24.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


C24.

"Bạch Hiền, tôi không thương cậu ~~ không thương...cậu!"

"Bạch Hiền, bài hát kết thúc, chúng ta đường ai nấy đi!"

"Bạch Hiền, tớ yêu cậu, nhưng là, thực xin lỗi..."

Mỗi câu nói cứ quanh quẩn bên tai Bạch Hiền, trong giấc mơ nhưng rất thật.

"Không được, không được, Xán Liệt....Không...không cần đi, không cần vứt bỏ....không cần vứt bỏ Bạch Hiền...không cần!" Bạch Hiền bị ác mộng làm tỉnh lại. Bên người không có bất kì ai, "Xán Liệt! Xán Liệt đâu...Xán Liệt..."

Nghiêng ngả lảo đảo bò xuống giường, tìm một góc, cuộn mình lại. Nước mắt rơi ngày một nhiều.

"Vì cái gì...vẫn là giấc mơ đó? Vì cái gì phải như vậy...Xán Liệt..."

Nghe được trên phòng có tiếng động, Phác Xán Liệt chạy nhanh lên lầu, mở cửa ra cũng không thấy Bạch Hiền, chỉ có thanh âm nức nở. Nhìn hết một lượt căn phòng mới thấy Bạch Hiền cuộn mình vào góc, lạnh run có vẻ cực kì đáng thương, bước tới đau lòng ôm lấy cậu.

"Bạch Hiền, làm sao vậy?"

"Xán Liệt....đừng đi....đừng mà, đừng vứt bỏ Bạch Hiền..."

"Bảo bối, làm sao vậy? Tớ ở đây, tớ không đi, làm sao vậy?"

"Tớ...gặp ác mộng, trong mơ, tớ nghĩ cậu đi rồi, giấc mộng này thực đáng sợ! Ba năm nay, mỗi ngày tớ đều nằm mơ, ban đầu đều là ác mộng, bị ác mộng làm tỉnh lại, tớ điên cuồng đi tìm cậu, sợ chậm trễ sẽ tìm không thấy cậu. Những ngày sau đó tớ mơ được những giấc mơ đẹp, nhưng khi thức dậy, cậu không có ở đây, cái loại tra tấn này, cậu biết không....Mộng đẹp, nhưng đối với tớ lại rất đau, đau đến ngay cả nước mắt cũng không có khí lực rơi xuống..."

"Biết, Xán Liệt biết hết! Sẽ không đâu, sẽ không đi đâu, tớ sẽ không đi nữa!"

"Không biết vì cái gì, thời điểm đó cảm xúc của bản thân tớ cũng không khống chế được, nó như một cuốn phim điện ảnh trắng đen, làm cho tớ yếu ớt vô lực."

"Thực xin lỗi, bảo bối. Ba năm nay, tớ biết cậu chịu nhiều đau khổ, tớ biết đối với cậu đó là thương tổn rất lớn, cho nên, hiện tại tớ muốn đền bù cho cậu. Ba năm trôi qua, tớ cũng không ổn chút nào, mỗi ngày đều nghĩ về cậu, hiện tại dù chỉ có thể nhìn thấy cậu nhiều hơn một giây đồng hồ tớ cũng không muốn bỏ qua, biết vì sao lúc trước tớ đều bảo cậu đừng nhúc nhích không? Vì như vậy tớ mới có thể đem dung mạo cậu khắc thật sâu vào lòng. Cậu hãy nhìn vào đôi mắt tớ, bên trong nó có ai, cậu nhìn thật kĩ xem sao!"

"...Có tớ."

"Không phải có cậu, mà là chỉ có cậu. Bảo bối, nhớ kỹ. Nếu tớ không cần cậu, đó nhất định là mộng.

Ở thực tại này, tớ tuyệt đối sẽ không bỏ cậu mà rời đi!"

"Ừm."

"Còn muốn ngủ thêm một lát?"

Bạch Hiền lắc đầu, đáng thương lôi kéo tay áo Phác Xán Liệt.

"Hôm nay câu đưa tớ ra ngoài chơi chút đi."

Mới vừa khóc xong đã nghĩ tới chuyện đi chơi, bất đắc dĩ xoa xoa tóc Bạch Hiền.

"Nhưng mà hôm nay tớ phải đến công ty, cậu theo tớ cùng đến công ty được không??"

"Cũng được, so với ngồi ngốc trên giường tốt hơn."

"Ừm, trước đi rửa mặt, sau đó xuống lầu ăn điểm tâm."

"Cậu ôm tớ."

"Được ~" Một phen hùng hổ ôm lấy Bạch Hiền, đem cậu vào WC, ở trước bồn rửa mặt buông xuống.

Đem bàn chải đánh răng đặt vào tay cậu, cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn giúp cậu đánh răng. Bạch Hiền so với nam sinh cùng lứa không tính là thấp bé nhưng Phác Xán Liệt so với Bạch Hiền rất là cao a, Bạch Hiền ở trong lòng hắn có vẻ nho nhỏ, nhìn vào gương thấy cậu đặc biệt nhu thuận.

Bộ dáng ngoan ngoãn không duy trì được lâu, chải được một nửa Bạch Hiền bắt đầu ngây ngô cười.

"Ngu ngốc, cười cái gì?"

"Bộ dạng cậu lúc này trông ngốc lắm!"

"Tiểu không có lương tâm, còn không phải đang giúp cậu chải răng sao?"

Đột nhiên Bạch Hiền xoay người lại, dùng đôi môi mang theo bọt trắng xóa cọ cọ lên mặt Phác Xán Liệt.

"Ha ha, thế này còn ngốc hơn!"

Chính là Phác Xán Liệt ngoài dự định của Bạch Hiền không có trả thù, nghi hoặc nhìn hắn, Phác Xán Liệt lên tiếng.

"Cục cưng, cậu đây là đang đùa với lửa a!"

Thanh âm khàn khàn trầm thấp, Bạch Hiền đột nhiên phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, xoay người ngoan ngoãn đánh răng.

Chỉ giỡn thôi đúng không, tối hôm trước đem mình ăn sạch sẽ, đến bây giờ đánh rắm còn đau, như thế nào có thể tiếp tục chứ!

Đánh răng rửa mặt xong, Bạch Hiền vui vẻ trở về phòng, Phác Xán Liệt đang ngồi trên giường.

"Lại đây!"

Bạch Hiền ngoan ngoãn đi qua.

"Nằm sấp xuống!"

"Không được, Xán Liệt, không thể làm, vẫn còn rất đau!" Bạch Hiền nghĩ Phác Xán Liệt muốn làm, bắt đầu tìm chỗ chạy trốn.

"Đứa ngốc, đừng trốn, biết cậu đau, như thế nào lại làm bị thương cậu chứ, lại đây, tớ giúp cậu bôi thuốc!"

"Ừm!" Bạch Hiền đem khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng vùi vào gối.

Phác Xán Liệt lấy gối đặt ở trước bụng Bạch Hiền, cởi quần giúp cậu bôi thuốc, cảm giác mát lạnh của thuốc mỡ rót vào cổ gian, Bạch Hiền thực thoải mái.

"Tốt lắm, cục cưng đứng lên đi, ăn điểm tâm." vừa nói vừa giúp Bạch Hiền mặc quần.

"Ừm."

Bạch Hiền đi phía trước, Phác Xán Liệt đi phía sau, nhưng tư thế của cậu vẫn là có điểm vặn vẹo không được tự nhiên, bước lên đằng trước một phen ôm lấy cậu.

"A, Phác Xán Liệt, tớ có thể đi được, bác trai bác gái dưới lầu nhìn thấy thì làm sao bây giờ?"

"Ba và mẹ đi du lịch rồi, đem công ty ném cho tớ. Về sau có nhìn thấy cũng không việc gì."

"A, đi khi nào?"

"Ngay cả tớ hai người họ cũng không nói, phỏng chừng là buối tối lén đi, còn để lại tờ giấy trên bàn."

"Công ty giao cho cậu? Cậu có thể chứ?"

"Cậu cho lão công cậu ngu ngốc lắm sao, thời điểm ở Mỹ công ty con bên đó tớ cũng quản lý hơn nửa năm, hoàn toàn có thể làm được!"

"Ngạo mạn như vậy sao?"

"Đương nhiên ~"

Ôm Bạch Hiền xuống lầu, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Người hầu đang quét tước ở đại sảnh không khỏi nghểnh cổ lên nhìn vị nào có thể làm cho Xán Liệt thiếu gia cưng sủng đến như vậy.

Đến bàn ăn, Bạch Hiền nhìn vào chiếc ghế có đệm thật êm, không khỏi đỏ mặt, xấu hổ ngồi xuống ăn bữa sáng.

"Ăn nhiều một chút, gầy như vậy!"

Ba năm qua không biết cậu chăm sóc bản thân như thế nào!

Những lời này Phác Xán Liệt không dám nói ra miệng, cũng không có tư cách nói, dù sao cũng bởi vì mình không chăm sóc tốt cho cậu ấy.

"Tớ chăm sóc mình rất tốt nha, vì sống tốt để chờ cậu quay về." Bạch Hiền tựa hồ biết trong lòng Phác Xán Liệt đang nghĩ gì.

Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn Bạch Hiền lần đầu tiên hung hăng hôn lên môi hắn.

Đây là Bạch Hiền của tôi, Bạch Hiền tốt như vậy, tôi nguyện lấy sinh mệnh này để trân quý Bạch Hiền!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro