Chương 91: Quỷ kế trùng trùng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhạc Thiên Tuyết đã nói: "Ta không xem cái này, ta đi trước thì hơn."

Ngọc Cô Hàn liền tranh thủ níu Nhạc Thiên Tuyết lại,: "Thiên Tuyết, khoan đi đã, nàng vẫn còn chưa xem làm sao lại biết không thích."

Trong phòng có chút âm u, hơn nữa Nhạc Thiên Tuyết cũng cảm giác tay mình bị NGọc Cô Hàn kéo lại có cảm giác giống như bị điện giật!

Nàng thần sắc cả kinh, liền kéo tay mình lại.

Ngọc Cô Hàn con mắt chợt lóe lên một tia nhàn nhạt, hắn nhẹ giọng cười, đem Nhạc Thiên Tuyết đè xuống để nàng tiếp tục ngồi.

Nhạc Thiên Tuyết nắm tay của mình, có chút phản ứng ứng không kịp.

Vì sao hôm nay nàng động vào Ngọc Cô Hàn lại có phản ứng này, thật là kì quái.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy không nên ở lại.

Hiện tại Ngọc Cô Hàn là có điểm dọa người, có lẽ nên đề phòng một chút mới được.

Nhưng khi nàng muốn đứng lên, lại phát hiện mình tựa như không muốn rời khỏi Ngọc Cô Hàn, thân thể không phải do chính mình khống chế.

Giống như Ngọc Cô Hàn có mị lực gì đó, một mực hấp dẫn nàng.

Nhạc Thiên Tuyết vội vàng xuất ra ngân châm, tự đâm chính mình, bị đau, thần trí thanh tỉnh rất nhiều, thân thể cũng hơi có chút khí lực.

Đây không phải là trúng độc, nhưng mà nàng lại cảm nhận được khát vọng trong thân thể, cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.

Nhạc Thiên Tuyết chợt nhớ tới Viên công tử!

Nguy rồi, cư nhiên lại có thể quên mất một kẻ như vậy!

Nhạc Thiên Tuyết lập tức đứng lên, nhưng hai chân nhoáng một cái, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, may mắn chống được vào bàn,

Ngọc Cô Hàn vội hỏi nàng, "Thiên Tuyết, nàng định làm gì vậy? Vội vàng như vậy, có phải thân thể không thoải mái hay không?"

Nhạc Thiên Tuyết không muốn tiếp cận Ngọc Cô Hàn, nhưng Ngọc Cô Hàn lại cứ sát tới. Hắn càng tới gần, thân thể nàng càng muốn dựa sát vào hắn.

Nhạc Thiên Tuyết thầm kêu một tiếng không ổn. Nàng lại không biết trên người bị hạ cổ trùng gì? Ở chỗ nào? Nàng thật sự cảm thấy có chút bất lực.

Nàng lui về phía sau một bước, "Thái Tử, ngươi đừng tới đây."

Nhạc Thiên Tuyết cầm trong tay mấy cây ngân châm, đây là lấy ra để bảo vệ tính mạng, nếu Ngọc Cô Hàn thật sự muốn làm loạn với nàng, nàng cũng dám giết hắn!

Ngọc Cô Hàn khẽ cười một tiếng, "Thiên Tuyết, ngươi không thoải mái, Bổn cung tới đỡ ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng suy nghĩ nhiều."

Nhạc Thiên Tuyết nhíu mày, ý thức có chút mơ hồ.

Người trước mắt, có chút mơ hồ, nàng mở trừng hai mắt, lại nhìn thấy bộ dạng Chiến liên Thành cùng sắc mặt khó đăm đăm hiện nên.

Nàng thở gấp ra một hơi, thân thể hình như là bị người ta khống chế, chính nàng tự tiến gần tới chỗ Ngọc Cô Hàn!

Ngọc Cô Hàn mỉm cười, tâm tình vui mừng.

Nhìn thấy bộ dạng Nhạc Thiên Tuyết như vậy như là nhìn thấy chuyện vui. Nhạc Thiên Tuyết tướng mạo vốn không kém, gần đây khí chất của nàng lại tăng lên, càng làm cho người khác mê muội.

Hắn muốn lấy được nữ nhân, hôm nay rút cuộc lấy được rồi, người bên ngoài căn bản không biết hắn đã phải đợi bao nhiêu năm!

Hắn cũng bước nhanh về phía trước, bởi vì trên người hắn có một con Công Trùng, mặc dù sẽ hấp dẫn Mẫu Trùng, bất quá hắn vẫn có dục vọng.

Chẳng qua là Nhạc Thiên Tuyết hít phải huân hương, cho nên bị nghiêm trọng hơn một chút.

Ngọc Cô Hàn liền tranh thủ ôm lấy nàng, gian phòng kia đã được chuẩn bị tốt làm nơi nghỉ ngơi , cái giường êm ấm cũng giộng vô cùng.

Hắn có chút khô nóng, kéo cổ áo thóang một chút, khóe miệng đã hiện lên nụ cười.

Nhạc Thiên Tuyết mơ mơ màng màng, nàng nhìn thấy người trước mặt hình như là Chiến Liên Thành, đối mặt Chiến Liên Thành, nàng hiện tại không muốn làm tổn thương hắn, ngân châm trong tay sớm không biết đã rơi ở chỗ nào rồi.

Mẫu Trùng trong cơ thể nàng đã sớm phát huy tác dụng, thanh âm cũng trở nên mềm nhũn, "Ngươi muốn..muốn làm gì?"

Ngọc Cô Hàn cũng thanh tỉnh lý trí, để bảo đảm chính mình không nhầm lẫn, liền đưa tay giật áo ngoài của Nhạc Thiên Tuyết, quả nhiên nhìn thấy ấn ký trên vai phải của nàng.

Hắn chậm rãi nói: "Thiên Tuyết, Bổn cung lúc tám tuổi đã nhìn thấy thứ này trên người ngươi, khi đó Bổn cung đã nghĩ sau này sẽ lấy ngươi. Đáng tiếc, ngươi trước kia chỉ thích Tứ đệ. Bây giờ thì tốt rồi, ngươi không thích Tứ đệ nữa, nhưng lại ở gần Chiến Liên Thành. Bổn cung vốn muốn đợi ngươi, nhưng mà hiện tại cũng đã không thể đợi được nữa."

Nhạc Thiên Tuyết không có lý trí, cũng không biết hắn đang nói cái gì.

Mẫu Trùng thúc đẩy, làm cho nàng trong tiềm thức vươn tay, nắm lấy Ngọc Cô Hàn.

Ngọc Cô Hàn khóe miệng ngoắc một cái, thuận thế liền đem nàng đè xuống.

Nhạc Thiên Tuyết trên người có mùi thơm thanh nhạt, người bên ngoài khả năng nhìn không ra Nhạc Thiên Tuyết có năng lực gì, nhưng mà Ngọc Cô Hàn biết rõ, Nhạc Thiên Tuyết về sau nhất định có chỗ hơn người.

Suy đoán của hắn là rất đúng, dù sao Nhạc Thiên Tuyết cùng dĩ vãng không giống nhau!

Hắn kéo tay nàng, giật áo ngoài của nàng ra, vốn định hôn vào cổ nàng.

Bởi vì có Mẫu Trùng ở đó nên không thể làm thế, Nhạc Thiên Tuyết cảm nhận được khoái cảm, thân thể cũng chấn động, ưm một tiếng, hoàn toàn không thể tự chủ được mình.

Ngọc Cô Hàn càng cao hứng, ngẩng đầu, liền muốn tiến xa hơn, muốn trên miệng nàng hôn sâu hơn. Lúc này trên nóc nhà mãnh liệt 'rầm' một tiếng!

Ngọc Cô Hàn cả kinh vội quay lại, còn chưa nhìn rõ ràng đã thấy vô số mái ngói hướng phía mình mà bay tới!

Ngọc Cô Hàn võ công yếu kém không thể làm gì được, liền tìm cách tránh né!

Lúc tránh né mái ngói, Ngọc Cô Hàn thấy người kia mang mặt nạ, thân thủ cực kỳ lưu loát, tay thoáng một cái, một kiếm liền hướng chỗ Ngọc Cô Hàn đâm tới!

Ngọc Cô Hàn sau khẽ đảo, cuống quít, chợt nhớ tới trong gian phòng của mình có cơ quan bài bố, vội vàng ấn dập máy cơ quan khởi động!

Mưa tên bắn ra! Nam tử mang mặt nạ bạc kia vung trường kiếm lên, ngược lại ngăn cản không ít mũi tên.

Bất quá, rõ ràng nội lực của hắn chưa đủ, chắn không hết các mũi tên!

Một mũi tên đâm vào bụng nam tử mang mặt nạ, Ngọc Cô Hàn nhìn thấy, liền vui vẻ, vội vàng hô hào: "Người tới! Có thích khách! Có thích khách!"

Nam tử mang mặt nạ liếc nhanh qua Ngọc Cô Hàn, đem Nhạc Thiên Tuyết hơi dừng lại một chút, sau đó lại mang theo nàng từ trên nóc nhà bỏ chạy.

Trước khi đi, nam tử mang mặt nạ vẫn không quên bắn ra hai mũi ám khí, lúc này, Ngọc Cô Hàn làm thế nào cũng né tránh không được, một mũi ám khí sượt qua má trái của hắn, máu tươi lập tức tuôn ra.

Ngọc Cô Hàn vội vàng che mặt mình, lúc này bên ngoài có rất nhiều thị vệ, trông thấy Ngọc Cô Hàn như vậy, vội vàng chạy đến che chở cho Ngọc Cô Hàn.

"Đến che chở Bổn cung làm gì? Thích khách kia cướp Nhạc Thiên Tuyết đi rồi! Mau đuổi theo!" Ngọc Cô Hàn tuy bị thương, cũng kêu thật to, sợ không tìm lại được Nhạc Thiên Tuyết.

Nhạc Thiên Tuyết với hắn mà nói là người quan trọng, không thể mất!

Người mang mặt nạ bạc sử dụng khinh công thật nhanh, ôm Nhạc Thiên Tuyết rời đi, cũng bỏ lại hậu vệ ở phía sau một đoạn xa.

Cuối cùng, thủ vệ đuổi tới khu vực phụ cận Di Hồng viện đã không thấy tăm hơi người.

"Nhanh đi lục soát!" Người dẫn đầu nói, "Đem Di Hồng viện cũng lục soát, không thể bỏ qua bất kỳ chỗ nào."

Di Hồng viện cũng bị lật tung, thế nhưng thủy chung không tìm được người.

Hơn nữa Di Hồng viện có Dương Gia làm chỗ dựa, người của Thái Tử cũng không dám làm gì xằng bậy.

Đám người rút lui, Khanh Khanh lúc này mới đem giường chiếu lật lên, mở ra hốc tối dưới giường nói: "Vương gia, mau ra đây."

Trong mật thất, hiện ra hai người.

Nhạc Thiên Tuyết đã hôn mê, mà Chiến Liên Thành quần áo đều dính máu.

Khanh Khanh mặt mũi chấn kinh, cái này còn là lần đầu tiên nàng thấy Chiến Liên Thành bị thương.

Chiến Liên Thành vẫn có khí lực ôm Nhạc Thiên Tuyết ra, đem nàng để lên trên giường.

Khanh Khanh vội lấy đồ ra băng bó, nói: "Vương gia, người chảy rất nhiều máu, tranh thủ thời gian băng bó một chút."

Chiến Liên Thành sắc mặt không thay đổi, liền đem mũi tên rút ra, hắn tùy ý lấy vải bọc lại, nói: "Không cần, bổn vương phải về Vương Phủ."

"Nhưng bây giờ bên ngoài gió rất lạnh."

Khanh Khanh còn chưa nói xong, Chiến Liên Thành cũng đứng không vững, thiếu chút nữa ngã nhào trên nền đất.

Khanh Khanh đỡ Chiến Liên Thành, nói: "Thuộc hạ thiếu chút nữa đã quên, tháng này là âm nguyệt! Vương gia tại sao có thể đứng lên!"

Chiến Liên Thành coi như đang mang mặt nạ, thế nhưng Khanh Khanh cũng liên tưởng được khuôn mặt bên dưới mặt nạ kia đã tái nhợt như thế nào!

Thế nhưng Khanh Khanh có lo lắng thì Chiến Liên Thành cũng không để ý tới, hắn hít một hơi thật sâu "Bổn vương còn có thể trở về."

Khanh Khanh nhìn nhìn Nhạc Thiên Tuyết, nói: "Không bằng để nàng ở lại chỗ này, Vương gia lại phái người tới đón nàng đi là được rồi."

Dưới tình huống này, Chiến Liên Thành căn bản cũng không thể miễn cưỡng ôm nàng rời khỏi đây được.

Cũng không biết Nhạc Thiên Tuyết tu luyện phúc khí mấy đời mà lại khiến cho Chiến Liên Thành mấy lần tự mình đi cứu.

Chiến Liên Thành nói: "Bổn vương không biết nàng đã xảy ra chuyện gì, phải lập tức mang về vương phủ chữa trị."

Hắn trông thấy Nhạc Thiên Tuyết vừa rồi rõ ràng còn chủ động ôm ấp Ngọc Cô Hàn!

Chiến Liên Thành khẳng định Nhạc Thiên Tuyết đã xảy ra vấn đề, cho nên cái này nhất định trước mắt phải mang theo Nhạc Thiên Tuyết trở về.

"Khanh Khanh hỗ trợ mang theo nàng trở về!" Khanh Khanh nói gì cũng không thay đổi được Chiến Liên Thành! Làm không tốt, tính mệnh của Chiến Liên Thành cũng không còn!

Chiến Liên Thành nói: "Khanh Khanh,ngươi biết rõ nhiệm vụ của ngươi là gì!"

Một câu lại khiến cho Khanh Khanh không lời nào để nói.

Nàng đành phải để Chiến Liên Thành ôm Nhạc Thiên Tuyết rời đi, nàng rõ ràng đã biết rõ Chiến Liên Thành rất miễn cưỡng, thế nhưng lại không thể để cho Chiến Liên Thành buông ra.

Về tới Chiến Vương Phủ, Chiến Liên Thành đã toàn thân mồ hôi lạnh, hắn liền nói một câu: "Tiểu đồ đệ của ngươi xảy ra chuyện."

Nguyên Thiên Tứ cả kinh, liền tranh thủ ôm lấy Nhạc Thiên Tuyết, muốn bắt mạch cho Nhạc Thiên Tuyết, mới phát hiện Chiến Liên Thành trên người tất cả đều là mùi máu tươi!

Hạo Nguyệt thần sắc cả kinh, "Vương gia!"

Mật thám báo lại, nói Nhạc Thiên Tuyết đi Hành cung Thái Tử , Chiến Liên Thành liền lập tức chạy đến, Hạo Nguyệt còn không kịp ngăn cản, chỉ hy vọng Chiến Liên Thành bình an trở về, thế nhưng Chiến Liên Thành vẫn bị thương.

Chiến Liên Thành lắc đầu: "Bổn vương không có gì đáng ngại, cứu nàng!"

Nguyên Thiên Tứ có chút khó khăn, giống như tình huống của Chiến Liên Thành có chút nghiêm trọng.

Chiến Liên Thành thấy Nguyên Thiên Tứ bất động, liền gầm nhẹ một tiếng: "Bổn vương ra lệnh cho ngươi mau cứu nàng!"

Nguyên Thiên Tứ vội vàng ôm Nhạc Thiên Tuyết rời đi, Chiến Liên Thành lúc này mới không chút khí lực, nửa quỳ trên mặt đất, hắn thở phì phò, hai chân đã không còn chút khí lực nào rồi.

Hạo Nguyệt biết rõ Chiến Liên Thành tháng này căn bản là phải nghỉ ngơi thật tốt, hơn nữa lúc trước hắn mới bị thương, còn chưa hồi phục hoàn toàn, căn bản cũng không thể đi cứu người.

Truy Tinh đỡ một bên Chiến Liên Thành, đem quần áo hắn cởi ra, giúp hắn xử lý vết thương.

Những chuyện này bọn hắn cũng có chút kinh nghiệm, dù sao trước đây cũng cùng Chiến Liên Thành vào sinh ra tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro