3-4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lão nhị

Beta: Sương

Truyện chỉ đang ở Wattpad: @Trungle581

Chương 3: Nhóc con xinh đẹp

4h chiều, Bộ Quân Sự - Liên Bang Tinh Tế.

Trên sân tập luyện có một đám học sinh được trang bị của trường quân đội đang nằm ngổn ngang tứ tung.

Trên khán đài phía trước có mấy sĩ quan mặc quân phục màu xanh đen đang đứng, có người đang nói chuyện với người bên cạnh, có người đang hút thuốc, thỉnh thoảng tầm mắt liếc về sinh viên trường ở quân đội dưới đài, như là đang nhìn vật chết, không có bất kỳ cảm xúc nào.

Chờ tiếng kêu đau phía dưới nhỏ đi, ở giữa trung tâm có một vị quan quân mang theo hai cái máy ghi chép cầm tay, không chút tiếng động, các học sinh đi xuống đài phảng phất như người chết

Quân phục của anh màu sắc rất đậm, gần như đen.

Anh là người cao nhất trong ba người, đôi quân ủng quân màu đen bọc đôi chân thon dài thẳng tắp, đai lưng bằng da thật hiện ra tầng ánh sáng nhạt buộc ra thắt lưng thon gầy, sống lưng cao ngất, đường vai thẳng tắp, huân chương màu trắng bạch trên hai bờ vài lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Huân chương trên vai trái là ba ngôi sao màu vàng, còn huân chương trên vai phải là ba ngôi sao hình tinh cầu màu xanh lam gần như muốn chói mù mắt người.

Quân ủng giẫm lên tay phải người nằm thẳng trên mặt đất, giọng nói nhàn nhạt mang theo chút khàn khàn sau khi hút thuốc, "Vương Sơn, không đủ tiêu chuẩn."

"Học trưởng, cho tôi thêm một cơ hội đi!" Vương Sơn cắn răng trở mình, ngẩng đầu nhìn lên học trưởng truyền kỳ của mình, Tịch Đình.

Viên sĩ quan không có hơi thở người sống phía sau Tịch Đình một chân đá gã ra hai mét, máu tươi bắn tung tóe trên mặt bạn học, "Gọi là Thượng tá."

Trong quân đội Liên Bang, huân chương trắng bạch được sử dụng bởi các sĩ quan trưởng, huân chương màu trắng bạc có ba ngôi sao, cấp bậc quân hàm là thượng tá.

Cùng xuất phát từ học viện quân sự Liên Bang, cái nôi của quan quân Tinh Tế, Vương Sơn sắp tốt nghiệp đã vỡ đầu chảy máu vì quân đoàn số ba Liên Bang, mà gã đã thảm hại thế này, còn học trưởng chỉ mới tốt nghiệp năm nay, đã là Thượng tá đáng sợ, phụ trách tuyển chọn thành viên cho quân đội trung tâm.

Tịch Đình rũ mắt nhìn gã một cái.

Người này dáng người cao ngất, quân trang nghiêm cẩn, thoạt nhìn giống như hoa trên núi cao, kỳ thật thiếu tá Liên Bang vừa mới hút thuốc ở Bộ Quân Sự Liên bang, liếc mặt, khóe miệng là sự thờ ơ bạc lệ mà Vương Sơn quen thuộc.

Vương Sơn xoay người lại, cá mặn nằm liệt trên mặt đất.

Chênh lệch giữa người với người, thật là so với người và heo chênh lệch còn lớn hơn.

Có lẽ có người ngoài cho rằng quân hàm trên vai Tịch Đình, là dựa vào gia tộc sau lưng anh.

Thế gia quân chính* Tịch gia, từng có mười hai vị thượng tướng, bốn vị nguyên soái.

* Quân sự và chính trị

Nhưng ai cũng biết, Tịch Đình là đại ma vương, bị Tịch gia áp quân hàm xuống.

Ba viên Tinh cầu trên vai phải anh đã nói lên tất cả.

Trong quân đội Liên Bang, quân hàm vai trái, quân công vai phải, Tinh cầu đại biểu cho một vị quân nhân từng chiến đấu trong cuộc chiến cấp hành tinh, lập được quân công hạng nhất.

Trong số các tướng lĩnh cấp cao của Liên Bang, vài người trên vai phải thậm chí còn không có ba ngôi sao.

Học ở trường quân đội 5 năm, chỉ cần không sợ chết, từ năm thứ hai liền có thể ra chiến trường, mà người này vừa mới vào trường quân đội đã liền đi theo bậc cha chú lập được quân công hạng nhất!

Sau khi ghi chép lại sổ khảo sát trong tay, quân ủng dời về phía trước một bước, dừng lại bên cạnh một người khác, "Lý Nhất Bình, không đủ tiêu chuẩn."

Trên sân huấn luyện hơi thở tang thương càng ngày càng đậm.

Sau khi tuyên bố hơn trăm lần chữ "Không đủ tiêu chuẩn", Tịch Đình đi lên đằng trước, khép lại sổ khảo sát trong tay, mặt mày lạnh thấu xương, khóe miệng lạnh lẽo, "Cút về trường học huấn luyện cho tốt."

Hơn trăm học sinh trường quân đội bò dậy, cung kính khom lưng, nhe răng trợn mắt xếp thành hàng chạy về học viện.

Nháy mắt sân huấn luyện đã trống trải, mùi máu tươi cũng dần dần phai nhạt.

Sổ khảo sát sách trên tay xoay nửa vòng, được khép ở bên hông, tay kia túi vào quần, Tịch Đình không quản mấy vị quan khảo khạch tiêu cực lười biếng trên khán đài kia, nâng bước đi về phía trước.

Một nữ hậu cần xách theo một cái vali lớn nặng nề, chính diện đi tới.

"Thượng tá Tịch, chuyển phát nhanh riêng tư của ngài." Cô gái thở ra một hơi, vỗ vỗ gò má phiếm hồng.

Cô nàng trẻ trung xinh đẹp, vô cùng nổi bật trong Bộ quân sự Liên Bang vừa bạo lực lại nghiêm khắc này, một đôi mắt to nhấp nháy nhấp, rất nhiều lần hướng bay về phía mặt Tịch Đình, tình ý bên trong đại khái là đàn ông nào cũng có thể hiểu được.

"Cảm ơn." Giọng nói Tịch Đình vẫn như cũ không lạnh không nhạt: "Đến sân huấn luyện vi phạm, nhận phạt đi."

Mặt hai vị người phía sau xuất hiện vết rách.

Ánh mắt nữ binh không nhấp nháy, gương mặt từ hồng chuyển dần thành trắng.

Tịch Đình dùng Quang não quét chuyển phát nhanh một chút, tay trái thò ra khỏi túi quần, nhẹ nhàng nhắc cái vali lên rồi đi.

Bưu kiện là do người ngoài chuyển phát nhanh riêng tư không biết địa chỉ gửi từ đâu, vừa rồi khi anh dùng Quang não quét qua, thông tin trên đó hiện ra là tinh cầu Bích Sa.

Tinh cầu Bích Sa làm cho cả Liên Bang đều đau đầu.

Tịch Đình sinh ra vài phần tò mò với hàng chuyển phát nhanh này.

Sau khi về nhà, anh lập tức mở bưu kiện chuyển phát nhanh ra, bên trong có một tấm thiệp trên hộp, mặt trên viết qua loa một câu.

"Chăm sóc tốt cho con trai của anh! -- Tịch Hải"

Tịch Đình: "......"

Anh cúi đầu nhìn thoáng qua cái vali kia.

Trong thoáng chốc, anh thật sự cho rằng bên trong có khoang dinh dưỡng, trong khoang có chứa một đứa trẻ.

Nhưng nghĩ kỹ lại, Tịch Hải làm gì có thời gian sinh con trai.

Tịch Hải là anh trai của anh, năm nay vừa qua 50 tuổi, dù tuổi thọ bình quân đầu người ở vũ trụ đều 200 tuổi thì cũng không còn nhỏ nữa, nhưng chưa một lần từng yêu đương lần nào.

Bởi vì gien của Tịch gia ưu tú, gần như mỗi một thế hệ đều đi tòng quân, chỉ có anh trai của anh là một ngoại lệ.

Tịch Hải là một tên cuồng nghiên cứu khoa học, đặc biệt thích nghiên cứu thời không, si mê đến độ có thể một năm không ra khỏi phòng thí nghiệm, hoàn toàn dựa vào dịch dinh dưỡng để kéo dài tính mạng.

Bởi vì phiền người nhà ở bên tai anh ấy nhắc mãi chuyện đi quân đội, anh ấy trốn đi đến tinh cầu nào không biết tự làm nghiên cứu của mình, dáng vẻ muốn đoạn tuyệt với gia đình, hại ba mẹ anh ở tuổi 65, suốt đêm sinh anh.

Từ khi anh sinh ra đến bây giờ, kỳ thật cũng chưa thấy qua vị anh trai này được mấy lần, thế mà lại muốn cho anh nuôi "con trai" của ổng.

Tuy rằng anh biết, đứa con này không phải là con trai bình thường.

Truyện chỉ đăng ở: @Trungle581

Tịch Đình đặt tấm thiệp xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm cái hộp trong chốc lát, rồi trực tiếp đem hộp mở ra.

Hộp mở ra một tầng, còn có một tầng, tiếp lại là một tầng.

Tịch Đình: "......"

Người gửi chuyển phát nhanh dùng từng tầng từng tầng hộp kiên cố, đã đạt được mục định nói cho anh biết đồ vật bên trong rất quý giá.

Mặt mày dần dần lạnh nhạt mà mở mười tầng hộp, đồ vật bên trong cuối cùng cũng lộ ra.

Một cái máy nhỏ và một con chip rất nhỏ.

Tịch Đình thử liên lạc với Tịch Hải, thông tin Quang não hiện lên không thể tra ra người này.

Anh cụp mi cầm chip nghiên cứu trong chốc lát, khi cắm vào Quang não thấy không có bất kỳ tự liệu quân sự dự phòng nào.

Trong Chip là một trò chơi lập trình.

Trò chơi này tên là 《 Tinh cầu Lam Sắc 》 tự động chạy.

Tịch Đình đứng dậy đang muốn tắt đi Quang não, hình ảnh trò chơi mở ra, một đứa bé sáu bảy tuổi đang nhìn anh.

Vừa nhìn liền biết đứa trẻ này không phải là người tiến hóa rắn chắc cứng cỏi trong thời đại vũ trụ mới, yếu ớt lại mềm mại, làn da tái nhợt, lông mi nhỏ dài, đôi mắt trong suốt lại yên tĩnh.

Đây chắc là " con trai " mà Tịch Hải nói.

Tịch Hải nghiên cứu phát triển một trò chơi, coi nhân vật trong trò chơi thành con của mình?

Tịch Đình cảm thấy không đơn giản như vậy.

Tuy rằng người Tịch gia mắng Tịch Hải không đàng hoàng, nhưng ở Tinh Tế anh ấy là nhà khoa học khiến người ta ngưỡng mộ, là sự tồn tại giống như thần ở giới khoa học.

Hình ảnh và nhân vật trong trò chơi này đúng là rất chân thật, nhưng nếu có thời gian và tài chính, dựa theo trình độ phát triển trước mặt của Tinh Tế, cũng không phải là không làm được, Tịch Hải sẽ không lãng phí thời gian làm chuyện khó khăn như vậy, còn đặc biệt gửi cho anh.

Đứa trẻ trong trò chơi nhìn anh một cái, lại cúi đầu đọc sách.

Cậu ngồi ở trước cửa sổ, trên bàn gỗ cổ xưa bày mấy quyển sách cũ kỹ, một cái nghiên mực cùng một cây bút lông, một ngọn đèn dầu mờ nhạt thắp sáng một khoảng trời nhỏ.

Đèn dầu không sáng lắm, cũng may có ánh trăng sáng tỏ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Ánh trăng chiếu trên mái tóc đen rũ xuống cùng thân thể thon gầy của cậu mạ một tầng ánh sáng bạc, đèn dầu lay động trong gió đêm, nhảy nhót trên lông mi thon dài.

Ánh sáng bạc cùng ánh vàng ấm áp ở trên mặt cậu đan xen vào nhau, sườn mặt vừa trắng vừa nhỏ, có thể thấy rõ mạch màu xanh lơ nhỏ bé ẩn dưới da thịt.

Lần đầu tiên Tịch Đình biết, người có làn da trắng đến mức có thể nhìn thấy mao mạch.

Yếu ớt như thể chọc cái cũng khiến cậu chết ngay.

Anh vê ngón tay xuống.

Đứa bé từ trong sách vở ngẩng đầu lên, lại nhìn về phía anh.

Tịch Đình lúc này mới phát hiện anh đã nhìn 20 phút.

Tịch Đình: "Đọc sách cho tốt."

Giọng nói chuyển thành chữ viết, trong nháy mắt xuất hiện trên màn hình trò chơi, đứa bé kinh ngạc mở to hai mắt, sau đó chột dạ lập tức quay đầu, nhìn chằm chằm vào sách vở.

Tịch Đình nhíu mi xuống, cơ thể tựa vào chiếc ghế làm việc phía sau.

Đứa bé vươn ngón tay ra ngăn trang sách bị gió đêm xốc lên, ngón tay kia cũng vừa nhỏ vừa trắng, ngón trỏ từ lòng bàn tay chỉ có thể đè một chữ.

Ngoại trừ lúc đầu kinh ngạc một chút, trong chốc lát sau cậu liền tiến vào trạng thái, yên tĩnh lại nghiêm túc đọc sách.

Thoạt nhìn không giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đáng ghét.

Nhìn nhiều tâm trạng sẽ không tệ.

Ngay cả lời giao phó của anh trai cũng không cảm thấy phiền nữa.

Lúc Tịch Đình làm việc không tắt trò chơi đi, không biết qua bao lâu, một giọng nói trong veo lại mang theo một chút non nớt mềm mại vang lên.

"Ta muốn đi ngủ."

Tịch Đình hoảng hốt một chút.

Lại nhìn thời gian đã qua 2h.

Đứa bé đã đem bàn học thu dọn xong, từ trên ghế xuống dưới, đứng ở bên cạnh bàn học không biết nhìn bao lâu.

Con chó nhỏ ngủ ở bên chân cậu cũng tỉnh, đứng thẳng ở bên chân cậu, hai đôi mắt ướt sũng của một người một chó đồng thời nhìn anh.

Tịch Đình xoa xoa sau cổ, "Được."

Một người một chó vẫn nhìn anh, đứa bé mím môi dưới, vành tai đỏ nhẹ một vòng.

Tịch Đình dừng một chút, đưa tay tắt trò chơi đi.

Sau khi trên Thiên thư xuất hiện 【 Đọc sách cho tốt 】, Úc Ninh chột dạ quay đầu, nhìn chằm chằm sách vở, nhất thời không cách nào đem nội dung trên sách vở in vào trong đầu.

Bốn chữ rất đơn giản, Úc Ninh lại giật mình, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với cậu như vậy.

Tương tự như dặn dò, hoặc là lời răn dạy của trưởng bối.

Cậu mím môi, đè lại quyển sách bị gió thổi loạn, nghiêm túc đọc sách.

Bấc đèn dầu lắc lư trong gió đêm, hoa Lan thổ lộ hương thơm.

Trở thành bạn đồng hành, yên tâm lại cũng không khó.

Sau khi xem xong quyển sách trên tay, đã qua một canh giờ*, đến lúc cậu ngủ rồi.

* Trong đó 1 canh giờ được quy định là 2 giờ đồng hồ.

Ngủ phải rửa mặt, phải cởi quần áo......

Úc Ninh nhìn thoáng qua Thiên thư, vẫn muốn nói với người bên kia một chút.

Sau khi cậu nói muốn đi ngủ, bên kia trả lời một cách ngắn gọn "Được".

Úc Ninh không biết có nên nhắc nhở hay không, thời điểm đang có chút khó xử, Thiên thư vẫn luôn đi theo cậu nửa ngày biến mất.

Cậu thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng đi rửa mặt thay quần áo, bò lên trên giường.

Khi nằm trên ván giường cứng nhắc, như thường lệ, cậu lại ho khan một trận.

Chờ ho khan ngừng lại, khi sắp ngủ, cậu không khỏi nghĩ, ngày mai Thiên thư còn có xuất hiện không.

Cậu cũng không biết bản thân có muốn nhìn thấy Thiên thư lại hay không.

Cả hoàng cung nay có thể quên đi sự tồn tại của cậu, cậu cũng hy vọng người khác quên đi, bởi vì nhớ đến cậu thì người khác cũng chỉ mang đến cho cậu sự tổn thương, tựa như Ngũ hoàng tử Úc Siêu.

Cậu muốn thật yên lặng lớn lên trong cái tiểu viện này, chính cậu biết trồng rau, có thể đọc sách, không gặp phụ hoàng cũng được, không có bằng hữu cũng không sao cả.

Cậu bé Úc xoay người, hơi kéo tấm thảm mỏng che khuất hơn nửa phần khuôn mặt, lúc này mới ngủ.

Ngày hôm sau đúng giờ tỉnh lại, Thiên thư không có xuất hiện.

Chờ cậu đọc sách xong ăn cơm xong, Thiên thư vẫn như cũ không xuất hiện.

Úc Ninh nhìn khắp nơi một vòng, lại quay về trước án thư nơi Thiên thư xuất hiện lúc đầu, cũng không thấy.

Cậu thiếu niên đứng trước án thư chốc lát, mang theo thùng nước nhỏ đi tưới nước cho hoa và rau xanh trong viện.

Những việc này cậu đều làm theo thói quen.

Trong viện chỉ có hai người cậu cùng ma ma, ma ma lớn tuổi, đi đứng không nhanh nhẹn, mắt còn có chút mờ, từ năm trước Úc Ninh đã bắt đầu không cho bà làm việc.

Cậu sợ ma ma xảy ra chuyện.

Lúc này mặt trời đã treo lên cao, Úc Ninh ngẩng đầu nhìn trời, suy nghĩ hôm nay có nên phơi sách hay không, lúc cúi đầu thấy được quyển Thiên thư quen thuộc.

【 Công chúa Bích Sa: Nhóc con, ma mi đến rồi! 】

【 Công chúa Bích Sa: Nhóc con, con còn nhớ rõ ma mi sao? Ma mi là người thứ đầu tiên nói chuyện cùng con đó! 】

Úc Ninh nhìn thoáng qua Thiên thư rồi dời mắt đi, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc, "Nhớ rõ."

Qua một hồi lâu, không nhịn được lại nhìn về phía Thiên thư, khuôn mặt nhỏ nhắn được che nửa trong nắng sớm, nói: "Thì ra ma mi là công chúa."

【 Công chúa Bích Sa: A a a a quá đáng yêu! 】

【 Công chúa Bích Sa: Nhóc con đang xấu hổ sao? 】

【 Công chúa Bích Sa: Ma mi là công chúa của tinh cầu Bích Sa nha, ma mi vô cùng lợi hại! 】

Tinh cầu Bích Sa ?

Úc Ninh chưa bao giờ nghe nói đến địa phương này, nhưng cậu không biểu hiện ra ngoài.

Cậu nói: "Ta không xấu hổ, ta đang tưới hoa."

【 Là công chúa Sư Manh sao? Tui đang cùng công chúa nuôi nhóc con! 】

【 Tui đã nói tại sao không hiện tên của tui, hóa ra là tui không xứng. 】

【 Chào buổi sáng, nhóc con, hoa này thật là xinh đẹp. 】

【 Thật sự rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy hoa! 】

【 Nhưng không đẹp bằng nhóc con ! 】

【 Nhưng không đẹp bằng nhóc con +1! 】

【 Nhưng......】

......

Úc Ninh xách theo thùng nước nhỏ, thính tai đỏ bừng.

Sau một lúc lâu, trên khuôn mặt nhỏ của cậu nói: "Không được vô lễ."

Chương 4: Nhóc con ngồi xổm góc tường

Trò chơi đã đến giờ, các người chơi lục tục online.

Tối hôm qua có người đăng ảnh chụp Úc Ninh lên Tinh Võng của tinh cầu Bích Sa, nháy mắt tóm được trái tim của một đám tinh dân.

Có streamer bắt đầu phát sóng trò chơi này, người xem trong phòng livestream hoàn toàn rơi vào tay giặc, bọn họ không có vé thử nghiệm, vừa sáng sớm đã thúc giục streamer nhanh chóng đăng nhập vào trò chơi để lên phát sóng.

Người chơi online vượt qua một ngàn người, ngoài ra còn có một đám người xem livestream trò chơi.

Khi xu hướng phục cổ trở nên thịnh hành, mỗi người đều nhớ mọi thứ về hành tinh quê nhà giữa các vì sao trong giấc mơ của mình, cái mặt nạ mã hạt vi lượng mới nhất rà quét hình nhóc con ra điểm tối đa, như thể cậu được sinh ra với sự mềm mại trong giấc mơ đẹp đó, đã dẫm vào thẩm mỹ của mỗi người dân Tinh tế từng cái một đến mức chân thực.

Mọi người vừa thấy Úc Ninh đã bị vẻ đẹp xinh đẹp bạo kích, một làn sóng cuồng nhiệt của rắm cầu vồng lập tức đánh sâu vào hoàng cung, làm cho Úc Ninh chỉ biết lễ nghi bị trùng kính đến tay chân luống cuống.

Thấy khuôn mặt nhỏ của Úc Ninh nói "Không được vô lễ", họ lại bị vẻ mặt cute bắn hạ.

Màn đạn càng thêm điên cuồng, còn xuất hiện đáng sợ "Liếm liếm".

Biểu cảm trên mặt Úc Ninh càng thêm nghiêm túc, lại âm thầm quan sát đến lời nói xuất hiện nhanh hơn hôm qua trên Thiên thư, bỏ qua "Hun hun", "Dán dán", "Liếm liếm", "Xinh đẹp" chờ đợi, nắm bắt tin tức hữu dụng.

Đầu tiên, người lạnh lùng đêm hôm qua hẳn là không có ở đây.

Sau đó, bọn họ nói hoa đẹp, Úc Ninh cúi đầu nhìn hoa Sơn Chi trắng tinh xinh xắn, có chút nghi hoặc.

Ở sân của cậu đều là hoa cỏ bình thường thường dễ thấy nhất, không có chủng loại quý giá gì, bọn họ sao lại kích động như vậy?

Còn có người nói lần đầu tiên nhìn thấy hoa.

Úc Ninh cầm thùng nước nhỏ ở trong sân rồi đi một vòng, Thiên thư đi theo cậu, đảo qua mỗi chỗ hoa cỏ cây cối trong viện, khiến mỗi người dân Bích Sa ai ai cũng thỏa mãn.

Thực vật ở Tinh Tế khan hiếm, huống chi tinh cầu Bích Sa có hoàn cảnh khắc nghiệt, ở đây gần như không có thực vật nào có thể tồn tại bên ngoài tự nhiên, mỗi một cây thực vật đều là trân bảo.

Hôm nay có thể nhìn thấy những cây này, so với rất nhiều người khác có khi cả đời nhìn thấy còn không nhiều bằng.

Thực vật ở Tinh Tế khó nuôi sống, những người có thể nuôi sống thực vật đều là đại sư có địa vị rất cao ở Tinh Tế, thấy Úc Ninh có thể nuôi sống nhiều hoa cỏ như vậy, nuôi còn được tốt hơn so với đại sư thực vật, màn đạn lại là một màn rắm cầu vồng.

【 Nhóc con có thể nuôi sống nhiều hoa cỏ như vậy, quá ư là tuyệt! 】

【 Công chúa Bích Sa: Chỗ nhóc con vừa rồi đứng đã tưới nước qua rồi, quay lại là để cho chúng ta nhìn xem sao? Hu hu nhóc con cũng thật là tri kỷ. 】

【 Cả hoa mà nhóc con cũng biết nuôi, quá tuyệt! 】

Úc Ninh: "......"

Úc Ninh bị khen đến ngơ cả mặt, cậu khẽ nhấp môi dưới, thẳng thắn mà nói: "Trồng hoa rất đơn giản."

Không hề nghi ngờ lại thu hoạch một đống rắm cầu vòng không thể chống đỡ được.

Úc Ninh dứt khoát không nói nữa.

Sau khi cậu buông thùng nước, lấy ra kéo cắt tỉa cành hoa, "Răng rắc răng rắc" cắt nát trái tim người chơi.

Úc Ninh không thấy Thiên thư, cắt xong một cây mới phát hiện, trên Thiên thư rất nhiều người kêu "Không cần", còn có người nói nàng đau lòng đến khóc.

Úc Ninh: "......?"

"Cắt tỉa cành hoa, hoa mới có thể càng phát triển tốt."

【 A hóa ra là như vậy, chúng ta bảo vệ còn không kịp, căn bản không nỡ cắt. 】

【 Đây chính là "Chết rồi tái sinh" trong truyền thuyết ư? 】

【 Cắt đi cắt đi, vậy mà tui có thể từ cắt cành hoa bên trong đạt được một loại cảm giác sảng khoái không tên, dục vọng phá hư vật phẩm trân quý? 】

【 Công chúa Bích Sa: Phía trên đã bị ta tố báo, không được phép dạy hư nhóc con! 】

【 Không được phép dạy hư nhóc con! 】

Úc Ninh lập tức buông kéo xuống.

Chờ buổi tối lại cắt vậy......

Rửa tay sạch sẽ, Úc Ninh ngồi trên chiếc ghế gỗ nghỉ ngơi một lát.

Thân thể cậu yếu ớt, luôn là như vậy, bộn rộn một lát liền phải nghỉ ngơi một hồi, bằng không chịu không nổi dễ dàng thở gấp.

Cậu tập mãi thành thói quen, an tĩnh ngồi trên chiếc ghế nghỉ ngơi, nhưng các người chơi nhìn đến trong lòng lại có chút không thoải mái.

【 Có phải nhóc con không vui hay không? 】

【 Nhóc con nhỏ như vậy, là độ tuổi thích chơi nha, nhóc con đi ra ngoài tìm bạn bè chơi đi. 】

【 Ối ối ối không biết vì sao có chút đau lòng. 】

Đúng lúc này, trò chơi xuất hiện nhiệm vụ đầu tiên.

【 Nhóc con trưởng thành yêu cầu bạn chơi cùng, xin giúp nhóc con cô đơn tìm được người bạn đầu tiên ~】

【 Người đầu tiên? Nhóc con của chúng ta thế mà không có bạn bè? 】

【 Mau tìm bạn cho nhóc con! Khi còn nhỏ tôi cũng không có bạn bè, đặc biệt khổ sở hu hu hu 】

【 Nhóc con, chúng ta đi ra ngoài chơi đi! 】

Úc Ninh không biết vì sao người trên Thiên thư bắt đầu thúc giục cậu đi ra ngoài tìm bằng hữu, cậu không cần tìm bằng hữu, nhưng mà, hôm nay mùng mười tháng sáu, quả thật cậu muốn đi ra ngoài một chuyến.

"Lát nữa ta phải đi ra ngoài." Úc Ninh nhảy xuống ghế, tựa hồ có chút ngượng ngùng, "Ta phải lặng lẽ, lát nữa không thể nói chuyện."

【 Được, lặng lẽ nha ~】

【 Chúng ta cũng lặng lẽ nha~】

Úc Ninh do dự một hồi, cuối cùng vẫn về phòng thu thập một chút.

Cậu thay đổi một bộ áo ngoài sạch sẽ, quần áo không mới nhưng rất sạch sẽ, mặc lên người có chút nhỏ, là một bộ quần áo tốt nhất của cậu, một cái túi nhỏ khâu từ vải bố nghiêng nhảy ở trước người.

Các người chơi thấy cậu trịnh trọng như vậy, không khỏi mà tò mò cậu muốn đi làm gì.

Úc Ninh lần đầu tiên mang theo Thiên thư ra cửa.

Cậu rất ít ra cửa, một tháng cũng chỉ đi ra ngoài ba bốn lần, mỗi tháng mùng mười, hai mươi và ba mươi là nhất định phải đi ra.

Sân của cậu ở bên cạnh hoàng cung, nói chung ở nơi này cũng không phải quý nhân đắc thế gì, hẩm hiu cô quạnh, ngay cả thị vệ tuần tra cũng ít.

Chẳng qua, có một ngoại lệ.

Cậu thiếu niên an tĩnh đi qua con đường nhỏ bằng đá xanh thật dài, xuyên vào một mảnh rừng trúc, vịn vào bên một gốc cây trúc thở hổn hển mấy hơi, rồi tiếp tục đi về phía trước, cuối cùng dừng ở bên ngoài một cái sân cực kỳ to lớn, thuần thục tìm một góc tường mà ngồi xổm xuống.

【......】

【 Ngồi xổm, ngồi xổm góc tường? 】

【 Nhóc con đặc biệt chưng diện một phen, tới đây ngồi xổm ở góc tường? 】

【 A a a nhóc con ngồi xổm góc tường quá đáng yêu, 'trở tay nhét vào trong ổ chăn'! 】

Rừng trúc xanh um tươi tốt che lấp xuống, nhưng ngược lại rất khó phát hiện một đứa bé ngồi xổm ở góc tường.

Cậu ngồi xổm ở góc tường, trông càng thêm nhỏ thành một cục, mái tóc thật dài buông xuống ở sau lưng, lông mi bất an mà run rẩy, xấu hổ cúi thấp cái đầu nhỏ.

Đáng yêu đến nỗi tim Sư Manh mềm thành nước.

【 Công chúa Bích Sa: Không phải nói sẽ giữ im lặng rồi sao! 】

Màn đạn yên tĩnh lại.

Các người chơi thấy một màn như vậy cũng bị cute đến không chịu nổi, biết được lời nói vừa rồi làm nhóc con ngượng ngùng, thế là toàn bộ ngậm nhắm miệng lại.

Khi bọn họ yên tĩnh lại, nghe được âm thanh bên trong bức tường.

Thanh âm không lớn, nhưng bởi vì ở ngoài viện, tường cũng không cách âm, miễn cưỡng có thể nghe rõ.

Các người chơi nghĩ thầm, nhóc con thế mà là tới nghe góc tường?

Bọn họ không vạch trần, sợ nhóc con xấu hổ đến chui vào xuống đất, sôi nổi đánh giá xem bộ dạng nhỏ nhóc con nghe góc tường có vẻ mặt bát quái gì, vừa thấy liền sửng sốt.

Đứa bé ngồi xổm ở góc tường, từ trong túi vải bố kia lấy ra một quyển sách, lật đến một trang nào đó, một bên đọc sách một bên chăm chú lắng nghe.

Các người chơi cẩn thận lắng nghe âm thanh bên tường, quả thật giống như có người đang giảng bài.

Tức khắc, họ nói không được tư vị trong lòng gì.

Đứa bé thay quần áo tốt nhất của mình, lưng đeo túi vải nhỏ, một đường thở hổn hển rất nhiều lần, đi đường xa như vậy, tới nơi này trộm ngồi xổm ở góc tường, chỉ vì được nghe một chút người khác giảng bài.

【 Hu hu hu kỳ thật không ai có thể nhìn đến nhóc con, nhưng nhóc con vẫn mặc quần áo tốt nhất của mình tới. 】

【 Vì nhóc con có cảm giác nghi thức sao? 】

【 Là nhóc con tôn trọng giáo viên! 】

【 Khóc mất, về sau tôi sẽ không bao giờ trốn học nữa. 】

【 Nhóc con sao không mang bút nhỉ, nghe như vậy có thể nhớ kỹ sao? 】

【 Bút của nhóc con chỉ cần chấm cái nước mực đen kia, không có tiện mang theo. 】

【 Tại sao khu mua sắm còn không mở, mở nhanh lên chứ, phải mua bút mua quần áo cho nhóc con của tôi! 】

Rất nhiều mẹ ruột rơi giọt nước mắt đau lòng.

Nhóc con ngồi ở đó không thể động đậy không thể nói, nhưng bọn họ có thể mà.

Có người chơi điều khiển bản đồ, thấy được tình hình bên trong.

【 Có một đại mỹ nhân đang giảng bài cho tiểu shota ! 】

【 A tiểu shota thoạt nhìn rất đáng yêu rất quý khí, có cơ hội trở thành bạn bè không? 】

【 Công chúa Bích Sa: để cho ta nhìn xem, hay là đứa nhóc khi dễ nhóc con của ta hôm qua 】

【 Ai? Ai khi dễ nhóc con của tôi! 】

【 Công chúa Bích Sa: Không phải đứa nhóc này, nhóc con, vị tiểu ca ca này nhìn không tồi nha, con có thể thử làm bằng hữu với hắn? 】

Úc Ninh đang chăm chú nghe giảng, ngồi xổm lâu nên chân có chút tê, lúc cẩn thận di chuyển liếc thấy trên Thiên thư có rất nhiều người đề cử cậu làm bằng hữu với tiểu ca ca bên trong, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

Cậu không bị người trên Thiên thư dọa, lại bị người khác dùng một quả đào đánh bại.

Không biết từ nơi nào bay ra một quả đào, xuất kỳ bất ý mà đánh vào đầu gối cậu, thời điểm chân của cậu đang tê, cứ như vậy bị té ngã.

Các người chơi ngơ ngác.

Các người chơi nổi giận.

"Úc Ninh, có phải ngươi ở đó hay không? Lén lút như vậy không phải là muốn trộm đồ vật chứ!" Ngũ hoàng tử Úc Siêu xuất hiện ngày hôm qua chống hông ở bên ngoài hô to.

Úc Ninh bé nhỏ trốn ở một góc tường bị rừng trúc che lấp, bình thường là rất khó phát hiện, nhưng đó là khi Úc Ninh ở hoàng cung không có cảm giác tồn tại, điều kiện kiên quyết là không ai chú ý.

Nhưng gần nhất, Ngũ hoàng tử Úc Siêu nhìn chằm chằm cậu.

Ngày hôm qua gã bị Úc Ninh dọa chạy, sau khi trở về càng nghĩ càng không thích hợp, càng nghĩ càng mất mặt.

Mỗi tháng mùng mười, hai mươi và ba mươi ở Thái Học là ngày hưu mộc, hôm nay gã không cần đi Thái Học, tức giận quá lại tới tìm Úc Ninh. Không tìm được ở viện của cậu, một đường cùng thị vệ hỏi thăm tìm được tới đây.

Đây là ngoại viện Minh Phi, ai cũng biết ngày hưu mộc của tiểu bá vương trong cung sẽ đến chỗ Minh Phi nghe giảng, mà lúc này Úc Ninh ở chỗ này lén lút bị gã bắt vừa vặn, Ngũ hoàng tử Úc Siêu cực kỳ hưng phấn.

Nếu đắc tội với tiểu bá vương, Úc Ninh tuyệt đối không có quả ngọt để ăn.

Úc Ninh đương nhiên cũng biết điểm này, cậu vội thu hồi sách chạy ra bên ngoài.

Úc Siêu sao có thể để cho cậu chạy, phất tay để cho thái giám phía sau gã cùng thị vệ bất kể như thế nào đều phải ngăn cẳn Úc Ninh.

Động tĩnh lớn như vậy, người bên trong không có khả năng không biết.

Trước hết lao ra chính là một tiểu nam hài bảy tám tuổi, đứa nhóc thấy có thị vệ cầm đao muốn bắt người, ánh mắt sáng lên, hưng phấn mà cầm lấy cái nỏ nhỏ* của mình bắn về phía thị vệ kia.

*Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa

Thị vệ cầm đao là hù dọa người, nam hài muốn thử xem lực bắn nỏ mới của mình là thật.

Nam hài chính là tiểu bá vương Tứ hoàng tử trong cung, đứa nhóc cũng không phải là tiểu hoàng tử bình thường, binh khí nhỏ trên tay có vẻ nhìn nhỏ, lực sát thương đều là đánh thật.

Thị vệ vội vàng né tránh.

Thấy gã né tránh, tiểu bá vương bực mình, cầm cái nỏ trong tay mình ném hướng về phía thị vệ kia.

Cái nỏ vừa mới làm xong đã bị đập hư một góc nhỏ.

Bọn thị vệ tức khắc quỳ đầy đất.

Bên trong lại có một nam tử đi ra, y mặc áo bào trắng thật dài, trong tay cầm một quyển sách, mặt mày lãnh đạm.

"Bái kiến Minh Phi điện hạ."

Trong cung hậu phi thường xưng nương nương, chỉ vị nam phi được hoàng đế sủng ái này, đặc biệt xưng điện hạ.

Tầm mắt của y quét đến Úc Ninh bị thái giám xách theo trên người, "Chuyện gì xảy ra?"

Tiểu bá vương Tứ hoàng tử cũng nhìn về phía tiểu hài tử bị xách theo, đôi mắt lại sáng một chút.

【 Nhóc con, ngã xuống đất! 】

【 Nhóc con mau sờ chân ngã xuống đất! 】

【 Chờ chút, tại sao tui cảm giác được ánh mắt tiểu shota này nhìn nhóc con rất giống tui? 】

【 Ui, đại mỹ nhân thế mà là phi tử? Nam phi?! 】

【 Nhóc con, mau ngã xuống đất, sau đó khóc! 】

Một đám người trên Thiên thư bảo cậu ngã xuống đất, Úc Ninh không rõ nguyên do, nhưng cậu không nghĩ trêu chọc Tứ hoàng tử, lúc này lựa chọn tin tưởng người trên Thiên thư, khi bị thái giám buông xuống, chân quả thật có chút run, vì thế ỡm ờ mà ngã xuống trên mặt đất.

Tiểu nam hài nhỏ nhỏ gầy gầy, lại xinh đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, bắp chân mảnh khanh nhẹ nhàng run rẩy, đứng cũng không vững được, mềm mại mà ngã xuống trên phiến đá xanh.

Cậu ôm chặt sách trong ngực, ngón tay tái nhợt cuộn tròn ra vài sợi hoa văn màu xanh lơ, sốt ruột lại ho khan lên, khụ đến đuôi mắt phiếm hồng, thanh âm lại nho nhỏ, như là đang cố gắng nhẫn nại, nhìn qua nhỏ yếu, bất lực lại đáng thương.

Ngũ hoàng tử: "???"

---

ĐÃ BETA

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro