Chương 141: Thâm Uyên sơn mạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit & Beta: Helen

La Đằng hoảng loạn muốn đào tẩu đã bị chủ nhân của thanh âm vừa vặn bắt được, Vân Phong đứng ở một bên nhìn một thân ảnh từ không trung hạ xuống, trong đêm tối gần như muốn hòa thành một thể với mảnh màu đen, La Đằng rất nhanh đã bị xách tới, giống như gà con vẫn luôn đợi làm thịt, bị người nắm chặt cổ áo nửa xách trên không trung, giờ phút này trên mặt La Đằng cũng lộ ra biểu tình phù hợp với tuổi tác của hắn, mang theo tia hoảng loạn và quẫn bách, đôi mắt lơ đãng bất định không dám người nhìn bên cạnh.

Một bóng dáng từ trong bóng tối đi ra, một bộ áo bào nhạt màu nhìn qua cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái, bóng mờ chiếu vào khuôn mặt nghiêm túc không có biểu tình, tuy rằng ngũ quan phối hợp đều rất hoàn mỹ, nhưng nét mặt cứng nhắc không đổi khiến khuôn mặt tuấn tú mất đi vài phần sắc thái. Thân hình thon dài khí tức hùng hậu, thực lực của vị trước mặt này ở phía trên Vân Phong, Vân Phong không khỏi sinh ra hiếu kì đối với người này.

"Tiểu La, ngươi còn muốn chạy đến nơi nào?" Người nọ mở miệng nói chuyện, La Đằng nở một nụ cười khổ, xoay mặt mỉm cười bất lực với người nọ, "Ca..."

Huynh trưởng? Vân Phong nhướng mày, người trước mắt này là huynh trưởng của La Đằng, trách không được La Đằng ở trong tay hắn an phận như thế, cho dù muốn chạy trốn cũng không làm nên chuyện gì, người xách theo La Đằng dường như mới chú ý đến sự tồn tại của Vân Phong, hai mắt thâm trầm nhìn Vân Phong thật sâu, xách theo La Đằng xoay người muốn đi.

"Đợi một chút! Trước không thể đi! Trong tay nàng có đồ ta muốn!" La Đằng khẩn trương hô to ra tiếng, lắc lắc cánh tay đang xách theo hắn, thanh niên lạnh lùng hơi nhướng mày, túm hắn chặt thêm một chút, "Ngươi có thể có thứ gì quan trọng, không cần cũng thế."

"Đồ vật kia không thể không cần! Ta trăm cay ngàn đắng mới nghe được!" La Đằng lôi kéo cổ bắt đầu gào lên, thanh niên cuối cùng dừng lại, từ trên cao nhìn xuống La Đằng, "Ý tứ của ngươi... Chẳng lẽ chính là vì thứ này mới đi ra ngoài lâu như vậy?"

Sắc mặt La Đằng cứng đờ, "Ta, ta... Ca, trong tay nàng đích thực có đồ ngươi muốn tìm!"

Vân Phong nhíu mày, thứ La Đằng muốn tìm chính là mảnh vỡ bản đồ, xem ra không phải là xuất phát từ ý nguyện của mình, hẳn là mục đích của người thanh niên này. Thanh niên hơi xoay người liếc nhìn Vân Phong một cái, tựa hồ không để bụng, La Đằng nóng nảy, "Thật sự! Lời ta nói chính là thật! Ta thăm dò được ở Đông Hải, thật vất vả mới đi vào, gặp được nàng!"

Vân Phong thấp giọng mở miệng, "Ta nói rồi, đồ vật trong hộp cũng không phải mảnh vỡ bản đồ ngươi muốn."

Thanh niên hơi nhướng mày, La Đằng gắt gao cắn răng, "Ta không tin! Chính là ở chỗ ngươi!"

Sắc mặt Vân Phong sa sầm rất nhiều, cánh tay thanh niên bỗng nhiên giơ cao, La Đằng bị xách lên hoàn toàn, "Mặc kệ thứ này ở trong tay ai, ngươi cũng không được khiến ta xấu hổ mất mặt lần nữa." Thanh niên lạnh lùng nói một câu khiến biểu tình của La Đằng có chút cứng đờ, thanh niên nói xong nhìn về phía Vân Phong, "Ta không quan tâm thứ này có ở trong tay ngươi hay không, nếu như thật sự ở trong tay ngươi, sớm muộn gì ta cũng sẽ cướp về."

Vân Phong nhướng mày, thanh niên xách theo La Đằng lắc mình một cái, đã hóa thành một bóng đen hoàn toàn tan biến vào bên trong bóng tối, hơi thở rất nhanh đã biến mất, Vân Phong như có điều suy nghĩ đứng ở nơi đó, người có quan hệ cùng La Đằng rốt cuộc là nhân vật nào? Bằng với thực lực của hắn mà nói, hẳn là vô cùng không đơn giản.

Khí tức của thanh niên hoàn toàn biến mất, Vân Phong duỗi eo một cái cười ha hả, cũng tốt, La Đằng bị người ta xách đi nàng bớt lo không ít, ít nhất sẽ không có một cái cái đuôi nhỏ đi theo chính mình. Chẳng qua... Người cạnh tranh mảnh vỡ bản đồ lại gia tăng thêm một rồi.

Trong bảy ngày, từ ngày thứ hai đến ngày thứ sáu, người của gia tộc nhị lưu đều đã tụ hội đến trấn nhỏ này, trừ bỏ Triều Hi tộc còn chưa giá lâm, nên tới đều đã tới. Trước khi người của Triều Hi tộc đến, người của gia tộc nhị lưu kiêu căng ngạo mạn, bộ dáng cho rằng bọn họ tôn quý nhất, những cường giả khác cũng chỉ có thể nén giận, đến cùng thì bọn họ không có gia tộc hùng hậu làm chỗ dựa, trong lòng mỗi người đều chờ đợi Hạo Thiên Triều Hi tộc đến.

Ba người Vân Phong vẫn như mọi khi lui tới trên đường, dung nhập vào bên trong những cường giả này, nghe rất nhiều người càu nhàu, đều nói gia tộc nhị lưu kia không phải, ba người Vân Phong chỉ cười cười, cũng nghe càng nhiều người chờ mong với Hạo Thiên Triều Hi tộc, không khí trên trấn nhỏ rất là áp lực, gần như tất cả mọi người đều chờ đợi một người hàng lâm, nhưng vào ngày thứ sáu, Hạo Thiên Triều Hi tộc cũng không đến.

Ngày thứ bảy cũng chính là ngày Thâm Uyên sơn mạch mở ra, Hạo Thiên vẫn như cũ không tới làm rất nhiều người đều kinh ngạc thất vọng, chẳng lẽ Triều Hi tộc từ bỏ cơ hội thăm dò di tích Thâm Uyên? Đông đảo cường giả đều phát ra âm thanh tiếc hận, nếu thật sự như vậy thì quá đáng tiếc, cũng quá tiện nghi những gia tộc nhị lưu đó. Thái độ của gia tộc nhị lưu tức thì càng thêm kiêu ngạo, người của Triều Hi tộc không xuất hiện, Hạo Thiên không xuất hiện, nơi này tự nhiên chính là thiên hạ của bọn họ.

Ngày thứ bảy đã đến, hôm nay cũng là ngày Thâm Uyên sơn mạch chính thức mở ra, sáng sớm liền có đông đảo cường giả lục tục chạy tới lối vào Thâm Uyên sơn mạch, thời điểm ba người Vân Phong đuổi tới nơi đó, chung quanh lối vào Thâm Uyên sơn mạch tụ tập rất nhiều cường giả, nhưng phần lớn cường giả đều chỉ đứng ở bên ngoài lối vào Thâm Uyên sơn mạch, vị trí gần lối vào Thâm Uyên sơn mạch nhất đều trống không, Vân Phong hiểu rõ, nơi đó hẳn là vị trí để trống cố ý lưu ra vì gia tộc nhị lưu.

Rất nhanh, hơn mười người của gia tộc nhị lưu nghênh ngang đi tới, đám người tránh ra một con đường cho bọn họ, trong mắt thế hệ trước cũng khó giấu vẻ đắc ý, càng miễn bàn biểu tình của đám người trẻ tuổi kia liều lĩnh không ai bì nổi. Trong lòng rất nhiều cường giả đều khinh thường, có điều cũng không có người nào dị nghị đối với an bài như vậy.

"Chẳng lẽ Triều Hi tộc thật sự từ bỏ cơ hội này?" Cường giả đứng bên cạnh Vân Phong căm giận ra tiếng, "Hạo Thiên không tới, ta xem cũng không có người trấn áp được những gia hỏa kiêu ngạo này!"

"Không có Hạo Thiên ở đây, những gia tộc nhị lưu này tất nhiên sẽ làm ra chuyện xấu!"

Nghe người bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, Vân Phong nhìn gia tộc nhị lưu đứng cách lối vào Thâm Uyên sơn mạch gần nhất, nghĩ cũng không cần nghĩ, không có Hạo Thiên Triều Hi tộc tại đây, quy tắc chỉ sợ sẽ phải sửa lại.

"Hạo Thiên Triều Hi tộc không tới, không tới cũng tốt! Giảm bớt cản trở chuyện của chúng ta!"

"Ha ha, còn chờ đồng thời tiến vào gì chứ, chúng ta đi vào trước!"

Người của gia tộc nhị lưu nhao nhao muốn tiến vào ngay hiện tại, vẻ mặt của nhóm thủ vệ gác ở Thâm Uyên sơn mạch đều khó xử, đông đảo cường giả vây tụ ở lối vào Thâm Uyên sơn mạch cũng là vẻ mặt phẫn nộ! Nhưng đây chính là gia tộc nhị lưu, không thể trêu vào!

"Còn cản cái gì! Người định ra quy củ đều không tới, quy củ này đương nhiên không cần tuân thủ!" Một thanh niên trong gia tộc nhị lưu ồn ào, giọng nói rất lớn.

"Nếu bàn về quy củ cũng có thể, đương nhiên là theo như quy củ của chúng ta!"

Người trẻ tuổi của gia tộc nhị lưu sôi nổi mở miệng, khí thế cực kỳ kiêu ngạo, thế hệ trước không ủng hộ cũng không có lên tiếng ngăn cản, xem ra đáy lòng cũng cho rằng như thế.

"Quả nhiên là tùy tiện vô cùng, thật đúng là không biết xấu hổ tới cảnh giới nhất định !" Những cường giả bên người Vân Phong nhao nhao tức giận mắng, Vân Phong bất đắc dĩ cười cười, nàng có thể đi vào bất cứ lúc nào, chỉ cần người khác không gây trở ngại cho nàng là được, hết thảy thứ khác đều không sao cả.

"Quy củ là Triều Hi tộc định ra, các ngươi tính là gì, nói không cần liền không cần!" Rốt cuộc có cường giả bạo phát, thanh âm bất mãn lập tức dâng lên như sóng triều, người trẻ tuổi của gia tộc nhị lưu đều đỏ mặt cao giọng kêu lên, "Triều Hi tộc quy định thì thế nào! Lại không có ai tới, tất nhiên là nghe theo chúng ta! Trừ phi là Hạo Thiên tới chỗ này, bằng không các ngươi nói thêm một câu nữa, liền không có tư cách tiến vào nơi này nữa!"

"Quy củ bày ở kia, mỗi người đều có tư cách." Thanh âm trầm tĩnh vững vàng từ phương xa bay tới, người chưa tới tiếng nói đã tới trước, thanh âm rõ ràng trong sáng cực kỳ xuyên thấu, sau khi mọi người nghe thấy giọng nói này biểu tình lại khác nhau, vẻ mặt những cường giả đều kích động, "Là Hạo Thiên! Hắn tới rồi!"

Những người của gia tộc nhị lưu sắc mặt cứng đờ đứng tại chỗ, hung hăng cắn chặt răng, không thể tưởng được Hạo Thiên Triều Hi tộc lại có thể thật sự trở về, có điều thời gian này không khỏi cũng quá chuẩn.

"Hạo Thiên! Con mẹ nó, cuối cùng cũng đến rồi!" Cường giả bên cạnh Vân Phong kích động không thôi, mắt đen Vân Phong nhìn ra hướng xa, nhân vật được tôn sùng như vậy rốt cuộc cũng hiện thân, thật muốn nhìn xem là một người như thế nào.

"Vèo!" Tiếng xé gió mạnh mẽ hữu lực, xen lẫn với dư vị của sức mạnh, một hắc ảnh hiện lên trước mắt mọi người, không ai có thể thấy được tốc độ di chuyển của hắn, quá nhanh! Vân Phong cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng hình, lộ ra một cảm giác quen thuộc không hiểu, chờ sau khi vị nhân vật tên Hạo Thiên này đứng vững, lúc này mới thấy rõ ràng bộ dáng của hắn.

Đây không phải là người nàng gặp được vào buổi tối hôm trước hay sao? Vân Phong kinh ngạc, vào lúc ban đêm xách La Đằng đi lại có thể chính là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh này, Hạo Thiên?!

"Làm sao vậy?" Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải nhìn thấy biểu tình của Vân Phong, quan tâm hỏi một câu, Vân Phong sau khi kinh ngạc nhẹ giọng bật cười, "Còn nhớ rõ người mang La Đằng đi ta nói với các ngươi không?"

Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải bừng tỉnh đại ngộ, "Hẳn là... Chính là hắn?"

Vân Phong gật đầu, nghĩ đến La Đằng xưng hô Hạo Thiên là ca, quan hệ của hai người vậy mà lại là huynh đệ, nói như vậy La Đằng chính là người của Triều Hi tộc, thân là thân đệ của Hạo Thiên, địa vị của La Đằng cũng sẽ không đến nỗi nào đi, điều này cũng là có thể giải thích nguyên nhân vì sao thực lực của La Đằng không cao, nhưng tốc độ lại khác hẳn với người thường, đây có lẽ chính là đặc điểm của Triều Hi tộc.

"Vèo ——!" Lại là một âm thanh đi theo phía sau Hạo Thiên, Vân Phong nhướng mày, vậy mà là La Đằng? Hắn như thế nào cũng đi theo tới?

Vẫn là chiếc áo bào nhạt màu chứng kiến đêm đó, dưới ánh mặt trời ngũ quan bớt đi vài phần lạnh lẽo cứng rắn nhiều thêm một chút nhu hòa, Hạo Thiên cũng coi như là một mỹ nam tử, đêm đó ở trong bóng tối không thấy rõ, vị trí giữa mày trên mặt Hạo Thiên có ba dấu hiệu đặc thù, xa xa nhìn lại giống như ba cái lông vũ nhỏ bé khắc ở giữa trán, có vẻ có chút thần bí.

"Hạo, Hạo Thiên, ngươi đã đến rồi sao..." Trưởng bối của gia tộc nhị lưu thấy Hạo Thiên đã đến, đều vô cùng khách khí đi lên chào hỏi, đám người trẻ tuổi giờ phút này căn bản không dám nhiều lời, hâm mộ ghen tị hận nhìn Hạo Thiên cùng bọn họ lớn lên gần như giống nhau nhưng thân phận hoàn toàn không giống nhau, khí thế kiêu ngạo vừa rồi cũng lập tức bị dập tắt.

La Đằng sau một bước đuổi đến, tới bên người Hạo Thiên, các gia tộc nhị lưu vừa thấy đều có chút kinh ngạc La Đằng đã đến, La Đằng đứng ở bên cạnh Hạo Thiên, đôi mắt lại nhìn cường giả bốn phía, không ngừng tìm tòi, Vân Phong vừa thấy liền biết La Đằng muốn tìm kiếm mình, xem ra tiểu tử này vẫn chưa từ bỏ ý định.

Hiện tại trừ phi tiến vào bên trong Long Điện, bằng không bất cứ mánh khóe nào đều không làm nên chuyện gì, nhưng trường hợp như vậy căn bản không thể sử dụng Long Điện, ba người Vân Phong cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó, mặc kệ để La Đằng vừa vặn nhìn thấy, ánh mắt của Vân Phong và La Đằng chạm nhau ở không trung, Vân Phong lập tức đọc hiểu ánh mắt của La Đằng, đó là một loại ý tứ không quấn đến khi ngươi đầu hàng tuyệt không bỏ qua.

"Thu hồi ánh mắt của ngươi lại, nếu muốn đi theo ta, cũng đừng nghĩ một mình hành động." Hạo Thiên mở miệng, thần sắc La Đằng cứng đờ, có chút không cam lòng cúi đầu, Hạo Thiên hờ hững nhìn lướt qua đám người gia tộc nhị lưu kia, tiếp theo ánh mắt dời đi, thân mình trực tiếp đi về phía đi, căn bản không thèm để ý.

La Đằng đi theo sau Hạo Thiên, vui sướng khi người gặp họa nhìn thoáng qua gia tộc nhị lưu bên kia, khuôn mặt của đám người gia tộc nhị lưu giống như quét lên nước sơn màu lục, khó coi muốn chết. Nhìn thấy biểu tình gia tộc nhị lưu như vậy, không thể nghi ngờ đã xả nỗi giận trong lòng những cường giả này, nội tâm hô to sảng khoái.

"Mở ra lối vào Thâm Uyên sơn mạch." La Đằng nói một câu với thủ vệ, nhóm thủ vệ lập tức gật đầu, lớn tiếng hô lên, "Mở ra lối vào Thâm Uyên sơn mạch!"

Sau khi mọi người nghe thấy những lời này đều có chút hưng phấn, tình hình cũng xôn xao hẳn lên, trong mắt mọi người đều mang theo hào quang lấp lánh như sao, đều hy vọng trong lần thăm dò này có thể có chỗ thu hoạch, dù sao đây cũng là lần thăm dò quy mô lớn nhất ở vùng biển Đông Hải đến nay, di tích Thâm Uyên cũng là lần đầu xuất hiện trước mặt mọi người.

Nơi đó có cái gì, không người nào biết, người tới trước đương nhiên cũng gặp được thứ tốt nhất.

"Cơ hội thăm dò di tích Thâm Uyên mọi người đều bình đẳng, sau khi tiến vào đều bằng bản lĩnh của các ngươi!" Hạo Thiên lên tiếng, tại chỗ không ai phản bác, tuy rằng lối vào Thâm Uyên sơn mạch đã hoàn toàn mở ra, nhưng không có một người nào bước vào, có thể thấy được hào quang của Hạo Thiên như thế nào!

Vân Phong nhìn một màn trước mắt này, không khỏi dâng lên một tia kính ý đối với Hạo Thiên, có thể làm đến mức này, hắn khiến những người này kính trọng như vậy không chỉ bởi thực lực của hắn, sức hấp dẫn từ nhân cách của hắn cũng là nguyên nhân rất lớn trong đó.

Hạo Thiên vung tay lên, lập tức liền có hành động, thân hình những cường giả gần như lập tức hành động đồng thời, từng bóng đen nhanh chóng hướng tới lối vào Thâm Uyên sơn mạch, những người thuộc gia tộc nhị lưu cũng vọt vào trước tiên, thân ảnh cấp tốc tiến vào, Hạo Thiên lại không chút sứt mẻ đứng tại miệng núi, những cường giả bên người Vân Phong sớm đã chạy vội đi, Vân Phong cũng theo lên, chẳng qua đã thuộc về đợt đằng sau.

Trước khi Vân Phong tiến vào Thâm Uyên sơn mạch, nhìn thoáng qua Hạo Thiên, Hạo Thiên vào giờ phút cũng này hơi ngoảnh mặt liếc Vân Phong một cái, tầm mắt hai người chạm nhau, Vân Phong nhìn thấy đáy mắt Hạo Thiên cũng không có vài phần thiện ý, hơi giật giật khóe miệng, thân mình nhảy lên tiến vào Thâm Uyên sơn mạch.

La Đằng nhìn thấy Vân Phong vọt đi, động tác thân thể cũng muốn vội vàng đuổi theo, Hạo Thiên không quay đầu lại lạnh giọng mở miệng, "Đứng ở chỗ này cho ta."

"Ca!" La Đằng nôn nóng hô một tiếng, Hạo Thiên không hề mở miệng, La Đằng có chút bất lực nhìn lối vào Thâm Uyên sơn mạch, nơi đó sớm đã không có bóng dáng Vân Phong, vừa rồi nếu không đuổi theo, hắn liền rất khó lại đuổi được nàng!

Vẻ mặt La Đằng không muốn đứng ở bên người Hạo Thiên, chờ đến sau khi cường giả đều tiến vào, Hạo Thiên lúc này mới xoay người lại, hai mắt lạnh băng trầm tĩnh nhìn về phía La Đằng, "Chuyện này, ngươi không cần tham dự vào."

"Thế nhưng mà ca ngươi vì thứ này đã tìm kiếm không biết bao lâu, ta thật vất vả nghe được, nhưng là..."

Thần sắc Hạo Thiên lạnh lùng, "Tiểu La, ta nói một lần cuối cùng, chuyện này ngươi không cần nhúng tay."

La Đằng cắn chặt răng, cuối cùng cúi đầu, "Ta đã biết."

Hạo Thiên nhìn La Đằng một cái, thân mình nhoáng lên, "Đi thôi, chúng ta cũng nên đi vào."

La Đằng không nói một lời đi theo bên cạnh Hạo Thiên, có chút nghĩ không ra vị huynh trưởng này của mình rốt cuộc suy nghĩ cái gì, mảnh vỡ bản đồ tìm lâu như vậy, vì sao hiện tại huynh trưởng lại thờ ơ? Bản thân mình nhận được tin tức này đi ra ngoài tìm kiếm, cũng là vì để hắn vui vẻ... Nhưng ai ngờ đổi lại chính là một trận răn dạy. Trong lòng La Đằng rất là ủy khuất, nghĩ đến Vân Phong La Đằng liền càng bực bội, hắn không tin Phong Vân không có mảnh vỡ bản đồ, mảnh vỡ bản đồ kia nhất định ở trong tay Phong Vân!

Vân Phong đi theo rất nhiều cường giả cùng tiến vào Thâm Uyên sơn mạch, lối vào Thâm Uyên sơn mạch là một đường thẳng duy nhất, sau khi thông qua đường thẳng này liền chính thức tiến vào bên trong Thâm Uyên sơn mạch, nhưng con đường lựa chọn cũng nhiều lên, đông đảo cường giả sau khi ra khỏi lối vào đều phân tán từng người, đi phương hướng nào cũng có, Vân Phong vào giờ phút này lại ngừng lại, phóng mắt nhìn quanh, sơn mạch này chạy dài nhấp nhô lên xuống, phía trên trời cao bao phủ một tầng sương mù dày đặc, khiến cho tầm nhìn trước mặt cũng hạn chế đi rất nhiều, rất đông cường giả đều trực tiếp chui vào bên trong đám sương, rất nhanh không thấy bóng dáng.

Vân Phong không muốn đi một chặng đường uổng công, muốn trong thời gian ngắn nhất tìm được căn cứ của Huyết Hồn, tất nhiên cần có cái mốc chỉ đường kia, bằng không ở chỗ này cần phải đi nhiều quá quãng đường vô ích rồi. Hiện tại Vân Phong hy vọng, căn cứ của Huyết Hồn cách di tích Thâm Uyên gì đó xa một chút, nàng cũng có thể tránh được rất nhiều phiền toái.

Những cường giả sôi nổi vội vàng tiến vào Thâm Uyên sơn mạch nhìn thấy Vân Phong dừng ở nơi này đều có chút khác biệt, người khác đều vô cùng lo lắng hướng về phía trước, sợ bị dừng ở đằng sau, ba người này ngược lại là dừng lại? Nghi hoặc thì nghi hoặc, tốc độ những cường giả phía sau không giảm tiếp tục đi về phía trước, Vân Phong an tĩnh chờ ở nơi này, kiên nhẫn chờ đợi. Rất nhanh, đã không có cường giả nào lại lao ra từ lối vào Thâm Uyên sơn mạch, nhưng Vân Phong vẫn như cũ không có động tác, nàng vẫn không quên, Hạo Thiên và La Đằng còn chưa xuất hiện.

"Vèo vèo!" Rất nhanh hai thân ảnh lao ra từ con đường thẳng phía sau, mắt đen Vân Phong chợt lóe, thật tốt, sau khi hai người này đi vào thì đằng sau không còn ai nữa rồi.

"Ngươi còn ở nơi này?" Hạo Thiên xông về phía trước thân mình bỗng nhiên dừng lại, khác biệt nhìn Vân Phong, Vân Phong cười ha hả, "Nhìn xem phong cảnh, thuận tiện tìm một phương hướng tốt, con người ta không thích đi đường quanh co."

Hạo Thiên nhướng mày, La Đằng lại như có điều suy nghĩ nhìn Vân Phong, nàng nhất định có ẩn tình gì ở bên trong!

"Ca, không bằng chúng ta..." La Đằng mới vừa mở miệng, Hạo Thiên liền lạnh lùng liếc hắn một cái, "Chúng ta đi."

La Đằng ngẩn ra, Hạo Thiên đã nhảy vào bên trong đám sương, La Đằng cắn răng một cái cũng chỉ có thể âm thầm đuổi theo, sau khi Vân Phong thấy hai người đều tiến vào, tinh thần lực bỗng nhiên phát ra, thăm dò kỹ càng khu vực chung quanh, sau khi xác định không có người, lật bàn tay một phen, một cái bình xuất hiện trong tay, loại bỏ tinh thần lực phong ấn, một linh hồn trong suốt xông ra phía trước.

Bàn tay Vân Phong nắm chặt, gắt gao nắm cơ thể linh hồn vào trong tay, "Nên đi như thế nào, ngươi hẳn rất rõ ràng."

Linh hồn kinh hoảng nhìn Vân Phong, sợ hãi rụt rè gật gật đầu, mấy ngày này hắn đã nhanh bị Vân Phong tra tấn đến điên rồi, tư vị bị thiêu đốt không ngừng chỉ có linh hồn bản thân mình mới minh bạch, vừa thấy ngọc bội màu đen của Vân Phong, linh hồn đều không ngừng run lên, Vân Phong vừa lòng gật đầu, dưới sự hướng dẫn của biển chỉ đường này, cũng nhanh chóng nhảy vào bên trong đám sương mù, bắt đầu tự mình thăm dò.

"Không được coi khinh đám sương tầng tầng lớp lớp này, nếu vẫn luôn bảo trì trạng thái ngự không phi hành, hít sương mù này vào thân thể quá nhiều, sẽ sinh ra ảo giác mãnh liệt, liền sẽ bị mắc kẹt luôn ở chỗ này, không đi ra được."

Ba người Vân Phong lập tức hạ xuống từ trời cao, nhìn tầng sương mù nhàn nhạt trên không trung, thì ra còn có ảnh hưởng này, nghĩ đến không ít cường giả có khả năng sẽ thua ở phía trên rồi. "Bên trong sơn mạch này có bất kì di tích nào cùng loại hay không?"

Một đường đi lên phía trước, Vân Phong vừa hỏi, linh hồn suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng, "Hẳn là không có, có điều ta cũng không hiểu biết nhiều, hoàn toàn không rõ lắm."

Vân Phong quét mắt liếc linh hồn một cái, linh hồn lập tức run run, "Ta, lời ta nói chính là thật..."

"Phía trước hình như có đánh nhau." Trạch Nhiên hơi nhíu mày, Mộc Thương Hải cũng cẩn thận cảm nhận, "Đích thực có âm thanh đánh nhau."

Vân Phong trầm giọng nói, "Cẩn thận vòng qua, dọc theo đường đi tận lực không được trêu chọc thị phi."

Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải gật đầu, ba người hoàn toàn thu liễm khí tức của từng người, thật cẩn thận tới gần phía trước, quả nhiên phía trước đang diễn ra một hồi chiến đấu kịch liệt, hai vị cường giả đánh chính là quấn lấy không rời, ba người Vân Phong im lặng lướt qua, vẫn luôn hướng về phía trước.

"Xem ra dọc theo đường này tranh đấu không ít." Trạch Nhiên thấp giọng mở miệng, Mộc Thương Hải ở một bên nói, "Đương nhiên là không ít, chỉ cần chúng ta không bị cuốn vào là tốt rồi."

Vân Phong cũng tính toán như thế, xem ra con đường này bọn họ đi cũng có người đi, tốc độ phải nhanh hơn đuổi kịp và vượt qua những người này, mới có thể tới căn cứ Huyết Hồn trước bọn họ một bước. Dưới sự chỉ dẫn của linh hồn, Vân Phong một đường nhanh như điện chớp, một đường đi về phía trước, dọc theo đường đi gặp được không ít chiến đấu, có đơn đả độc đấu cũng có loạn chiến, Vân Phong tránh được thì tránh, không ngừng thâm nhập, gặp được cường giả cũng càng ngày càng ít, rốt cuộc được chỉ dẫn cũng chỉ có Vân Phong, những người khác đều muốn tự mình lần mò tiến lên, đương nhiên cũng không ngoại trừ đường đi của người khác không giống với Vân Phong.

"Đi thẳng về phía trước là căn cứ, có điều ở bên ngoài căn cứ bố trí một tầng không gian rào cản, một khi có người ngoài tới gần, người bên trong liền sẽ biết được."

Vân Phong nghe xong nhét linh hồn vào trong bình lần nữa, sau khi thu chai lại Vân Phong nhìn phía trước, "Kế tiếp chúng ta phải chậm lại, tìm được vị trí cụ thể của không gian rào chắn, sau đó lại bàn bạc."

"Giao cho ta." Mộc Thương Hải nhàn nhạt một câu, Vân Phong cảm kích nhìn hắn, "Đa tạ ngươi."

Mộc Thương Hải thấp giọng cười, "Ta và ngươi cần gì nói cảm ơn, đi thôi."

Trạch Nhiên nhìn Mộc Thương Hải một cái, yên lặng đi theo bên người Vân Phong, ba người bắt đầu thả chậm tốc độ đi về phía trước, cẩn thận tìm tòi vị trí của không gian rào chắn, sở dĩ cẩn thận chính là vì tránh cho rút dây động rừng, muốn một lần hành động công phá căn cứ này, thực lực là một phương diện, thời cơ là phương diện khác.

"Phía trước có người." Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải hầu như đồng thời nói ra những lời này, Vân Phong lập tức nhăn chặt lông mày, nàng cũng phát hiện phía trước có tồn tại khí tức, hơn nữa khí tức này không chỉ một cái! Thực lực cao có thấp có, ở nơi như vậy lại có thể còn có hơi thở khác tồn tại, rốt cuộc là người của Huyết Hồn hay là cường giả ở vùng biển Đông Hải? Gặp phải ở chỗ này không khỏi quá mức khó giải quyết...

"Đi trước nhìn xem." Vân Phong thấp giọng mở miệng, ba người lập tức tăng tốc phóng về phía trước, sau khi dò xét những hơi thở đó, ở trong lòng Vân Phong hung hăng mắng, vậy mà lại đụng phải đám nhân vật của gia tộc nhị lưu kia ở chỗ này!

"Sao lại là bọn họ?" Mộc Thương Hải và Trạch Nhiên cũng rất kinh ngạc, một đám oán giận ngồi vây quanh thành đống trước mặt đúng là hơn mười người của gia tộc nhị lưu kia, năm đại gia tộc nhị lưu cùng nhau hành động, hiện tại biểu tình những người lớn tuổi đều có chút nghiêm túc, thế hệ trẻ tuổi lại không ngừng phát ra bực tức.

"Nếu bọn họ lại tiến lên phía trước, rất có thể sẽ chạm vào tầng không gian rào chắn kia." Mộc Thương Hải thấp giọng mở miệng, Vân Phong cau mày, thật sự là như vậy, nếu như này đám gia tộc nhị lưu lại đi thẳng lên phía trước, chỉ sợ sẽ đụng tới không gian rào chắn, đến lúc đó người Huyết Hồn nhất định sẽ kinh động, người Huyết Hồn một khi lộ diện, tự nhiên sẽ khiến cho vùng biển Đông Hải chú ý, đến lúc đó Triều Hi tộc nhất định sẽ nhúng tay vào, triển khai hành động đối với Huyết Hồn, căn cứ Huyết Hồn ở chỗ này rất có khả năng sẽ dời đi, một khi dời đi, lại tìm được liền không dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến vô cùng có khả năng hồn niệm tổ tiên bị giam giữ tại đây, trong lòng Vân Phong liền có chút nôn nóng, nàng không hy vọng toàn bộ đã định bị phá hư lộn xộn, một khi lộn xộn, nàng tìm được cũng không biết là năm nào tháng nào rồi.

Cho nên, gia tộc nhị lưu này nhất định phải đuổi đi, bất luận dùng thủ đoạn gì đều phải khiến cho bọn họ rời khỏi nơi này, quay lại phương hướng lúc trước!

"Đi lâu như vậy rồi cũng không thấy bóng dáng của di tích, ta xem còn không bằng lúc trước đi theo sau Hạo Thiên đi, còn có thể bớt đi đường vòng."

"Ngươi nói ngược lại cũng đúng, cũng không biết có người tìm được di tích hay không, nếu là thực sự có người tìm được, tổn thất của chúng ta có thể quá lớn."

"Còn không phải tại Hạo Thiên kia! Nếu không phải do hắn, di tích này khẳng định là của chúng ta! Sao những người đó có cơ hội được đến, thật là tiện nghi cho bọn họ!"

"Được rồi, các ngươi đều bớt tranh cãi đi." Các trưởng bối có chút không cao hứng, trách cứ một câu, đám người trẻ tuổi lập tức không có nói lời nào, trên mặt trưởng bối lớn tuổi có buồn rầu, "Không bằng chúng ta cứ đi về phía trước là được." Nghe được lời nóicủa trưởng bối lớn tuổi, Vân Phong đang ẩn núp hung hăng cắn răng, thân hình vừa muốn đi ra lại cảm nhận được một hơi thở cường đại từ phía sau truyền đến!

Hắn như thế nào cũng tới! Vân Phong mày nhăn càng chặt, sắc mặt Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải cũng tối sầm lại, Hạo Thiên kia lại có thể nhân lúc này xem náo nhiệt!

Hơi thở cường đại ở đằng sau vẫn luôn nhanh chóng chạy tới phía trước không dừng lại chút nào, Vân Phong cho dù có long ngăn cản cũng không còn kịp nữa rồi, tốc độ của Hạo Thiên và La Đằng căn bản không ai có thể bằng! "Là Hạo Thiên!" Nhóm người gia tộc nhị lưu lập tức phát hiện ra thân ảnh của Hạo Thiên, mọi người không nói hai lời, một đám phấn khởi tiến lên!

Tình huống hiện tại biến hóa càng thêm phức tạp, Hạo Thiên và La Đằng xông thẳng lên phía trước, người của gia tộc nhị lưu cũng là phấn khởi tiến lên, Vân Phong nhìn hơn mười thân ảnh xông thẳng về phía trước chỉ có thể âm thầm cắn răng, bất luận thế nào nàng chỉ có thể theo sau! Cùng lắm thì những người này làm tiên phong phía trước, nếu thật sự kinh động đến Huyết Hồn, nàng ở trong hỗn loạn hẳn là có thể có thu hoạch.

Trong lòng hạ quyết tâm, ba người Vân Phong cùng chạy lên phía trước, ba nhóm nhân mã trước sau liều mạng điên cuồng đuổi theo, đồng thời thâm nhập phía trước, hai mắt dị sắc của Mộc Thương Hải bỗng nhiên sáng lên, "Ở ngay phía trước, ta đã cảm nhận được không gian rào chắn kia!"

Mắt đen Vân Phong nhìn phía trước, bàn tay chậm rãi nắm chặt, một khi không gian rào chắn bị đụng phải, Huyết Hồn đương nhiên sẽ bị kinh động, chuyện tình tuy rằng phát triển quá mức đột ngột, nhưng nếu đã xảy ra cũng không còn cách nào, Vân Phong hung hăng cắn răng, cho dù là mặt đối mặt, nàng cũng chỉ có thể tiếp nhận thôi!

"Vân Phong, dừng lại!" Một giọng nói bỗng nhiên vang lên trong đầu, trong lòng Vân Phong cả kinh, Na Tà!

"Mau rời khỏi nơi này!"

"Ầm ầm ầm ——!" Mặt đất phát sinh chấn động mãnh liệt, không gian giờ phút này cũng vào mở ra chấn động cuồng mãnh!

Mắt đen Vân Phong nhìn phía trước, Na Tà lại có thể bị kinh động hiện thân, đằng sau không gian rào chắn kia, rốt cuộc là cái gì!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro