Chương 140-2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta by: Helen

Vùng biển Đông Hải có thể nói là hải vực yên bình nhất cũng phức tạp nhất của Vô Tận Hải, Nam Hải thỉnh thoảng có lừa dối xung đột nhỏ, Tây Hải thì cực kỳ thuận lợi, Bắc Hải tràn ngập bạo lực vô tận, Đông Hải tuy rằng cũng rất yên bình nhưng khiến người ta có cảm giác giống như một hồ sâu, liếc mắt một cái căn bản không nhìn thấy đáy.

Vân Phong đã tiến vào vùng biển Đông Hải hơn mười ngày, tất nhiên cũng gặp qua một vài hải tộc của vùng biển Đông Hải, hải tộc này nhìn thấy đoàn người Vân Phong cũng không có bất cứ lòng hiếu kỳ gì, dường như căn bản không quan tâm khí tức trên nhóm người Vân Phong là ngoại tộc, mặt ngoài nhìn qua Đông Hải hẳn là bao dung nhất đối với ngoại tộc.

Mộc Thương Hải bởi vì đã là người chết, khí tức trên người hắn cực kỳ độc đáo, có thể nói trên người hắn căn bản không phát ra bất kỳ hơi thở nào, điểm này ngược lại có thể nói trong quá khứ, một vài cường giả thích thu liễm hơi thở của mình, có lẽ không đạt tới tình trạng không có hơi thở như Mộc Thương Hải, cái dạng cường giả tính tình quái dị gì đều có, dạng thói quen kì quái nào cũng có, hơn nữa nhìn khả năng bao dung của Đông Hải đối dị tộc, Mộc Thương Hải đã tự động bị xem nhẹ, sẽ không trở thành tiêu điểm chú ý.

Ba người Vân Phong thuận lợi hành tẩu ở Đông Hải hơn mười ngày, mục tiêu của ba người rất rõ ràng, Thâm Uyên sơn mạch.

Linh hồn người Huyết Hồn bị bắt được là dấu hệu chỉ đường tốt nhất, Vân Phong dưới sự chỉ dẫn của hắn cũng coi như hết sức thuận lợi đến gần Thâm Uyên sơn mạch, đương nhiên trong lúc này không tránh được thi hành một ít tra tấn, một đường tiếng kêu thảm thiết của linh hồn cùng với thanh âm thiêu đốt "Xì xì" không dứt bên tai.

"Lời hắn nói có thể tin sao? Đừng cố ý dẫn chúng ta đi vào bên trong bẫy rập gì." Mộc Thương Hải rất hoài nghi nhìn linh hồn bị Vân Phong siết chặt trong tay, giờ phút này linh hồn bị tra khảo hơi thở thoi thóp, tựa hồ chỉ còn giữ lại một hơi, Vân Phong để linh hồn vào trong bình lần nữa, nhìn núi non nhấp nhô liên tục dưới đáy biển cách đó không xa, đó chính là Thâm Uyên sơn mạch.

"Nếu hắn dám nói láo, bản thân cũng có thể tưởng tượng ra sẽ có kết cục như thế nào." Trạch Nhiên ở một bên mở miệng, nghĩ đến tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến dọc theo đường đi, có đôi khi linh hồn chịu tra tấn sẽ cảm nhận càng thêm mãnh liệt hơn so thân thể, mẫn cảm, nếu muốn nghiêm hình tra tấn bức cung, trực tiếp tra tấn linh hồn càng thêm hữu hiệu, chẳng qua trạng thái còn tồn tại trong thân thể không quá thích hợp, có điều Tử Hỏa của Cung Thiên Tình ngược lại ngoại lệ, có thể bỏ qua thân thể trực tiếp tạo thành thương tổn đối với linh hồn.

Cho nên nói chỉ cần bị Tử Hỏa của Cung Thiên Tình đốt qua, phỏng chừng không một người nào nguyện ý nửa lời nói dối.

Muốn đi vào Thâm Uyên sơn mạch, cần phải đi qua một trấn nhỏ, bởi vì cửa vào Thâm Uyên sơn mạch ở bên kia trấn nhỏ, ba người Vân Phong lập tức đi tới trấn nhỏ này trước, thời điểm đi đến gần thôn trấn cũng là lúc, Vân Phong bỗng nhiên quay đầu nhìn lại phía sau.

"Làm sao vậy?" Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải đều quan tâm hỏi một câu, Vân Phong híp mắt lại, cẩn thận nhìn nhìn, thấp giọng mở miệng, "Một đường đi tới này, ta cảm thấy phía sau có thứ gì đó đi theo chúng ta."

Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên nghe xong lập tức cảnh giác, hai người không lên tiếng liếc mắt nhìn nhau một cái, thân hình chợt lóe nhanh chóng tiến hành kiểm tra khu vực phía sau, rất nhanh hai người trở về cũng không phát hiện có bất cứ thứ gì, "Có lẽ là ta quá mức khẩn trương." Vân Phong cười khẽ, quay đầu lại tiếp tục đi không bao xa, một loại cảm giác bị nhìn chăm chú dâng lên lần nữa, Vân Phong lặng lẽ nghiêng đầu, tầm mắt bỗng nhiên chuyển về phía sau! Nhưng mà, cái gì cũng đều không có.

Thật là bản thân mình nghĩ nhiều rồi? Vân Phong âm thầm suy tư, nhưng cảm giác bị nhìn trộm vẫn luôn không dứt được, Vân Phong tuy rằng cũng chưa phát hiện thứ gì, nhưng trong lòng vẫn luôn chưa từng buông bỏ cảnh giác, đằng sau rốt cuộc có thứ gì đi theo bọn họ hay không, sớm muộn gì cũng sẽ biết đến.

Trấn nhỏ phụ cận Thâm Uyên sơn mạch lại náo nhiệt hơn một ít so với trong tưởng tượng của Vân Phong, thời điểm ba người đi vào trấn nhỏ, ngoài ý muốn nhìn thấy rất nhiều cường giả tụ tập tại đây, nhìn qua số lượng còn không ít! Đi vào trấn nhỏ mới phát hiện, nơi này tụ tập không chỉ là cường giả cao thủ, còn có một ít rõ ràng là binh lính giống như hải tộc du đãng ở chỗ này, số lượng cũng không ít.

Vân Phong nhìn thấy tình cảnh như thế không khỏi cảm thấy khác biệt, nhiều cường giả cao thủ tụ họp tại đây như vậy tất nhiên là vì bảo bối nào đó, nhưng những binh lính này tập trong ở chỗ này lại vì cái gì? Số lượng binh lính nhìn qua không ít, nguyên một đám thần sắc lại rất đề phòng, cho dù trấn nhỏ này ở trong phạm vi quản lý của hải tộc nào đó, cũng không cần thiết phái nhiều binh lính như vậy tiến đến đóng giữ, chẳng lẽ hết thảy đều có quan hệ với Thâm Uyên sơn mạch?

Vân Phong tới đây là vì căn cứ Huyết Hồn trong Thâm Uyên sơn mạch, người tập trung ở chỗ này đương nhiên không có khả năng cũng vì căn cứ Huyết Hồn, Vân Phong thoáng tìm hiểu đã nhận được đáp án, cường giả cao thủ tụ hội ở chỗ này đều là vì muốn đi vào Thâm Uyên sơn mạch, nghe nói là vì di tích nào đó trong Thâm Uyên sơn mạch.

Di tích? Vân Phong nhướng mày, địa phương có di tích ít nhiều sẽ có một vài chuyện ẩn ở bên trong, trong di tích có lẽ sẽ có một phen kỳ ngộ không chừng, tâm lý này của cao thủ có thể nghĩ, nhưng nếu đi tới nơi này, vì sao còn không tiến vào Thâm Uyên sơn mạch, ngược lại lại tụ tập ở trấn nhỏ này?

Nghe ngóng kỹ càng, Vân Phong đã biết rõ ràng từ đầu đến cuối, di tích trong Thâm Uyên sơn mạch mới bị phát hiện gần đây, cũng chỉ là tin tức mơ hồ không rõ, nhưng lại hấp dẫn hứng thú của cường giả vùng biển Đông Hải, lập tức toàn bộ ngo ngoe rục rịch vọt tới bên trong trấn nhỏ này, ai cũng muốn cướp cơ hội tiến vào sơn mạch thăm dò di tích trước tiên, cho nên đã xảy ra sự kiện ẩu đả ác liệt vô cùng nghiêm trọng, thương vong vô số, có quan hệ với tin tức của di tích Thâm Uyên nhanh chóng khuếch tán, rất nhanh đã bị mấy hải tộc xưng vương xưng bá của vùng biển Đông Hải biết được, di tích này tự động bị đặt vào khu vực của hải tộc, mà để trấn an nhóm cường giả vọt tới này, mấy hải tộc rất có danh vọng ở Đông Hải quy định ngày nào đó, một ngày hoàn toàn mở ra Thâm Uyên sơn mạch tại đây, cường giả đến từ các nơi đều cùng tiến vào, như vậy cũng có rất ít phân tranh.

Khi ngày gần đến, cũng là vì nguyên nhân càng ngày càng nhiều cường giả xuất hiện tại nơi đây, toàn bộ binh lính du đãng ở chỗ này là vì canh gác cửa vào Thâm Uyên sơn mạch, phòng ngừa có người lén lút tiến vào. Có phía hải tộc trông giữ nghiêm mật, nơi này cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình yên như dĩ vãng, như chưa từng phát hiện sự tình trước đó.

Vân Phong cũng âm thầm tra xét một phen, cửa vào Thâm Uyên sơn mạch bị canh gác trùng điệp, bao quanh bốn mặt, cường giả cũng không phải là số ít, tuy rằng đại bộ phận thực lực của những binh lính này đều không cao hơn Vân Phong, nhưng khiến cho hỗn loạn cũng khó đối phó, huống hồ lúc này đây Vân Phong là tới tìm kiếm căn cứ Huyết Hồn, mục đích căn bản khác với những người này, giữa hai người cũng không có xung đột gì, chờ đến ngày mở ra lại cùng đi vào cũng có thể.

Vẫn còn một tuần nữa mới đến ngày rời đi, ba người Vân Phong trước tiên tìm một nơi để dàn xếp, lẳng lặng quan sát trấn nhỏ này, bảy ngày này, càng ngày càng nhiều cường giả tới đây, cường giả Tôn Thần cũng có không dưới mấy chục người, hơn nữa cường giả có thực lực ngang hàng với Vân Phong cũng có mấy người.

Chỉ cần ngươi bước vào trấn nhỏ này, liền có vô số khí tức bắn tới ngươi, tìm kiếm điểm mấu chốt thực lực của ngươi, việc này đã là phương thức chào hỏi giữa những cường giả, tuy rằng trong lúc này đích xác có nhân vật lợi hại, nhưng Vân Phong lại cho rằng bàn tay lớn chân chính cũng không lên sân khấu, bởi vì những hải tộc lớn ở vùng biển Đông Hải, một tộc cũng chưa lên sân khấu đâu.

Trong bảy ngày này, một hàng ba người Vân Phong đều đi dạo ở trên phố, thường thường ngồi xuống nghe người khác nghị luận một chút, Tôn Thần trở lên đều sẽ không ra, thường xuyên đi lại đều là cấp bậc dưới Tôn Thần, những người này nói chuyện với nhau có vẻ càng thêm tùy ý, Vân Phong để ý cũng có thể nghe được không ít tin tức.

Trong vùng biển Đông Hải chân chính được xưng với bàn tay to chỉ có một tộc, tên là Triều Hi, tiếp theo chính là một vài hải tộc nhị lưu, tổng cộng có năm tộc, lại sau đó chính là một ít hải tộc quy mô càng nhỏ, thực lực cũng không cao, đều không đáng nhắc tới, trong miệng hải tộc Đông Hải này đàm luận hơn phân nửa là Triều Hi tộc.

Nghe qua rất nhiều nghị luận, Vân Phong cũng nhớ kỹ một cái tên thường xuyên bị đàm luận, Hạo Thiên. Hạo Thiên là nhân vật thiên tài ngang trời xuất thế của Triều Hi tộc, thực lực, tư chất đều không ai bằng, hơn nữa hắn thuộc về huyết mạch trực hệ, hạng người thiên tài như vậy tương lai sẽ có dạng phát triển nào tự nhiên mỗi người đều biết được, nghị luận còn nói Hạo Thiên hiện giờ chỉ có một trăm tuổi, cũng đã đột phá tới rồi Tôn Thần cấp năm rồi!

Sau khi ba người Vân Phong nghe đến mấy lời nghị luận này đều trầm mặc, đến cuối cùng Trạch Nhiên không nhịn được bật cười, "Một trăm tuổi, Tôn Thần cấp năm, nhân vật thiên tài tuyệt đỉnh... Vân Phong, vậy ngươi nên tính gì? Tuyệt đỉnh trong tuyệt đỉnh?"

Trong mắt Mộc Thương Hải cũng có ý cười, Hạo Thiên kia một trăm tuổi tới Tôn Thần cấp năm, nhưng hiện giờ Vân Phong mới ba mươi tuổi đầu, cũng đã tới Tôn Thần cấp bốn, hai người so sánh với nhau ai càng thiên tài hơn liếc mắt một cái đã sáng tỏ.

Vân Phong cười ha hả, "Tình huống của ta thì khác, có điều một trăm tuổi tới Tôn Thần cấp năm, đích thực cũng xem như là thiên tài, ở nơi có thời gian vô tận như này, càng phải như vậy a. Nếu là ở thế giới nhân loại, phỏng chừng Tôn Thần cấp năm phải tốn phí thời gian, ước đoán không chỉ một trăm tuổi đâu."

Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đều giật nhẹ khóe miệng, có Vân Phong ở đây, chỉ sợ trên thế gian này bất kỳ một thiên tài nào cũng không dám nói xằng mình chính là thiên tài. Hiện giờ thực lực của Vân Phong là do vận khí chiếm giữ một bộ phận, nhưng tư chất của bản thân nàng cũng là không ai bằng.

"Nghe những người này nghị luận, Hạo Thiên cũng tới nơi này?" Trạch Nhiên mở miệng, Mộc Thương Hải ở một bên cũng mở miệng nói, "Lực hấp dẫn của di tích Thâm Uyên kia không phải lớn bình thường, nơi đó rốt cuộc có gì, lại có thể hấp dẫn nhiều cường giả đến như vậy?"

Vân Phong cười ha hả, di tích nàng đi thật không ít, di chỉ Chúng Thần cũng chính là Vân điện của Vân gia, còn có mê cung bị bỏ hoang, mỗi một lần đi loại địa phương này đều sẽ gặp được một ít đồ vật phi phàm, nói như vậy di tích Thâm Uyên này cũng là như thế, nhóm cường giả tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, rất có sau khả năng kỳ ngộ này liền sẽ một bước lên trời!

"Dù sao con đường của ta khác với bọn họ, bọn họ tìm di tích Thâm Uyên của bọn họ, ta tới tìm của ta." Vân Phong nói nhỏ, Mộc Thương Hải hơi nhíu mày, "Sợ là, đến lúc đó những cường giả đã đỏ mắt kia sẽ phá hỏng chuyện của ngươi."

Trạch Nhiên cũng nhíu mày, "Đích thực là như vậy, bọn họ không biết nơi đó cũng có căn cứ Huyết Hồn, nếu như bọn họ phát hiện sớm trước chúng ta một bước, rất có khả năng rút dây động rừng! Lấy tính cách của Huyết Hồn, bọn họ nhất định sẽ nhanh chóng dời đi địa điểm."

Đôi mày Vân Phong cũng nhăn lại, "Nếu thật là như vậy... Chúng ta liền phải không tiếc bất cứ giá nào, đuổi trước bọn họ rồi!"

Bảy ngày đã tới ngày thứ năm, ngày này trấn nhỏ gợi ra một hồi oanh động nho nhỏ, tộc nhân của năm hải tộc nhị lưu tới đây, đã xảy ra một ít xung đột nho nhỏ với cường giả tụ tập ở trong thành, ngày này ba người Vân Phong trùng hợp ở trên phố nghe người khác tán gẫu, rõ ràng cảm giác được vài cường giả thực lực rất mạnh tiến vào thôn trấn, vài vị tán gẫu bên cạnh tức khắc giải thích nghi hoặc giúp Vân Phong.

"Người của gia tộc nhị lưu rốt cuộc cũng tới... Bọn họ quả thật không chịu bỏ qua bất kì một cơ hội tốt nào."

Hơn mười thân ảnh ùn ùn kéo đến trên không trung, từ trên trời cao đáp xuống rất uy phong khí phái, người của năm gia tộc tới cũng không nhiều, già có trẻ có, những thế hệ trước đó trên mặt đều là thần sắc nghiêm túc im miệng không nói, ngược lại là người trẻ tuổi càng thêm trực tiếp, biểu tình trên mặt tràn ngập phô trương.

Thực lực của bọn họ đích thực không thấp, nhưng cũng có thể thấy ở bất cứ nơi nào, người có thực lực cao nhất ở gia tộc nhị lưu cũng chỉ ngang hàng với Vân Phong, cấp bậc Tôn Thần cũng không có mấy, những người trẻ tuổi này đều dưới cấp bậc Tôn Thần.

"Thật đúng là người nào cũng dám ra đây xem náo nhiệt." Những người trẻ tuổi này dựa vào thực lực gia tộc của mình khẩu khí nói chuyện vô cùng kiêu ngạo, khinh thường thân thủ của những cường giả đến đây muốn thử một lần, "Muốn ta nói a, những người không có thực lực này nếu không muốn chết vẫn nhân lúc còn sớm rời đi đi." Những người trẻ tuổi kia chuyện trò vui vẻ, nhưng từng câu đều là ý châm chọc, quan hệ giữa các gia tộc nhị lưu tựa hồ đều thật không tồi, cùng nhau đi về phía trước, Vân Phong lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, nghe những người trẻ tuổi này tiếp tục châm chọc mỉa mai.

"Muốn ta nói, di tích Thâm Uyên này mấy đại gia tộc chúng ta cùng chung với Triều Hi, những người này căn bản không có tư cách bước vào, thứ tốt không công để những người này chiếm tiện nghi, thật không biết Hạo Thiên Triều Hi kia nghĩ như thế nào!"

"Ai biết hắn nghĩ như thế nào, ta xem nhất định hắn sẽ làm trái lại với năm đại gia tộc chúng ta!"

"Muốn chia sẻ di tích này cũng có thể, chúng ta có quyền vào trước, đều vì một câu của hắn, một hai phải đồng thời tiến vào!"

Một đám người gia tộc nhị lưu đi qua bên vị trí của Vân Phong, mấy người trẻ tuổi càng nói càng hăng say, những câu đều là nói móc, ám chỉ người ngồi ở chỗ này là không có tư cách bước vào Thâm Uyên sơn mạch, chỉ có bọn họ những người này mới có, cường giả ngồi ở chỗ này đều mạnh mẽ đè ép xuống, bàn tay nắm chặt, bọn họ nếu vì một lời nửa câu này gặp phiền toái với gia tộc nhị lưu, không đáng.

"Không cần nhiều lời! Cũng không cần nghị luận thị phi của Hạo Thiên!" Có trưởng giả mở miệng, những người trẻ tuổi này rầu rĩ lên tiếng, lúc này mới ngậm miệng tôn trọng, chẳng qua vẻ cao ngạo và khinh thường trước sau đều treo ở trên mặt, cường giả khác nín nhịn không được, Vân Phong ngược lại còn có thể bật cười.

Người của gia tộc nhị lưu chậm rãi đi trên phố, nhìn bọn họ đi không còn bóng dáng những cường giả này rốt cuộc tức giận mắng ra tiếng, "Con mẹ nó, thật coi chính mình là cọng hành a! Cũng không soi lại bản thân mình! Đồ nhị lưu mà thôi, có cái gì mà kiêu ngạo chứ!"

"Chính là vậy, còn dám nói Hạo Thiên Triều Hi tộc không phải, bọn họ cũng xứng nhắc đến tên của Hạo Thiên sao!"

"Bọn họ đơn giản là hâm mộ ghen tị hận, nghiện nói chuyện quá mà thôi." Vân Phong nhàn nhạt cười mở miệng, lập tức đưa tới một loạt thanh âm tán đồng.

"Những lời này nói thật không sai, tiểu cô nương! Đám người kia cũng chỉ tại thời điểm không có Triều Hi ở đây uy phong trong chốc lát, gia tộc nhị lưu gì, ta xem đều là một ổ rắn chuột!"

"Lão hổ không ở khỉ xưng bá vương, bọn họ cũng không biết xấu hổ! Chờ xem, bọn họ có thể kiêu ngạo cũng cũng chỉ có mấy ngày nay, chờ đến khi Hạo Thiên Triều Hi tộc tới, còn không phải một đám cụp đuôi nói chuyện!"

"Các vị đều bảo vệ Hạo Thiên người này như thế, thân là người Triều Hi tộc có thể được thừa nhận rộng khắp như thế, thật đúng là không dễ." Vân Phong nhàn nhạt mở miệng, những cường giả chung quanh đều cười ha ha.

"Tiểu cô nương, ngươi là người ngoại tộc, đương nhiên không rõ ràng lắm Hạo Thiên Triều Hi tộc có nhiệm vụ gì, hắn không chỉ là thiên tài, hắn còn là nhân vật nói một câu mặt đất cũng có thể nhường ba phần ở Đông Hải !"

"Ồ? Lợi hại như vậy?" Vân Phong nhướng mày, vẻ mặt Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải cũng tò mò, những cường giả chung quanh tức khắc mở ra máy hát, "Triều Hi tộc có thể có được địa vị như hôm nay, không thoát khỏi quan hệ với vị thiên tài Hạo Thiên này, thực lực của hắn siêu quần, địa vị tôn quý, nhưng làm người lại không có nửa phần khiêu ngạo, đối đãi với người có thực lực không bằng hắn cũng chưa từng có nửa phần miệt thị."

"Không nghe những người nhị lưu đó nói sao, lúc này đây sở dĩ chúng ta có cơ hội tiến vào Thâm Uyên sơn mạch, đều là nhờ vào Hạo Thiên!"

"Lúc trước tin tức về di tích Thâm Uyên truyền ra, Thâm Uyên sơn mạch đã bị năm gia tộc nhị lưu kia tự tiện phân chia cho địa bàn của mình! Nếu không phải có một câu của Hạo Thiên, chúng ta căn bản đều không vào được!"

"Chuyện giống như vậy nhiều lắm, những gia tộc nhị lưu đó sớm đã bất mãn với Hạo Thiên, nhưng thực lực của Hạo Thiên hơn người, địa vị của Triều Hi tộc cũng bày ở kia, cho dù bọn họ có oán hận như thế nào cũng chỉ dám lén lút nói thôi."

Vân Phong nhướng mày, nói như vậy nàng có thể đi vào Thâm Uyên sơn mạch còn phải cảm ơn vị Hạo Thiên này. "Nghe các vị nói, Hạo Thiên người này thật không tồi." Vân Phong cười ha hả, những cường giả chung quanh cũng gật đầu, "Đông Hải chúng ta có thể có được nhân vật như Hạo Thiên, quả thật phúc khí a!"

Vân Phong nhìn những người này biểu hiện ra tình cảm tán đồng, không khỏi càng thêm tò mò đối với vị Hạo Nhiên kia, một vị thiếu niên thiên tài có thể có được lòng dạ và khí độ như vậy thật sự khó được. Thật đúng là rất muốn trông thấy vị Hạo Thiên này, rốt cuộc có phải theo như lời bọn họ nói hay không.

Vào lúc ban đêm ba người Vân Phong trở lại địa điểm dừng chân, từng người đi nghỉ ngơi, Vân Phong tuy rằng nằm xuống nhưng không buồn ngủ, trong bóng tối ở tòa trấn nhỏ này, vô số khí tức cường giả quanh quẩn một chỗ, đặc biệt là những cường giả cấp bậc Tôn Thần, hơi thở thường xuyên va chạm lẫn nhau, thăm dò qua lại. Vân Phong nghiêm mật thu hồi hơi thở của mình, không thăm dò bất kỳ kẻ nào cũng không trở thành tiêu điểm chú ý. Nghĩ đến Hạo Thiên trong miệng người khác nói vào ban ngày kia, Vân Phong không khỏi suy nghĩ, hắn nếu như thật sự giống như trong lời đồn, ngược lại có thể thỉnh hắn giúp đỡ một chút, hắn nói chuyện đều được nhiều người ủng hộ, có lẽ có thể quy định một con đường, không cần gây trở ngại đến nàng là tốt rồi...

"Ai!" Vân Phong bỗng nhiên xoay người, vươn người thân hình đã nhảy ra cửa sổ, tuy rằng phóng mắt nhìn lại toàn là màu đen, nhưng Vân Phong vẫn như cũ có thể nhìn đến một hắc ảnh nhanh chóng chạy bên trong bóng tối! Vân Phong vô cùng xác định, đây là người vẫn nhìn lén ở phía sau trên đường đi!

"Ngươi trốn không thoát!" Vân Phong nói với hắc ảnh tốc độ nhanh đến kỳ lạ phía trước, nàng đuổi theo phía sau không bỏ chỉ nhìn thấy một cái đuôi màu đen, tốc độ quá nhanh! Bàn tay vừa lật, ngọc bội Chỉ Linh đã xuất hiện ở trong tay, chỉ cần ghi lại khí tức của ngươi, ta xem ngươi còn có thể chạy trốn đến chỗ nào!

Vân Phong vừa muốn ghi lại hơi thở phía trước, lại bỗng nhiên phát hiện ngay lúc này một điểm nào đó trên ngọc bội Chỉ Linh đã sáng lên! Vân Phong nhìn điểm sáng không ngừng lập loè kia, bỗng nhiên dừng lại bước chân, hắc ảnh nhanh chóng chạy băng băng trong khoảnh khắc liền không thấy bóng dáng, Vân Phong lẳng lặng đứng tại chỗ, nhìn ngọc bội Chỉ Linh hít thở thật sâu, "La Đằng, ta biết ngươi ở gần chỗ này, xuất hiện đi."

Vân Phong thật sự không thể tưởng tượng được, La Đằng lúc trước bị nàng dùng kế ném ra lại có thể theo tới nơi này! Nàng lúc trước là dùng Long Điện rời đi, hắn trăm triệu sẽ không thể phát hiện, nhưng hiện giờ... Hắn lại là xảo diệu theo đến đây!

Trong bóng tối, một thân ảnh chậm rãi đi ra, La Đằng trẻ tuổi mặt che kín mây đen, Vân Phong bất đắc dĩ nhìn hắn, "Ngươi đuổi theo ta không bỏ như thế, rốt cuộc muốn tìm thứ gì? Ta nơi này thật sự không có."

La Đằng lẳng lặng nhìn Vân Phong, nửa ngày hỏi ra một câu, "Ngươi ném ta đi như thế nào?"

Vân Phong ngẩn ra, "Ta đương nhiên có biện pháp của ta, như thế nào, ngươi còn muốn đi theo ta mãi không kết thúc?"

La Đằng hung hăng cắn răng, "Đây là đương nhiên! Ngươi là người đầu tiên có thể ném ta ra!"

Vân Phong hoàn toàn bất đắc dĩ, tiểu tử này không khỏi quá cố chấp, Vân Phong nhìn kỹ, trên mặt La Đằng rất bẩn, hiển nhiên một đường đuổi theo không bỏ lại làm mặt mình đầy bịu đất, rất là chật vật. Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, "Ta có việc tư của mình, nếu như ngươi cứng rắn muốn đi cùng, ta sẽ còn vứt bỏ ngươi."

La Đằng nghe được lời này bỗng nhiên nheo mắt, tựa hồ suy xét khả năng của Vân Phong, trước kia hắn vẫn luôn tin tưởng vững chắc không ai có thể ném hắn đi, nhưng hiện tại Vân Phong xuất hiện, nàng thành công bỏ mặc hắn! Hơn nữa là trong lúc vô tình! Nàng nếu có thể thành công lần đầu tiên, tự nhiên cũng có lần thứ hai, lần thứ ba, rất nhiều lần!

"Nói đi, thứ ngươi muốn rốt cuộc là gì?" Vân Phong thấy La Đằng dường như muốn thay đổi chủ ý, nhẹ giọng hỏi một câu, La Đằng mím môi thật chặt, nửa ngày thấp giọng mở miệng, "Ta muốn chính là... Một mảnh vỡ bản đồ."

Mảnh vỡ bản đồ? Vân Phong nhướng mày, thứ La Đằng tìm lại có thể là mảnh vỡ bản đồ? Mảnh vỡ bản đồ Vân Phong đúng là có, có điều thứ này không có khả năng giao cho La Đằng được.

"Cái này, thứ cho ta bất lực." Vân Phong nói nhỏ, La Đằng nhìn Vân Phong thật sâu, "Ta nghe nói chuyện tình Bắc Hải mới biết được tin tức của ngươi, ngươi vậy mà lại có liên hệ với Long tộc, điểm này ta thế nào cũng không thể nghĩ được."

Vân Phong không mở miệng, tiểu tử này có thể bằng vào tin tức này một đường đuổi tới đây cũng không đơn giản, nhưng mấy mảnh vỡ bản đồ trên người nàng đều không thể giao cho hắn. "Ngày đó bên trong cái hộp kia chính là một con U Nhan còn nhỏ, cũng không có thứ ngươi gọi là mảnh vỡ bản đồ."

"U Nhan? Nơi đó lại để một con U Nhan? Ngươi lấy ra con U Nhan đó, ta liền tin ngươi, không dây dưa nữa ."

Vân Phong ngẩn ra, vật nhỏ kia đoạn thời gian trước sớm đã chạy mất! Nàng đi chỗ nào tìm U Nhan cho hắn đây! "Nó chạy rồi."

"Chạy?" La Đằng buồn cười nhìn Vân Phong, "Nói như vậy ta không có khả năng sẽ tin!"

Vân Phong nhíu mày, xem ra tiểu tử này hạ quyết tâm muốn đi theo mình, nhưng việc kế tiếp mình phải làm căn bản không muốn cho hắn biết! Chẳng lẽ lại phải dùng Long Điện? Thật đúng là phiền toái! Trong lòng Vân Phong rất là bực bội, nếu có một người có thể mang tiểu tử này đi thì tốt rồi...

"Này! Ngươi tới nơi này... Chẳng lẽ ngươi cũng có hứng thú đối với di tích Thâm Uyên kia?" La Đằng mở miệng hỏi, Vân Phong nhướng mày, "Như thế nào? Không được?"

"Nơi này căn bản không có gì tốt, ngươi đi cũng sẽ chỉ hối hận thất vọng, còn lãng phí thời gian!"

La Đằng nói gợi lên hứng thú rất lớn với Vân Phong, "Nói như vậy, ngươi đi qua nơi đó rồi?"

La Đằng ngẩn ra, "Không có, ta vì cái gì muốn đi loại địa phương chim không thèm ỉa này!"

"Nếu không đi qua, vì sao lại thúc giục ta rời đi? Chẳng lẽ... Nơi này có người hoặc là vật ngươi kiêng kị?"

Thần sắc La Đằng bỗng nhiên biến đổi, mắt đen Vân Phong sáng ngời, nàng quả nhiên nói đúng! Thật đúng là tiểu hài tử điều gì cũng bày ở trên mặt căn bản không giấu được, "Ngươi, ngươi nói bậy!"

Nhìn La Đằng càng thêm hoảng loạn Vân Phong lại càng tin tưởng, "Thời gian ta dừng ở chỗ này không ngắn, ngươi nếu còn muốn dây dưa, cứ việc quấn đi."

"Ngươi...!" La Đằng nghiến răng nghiến lợi nhìn Vân Phong, "Ngươi, ngươi, ngươi đừng đắc ý! Ta nhất định sẽ quấn lấy ngươi!"

Vân Phong cười ha ha, xoay người liền rời đi, nhưng một hơi thở mạnh mẽ bỗng nhiên quét tới, Vân Phong mẫn cảm nghiêng người, luồng hơi thở kia trực tiếp lướt qua nàng thẳng đến La Đằng phía sau! La Đằng sớm đã cơ trí nhanh chân bỏ chạy, nhưng luồng hơi thở kia lại chặt chẽ khóa hắn lại, một giọng nói từ trên trời rơi xuống, "Chơi chán rồi, ngươi cũng nên trở về thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro