Chương 157 - 159

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 157: Trước tiên thỏa mãn ta đã

Nghiêm Mặc không thích để nghi vấn này sang ngày hôm sau, lập tức quyết định đi gặp Đại Vu tộc Người Cá, hắn không sợ đối phương chơi xấu hoặc làm gì gây hại cho hắn, năng lực của hắn ít nhất vẫn có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa Cửu Phong cũng đã trở lại, đối với những người cá đó, Cửu Phong chính là thiên địch của bọn họ.

Cửu Phong đáp xuống bên cạnh Nghiêm Mặc, đầu củng vào ngực hắn, thân thiết một phen.

Nghiêm Mặc có đầy bụng những điều muốn hỏi nó, nhưng có người ngoài ở đây, chỉ đành tạm thời gác lại, rồi hắn bảo Đại Hà chuyển lời cho Nguyên Chiến, nói hắn đi gặp Đại Vu tộc Người Cá.

Đại Hà nhận mệnh rời đi.

"Ầm!" Mưa lớn trút xuống tầm tã, trong nháy mắt có thể làm người ướt nhẹp.

Trước khi mưa đến, hộ vệ đã phủ áo tơi lên người Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc lo lắng cho Cửu Phong, nhưng lúc chạm vào thân thể nó, hắn cảm nhận được một chút lực cản, sau đó hắn phát hiện hạt mưa không dính vào người Cửu Phong, giống như quanh thân Cửu Phong sinh ra một dòng khí nhỏ, dòng khí này ngăn cản toàn bộ nước mưa bên ngoài.

Đây là cách sử dụng năng lực hệ phong ư? Nhìn dáng vẻ Cửu Phong không giống như cố ý làm ra, vậy chẳng lẽ là một trong những bản năng được thức tỉnh của Côn Bằng mặt người sau khi lớn lên?

"Kiệt?" Cửu Phong nghiêng đầu nhìn hắn.

"Không có gì, tao cảm thấy mày càng ngày càng lợi hại."

Cửu Phong kiêu ngạo ngẩng đầu, nhưng rất nhanh sau đó, vẻ mặt nó thay đổi: "Khặc khặc!" Cá! Thật nhiều cá to! Muốn ăn.

Cửu Phong thấy thức ăn liền quên những lời muốn nói, nhìn các chiến sĩ tộc Người Cá bên bờ sông mà chảy nước miếng ròng ròng.

Các chiến sĩ người cá lập tức đề phòng.

Nghiêm Mặc ngại ngùng cười, vội vàng dời lực chú ý của Cửu Phong: "Đây là bạn bè của Cửu Nguyên, chẳng phải trước kia mày đã gặp rồi sao? Quên hả? Mày đã đồng ý với tao, chỉ cần bọn họ không làm hại chúng ta, thì mày sẽ không ăn bọn họ."

Lạp Mông bị uy hiếp cười khổ một tiếng, dịch chuyển thân thể, lặn xuống nước, một lát sau, anh xách mấy con cá béo trồi lên. Những chiến sĩ người cá khác thấy thế, cũng có người nhanh chóng lặn xuống nước, một lát sau liền xách theo mấy con cá tới.

Mấy con cá sống được thảy lên bờ.

"Cho Cửu Phong hả?"

Các chiến sĩ người cá gật đầu lia lịa.

"Cảm ơn." Nghiêm Mặc còn chưa nói hết chữ cảm ơn, thì Cửu Phong đã vùi đầu ăn tế phẩm mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó.

"Kiệt!" Không đủ!

"Khụ khụ, à ừm, Cửu Phong đói bụng, nó cảm thấy mấy con cá này ăn rất ngon."

Các chiến sĩ người cá hiểu, Lạp Mông vung tay lên, tất cả chiến sĩ tộc Người Cá ở gần đó đều chạy đi bắt cá cho Cửu Phong đại nhân.

Chờ Đại Hà quay lại, thì Cửu Phong đang dùng móng vuốt của mình đẩy đẩy hai con cá béo mà các tiểu đệ người cá dâng hiến cho nó đến trước mặt Nghiêm Mặc, ý bảo hắn cùng ăn với mình.

Nghiêm Mặc sờ sờ nó: "Không cần gấp, mày ăn đi, còn lại bao nhiêu thì tao ăn."

Cửu Phong hài lòng, thân thể nó rất khổng lồ, nhưng sức ăn lại không quá lớn, một đống gần trăm con cá nó căn bản ăn không hết.

Nghiêm Mặc thấy chỉ có một mình Đại Hà trở lại, không khỏi ngạc nhiên, hắn còn tưởng Nguyên Chiến cũng sẽ tới cùng, nên nãy giờ vẫn lo suy nghĩ xem làm sao để dỗ hắn, không cho hắn theo, kết quả Đại Hà chỉ chuyển lại có một câu, thủ lĩnh bảo tư tế đi nhanh về nhanh.

Nghiêm Mặc kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng không để trong lòng, hắn nào biết Nguyên Chiến lúc này vì không muốn hắn khổ sở thất vọng, nên giấu hắn, dốc sức đi tìm tên tặc dám ăn trộm quả thổ nguyên.

Lúc này Lạp Mông đã bảo các chiến sĩ tộc Người Cá kéo bè gỗ tới, cái bè gỗ này không phải cái lần trước Nghiêm Mặc làm, mà là bọn họ tự làm ra.

"Mặc đại nhân, mời."

Nghiêm Mặc vỗ vỗ Cửu Phong đã ăn no, bảo nó bay lên trời, nhưng lúc Cửu Phong thấy bè gỗ thì lại như thấy được món đồ chơi thú vị, thế là cũng nhảy lên.

Lạp Mông tiếp xúc gần gũi với thiên địch, khó khăn lắm mới kiếm chế được cái cảm giác không khoẻ trong người: "Mặc đại nhân, có thể bảo Cửu Phong đại nhân đừng đi theo chúng ta được không?"

"Tôi cũng muốn lắm, nhưng nó là Sơn Thần, không phải chuyện gì cũng nghe theo tôi." Nghiêm Mặc bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói.

Lạp Mông sẽ tin sao? Nói chung, dù anh tin hay không, anh vẫn thừa biết con chim mặt người kia chắc chắn không đuổi đi được. Có điều... anh bỗng nhiên có chút chờ mong được nhìn thấy vẻ mặt của Đại Vu khi gặp Côn Bằng mặt người.

Đây là một hòn đảo có diện tích không nhỏ, đó cũng là cấm địa mà lúc trước Lạp Mông chỉ cho hắn xem.

Nghiêm Mặc nhìn ra được, rất có thể hòn đảo này là đảo lớn nhất trong hồ Thanh Uyên, thảm thực vật trên đảo um tùm, mưa to xối trên mặt đất, nhiệt độ chênh lệch trong ngày làm mặt đất bốc lên những luồng khói trắng nhàn nhạt, cả hòn đảo nhìn qua vừa xinh đẹp vừa thần bí.

Các chiến sĩ người cá và Lạp Mông đẩy bè gỗ chở Nghiêm Mặc và Cửu Phong lên bờ cát ở phía nam hòn đảo.

Cát trên bờ rất mịn, còn trắng tinh, nếu không phải có phong cảnh quen thuộc xung quanh, thì chắc Nghiêm Mặc đã tưởng mình đang ở trên một hòn đảo giữa biển.

"Mặc đại nhân, ngài ở đây đợi một chút, Đại Vu tộc tôi sẽ nhanh chóng lên đảo. Bọn tôi không được phép ở đây lâu, chờ khi ngài trở về, Đại Vu sẽ kêu bọn tôi tới đón ngài." Lạp Mông nói xong câu đó, chờ Nghiêm Mặc bước chân lên bờ, liền cùng những chiến sĩ người cá khác đẩy bè gỗ nhanh chóng rời đi.

Cửu Phong giẫm tới giẫm lui trên bờ cát, có vẻ rất thích cảm giác móng vuốt giẫm trên cát mịn.

Nghiêm Mặc đứng ở bờ cát ngẩng đầu quan sát hòn đảo, phía sau bờ cát là rừng cây rậm rạp, hắn nên chờ ở chỗ này, hay tiến vào rừng cây tìm kiếm?

Đây là cơ hội tốt để khám phá hòn đảo này, nhưng mà... Nghiêm Mặc khom lưng, vốc một nắm cát lên.

Cát mịn trắng bạc chảy xuống từ khe hở giữa các ngón tay.

Nơi này trước kia là biển ư? Nếu không thì tại sao lại có loại cát này? Nghiêm Mặc cố ý nhìn xung quanh một vòng, nhưng không tìm ra loại hình đất tầng và nham thạch màu trắng, vậy sự hình thành của bờ cát trắng bạc này có chút kỳ quái.

Nghiêm Mặc cởi giày rơm ném sang một bên, chân trần đi vài bước trên cát, hắn thử chấm một ít cát để vào miệng nếm thử.

"Đây là vỏ sò và đá san hô sau khi được mài nhỏ, tạo nên cát biển." Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến từ phía sau.

Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay phủi cát, chậm rãi xoay người.

Cửu Phong bỗng nhiên bay lên giữa không trung, nhìn chằm chằm người vừa xuất hiện.

Một người đàn ông tóc dài rũ xuống bên chân, thân cao ngang ngửa Nguyên Chiến, diện mạo cực kỳ anh tuấn, y yên lặng đứng trên bờ cát, giữa mưa to.

Vóc dáng người đàn ông nọ rất đẹp, bên hông chỉ tùy tiện quấn một khúc vải bố, cơ bắp trên người thon thả chứ không thô kệch, đường cong tám múi cơ bụng rất rõ ràng, nhân ngư tuyến đẹp đẽ bên dưới cơ bụng kéo dài xuống vị trí khiến người ta phải suy tư, đôi chân thon dài có một nửa bị che sau vải bố, chỉ có cẳng chân thon chắc lộ ra là đủ để thấy dáng chân hoàn mỹ.

Ánh mắt Nghiêm Mặc xẹt qua vị trí hơi gồ lên giữa háng được che lại bằng khúc vải bố ôm sát cơ thể của người đàn ông nọ, kích cỡ rất đáng để kiêu ngạo, chắc cũng tầm cỡ của gia súc Chiến. Khụ, không đúng, trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là khúc vải bố thoạt nhìn thực quen mắt, nhìn qua giống loại vải hắn đang mặc trên người như đúc.

Mà hắn nhớ rõ, mới mấy ngày trước, hắn vừa tặng cho tộc Người Cá khúc vải bố tốt nhất mới được dệt ra.

"Đại Vu tộc Người Cá?"

"Tư tế nhỏ Cửu Nguyên."

Nghiêm Mặc làm như không nghe thấy chữ 'nhỏ' kia, hai mắt hắn đều dừng trên cặp giò của đối phương.

Người nọ cười, bước một bước đến bên cạnh Nghiêm Mặc: "Ngạc nhiên lắm sao?"

"Ừ. Tôi tưởng tộc Người Cá không thể biến ra hai chân, đây là năng lực của Đại Vu, hay là mọi người cá đều có thể như vậy?"

Người nọ không trả lời hắn, mà vươn ngón tay thon dài ra nâng cằm hắn lên: "Thú vị đấy, kiến thức của cậu, năng lực và cách nói chuyện của cậu không giống một tư tế nhỏ nên có."

Có ý gì? Nghiêm Mặc muốn tách khỏi tay đối phương, nhưng lại phát hiện tốc độ của đối phương thoạt nhìn thì như thong thả mà kỳ thật không hề chậm chút nào, rõ ràng hắn thấy đối phương thò tay sang, nhưng lại không thể tránh được.

Nghiêm Mặc muốn đẩy cái tay không chút lịch sự và kính trọng kia ra.

Nhưng cái tay đó lại không chút sứt mẻ.

Nghiêm Mặc lập tức móc kim châm, đâm vào huyệt vị trên tay người nọ.

Nhưng mà! Đối phương lại không có chút phản ứng, không đúng, người nọ vẫn có phản ứng, y nhìn nhìn tay mình, hơi dùng sức siết chặt cằm hắn: "Cậu bé hư, cậu muốn làm gì?"

Huyệt vị của người cá và nhân loại khác nhau. Đây là suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Nghiêm Mặc.

Nhưng ngay sau đó, hắn liền biết không chỉ như thế.

"Chỉ với một chiến sĩ cấp ba nho nhỏ như cậu, thì sao có thể làm ta bị thương?"

"Anh cấp mấy?" Ngay cả kính ngữ Nghiêm Mặc cũng vứt bỏ, không chút khách khí hỏi lại.

Đại Vu người cá đẹp đến không giống người phàm kia cười to, tựa như vấn đề này không đáng để trả lời.

"Kiệt --!" Cửu Phong cảm thấy quái hai chân nhỏ nhà mình bị người ta ăn hiếp, lập tức 'phốc phốc phốc' phun ba lưỡi dao gió.

Đại Vu người cá ngay cả tránh cũng không thèm tránh, ba lưỡi dao gió còn chưa chạm tới người y thì đã biến mất không thấy tung tích.

Nghiêm Mặc nuốt nuốt nước miếng.

Cửu Phong bất ngờ lao xuống dưới, dùng móng vuốt chụp lấy Đại Vu người cá.

Đại Vu giơ tay, thế mà tóm được hai cái móng vuốt của Cửu Phong, dùng sức quật mạnh xuống đất.

"Ầm!" Thân thể to lớn của Cửu Phong rớt xuống, cánh quạt bay một đống cát, nửa ngày trời không bò dậy nổi.

"Cửu Phong!" Nghiêm Mặc đau lòng, tay vặn một cái, mấy chục cây kim phóng về phía mặt Đại Vu.

Nhưng tất cả kim châm đều biến thành bột phấn, chỉ có một cây là lành lặn. Đại Vu cầm nó trong tay xem xét, còn đưa lên miệng cắn cắn, nhướng mày: "Gai của tộc Phong? Rốt cuộc cậu là nhân loại hay là tộc cây Trường Sinh?"

Đụng phải tên có máu mặt rồi! Nghiêm Mặc nhanh chóng nghĩ cách đối phó. Hắn có thể cảm giác được thật ra đối phương không muốn giết hắn, nhưng hắn vẫn phải đưa ra thứ đủ để gây uy hiếp cho đối phương, nếu không... cuộc nói chuyện giữa bọn họ sẽ không thể ngang hàng nhau, đối phương bây giờ còn đang nhéo cằm hắn.

Hắn có nên dùng tuyệt chiêu cuối cùng không?

Nhưng tên Đại Vu không biết giá trị vũ lực rốt cuộc cao bao nhiêu kia lại dùng một cái tay khác vuốt ve hình xăm chiến sĩ trên mặt hắn, nói bằng giọng điệu có hơi hoài niệm và kinh ngạc: "Lại là ký hiệu này, đã bao nhiêu năm không thấy rồi? Ta còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại. Tư tế nhỏ, cậu vẫn chưa học được cách che giấu ấn ký chiến sĩ sao? Không được đâu, cậu mà mang cái ấn ký này thì sẽ sống chẳng được bao lâu."

Nghiêm Mặc trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Anh có thể buông tôi ra không? Tôi cảm thấy tư thế này không thích hợp để nói chuyện."

Đại Vu cười, cười một cách tà mị và dâm đãng, nhéo nhéo má hắn một phen, rồi kéo cái áo tơi trên người hắn ném sang một bên, sau đó vươn tay đẩy hắn ngã trên bờ cát: "Nhóc con, trước tiên thỏa mãn ta đã, rồi sau đó lại bàn tiếp."

Cái đệt! Nghiêm Mặc lúc này dù không muốn sử tuyệt chiêu cuối thì cũng phải sử dụng thôi.

Có lẽ Đại Vu cũng không ngờ tới một tư tế cấp ba nho nhỏ trong mắt y lại có thể làm y bị thương, sau khi đẩy ngã Nghiêm Mặc, y liền trực tiếp cởi phăng khúc vải bố trên người mình, áp lên người cậu thiếu niên.

Nhưng trong nháy mắt khi thân thể y đã kề sát cậu thiếu niên, một tay đã giữ eo cậu thiếu niên, đang chuẩn bị lật người qua hưởng thụ một phen, thì đột nhiên thả cậu thiếu niên ra, thân thể thoáng cái đã lùi ra thật xa.

Nghiêm Mặc bò dậy, kéo vạt áo bị xốc lên xuống, sau đó không thèm nhìn đến Đại Vu người cá, bước nhanh tới chỗ Cửu Phong vẫn chưa đứng dậy được.

Cửu Phong tủi thân ục ục hai tiếng, nó lớn như vầy rồi mà chưa bị đánh thế này bao giờ.

"Có bị thương ở đâu không?" Nghiêm Mặc vuốt ve thân thể Cửu Phong, nhanh chóng kiểm tra cho nó.

"Kiệt" Không có bị thương, nhưng bị quật choáng đầu. Con cá lớn kia rất lợi hại!

"Cá lớn? Mày biết người đó không phải nhân loại?"

"Khặc khặc." Nó là cá lớn, không phải quái hai chân, ta muốn ăn nó!

"...Tao cảm thấy mày bây giờ không đánh lại anh ta đâu."

"Kiệt!" Ăn nó, ta sẽ mạnh hơn nữa.

"Ha ha!" Từ xa có tiếng cười nhạo truyền tới: "Ngay cả tổ tông nhà chim mi cũng chưa chắc làm gì được ta, thằng nhãi chim mi còn chưa thay sạch lông mao mà cũng đòi ăn ta? Nếu không phải cha mi năn nỉ ta thỉnh thoảng trông mi một chút, có tin ta nhổ hết lông mi rồi ăn sống luôn không?"

"Kiệt --! Phốc phốc phốc!" Cửu Phong phẫn nộ tấn công.

"Thằng nhãi chim non không biết nghe lời này." Đại Vu vung tay, Cửu Phong đột nhiên bị hất bay, ùm một tiếng rơi vào trong hồ.

Nghiêm Mặc không thèm suy nghĩ nhảy vào hồ theo.

"Nó không chết được đâu, ta chỉ khiến nó biết ngoan hơn chút mà thôi, để sau này nó đừng có hỡ một tý là chảy nước miếng với tộc người cá bọn ta."

Nước trong hồ biến thành một bàn tay to, túm lấy cổ Nghiêm Mặc ném lên bờ.

Mà nơi Cửu Phong rơi xuống thì xuất hiện xoáy nước, nhanh chóng nuốt chửng thân thể Cửu Phong.

Nghiêm Mặc trừng to mắt nhìn nơi Cửu Phong biến mất, trên tròng trắng nỗi lên những đường gần xanh lá, đường gân như những sợi dây leo bò về phía con ngươi.

"Đúng là một cậu nhóc lớn gan, dám nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, ai dạy cậu vậy?"

Những đường gân màu xanh đột nhiên rút đi, hai mắt Nghiêm Mặc khôi phục lại như cũ: "Đại Vu, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?"

"Ha! Cậu cảm thấy chỉ như vậy là có thể uy hiếp được ta? Nhóc con, ta nói này, trước tiên thỏa mãn ta đã, nếu không cậu cũng chỉ có thể ôm một bụng nghi vấn trở về, à, còn mang theo một bụng tinh trùng của người cá, mặt khác, cậu cũng đừng hòng ngóng trông tộc Người Cá sau này sẽ trợ giúp các cậu."

Zombie: Chiến ơi vợ sắp bị Thủy Tinh 'ăn' 'hiếp' rồi. Mau mau đến cứu. Ông nội này là tai to mặt lớn đó, nghe nói hàng cha chú bé chim mà cũng phải năn nỉ ổng trông con dùm là biết rồi ha

Chương 158: Đại Vu người cá vô liêm sỉ

Nghiêm Mặc lau nước mưa trên mặt, gặp phải lưu manh rồi, làm sao bây giờ? Hơn nữa hắn còn không đánh lại tên lưu manh này.

"Quả thật anh rất lợi hại, nhưng vẫn chưa phải là kẻ mạnh nhất."

Đại Vu người cá rất vô liêm sỉ mà chớp chớp mắt, không hề mắc lừa, y nói: "Không phải kẻ mạnh nhất thì sao? Ta chỉ cần mạnh hơn thủ lĩnh của cậu là được."

Được rồi, tên này không những lưu manh mà còn vô lại.

"Nhưng anh không làm gì được quả Vu Vận trong thân thể tôi ..."

Còn chưa nói hết câu thì đã bị người nọ cười nhạo: "Vừa rồi là do ta không đề phòng, bây giờ chỉ cần ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đè cậu xuống, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Cậu nhóc, không phải sinh vật có trí tuệ nào cũng không biết cách trị tên nhãi tham lam kia, mà ngược lại, rất nhiều chủng tộc biết cách đối phó với nó, tỷ như Tát Mã tộc Phong mà cậu quen biết."

Người nọ hơi dừng lại một chút, lấy làm kinh ngạc nói: "Đừng bảo là Tát Mã tộc Phong dạy cậu nuôi quả Vu Vận trong cơ thể nha? Cậu với chúng nó có thâm cừu đại hận gì hả?"

Nghiêm Mặc lập tức hỏi lại: "Anh biết lão Tát Mã?"

"Lão Tát Mã? Cậu hỏi cái Tát Mã nào?"

"Lão Tát Mã đang nuôi dưỡng Tát Mã nhỏ trong khu rừng đen."

Người nọ cười như không cười: "Nó chịu ra ngoài gặp cậu à? Sao lại chịu ra thế? Vì quả Vu Vận? Trước tiên trả lời ta một chuyện, có phải cậu là con lai giữa nhân loại và tộc cây Trường Sinh không?"

Anh chả nói cho tôi biết cái gì, mà muốn tôi nói cho anh biết? Hoang đường!

Nghiêm Mặc hỏi ngược lại y: "Vì sao anh muốn gặp tôi? Đừng nói mấy lời vô nghĩa như là anh muốn ngủ với tôi, trên đời này có một tên gia súc không phân biệt được nam nữ, xấu đẹp là đủ rồi! Anh ngạc nhiên khi tôi nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, mà lại không chút kinh ngạc khi tôi có được nó, vậy có thể mới đầu anh chỉ là hoài nghi, nhưng bây giờ anh đã chắc chắn. Và anh cũng vì nó mà đến, đúng không? Anh muốn quả Vu Vận?"

"Ta đã nói cậu không phải một tư tế nhỏ mà, trong cái độ tuổi này làm gì có tư tế nào giống cậu chứ, cảm giác cậu cho ta cứ như là..." Đại Vu người cá vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ về phía hắn: "Một lão tư tế đã sống rất nhiều năm đang bám trên thân thể một đứa nhỏ vậy."

Nói tới đấy, y nhìn hắn cười: "Phải không?"

Nghiêm Mặc cũng học theo y mà cười bằng tiếng mũi: "Anh có cái suy nghĩ này mà còn muốn đè tôi, bộ anh thích lão già hả? Nếu anh thật sự thích kiểu đó, tôi có sẵn người để giới thiệu cho anh đây, lão ta chắc chắn phù hợp với yêu cầu của anh, hơn nữa tôi nghĩ chỉ cần cho lão chút kiến thức và sức mạnh của anh, nói không chừng lão sẽ nghe theo lời anh, thành kính mà dâng ra hết thảy cho anh."

"Tên đó có vẻ ngoài trẻ trung như cậu không? Mông có đầy đặn bằng cậu không? Hai chân có dài không? Da có mềm mịn không? Nếu đủ điều kiện, ta có thể suy xét."

Nghiêm Mặc: "..." Nếu kẻ địch đã vô sỉ đến một mức độ nào đó, thì cho dù bạn có nói cái gì chỉ sợ cũng không thể đả kích được hắn, càng đừng nói tới việc khiến hắn cảm thấy mình bị sỉ nhục.

"Được rồi, nhóc con, đừng lãng phí thời tiết tốt như vậy, cậu xem, trời mưa to lạnh, bờ cát trắng mịn, nước hồ trong vắt, hai thân thể dây dưa bên nhau trông đẹp đẽ tới cỡ nào, băng lạnh và lửa nóng đan xen, cường tráng và mỏng manh va chạm, khi cậu nhịn không được ôm lấy ta mặc sức rên rỉ, mưa to làm cả người cậu ướt đẫm, đầu cậu ngửa ra sau, để lộ cần cổ yếu ớt... A ~" Người nọ phát ra tiếng ngâm thật dài đầy ái muội.

Nghiêm Mặc có cảm giác như mình vừa bị hiếp dâm thính giác.

"Thỏa mãn ta, có lẽ ta sẽ cho cậu sự bảo vệ, nếu lão Tát Mã không nói cho cậu biết phương pháp chính xác để nuôi dưỡng quả Vu Vận, thì ta có thể."

"Anh biết?"

"Trên đời này ngoại trừ tộc Côn Bằng mặt người, chắc cũng chỉ có ta là biết." Người nọ cười ngạo nghễ: "Đừng tưởng rằng cậu chơi thân với con chim nhỏ kia, thì cả nhà nó sẽ nói cho cậu biết bí mật này, mà ngược lại, khi chúng nó biết cậu có quả Vu Vận trong tay, chúng nó sẽ lập tức xem cậu như giống cái, để cậu thai nghén ra đứa con Sinh Mệnh, một khi đứa con Sinh Mệnh trưởng thành trong thân thể cậu, cậu sẽ không chịu nổi ba mươi ngày."

"Tôi có thể trao đổi với anh."

"Trao đổi? Dùng thứ này?" Người nọ cầm khúc vải bố ban nảy cởi xuống, hỏi: "Ta biết cậu làm ra không ít thứ, đây cũng là điều khiến ta nảy sinh tò mò với cậu, nhưng đại đa số những thứ này đều vô dụng với tộc Người Cá, bao gồm cả tòa thành kia. Tộc Người Cá xưng bá trong nước, bọn ta không lên bờ, cho dù cậu có xây tặng một tòa thành, đối với bọn ta cũng chẳng có ý nghĩa gì."

"Đó là bởi vì anh không biết tôi còn có thể làm ra thứ gì nữa."

"Vậy chờ sau khi cậu làm ra rồi hẵng nói." Người nọ vươn tay, tỏ vẻ cuộc nói chuyện dừng ở đây: "Bây giờ ta chỉ muốn nghe thấy tiếng rên rỉ và tiếng khóc của cậu, nhóc con, đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta."

Người nọ giơ tay chạm vào thân thể hắn, hắn lần nữa sử dụng quả Vu Vận để tấn công đối phương, nhưng lần này, quả Vu Vận lại như cảm giác được thứ gì đó khiến nó cực kỳ sợ hãi, co rúm lại sâu trong thân thể hắn không chịu ra.

Bây giờ Nghiêm Mặc đã xem quả Vu Vận như nửa con trai mình, không nỡ ép nó, bất đắc dĩ, đành phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, trong chớp mắt tiến vào không gian phòng thí nghiệm.

Tiếc là ở trong phòng thí nghiệm không quan sát được tình huống bên ngoài, làm Nghiêm Mặc bỏ lỡ vẻ mặt của vị người cá nào đó khi hắn biến mất.

Người đàn ông tuấn mỹ nọ nhìn nhìn ngón tay mình, như không thể tin được mà xoa hai ngón với nhau, vừa rồi quả thật y đã chạm đến thân thể cậu thiếu niên, nhưng mà... đối phương rõ ràng biến mất trên tay y.

Với năng lực của y, trừ phi là thần, trừ phi là các sinh vật có trí tuệ hiếm hoi còn sót lại, thì không ai có thể chạy thoát khỏi tay y đơn giản như vậy, còn khiến y không cách nào tìm được.

Đúng, y không cần đi tìm, vừa rồi, y hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng cậu thiếu niên kia biến mất, thật sự biến mất, chứ không phải sử dụng năng lực nào đó trốn ra xa, cũng không phải thuật ẩn thân, càng không trốn xuống đất, cũng không trốn vào gió.

"Nghiêm Mặc, phải không?" Người nọ gọi tên Nghiêm Mặc nhưng lại không giống như gọi tên, mà như bỏ hai chữ đó vào miệng nhấm nháp tỉ mỉ. Thậm chí y còn liếm liếm ngón tay vừa rồi chạm được vào người cậu thiếu niên, tựa hồ như mùi vị của cậu ta còn đọng lại trên tay mình.

Mưa càng lúc càng lớn, người nọ xoay người, chậm rãi đi từ bờ cát vào hồ nước, mà khi nửa người dưới của y hoàn toàn chìm trong nước, thân thể y nổi lên, đuôi cá màu bạc thật dài vẫy qua mặt nước.

Đại Vu người cá đẹp tựa thần cứ như vậy nổi nửa người trên mặt hồ, nhìn về phía hồ nước mặn, thật lâu thật lâu.

Tuy dùng phòng thí nghiệm làm chiêu thoát thân cuối cùng rất tốt, nhưng có một vấn đề lớn, chính là, vào từ chỗ nào thì đi ra từ chỗ đó.

Nghiêm Mặc không thể xác định Đại Vu người cá đẹp trai nhưng tính tình đáng khinh kia có chờ ở gần đó đợi hắn chui đầu vào lưới hay không, nên hắn chỉ đành chơi trò tốn thời gian. Cũng may trong túi thảo dược của hắn có không ít thức ăn, trốn trong này bốn, năm tháng cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên, hắn không thể thật sự trốn suốt mấy tháng như thế, đừng nói mấy tháng, đêm nay hắn không về, người nào đó nhất định sẽ tới tìm tộc Người Cá.

Tưởng tượng đến việc Nguyên Chiến vì tìm hắn mà rất có khả năng tạo nên nhiều hậu quả nghiêm trọng, là hắn liền đau đầu.

Con cá lớn kia rất lợi hại, tuy không biết rốt cuộc y cấp mấy, nhưng chắc chắn không dưới cấp năm, chỉ với thủ đoạn y áp chế quả Vu Vận, nói không chừng con cá lớn này còn lợi hại hơn cả lão Tát Mã tộc Phong.

Mà Nguyên Chiến không tìm được hắn, chắc chắn sẽ xốc cả đáy hồ Thanh Uyên lên tận trời -- nếu hắn có thể làm được.

Tộc Người Cá bị tấn công, không địch lại Nguyên Chiến, thì những người cá lợi hại hơn Nguyên Chiến sẽ ra mặt, tỷ như con cá lớn biến thái thích trẻ em kia, Nguyên Chiến thua, không ai áp chế được người lùn, chúng lại lần nữa làm phản, người Cửu Nguyên và người lùn đánh nhau, tộc Người Cá, tộc Cách Lan Mã và bộ lạc Nguyên Tế làm ngư ông đắc lợi.

Tóm lại, nghĩ kiểu gì thì kết quả của Nguyên Chiến và Cửu Nguyên đều không mấy tốt đẹp.

Nhưng mà, Nghiêm Mặc lại có chút phỏng đoán. Con cá lớn đó lợi hại như vậy, nhưng lại cho phép Cửu Nguyên phát triển trước cửa nhà mình, biết rõ quả Vu Vận nằm trên người hắn rồi mà còn muốn ngủ với hắn... Khụ, mặc kệ con cá lớn đó nghĩ cái gì, có lẽ đối phương không có bao nhiêu địch ý với bọn hắn.

Như vậy chỉ cần Nguyên Chiến không chủ động khiêu chiến tộc Người Cá , không đại náo với tộc Người Cá đến long trời lở đất, thì chắc vị Đại Vu người cá 'bậc tiền bối tai to mặt lớn' kia sẽ không xuống tay với Cửu Nguyên, nhưng Nguyên Chiến sẽ ngoan ngoãn, yên lặng, bình tĩnh đợi hắn về, mà không đến chỗ tộc người cá tìm hắn ư?

Nghĩ kiểu gì cũng thấy không thực tế cho lắm!

Không được, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp báo tin cho Nguyên Chiến, để Nguyên Chiến đừng quá xúc động.

Nhưng phải làm sao để báo tin đây?

Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, hắn vậy mà quên mất những cậu bạn nhỏ trung thành nhất của mình. Cửu Phong không thể dựa vào, vậy hắn vẫn còn ong vệ!

Xé một miếng vải bố xuống, dùng bút than viết một câu, lại sợ Nguyên Chiến quên hết mấy chữ mà hắn đã dạy, bên dưới câu chữ vẽ vài nét đơn giản tóm tắt ý mình.

Bây giờ thì chờ mưa bên ngoài tạnh, là có thể thả ong vệ ra.

...

Nguyên Chiến lục soát cả tòa thành lẫn dưới mặt đất, mà vẫn không tìm ra được tên trộm quả thổ nguyên, hắn chỉ có thể tăng nhân số chiến sĩ trông coi ruộng gieo trồng cùng mấy đứa Tát Vũ, đồng thời vì để phòng ngừa tình huống bất chợt, hắn còn cho người tuần tra liên tục ở ruộng bông và mấy đồng ruộng mà Nghiêm Mặc tương đối xem trọng.

Khi Cửu Phong phát ra tiếng kêu lúc trở về, hắn có nghe thấy, lập tức bảo Mãnh dẫn người ra ngoại thành xem xem người của bộ lạc Nguyên Tế đã tới chưa.

Vội vàng lo chuyện quả thổ nguyên xong, Nguyên Chiến triệu tập Tranh và các chiến sĩ thủ lĩnh cùng phó thủ lĩnh lại. Thảo luận đề tài, nếu người Nguyên Tế muốn tiến vào Cửu Nguyên, thì có cho họ vào không?

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ không muốn, bao gồm cả Bộ Nga của tộc Hắc Nguyên.

"Tư tế của bộ lạc chúng ta là Mặc đại nhân, Nguyên Tế đã có Thu Thực đại nhân, Nguyên Tế không phải tộc A Ô, tộc A Ô phụng dưỡng Sơn Thần Cửu Phong, nhưng Thu Thực đại nhân và bộ lạc Nguyên Tế phụng dưỡng Già Ma đại thần, bọn họ vào Cửu Nguyên rồi, trừ phi chúng ta triệt để đánh bại bọn họ, bằng không chúng ta chỉ tổ chuốc thêm cho mình một kẻ địch." Tranh nói chuyện rất thẳng thừng, rất rõ ràng.

Liệp cũng gật đầu: "Nguyên Tế mà vào, thì chắc chắn sẽ không tuân theo cửu quy tam lệnh của bộ lạc chúng ta, đến lúc đó chúng ta nên phạt họ hay không phạt? Nguyên Tế còn có không ít nô lệ, chỉ sợ những chiến sĩ đó sẽ không chịu bỏ nô lệ của mình đâu, Thu Thực đại nhân cũng sẽ không đồng ý."

"Tôi nghĩ bọn họ sẽ không đòi tiến vào, ít nhất là khi bọn họ chưa có đủ năng lực để cướp tòa thành này." Bộ Nga còn thẳng thừng hơn cả Tranh.

Mục Trường Minh và người tộc A Ô không chen vào, thứ nhất là khả năng nghe và thuyết phục của bọn họ khi dùng tiếng Cửu Nguyên còn có chút khó khăn, thứ hai là cái bộ lạc Nguyên Tế kia hiển nhiên có liên quan đến những người vừa mới tới, bọn họ xen vào cũng không thích hợp.

"Sợ là sợ bọn họ lấy danh nghĩa giúp đỡ người quen, đòi chúng ta giúp bọn họ xây một tòa thành giống như vầy, có lẽ tù trưởng Hào sẽ không làm ra chuyện nhờ vả đó, nhưng Thu Thực đại nhân thì chắc chắn sẽ đòi." Bộ Nga nhìn về phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến cười lạnh: "Muốn chúng ta giúp xây thành? Vậy bọn họ phải trả đủ giá mới được!"

Liệp nhíu mày: "Tình huống của chúng ta không tốt lắm, quái vật trong rừng, người lùn, tộc Cách Lan Mã không rõ là thù hay bạn, nếu thêm một Nguyên Tế cường đại nữa, thì sau này khi ra ngoài săn thú chúng ta phải cẩn thận."

Nguyên Chiến hiểu ý Liệp, anh ta đang nhắc nhở hắn, không thể quá cứng rắn với bộ lạc Nguyên Tế.

Nguyên Chiến nhịp nhịp ngón tay, ngẩng đầu nói với người đứng bên ngoài: "Đi mời tư tế đại nhân lại đây."

"Vâng."

Nửa khắc sau (1 khắc = 15 phút), vào lần đầu tiên nghe báo Nghiêm Mặc chưa về, Nguyên Chiến vẫn chưa nghĩ nhiều, cùng lắm chỉ là không vui: Bộ nói chuyện với đám cá lớn đó cần thời gian dài như vậy sao? Trời sắp tối mù rồi!

Chờ các chiến sĩ thủ lĩnh họp xong, Nguyên Chiến lại phái người đi tìm Nghiêm Mặc lần nữa, thì nghe báo Nghiêm Mặc vẫn chưa về, vẻ khó chịu trên mặt hắn càng rõ ràng.

"Mặc có nói chừng nào về không?"

"Không có." Đại Hà cũng đang đợi Nghiêm Mặc về, trả lời.

"Sao không ai đi theo cậu ấy?"

"Tộc Người Cá không cho, Mặc đại nhân cũng nói không cần."

"Lạp Mông không nói Đại Vu bọn họ tìm Mặc có chuyện gì à?"

Đại Hà tiếp tục lắc đầu.

Nguyên Chiến thấy mưa to bên ngoài chưa tạnh, trong lòng cứ có một loại cảm giác bồn chồn không thoải mái, với thời tiết này, nếu Mặc gặp phải chuyện gì, ong vệ cũng không có tác dụng nào.

"Cửu Phong có đi theo không?"

"Có."

Nguyên Chiến thoáng yên tâm một chút.

Mà khi trời tối đen, người cũng đã ăn no, nửa tòa thành đều chìm vào giấc ngủ, mà tư tế nhà mình vẫn chưa trở về, Nguyên Chiến rốt cuộc nhịn không được chạy đi tìm người cá.

Lúc thấy vẻ mặt trốn trốn tránh tránh của Lạp Mông và cách nói chuyện lắp bắp của anh ta, Nguyên Chiến không thèm hỏi nữa, lạnh mặt xoay người đi vào hồ Thanh Uyên.

Lạp Mông ngơ ra, sau đó vội hô lên: "Chiến thủ lĩnh, xin chờ một chút, có lẽ Mặc đại nhân sẽ trở lại ngay."

Nguyên Chiến đi càng nhanh hơn.

Lạp Mông gấp đến độ đuôi cá vung thật mạnh trên mặt nước, rồi lặn xuống, anh phải tới đảo nhỏ xem trước một phen, qua lâu như vậy, chắc là đã kết thúc rồi đi?

Chương 159: Bạn đời trung thành

Mưa to trên hồ Thanh Uyên lại là một cảnh tượng mỹ lệ, nhưng lúc này không có ai thưởng thức cả.

Chiến sĩ Cửu Nguyên canh giữ bên hồ thân khoác áo tơi vội vàng chạy đi đón thủ lĩnh đột nhiên tới đây.

"Thủ lĩnh đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?" Hồ Hồ lau nước mưa trên mặt, nhanh chóng hỏi.

Nguyên Chiến không trả lời, vung tay lên, sắc mặt âm trầm nói: "Chuẩn bị chiến đấu!"

Hồ Hồ và các chiến sĩ cả kinh, nhưng bọn hắn không có hỏi nhiều, mà truyền lời cho nhau, toàn bộ đều cầm lấy vũ khí đi theo Nguyên Chiến.

Các chiến sĩ người cá đang canh giữ bên hồ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẻ mặt và bầu không khí căng thẳng của người Cửu Nguyên cũng ảnh hưởng đến bọn họ, làm bọn họ không tự chủ được mà cảnh giác.

Nguyên Chiến làm như không thấy những chiến sĩ người cá này, đi đến bên hồ, giậm chân một cái.

Mặt hồ vốn đang yên tĩnh đột nhiên cuộn sóng, có nơi còn xuất hiện lốc xoáy, hồ nước bắt đầu trở nên vẩn đục với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Trời mưa to tầm tã, một góc bờ hồ như muốn sụp xuống, người đứng bên hồ đều cảm thấy dưới chân có gì đó bất ổn.

Các chiến sĩ tộc Người Cá kêu to, vừa bất ngờ vừa tức giận, hai mươi mấy chiến sĩ người cá gần đó lập tức chạy thẳng tới bờ hồ bên này, trong đó có Tây Mông và Đới Văn mà Nguyên Chiến khá quen mặt.

Hồ Hồ và các chiến sĩ không rõ vì sao thủ lĩnh lại đột nhiên trở mặt với nhóm người cá, nhưng lúc thấy chiến sĩ tộc Người Cá tới gần, bọn họ không thèm suy nghĩ mà chỉa đầu mâu vào những người cá đó.

Các chiến sĩ người cá cũng lập tức bày ra thế chuẩn bị tấn công.

Đới Văn thấy đáy hồ đột nhiên chấn động liền đoán ra việc này rất có thể liên quan đến thủ lĩnh Cửu Nguyên, bởi vì nếu có động đất thật, Đại Vu nhất định sẽ thông báo cho bọn họ trước.

"Chiến thủ lĩnh!" Đới Văn nén giận nói: "Nếu anh có việc muốn truyền lời, thì trực tiếp nói với các chiến sĩ bên bờ là được, anh làm gì vậy?"

"Đưa tôi đi gặp Đại Vu của các người." Nguyên Chiến nói thẳng ra mục đích của mình.

Nhóm người cá nhìn nhau một cái, Đới Văn bơi tới, la lớn: "Chiến thủ lĩnh, không có sự cho phép cho Đại Vu, bọn tôi không thể đưa anh đi gặp ngài."

"Tôi muốn gặp tư tế của mình, ngay lập tức!"

Chiến sĩ Cửu Nguyên vừa nghe thấy giọng điệu của Nguyên Chiến, liền tưởng tư tế nhà mình bị tộc Người Cá bắt, sắc mặt cả đám thay đổi, khí thế cũng lập tức thay đổi, vừa nãy chỉ là đề phòng, nhưng bây giờ thì sắp sửa nhào lên giết cá rồi.

Đám người cá Đới Văn hoàn toàn không rõ vì sao Nguyên Chiến lại giận dữ như vậy, trong cơn giận còn có một chút nôn nóng bất an, Đới Văn vừa thấy tình thế khác thường, liền nhanh chóng nói: "Chiến thủ lĩnh, tôi nghe nói Mặc đại nhân được Đại Vu mời lên đảo của Đại Vu, nếu không có chuyện quan trọng, thì Đại Vu sẽ không gặp người ngoài, hay là anh chờ một chút đi? Sau khi bàn xong công chuyện, thì Đại Vu sẽ cho chiến sĩ đưa Mặc đại nhân về."

"Vậy đưa tôi tới đảo Đại Vu." Nguyên Chiến cũng rất nhẫn nại.

"Chiến đại nhân, không phải bọn tôi không muốn đưa anh đi, nhưng để lên đảo Đại Vu, không có mệnh lệnh của Đại Vu, ngay cả bọn tôi cũng không thể tùy tiện tới gần." Đới Văn bày ra vẻ mặt xin anh đừng làm khó bọn tôi.

Nguyên Chiến không nhìn ra khó xử của các người cá, dù có nhìn ra thì hắn cũng mặc kệ, hắn đã nhận định đám người cá này có chuyện gạt hắn, tư tế của hắn bây giờ nhất định đang gặp nguy hiểm.

Hắn không phải người dễ hoảng loạn, cũng không phải người thiếu kiên nhẫn, nếu trong cơ thể Mặc không có quả Vu Vận, có lẽ hắn sẽ đổi cách cầu kiến Đại Vu tộc Người Cá, bởi vì tộc Người Cá mạnh hơn Cửu Nguyên rất nhiều.

Nhưng bây giờ hắn không biết Đại Vu tộc Người Cá có nhờ vào mánh khóe nào đó mà biết Mặc có được quả Vu Vận hay không, hắn sợ tên Đại Vu kia muốn moi quả Vu Vận ra khỏi thân thể Mặc, mà Mặc đã nói, trừ phi quả Vu Vận chịu ra, thì bất cứ phương pháp cưỡng bức nào cũng sẽ gây ra thương tổn lớn đối với hắn, thậm chí là mất mạng.

Mà thái độ của Lạp Mông lại còn mập mờ tránh né, Nguyên Chiến có thể không nôn nóng sao?

Nếu Lạp Mông biết bởi vì vẻ mặt quá thành thật của mình làm Nguyên Chiến hoài nghi, thì anh nhất định sẽ nỗ lực luyện tập cơ mặt với mặt nước.

Mà lúc này, Lạp Mông không giỏi che giấu cảm xúc của mình đang dùng ra tốc độ nhanh nhất bơi tới đảo Đại Vu.

Nhưng tới gần đó rồi anh không dám lên bờ xem xét, chỉ có thể quan sát từ phía xa, nhưng mưa to cản trợ thị lực, trời lại là không có ánh trăng, làm anh chỉ thấy được sương mù mênh mông.

Bất tri bất giác, Lạp Mông càng lúc càng tới gần bờ cát phía nam đảo Đại Vu.

"Có phải cậu quên mệnh lệnh của ta rồi hay không?"

Giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên làm Lạp Mông sợ tới mức vung mạnh đuôi, vội xoay người: "Ngu Vu đại nhân!"

"Cậu chưa có trả lời vấn đề của ta." Người đàn ông tuấn mỹ như đang ngồi trên con sóng.

Nếu Lạp Mông chảy được mồ hôi lạnh thì giờ chắc đã chảy đầy đầu, anh trả lời: "Thủ lĩnh Cửu Nguyên đang tìm tư tế của họ."

"Tìm? Hắn không biết cậu nhóc đó đang ở chỗ ta à?"

"Biết, tôi đã nói với anh ta, nhưng anh ta yêu cầu được gặp tư tế của mình ngay lập tức, anh ta... Chiến thủ lĩnh rất lo lắng cho cậu tư tế."

"Có gì mà lo? Bộ ta ăn thịt cậu ta chắc?" Người nọ cảm thấy rất buồn cười: "Tư tế của hắn khiến ta sung sướng, thì ta còn có thể cho Cửu Nguyên chút lợi ích."

"Cái đó..." Lạp Mông oán thầm trong bụng, không biết làm sao để mà chửi xéo.

"Nói!"

Lạp Mông không dám chửi xéo Đại Vu đại nhân nhà mình, chỉ có thể ấp a ấp úng nói: "Cửu Nguyên không giống với người cá chúng ta, cũng không giống những bộ tộc mà chúng ta từng biết."

"Sao lại không giống?"

"Bọn họ có cửu quy tam lệnh, trong đó có một quy định nói một người chỉ có thể có một bạn đời."

"Ồ? Vậy hả?"

Vẻ mặt Lạp Mông như muốn khóc: "Trước kia tôi đã báo việc này cho tộc trưởng, lần trước ngài nói muốn gặp Mặc đại nhân, tôi cũng đã nói với ngài rồi mà, ngài, ngài quên hả?"

Y không quên, chỉ là không thèm để ý mà thôi.

Lạp Mông nghiến răng nói: "Tôi còn nói với ngài, tư tế nhỏ của Cửu Nguyên và thủ lĩnh bọn họ là một cặp." Mới đầu anh cũng không biết, nhưng vị thủ lĩnh Cửu Nguyên kia đã 'đặc biệt' tiết lộ chuyện này cho vài chiến sĩ người cá, trong đó có anh.

"Thế thì sao?"

"Hình như bọn họ yêu cầu bạn đời của mình phải trung thành với mình, chỉ cần đã xác định quan hệ thì sẽ không thể giao phối với người khác."

"Ồ? Nhân loại mà cũng đưa ra quy định này?" Người nọ không thèm che giấu vẻ ngạc nhiên của mình.

"Vâng."

"Bao gồm cả thủ lĩnh của bọn họ?"

"Chắc vậy." Thật ra Lạp Mông không biết thủ lĩnh Cửu Nguyên có thể tuân theo điều này hay không.

"Chẳng trách cậu nhóc kia chết sống không muốn..." Người nọ bĩu môi, đây cũng là lần đầu tiên y gặp phải một tư tế nhân loại cự tuyệt y, y thích cơ thể ấm áp mềm mại của nhân loại, hơn hẳn những chủng tộc có trí tuệ khác, trước kia, những tư tế nhân loại đó vì để có được sự che chở của y và tộc Người Cá, sẽ chủ động ra bờ biển tìm y, dùng tế phẩm kêu gọi y, sau đó nằm trên bờ cát tùy ý y tận hưởng, mà vẻ mặt của những nhân loại đó cũng đầy sung sướng.

Nếu y vừa mắt tư tế nhân loại nào, thì chỉ cần tỏ vẻ một chút, đối phương sẽ lập tức mừng như điên, rồi dâng hiến thân thể mình, có vài tư tế còn cảm thấy được y xem trọng là một loại vinh hạnh. Khi đó, tư tế của các bộ lạc nhân loại ven biển, đều là những người xinh đẹp nhất trong bộ lạc.

Nhân loại xưa nay không phải chủng tộc trung thành với bạn đời, nếu bọn họ có năng lực, có cơ hội, thì sẽ giao hợp với những người khác, ngoại trừ để thỏa mãn ham muốn, còn là để tận dụng mọi khả năng lưu truyền thế hệ đời sau.

Thức ăn trong biển phong phú, những nữ tư tế có thể mang thai đều hận không thể hoài thai con y, để sinh ra chủng tộc mới có thể tự do sinh sống trong nước lẫn trên bờ, nhưng mà, cho tới bây giờ không có ai được như nguyện.

Vì thế, thái độ của tư tế nhỏ Nghiêm Mặc hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của y, điều này làm y đặc biệt muốn chiếm hữu vật nhỏ đó, không phải vì ham muốn, mà là vì chinh phục.

Lạp Mông vừa nghe thấy Nghiêm Mặc không muốn, anh thật sự phát khóc: "Ngài đã đồng ý với tôi, rằng sẽ không cưỡng ép tư tế Cửu Nguyên mà."

"Ta không có cưỡng ép, ta chỉ trêu cậu ta một chút." Y sẽ không thừa nhận mình mới trêu được một nửa thì thật sự nổi ham muốn, càng không thừa nhận mình vẫn luôn vừa đe dọa vừa dụ dỗ, hơn nữa còn dùng thủ đoạn cưỡng ép, mà sau đó lại để người chạy mất...

"Vậy là, ngài không có cưỡng ép Mặc đại nhân giao phối với ngài đúng không?" Lạp Mông mừng như điên. Anh đưa Nghiêm Mặc tới gặp Đại Vu, nếu Nghiêm Mặc đồng ý phát sinh cái gì đó với Đại Vu, thì là chuyện do Nghiêm Mặc, nhưng nếu Nghiêm Mặc không đồng ý, mà Đại Vu bọn họ còn làm xằng làm bậy, vậy Cửu Nguyên và tộc Người Cá chắc chắn sẽ đánh nhau, bên bọn họ còn không chiếm được lý lẽ.

Khi trời tối mà vẫn chưa nghe Đại Vu gọi, anh còn tưởng Nghiêm Mặc đã đồng ý dùng thân thể trao đổi cái gì đó với Đại Vu, với bọn họ, xem ra đây cũng là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không phải cưỡng ép, hai tộc hoặc hai chủng tộc ưng ý nhau, rồi ngủ với nhau, sinh con đẻ cái cũng bình thường thôi.

Lạp Mông nóng vội là vì thái độ của Nguyên Chiến. Không có người đàn ông nào, đặc biệt là người đàn ông cường đại, lại có thể chịu đựng việc bạn đời của mình giao phối với giống đực khác, cho dù người bạn đời nọ có đồng ý đi chăng nữa cũng không được.

Trong lòng Lạp Mông, anh cảm thấy việc tư tế nhỏ Nghiêm Mặc lấy thân thể trao đổi với Đại Vu của bọn họ rất vĩ đại, vì bộ lạc, cậu tư tế này thật sự đã trả giá rất nhiều, cũng bởi vậy, anh không hy vọng mối quan hệ giữa thủ lĩnh Cửu Nguyên và cậu tư tế nhỏ sinh ra vết nứt nào, càng không muốn thấy dáng vẻ thương tâm khổ sở của cậu tư tế nhỏ. Quan trọng hơn hết, anh càng không muốn tộc Người Cá và bộ lạc Cửu Nguyên vì chuyện này mà trở mặt thành thù, rồi đánh nhau.

Lạp Mông rất đau đầu với vị Đại Vu tùy tiện thích làm bậy nhà bọn họ, vị này đã sống không biết bao nhiêu năm, ngay cả tộc trưởng cũng nói, chỉ cần y chưa điên tới mức muốn hại chết hết tộc người cá, thì cứ mặc y muốn làm gì cùng được, nên anh nào dám cãi lời Đại Vu nhà mình.

Chủ yếu là, Đại Vu đã đồng ý với anh tuyệt đối sẽ không cưỡng ép cậu tư tế nhỏ!

"Ngu Vu đại nhân, Mặc đại nhân có còn ở đây không?"

"Hừ."

'Hừ' là sao? Lạp Mông ngơ mặt nhìn Đại Vu nhà mình.

Ngu Vu quật đuôi một cái, Lạp Mông liền bị hất bay ra thật xa.

Lạp Mông gắng chịu đau đớn bơi trở về, lấy hết can đảm hỏi: "Mặc đại nhân đâu? Hai người xong chuyện rồi đúng không? Vậy tôi để đưa cậu ấy về."

"Mất rồi."

"...Hả?"

"Ta nói cậu ta biến mất rồi."

"Đang yên đang lành sao mà biến mất?!" Lạp Mông muốn phát điên! Anh nhất định phải bẩm báo chuyện này cho tộc trưởng, anh nhất định phải kêu tộc trưởng hốt Ngu Vu đại nhân về nhà, đừng bao giờ thả ngài ấy ra!

Nguyên Chiến ở bên hồ cũng sắp phát điên, đám người cá đáng chết này làm cách gì cũng không chịu dẫn hắn đến đảo Đại Vu, không chịu đưa Mặc trở về.

"Tôi nói một lần cuối cùng, đưa tôi tới đảo Đại Vu, tôi muốn lập tức gặp tư tế của tôi!"

"Bọn tôi đã phái chiến sĩ đi tìm Lạp Mông, Chiến thủ lĩnh, xin anh chờ..."

Nguyên Chiến không muốn chờ nữa, hắn trực tiếp sử dụng năng lực bọc toàn bộ chiến sĩ người cá bên hồ lại thành một cục đất, chỉ để lại cho bọn hắn mấy cái lỗ thông khí cực nhỏ.

"Canh chừng bọn hắn. Hồ Hồ, anh cho người trở về báo tin, để toàn bộ lạc chuẩn bị chiến đấu!"

"Vâng!"

Sét đánh ầm ầm trên trời: "Kiệt --!" Một tiếng ưng kêu tràn ngập đau thương và thù hận truyền đến từ phương xa.

"Cửu Phong --!" Nguyên Chiến rống to, hắn sợ Cửu Phong không nghe thấy, còn gỡ kèn xuống thổi lên.

"Kiệt --!" Bóng chim khổng lồ của Cửu Phong nhanh chóng đến gần, khi nó sắp bay tới bờ hồ, liền như kiệt sức rơi xuống từ trên bầu trời.

"Ầm!" Nước trong hồ văng lên cao.

Nguyên Chiến vọt vào hồ nước, hắn nghĩ Nghiêm Mặc nhất định ở cùng Cửu Phong.

Cửu Phong nằm sấp trong nước bùn, dòng khí nhỏ lưu động quanh thân giúp nó ngăn cách nước bùn bên ngoài.

Nguyên Chiến giở cánh Cửu Phong lên, mở móng vuốt nó, tìm Nghiêm Mặc khắp nơi.

Mặc đâu? Mặc đâu rồi?!

Vì thân thể Cửu Phong có hết một nửa chìm trong nước nên không thể nhìn rõ, chỉ có thể lần mò, sau khi xác định Nghiêm Mặc không có ở đấy, Nguyên Chiến mới kéo Cửu Phong lên bờ.

Vừa lên bờ, hắn liền hỏi Cửu Phong: "Mặc đâu rồi?"

"Kiệt..." Cửu Phong suy yếu kêu. Mau đi cứu Mặc, cậu ấy bị cá lớn bắt rồi!

Làm sao Nguyên Chiến nghe hiểu tiếng kêu của Cửu Phong được, càng không hiểu hắn càng nón lòng, ngay cả Cửu Phong cũng biến thành như vậy. Tuy trên người nó không có miệng vết thương nào quá rõ ràng, nhưng bộ dáng kiệt sức của nó, hiển nhiên vừa rồi đã trải qua một trận đại chiến, hơn nữa Cửu Phong còn là bên bị thua.

"Mày có thể bay được không? Cửu Phong! Nghe tao nói gì không? Nếu có thể bay được, vậy chở tao đi tìm Mặc!"

Cửu Phong hiểu, cố gắng đứng dậy, đập đập cánh, bay lên không trung.

Nguyên Chiến chạy lấy đà, rồi nhún mạnh một cái, bật nhảy lên giữa không trung bắt lấy cổ chân Cửu Phong.

Thân thể Cửu Phong như bị kéo nặng xuống, nhưng nó chỉ kêu một tiếng, rồi bay thẳng về phía đảo Đại Vu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite