Chương 142: Thâm Uyên không đáy* thực sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Thâm Uyên: Vực thẳm

Edit & Beta by: Helen

"Phong Phong kia." Giọng nói của Nhục Cầu vang lên, một thân mình mum múp thịt đã chạy ra từ vòng tay không gian của Vân Phong, Nhục Cầu mới vừa đứng ở phía trên bả vai Vân Phong, Vân Phong liền cảm giác được một sức nặng gia tăng rõ ràng, bả vai chính là trĩu xuống.

Vân Phong không hề nghĩ ngợi ôm lấy thân mình Nhục Cầu, sau khi chạm vào thân thể thịt thịt này, Vân Phong hơi dùng sức nhéo, mày nhăn lại, tiểu Nhục Cầu ấm áp trong tay có phải tăng trưởng quá nhiều hay không?

"Nó...... Giống như mập lên không ít." Trạch Nhiên nhìn thấy Nhục Cầu hai mắt trừng lớn, Mộc Thương Hải cũng chớp mắt vài cái, kể từ lần cuối cùng nhìn thấy vật nhỏ này, lúc này đây gặp mặt rõ ràng không chỉ lớn hơn một vòng!

Nhục Cầu bị Vân Phong véo nhẹ một chút, thân mình tròn vo có chút biến hình, cái đuôi xù xù vỗ nhẹ mu bàn tay Vân Phong vài cái, Vân Phong lúc này mới chậm rãi buông tay ra, Nhục Cầu so với lúc trước rõ ràng tròn hơn rất nhiều, Vân Phong có chút hoài nghi nếu cứ như vậy, thân hình của nó thật sự sẽ hoàn toàn trở thành một quả cầu tròn. Có điều hiện tại đã không còn thời gian nghĩ đến những điều này, "Ngươi cảm ứng được gì?" Đôi tay Vân Phong bắt lấy Nhục Cầu, hỏi một câu.

Đầu nhỏ của Nhục Cầu nhanh chóng gật gật, móng vuốt nhỏ cũng duỗi ra từ lớp lông mềm, nhẹ gãi mu bàn tay Vân Phong, "Kia kia, Phong Phong kia." Nhục Cầu đong đưa đầu nhỏ, ý bảo Vân Phong không được tới gần phía trước , Vân Phong nhíu mày, chấn động mặt đất vừa rồi đã chấm dứt, lại là trời yên biển lặng. Ba người Vân Phong ai cũng không cảm nhận được bất cứ dị thường nào, nhưng Nhục Cầu lại không giống vậy, đặc biệt là thanh âm cảnh cáo vừa rồi của Na Tà, càng làm cho Vân Phong có chút đề phòng.

Nếu Nhục Cầu nói phía trước có nguy hiểm, vậy nhất định có nguy hiểm, nhưng Vân Phong lại không thể dừng bước như vậy, phía trước chính là căn cứ Huyết Hồn ở Vô Tận Hải, bên trong vô cùng có khả năng giam giữ hồn niệm tổ tiên Vân Lan !

Lúc này đây biết rõ phía trước có nguy hiểm, nàng cũng buộc lòng phải tiến lên phía trước, không thể lui lại phía sau!

"Không bằng tiến vào Long Điện thì như thế nào? Như vậy có thể an ổn một chút." Mộc Thương Hải đề nghị, Vân Phong nghĩ nghĩ lại lắc đầu, "Tốc độ của Long Điện quá chậm, nếu tốc độ của chúng ta chậm lại, phía trước phát sinh chuyện gì cũng sẽ bất ngờ, càng thêm quan trọng là... Một khi xảy ra xung đột với Huyết Hồn, ta cũng muốn nhanh chóng nắm chặt cơ hội."

"Vậy chỉ có thể càng thêm cẩn thận đi về phía trước rồi." Trạch Nhiên híp mắt nhìn phía trước, Vân Phong gật đầu, Nhục Cầu thấy Vân Phong tâm ý đã quyết, có chút ủ rũ cụp đuôi, móng vuốt nhỏ vẫn cứ kiên trì không ngừng gãi mu bàn tay của Vân Phong, Vân Phong đặt Nhục Cầu ở trên vai, thân mình chạy như bay về phía trước!

"Ta biết phía trước có nguy hiểm, ta tin tưởng trực giác của ngươi." Vân Phong nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt to của Nhục Cầu nhìn chằm chằm sườn mặt Vân Phong, "Có điều cho dù như thế, ta cũng sẽ không dừng lại... Ta chỉ có thể tiến lên!"

Nhục Cầu không nói chuyện nữa, Vân Phong hơi nghiêng đầu cười nhạt một tiếng với Nhục Cầu, mắt to màu đen của Nhục Cầu chợt lóe tia sáng, thân mình thịt thịt đứng thẳng, cái đuôi xù lông nhẹ quét qua gương mặt Vân Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nhìn thẳng phía trước, Vân Phong không khỏi bật cười, Nhục Cầu cũng minh bạch tâm ý của mình, nếu ngăn cản không được vậy thì sóng vai tiến lên!

Ba người Vân Phong một đường nhanh chóng đi về phía trước, rất nhanh liền thấy được hai đám người đi ở phía trước, kỳ quái chính là hai đám người này đều dừng lại, không có ý tứ đi về phía trước, chính xác mà nói hẳn là Hạo Thiên không có ý định đi trước, những gia tộc nhị lưu đi theo tất nhiên cũng ngừng lại.

"Phía trước chính là không gian ngăn cách." Mộc Thương Hải thấp giọng mở miệng, Vân Phong gật đầu, tới gần chút nữa rất có khả năng sẽ bị Hạo Thiên phát hiện, rốt cuộc hắn đã tới Tôn Thần cấp năm, vì đảm bảo hiểm đạt được mục đích, tiến vào Long Điện là lựa chọn tốt nhất.

Vân Phong đều đưa tất cả mọi người vào bên trong Long Điện, Long Điện cũng biến thành một hạt bụi thật nhỏ bồng bềnh ở không trung, chậm rãi tới gần phía trước, ở một chỗ trên cao nhìn xuống dính chặt trên một lá cây, nhìn tình cảnh phía dưới không sót một cái gì.

"Sao lại không đi tiếp?" Người của gia tộc nhị lưu ở bên kia khe khẽ nói nhỏ, nhìn Hạo Thiên cùng La Đằng nửa ngày không có động tĩnh không khỏi có chút bực bội, đám người trẻ tuổi không khỏi nói thầm, nhưng trưởng bối lớn tuổi lại thật cẩn thận, Hạo Thiên không có hành động bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ hành động nào. Tục ngữ nói súng bắn chim đầu đàn, có chuyện gì để Hạo Thiên đi ra ngoài đối phó đầu tiên mới tốt.

"Ca, làm sao vậy?" La Đằng thấy Hạo Thiên dừng lại bất động không khỏi có chút kỳ quái, Hạo Thiên nhíu mày không nói gì, La Đằng quay đầu lại nhìn thoáng qua những gia tộc nhị lưu cách đó không xa theo đuôi bọn họ mà đến, "Thật sự là bám đ.í.t nịnh bợ."

Hạo Thiên nhàn nhạt nhìn La Đằng một cái, "Không cần quản những người đó, bọn họ đều không có quan hệ gì."

"Vì sao lại dừng ở nơi này?" La Đằng nghi hoặc, Hạo Thiên hơi nhíu mày thấp giọng mở miệng, "Con đường phía trước hoàn toàn bị phong kín."

"Phong kín? Sao có thể!" Trong mắt La Đằng trước mắt là một con đường thẳng như cũ, căn bản nhìn không ra có gì dị thường, La Đằng không tin vươn tay tìm kiếm phía trước, còn chưa tới gần bao nhiêu, đã bị một lực lượng cường đại bắn ngược trở về!

"Này, đây là...!" La Đằng sai biệt trừng lớn hai mắt, tiếp theo đôi mắt xẹt qua kinh hỉ! "Chẳng lẽ nơi này... Chính là di tích Thâm Uyên!"

Trong mắt Hạo Thiên cũng không khỏi có chút kích động, có lực lượng phòng hộ cường đại như vậy tất nhiên không phải là nơi đơn giản, vô cùng có khả di tích Thâm Uyên ở ngay phía sau, chẳng qua phá vỡ không gian này như thế nào mới là vấn đề nan giải.

"Nếu như không tồi, hẳn là rất có khả năng." Mắt đen Hạo Thiên nhìn phía trước, nhưng nghĩ đến vừa rồi mặt đất chấn động kịch liệt trong lòng luôn có một loại cảm giác bất an, "Chờ ta thử nghiệm, nhìn xem có thể phá vỡ lá chắn này hay không, Tiểu La, ngươi cách ta xa một chút."

"Ca, ta cũng tới giúp ngươi!" La Đằng vội vàng nói một câu, Hạo Thiên lại lạnh lùng mở miệng, "Ngươi đừng làm trở ngại không giúp gì là tốt rồi, cứ đứng yên đấy."

Vẻ mặt La Đằng xấu hổ thối lui về phía sau, bên kia gia tộc nhị lưu nhìn thấy Hạo Thiên có động tác đều không khỏi chú ý, Vân Phong ở trong Long Điện lấy linh hồn của người Huyết Hồn ra, linh hồn vừa mới xuất hiện liền mở miệng xin tha, "Ta biết được đều nói cho ngươi, Vân Phong, ngươi buông tha ta đi!"

"Nơi này không phải lối vào của căn cứ Huyết Hồn?" Vân Phong siết linh hồn trong tay, linh hồn vừa muốn gật đầu lại bỗng nhiên ngẩn ra, "Này, nơi này... Ngươi, ngươi như thế nào sẽ đến nơi này!"

Mắt đen nheo lại, "Ta là dựa theo con đường ngươi chỉ dẫn đến đây."

"Không, không đúng, con đường ta nói đích thực không sai..."

Bàn tay hung hăng nhéo, "Nơi này đến tột cùng là chỗ nào!"

Linh hồn ở bàn tay Vân Phong hung hăng run lên, ánh mắt né tránh khắp nơi, Vân Phong lập tức lấy ra ngọc bội màu đen, linh hồn nhìn thấy ngọc bội lập tức liều mạng giãy giụa muốn trở lại cái chai, "Ta không biết... Ta không biết gì cả!"

Ngọc bội màu đen dán lên trên cơ thể linh hồn, khói trắng cuồn cuộn bay lên, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong không gian, "Ta nói, ta nói, ta nói...!"

Trong lòng Vân Phong đã tức giận, người Huyết Hồn quả nhiên giảo hoạt, Thâm Uyên sơn mạch có lẽ căn bản không có nơi nào của Huyết Hồn, nàng vô cùng có khả năng bị tính kế lần này!

Linh hồn dưới sự tra tấn của quang nguyên tố hơi thở thoi thóp lần thứ hai, sau khi kêu lên thảm thiết thanh âm yếu đi rất nhiều, "Nơi này... Nơi này tương truyền có di tích sinh hoạt của hải tộc Viễn Cổ..."

"Cho nên ngươi dẫn ta tới nơi này, hy vọng ta xảy ra chuyện gì, ngươi cũng nhân cơ hội thoát đi?"

Linh hồn run lên mãnh liệt, mắt đen trong suốt hung hăng nhíu lại, "Căn cứ của Huyết Hồn căn bản không ở bên trong Thâm Uyên sơn mạch."

Linh hồn nhìn thần sắc Vân Phong càng ngày càng âm lãnh, thân mình liều mạng muốn chui vào bên trong cái chai, Vân Phong lạnh lùng cong môi, ngọc bội màu đen hung hăng dán lên phía trên linh hồn, tiếng kêu thảm thiết bắt đầu! "A a a! Vân Phong, ta nói thật, ngươi buông tha ta đi! A a a!"

Nhét linh hồn kêu la thảm thiết vào trong chai, sau khi thu hồi ngọc bội màu đen sắc mặt Vân Phong lạnh lẽo, "Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải đều có chút bực bội, đổi lại là bọn họ đã sớm khiến linh hồn kia tan thành mây khói rồi, Vân Phong lại có thể còn định lực giữa cho hắn một mạng.

"Thâm Uyên sơn mạch cũng không có dấu tích của Huyết Hồn, xem ra phía sau lá chắn này rất có khả năng chính là di tích Thâm Uyên theo như lời bọn họ, cũng rất có khả năng... Bên trong tồn tại một hải tộc Viễn Cổ."

"Điều này không có khả năng." Trạch Nhiên mở miệng, "Ma thú chủng tộc Viễn Cổ sinh hoạt đã rất lâu trước kia, rất ít có thể tồn tại đến ngày nay, bất luận là lục địa hay là hải tộc đều như thế, huyết mạch chủng tộc cổ xưa sẽ có thể kéo dài, nhưng bản thân rất khó tồn tại."

"Hiện tại là muốn lui lại sao?" Mộc Thương Hải nhíu mày, Vân Phong nhẹ giọng cười, đến tình trạng này đương nhiên không thể lui lại, tuy rằng không phải là căn cứ của Huyết Hồn, nhưng di tích Thâm Uyên gần ngay trước mắt nếu không đi vào thăm dò một phen, chẳng phải là cô phụ gặp gỡ lúc này đây.

"Bên trong di tích nhất định không có vật tầm thường, đi một chuyến tất nhiên sẽ có thu hoạch." Trạch Nhiên mở miệng, Vân Phong gật đầu, "Lúc này đây không phải là căn cứ của Huyết Hồn cũng tốt, ta còn cần chuẩn bị chu toàn thêm, lần thăm dò này hy vọng có thể có thu hoạch."

Nhục Cầu ngồi ở trên bả vai Vân Phong, biểu tình có chút phức tạp, Vân Phong đem Thân mình Nhục Cầu mập mạp cầm trong tay khẽ lắc nhẹ, đột nhiên nghĩ tới cái gì, Na Tà có thể nói chuyện với mình tất nhiên là sau khi hấp thu rất nhiều năng lượng, chẳng lẽ Nhục Cầu nó...!

Vân Phong lập tức mở ra tìm tòi không gian dung khí của mình, không có, không có, không có...!

"Nhục Cầu, ngươi ăn Cực Phẩm Tinh Thạch Thú rồi!" Vân Phong khiếp sợ nhìn Nhục Cầu, Nhục Cầu cũng sửng sốt, mắt to đen nhánh nhìn Vân Phong, cái đuôi nhẹ nhàng phe phẩy.

Nghĩ đến tiểu thú cả người óng ánh long lanh liền tiến vào trong bụng Nhục Cầu như vậy, Vân Phong ngẫm lại liền cảm thấy thịt đau, vật kia chính là suối nguồn có thể sản sinh ra khoáng thạch Cực Phẩm, lại có thể... Bị ăn như vậy? Nhục Cầu rốt cuộc là tìm được nó ở đâu!

"Kia kia!" Nhục Cầu bỗng nhiên đong đưa đầu nhỏ, kiên quyết kháng nghị cách nói của Vân Phong, Vân Phong hồ nghi nhìn Nhục Cầu, chẳng lẽ không ăn? Nhục Cầu cảm giác được ánh mắt hoài nghi của Vân Phong, thật không cao hứng đong đưa thân mình mắt to tràn ngập ủy khuất.

Vân Phong kiên nhẫn tìm một lần nữa, rốt cuộc ở một góc tìm được Cực Phẩm Tinh Thạch Thú cả người run rẩy liều mạng co lại thành một đống, tiểu thú cả người bóng loáng trong sáng bị Vân Phong xách ra lập tức run run, sau khi phát hiện Nhục Cầu, càng là chịu kinh hách không muốn sống chui vào trong lòng Vân Phong.

Sau khi đôi mắt Nhục Cầu nhìn thấy Cực Phẩm Tinh Thạch Thú xuất hiện rốt cuộc trốn không ra, miệng hơi khép mở Vân Phong nhìn thấy rõ ràng một chất lỏng trong suốt chảy ra từ trong miệng Nhục Cầu, vậy ,à lại là nước miếng! Thân mình Nhục Cầu tiến về phía trước, có điều bị Vân Phong gắt gao bắt lấy, cả người Tinh Thạch Thú run càng thêm lợi hại, đầu nhỏ nâng lên, một đôi mắt to lớn ngập nước nhìn Vân Phong, Vân Phong lập tức thu Tinh Thạch Thú vào tầng mười Long Điện, quyết định vẫn là để nó cách xa Nhục Cầu ra một chút.

"Kia kia!" Nhục Cầu không nhìn thấy Tinh Thạch Thú, rất bất mãn nhìn Vân Phong một cái, ngón tay Vân Phong không chút khách khí búng đầu nhỏ Nhục Cầu một chút, thứ này nếu thật bị nó ăn vào bụng nàng có thể tổn thất lớn lắm.

Có điều Nhục Cầu không ăn Cực Phẩm Tinh Thạch Thú kia rốt cuộc là ăn thứ gì mới có thể dùng giọng nói của Na Tà đối thoại với mình? Còn có vật nhỏ này rõ ràng tăng thêm cân nặng, rốt cuộc là ở trong không gian của nàng tìm thứ gì ăn... Vân Phong nghĩ đến đây không chỉ có một loại cảm giác không tốt mơ hồ.

"Ngươi rốt cuộc ăn cái gì?" Bắt lấy thân mình Nhục Cầu lắc lư dữ dội, Nhục Cầu đáng thương hề hề nhìn Vân Phong một cái, Vân Phong lập tức tiến vào không gian của mình tìm tòi lần nữa, cuối cùng phát hiện một chỗ rõ ràng thay đổi, khoáng thạch Cực Phẩm xếp thành ngọn núi nhỏ trước kia, hiện tại vậy mà một cục cũng không còn!

Ông trời ơi... Vân Phong nhìn nơi ban đầu chồng chất khoáng thạch Cực Phẩm hiện giờ trống rỗng, không khỏi có chút đau đầu, cái kia ít nhất cũng có một ngàn khối đi! Đều bị Nhục Cầu ăn mất! Ăn nhiều khoáng thạch Cực Phẩm như vậy, trách không được sẽ béo thành như vậy, trách không được có thể sử dụng thanh âm của Na Tà nói chuyện với mình! Vân Phong ngược lại không lo lắng những năng lượng đó sẽ tạo thành nguy hại gì cho Nhục Cầu , một đường đi tới, thứ Nhục Cầu có thể ăn thông thường đều không thể đoán trước, thân mình thịt thịt bé nhỏ này dung nạp năng lượng rất mạnh!

Vân Phong mở mắt ra, vừa muốn cười lại có chút tức giận, cái đuôi Nhục Cầu nhẹ nhàng chụp đánh mu bàn tay Vân Phong, dường như muốn nói không cần tức giận. Nhìn khuôn mặt nhỏ đáng yêu trước mắt, Vân Phong thật không thể giận dữ được, ngón tay lôi kéo hai bên gương mặt thịt thịt, khuôn mặt nhỏ của Nhục Cầu vốn mum múp thịt càng thêm tròn dẹp, thân mình mập mạp vặn vẹo vài cái, cũng để Vân Phong làm như vậy.

Xong việc Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải biết được Nhục Cầu ăn một chút khoáng thạch Cực Phẩm đều cười thoải mái, ăn nhiều khoáng thạch Cực Phẩm mà thôi. Trong lòng Vân Phong lại cười khổ, ăn sạch ít nhất một ngàn khối khoáng thạch Cực Phẩm, cũng không phải chỉ là "một chút" mà thôi.

"Ong ong ong ——!" Chấn động không ngừng truyền đến, Mộc Thương Hải khẽ nhíu mày, "Xem ra ý đồ của Hạo Thiên là phá vỡ lá chắn không gian."

Không gian chấn động càng thêm kịch liệt, càng thêm cuồng mãnh, thần sắc Mộc Thương Hải càng ngày đông lạnh, Vân Phong và Trạch Nhiên cũng có thể nhận ra lực lượng Hạo Thiên sử dụng cường hãn bao nhiêu, Không gian lực tuy rằng tới cấp bậc nhất định liền có thể tự nhiên lĩnh ngộ, nhưng năng lực không gian cá nhân chênh lệch rất lớn, Không gian lực của Hạo Thiên lượng mạnh mẽ hoàn mỹ, hơn nữa tính xuyên thấu cực cao, tuy rằng không bằng năng lực điều khiển không gian của Mộc Thương Hải, nhưng cũng không kém chút nào.

Không phải căn cứ của Huyết Hồn, tất nhiên toàn bộ lúc trước đều không cần lo lắng, ba người Vân Phong ra khỏi Long Điện, hơi thở tự nhiên phát ra như vậy, Hạo Thiên còn dùng sức cuồng nện lá chắn không gian đột nhiên dừng tay, người của gia tộc nhị lưu cảnh giác chuyển hướng phía sau, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn ba thân ảnh từ từ đi tới từ đằng sau, Vân Phong đến gần, mắt đen nhìn mọi người một cái, "Đều ở chỗ này, thật sự vừa vặn."

La Đằng âm thầm nắm chặt tay, Hạo Thiên chỉ nhìn Vân Phong không nói gì, người của gia tộc nhị lưu nhìn thấy Vân Phong lập tức cao giọng quát, "Ngươi là ai!"

"Tại hạ là Phong Vân." Vân Phong báo tên, người của gia tộc nhị lưu đều sửng sốt, người trẻ tuổi kinh ngạc nhìn Vân Phong, "Phong Vân? Chẳng lẽ chính là Phong Vân ở vùng biển Bắc Hải kia !"

Vân Phong nhướng mày, chuyện tình ở vùng biển Bắc Hải Đông Hải bên này đều đã biết? Ngẫm lại cũng đúng, Long tộc xuất hiện ở Vô Tận Hải hơn nữa nhanh chóng thượng vị, vùng biển Bắc Hải phát sinh biến cố thật lớn như thế ba hải vực khác tự nhiên không có khả năng không biết, chẳng qua tên của nàng lại có thể có thể truyền xa như vậy, điểm này Vân Phong có chút ngoài ý muốn.

Trong mắt Hạo Thiên chợt lóe tia sáng nhàn nhạt, Vân Phong nhìn biểu tình phức tạp của gia tộc nhị lưu cười ha hả, không nói gì thêm trực tiếp lướt qua bọn họ đi về phía trước, người của gia tộc nhị lưu nhìn Phong Vân rất khó tưởng tượng một nhân vật như thế lại có thể sẽ trẻ tuổi như vậy! Nàng thật sự lợi hại như trong lời đồn? Một người trẻ tuổi như vậy sao có thể có quan hệ với Long tộc a?

"Có thể là giả mạo hay không?" Người trẻ tuổi của gia tộc nhị lưu nhỏ giọng nói thầm, "Ta xem cũng là giả mạo, nàng mới bao lớn? Còn chưa lớn bằng chúng ta đi! Có thể trải qua chuyện gì, sao có thể giao hảo cùng Long tộc!"

"Ngẫm lại chính là giả mạo, nếu nói giao hảo với Long tộc, bên cạnh nàng sao lại không có người Long tộc đi theo? Hơn nữa xem thực lực của nàng cũng chẳng ra gì."

Người của gia tộc nhị lưu khịt mũi coi thường, thực lực của Vân Phong trước mắt bị áp xuống ở Tôn Thần sơ cấp, đương nhiên là bị bọn họ xem thiếu một đoạn, một ít người trẻ tuổi tự cho là thực lực của mình tương đương cùng Vân Phong, không khỏi càng xem thường một chút.

Vân Phong đi đến phía trước lá chắn không gian, Mộc Thương Hải thử một phen, bất đắc dĩ tỏ vẻ bản thân mình bất lực, tầng lá chắn không gian này lực lượng hùng hậu, Mộc Thương Hải không có năng lực mở ra lỗ hổng, nếu như đổi lại là Diệu Quang có khả năng thử một lần.

Hạo Thiên thấy Vân Phong đi tới đáy mắt chợt lóe, "Lá chắn này ẩn chứa lực lượng không gian hùng hậu dị thường, vừa rồi ta dùng toàn bộ sức lực, vẫn không có phương pháp lay động nửa phần." Tính cách Hạo Thiên ngược lại ngay thẳng, bản thân mình mở không ra chính là mở không ra, ngay thẳng thừa nhận hoàn toàn bất đồng với những cường giả Vân Phong gặp được trong quá khứ.

"Ngươi có thể thử xem." Thân mình Hạo Thiên hơi lui về phía sau, Vân Phong nhướng mày nhìn hắn, người của gia tộc nhị lưu nhìn thấy lập tức lên tiếng, "Hạo Thiên ngươi cũng chưa có năng lực mở ra, huống chi là nàng! Không khỏi quá xem trọng rồi! Lấy thực lực kia của nàng, còn không bằng đổi chúng ta đến!"

Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn phía sau, một đám người gia tộc nhị lưu nghênh ngang đi tới, Vân Phong lạnh nhạt tránh ra một con đường, người của gia tộc nhị lưu đứng trước lá chắn không gian, thay phiên bắt đầu động thủ, Vân Phong nhàn nhã đứng ở bên cạnh, nhìn gia tộc nhị lưu hao phí sức lực, giống như đang làm xiếc, lá chắn không gian vẫn như cũ không chút sứt mẻ.

Nhục Cầu ngồi ở trên vai Vân Phong lười biếng ngáp, ngón tay Vân Phong chọc chọc thân mình thịt thịt, "Lá chắn không gian kia, ngươi có nắm chắc hay không?"

Nhục Cầu nghe được rất khinh thường hừ một tiếng, Vân Phong cười nhạt, Nhục Cầu có một ưu thế không gì sánh kịp, dường như hết thảy Không gian lực trong mắt nó đều là vô hình!

"Nơi này là địa phương rách nát gì! Dùng sức lực lớn như vậy lại có thể không chút sứt mẻ!" Đám người của gia tộc nhị lưu thở hổn hển như trâu, mặt đỏ lên nhìn lá chắn không gian cực kỳ không cho mặt mũi trước mắt, "Hạo Thiên và chúng ta còn không có năng lực mở ra, không ai có thể mở nó!"

Hạo Thiên cùng La Đằng ở một bên trầm mặc không nói, Hạo Thiên nhìn Vân Phong một cái, lại phát hiện khóe miệng nàng đều là ý cười. Hạo Thiên kinh ngạc, nàng lại có thể cười? Chẳng lẽ nàng có thể phá vỡ?

Nhục Cầu đứng ở trên bả vai Vân Phong, thân mình cuồn cuộn thịt phát lực một cái, đã bay nhanh ra ngoài, thẳng kích lá chắn không gian!

"Ha ha ha, cười chết ta rồi! Chẳng lẽ cho rằng dùng trái bóng kia có thể khiến thứ này..."

"Răng rắc!" Một âm thanh vỡ vụn vang lên rõ ràng, người mới vừa rồi nói chuyện hung hăng cắn phải đầu lưỡi của mình, tất cả mọi người trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt, Hạo Thiên cũng khó được khiếp sợ trừng lớn hai mắt, cằm của La Đằng hoàn toàn mở ra!

Lá chắn không gian trước mắt bị Nhục Cầu trực tiếp đập vỡ thành một cái lỗ thủng!

"Điều này, sao có thể!"

Người của gia tộc nhị lưu giương mắt mà nhìn, Hạo Thiên nhìn Nhục Cầu đâm vào lỗ hổng, ánh mắt lóe lên không thôi! Lá chắn vừa rồi hắn dùng hết toàn lực cũng không có biện pháp rung chuyển, lại có thể bị thứ kia một chút liền đâm thủng! Thứ trên vai Phong Vân đến tột cùng là cái gì!

Lá chắn không gian bị Nhục Cầu khai mở một lỗ thủng, bàn tay Vân Phong hướng lên trên mạnh mẽ đập một cái, "Răng rắc, răng rắc, răng rắc!" Một lỗ thủng cỡ lớn xuất hiện!

Vân Phong lạnh nhạt mỉm cười một cái với mọi người, thân hình chợt lóe bước vào bên trong, Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải theo sát sau đó, Hạo Thiên kinh ngạc lúc ban đầu qua đi cũng nhanh chóng đi vào, La Đằng theo ở phía sau, người của gia tộc nhị lưu ngươi nhìn ta ta nhìn xem ngươi, tranh nhau tiến vào.

Vừa mới tiến vào mọi người ngẩn ra lần nữa! Nhục Cầu trở lại trên vai Vân Phong ngồi xuống, một đôi mắt to tò mò nhìn bốn phía, mắt đen Vân Phong nhìn cảnh tượng trước mắt khác biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, hiện tại bọn họ đang đứng ở phía trên một vách núi, phía dưới lại là vực thẳm không đáy thực sự!

Địa hình trên biển phức tạp hơn so với đất bằng, rộng lớn, ngoài vực sâu tối tăm u ám phía dưới, không còn con đường nào khác có thể đi!

Nhảy hay là không nhảy, đây là một vấn đề, bên dưới vách núi rốt cuộc có cái gì, đây cũng là vấn đề. Hạo Thiên và Vân Phong mặt đều không có biểu tình, cái gọi là di tích Thâm Uyên vô cùng có khả năng ở trong vực sâu, muốn thu hoạch nhất định phải hành động.

"Chúng ta đi." Vân Phong nói nhỏ, Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, ba người thả người hạ xuống, Hạo Thiên vừa thấy lập tức cũng mang theo La Đằng thả người nhảy xuống, vài thân ảnh nhanh chóng biến mất ở bên trong màu đen, người của gia tộc nhị lưu không khỏi sinh lòng khiếp đảm, nhưng nhìn thấy La Đằng và Vân Phong đều nhảy xuống, cũng chỉ có cắn răng đồng thời nhảy xuống.

Một cơn gió âm lãnh không ngừng từ dưới vọt lên, mang theo mùi tanh của nước biển, ba người Vân Phong bảo vệ bản thân cho tốt, không ngừng thâm nhập xuống phía dưới, trước mắt trừ bỏ màu đen kịt thì không còn gì khác.

"Bọn họ đều đuổi kịp rồi." Trạch Nhiên mở miệng, Mộc Thương Hải ở một bên khẽ nhíu mày, "Đuổi kịp cũng không sao cả, chúng ta còn một đoạn đường thật dài phải đi."

Hơn mười thân ảnh cấp tốc chạy xuống phía dưới như điên, không ngừng xuyên qua bóng tối, một cảm giác bất an từ trong bóng tối lan tràn, "A ——!" Một tiếng hét thảm đột nhiên truyền đến, phá vỡ sự yên tĩnh này, trong lòng Vân Phong căng thẳng, quả nhiên xảy ra chuyện!

Một tiếng hét thảm vang lên, liên tiếp phát sinh tình huống lần nữa, ba người Vân Phong đi ở phía dưới, bên trên thường xuyên xảy ra chuyện, làm Vân Phong lần nữa đề cao cảnh giác. "Hình như là những gia tộc nhị lưu đó đã chịu công kích." Mộc Thương Hải trầm giọng mở miệng, bỗng nhiên thần sắc biến đổi!

"Mau tránh ra!" Theo Mộc Thương Hải rống to một tiếng, Vân Phong và Trạch Nhiên nhanh chóng trốn tránh, hai mắt dị sắc của Mộc Thương Hải phát ra ánh sáng khác thường, bàn tay ở trên hư không hung hăng nắm chặt!

"Phụt!" Âm thanh của thân thể bị vỡ vụn nặng nề, một vật ấm áp sượt qua người Vân Phong, rơi thẳng xuống bên dưới, "Tiểu La!" Bên cạnh truyền đến giọng nói của Hạo Thiên, xem ra bọn họ cũng đã chịu công kích, nhìn vực sâu không đáy trước mắt, Vân Phong hung hăng cắn răng, cổ tay vừa chuyển, ma trượng đã cầm trong tay!

"Hỏa cầu!" Hét lớn một tiếng, hỏa nguyên tố đang âm thầm tập kết, màu đỏ đậm lóa mắt hoàn toàn xua tan hắc ám !

"Này, đây là...!" Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải trợn mắt há mồm, trong lòng Vân Phong cũng kinh ngạc! Hỏa cầu chiếu sáng lên trong nháy mắt, nhưng hết thảy nhìn được lại khiến Vân Phong kinh ngạc vô cùng!

Thân hình thon dài giống như thằn lằn biển* chiếm cứ ở hai bên vách tường tầng tầng lớp lớp, từng đôi mắt cam vàng dưới sự chiếu sáng ngọn lửa tản ra tia sáng kỳ lạ ! Chỉ liếc mắt một cái, liền thấy không dưới mấy chục con!

Thằn lằn biển (Mosasaurus): là một chi thương long, một nhóm thằn lằn  đã tuyệt chủng sống thủy sinh. Chúng tồn tại trong thời kỳ tầng Maastricht của Creta muộn, niên đại khoảng từ 70 đến 66 triệu năm trước đây, ở Tây Âu và Bắc Mĩ. Tên chi có nghĩa là "thằn lằn Meuse", do mẫu vật đầu tiên được tìm thấy ở gần sông Meuse vào năm 1764. (Theo Wikipedia)

"Chẳng lẽ đây là địa bàn hải tộc chiếm cứ ?" Trạch Nhiên gầm nhẹ một tiếng, thuận tay giải quyết một con nhào tới hắn.

"Chúng nó nhiều như thế, công kích hung mãnh như vậy, ngược lại càng giống như bảo hộ đồ vật nào đó!" Vân Phong không ngừng sử dụng hỏa cầu chiếu sáng con đường phía trước, tuy rằng chỉ có thể duy trì vài giây, nhưng đã cũng đủ để cho bọn họ thấy rõ ràng con đường phía trước!

"Càng đi xuống càng nhiều!" Mộc Thương Hải nhíu chặt hai hàng lông mày, "Chúng ta căn bản không có biện pháp ứng phó, số lượng của bọn chúng quá nhiều!"

"Hỏa cầu!" Vân Phong hét lớn, nàng cần phải tìm đường ra! Ánh sáng đỏ đậm cấp tốc xuống chiếu sáng con đường phía trước! Mắt đen Vân Phong sáng ngời, "Ta thấy được rồi! Đi theo ta!"

Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải không nói hai lời đi theo Vân Phong, mà Hạo Thiên cách bọn họ không xa cũng nhạy bén phát hiện, lôi kéo La Đằng cùng nhau cấp tốc đuổi kịp! Một đường Vân Phong xuống phía dưới rất gần, Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải phụ trách đánh lại công kích của hải tộc! Càng đi xuống, mật độ công kích càng tăng lớn! Trạch Nhiên cùng Mộc Thương Hải đều cắn chặt răng căn, số lượng càng ngày càng nhiều, mấy thứ này giết không xuể!

"Nắm chặt ta!" Thanh âm Vân Phong vang lên, ấm áp hữu lực, hai tay khác nhau bắt lấy cánh tay Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải, mang theo hai người nhanh chóng đi xuống, Nhục Cầu vững vàng ngồi ở trên bả vai Vân Phong, Vân Phong tàn nhẫn cắn răng căn tốc độ nhanh đến cực hạn!

"Phía trước có lá chắn không gian!" Mộc Thương Hải bỗng nhiên hét lớn, Vân Phong cảm thấy bả vai nhẹ đi, thân mình Nhục Cầu nhảy lên, trực tiếp nhằm về phía trước!

"Ong ——!" Chấn động thật lớn vang lên tại vực sâu, một lực hút khủng bố truyền ra từ chỗ nào đó, kéo thân mình của Vân Phong vào bên trong, hải tộc không biết tên chiếm cứ ở chỗ này hoàn toàn phẫn nộ rồi! Trong miệng phát ra một tiếng gầm rú chói tai, giống như nổi điên đánh tới Vân Phong!

Lực hút điên cuồng xé rách Vân Phong, Vân Phong gắt gao bắt lấy Trạch Nhiên và Mộc Thương Hải, lực hút này ngang ngược hoàn toàn kéo vào cơ thể của ba người, hải tộc chiếm cứ nhìn thấy ba người Vân Phong biến mất, ngửa mặt lên trời phát ra âm thanh rống giận!

"Phá!" Một khí tức hùng hậu tiến đến, giống như một luồng sóng nhiệt, cứng rắn mở ra một con đường thật nhỏ giữa đàn hải tộc tụ tập dày đặc, một hắc ảnh nhanh chóng xuyên qua mà vào, trải qua chỗ máu thịt tung bay!

"Vèo ——!" Sau Vân Phong, một thân ảnh nữa bị lực hút điên cuồng kéo nhập, đàn hải tộc không biết tên nhanh chóng tập kết, nhưng vào lúc này, lực hút khủng bố hoàn toàn biến mất! Trong miệng đám hải tộc phẫn nộ phát ra từng tiếng kêu chói tai, vang vọng khắp vực sâu hắc ám ở Vô Tận Hải!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro