Bắt đầu-6: Hổ Mang và Sơn Ca.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay tại thời điểm Norah dừng lại, một thanh âm bén nhọn chợt vang lên:

"Ha ha, không thấy đi ra, đúng là vẫn sắc bén như như nào nhỉ?" Một cậu trai trên mặt mang theo tươi cười khinh miệt, chậm rãi đi ra từ phía sau em ra, ở phía sau hắn, còn có bốn năm thiếu niên.

Nhìn thấy thế trận thế này, em cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Tổng cộng sáu người.

"Các ngươi muốn gì?" Trong lời nói mang theo một tia tức giận.

"Chị của mày thật uy phong a, đánh đập Chika của tụi tao hộc máu, xương sườn gẫy mất hai chiếc."

"Lò nhà mày thực có năng lực, nói muốn giẫm đạp tụi tao xuống dưới lòng bàn chân đi, hôm nay tao thật muốn nhìn, mày làm cách nào nào giẫm đạp tao!" Endo sắc mặt dữ tợn nói.

"Vậy mày muốn thế nào?"

"Tao muốn thế nào?" Endo thoáng sửng sốt, ngay sau đó cười ha hả: "Con mẹ nó mày còn hỏi tao muốn thế nào!"

Vài tên hắn mang đến cũng cười như được mùa, ở trong mắt bọn họ, Norah không khác một tên ngốc, đã đến lúc này rồi còn hỏi bọn hắn rốt cuộc muốn thế nào, thật sự là thần đằng.

Phải hiểu, lực công kích mạnh nhất của Norah đã có trình độ cứng cỏi không dưới sắt thép. Em mắt không chớp nhìn chằm chằm ngực Endo, nhẹ nhàng chuyển mình, ra quyền.

Chỉ nghe một tiếng trầm đục, Endo hộc máu bay ngược ra ngoài, căn bản không chống lại được một quyền của em. Lực lượng lớn, tốc độ thường nhanh đến chóng mặt, chiến đấu tự nhiên có ưu thế.

Trong mắt Norah, Endo giống như một con chuột chết ngã trên mặt đất, mọi người vây xem giật mình nói không nên lời.

Đúng lúc Endo định phản đòn, một giọng nữ lo lắng không nhanh không chậm, mềm nhẹ truyền đến: "Norah!"

Norah theo tiếng nhìn lại, vừa nhìn, em nhất thời ngây ngẩn cả người, cô vừa tới kia người mặc một bộ váy trắng, một đầu tóc mềm mại tùy ý buộc lại, thoạt nhìn có một phần vẻ đẹp mát mẻ nhẹ nhàng như tiên, quá đẹp!

Khi tên Endo thấy vậy, hắn ta lập tức vung nắm đấm đấm Y/n. Cô nhìn thẳng, nhẹ nhàng chụp được nấm đấm đó bằng bàn tay của mình.

Rắc!

Có tiếng xương gãy vang lên.

Hắn ôm cánh tay của mình, ngã xuống rên rỉ trong đau đớn. Đồng tử Endo đột nhiên co rút lại, một cảm giác sởn tóc gáy tự nhiên dâng lên.

Ánh mắt mọi người đờ đẫn, toàn thân run rẩy.

Đúng là một con đàn bà khủng khiếp!

Đám thiếu niên đi theo nghiến chặt khớp hàm, mặc dù toàn thân toát mồ hôi lạnh nhưng cũng không dám phát ra một tiếng động nào, trong mắt chỉ tràn đầy oán hận.

Sau khi kéo Norah chạy đi, ánh mắt nhìn về phía em ta lại trở nên ôn hòa: "Đừng sợ, chỉ cần có chị ở đây, ở đây không ai dám động vào em!"

Vừa nghe cô nói xong, Norah liền cảm thấy trong lòng đau nhói. Sẽ tốt biết bao nếu em mới là người nói những điều như thế này với chị gái mình.

Đáng tiếc.

Đêm mưa ấy, cô chật vật bỏ chạy.

Em cảm thấy chua xót, vành mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Tuy nhiên, em buộc mình phải nuốt nước mắt vào trong. Sau đêm mưa mà chị em bỏ đi, em ta đã tự dặn lòng mình không được rơi nước mắt nữa.

Một bàn tay trắng nõn thận trọng duỗi tới.

Cô nhẹ nhàng tiến đến gần em với vẻ mặt đầy lo lắng, nhỏ giọng nói: "Em không cần phải giúp họ đâu, chị nói giúp em..."

Norah cười thản nhiên, "Chị, em muốn được sát cánh cùng chị."

Em có thể quan sát được cô lo lắng cho em ta đến đổ mồ hôi đầm đìa, sắc mặt em nhăn nhó vì đau đớn, trong lòng lại càng vặn vẹo hơn.

"Đi về đi em.."

Dù có vẻ là viễn cảnh chị chị em em yêu thương nhau nhưng khí thế của hai người tụ lại như một cơn bão, mãnh liệt lao về phía trước, khiến người ngoài không dám lại gần.

Tình yêu ngọt ngào cũng chỉ là một sợi dây thừng làm ta đau khổ.

"Nếu chị không về, em cũng không ở lại làm gì." Em nắm lấy tay cô, ánh mắt nhớm nháp đen tối.

"Nhưng tài sản thừa kế đều thuộc về em, em không về thì biết làm sao..?"

Norah cứ đứng yên đó, nắm tay thật chặt, một làn không khí lạnh lẽo bao trùm toàn thân em từ đầu đến thân, chạy dọc theo cột sống.

"Chi bằng chị chọn đi?" Sắc mặt của em âm u vô cùng đáng sợ, toàn thân tỏa ra khí tức lạnh như băng, dường như đến không khí cũng có thể làm cho đông lại. "Tập đoàn lâu đời của nhà mình, hay là các đám du côn nhảm nhí này."

"Em chán cái cảnh bị chị vứt bỏ rồi." Norah nặn ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc. "Chị chọn đi."

Có những cuộc gặp gỡ, phải đến khi vĩnh viễn chia xa mới biết đó là cuộc gặp gỡ cuối cùng. Có những yêu thương chưa kịp tỏ bày, có những lỗi lầm chưa kịp tha thứ. Chỉ trong một khoảnh khắc bất trắc bất ngờ của số phận, cơ hội gặp lại một người đã là điều không thể nào chạm tới.

Em và cô, người thì bao dung tựa biển hồ, người thì hẹp hòi đến mức không thở được.

Y/n là một người tốt, cả người toát ra khí chất của một chính nhân quân tử, cô dịu dàng xoa đầu em, nói: "Có thể...Có thể đợi tới lúc Sakura được hạnh phúc không?"

"Chỉ cần chị cảm thấy Sakura đã đủ hạnh phúc, chị sẽ lập tức quay về!" Cô nghẹn ngào.

Norah, con người này chỉ có thể nói không nên đánh giá qua vẻ bề ngoài, bên dưới khuôn mặt đẹp trai đó ẩn giấu một trái tim vô cùng đen tối.

"Được." Em nghĩ gì đó rồi đồng ý. "Với một điều kiện..."

"Ừm."

"Em sẽ xoá hết toàn bộ ký ức của chị sau khi chị quay về."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro