưới cùng một mái nhà, sau một thời gian dài bên nhau im lặng, anh nhìn mưa và bất chợt nói: "anh mong trận mưa này sẽ còn kéo dài".

Quý Thanh Hòa sửng sốt, khó hiểu. "Tại sao?"

Bạch Gia Duệ nói: "Bởi vì còn chưa tìm được thời điểm thích hợp, hỏi tên của em."

Một cơn mưa lớn buộc họ vào cùng một mái nhà, họ im lặng trong một thời gian dài, bên cạnh nhau.

Sau này nghĩ lại, cô luôn cho rằng đó là sự trêu đùa của số phận đối với họ.

Thông báo: Chuyện là phải ib tác giả để đọc tiếp phần tiếp theo, nhưng zhihu bắt mình xác thực ID Trung. Nên mình sẽ rop truyện tại đây.

Bạn nào muốn đọc tiếp thì tên truyện mình đã ghi ở văn án rồi

P/s: mn kiếm được phần tiếp theo thì cho mình xin link raw, mình dịch tiếp ạ, huhu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro