14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C14.

Tiết thể dục ~

Vừa chạy khởi động xong, Bạch Hiền chui vô góc ngồi nghỉ. Úp mặt vào đầu gối. Phác Xán Liệt toàn bộ hành trình cơ hồ đều không rời mắt khỏi Bạch Hiền. Đương nhiên hắn biết, bảo bối nhà này không...bình thường và hành động cũng giống vậy đi. Bước tới bên cạnh Bạch Hiền, nhẹ nhàng nâng trán cậu, muốn cho cậu ngẩng đầu lên, cưng chiều nói.

"Tiểu ngu ngốc, vừa mới chạy xong mà cứ như vậy, không sợ đem mình phá hủy?"

Ngoài ý muốn chính là, Bạch Hiện hình như giận dỗi chẳng chịu ngẩng đầu.

"Làm sao vậy, bảo bối?" Phác Xán Liệt nôn nóng.

Bạch Hiên lắc đầu không nhúc nhích, nhìn thấy túi sữa nhỏ lay động, thật đáng yêu. Phác Xán Liệt vừa buồn cười vừa sốt ruột.

"Tránh ra một chút đi, kẻ đại lừa đảo!" Âm thanh rầu rĩ truyền ra.

"Tớ như thế nào lại thành kẻ lừa đảo?"

"Kiểm tra kiểm tra, hôm nay chạy 1000 mét. Mọi người nhanh chóng tập hợp." Thể dục lão sư thổi còi triệu tập.

"Bảo bối, hay là đừng chạy nữa. Dù sao cậu cũng không thích."

Bạch Hiền không thèm để ý đến Phác Xán Liệt, nhanh chóng cùng mọi người tập hợp. Vừa nãy Phác Xán Liệt nghe điện thoại, Bạch Hiền cũng đi ra, cậu nghe thấy toàn bộ, nghe thấy Phác Xán Liệt nói có nhiều mỹ nữ thích hắn, nghe thấy Phác Xán Liệt nói muốn tìm một người đẹp làm bạn gái, tưởng tượng đến ngày đó, lòng đặt biệt bức bối, giống như bị con mèo nhỏ cào cấu bên trong. Thân thể cứ chạy, đầu óc lại nhớ đến lời của Phác Xán Liệt, càng nghĩ càng khó chịu. Không tập trung kết quả chính là "Bịch" một tiếng, Bạch Hiền ngã sấp xuống.

Thấy thân ảnh nhỏ nhắn ngã xuống, trái tim Phác Xán Liệt giống như bị bàn tay to lớn nắm lấy, lập tức chạy đến bên người kia, bạn học rất nhanh cũng xông tới.

"Không có việc gì đi?? Như thế nào lại ngã, có đau không a? Có bị thương không? Nói chuyện nha!!!" Phác Xán Liệt đau xót hỏi loạn xạ.

"Bạn học Bạch Hiền, không việc gì chứ?" Bảy tám học sinh thay nhau hỏi han.

"Không việc gì, không việc gì! Chỉ bất cẩn để bị ngã thôi, không sao a!" Bạch Hiền nói xong đứng lên. Đột nhiên mắt cá chân truyền đến một trận đau đớn, cậu mềm nhũn ngã ngồi xuống đất. Thảm thương mà nhìn thể dục lão sư.

"Trật chân rồi!"

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở như vậy, Phác Xán Liệt ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng. Vội nói với thể dục lão sư.

"Em đưa cậu ấy đến phòng y tế!"

Lão sư gật đầu.

Lúc này, bạn học đã giúp Bạch Hiền đứng lên, Phác Xán Liệt chạy sang vội đỡ lấy cậu thế nhưng Bạch Hiền lại hất tay hắn ra. Bước đi cà nhắc, đương nhiên Phác Xán Liệt kinh ngạc đến độ đứng như trời trồng tại chỗ. Đến khi Bạch Hiền đi tới mép sân hắn mới vội theo sau.

Hắn vừa đỡ, Bạch Hiền liền đẩy tay hắn ra, bước nhanh về phía trước, nhìn cậu đi khập khiễng như vậy, hắn sợ cậu ngã. Phác Xán Liệt không dám đi trước, gắt gao theo sau Bạch Hiền. Ra khỏi sân thể dục, lại chẳng chịu rẽ về hướng phòng y tế, Phác Xán Liệt đuổi theo.

"Tha cái chân què quặt đó đến chỗ nào? Tới phòng y tế!"

"Không cần!" Bạch Hiền cố chấp đi phía trước.

Thấy cậu kì lạ như vậy, Phác Xán Liệt tức giận nha.

"Tiểu gia hỏa này làm sao vậy? Như thế nào lại kì quái thế?!"

Bước nhanh tới, cúi xuống bế lấy Bạch Hiền đưa đến phòng y tế.

"Tớ không đến phòng y tế đâu ~~ Không cần. Bị thương chẳng nghiêm trọng, không đến đó đâu." Bạch Hiền một bên gọi lớn một bên giãy dụa.

Phác Xán Liệt sợ cậu lộn xộn ngã xuống đất, thuận tay véo mông tiểu hài tử một phát.

"A, đau, cậu véo tớ để làm chi?!" Bạch Hiền trừng mắt với Phác Xán Liệt, trong mắt mang chút nước như muốn lên án Phác Xán Liệt vừa mới ra tay độc ác đi. Tựa hồ sợ làm đau tiểu hài tử, Phác Xán Liệt xoa nhẹ mông cậu.

Phác Xán Liệt biết Bạch Hiền ghét phòng y tế, nhìn thấy cậu la lớn

"Cậu bắt tớ tới phòng y tế, tớ liền khóc cho cậu xem."

Phác Xán Liệt thở dài, xoay người đến bãi đỗ xe. Dọc đường chạy với tốc độ tên bay.

Đẩy cửa phòng, đem Bạch Hiền đặt lên giường, lập tức đi lấy hòm thuốc cùng đá lạnh. Đem chân Bạch Hiền đặt lên đùi mình, cởi tất cậu ra, mắt cá chân đều sưng đỏ. Phác Xán Liệt cảm thấy cả đời này cũng chưa đau lòng như vậy, có thể làm hắn đau lòng, phỏng chừng chỉ có người đang ngồi trên giường này thôi.

Phác Xán Liệt nhẹ nhàng bóp vào chỗ bị thương, quả nhiên nghe được tiếng kêu đau của Bạch Hiền, biết tiểu hài tử này sợ đau. Phác Xán Liệt lập tức phun một lớp thuốc xoa bóp, sau đó dùng túi đá lạnh chườm lên chân cho cậu.

Phác Xán Liệt một lòng tập trung băng bó cho Bạch Hiền, đột nhiên cảm giác không thích hợp, vừa nhấc đầu đã thấy Bạch Hiền lén lút gạt nước mắt, việc này dọa Phác Xán Liệt nhảy dựng, nghĩ Bạch Hiền vì chân rất đau nên mới khóc.

"Làm sao vậy? Bạch Bạch, đừng khóc nha, rất đau phải không? Đừng khóc Bạch Bạch à, một lát sẽ hết đau." Phác Xán Liệt giống như tiểu hài tử dỗ dành Bạch Hiền.

"Cậu tại sao tốt với tớ như vậy? Về sau nếu như không cần tớ nữa, cậu bảo tớ phải làm thế nào bây giờ?"

"Như thế nào lại không cần cậu, ai lại nỡ bỏ bảo bối như Bạch Bạch a!!!"

"Kẻ đại lừa đảo, không phải cậu mê gái đẹp sao? Hiện tại sủng tớ để làm chi?!"

"Nguyên lai là cậu nghe thấy, Bạch Bạch, đừng hiểu lầm, tớ tùy tiện hò hét với mẹ thôi, thuận miệng nói ra thôi. Bạch Bạch, đừng tưởng thật nha! Bạch Bạch đáng yêu, tớ không sủng cậu thì sủng ai a!"

"Thật hay giả! Cho dù cậu muốn tớ, mẹ cậu cũng ghét bỏ tớ, bà muốn đứa con dâu xinh đẹp!!!"

"Con dâu xinh đẹp? Lão bà, cậu còn chưa đủ xinh đẹp sao?? Chẳng có mỹ nữ nào cả! Trừ cậu ra, ai tớ cũng không muốn!!"

"Đi chết đi, tớ đây rất đẹp TRAI nha~~"

"Lại tức giận??"

"Ờ!"

Phác Xán Liệt lấy khăn tay lau sạch mặt Bạch Hiền. Khẽ xoa lên đôi mắt cậu, nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống, đắp chăn.

"Ngoan, ngủ một lát, cậu chỉ được làm bảo bối của một mình tớ, không được làm trân bảo quốc gia!"

"Đáng ghét!" Bạch Hiền than thở hai câu liền ngủ.

"Bạch Hiền, chúng ta phải đối mặt với rất nhiều chuyện. Tớ còn ba mẹ, còn dòng họ, còn sự nghiệp cần gánh vác, nhưng mặc kệ thế nào, tớ vẫn muốn cậu, chỉ một mình cậu!"

Bạch Hiền thức dậy, Phác Xán Liệt ngủ thật sự yên tĩnh. Giật giật cổ chân đau buốt, cố sức ngồi dậy. Ngắm vẻ mặt đang say ngủ an ổn đó.

"Biện Bạch Hiền tớ quả thật rất may mắn, kiếp này được một người như cậu yêu thương. Trên đời này không có người nào yêu thương tớ như vậy, tớ không sợ chết, không sợ già, không sợ chờ đợi, không sợ đau, cái gì tớ cũng không sợ, chỉ sợ cậu bỏ lại tớ. Tớ biết tương lai chúng ta còn rất nhiều trắc trở, vô luận khó khăn thế nào, chỉ cần cậu nắm lấy tay tớ, tớ sẽ không sợ. Nhưng nếu cậu buông tay, tớ nghĩ chỉ một khe hẹp nhỏ cũng đủ làm tớ trầm luân. Tớ rất yêu cậu. Xán Liệt a, Bạch Hiền không phải tiểu hài tử. Những việc này đều là tớ giả ngu, thế nhưng đến cuối cùng vẫn làm không được. Nếu có một ngày, Phác Xán Liệt không cần Bạch Hiền, Bạch Hiền cũng sẽ không trách cậu, lại càng không được quấn lấy cậu. Bởi vì Bạch Hiền biết Phác Xán Liệt còn nhiều điều khổ tâm."

Nụ hôn sâu mang theo tiếng nức nở, mang theo đầy nước mắt. Vẫn là hương vị chát đắng đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro