13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 13.

Ngày tháng vẫn êm đềm trôi qua, thế nhưng cuộc sống lại chẳng thuận buồm xuôi gió như vậy.

Bạch Hiền cùng với một nữ sinh ôm hôn nồng nhiệt!

Phác Xán Liệt đi ngang qua phòng học, nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn như phát rồ chạy vào kéo hai người đang dây dưa với nhau ra, lập tức tặng nữ sinh kia một cái tát. Trợn trắng mắt nhìn Bạch Hiền.

"Cậu, có ý gì? Lén tôi đi ăn thịt? Biện Bạch Hiền, cậu, con mẹ nó cũng thật có bản lĩnh!"

Phác Xán Liệt phát điên rồi, phát điên đến nỗi không có lý trí.

Bạch Hiện vốn dĩ muốn giải thích, chính là nghe những lời của Phác Xán Liệt, nên chẳng buồn giải thích nữa. Cậu lãnh đạm cười.

"Tựa như những gì cậu nhìn thấy."

"Giỏi quá! Thật có bản lĩnh!" Phác Xán Liệt châm chọc nói xong bước đi.

Bạch Hiền nhìn về phía nữ sinh, đi tới nâng cô ấy dậy.

"Cậu không sao chứ?"

"Tôi không sao, coi như là sự trừng phạt khi nhờ cậu giúp đi! Bạch Hiền, thực xin lỗi, tôi...tôi chính là không nghĩ đến chuyện thế này! Thực xin lỗi! Hai người...."

"Quên đi, tôi đi trước!" Bạch Hiền để lại một câu xong mang cặp sách rời đi.

Ra đến cửa thì thấy Phác Xán Liệt lái xe đi rồi. Chính mình dọc theo đường cái, chậm rãi trở về nhà, thuận tiện giải sầu đi. Bực bội vò vò đầu tóc mình, hàng chân mày xinh đẹp cũng nhăn lại. Đột nhiên có chút hối hận, từ trước đến nay mỗi khi cãi nhau với Phác Xán Liệt, mình luôn là người xin lỗi!? Mình có lòng tốt muốn giúp đỡ người khác! Đúng vậy mình giúp người khác mà, vì cái gì phải xin lỗi! Xin lỗi nhiều sẽ mất mặt, hừ! Không để ý đến tớ không để ý đến tớ! Xem cậu có thể chịu được bao lâu!

Ánh chiều tà chiếu ra bóng người, Bạch Hiền trút giận bằng cách dẫm dẫm đạp đạp lên cái bóng của chính mình, miệng còn lảm nhảm,

"Tiểu tử Xán Liệt! Hung dữ như vậy!.......Cậu có thể không cần Bạch Hiền a?" Nghĩ đến đây có điểm muốn khóc.

Quay trở về nhà bác, lạ làm sao bác lại không nói gì. Bạch Hiền cũng chẳng có tâm tình, buổi tối nằm trên sô pha lăn qua lăn lại vẫn là không ngủ được. Ngồi dậy lấy điện thoại, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười của Phác Xán Liệt trên màn hình. Gọi điện cho hắn nhưng không ai tiếp. Gọi thêm lần nữa vẫn không ai tiếp. Hung hăng dụi dụi đôi mắt, giận dỗi nói.

"Mới không cần chảy nước mắt!! Mới không cần!" Tuy là nói vậy nhưng nước mắt thi nhau rơi xuống.

Khóe mắt ngày càng chua xót, thanh âm ngày càng nghẹn ngào.

"Muốn giải thích cậu cũng không nghe điện thoại! Bạch Hiền sai rồi. Tên quỷ hẹp hòi!"

Ngày hôm sau Bạch Hiền không ăn sáng vội vã đến trường học. Trong lớp đã có rất nhiều người, duy nhất vẫn không có người kia.

Yên lặng ngồi xuống chỗ của mình, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào khuỷu tay, gục đầu xuống bàn. Bạn học trong lớp cũng chẳng lấy gì làm lạ, dù sao Biện Bạch Hiền vẫn luôn như vậy, lạnh lùng thản nhiên, duy chỉ có đối với Phác Xán Liệt là làm nũng, hoạt bát, đáng yêu.

Bạch Hiền nằm sấp, mãi đến khi chuông vang lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa lớp, người mà cậu muốn gặp vẫn chưa tới. Chủ nhiệm lớp ôm cặp sách bước vào, bắt đầu giảng bài. Bạch Hiền vẫn cứ nhìn chằm chằm ra cửa ngẩn người.

Giữa buổi học, Phác Xán Liệt rốt cục cũng xuất hiện tại cửa. Gương mặt lạnh lùng đi vào, rõ là có gì đó không thích hợp, sát khí lan tỏa khiến lão sư sợ tới mức cứng cả quai hàm. Đi về chỗ của mình, đặt mông ngồi xuống, nằm ngủ.

Bạch Hiền thấy Phác Xán Liệt như vậy cũng không dám nói, chỉ yên lặng nhìn hắn. Phác Xán Liệt tuy rằng gục đầu xuống nhưng cũng cảm nhận được ánh mắt Bạch Hiền đang nhìn hắn. Phác Xán Liệt châm chọc cười cười, làm sao không nhìn thấy khóe mắt đỏ hồng vì khóc của Bạch Hiền, làm sao không đau lòng. Thế nhưng, còn có tác dụng sao? Cũng chẳng tới phiên mình đau lòng đi!

Càng nghĩ càng phiền lòng, càng nghĩ càng khó chịu, Phác Xán Liệt đẩy mạnh ghế, chẳng thèm để ý đến ánh mắt kinh ngạc của bạn học và lão sư trong lớp, bước nhanh ra khỏi phòng. Bạch Hiền ngay lập tức đứng dậy đuổi theo. Chạy đến lớp ngoại ngữ giữ chặt tay áo Phác Xán Liệt.

"Nghe tớ giải thích được không?"

"Còn gì để giải thích?! Chính cậu đã thừa nhận chẳng phải sao?! Cút!!" Hung hăng hất tay Bạch Hiền, hắn bỏ đi.

Bạch Hiền tựa người vào tường ngồi xổm xuống, nước mắt không ngăn được.

"Cậu thật sự không cần Bạch Hiền sao?"

Chuông tan học vang lên, bên người Bạch Hiền vây quanh rất nhiều bạn học.

Cũng đúng, ngồi trên hành lang khóc lóc như vậy thực khơi dậy trí tò mò của người ta. Xung quanh nghị luận bàn tán ngày càng nhiều, Bạch Hiền ngẩng đầu. Gương mặt quá phận xinh đẹp, khóe mắt hồng hồng, làm cho người nhìn thấy không khỏi đau lòng.

Bạch Hiền đứng dậy, đẩy đám người chạy đi, ngang qua sân thể dục nghe thấy có tiếng Phác Xán Liệt. Nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, liền thấy Phác xán Liệt đang hút thuốc, khói trắng cuồn cuồn bay trong không khí, trên mặt sàn có rất nhiều chai rượu rỗng. Khói thuốc lượn lờ không nhìn rõ mặt hắn. Bạch Hiền tiến tới, một phen giật lấy điếu thuốc đang cháy trong tay Phác Xán Liệt, tức giận mà dập tắt.

"Cậu tới làm gì?" Phác Xán Liệt không ngẩng đầu lên cũng biết người trước mặt là ai, hắn lạnh lùng hỏi.

"Cậu điên rồi! Hút thuốc uống rượu, cậu có còn là Phác Xán Liệt không?"

"A, tôi, con mẹ nó là đều vì ai! Cậu cút đi cho tôi!!"

"Nghe thấy không? Đại ca của tao kêu mày cút!" Bên cạnh một nam sinh bắt đầu ồn ào.

"Tiểu đệ đệ!! Biến đi chỗ khác!" Một nam sinh khác đến trước mặt Bạch Hiền, không có khói thuốc, hắn tinh tường nhìn thấy gương mặt tinh xảo của Bạch Hiền, có điểm xuất thần. Không tự giác vươn tay muốn sờ vào gương mặt câu nhân đó, thế nhưng chưa kịp đụng tới đã bị người kia đánh cho một quyền. Lực đạo cực kì mạnh, khóe miệng nam sinh ẩm ướt mùi máu tươi.

Phác Xán Liệt đem Bạch Hiền kéo vào trong lòng ngực, hung tợn trừng mắt nhìn nam sinh té trên mặt đất.

"Cậu ấy không phải là người mày có thể đụng vào!"

Mấy nam sinh khác vội chạy tới nâng người nằm dưới sàn dậy, cảm thấy là Phác Xán Liệt có lỗi nhưng đối phương là Phác Xán Liệt cho nên không dám hé nửa lời.

Phác Xán Liệt ôm Bạch Hiền ra khỏi nhà thể dục, liền buông cậu ra bỏ đi. Bạch Hiền chỉ im lặng đi theo Phác Xán Liệt.

"Theo tôi để làm chi?"

"Chờ cậu nghe tớ giải thích." Bạch Hiền nói, có điểm ủy khuất.

"Rất sẵn lòng để cậu đi theo!" Tiến tới bờ tường bên cạnh sân thể dục, thuần thục mà bay qua. Bạch Hiền nhìn thấy bờ tường vô cùng lo lắng a, muốn đuổi theo hắn nhưng bờ tường lại rất cao. Đồ nhẫn tâm, cậu trở mình bắt đầu leo lên tường. Thật vất vả mới leo được lên ấy, thế nhưng nhìn cái độ cao đó cậu không dám nhảy xuống. Thân ảnh Phác Xán Liệt ngày càng xa dần. Đồ độc ác, cậu nhảy xuống. Toàn thân lập tức cảm nhận được sự đau đớn, Bạch Hiền nén đau đứng dậy đuổi theo Phác Xán Liệt.

"Phác Xán Liệt! Cậu đứng lại!! Đau quá a!"

Phác Xán Liệt vốn dĩ không muốn dừng lại, thế nhưng không thể xem nhẹ câu đau quá kia. Vẫn là không chịu được quay đầu lại, liền thấy Bạch Hiền ngồi dưới đất. Bước nhanh tới, ngữ khí vừa khẩn trương vừa ôn nhu.

"Làm sao vậy? Chỗ nào đau a?"

"Tớ biết cậu sẽ không mặc kệ tớ!" Bạch Hiền vui sướng ôm cổ Phác Xán Liệt. Phác Xán Liệt đơ một chút mới có phản ứng, lại bị tiểu gia hỏa này đùa giỡn. Tức giận trỗi dậy, tránh cái ôm của Bạch Hiền, tính toán rời đi.

"Vì cái gì còn muốn đi? Rõ ràng đã quay lại rồi."

"Tớ....! Là tớ quan tâm cậu, muốn xem cậu có làm sao không? Là tớ quan tâm cậu đấy, đã được chưa?!" Nếu chạy không thoát chỉ có thể đối mặt. Xoay người thất vọng nhìn Bạch Hiền.

"Tớ hài lòng! Thực sự hài lòng!"

"Hài lòng mà sau lưng tớ kiss nữ sinh khác! Cậu lừa ai?! Chẳng phải lúc đó chính cậu thừa nhận sao? Tựa như những gì tớ nhìn thấy a!" Ngữ khí Phác Xán Liệt có chút kích động.

"Không phải thế, cậu nghe tớ giải thích! Lúc ấy tớ rất tức giận, tức giận vì cậu dùng những lời khó nghe như vậy, thế nhưng nói xong tớ liền hối hận, thật đó! Khi ba mẹ tớ mất, không ai chịu thu lưu tớ, tớ ở trong cô nhi viện một thời gian bác mới đến nhận. Bạn gái kia chính là người sống cùng cô nhi viện với tớ, có một nam sinh luôn theo sát cậu ấy nhưng cậu ấy không thích, tớ chỉ là người giúp cậu ấy mà thôi! Giả làm bạn trai của cậu ấy, nhưng ai biết được sự tình xong xuôi cậu ấy lại hôn tớ, tớ chưa kịp phản ứng cậu đã đẩy cửa bước vào! Tớ không thích cậu ấy, vì cùng cô nhi viện nên mới giúp a! Tớ chỉ thích cậu, cậu tha thứ có được không?!"

"Thật sự?" Phác Xán Liệt tuy ngoài miệng nói vậy nhưng tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.

"Thật!"

"Cậu nói cái gì tớ cũng tin!"

"Vậy còn muốn tớ không?"

"Như thế nào lại không cần?!"

"Phác Xán Liệt! Chân đau!"

"Đừng giả bộ!"

"Không có lương tâm..." Bạch Hiền làm bộ sắp khóc tới nơi.

"Thật sự a?" Phác Xán Liệt có điểm chột dạ.

"Xạo thôi! Không có gì đâu, tớ chỉ nói vậy để cậu chịu nói chuyện với tớ, là tớ có bệnh!" Bạch Hiền phun tào.

"Có bị thương không? Như thế nào lại như vậy?"

"Đều tại cậu, nhảy qua tường làm chi a?!"

Phác Xán Liệt không trả lời, chính là ngồi xuống ôm lấy Bạch Hiền, Bạch Hiền thỏa mãn nằm trong lòng hắn cọ cọ, Phác Xán Liệt nhìn cậu hành động như con mèo nhỏ, rất đáng yêu.

Đứa ngốc, biết rõ mình sợ độ cao mà còn vì tớ trèo tường, ngu ngốc như vậy tại sao tớ lại thích cậu đến thế cơ chứ!!

[Thức dậy chỉ có mình anh, không rõ hoàng hôn hay sáng sớm, không khí lạnh lùng dần trôi đi. Nhiệt độ chậm rãi đi xuống. Lòng anh đã đóng băng mất rồi...]

Một hồi chuông điện thoại vang lên, trong không khí yên lặng ở phòng tự học càng làm cho nó đặc biệt chói tai. Phác Xán Liệt xấu hổ cầm điện thoại ra khỏi phòng.

"A lô, mama"

"Bảo bối a, có nhớ mama không. Trường học khẳng định có rất nhiều mỹ nữ đi, có ai cưa cẩm không? Mama cũng sắp về rồi, có muốn mama giúp con nối sợi tơ hồng?"

"Mẹ, mẹ như thế nào mỗi lần đều như vậy! Giống tiểu hài nhi."

"Hẳn là gái theo nườm nượp đi, bảo bối nhà chúng ta đẹp trai như vậy mà"

"Nói cái gì vậy! Mỹ nữ thích con rất nhiều, thật luôn!! Thấy đẹp mắt là hốt liền, không để chạy thoát!" Phác Xán Liệt muốn nhanh chấm dứt cuộc hội thoại không chất dinh dưỡng này, liền nói qua loa đại khái vài câu xong tắt điện thoại.

Thời điểm hắn xoay người, mơ hồ nhìn đến một thân ảnh màu đen, lắc lắc đầu, có lẽ là hoa mắt nên nhìn nhầm đi.

Trở lại phòng học tiếp tục chơi game.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro