18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18: Ngôi nhà ấm áp 17 (Tranh tường và sự thật)

   Bóng tối trước mặt biến mất, tầm mắt Chu Diễn dần dần rõ ràng.

   Anh đứng trong một hành lang tối tăm, bức tranh 2 bên vách đá được khắc vô cùng tinh xảo.

   Từ sau khi Chu Diễn biến dị, thị lực rất tốt, trong bóng tối cũng có thể thấy rõ những thứ này.

   Nội dung trên vách đá, giống như đang giải thích lai lịch của thần miếu này.

   Ở tượng đá đầu tiên, một số người nguyên thủy mặc áo da thú trong một hang động bí ẩn, bụng đói kêu vang, tứ chi khô gầy, quỳ lạy cầu nguyện trước hang động.

   Chu Diễn tự lẩm bẩm: "Thì ra đã sớm phát hiện hang động này, bọn họ là tổ tiên của người thị trấn An Bách?"

   Anh tiếp tục đi về phía trước, nhìn thấy tượng đá thứ hai.

   Trong tượng đá thứ 2 miêu tả, mấy người nguyên thủy tương đối cao lớn dẫn tộc đàn đến sống trong hang động, bên ngoài toàn băng và tuyết, nhưng bọn họ vẫn chỉ mặc áo da thú mỏng manh.

   Nhiệt độ trong hang động này đúng là ấm hơn bên ngoài, những người nguyên thủy này lúc ấy trải qua một lần thời kỳ băng hà, khí hậu bên ngoài không thích hợp để họ sinh tồn nên mới phát triển tộc đàn trong hang động này.

   Nhìn đến đây, Chu Diễn không khỏi sinh ra một ý nghĩ kỳ quái, anh vẫn cho rằng phó bản này có thể chỉ là một phó bản hư cấu, nhưng trên vách đá này rõ ràng miêu tả ra thời kỳ băng hà...

   Anh có chút nghi ngờ có phải mình đang ở trong thế giới thực không?

   Nếu không, bản sao này cũng quá chân thực.

   Khi anh nhìn thấy tượng đá thứ 3, anh lập tức xua tan nghi ngờ trong lòng, bởi vì nội dung miêu tả trên đó vượt xa tưởng tượng của anh về hiện thực.

   Trên hình ảnh, người nguyên thủy mặc áo da thú dựa vào hang động ấm áp vượt qua khí hậu khắc nghiệt khó khăn, một người nguyên thủy thông minh tìm được một tảng đá lửa trong hang động, bọn họ học được cách nhóm lửa.

   Nhưng họ không có thức ăn, chỉ có thể phái những dũng sĩ mạnh mẽ ra ngoài tìm động vật chết vì lạnh, cuộc sống của họ rất khó khăn, có không ít người chết vì đói.

   Một số người lại bắt đầu quỳ xuống cầu nguyện xin hang động kỳ diệu này có thể giúp họ thêm lần nữa.

   Hành động của bọn họ đánh thức thần linh đang ngủ say trong động, Chu Diễn nhìn thấy một cái xúc tu thật lớn từ chỗ tối tăm sâu thẳm vươn ra, cuốn đi một người nguyên thủy.

   Những đồng bạn khác sau khi phát hiện xúc tu quỷ dị này, đều giơ vũ khí trong tay lên, kết bạn đi sâu vào hang động.

   Sau lưng Chu Diễn phát lạnh, dường như anh có thể đoán ra tượng đá kế tiếp sẽ miêu tả một ít sự thật khiến người ta khó có thể chấp nhận.

   Bức tượng đá thứ 4, các dũng sĩ cầm vũ khí tìm được hài cốt chỉ còn nửa trùng hóa, mà bên cạnh đống xương trắng là một đống vật thể hình dạng khó nói, giống như người điêu khắc này bị kích thích rất lớn, chỉ để lại vài vết xước rải rác.

   Trên xúc tu vươn ra đột nhiên mọc ra một cái cốc hút tròn, trên đó có rất nhiều con sâu béo tốt, hình dạng vặn vẹo quấn lấy nhau, có vài con thậm chí ngẩng cái đầu xấu xí lên, đôi mắt bé tí nguy hiểm nhìn chằm chằm vào những người nguyên thủy.

   Mấy vị dũng sĩ nguyên thủy buông vũ khí trong tay xuống, hai đầu gối quỳ xuống đất, thành kính nâng một đống sâu này, biểu cảm thỏa mãn ăn chúng nó, mấy con sâu dài nhỏ còn đong đưa trong miệng các dũng sĩ, giống như bị ăn không phải mình, mà là những con người này.

   Chu Diễn cảm thấy khí lạnh thấm đẫm toàn thân, những tổ tiên của thị trấn An Bách này đang bán đứng đồng bào của mình với một tà thần để đổi lấy thức ăn.

   Mà những con sâu này, có thể là ác mộng đời đời kiếp kiếp của cư dân thị trấn An Bách.

   Tượng đá thứ 5, cũng là bức cuối.

   Quần áo mọi người xảy ra biến hóa, xu hướng gần với thời Trung cổ, khi mặt trời nhô cao, cư dân thị trấn An Bách đều là người thường.

   Mà đến tối chỉ có ánh trăng, tất cả mọi người biến thành nửa người nửa trùng ăn mặc chỉnh tề, bọn họ quỳ gối trước thần miếu, một cô gái trong đó đứng lên, khuôn mặt mỉm cười vui vẻ, bước nhanh về phía hang động sâu thẳm.

   Đầu cô là côn trùng trong khi cơ thể cô là người.

   Các vị thần trong hang dường như rất hài lòng với lễ vật lần này, họ lại gửi nhiều côn trùng hơn.

   Lúc này Chu Diễn mới bừng tỉnh đại ngộ, thảo nào quản lý Harvey muốn bắt Wendy đến thần miếu, thì ra quái vật này rất thích tế phẩm có đầu trùng thân người.

   Vậy nên, dì Kaissy đã suy sụp đến mức bà nghĩ rằng con gái mình được sinh ra để hiến tế, vì vậy bà mới không cho Wendy ra khỏi nhà.

   Tầm mắt Chu Diễn đảo qua đám người kia, đột nhiên dừng lại, anh bất giác tới gần vách đá, ngón tay chỉ vào một người trong đó.

   Người đàn ông này mặc một chiếc áo choàng thời trung cổ, nhưng gã quá béo, dây thắt lưng buộc chặt để lại một dấu ấn sâu trên cơ thể anh ta.

   Là cảnh sát John!

   Trong lòng Chu Diễn nhấc lên sóng to gió lớn, cư dân trấn nhỏ này, lại sống từ thời viễn cổ cho đến bây giờ!

   Muốn chứng thực sự thật kinh người này, Chu Diễn lại bắt đầu tìm mấy tượng đá phía trước, quả nhiên, anh tìm thấy khuôn mặt của quản lý Harvey từ trong những dũng sĩ nuốt sâu.

   Bọn họ, đến cùng bọn họ đã sống bao lâu!

   Chu Diễn không khỏi lùi về phía sau vài bước, gót chân anh đá ngã một tảng đá, tảng đá lăn dọc theo sườn dốc, giống như đụng phải một thứ dễ vỡ, phát ra một tiếng giòn tan.

   Anh quay lại nhìn sâu hơn.

   Chu Diễn kinh hãi mở to hai mắt, cảnh tượng trong hang động. Khiến anh đã quen nhìn cảnh tượng khủng bố, da đầu cũng không khỏi tê dại.

   Đây là một hang động cực kỳ khổng lồ, nhờ cơn gió thổi qua mà xác định sâu trong hang động này có kết cấu cực kỳ phức tạp.

   Cột trụ không rõ hình dạng rủ xuống trên nóc hang động mọc ra hòn đá xấu xí giống như u thịt, bề ngoài hang động rộng lớn phủ kín xương trắng lít nha lít nhít, hình thù kỳ quái.

   Đây là lần đầu tiên anh ghét bản thân vì có tầm nhìn rõ ràng như vậy.

   Anh có thể thấy rõ phía trên một bộ xương mọc ra lông mày nhân loại, nhưng phía dưới của nó lại có xương bén nhọn như miệng côn trùng, trên xương còn lưu lại vết bẩn đỏ sậm, thậm chí Chu Diễn không dám tưởng tượng đó là thứ gì.

   Một con rết trăm chân cao to từ trong hang chui ra, diễu võ dương oai quơ hàm răng về phía kẻ xâm nhập.

   "Trông mày ngon lắm."

   Chu Diễn ôm đầu, nhíu mày, loáng thoáng có thể biết tiếng nói phát ra từ con rết.

   Đây là một phương thức giao tiếp đặc biệt, không phải thông qua âm thanh, mà là trong tiềm thức.

   Nó chỉ là một con côn trùng có thể tùy ý giẫm đạp, tay trái dị hóa côn trùng hơi run, giống như không thể chịu đựng việc bị côn trùng nhỏ yếu khinh thị.

   Giờ phút này, cái tiếng kỳ quái trời sinh giống như thủy triều vọt về phía anh, một loại cảm giác kỳ diệu khiến anh gần như thoát khỏi gông cùm xiềng xích vốn có của nhân loại, anh sinh ra lực áp chế bẩm sinh.

   Chu Diễn lại dùng giọng điệu ra lệnh nói với con rết: "Thắt nút."

   Con rết trăm chân nhận được mệnh lệnh của Chu Diễn, cả người nó trong nháy mắt cứng ngắc căng thẳng, lại run rẩy uốn lượn về phía trước, giống như có một cỗ lực không nhìn thấy bẻ cong nó, khiến nó ra sức chống cự.

   Nhưng thân thể nó vẫn bẻ thành một vòng tròn, cuối cùng hàm răng cứng rắn xuyên qua thân thể tròn trịa.

   Một cái nút chết do con rết tạo thành xuất hiện dưới chân Chu Diễn.

   Chu Diễn lại không rảnh bận tâm đến con rết nghe lời này, lúc này, trong đầu anh cuồn cuộn tuôn ra các loại âm thanh không rõ ý nghĩa——

   "Nó là ai?"

   "Sao lại đáng sợ như vậy."

   "Sợ."

   …

   Chu Diễn đã sớm bị phiền đến mức không thể làm gì, không nhịn được quát: "Im lặng!"

   Mọi âm thanh đều biến mất.

   Ngay cả con rết trăm chân muốn thoát khỏi trói buộc trên mặt đất cũng ngừng động tác.

   Chu Diễn không khỏi sờ về phía cái tay dị hóa kia, anh nhớ ra Wendy đã từng nói với mình, cô bé có thể ra lệnh với những côn trùng ở thư viện kia.

   Vậy thì những âm thanh ồn ào kia, đều do côn trùng trong hang động phát ra?

   Mình có thể khống chế côn trùng?

   Anh lại nhìn chằm chằm con rết bắt đầu giãy dụa kia thêm lần nữa, tiếp tục ra lệnh: "Dừng lại."

   Rết trăm chân lại cứng đờ.

   Anh giơ tay trái đã bị dị hóa của mình lên, mặc dù nói do mình chế tác, thế nhưng tất cả tạo hình đều được tham khảo từ con sâu xanh đen và Jessie đã bị dị hóa.

   Có thể khống chế những con côn trùng này, chắc hẳn không phải năng lực đặc thù của mình, mà là năng lực bẩm sinh của sinh vật sáng tạo. Trước đó trong nội dung cuộc nói chuyện giữa Harvey và John, đã để lộ chuyện con sâu kia do tà thần sinh ra. Nếu bị con sâu này ký sinh, sẽ biến thành thức ăn mà tà thần yêu thích nhất.

   Mà người bị ký sinh, trước mắt là Chu Diễn đang nhảy nhót tưng bừng.

   Bây giờ dị năng duy nhất anh có chỉ là "Tạo vật" thôi.

   Đoán vậy, năng lực khống chế côn trùng của Chu Diễn thật ra bắt nguồn từ con sâu màu xanh đen kia, hoặc đến từ sinh vật thần bí nào đó trong hang động.

   【Dị năng thiên phú —— Tạo vật】

   Chu Diễn mỉm cười, đây thật sự là một dị năng vô cùng thú vị, bây giờ anh hận không thể cầm thùng dụng cụ biến mình thành một con côn trùng dị hình.

   Rắc rắc. Rắc rắc.

   Trong động đột nhiên vang lên tiếng vang rất nhỏ, không phải tiếng côn trùng phát ra.

   Thính giác cực kỳ nhạy bén khiến Chu Diễn phát hiện ở rất xa hang động có một người đang dần đi về phía mình, tiếng bước chân này là tiếng giẫm nát xương cốt mới có thể phát ra.

   Bước chân của người nọ rất khẽ, không gây tiếng động mạnh, ở hoàn cảnh giống như địa ngục này. Lộ ra vài phần tản bộ nhàn nhã, tựa như dạo bước trong một vườn hoa, hoa mỹ bình thường.

   Sẽ là ai đây?

   Chu Diễn nhắm mắt lại, dần dần anh bắt được tin tức đến từ gió ấm thổi sâu trong hang động này, lúc này xúc giác của anh sinh ra tác dụng cực lớn, anh có thể cảm nhận cơn gió kia thổi qua thân thể một người. Thông qua miêu tả của gió, trong đầu anh từ từ hiện ra hình thể người nọ, dáng dấp ả không cao. Thân hình thon thả, bước đi nhẹ nhàng, chắc hẳn là một cô gái.

   Vivian à? Hay dì Kaissy?

   Chu Diễn nhớ đến cảnh tượng cuộc diễu hành vào tối qua, lúc ấy Vivian cũng đi theo phía sau bọn họ, ả đã nhận ra bí mật gì, mới có thể đi theo nhóm diễu hành?

   Nếu là dì Kaissy, tại sao dì ấy không về nhà với Wendy?

   Chu Diễn muốn sử dụng khứu giác phân biệt mùi máu tươi Vivian mang trên người, nhưng trong hang này chứa toàn mùi lạ khó ngửi, bây giờ khứu giác của anh cũng không nhạy.

   Chu Diễn bị sặc đến ho khan, nghe thấy tiếng bước chân kia càng ngày càng gần, anh vội vàng trốn sau một cây cột đá. Trước hết quan sát xem là địch hay bạn rồi tính tiếp.

   "Ha ha, ngươi không trốn thoát đâu," Giọng nữ thanh lệ lại lười biếng vang lên ở phía xa, phiêu phiêu mờ ảo truyền vào tai Chu Diễn, "Ngươi lừa ta đến đây, vì muốn lợi dụng sâu trong động kia giết chết ta?"

   Vivian mặc bộ quần áo dệt từ vải thô, từ trong hang sâu bước ra. Ả cũng mặc bộ quần áo của người dân thị trấn An Bách, đem mái tóc màu nâu đỏ chải thành hai cái bím tóc quai chèo, thẳng rủ xuống ở hai bên bả vai.

   Đầu lưỡi đỏ tươi của ả liếm qua bờ môi khô nứt, vươn ra một cánh tay gãy máu tươi đầm đìa, nhe răng cười nói: "Thôi Dịch Thần, ngày này sang năm sẽ là ngày giỗ của ngươi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro