Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 36

Đảo mắt lại đến thứ bảy, tuần này trường Hướng Noãn tổ chức họp phụ huynh, Hướng Trường Không thức dậy sớm hơn ngày thường, đi chợ rồi đến trường của em gái.

Đây là cuộc họp phụ huynh của toàn khối 12 nên khá đông đúc, bãi đậu xe trước cổng trường đông nghẹt. Hướng Trường Không đi tàu điện, sau khi đến nơi, anh cùng các vị phụ huynh đứng tụ tập khu vườn hoa ngoài sân trường.

Cuộc họp chia làm hai phần, phần đầu mọi người tập trung dưới sân trò chuyện cùng Ban giám hiệu, sau đó mới về lớp của con em mình.

Cùng lúc này vẫn là giờ học của các em khối 12, Hướng Noãn nghe thanh âm huyên náo bên ngoài, tinh thần cô bé cũng không yên.

--- Chắc anh hai đến rồi, anh ấy luôn đúng giờ.

Hướng Noãn và một số bạn học khác vì cuộc họp phụ huynh mà tâm trí không yên, thầy giáo số học đứng trên bục giảng lên tiếng nhắc nhở: “Vẫn chưa tan học mà tâm hồn đã chạy loạn rồi hả? Mọi người cho rằng kỳ thi lần này mình đạt điểm tốt lắm rồi à?”

Khối 12 vừa tổ chức cuộc thi thử, thi hôm thứ tư, hai ngày sau đã chấm điểm xong xuôi để có kết quả báo cáo với phụ huynh học sinh.

Tuy bài thi chưa phát ra nhưng hầu hết các ban cán sự lớp đều hỏi thăm được tình hình điểm chác của bạn học và thành tích của lớp trong toàn khối.

Hướng Noãn vẫn không nằm trong top đầu của khối, từ bây giờ cho tới thời gian thi đại học còn chưa đầy một tháng. Mọi người truyền tai nhau rằng đề thi kỳ này khá giống với kỳ thi đại học chính thức, số điểm của họ bây giờ phần nào đó biểu đạt được số điểm của bọn họ trong kỳ thi sắp tới. Nếu đúng là như vậy thì kỳ thi vào đại học cô bé đừng mong đứng nhất.

Hướng Noãn biết từ nhỏ mình không thông minh bằng anh trai, cô bé cũng không mong mình như anh, chỉ cần thi đậu đại học là tốt, chỉ cần nằm trong top ở trường là tốt lắm rồi …. Bây giờ nhìn lại, tất cả đều là hi vọng viễn vông.

Hướng Trường Không bây giờ đang ở hội trường chờ Ban Giám Hiệu, có một vị phu huynh trông thấy anh còn quá trẻ, không thể nào có con lớn thế này nên tò mò hỏi: “Anh cũng là phụ huynh khối 12?”

Hướng Trường Không trả lời: “Vâng, tôi đến dự họp cho em gái.”

Người kia gật gù: “Hèn gì trông cậu trẻ như vậy!”

Tất cả mọi người từ giáo viên chủ nhiệm đến phó hiệu trưởng đều có mặt đầy đủ, từng người từng người lên bục phát biểu. Hướng Noãn học hết tiết mà bên này vẫn chưa họp xong.

Hôm nay đến phiên Trầm Lân trực nhật, cậu ta lau sạch bảng đen, quay đầu lại chợt bắt gặp cảnh Hướng Noãn đang ngồi ủ rũ một góc.

Cậu ta do dự một lát rồi đi tới bên cạnh cô bạn, liếc bài thi toán trên bàn: “Sao vậy?”

Hướng Noãn giật nảy mình, trông thấy người đứng trước mặt mình là Trầm Lân, cô bé vội che bài thi của mình lại: “Không sao hết!”

Trầm Lân khịt mũi, “Khỏi che, tớ thấy rồi!”

Hướng Noãn nghĩ đến trứng vịt to tướng trên bài thi của mình, hai tai cô bé nóng lên. Trầm Lân không để ý mấy chuyện này, hỏi tiếp: “Cậu làm được đề 21, tại sao không giải được đề 20? Đề 21 còn khó hơn 20 đấy!”

Hướng Noãn mím môi: “Đề 21 là do trước đây anh trai tớ đã giải qua bài tương tự một lần.”

Cũng chỉ vì đề 21 này khá giống với bài toán Hướng Trường Không đã chỉ Hướng Noãn trước đó nên cô mới làm được.

Trầm Lân ngạc nhiên: “Ồ? Anh trai cậu học toán giỏi lắm sao?”

Nhắc đến anh hai, Hướng Noãn kiêu ngạo: “Hừ, anh hai tớ đâu chỉ giỏi toán. Môn nào anh cũng giỏi, còn thông minh hơn cả cậu!”

“Thật sao?” Trầm Lân trợn tròn mắt, “Vậy tại sao cậu không giải được đề 20? Nếu anh ấy không giảng bài nào giống vậy thì cậu không làm được? Rõ ràng phương pháp dạy học của anh ấy có vấn đề!”

Mặc dù Hướng Noãn khá thích Trầm Lân, nhưng nghe cậu ta nói về anh trai mình như vậy, Hướng Noãn không vui: “Làm sao anh ấy dạy không tốt được chứ! Sao cậu không nói là thầy La dạy không giỏi đi!”

Trầm Lân: “Tớ cho rằng việc giáo dục được coi là thành công đó chính là để học sinh tự suy luận, có thể bài toán đó học sinh chưa từng gặp qua, nhưng tự bản thân có thể tìm ra phương pháp giải bài. Đây còn hữu dụng hơn là ngồi cùng học sinh giải hơn trăm bộ đề.”

Hướng Noãn bĩu môi: “Phương pháp mà cậu nói không phải còn cần dựa vào sự thông minh của học sinh à.”

Trầm Lân ngẫm nghĩ một lát: “Vậy để tớ kèm cho cậu một tháng, tự cậu sẽ so sánh được anh hai cậu dạy hay hơn, hay tớ dạy tốt hơn.”

Hướng Noãn nhìn Trầm Lân … được học bá kèm cặp miễn phí một tháng là quá hời rồi: “Thành giao!”

Cả lớp học được nửa tiết ngữ văn thì cô giáo thông báo cuộc họp phụ huynh với Ban Giám Hiệu đã xong. Giáo viên chủ nhiệm đến lớp thông báo các em học sinh thu dọn tập vở, kê bàn ghế ngăn nắp, còn phụ huynh thì đang tập hợp ngoài hành lang.

Trong trường quy định nếu họp phụ huynh thì học sinh được nghỉ một tiết, nhưng hầu hết các em sẽ ở lại trường chờ về cùng ba mẹ mình.

Hướng Noãn không dám chạy ra chào hỏi anh trai, cô bé thu dọn sách vở vào cặp thật nhanh rồi lẻn ra cổng sau.

Ra khỏi trường với bộ mặt rầu rĩ, thành tích tháng trước của cô bé đã không đạt, tuy Hướng Trường Không không nói gì nhưng bản thân cô bé rất khó chịu. Kỳ thi mô phỏng lần này cô bé lại không đạt, không biết sau khi nhìn kết quả anh trai sẽ nghĩ mình như thế nào?

Hướng Noãn đá hòn đá nhỏ, không muốn về nhà, cô bé lấy điện thoại di động kéo lên kéo xuống phần danh bạ, cuối cùng quyết định nhắn tin cho Từ Luyến: “Chị Từ Luyến, hiện tại chị có rảnh không? Em có thể qua chỗ chị được không?”

Từ Luyến đang ở trong cửa hàng, hôm trước Hướng Trường Không có nói cô nghe thứ bảy đi họp phụ huynh cho Hướng Noãn, trưa không nấu cơm nên nói cô chuyển sang buổi chiều. Bây giờ nhận được tin của Hướng Noãn, cô khá bất ngờ: Trường em về hết rồi sao?

Hướng Noãn: Dạ chưa, anh hai vẫn đang họp, em tan học trước.

Từ Luyến ngẫm nghĩ một chút, không hỏi cô bé vì sao không về nhà mà nhắn địa chỉ cho cô.

Từ Luyến: Chị ở cửa hàng, em đến đi.

Từ Luyến: Em có tiền không?

Hướng Noãn: Dạ có, em bắt tàu điện qua, nhanh lắm.

Tuyến tàu điện ngầm ở gần trường Hướng Noãn có đi thẳng đến công viên Ánh Sao nên không cần đổi thẻ. Đến nơi, cô bé theo địa chỉ tìm đến cửa hàng Từ Luyến, đẩy cửa vào trong.

Trương Quả Nhi đang tiếp khách, theo bản năng cô ấy quay đầu chào: “Monster xin chào!”

Hướng Noãn có theo dõi trang weibo của Monster nhưng đến tận nơi quả thực cảm giác rất khác. Cô bé luôn cảm thấy Từ Luyến rất cừ, có thể mở được cửa tiệm riêng cho mình ở khu này. Cô bé ngơ ngác ngắm những ngọn nến trang trí trong cửa hàng, cô bé cúi đầu chào Trương Quả Nhi: “Chào chị!”

Từ Luyến từ văn phòng bước ra, gọi vọng xuống: “Hướng Noãn!”

Hướng Noãn ngửa đầu nhìn, sung sướng kêu lên: “Chị Từ Luyến!”

“Lên đây đi!” Cô vẫy vẫy tay với Hướng Noãn, rồi nói với Trương Quả Nhi: “Cô bé đến tìm chị, em không cần để ý đâu!”

“Vâng …” Trương Quả Nhi học ngành biên kịch, khả năng nắm bắt tình huống khá nhạy bén.

--- Hướng Noãn …. Cũng họ Hướng giống anh Hướng à?!!!

Cô ấy còn nhớ Hướng Trường Không từng kể anh có một cô em gái.

“Phiền chị gói cái này lại!” Khách mới chọn xong một cây nến, đưa cho Trương Quả Nhi.

“Vâng ạ, xin chờ một chút!” Trương Quả Nhi lại liếc nhìn trên lầu, sau đó mới đi gói hàng cho khách.

Lên phòng làm việc của Từ Luyến, Hướng Noãn thả ba lô xuống, tò mò nhìn những dụng cụ bày trên bàn: “Đây là dụng cụ làm nến thơm của chị sao?”

“Ừm … Em uống nước đi!”

“Dạ, cám ơn chị!” Hướng Noãn nhận ly nước từ tay Từ Luyến, rồi cầm ngọn nến Từ Luyến vừa làm hoàn chỉnh, “Oa … cái này đẹp quá!”

Nhìn qua ngọn nến màu lam nhạt, nhưng đặt dưới ánh đèn lại trở nên trong suốt, lấp lánh ánh kim tuyến, tựa như ánh sao trên bầu trời đêm.

“Em thích không? Cái này làm đơn giản lắm, để chị dạy cho em làm?”

“Được không ạ?”

Từ Luyến cười cười, ra ngăn tủ chứa đồ đưa cho cô bé một ly thủy tinh: “Em dùng cái này.”

“Dạ!” Hướng Noãn nhận sáp nến từ tay Từ Luyến đặt trên bếp đun, chuẩn bị màu để pha.

“Phía dưới em pha màu sậm một chút, thêm chút sắc tím thì trông nó giống màu trời hơn, có thể thêm ít màu đen dằn màu đậm xuống.”

“Vâng!” Hướng Noãn hết sức chuyên chú, tựa như đang ở trong phòng thí nghiệm, “Như vậy được chưa ạ?”

Từ Luyến liếc mắt nhìn: “Em cảm thấy màu theo ý mình là được rồi. Nhớ chú ý nhiệt độ, lớp dưới đừng để nhiệt độ thấp quá.”

“Vâng …. Vâng!” Hướng Noãn thấy màu đạt rồi, luống cuống lấy que khuấy nhanh, rồi đổ dung dịch vào cốc thủy tinh.

Làm sang lớp thứ hai Hướng Noãn cảm thấy thuận lợi hơn nhiều, thậm chí lúc pha màu cô bé còn có thể vừa làm vừa trò chuyện cùng Từ Luyến: “Chị Từ Luyến, em không muốn học đại học.”

Từ Luyến đang quấy sáp nến chợt khựng lại, “Vì sao vậy?”

Hướng Noãn nhíu mày: “Kết quả kì thi lần này em không nằm trong danh sách đầu. Thật ra em đã rất nỗ lực rồi, ngoại trừ thời gian ngủ lúc nào em cũng dồn tâm trí cho việc học ….” Thậm chí cô bé còn cắt đi mái tóc dài mình thích nhất chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian gội đầu, chải đầu.

Từ Luyến vẫn chưa hiểu lắm: “Không đạt được thành tích đầu bảng thì không đậu đại học sao?” Có phải gia đình nhà họ Hướng ai cũng có yêu cầu cao như thế? … Chẳng trách mẹ cô bảo cô tốt nghiệp đại học gà rù.

Hướng Noãn đáp lời: “Em từ bé đã không thông minh bằng anh hai, thành tích cũng không thuộc loại đỉnh nhưng thi đậu vào đại học không phải là vấn đề, vốn dĩ là em cũng tính học tiếp.”

“Ừm, vậy tại sao bây giờ lại không muốn đi học?”

Hướng Noãn cắn cắn môi: “Nhưng mà … hiện tại không như trước, sau khi trong nhà xảy ra chuyện, chỉ một mình anh hai lo liệu tất cả mọi việc, ngay cả việc học lên nghiên cứu sinh cũng phải từ bỏ. Anh hai và em không giống nhau, anh hai rõ ràng thông minh như thế …”

Nếu như chọn lựa giữa cô bé và Hướng Trường Không, người nên tiếp tục được đi học đáng ra phải là anh trai của mình.

“Em biết việc anh không học nghiên cứu sinh, thậm chí không làm việc ở công ty lớn đều là vì em và mẹ. Anh hai từ bỏ tất cả để em tiếp tục được đi học, vậy mà em … em lại học không tốt. Tuy rằng anh hai chưa từng la rầy em, nhưng em thật sự không biết đối mặt với anh ấy như thế nào.”

Thành tích này của Hướng Noãn không xứng đáng với những gì Hướng Trường Không đã bỏ ra.

Từ Luyến im lặng một lúc, cô cầm ly nước uống một ngụm rồi lên tiếng: “Chị cảm thấy em đã đặt cho mình áp lực quá lớn. Em đã kể cho anh hai những suy nghĩ này của em chưa?”

Hướng Noãn cúi gằm, lắc lắc đầu. Nói với anh hai cô bé không muốn học đại học sao? Quả thực Hướng Noãn không thể tưởng tượng được phản ứng của anh mình sẽ như thế nào…

Điện thoại di động của Từ Luyến reo lên, cô cầm lên nhìn, là Hướng Trường Không gọi.

“Anh hai em!”

Hướng Noãn lo lắng nhìn Từ Luyến, Từ Luyến nhận điện, “Alo, Hướng Trường Không …”

“Từ Luyến, Hướng Noãn có ở chỗ em không? Anh họp phụ huynh xong thì thấy con bé không ở trường. Anh tưởng nó về nhà, vậy mà về đây cũng không thấy, điện thoại lại không gọi được.”

Từ Luyến: “Vâng, anh đừng lo, Hướng Noãn ở chỗ em!”

“À …. Vậy là được rồi!” Hướng Trường Không thở phào nhẹ nhõm, “Hai chị em về đây luôn không?”

“Ok, để em lái xe qua anh, tiện đi ngang mua món gì đó!”

“Không cần, không cần, anh mua được rồi!”

“Vâng!” Nói chuyện với Hướng Trường Không xong, cô quay sang nhìn Hướng Noãn, “Mình về thôi, có một số việc em nên trình bày trực tiếp với anh hai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro