Chương 131: Ngoại truyện (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by: Helen

"Lam Y ca ca!" Tiếng kêu của nữ hài nhi xinh đẹp truyền đến, mắt đen của thiếu niên ngồi xổm trước bụi hoa đột nhiên thoáng quá một chút băng hàn, chậm rãi đứng lên, ngũ quan hoàn mỹ giờ phút này bao phủ một tầng sương lạnh, đóa hoa mỹ lệ ngắt xuống trong tay nháy mắt bị véo cái dập nát.

Nhìn đóa hoa mềm mại dập nát trong tay, đỉnh mày thiếu niên anh tuấn chậm rãi nhăn lại, cứ như vậy chuyên chú nhìn, cho đến khi một thân ảnh vui sướng chạy đến trước mặt hắn, "Lam Y ca ca!" Nữ hài nhi đỏ mặt gọi, hy vọng thiếu niên trước mắt có thể đáp lại mình một chút, nhưng thiếu niên lại chỉ chuyên chú nhìn tàn hoa trong tay, không chút nào để ý tới nàng nửa phần. Nữ hài nhi nhìn thấy thiếu niên chuyên chú như thế, nghiêng đầu tưởng tượng, dường như là nghĩ đến biện pháp tốt, lập tức khom người tìm kiếm ở bụi hoa trong chốc lát, "A! Chính là ngươi!" Bàn tay trắng nõn của nữ hài nhi hướng bụi hoa hung hăng kéo một cái, một đóa hoa đã bị nàng kéo xuống dưới.

"Lam Y ca ca, cho!" Nữ hài nhi đem hoa nâng tới như dâng vật quý, trên mặt mang theo tươi cười ngọt ngào, "Đóa hoa kia đã phế đi, đây là ta hái xuống cho Lam Y ca ca, nhìn rất đẹp!"

Thiếu niên rốt cuộc ngước mắt, cặp mắt đen mê người nhàn nhạt nhìn lướt qua bông hoa trong tay nữ hài nhi, thiếu niên không lên tiếng, nữ hài nhi thấy thiếu niên tựa hồ không thích, mở miệng hỏi, "Lam Y ca ca, ngươi đừng thương tâm nữa được không, ngươi thích cái gì Ngọc Liên cho ngươi!"

Lãnh ý trong mắt thiếu niên càng sâu, "Ta thích gì ngươi sẽ làm tất cả?"

Nữ hài nhi liều mạng gật đầu, "Không sai! Lam Y ca ca bảo ta làm cái gì ta liền làm cái đó!"

Thiếu niên chậm rãi cong môi, nữ hài thấy hắn cười cũng bật cười theo, "Ta thích ngươi cút."

Nữ hài nhi sửng sốt, "Lam Y ca ca, ngươi nói gì..."

Thiếu niên bực bội quét mắt liếc nàng một cái, "Cút, không muốn nhìn ngươi."

Khuôn mặt nữ hài nhi trong phút chốc đỏ lên, tiếp theo nước mắt từ hốc mắt tuôn ra, khóc lê hoa đái vũ*, "Lam Y ca ca..." Nữ hài một bên khóc một bên vươn tay muốn túm ống tay áo thiếu niên, thiếu niên ghét bỏ lui về phía sau một bước, lãnh ý trong mắt không giảm, "Cút."

*Lê hoa đái vũ: Câu thơ miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương quý phi trong bài "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị

"Lê hoa nhất chi xuân đái vũ" (Cành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuân)

Nữ hài nhi thật sự là không chịu đựng được nữa, mang theo vẻ mặt nước mắt cùng nước mũi, ba bước quay đầu liền rời khỏi, tiếng khóc khiến người bực bội rốt cuộc cũng không còn, chán ghét trong mắt thiếu niên mới thoáng giảm xuống, "Phụ thân đến cùng đang suy nghĩ gì, cho dù nội tình của hoa si kia không tồi, cũng không cần nàng tới bổn gia, cả ngày phiền ta đau đầu!"

Thiếu niên nhìn bụi hoa mà nữ hài nhi vừa chạm qua, bực bội xoay người, lật ngược lòng bàn tay một cái, một đạo hắc nguyên tố nồng đậm phút chốc từ trong cơ thể tuôn ra, bụi hoa lập tức héo rũ, một bông cũng không còn.

"Thiếu chủ, gia chủ đã phân phó người, không thể sử dụng nhiều ám nguyên tố, nếu không..."

"Câm miệng!" Thiếu niên hét lớn, nhìn bàn tay mình như có điều suy nghĩ, tiếp theo đem ngọc bội đeo trên cổ rút ra, nhìn hồi lâu. Phụ thân từng nói qua thứ phong ấn trong ngọc bội này, phụ thân cũng nói, ngọc bội này còn có một khối khác, không thuộc về tộc Nạp Khê.

"Khuyết thủ, ngươi nói khối màu đen kia sẽ thuộc về người nào? Có thể hay không là một người bình thường?" Thiếu niên cao giọng hỏi, một bóng đen từ hư không bỗng nhiên xuất hiện rơi xuống bên cạnh thiếu niên, hạ mình cung kính đáp lời, "Thiếu chủ, nếu như là người thường, thì thật sự đáng tiếc."

"Hừ, nói cũng đúng. Không biết ta có thể hay không gặp được ngọc bội màu đen này còn có chủ nhân của nó, đúng rồi, phụ thân vẫn còn bận rộn những sự tình kia sao?"

"Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ cũng không biết được."

Thiếu niên đem thả lại ngọc bội màu trắng, môi mỏng giương nhẹ, "Huyết mạch tứ đại gia tộc cổ xưa... Triệu hồi sư, Vân gia..."

"Thiếu chủ có hứng thú đối với Vân gia ?"

Thiếu niên cười ha hả, "Đương nhiên là có hứng thú, tuy nói huyết mạch của tứ đại gia tộc đều rất kỳ lạ, nhưng so ra lại kém huyết mạch Triệu hồi sư của Vân gia, huyết mạch như vậy một khi hoàn toàn thức tỉnh, sợ rằng danh tiếng tứ đại gia tộc cũng không có trên thế gian này. Chỉ tiếc... Chung quy là xuống dốc."

"Vân gia xuống dốc cũng là trong dự liệu, thiếu chủ không cần cảm thấy đáng tiếc."

Thiếu niên nhìn thoáng qua người quỳ trên mặt đất, khóe môi lạnh lùng gợi lên, "Ngươi cho rằng xuống dốc chính là kết quả cuối cùng? Ngươi xem nhẹ Vân gia như thế, là xem thường lực lượng huyết mạch của tứ đại gia tộc?"

"Thuộc hạ không ý này! Thuộc hạ nói sai, còn thỉnh thiếu chủ trách phạt!"

"Hừ! Mà thôi!" Thiếu niên mở miệng, nghĩ tới người nào đó không khỏi lại bực bội rất nhiều, "Hoa si kia còn phải ngốc ở chỗ này tới khi nào?"

"Thiếu chủ nói chính là... Ngọc Liên tiểu thư?"

"Ngoại trừ hoa si kia còn có ai! Cả ngày chỉ biết tới phiền ta, ta sắp bị phiền chết rồi!"

"Ngọc Liên tiểu thư là gia chủ tự mình nhận tới bổn gia, phỏng chừng... khả năng rời đi rất ít."

Thiếu niên đột nhiên im lặng, chẳng qua sắc mặt âm trầm đáng sợ, "Nói như vậy... Bổn thiếu gia lại phải chịu đựng hoa si này quấy rầy?"

Người quỳ trên mặt đất trầm mặc trong chốc lát không khỏi phun ra một câu, "Kỳ thật, thiếu chủ có thể thử thích..."

"Ta tình nguyện thích một nam nhân, cũng sẽ không có cảm tình đối với hoa si này."

"Thiếu chủ, kỳ thật Ngọc Liên tiểu thư cũng không như trong tưởng tượng..."

Thiếu niên bực bội phủi tay, "Không cần phải nói, ngươi có thể biến mất." Thiếu niên nói xong xoay người rời đi, khuyết thủ quỳ trên mặt đất nhìn tiểu chủ tử của mình không khỏi đau đầu, trên đời này rốt cuộc có hay không nữ nhân có thể khiến thiếu chủ coi trọng... Có lẽ... còn chưa sinh ra?

Thoáng cái mấy năm qua đi, thân hình thiếu niên càng thêm cao gầy, nhưng dáng người lại càng thêm vũ mị, hoa si Ngọc Liên quấy rầy vẫn không gián đoạn, cho dù tất cả mọi người trong tộc Nạp Khê nhìn ra thiếu chủ của bọn họ rất có khả năng đi lên con đường không lối về, vị Ngọc Liên tiểu thư này vẫn kiên định như cũ thi triển công phu dính người, đến cuối cùng rất nhiều người trong tộc Nạp Khê đều nhìn không được, yêu cầu trưởng tộc Nạp Khê ra mặt, làm vị hoa si này cách xa thiếu chủ nhà mình một chút, gia chủ Nạp Khê lúc này mới phát hiện, nhi tử của mình đã bị buộc tới hoàn cảnh nào rồi.

"Lão đầu, bày ở trước mặt ngươi chỉ có hai con đường, liền xem ngươi để ta đi con đường nào rồi."

Gia chủ Nạp Khê cười khổ nhìn nhi tử nam không ra nam nữ không ra nữ trước mặt, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, "Tùy ngươi vậy."

Ngày thứ hai, thiếu chủ của tộc Nạp Khê lặng yên biến mất, Ngọc Liên gào khóc nhao nhao cũng muốn rời tộc nhưng không có kết quả, thương tâm suốt một đoạn thời gian rất dài, nhưng trong khoảng thời gian này mọi người trong tộc Nạp Khê lại ngầm thở phào nhẹ nhõm, đi rồi cũng tốt, còn hơn là bị hoa si này quấn lấy thành hướng bất lương, thiếu chủ Nạp Khê tộc nếu thích nam nhân thật, tương lai tộc Nạp Khê coi như bị huỷ.

"Vân gia, Vân gia..." Kể từ khi rời khỏi tộc, thiếu niên cứ nhắc mãi về gia tộc này, chính thiếu niên đều có chút không rõ ràng lắm, vì sao đối với Vân gia sẽ có chấp niệm như vậy, hắn đối với Vân gia hiếu kì hơn xa cái khác, cho nên bước chân hắn dừng lại ở Đông Đại Lục, dừng lại ở Tạp Lan đế quốc, cuối cùng dừng lại ở học viện Ma Tang.

Thay vì để những nữ nhân khác giống như hoa si kia quấn lấy mình không được yên ổn, chi bằng dứt khoát trở thành một nữ nhân, cũng giảm đi rất nhiều phiền toái. Sau khi tiến vào học viện Ma Tang, thiếu niên chưa bao giờ đem bất kì kẻ nào để ở trong mắt, mặc kệ là nhân vật thiên tài ưu tú như thế nào trong miệng người khác, ở trong mắt thiếu niên bất quá cũng chỉ như vậy. Lực lượng huyết mạch của tộc Nạp Khê trong cơ thể làm thiếu niên biết rõ, cái gì là cường đại thực sự, cái gì là lực lượng thực sự, không phải thứ mà những tiểu hài tử chỉ biết tranh giành thứ nhất thứ hai này có thể hiểu.

Thiếu niên dần dần trở thành yêu nghiệt trong mắt bọn học sinh, không ai dám tới gần, cũng không có người nào dám ở chung một phòng cùng hắn, hắn ở tại gian phòng kia đã trở thành ác mộng của tất cả mọi người. Cho đến một ngày, thiếu niên nhàn nhã nằm trên cành cây phía sau núi của học viện Ma Tang, lên kế hoạch muốn hay không đi tìm hai người kia ở bên ngoài chơi đùa, nghe được một đoạn đối thoại, lập tức hấp dẫn toàn bộ tâm trí hắn.

"Phong Nhi cũng muốn tới Ma Tang, thật sự là quá tốt..." Thiếu niên nhìn lướt xuống phía dưới, nhận ra người đang nói chuyện, lúc trước hắn đối với Vân Thăng cũng cảm thấy rất hứng thú, nhưng kết quả lại khiến người quá thất vọng, Vân gia... chẳng lẽ thật sự xuống dốc như vậy? Bất quá Phong Nhi trong miệng hắn... Hẳn là một hài tử khác của Vân gia a? Mắt đen thiếu niên bỗng sáng ngời, dựng thẳng tai nghe ngóng.

"Chỉ tiếc người làm đại ca này quá không biết cố gắng... Phong Nhi tới rồi, có thể hay không cũng liên lụy nàng..." Vân Thăng nói xong cười chua xót, ngẩng đầu lên, thiếu niên lập tức tiến hành không gian phong tỏa, nhìn vẻ mặt Vân Thăng cười đắng chát, tiếp theo không nói lời nào liền bước đi, thiếu niên ngồi trên thân cây nhẹ giọng nói nhỏ, "Phong Nhi... Chẳng lẽ gọi là Vân Phong?"

Đến tận mấy ngày sau, giống như ma chú, cái tên Vân Phong này vẫn còn đọng lại trong đầu thiếu niên, thỉnh thoảng sẽ bỗng xuất hiện, thỉnh thoảng sẽ xẹt qua trong đầu, "Vân Phong... Vân Phong..."

"Tiểu tổ tông, ngươi lẩm bẩm cái gì đây này!" Thanh âm thô lỗ bỗng nhiên gọi thần trí thiếu niên trở về, bàn tay lập tức bổ một nhát, chỉ nghe hai tiếng kêu rên, "Ai u! Tiểu tổ tông, ngươi xuống tay thật nhẹ nhàng a!"

Thiếu niên đứng dậy, tay vỗ nhẹ quần áo trên người, "Lưu ý một người tên Vân Phong, nếu người này tới đây, nói cho ta biết trước tiên."

Hai ma thú có chút ngu ngơ, không quá minh bạch ý tứ trong miệng thiếu niên, "Đại ca, cái người kêu Vân Phong có phải hay không chọc tiểu tổ tông?"

"Làm sao ta biết được! Nếu thật là chọc vị tiểu tổ tông này, cái người kêu Vân Phong kia gặp xui xẻo lớn rồi!"

"Tiểu tổ tông nói như vậy rồi, chúng ta chỉ có lưu ý, ngàn vạn lần không thể bỏ qua!"

"Đại ca, ta vẫn luôn muốn hỏi, tiểu tổ tông rốt cuộc là nam hay là nữ?"

"Bốp!" Một trọng quyền giáng xuống, "Muốn sống liền thành thành thật thật giữ chặt miệng cho ta! Có biết không!"

Sau mấy ngày, thiếu niên có vẻ có chút lười biếng, thường ngồi trên cây cao sau núi, nhàn hạ nghe tiếng gió và tiếng chim hót ngẫu nhiên, trong miệng thỉnh thoảng sẽ lẩm bẩm một cái tên, Vân Phong.

Cho đến một ngày kia, thần thái thiếu niên không hề lười biếng, mắt đen hiện lên tia sáng vui sướng, hắn không biết vì sao sẽ cao hứng như thế, chỉ là cảm thấy máu trong thân thể đều hưng phấn, Vân Phong, ngươi cuối cùng cũng tới sao?

Bỏ ra một chút thủ đoạn nhỏ, thiếu niên nghĩ đến cuộc gặp mặt sắp tới, môi mỏng chậm rãi giơ lên, an tĩnh chờ đợi hồi lâu, cuối cùng ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, "Vào đi." Trong bóng tối môi mỏng của thiếu niên giơ lên, không rõ đáy lòng xao động là vì sao, cánh cửa bị đẩy ra, "Ngươi chính là Vân Phong?" Thiếu niên ngước mắt, thấy được thân ảnh đứng ở cửa, hơi sửng sốt.

"Ta chính là Vân Phong." Thiếu nữ đứng ở cửa nhàn nhạt trả lời, thiếu niên giơ cánh tay lên, khóe miệng chứa ý cười, "Đánh nhau một trận trước rồi nói sau!" Nhìn vẻ mặt thiếu nữ kinh ngạc, đáy mắt thiếu niên toàn là ý cười, rốt cuộc hắn cũng biết, đáy lòng kia xao động là vì cái gì.

Lời nói với người xa lạ

Khục khục, nếu như viết không tốt không dám nhìn thẳng nữa a. Quẫn 囧 ~ phiên ngoại cập nhật theo thời gian, ta vốn là muốn ghi sự tình khi còn bé của Lam Y, kết quả lại ghi đến thời điểm hắn và Tiểu Phong gặp mặt, quẫn ah quẫn 囧 ~ chính văn đã được cập nhật ~ Những cô gái chưa đọc chính văn đừng nghĩ rằng ta chỉ viết ngoại truyện a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro