11.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 11.2

Công viên trò chơi ~

"A a a a a a a, Phác Xán Liệt, xem kìa!" Lý Tiêu Nhiên vừa đi vừa chỉ mấy thứ cute xinh xắn dọc đường.

"Này, Lý Tiêu Nhiên, chị nhìn cái gì trên đó??"

"Cái gì là cái gì?"

"Vậy sao lại kích động?"

"Vớ vẩn, xúc động đậy một tí cũng không được sao?! Xán Liệt, chị muốn đi tàu lượn, bé cưng đáng yêu à, em đi không?" Lý Tiêu Nhiên đột ngột quay sang hỏi Bạch Hiền.

"A, em...."

"Cậu ấy sợ độ cao, hai chúng ta đi!!" Phác Xán Liệt vội tiếp lời Bạch Hiền, liền lôi kéo Lý Tiêu Nhiên rời đi. Bạch Hiền đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng hai người bọn họ. Như thế nào lại đột nhiên cảm thấy hai người đó rất xứng đôi, hừ hừ hừ, đang nói bậy cái gì a!!! Bước tới băng ghế bên cạnh ngồi chờ.

Phác Xán Liệt cùng Lý Tiêu Nhiên trở về thì bắt gặp một hình ảnh như thế này: Bạch Hiền ngồi trên ghế, chăm chú nhìn vào đôi giày dưới chân, muốn bao nhiêu đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu, còn mang thêm chút tội nghiệp.

"Ê, Xán Liệt, cậu cũng thật cam lòng nha."

"Cái gì?"

"Đem một tiểu bảo bối đáng yêu như vậy bỏ ở nơi đó! Cậu không sợ mấy tên đầu trâu mặt heo tới sàm sỡ bé cưng nhà cậu hả?"

"Chị biết?"

"Đương nhiên chị biết quan hệ của hai đứa! Cậu cho Lý Tiêu Nhiên này là ai chứ, đôi mắt sáng ngời này thấu rõ mọi điều a! Còn có, cậu a, thật sự là 'trọng sắc khinh hữu' mà, chị vừa véo mặt của Bạch Hiền, cậu liền véo tay của chị, tay của lão nương đều nhanh chóng bị cậu nắm chặt cứng!!"

"Chà chà chà, chị quả thật thông minh! Nắm tay chị, đó là còn nhẹ a, ai cho chị véo mặt cậu ấy?"

"Đã cãi nhau mà còn che chở như vậy, Phác Xán Liệt cậu chẳng có cốt khí gì cả. Nói chị biết, vì cái gì mà lại cãi nhau? Cậu ấy nhìn ngoan ngoãn hiền lành, như thế nào lại chọc giận cậu?"

"Chắc là do nuông chiều quá độ...." Phác Xán Liệt đem chuyện xảy ra ngày hôm đó kể cho Lý Tiêu Nhiên nghe.

"Ồ, hóa ra là như vậy, cậu là ghen ăn tức ở với người ta chứ gì. Cũng thật biết chịu đựng!"

"Em lúc ấy tức muốn điên, nói giúp nó cũng được đi, lại còn vì con bánh bèo đó mà mắng em! Có đôi khi muốn làm em tức chết mà! Hơn nữa, cậu ấy nói em là trẻ con!"

"Đúng a, cậu không phải trẻ con, cổ tay cậu ấy bầm tím như vậy, chị nghĩ cậu biết điều đó! Vậy mà còn đi theo chị giả vờ giả vịt."

"Lý Tiêu Nhiên, chị đang làm em điên tiết đó!"

"Uầy, chị nào dám. Nói đi, muốn chị giúp như thế nào!"

"Giả bộ gần gũi với em, phối hợp một chút, chọc tức cậu ấy, làm cậu ấy đến xin lỗi em là tốt rồi."

"OK! Thật muốn nhìn thử gương mặt nhỏ nhắn kia nước mắt lưng tròng đẹp như thế nào."

"Chị nghe cho rõ này, em bảo dừng thì dừng, chị đừng cho mình là thông minh rồi tự biên tự diễn, chọc cho cậu ấy khóc lên là em xử đẹp chị luôn!"

"Biết rồi, chị đâu có muốn chết sớm, thế nhưng chị phỏng chừng kiềm chế không được..."

"Còn nữa, không được bác bỏ ý kiến của cậu ấy cũng không được để cậu ấy đợi lâu."

"Phác Xán Liệt, cậu đừng tỏ ra như vậy, trên mặt thì lạnh lùng thản nhiên nhưng sau lưng lại đau lòng muốn chết."

"Im đê!!!"

"A a a a a a a a a a, Xán Liệt, thực kích thích quá đi!" Nói xong Lý Tiêu Nhiên liền nhảy nhảy lên người Phác Xán Liệt, Bạch Hiền nghe thấy thanh âm của Lý Tiêu Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phác Xán Liệt ôm nàng, lòng ngực đau xót. Ngơ ngác nhìn bọn họ tiến tới.

"Bé cưng à, muốn chơi 'Quỷ Cốc' không?"

"Không cần, cậu ấy sợ, em đi với chị."

"Cái gì a, tớ không sợ!" Bạch Hiền cảm thấy Lý Tiêu Nhiên và Phác Xán Liệt ở bên trong khẳng định không thể thiếu một đống tứ chi tiếp xúc, cậu phải đi theo!

"Người ta không sợ, Xán Liệt, cậu đừng nói lung tung, đi thôi!"

Phác Xán Liệt lôi kéo Lý Tiêu Nhiên, Lý Tiêu Nhiên lôi kéo Biện Bạch Hiền.

Bạch Hiền nhìn thấy nàng nắm lấy tay mình. Người này thật sự cực kì tốt, nhưng mà....vẫn rất là ghét nha! Bạch Hiền tức giận theo phía sau.

Bên trong 'Quỷ Cốc' ~~

"A a a a a a a a a a a a a a a a, Xán Liệt, cậu ở đâu? Thật là khủng khiếp!" Lý Tiêu Nhiên quỷ rống quỷ kêu nhào vào người Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt một lòng đều đặt hết lên người Bạch Hiền, lo cậu sợ hãi.

Lý Tiêu Nhiên ghé vào tai hắn, nhẹ nhàng nói.

"Cậu nha, chẳng phối hợp gì cả! Mắt hướng đến nơi nào vậy?!"

"Cậu ấy bị dọa sợ thì làm sao?"

"Không có đâu, mấy thứ đồ vật này nọ có gì phải sợ chứ!"

"Chị cho rằng ai cũng giống chị sao, nữ nhi gì mà bạo lực, bình thường nam tử hán cũng chẳng đấu lại sự mạnh mẽ của chị!"

"Vớ vẩn!"

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa, rất sợ a!" Lý Tiêu Nhiên một lần nữa dính sát vào người Phác Xán Liệt, Bạch Hiền đi phía sau gắt gao theo dõi, căn bản là tâm tình đang thấp tới cực điểm, chẳng cảm giác được rằng mình đang ở 'Quỷ Cốc'.

Dọc đường đi, Lý Tiêu Nhiên luôn bám dính lấy Phác Xán Liệt, toàn bộ hành trình cơ hồ đều ôm lấy hắn. Lúc ra khỏi 'Quỷ Cốc' đột nhiên ở đâu vọt ra một hình nộm búp bê, dọa Bạch Hiền nhảy dựng, theo bản năng túm lấy góc áo Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt cư nhiên là cảm giác được, nhưng mà...hắn cố gắng khống chế bản thân không được quay đầu lại!

Ra ngoài 'Quỷ Cốc' Phác Xán Liệt thấy Lý Tiêu Nhiêu gào thét cả nửa ngày sắc mặt vẫn hồng thuận, ngược lại Bạch Hiền không có động tĩnh gì nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

"Bé bỏng đáng yêu à, em làm sao vậy? Sắc mặt không được tốt." Lý Tiêu Nhiên đi bên cạnh hỏi, Bạch Hiền lắc đầu trả lời.

"Em không sao, lúc tới cửa bị dọa chút thôi, không có việc gì a~~ không cần lo lắng." Cậu cười tủm tỉm.

"Không có việc gì là tốt rồi, Nhiên Nhiên, đói bụng không?" Phác Xán Liệt tùy tiện đáp lại Bạch Hiền, ngược lại ôn nhu hỏi Lý Tiêu Nhiên.

"Có một chút, nhưng chị nghĩ chúng ta chơi thêm tí nữa đi~~~~~~~~"

".........Chính là đến giờ cơm rồi!"

"Chơi một chút thôi~~"

"Được rồi!"

"Bạch Hiền, em có muốn chơi thuyền hải tặc không?" Lý Tiêu Nhiên lại hỏi Bạch Hiền.

"Em......"

"Cậu ấy không chơi, hai chúng ta đi thôi!" Phác Xán Liệt lại tiếp lời Bạch Hiền, lôi kéo Lý Tiêu Nhiên đi.

Bạch Hiền chỉ có thể nhìn bóng dáng hai người bọn họ. Nhìn thấy hắn được nữ nhân quấn quít, hình như rất khó chịu nha. Tên chết bằm Phác Xán Liệt, có nhất thiết phải giận lâu như vậy không, chẳng thèm để ý đến tớ!!! Cùng lắm thì......Cùng lắm thì.....Tớ biết sai rồi đó~~~

Lý Tiêu Nhiên và Phác Xác Liệt đi đến phía thuyền hải tặc,

"Ê, Lý Tiêu Nhiên, vừa nãy em hỏi chị, như thế nào lại không ăn cơm?"

"Còn sớm mà ba!!"

"Sớm gì nữa, 11 giờ rồi đó chụy!!!"

"Gấp cái gì, chọc tức tiểu gia hỏa đó thêm lát nữa đi!"

"Trên bàn cơm cũng có thể chọc mà! Chơi xong trò này phải đi ăn cơm!"

"Uầy, cậu quan tâm chị, sợ chị bị đói a?"

"Ảo tưởng sức mạnh! Dạ dày Bạch Hiền không tốt, không thể bị đói!"

"Cái gì! Bạch Hiền như thế nào lại yếu như vậy a!"

"Ba mẹ mất sớm, hiện tại người trong nhà đối đãi với cậu ấy rất tệ bạc, không đánh cũng mắng, người này tính cách lại ôn hòa không tránh được bị người khác bắt nạt. Chính mình tự đi làm thêm nuôi sống bản thân, không thể ăn 3 bữa cơm như bình thường, dạ dày có thể khỏe được sao?"

".........."

"Được rồi được rồi, nhanh chơi đi, chơi xong sớm còn ăn cơm!"

"Đã biết ~~"

***Mời các bạn đón xem tập tiếp theo***

Share this:

%Pj%fA%^Bv%@%[f.%)Y%LA%'%K{t*%u(>%dd%#PC%%A%%C4%bp%r%*W%vL_%H%%%9rۯ%[%9C%*J%Dh%Gb%O%/ή%Q%k%%~%y%}T%j٣%c%EJ%n%FX.%F<%n%9E%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro