Chap 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói ra thì, cách đây ít lâu, Châu Kha Vũ và Trương Gia Nguyên ra ngoài mua sắm.

Tôi có chút lo lắng, hai nam thanh niên cao một mét tám lăm đi trên đường phố Bắc Kinh, nghĩ sao cũng cảm thấy quá bắt mắt, dễ khiến người khác chú ý. Trương Gia Nguyên vỗ ngực đảm bảo tôi không cần lo lắng, tôi cố nhịn không trợn trắng mắt: "Nhưng mỗi lần nhóc với Trương Đằng ra ngoài đều bị chụp lại, hai đứa cũng một mét tám lăm đó"

Không biết có phải ảo giác của tôi không, tôi dường như nghe thấy Châu Kha Vũ ở bên cạnh thở hắt ra.

"Em không phải một mét tám lăm." Châu Kha Vũ thong thả nói: "Em một mét tám tám."

Tôi: "......"

Trương Gia Nguyên: "......"

Tôi nhìn Trương Gia Nguyên, tình cờ thấy đối phương cũng đang nhìn mình. Có lẽ đây là sự hiểu ngầm ăn ý giữa những nhân viên ưu tú của Wajijiwa. Trương Gia Nguyên ngoảnh mặt về phía tôi, nhướng mày, tôi cũng hướng về phía nhóc nháy nháy mắt, hai người chúng tôi đều hiểu ý người kia muốn nói gì.

Chị nói xem chị cue Trương Đằng làm gì, anh ấy lại ghen rồi kìa.

Trách chị à, nhóc tự đi chơi với Trương Đằng để bị chụp, liên quan gì đến chị.

Lại không phải do chị tìm người chụp, bị chụp như vậy chị cũng rất bất lực.

Phải, chị đã dự liệu trước nhóc và Châu Kha Vũ ra ngoài chơi bị chụp được sẽ lại nói câu này với chị cho xem.

......

Tôi điềm tĩnh nhếch mép, bởi vì nhìn thấy Trương Gia Nguyên quay mặt sang một bên, tôi liền biết mình thắng rồi.

A, bạn nhỏ, dám đấu với chị, nhóc vẫn còn non lắm.

Nhưng tôi hoàn toàn không ngờ được, tất nhiên Trương Gia Nguyên không thể đọ được với tôi, nhưng thêm cả Châu Kha Vũ thì khó nói.

Trương Gia Nguyên quay đầu lại, cả hai tay nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ lắc nhẹ, bĩu môi, tiếp đó tung tuyệt chiêu làm nũng: "Châu Kha Vũ, em muốn ra ngoài chơi cơ......"

Tôi chết lặng.

Có ai hiểu không? Có ai quản lý nhóc không, mãnh nam Dinh Khẩu một mét tám lăm Trương Gia Nguyên, vật tay từ Vô Tích đến Hải Hoa lại đến Bắc Kinh vẫn không có đối thủ, lúc này lại nắm lấy cánh tay Châu Kha Vũ, nũng nịu nũng nịu đòi đi chơi.

Quan trọng là Châu Kha Vũ vẫn chấp nhận được cái điệu bộ này.

Tôi đang định nói Châu Kha Vũ, em đừng bị nó lừa, không thể dễ dàng bị điều khiển như vậy được. Sau đó liền nhìn thấy Châu Kha Vũ vẻ mặt chính trực hạ tay Trương Gia Nguyên xuống, quay lại nghiêm túc nhìn tôi: "Chị Đồng, em cảm thấy là như thế này, chúng em cứ chạy qua chạy lại ký túc xá và phòng tập, mệt chết đi được, áp lực công việc cường độ cao như thế, nếu không có phương thức giải tỏa phù hợp thì sao chịu nổi."

"......"

Phải học cách nghỉ ngơi điều độ, cân bằng với công việc, mặc dù bọn em là idol, nhưng thoát ly khỏi ống kính, chúng em cũng cần có cuộc sống tự do của riêng mình, ví dụ như bây giờ, bọn em......."

"??? Chị đã cho mấy đứa tự do yêu đương rồi, vẫn còn không đủ tự do à?"

Châu Kha Vũ nghiêm mặt nói: "Chúng em bây giờ là đang muốn đi làm mấy chuyện tự do yêu đương đó."

"......"

"Chị Đồng, được không"

"......"

"Chị Đồng ưi......"

"..... Cút, lôi cả Trương Gia Nguyên biến đi."

Nói ra thì, việc Trương Gia Nguyên làm nũng này, cũng là gần đây tôi mới phát hiện ra.

Tôi quen Trương Gia Nguyên cũng được khá lâu rồi, lúc đó bọn họ mới tham gia Minh Nhật Chi Tử xong, mấy đứa nhóc đem theo đàn đến tham gia họp mặt công ty, tôi tình cờ cầm cốc đi rót nước, mở vòi nước, hay lắm, hết nước rồi.

Trên thực tế, trong tình huống bình thường, chị Đồng đây bê bình nước chuyển bình nước chẳng vấn đề gì, dù sao chị Đồng độc thân suốt hai mươi mấy năm, có sóng gió gì chưa thấy qua, không phải chỉ là một bình nước thôi à, có thể làm khó tôi được chắc, nhưng tình cờ, ngày đó bà dì tôi tới thăm.

Chị Đồng tôi, lăn lộn trong giới giải trí mấy năm nay, đi theo Long tổng lên núi đao xuống biển lửa, cuối cùng vẫn phải chịu thua kẻ thù chung của phụ nữ.

Tôi đang cầm cốc nước đứng ngây ngốc thì nhìn thấy một đứa trẻ đi qua, thay bình nước trong một nốt nhạc.

Thật sự không tồi.

"......Cảm ơn em nha"

Tôi ngẩng đầu lên đang muốn xem xem là đứa trẻ nào có mắt nhìn tốt như vậy, chị đây nhất định phải mua đồ ăn ngon cho nhóc, mới ngẩng đầu lên nhìn thấy một cái mặt tròn xoe, trắng nõn như bánh bao đang cười tít mắt, lộ mấy chiếc răng nhọn với tôi. Trái tim của tôi đập lên xuống loạn xạ, cứ thình thịch thình thịch, ngay sau đó, đứa trẻ mở miệng nói:

"Chị, đừng ngơ ngơ ngác ngác như vậy, thay bình nước thôi, cũng không phải chuyện to tát gì đâu ."

".......Ừ, ừ ha."

Mấy người hiểu không! Khuôn mặt nhóc dễ thương quá chừng! Kết quả vừa mở miệng  lại giống một ông lão Đông Bắc! Tôi dường như nhìn thấy một chú chó Maltese đang đứng mắng tôi bằng tiếng lừa vậy!

...... Không có ý nói Trương Gia Nguyên là một con lừa đâu.

Đi hơi xa rồi, dù sao, trong tim tôi, Trương Gia Nguyên vẫn luôn là mãnh nam Đông Bắc chân chính, sức lực lớn, có cơ bụng, thân thể cường tráng, tính tình trượng nghĩa lại thẳng thắn, nhìn sao cũng ra một người đàn ông mạnh mẽ thực thụ. Tất nhiên không có ý nói đàn ông mạnh mẽ thì không được làm nũng, nhưng nếu như không phải tận mắt chứng kiến, tôi thực sự không thể tưởng tượng ra được dáng vẻ làm nũng của Trương Gia Nguyên.

Có khả năng nhóc cũng không tự nhận ra được bản thân đang làm nũng, rốt cuộc thì trong nhận thức của mình, nhóc làm nũng có thể khiến Lưu Vũ hộc máu.

Nhưng có đôi khi nhóc khoanh tay giả vờ giận dỗi, thấy nhóc bĩu môi trong vô thức, nhìn nhóc nắm lấy tay người khác lắc lư lắc lư, tôi thực sự là, có cảm giác khó nói nên lời.

Dù sao những lúc thế này cũng chỉ khi đối mặt với Châu Kha Vũ mới thể hiện ra, tất nhiên, cái này cũng không thể trách Trương Gia Nguyên, đã không dưới một lần, tôi nhìn thấy Châu Kha Vũ giúp nhóc vặn nắp chai, cũng không dưới một lần thấy Châu Kha Vũ hành xử lịch thiệp, dịu dàng với Trương Gia Nguyên. Dường như trong tim Châu Kha Vũ, cái người có thể vật tay nam sinh đảo Hải Hoa toàn thắng này, chẳng khác nào một cô nương tay trói gà không chặt.

......Không có ý bóp méo giới tính của Trương Gia Nguyên nhé, tất nhiên là nếu nhóc không để ý cái đó thì càng tốt.

Cuối cùng lúc bọn họ chuẩn bị đầy đủ khẩu trang mũ nón sẵn sàng ra ngoài, tôi tha thiết nắm tay Trương Gia Nguyên, nói lời chân thành: "Nguyên Nhi à, thật ra nếu nhóc làm nũng với chị, nói không chừng chị cũng sẽ cho hai đứa ra ngoài chơi, em không nhất thiết phải......Được rồi, Châu Kha Vũ, đừng có trừng chị nữa."

A, đàn ông, đều là những tên thối tha.

Tôi đứng trước cửa ký túc xá nhìn chiếc xe phóng đi mà trong lòng lạnh lẽo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro