Chương 23: Lớp Lại Có Học Sinh Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đọc chùa không vui, chúng ta không nên đọc chùa

____Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________

"Úi, lại dậy trễ nữa rồi." Renji lồm cồm bò từ trên đất dậy, phủi phủi lớp bụi vô hình trên chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi của Haruchiyo. Việc một mình ở nhà khiến cho nó lúc nào cũng ngủ quên quá giấc, thật may mắn là hôm nay nó không phải đi học nên không lo đi muộn...

Hôm nay là thứ mấy rồi?

Nó từ từ mở điện thoại ra để xem lịch, việc nghỉ một tuần đã khiến cho nó mất luôn khái niệm về thứ ngày tháng rồi.

Ồ, hôm nay là thứ hai...

Thứ hai hả?

Renji nhảy cẫng lên, chạy ù đi vệ sinh cá nhân và thay đồ. Dù rằng đi học chỉ để kiếm cái bằng tốt nghiệp cấp hai, nhưng một khi đã thực sự tham gia vào lớp học rồi thì nó sẽ rất nghiêm túc. Ít nhất là sẽ không trốn học thường xuyên.

"Chào buổi sáng Ren-nii." Một âm thanh nữ tính vang lên từ phía phòng bếp khi nó chạy xuống tầng một. Cô em út xinh đẹp của nhà Sano, Emma Sano đang đứng ngồi ăn bữa sáng của mình, phía đối diện còn đang để một đĩa bánh mì nướng bốc khói nghi ngút. Không cần nói cũng biết là chuẩn bị cho người anh trai vừa mới ngủ dậy trễ kia. 

"Emma! Em về từ lúc nào vậy?" Nhìn thấy em gái cưng của mình, Ren lập tức bỏ chuyện đang muộn sang một bên, tiến lại ôm em một cái đã, "Chán quá, hôm nay anh phải đi học rồi."

"Em về rồi đi luôn ấy mà." Emma nở nụ cười rạng rỡ giống hệt như Ren, nhìn vào là biết ngay hai người chính là anh em, hoặc chị em, "Tại em sợ anh ở nhà một mình lại bỏ bữa nên chạy sang nấu bữa sáng cho anh."

"Yêu Emma quá đi à." Nó khúc khích cười, hôn nhẹ lên má em gái một cái như hồi nhỏ rồi cầm chiếc bánh nướng lên ăn, "Vậy nhé, anh đi học đây, muộn mất rồi."

"Vâng, chạy chậm thôi nhé, không là nghẹn đấy!" Emma nhắc nhở, nói không thừa chứ có lần anh tư của cô nghẹn vì vừa chạy vừa ăn rồi đấy, "Nếu anh ra có gặp Hina-chan thì bảo cô ấy đợi em một lát nhé."

"Được rồi!" Xỏ giày đã xong, Renji xách cặp rời khỏi nhà. Vừa ra khỏi cửa là thấy Tachibana Hinata-chan, người thương của em gái nó đang đứng đợi bên ngoài. Đưa tay lên vẫy chào nàng, "Chào buổi sáng Hina-chan, Emma ở bên trong ấy, em đợi con bé một chút nhé."

"Vâng ạ." Hinata gật đầu chào anh vợ tương lai, sau đó lại tiếp tục đứng đợi cô người yêu. Trong khi đó thì Renji bắt đầu sử dụng tốc độ tối đa của chiếc xe mà Shinichirou truyền lại cho để đến trường. 

Bình thường thì nó sẽ được xe chở đi, nhưng mà hôm nay đổi gió lôi 'bé yêu' ra đi thử vậy. Hi vọng là lát nữa nó sẽ tìm được chỗ đậu xe.

__________Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________________

"Lớp 3-E...ở trên đỉnh núi kia sao?"

"Chết tiệt, sao chúng dám bắt Juudaime phải đi lên tận đó để học cơ chứ!"

"Thôi mà thôi mà Hayato."

"Tớ không sao đâu Hayato. Dù sao cũng là nơi sẽ thực hiện ám sát mà, đâu thể cứ để ở cơ sở chính được."

"Nếu mà Juudaime đã nói vậy."

Nhóm ba nam sinh vừa trò chuyện vừa leo lên con đường dẫn đến lớp 3-E. Một cậu thì có mái tóc đen ngắn và một chiều cao khá đáng nể so với một học sinh cấp hai bình thường. Một cậu khác thì dường như là người nước ngoài với mái tóc màu bạch kim cùng đôi mắt màu lục bảo hiếm có. Người còn lại thì nhỏ con hơn so với hai người kia, đôi mắt nâu và mái tóc cùng màu không theo định luật vạn vật hấp dẫn thông thường. 

Họ đang đi thì chợt nghe thấy một tiếng sột soạt bên ven đường. Ngay lập tức, hai người cao lớn hơn đứng chắn trước người nhỏ nhất. Thái độ nghiêm túc như thể sắp bước vào một trận chiến cam go nào đó. Nhưng người bước ra lại chỉ là một cậu thiếu niên có ngoại hình giống con gái và nhìn cực kỳ vô hại.

Thậm chí, họ còn từng gặp cậu trai này một lần rồi cơ.

"Chào buổi sáng?" Ren nghiêng đầu, giơ tay lên chào hỏi. Nó cứ tưởng đến cái giờ này rồi thì con đường này chỉ có mỗi mình nó thôi cơ chứ? Bọn cơ sở chính có bao giờ rảnh nợ mà vác xác lên cơ sở phụ đâu? "Mấy cậu là học sinh mới hả?"

Hình như hôm qua Karasuma-sensei có gửi mail nói là sẽ có học sinh mới chuyển đến lớp 3-E.

"À ừ, bọn tớ sẽ chuyển đến bắt đầu từ ngày hôm nay," Cậu trai có mái tóc nâu nở một nụ cười dịu dàng, "Tớ là Sawada Tsunayoshi. Còn đây là Gokudera Hayato và Yamamoto Takeshi." Vừa nói cậu vừa đưa tay lên chỉ cho Renji biết.

Người ta đã lịch sự giới thiệu tên rồi thì nó cũng nên giới thiệu lại nhỉ, "Rất vui được làm quen, mình là Sano Renji." Nếu nó nhớ không nhầm thì Haru-chan đã từng nói ba người này thuộc thế giới bên kia, và thậm chí còn đủ quyền lực để có thể ngồi cùng bàn với Phạm Thiên, vậy thì chắc chắn sẽ không đơn giản rồi. 

Xem ra cuộc ám sát Koro-sensei lại sắp có thêm một số gia vị mới lạ rồi.

Nở một nụ cười vô hại, nhưng mà lại đậm chất muốn hóng biến, Renji vui vẻ nói với ba người bạn mới, "Hay đi cùng đến lớp luôn đi." Tsunayoshi gật đầu đồng ý, hai người còn lại thì bày tỏ cậu bạn đứng đầu muốn thế nào thì họ sẽ theo như vậy.

"Sano-san, sao bây giờ cậu vẫn còn ở ngoài này vậy? Tớ tưởng bây giờ đã đến giờ vào lớp rồi?" Đi mãi mà im lặng thì cũng chán, nên Tsunayoshi quyết định gợi chuyện để nói. Và chủ đề gần đây nhất thì có lẽ là việc dù bây giờ đã vào tiết hai rồi mà Sano Renji, một học sinh của lớp, vẫn đang lang thang bên ngoài.

"Trước tiên, cứ gọi mình là Renji, hoặc Ren tùy thích," Nó giơ một ngón ra, sau đó lại tiếp thêm một ngón nữa, "Còn thứ hai, tất nhiên là do mình đi muộn rồi." 

Tsunayoshi đang định nói gì đó thì một tiếng động đã cắt đứt cuộc nói chuyện. 

"Cái này!" 

Âm thanh như tiếng xả súng vang lên rất gần, vậy thì chỉ còn một chỗ duy nhất thôi!

"Có lẽ chúng ta phải tăng tốc độ rồi." Tốc độ là một trong những sở trường của cặp sinh đôi nhà Sano. Nhưng nếu công bằng mà nói thì Ren sẽ nhanh hơn Mikey một chút, bù lại thì khả năng đánh đấm của nó không thể sánh bằng với người anh sinh đôi. Cũng chính vì điều đó mà chẳng bao giờ Ren có thể chiến thắng được anh.

Ren đặt niềm tin, nếu như họ đã có thể ngồi xuống và nói chuyện được với Vua, anh trai của nó thì chắc chắn họ cũng có thể theo kịp nó. Và thậm chí còn vượt qua mong đợi của nó, ba người này bắt kịp, đôi lúc còn nhanh hơn tốc độ hiện tại của nó.

Lần này mọi người kiếm được đối tác có vẻ hay ho đấy Phạm Thiên.

"Có chuyện gì vậy?" 

Dưới sàn nhà la liệt những viên đạn BB Anti-koro, thầy giáo chủ nhiệm cầm phấn giảng dạy, bạn học thì khó chịu nhìn về phía cuối lớp, nơi có một cái cỗ máy kỳ lạ gì đó đang chĩa súng lên bục giảng. Không cần nói cũng biết thứ tạo ra tiếng xả súng chính là cái cỗ máy kia.

"Cái quần què gì kia vậy?" 

____Fic chỉ được đăng tải duy nhất bởi _Arnt_ trên W@ttp@d__________

Cmt cho toi zui đi mấy pồ =33333

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro