Chương 160 - 162

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 160: Uy hiếp

Sắc mặt Nghiêm Mặc cực kỳ bình tĩnh và cẩn thận gỡ thứ chất lỏng vừa được chế ra, thứ chất lỏng này màu xanh lam, còn có ánh dạ quang phát sáng, nó vẫn chưa phải là thành phẩm, nhưng mức gây thiệt hại của nó vẫn rất lớn.

Nhìn đồng hồ đếm ngược, hắn đã ở phòng thí nghiệm suốt hai ngày.

Một khi nghiên cứu thí nghiệm, hắn sẽ tập trung tinh thần độ cao, bây giờ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì hắn hoàn toàn không biết.

Dùng nút chai bịt đầu ống nghiệm, thứ này rất quý giá, dùng một ống liền ít đi một ống, rồi cất vào túi thảo dược có công năng giữ tươi đã tăng lên năm trăm mét khối.

Trên đài thí nghiệm còn có một cái chén, trong chén đựng một thứ nước thuốc không màu, trong suốt, ngập tới nửa chén.

Nghiêm Mặc lấy một ống tiêm, trong ống đã chứa một ít nước thuốc.

Khử trùng, đẩy khí ra, vén vải bố lên trên rốn, rồi tiêm vào dưới da.

Đếm nhẩm thời gian trong chốc lát, rút ống tiêm ra, Nghiêm Mặc lại mở nắp của cái chén, xé một miếng vải bố chấm vào chất lỏng, rồi cẩn thận bôi lên mặt mình, cổ, và những nơi mà hai tay, hai chân lộ ra ngoài.

Cuối cùng nhìn về phía đồng hồ đếm ngược, Nghiêm Mặc biến mất khỏi phòng thí nghiệm.

Sau đó, trên bờ cát trắng mỹ lệ xuất hiện một cậu thiếu niên mặc đồ vải bố.

Sóng nước trong hồ nhẹ nhàng đập lên bờ, ánh mặt trời sáng lạn rọi xuống bờ cát lấp lánh, cậu thiếu niên giơ tay che mắt, thẳng đến khi thích ứng được với ánh sáng mặt trời.

"Xào xạc, xào xạc." Rừng cây trên đảo phát ra tiếng động.

Thời tiết hôm nay rất sáng sủa, gió hơi lớn một chút, làm mái tóc không dài lắm của cậu thiếu niên bay bay.

Cậu thiếu niên đang đợi, đợi chủ nhân nơi này xuất hiện.

Đối phương không để hắn chờ lâu, một người đàn ông tuấn mỹ chậm rãi xuất hiện trong nước, từng bước đi về phía cậu thiếu niên.

"Cậu đã đi đâu?"

"Đến thần điện của Tổ Thần lấy vài thứ."

Hai người họ trông không giống kẻ địch, mà cứ như hai người bạn già đã lâu không gặp nay hội họp.

"Thần điện của Tổ Thần?" Ngu Vu cười khẽ: "Ta không phải mấy đứa con dân ngây thơ ngu ngốc của cậu, từ lâu thần đã không còn đáp lại lời kêu gọi của hậu đại nữa, huống chi là Tổ Thần. Chỉ có huyết mạch của thần là còn chảy trên thế gian."

Vẻ mặt Nghiêm Mặc rất lãnh đạm: "Sao anh biết thần sẽ không để ý tới? Anh không để ý đến con người, không có nghĩa thần cũng sẽ chướng mắt."

"Ha ha!" Ngu Vu cười to: "Ta nghe mấy người cá nhỏ nói với ta, cậu tự xưng mình là tư tế được Tổ Thần truyền thừa? Được Tổ Thần thừa nhận?"

"Sự thật chính là như thế, anh không tin cũng sao hết."

Ngu Vu căn bản không tin, y lười biếng nói: "Cậu nói cậu đến thần điện của Tổ Thần lấy vài thứ? Thứ gì vậy? Lấy ra cho ta xem thử. Nếu cậu dám trở lại đây, vậy chắc chắn cậu cảm thấy thứ cậu mang ra có thể khắc chế ta, hoặc là... có thể trao đổi với ta?"

Nghiêm Mặc cũng không định giấu diếm, thẳng thắn lấy thứ chất lỏng đó ra khỏi túi không gian, đường hoàng đưa ra cho đối phương xem.

Mới đầu Ngu Vu còn không để ý, nhưng khi y thấy rõ thứ trong tay cậu thiếu niên, vẻ lười nhác liền biến mất, nhấc tay lên, ống nghiệm chứa thứ chất lỏng màu lam phát sáng liền nằm trong tay y.

Nghiêm Mặc thấy ống nghiệm bị cướp mất cũng không kỳ quái, hắn dám lấy ra thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt.

"Thú vị đấy, đây là cái gì? Tinh thạch mài chế ra? Có điều trông không giống tinh thạch. Tư tế nhỏ, ta không tin cậu có được truyền thừa của Tổ Thần, nhưng ta nghĩ có lẽ cậu thật sự tìm được một cái di tích nào đó bị thần bỏ lại."

Di tích của thần? Nghiêm Mặc không chút biến sắc, hình như hắn vừa nghe được chuyện gì đó khá là ghê gớm.

Lúc Ngu Vu nói ra câu kia liền đánh giá vẻ mặt cậu thiếu niên, thấy vẻ mặt hắn không có biến hóa gì, liền mắng thầm, thật là một vật nhỏ giảo hoạt, sau đó y tùy ý lắc lắc ống nghiệm, nhìn chất lỏng bên trong hỏi: "Đây là cái gì?"

"Thuốc độc."

"...Chỉ vậy à?" Ngu Vu buồn cười, y còn tưởng là thứ gì kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp vía chứ, ai ngờ lại chỉ là thuốc độc?

"Nếu cậu cần độc thì có thể tới tìm ta, dù là độc đủ để giết một bộ lạc ta cũng có." Thân là Đại Vu tộc Người Cá, sống đến tận bây giờ, y sao có thể không biết chế độc?

"Thế anh có thuốc triệt sản không?"

"Triệt sản?" Lúc này Ngu Vu thật sự sửng sốt: "Là thuốc khiến sinh vật không thể sinh sản đời sau?"

"Đúng."

"Ai lại đi chế ra cái thuốc đó, hơn nữa..." Phải chế như thế nào? Ngu Vu còn chưa nói xong, y nhìn cậu thiếu niên, rồi nhìn lại thứ chất lỏng màu lam trong tay, sắc mặt lạnh xuống: "Đây là thuốc triệt sản mà cậu nói?"

"Đúng, thứ thuốc này có hiệu quả với hơn chín mươi phần trăm các loại cá." Nghiêm Mặc có chút làm quá hiệu quả của nó, bán thành phẩm này còn thiếu một vài chất chiết xuất quan trọng, nên chỉ có hiệu quả đối với loài cá đẻ trứng trong nước.

Viện nghiên cứu của hắn lúc trước có nghiên cứu ra thứ thuốc này, bởi vì được chính phủ của quốc gia nào đó ủy thác, nguyên nhân là vì ở con sông mẹ của họ xuất hiện một lượng lớn cá ngoại lai, gây thiệt hại nặng nề cho ngư dân địa phương, mà dân bản xứ và người trong nước lại không thích ăn loại cá ngoại lai này, thế là chúng nó nhanh chóng tràn lan trong các con sông.

Chính phủ địa phương rất buồn rầu, vì để giải quyết việc này còn công khai treo giải. Lúc ấy, người bỏ vốn phía sau viện nghiên cứu của hắn vì để tăng mạnh quyền lên tiếng trong hệ thống chính trị, liền lấy việc thử thách ra làm lý do trên danh nghĩa, cho viện nghiên cứu nhận ủy thác này.

Người nọ rất hiểu hắn, biết hắn sẽ có hứng thú đối với loại nghiên cứu ngoại hạng này, hơn nữa khi đó hắn còn mê muội trong gien di truyền học, cái thử thách này có thể nói là chọc trúng chỗ ngứa của hắn.

Tốn hết bốn tháng, hắn nghiên cứu thành công. Thành phẩm có thể dựa theo gien mà lựa chọn, tác dụng đến năng lực sinh sản của loài cá, có thể khiến trứng thụ tinh chết, đồng thời làm giảm sức sống của tinh trùng xuống mức thấp nhất.

Nửa năm sau, thuốc cho ra hiệu quả. Mà loại thuốc triệt sản này đồng thời khiến vài quốc gia chú ý đến, quốc gia của hắn dưới sự ủy thác của thủ đô nào đó tỏ vẻ muốn bán đứt tư liệu nghiên cứu của loại thuốc này.

Người nọ cầm thuốc treo giá khiến hắn rất khó chịu, hắn biết phương pháp điều chế loại thuốc này một khi bị đưa ra ngoài sẽ mang đến hậu quả đáng sợ cỡ nào, hắn tiêu hủy hết tư liệu nghiên cứu, thành phẩm còn thừa cũng không giữ lại lấy nửa ống.

Người nọ tức giận, nhưng lại không thể làm gì được hắn.

Hắn cười lạnh, hắn không phải người tốt, nhưng hắn không muốn lưng đeo tội như Oppenheimer *. Chỉ là hắn cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ điều chế loại thuốc này nữa, ai ngờ bị lưu đày đến đây còn phải dùng nó để bảo mệnh.

(*Oppenheimer: Là một nhà vật lý lý thuyết người Mỹ. Đã đắc tội với nhiều người và bị tước quyền tước chức.)

Nếu đổi một kẻ địch khác, hắn sẽ không lấy loại thuốc này ra, bởi vì hiệu quả chậm, đối phương chưa chắc có thể hiểu được. Hắn có lấy ra cũng vô dụng. Nhưng đối với vị Đại Vu tộc Người Cá này, từ năng lực sử dụng ngôn ngữ của đối phương, đến năng lực phân tích và năng lực chiến đấu, y nhất định có thể hiểu sự đáng sợ của loại thuốc này.

Càng là người thông minh sẽ càng suy nghĩ nhiều, mà chỉ cần suy nghĩ nhiều, thì sẽ do dự. Một khi do dự, thì hắn sẽ có cơ hội đàm phán.

"Một ống thuốc có thể làm ô nhiễm một ngàn mẫu thuỷ vực, một ngàn mẫu tương đương với..." Nghiêm Mặc vươn tay ra khoanh một vòng lớn, nói: "Ước chừng không nhỏ hơn hòn đảo này, chiều sâu tới đáy hồ không thành vấn đề."

Ngu Vu không nói gì, nhưng cũng dừng hành động tùy ý ngắm nghía ống nghiệm.

Nghiêm Mặc: "Chẳng phải anh giỏi chế độc dược sao? Thân là Đại Vu tộc Người Cá, tôi nghĩ anh nhất định có biện pháp kiểm tra tác dụng của thứ thuốc này, xem xem nó có như tôi nói hay không."

Ngu Vu trầm mặc trong chốc lát: "Cậu không sợ ta giết cậu?"

"Nếu tôi chết, cái hồ Thanh Uyên này cũng sẽ trở thành mộ phần của loài cá, nước thuốc không thể tự hòa tan, nó sẽ không biến mất theo thời gian, mà vĩnh viễn lắng động trong hồ." Thật ra thì có thể tự biến mất, chẳng qua thời gian hơi dài một chút, chừng hai trăm năm thì không còn hiệu quả nữa.

"Mà tất cả loài cá sống trong cái hồ này dù có trốn đến thuỷ vực khác cũng vô dụng, bởi vì thân thể đã mang theo độc tố rồi."

Ngu Vu dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn cậu thiếu niên, tựa như cậu thiếu niên đột nhiên mọc ra ba đầu sáu tay vậy, có lẽ nếu cậu thiếu niên thật sự mọc ra ba đầu sáu tay thì y cũng sẽ không ... trịnh trọng nhìn hắn như vậy.

"Ta muốn xem xem có bao nhiêu thuốc, nếu cậu chỉ có một chút này, cho dù nó thật sự khiến các loài cá không thể sinh sản như cậu nói, thì chẳng qua cũng chỉ là một hòn đảo nhỏ, ta muốn ngăn cách nó cũng rất dễ dàng."

Nghiêm Mặc cười ha hả hai tiếng: "Anh tưởng tôi bị ngu hả? Tôi dám lấy số thuốc còn lại ra, thì chắc có bao nhiêu đều bị anh cướp hết mất."

"Xem ra... ta chỉ còn cách giết cậu." Ngu Vu bất chợt xuất hiện bên cạnh cậu thiếu niên, ngón tay thon dài hơn nhân loại bóp lấy cổ hắn.

"Cái gì?" Ngu Vu đột nhiên buông tay, nâng tay mình lên cẩn thận xem xét.

"Cậu tự bôi độc lên người mình." Đây không phải câu nghi vấn, mà là câu khẳng định.

Nghiêm Mặc gật đầu, rất thành khẩn hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Ngu Vu cười lạnh, trong mắt hiện lên sát ý, tên tư tế nhân loại này đã có uy hiếp đối với y: "Loại độc dược này không giết được ta đâu."

"Có lẽ nó không thể giết anh, nhưng chắc chắn sẽ làm anh khổ một thời gian đó." Nghiêm Mặc rất tự tin đối với thuốc độc mình chế ra, tuy giá trị vũ lực của hắn cùi bắp, nhưng độc của hắn chắc chắn sẽ khiến không ít sinh vật có trí tuệ phải đau đầu.

Hắn cũng không tin thân thể con cá lớn này thật sự kiên cố như tường đồng vách sắt không phá vỡ nổi, không giết được y là do phương pháp không đúng, chờ khi hắn tìm ra nhược điểm của đám người cá này, thì hắn sẽ khiến bọn họ chỉ cần thấy hắn là phát run!

"Thuốc giải."

"Anh hỏi thuốc giải của loại nào? Thuốc triệt sản không có thuốc giải." Bởi vì hắn chưa có làm.

Ngu Vu đột nhiên cười to, tiếng cười vừa tắt, y liền khôi phục bộ dáng lười biếng ban đầu, chỉ chỉ tay về phía Nghiêm Mặc: "Sao cậu không hỏi xem, cậu mất tích hai ngày, thủ lĩnh và các chiến sĩ tộc cậu có tới tìm cậu hay không? Cả con Côn Bằng non và lũ ong Ăn Thịt nữa."

Nghiêm Mặc không hỏi, hắn nói hai câu tựa như nguyền rủa lại tựa như tiên đoán: "Tôi là tư tế được Tổ Thần chấp nhận và truyền thừa, khi tôi muốn đồng quy vu tận với một chủng tộc nào đó, ngoại trừ thần, không ai có thể ngăn cản tôi. Khi tôi chết, Cửu Nguyên biến mất, hồ Thanh Uyên sẽ biến thành tử địa, tộc Người Cá đuôi dài sẽ không còn thế hệ mới được sinh ra, tộc Côn Bằng vĩnh viễn sẽ là kẻ địch của tộc Người Cá đuôi dài."

Ngu Vu không tin tên tư tế nhân loại nho nhỏ này có thể làm được những chuyện đó, nhưng khi thấy vẻ mặt đối phương bình tĩnh không chút gợn sóng, y liền do dự.

"Cậu, tốt nhất là đừng có gạt ta." Ngu Vu vứt lại những lời này, rồi cấm lấy ống nghiệm kia biến mất.

Nghiêm Mặc không dám thả lỏng, hắn hoài nghi con cá lớn đó sẽ ở gần đây theo dõi mình.

Thử thổi kèn gọi Cửu Phong.

Đợi một hồi lâu cũng không thấy Cửu Phong đáp lại.

Nghiêm Mặc không tin con cá lớn đó thật sự dám giết chết Cửu Phong, hơn nữa nghe giọng điệu của đối phương, con cá lớn đó có lẽ còn quen biết cha mẹ Cửu Phong.

Vậy Cửu Phong bị thương, hay là bị nhốt?

Còn Nguyên Chiến thì sao? Hắn... có còn sống không?

"Ba ơi, đằng trước..."

Hửm? Đô Đô? Nghiêm Mặc giơ tay ôm bụng mình, hắn đã lâu rồi không nghe thấy tiếng con trai gọi, làm hắn cho rằng lúc trước mình gặp phải ảo giác.

"Đằng trước......"

"Đằng trước? Đằng nào?" Nghiêm Mặc ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện bây giờ mình không quay mặt về phía hồ nước nữa, mà là quay mặt về phía rừng cây trên đảo.

"Đồ ăn ngon... con muốn ăn..."

Nghiêm Mặc nhìn bốn phía, không thấy có người cá, nhấc chân đi vào rừng. Mặc kệ tiếng gọi hắn nghe được có phải là của con hắn hay không, thì thứ quả Vu Vận muốn ăn, nếu hắn cứ thế mà bỏ qua, về sau chắc hắn sẽ không bao giờ ngủ ngon.

Lúc này, ở thành Lạch Trời.

Diệp Hách ngồi trước một khối tinh thạch thật lớn, lau đi dòng máu chảy ra từ mũi.

Ông vẫn là quá miễn cưỡng, nhưng lần cố gắng hết sức này cũng không phải không có thu hoạch.

Từ khi dấu hiệu xuất hiện, ông đã dùng hết mọi thủ đoạn để tìm kiếm nơi có dấu hiệu.

Quả Vu Vận, đó là bảo vật mà bất cứ một tư tế nào cũng muốn có. Trong thần điện Tam Thành, bao nhiêu tư tế đang chờ nó xuất hiện, nhưng hiện tại có được mấy người là biết nơi quả Vu Vận xuất thế?

Thần điện Thượng Thành đã ra chỉ thị, bắt Đại Tư Tế ở thần điện các thành phải nhanh chóng tìm được nơi quả Vu Vận xuất thế rồi báo lên Thượng Thành, người có thông tin chính xác sẽ được thần điện Thượng Thành khen thưởng lớn.

Phương pháp tu luyện dành cho năng lực huyết mạch cấp bảy, đó quả thật là phần thưởng cực kỳ quý giá và quan trọng. Tư tế cấp sáu có thể làm Đại Tư Tế của thần điện Hạ Thành, cấp bảy có thể cạnh tranh với Đại Tư Tế của thần điện Trung Thành. Nhưng dù vậy, nó có thể so được với quả Vu Vận sao?

Diệp Hách còn nhớ rõ câu nói của lão tư tế đời trước trước khi chết đã nói với mình: Vu giả có được quả Vu Vận dù không thể biến thành thần, thì với quả Vu Vận trong tay, vu giả đó sẽ là vu giả lợi hại nhất thiên hạ!

Mỗi tư tế đều có năng lực khác nhau, ông không phải người tiên tri, nhưng ông có biện pháp tìm người và vật, có lẽ không quá chính xác, nhưng lúc này cho dù chỉ có một phương hướng đại khái cũng được.

Hơn nữa, điều thú vị là, phương hướng này giống với khi ông tìm công chúa Đóa Phỉ, đều ở bên kia núi, vùng đất hoang dã có người mọi rợ sinh sống.

Quả Vu Vận, công chúa Đóa Phỉ ra ngoài mất tích không có trở về dấu hiệu, cùng với tướng quân Triết Phi đến nay vẫn chưa tìm được công chúa...

Diệp Hách đứng lên, nhưng bởi vì tiêu hao quá nhiều năng lượng mà lảo đảo, cũng may đúng lúc vịn được khối tinh thạch trước mặt mới không ngã.

"Người đâu."

"Tư tế đại nhân." Người hầu xuất hiện.

"Chuẩn bị một trăm tên nô lệ, ta cần khôi phục."

"Vâng." Người hầu lập tức truyền lời, rồi nhanh chóng chạy đến bên người Diệp Hách, vươn tay.

Diệp Hách được người hầu dìu, vừa đi vừa nghĩ: Ông nên tìm lý do gì để rời khỏi thành mà không khiến thần điện Thượng Thành hoài nghi đây? Có lẽ việc tìm kiếm công chúa sẽ là cái cớ tốt.

Chương 161: Cá chim Ngu Huyết

Bốn phía đều là nước, nhưng nước nơi này lại không giống nước trong hồ, nước xung quanh lưu động, mà nước nơi này lại hoàn toàn đứng im.

Vùng nước lặng này rất lớn, hình tròn, nằm ngay giữa hồ nước, không chệch đi đâu.

Mà nằm trong vùng nước lặng là một người đàn ông cao lớn, đường cong cơ bắp gần như hoàn mỹ.

Người nọ hai mắt nhắm nghiền như đang ngủ, không biết qua bao lâu, ngón tay người nọ khẽ giật một cái, rồi run run.

Sau đó, thân thể người nọ không có chút phản ứng nào, nhưng vùng nước lặng giam cầm hắn lại xuất hiện thay đổi kỳ dị.

Thay đổi bắt đầu từ chung quanh thân thể người nọ, vùng nước vốn dĩ không có lưu động nay bắt đầu gợn sóng, dùng mắt thường sẽ không thể thấy được những gợn sóng đang lấy thân thể người nọ làm trung tâm mà lan ra bốn phía.

Giống như đang do dự cái gì đó, gợn sóng lan ra các hướng bắt đầu tụ dần lại ở đáy hồ.

Ý thức của Nguyên Chiến vẫn chìm trong nửa hôn mê nửa tỉnh táo, hắn nhớ rõ mình được Cửu Phong đưa đến một hòn đảo nào đó, ở đấy, hắn thấy Đại Vu tộc Người Cá, một thằng đàn ông mà trông còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Cửu Phong thấy con cá lớn đó liền điên cuồng tấn công, mà hắn nhìn thế nào cũng chẳng thể vừa mắt tên người cá đẹp quá mức cho phép kia, đặc biệt là khi đối phương còn có thái độ nhìn người bằng lỗ mũi, làm hắn thật muốn dộng cho một quyền lên mũi y, rồi dùng cái chân to của mình chà đạp bản mặt y, chà cho dính hết bùn lầy lên mặt.

Nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, đây là một kẻ nguy hiểm, có lẽ còn nguy hiểm hơn cả lão Tát Mã tộc Phong! Có hàng xóm cường đại và nguy hiểm như vậy, là thủ lĩnh một bộ lạc, hắn không thể làm việc theo tình cảm, Nguyên Chiến nhiều lần tự nhủ với bản thân rằng: Phải nhẫn nại, hỏi ra Mặc ở đâu trước rồi tính tiếp.

Nhưng mọi nhẫn nại của hắn đều bị phá vỡ chỉ bằng một câu của đối phương.

"Cậu ngủ với tư tế của cậu bao giờ chưa? Nếu chưa, thật là đáng tiếc, cặp mông cậu ta không tồi, da sờ cũng thích lắm, tuy nhan sắc chỉ bình thường thôi." Con cá lớn kia tựa như đang hồi tưởng lại dư vị mà nhìn về phía hắn cảm thán.

Nguyên Chiến như bị dội cho một quả bom nổ tung!

Hắn không chỉ nổ tung, mà hắn còn phát điên.

Lúc này bộ lạc là cái gì, hàng xóm mạnh là cái gì, đều bị hắn vứt hết ra sau đầu.

Hắn chỉ biết tư tế của hắn bị tên đàn ông khác ép ngủ, Mặc của hắn bị một con cá bắt nạt! Điều này làm hắn hận không thể đánh dấu ký hiệu của mình trên khắp người Nghiêm Mặc, hắn không cách nào chịu đựng được việc người khác đụng chạm vào Nghiêm Mặc.

Nguyên Chiến căn bản không tin người có tính cách như Nghiêm Mặc sẽ cam tâm tình nguyện ngủ với thằng đàn ông khác, chắc chắn là con cá này cưỡng bức cậu ấy, xúc phạm cậu ấy!

"Mặc ở đâu?" Nguyên Chiến liều mạng kiềm chế lửa giận sắp trào ra, hỏi một câu cuối cùng.

"Không biết."

Không biết cái con mẹ mày! Nguyên Chiến mặc kệ đối phương mạnh tới mức nào, lập tức dùng tuyệt chiêu mạnh nhất của mình tấn công đối phương.

Nhưng dù hắn liều mạng cỡ nào đi chăng nữa, trước mặt con cá lớn kia, đòn tấn công của hắn không gây được bao nhiêu phiền phức gì cho y.

Khi hắn dùng hết chút sức cuối cùng, rồi định chui xuống lòng đất, quậy cho hồ Thanh Uyên long trời lở đất, thì hắn bị con cá lớn kia giam lại. Sau đó, không biết quả cầu nước mà con cá lớn đó giam hắn làm bằng gì, hắn chỉ cảm thấy đầu mình bị chấn động một cái, rồi ngất xỉu.

Chắc là con cá lớn đó nghĩ nếu hắn hôn mê thì sẽ không còn sơ xuất nào nữa, lại không biết từ sau khi hắn học phép huấn luyện sơ cấp do Mặc dạy, ngày luyện, đêm cũng luyện, ngay cả ngủ cũng có thể vận chuyển quy luật hô hấp theo phép huấn luyện một cách tự nhiên, khiến việc thở như vậy biến thành một loại bản năng.

Mà lúc này, bản năng mang đến lợi ích to lớn cho hắn, thậm chí khi thân thể hắn phát hiện mình không thể thở được, liền phong bế miệng mũi, đổi sang phương thức hô hấp khác mà hắn không cách nào hiểu được, cố gắng sử dụng không khí hòa tan trong nước... hình như Mặc đã từng nói sinh vật nào cũng cần có không khí... tên là oxi, đúng không nhỉ?

Mặc... nghĩ đến Nghiêm Mặc, trí não Nguyên Chiến như được khởi động lại, những chuyện trước khi hôn mê lần lượt hiện tới, ngay sau đó hắn mở to mắt, hắn phải tốn một chút thời gian để hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân lúc này, rất nhanh, hắn chậm rãi xoay người, để mặt mình hướng xuống dưới.

Quả cầu nước rất cổ quái, lực cản rất lớn, hắn chỉ xoay người một cái mà gần như muốn kiệt sức.

Hắn phải bơi xuống, phá quả cầu nước, tiếp xúc với mặt đất, chỉ có như vậy, hắn mới có cơ hội chạy thoát, rồi nghĩ biện pháp cứu Mặc ra.

Nguyên Chiến cực kỳ cố sức hoạt động tay chân, để mình chìm xuống từng chút một.

Áp lực và lực cản càng lúc càng lớn, làm cơ bắp thân thể hắn bắt đầu run lên nhè nhẹ, khi hắn bơi xuống đến vị trí một phần ba quả cầu nước, nước quanh thân hắn đã biến thành màu hồng nhạt.

Nguyên Chiến không biết da và mạch máu của mình đã vỡ trên diện rộng, thậm chí hắn còn không biết hai mắt, lỗ tai, lỗ mũi mình đang tràn ra máu tươi.

Mặc... mình phải đi cứu Mặc.

Mặc mới mười lăm tuổi, Mặc vẫn chưa thể ngủ với người khác, Mặc không thích, Mặc không muốn, mình phải cứu Mặc ra, dẫn Mặc rời khỏi thành Cửu Nguyên, chúng ta cùng đi tìm nơi khác, chờ khi mạnh rồi, thì trở lại giết chết tên người cá đó.

Mặc, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cậu ra, tôi nói rồi, tôi dù có chết cũng phải mang cậu theo cùng, cậu là của tôi, tôi sẽ không để cậu lại cho người khác, tuyệt đối không!

Ngu Vu đang kiểm tra đặc tính của thứ chất lỏng màu xanh lam xem nó có tác dụng như lời tư tế nhỏ nói hay không thì bỗng nhiên ngẩng đầu, 'chậc' nhẹ một tiếng.

Chiếc đuôi cá thật dài vẫy lên, Ngu Vu bơi qua hai cái đỉnh nối liền với nhau, trông như cái vòm được hình thành từ dãy núi thiên nhiên dưới đáy hồ, bơi tới khu cất trữ và giam giữ.

Khu cất trữ khá lớn, bên trong có vô số quả cầu nước lớn lớn bé bé, trong quả cầu nước có đủ loại sinh vật hiếm lạ cổ quái.

Ngu Vu bơi vòng qua những quả cầu nước đó, xuất hiện bên cạnh quả cầu giam giữ Nguyên Chiến.

Lúc này Nguyên Chiến không thể bơi xuống đáy quả cầu được nữa.

"Ê." Ngu Vu gõ gõ lớp ngoài của quả cầu nước.

Nước trong quả cầu bị gõ rung rung, Nguyên Chiến cố hết sức xoay đầu qua, tốc độ Ngu Vu rất nhanh, vừa rồi hắn không thấy y lại đây.

"Cậu có thật là chiến sĩ cấp năm không vậy?" Ngu Vu rất hiếu kì, bơi tới nơi cách Nguyên Chiến gần nhất, cẩn thận quan sát mặt hắn: "Lạp Mông nói các cậu vẫn chưa học được cách che dấu ấn ký của chiến sĩ, vậy ấn ký trên mặt cậu hẳn là thật."

Hai mắt Nguyên Chiến không có bất cứ cảm xúc nào, chỉ yên lặng nhìn.

"Nhưng mấy quả cầu nước này ta chế ra dựa theo cấp bậc của đối tượng cần giam giữ, trừ phi cậu có thể đột phá lên cấp sáu trong quả cầu, thì nếu không không có sự cho phép của ta, cậu vĩnh viễn không thể tỉnh lại, càng không thể nâng cao thực lực."

Ngu Vu nhìn chằm chằm mặt Nguyên Chiến: "Thú vị đấy, hai nhóc quái vật! Tư tế của cậu tìm được di tích của thần, vậy còn cậu? Cậu cũng tìm được một cái sao? Hay tư tế của cậu có được một vài thứ tốt trong cái di tích kia, rồi chia cho cậu?"

Nguyên Chiến nhếch môi, nhe nanh với tên người cá trước mặt.

Ngu Vu đảo mắt qua cánh tay đang đặt trong tư thế quái dị của Nguyên Chiến: "Cậu có biết tay cậu đã gãy rồi không? Nếu cậu cứ cố ép mình phá hủy quả cầu nước này, thì xương cốt trên người cậu sẽ gãy thành từng khúc, da thịt và nội tạng của cậu cũng sẽ bị áp lực đè thành một bãi bầy nhầy, cậu sẽ chết."

Thế nhưng Nguyên Chiến lại cong khóe miệng, cười một cách châm chọc.

"Cậu không sợ chết?" Ngu Vu có hơi tức giận. Tư tế nhỏ chịu ngủ với tên mọi rợ này mà không chịu ngủ với một Đại Vu người cá vĩ đại, lợi hại như y. Tên mọi rợ này thì có gì tốt?

Nếu tư tế nhỏ thông minh, y có thể cho cậu ta rất nhiều thứ mà tên mọi rợ này không thể cho cậu ta được.

Nguyên Chiến sợ chết, đến bây giờ số lần hắn ngủ với Mặc còn chưa đủ mười ngón tay, hắn không muốn chết chút nào, hắn muốn chờ Mặc đủ mười tám tuổi, chờ một ngày con của hắn và Mặc được sinh ra, hắn sao có thể yếu thế trước mặt con cá lớn này!

Tao sẽ giết mày, nhất định. Nguyên Chiến dùng mắt truyền đạt suy nghĩ của mình cho Ngu Vu.

Ngón tay Ngu Vu chậm rãi lướt qua vỏ quả cầu nước, y rất không thích tên đàn ông có cặp mặt hẹp dài, vừa âm độc vừa tham lam này, cặp mắt kia làm y nhớ tới loài rắn độc đáng sợ nhất biển sâu, loài rắn độc đó là thiên địch duy nhất của người cá trong biển, chúng nó thích bắt người cá ăn, thường xuyên lui tới những nơi có người cá, một khi người cá bị cắn trúng thì rất khó mà cứu về.

"Ta không biết tư tế nhỏ thích cậu ở điểm nào, nhưng nếu cậu ta phát hiện chiến sĩ cấp năm mà cậu ta nể trọng biến thành rác rưởi bỏ đi, cậu nói xem, cậu ta sẽ đối xử với cậu như thế nào?" Ngu Vu cười lên trông rất đẹp, nụ cười cực kỳ tùy ý, tư tế nhỏ dám uy hiếp y? Một chiến sĩ cấp năm nho nhỏ cũng dám khiêu khích y? Được lắm! Y sẽ khiến bọn hắn biết được đắc tội với Đại Vu tộc Người Cá đuôi dài sẽ có hậu quả gì!

Ở một chỗ khác trên đảo Đại Vu.

Sau khi Nghiêm Mặc đi vào rừng cây liền bị tấn công một lần, nhưng hắn còn chưa kịp thấy rõ sinh vật tấn công hắn trông như thế nào, thì nó đã bị quả Vu Vận trong thân thể hắn hút rã chỉ còn bột phấn.

Quả Vu Vận được xóa bỏ lệnh cấm túc liền gấp không chờ nổi, gào khóc kêu to, chờ những thân thể máu thịt dám tới gần Nghiêm Mặc.

Sau lần tấn công đó, đường đi tiếp theo liền rất an bình, theo chỉ dẫn của quả Vu Vận, Nghiêm Mặc đi một đường vào trung tâm hòn đảo.

Hòn đảo này nhìn từ bên ngoài thì không thấy, chờ đến khi đi vào mới phát hiện đây là một hòn đảo nhỏ được một dãy núi lùn vây quanh.

Mà trung tâm hòn đảo là một cái ao sâu.

Nghiêm Mặc nhìn cái ao trước mặt, nhịn không được hít ngược một hơi.

Hắn thấy cái gì trong ao?

Hắn thấy một tòa cung điện loại nhỏ được dựng lên từ tinh thạch!

Tòa cung điện tinh thạch này thần kỳ nổi giữa ao, ánh mặt trời chiếu trên nó, ngay cả Nghiêm Mặc vốn không có hứng thú với đá quý cũng không cầm lòng được mà say mê nhìn tòa cung điện tinh thạch lấp lánh bảy sắc.

"Ba, đằng trước! Đằng trước!" Tiếng kêu của quả Vu Vận càng lúc càng vội vàng.

Nghiêm Mặc vỗ đầu một cái, cười khổ nói: "Con trai, đừng nói mày muốn ăn tòa cung điện kia nha? Mấy cái đó là đá, ăn có gì ngon?"

"Ba! Đằng trước! Mau lên!" Quả Vu Vận thét muốn chói tai trong đầu hắn.

Nghiêm Mặc không hiểu ý nó, hắn đang quan sát cái ao, xem xem làm sao để đi đến tòa cung điện tinh thạch kia.

Màu nước ao rất tối, nhìn không tới đáy, không thể đoán được cái ao này sâu bao nhiêu.

Nghiêm Mặc thử thò tay vào trong nước, rất lạnh, không giống nước của ngày hè.

"Ba--!"

"Câm miệng!" Nghiêm Mặc cởi dây thừng cỏ ném vào ao, cũng may, này không phải Nhược Thủy trong truyền thuyết mà ngay cả lông ngỗng cũng không nổi được.

Nhìn hướng dây thừng trôi, Nghiêm Mặc hoài nghi nước trong ao nói không chừng là nước chảy, rất có thể bên dưới có mạch nước ngầm nối liền với hồ Thanh Uyên.

Mà tòa cung điện tinh thạch cách bờ chừng mười lăm mét, hắn biết bơi, rất nhanh có thể bơi sang.

Nhưng mà đám người cá Lạp Mông nói hòn đảo này là cấm địa, chắc sẽ không thể tiếp cận tòa cung điện tinh thạch đơn giản thế đâu. Thoạt nhìn nó như có bí bảo trong đó mà

Cái ao này có gì đó kỳ quái, Nghiêm Mặc tin chắc như vậy.

Nhưng khi Nghiêm Mặc đang muốn tiếp tục quan sát, nếu không được thì tạm thời làm bè gỗ chèo qua, thì quả Vu Vận trong bụng hắn lại làm ầm làm ĩ, chẳng những khóc lóc trong đầu hắn làm hắn đau đầu muốn chết, mà còn đỉnh đỉnh cái bụng hắn, làm bụng hắn lâu lâu gồ lên một cục.

Tên nhóc quỷ đang làm ầm ĩ này chắc chắn không phải con hắn! Đô Đô nhà hắn ngoan ngoãn lắm.

Người từng nuôi con đều biết, đôi khi lũ trẻ làm ầm ĩ với bạn, cho dù bạn có kiên nhẫn và lý trí cách mấy thì cũng sẽ bại trận trước chúng nó.

Nghiêm Mặc có lý trí, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ ngu ngốc một chút. Thí dụ như giờ phút này, hắn định xuống nước bơi qua, nhưng hắn còn muốn thử một chút, cho nên hắn thò chân vào trong ao.

Sau đó... hắn liền cảm giác được chân mình đau đớn kịch liệt, vừa nhấc lên liền thấy, một con cá ăn thịt người đang há cái miệng rộng hoác cắn chặt mu bàn chân hắn.

Máu chảy ròng ròng trên chân.

Máu rơi vào trong ao như một loại tín hiệu nào đó, nước ao bị khuấy động, sóng nước dập dềnh, vô số cá lớn phóng về phía Nghiêm Mặc.

Mà khi Nghiêm Mặc vừa nhấc chân lên liền có hơn mười con cá liên tiếp nhảy ra khỏi hồ, miệng chúng nó rất rộng, thân thể khá dẹp, con nào cũng có hàm răng sắc nhọn khiến người ta nhìn mà phát lạnh.

"Phập!"Con cá đang cắn chân hắn đột nhiên uốn éo, nổ tung, máu bắn tung tóe.

Máu của nó dính trên chân hắn, nhanh chóng bị da hắn hấp thu.

"Ba! Xuống đi! Đồ ăn ngon... thật nhiều đồ ăn ngon..."

Nghiêm Mặc ngây ngốc: "Mày nói đồ ăn, là chỉ đám cá ăn thịt người này?"

"Ăn... Ăn..." Quả Vu Vận vừa được nếm vị thịt liền hưng phấn không ngừng kêu la, đỉnh đỉnh bụng Nghiêm Mặc thúc giục hắn mau nhảy vào ao nước.

Nghiêm Mặc nghĩ nghĩ, dứt khoát ngồi xuống bên hồ, thò cái chân bị cắn vào trong nước.

Mới đầu, hắn còn có thể cảm giác được đau đớn khi bị cá ăn thịt người cắn trúng, nhưng hai ba lần sau, hắn cảm thấy có thứ gì đó chui ra từ chân hắn...

-- Cảnh cáo! Kẻ lưu đày thao túng quả Vu Vận ác ý thương tổn số lượng lớn của một giống loài, +20 điểm cặn bã. Cảnh cáo, cứ ba con cá chim* Ngu Huyết sẽ bị tăng một điểm cặn bã.

*Cá chim:

Cái đệt, mới được bao lâu mà đã tăng cho tao 20 điểm rồi?!

"Dừng dừng dừng! Con trai, mày dừng lại cho ba!" Nghiêm Mặc sợ tới mức vội vàng rút chân lên khỏi mặt nước.

Nhưng bàn chân lại bị một nhánh cây màu đỏ thật dài kéo lại, thoạt nhìn như san hô, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến thứ chất lỏng màu đỏ chảy bên trong là máu cá, thì Nghiêm Mặc lập tức không thể vui vẻ ngắm nghía.

"Dừng lại!" Nghiêm Mặc vội vàng sử dụng năng lực sau khi dung hợp với cây Phản Hồn non đã trở thành bản năng trong người mình.

Nhánh cây đỏ như máu kia rất không tình nguyện nhưng vẫn nhanh chóng lùi về trong cơ thể Nghiêm Mặc.

"Ba xấu... Muốn ăn... hu hu..."

"Thằng con ngốc, ai kêu mày chủ động tấn công? Không thể ngoan ngoãn chờ lũ cá tới cắn hả?"

Không biết quả Vu Vận có hiểu hay không, cứ nói 'ba xấu, ba xấu' mãi.

Nghiêm Mặc trực tiếp hạ mệnh lệnh: "Không cho chủ động tấn công, có nghe thấy không? Nếu không về sau đừng mong ba thả mày ra!"

"Ba..."

"Kêu ba cũng vô dụng, ba mày còn không biết mày rốt cuộc có phải con ba hay không đây! Nghe lời, về sau chỉ khi nào ba hoặc chính mày bị tấn công thì mới có thể phản kích, hiểu chưa?"

Quả Vu Vận không làm ầm ĩ nữa, bởi vì Nghiêm Mặc đã trực tiếp bơi vào trong ao.

Hắn muốn đến gần tòa cung điện tinh thạch kia, hắn cứ cảm thấy ở nơi đó có thứ gì rất đáng giá, hơn nữa mấy cục tinh thạch thoạt nhìn rất quen mắt.

Mặt khác, từ sau khi quả Vu Vận tấn công và hấp thu đám cá chim, hắn liền cảm thấy thân thể mình nóng lên, thậm chí hắn còn có thể cảm nhận được sự tồn tại của thể tùng một cách rõ ràng.

Trong thân thể hắn nhất định đã có gì đó thay đổi, sự thay đổi này có vẻ như không gây hại.

Ngu Vu bên này vừa giải quyết xong chiến sĩ thần huyết cấp năm dám khiêu khích mình, thì y liền cảm nhận được.

Đảo Đại Vu!

Hải Thần tại thượng, sao y lại có thể quên mất trong người tư tế nhỏ còn có quả Vu Vận - một sinh vật vô cùng tham lam, không sợ đại đa số các sinh vật trong thiên hạ này!

Y đã dựng tầng phòng ngự trên hòn đảo, nhưng nếu tòa cung điện tinh thạch bị chạm tới, thì vòng bảo vệ bên ngoài chắc chắn đã bị quả Vu Vận cắn nuốt.

Còn nữa, cá chim Ngu Huyết của y! Đó là thứ y dùng máu mình để nuôi ra, ngay cả chiến sĩ cấp bảy cũng không dám giỡn mặt với chúng. Bây giờ không biết còn thừa lại được bao nhiêu con nữa!

Đáng giận! Đáng giận! Đáng giận! Nếu không phải việc sinh sản của tộc Người Cá là vấn đề vô cùng to lớn, thì làm sao sau khi y nghe nói đến loại thuốc có thể khiến cá vô sinh này lại bất cẩn như vậy!

Chương 162: Đá Thần Huyết

Nghiêm Mặc vừa móc một viên tinh thạch màu đỏ nằm ở chính giữa từ tòa cung điện tinh thạch kia ra, thì đột nhiên toàn bộ tòa cung điện đều biến mất, ngay cả cá chim Ngu Huyết trong ao cũng không thấy bóng dáng.

Lúc Nghiêm Mặc cảm thấy sức nổi dưới chân biến mất, liền cầm chặt viên tinh thạch kia tiến vào phòng thí nghiệm.

Tuy mỗi lần mở phòng thí nghiệm đều phải cộng thêm một ngàn điểm, nhưng chuyện này rất đáng giá, bởi vì ngay khi Nghiêm Mặc biến mất, chỗ hắn đứng cũng đồng thời có một bàn tay to bằng nước chụp lấy, nhưng không chụp được cái gì.

Bàn tay to kia hung hăng đập xuống mặt nước một cái, nước văng tung tóe, rồi biến mất.

Ngu Vu phát hiện đá Thần Huyết y đặt trên tòa cung điện đã biến mất, sắc mặt liền cực kỳ u ám, chờ khi y lại phát hiện cá chim Ngu Huyết mà mình dùng máu tươi nuôi dưỡng bấy lâu nay chỉ còn lại chưa đến một phần năm, y liền phát ra tiếng cười khàn đục.

Đá Thần Huyết biến mất, y tiếc, nhưng cũng không có gì nóng vội.

Viên đá Thần Huyết đó không hợp thuộc tính với tộc Người Cá, cũng không có tác dụng gì với họ, hơn nữa, trên đời này sinh vật có trí tuệ nhận ra được đó là đá Thần Huyết rất ít, sinh vật trí tuệ nào có được nó cùng lắm chỉ cho rằng kia là một viên tinh thạch đặc biệt, cho dù có người thực sự biết đó là đá Thần Huyết, thì cũng sẽ không biết cách sử dụng, bởi vì sinh vật biết cách phương pháp hấp thu năng lượng thần huyết trong đá Thần Huyết trên đời này tính cả y trong đó, chỉ sợ sẽ không có hơn ba người.

Điều khiến y đau lòng và phẫn nộ là một lượng lớn cá chim Ngu Huyết đã bị ăn mất, tư tế nhân loại ngu xuẩn, chẳng lẽ lão Tát Mã tộc Phong không nói cho hắn biết rằng không thể buông thả sự tham lam của quả Vu Vận sao?

Ăn một lúc nhiều máu thịt tương đương với chiến sĩ cấp bảy như thế, để ta xem xem mi tiêu hóa kiểu gì!

Ngu Vu phát ra sóng âm chỉ có tộc Người Cá mới có thể nhận được, chỉ chốc lát sau, thủ lĩnh Hải Sâm tộc Người Cá bơi đến.

"Xảy ra chuyện gì?" Nếu không có chuyện lớn, vị Đại Vu này sẽ không chủ động gọi ông.

"Đã chắc chắn, quả Vu Vận nằm trên người tư tế nhân loại của bộ lạc Cửu Nguyên."

"Anh muốn quả Vu Vận?" Hải Sâm nhìn người đàn ông tuấn mỹ ngồi trên tòa cung điện tinh thạch hỏi.

Ngu Vu vẫy nhẹ đuôi cá, hỏi ngược lại: "Nếu có cơ hội, ông không muốn trở về biển?"

"Anh đã từng nói, anh muốn giải quyết vấn đề kéo dài nòi giống của tộc ta ở chỗ này, cho nên chúng ta chờ nhiều năm ở đây như vậy. Mà sự thật chứng minh, anh quyết định rất chính xác, sau khi đến đây, hậu đại của chúng ta tuy không gia tăng nhiều, nhưng ít ra cũng có gia tăng."

Hải Sâm dừng một chút: "Bây giờ anh nói muốn trở về, vậy là anh đã tìm ra phương pháp giải quyết việc kéo dài nòi giống của tộc chúng ta trong biển?"

"Vẫn chưa."

"..." Hải Sâm nghĩ thầm, may là ta không ôm quá nhiều hy vọng.

Ngu Vu chả thèm quan tâm tới tâm tình của tộc trưởng, chỉ lo cho bản thân: "Hẳn là ông đã nghe qua cách nuôi dưỡng quả Vu Vận như thế nào mới là chính xác, để cuối cùng thai nghén ra đứa con Sinh Mệnh đúng không?"

"Đúng. Anh cảm thấy đứa con Sinh Mệnh có thể giải quyết vấn đề sinh sản khó khăn của tộc chúng ta?"

"Nó là đứa con Sinh Mệnh mà, không phải sao?"

Hải Sâm rất bình tĩnh nói: "Tộc Côn Bằng mặt người từng nuôi ra được đứa con Sinh Mệnh, nhưng bọn họ không xưng bá thế giới vì nó, càng không có được nhiều hậu đại hơn so với trước kia."

"Nhưng bọn họ có được vùng lãnh địa trù phú nhất trên thế giới."

"Cậu tư tế nhân loại đó chịu trao đổi quả Vu Vận với anh?"

"Sao có thể? Cậu ta còn thao túng quả Vu Vận ăn không ít cá chim Ngu Huyết của ta."

Hải Sâm cười: "Vậy bây giờ cậu ta còn sống không?"

"Sống, chẳng những sống, mà còn trộm cả đá Thần Huyết đi."

Cái này Hải Sâm cười không nổi nữa, trong giọng nói không giấu vẻ kinh ngạc: "Ta nhớ rõ Lạp Mông nói, cậu ta chỉ mới là chiến sĩ cấp ba."

"Ừ." Ngu Vu có chút uể oải, nói: "Nhưng không biết cậu ta học được phương pháp thao túng quả Vu Vận từ đâu, hơn nữa cậu ta còn có tuyệt chiêu thoát thân rất đặc biệt."

"Ngay cả anh cũng không bắt được?" Giọng Hải Sâm đã không chỉ là kinh ngạc bình thường nữa.

Ngu Vu không trả lời, nhưng vẻ mặt y đã chứng tỏ hết thảy.

"...Muốn khai chiến với Cửu Nguyên hả?" Vẻ mặt Hải Sâm không giống đang nói giỡn.

"Trên tay tư tế nhỏ kia... có một loại thuốc, chuyên nhằm vào loài cá." Ngu Vu chầm chậm nói.

"Thuốc độc?"

"So với thuốc độc còn độc hơn, đó là thuốc triệt sản, khiến loài cá không thể sinh sản." Ngu Vu nói xong thì cười ha ha.

Cậu nhóc đó, y cứ nghĩ chỉ cần đưa cho cậu ta vài món lợi là có thể 'vui vẻ' với cậu ta một hai lần chứ, chờ khi y thật sự đè người xuống mới phát hiện đối phương chẳng những cất giấu hung khí mà còn mang độc, càng tệ hơn là, y chưa kịp ngủ với người ta mà đã bị người ta cướp đồ. Cái này gọi là gì nhỉ? Có phải y đã sống quá lâu, và cũng đã một thời gian dài y chưa gặp con người, nên xem thường bọn họ rồi không?

Hải Sâm trầm mặc một hồi mới hỏi: "Tư tế nhân loại đó rốt cuộc từ đâu chui ra vậy?"

"Theo như cậu ta nói, cậu ta được Tổ Thần truyền thừa, đến từ thần điện của Tổ Thần."

Trước kia Hải Sâm cũng đã nghe Lạp Mông nói như thế, có điều ông cũng giống Ngu Vu, cả hai đều không tin, nhưng bây giờ...

"Có phải cậu ta tìm được một cái di tích của thần không?"

"Rất có khả năng, nếu không, một chiến sĩ nhân loại cấp ba nho nhỏ như cậu ta sao có thể có được loại thuốc trí mạng dành cho loài cá được!" Ngu Vu vươn tay, bỏ ống nghiệm chứa nước thuốc màu lam vào trong một quả cầu nước.

Hải Sâm sau khi ngẫm nghĩ, liền ra lệnh: "Thủ lĩnh Cửu Nguyên đâu? Ta muốn gặp hắn!"

Cái đuôi cá đang phe phẩy của Ngu Vu đột nhiên cứng lại: "Ông muốn gặp một thủ lĩnh nhân loại nho nhỏ? Vì cớ gì?"

"Quả Vu Vận, đá Thần Huyết, cùng với thuốc khiến cá không thể sinh sản trên tay cậu tư tế, chẳng lẽ còn chưa đủ để ta gặp thủ lĩnh bọn họ sao?"

Ngu Vu: "..."

Hải Sâm đột nhiên phát hiện ra điểm bất thường: "Anh đã làm cái gì?"

Ngu Vu vung cái đuôi dài, bơi từ cung điện tinh thạch đến khu giam giữ của mình: "Không có gì, hắn còn sống."

"Vậy là tốt rồi." Hải Sâm yên tâm hơn nhiều, bơi theo Ngu Vu.

Ông vốn cảm thấy việc tiêu diệt một bộ lạc nhân loại nho nhỏ hoàn toàn dễ dàng, muốn cướp hoặc bắt đối phương giao quả Vu Vận ra cũng không quá khó, nào ngờ tư tế đối phương lại có thể khiến Ngu Vu chịu lỗ nặng như vậy, Ngu Vu lại còn không thể không cố kỵ, nên bây giờ ông phải suy xét lại một lần nữa cách sống chung với bộ lạc nhân loại kia.

Hai bên có thể tiếp tục chung sống hòa hợp là chuyện tốt nhất, nếu không thì...

"Ngu Vu! Anh đã làm cái gì vậy hả?!" Hải Sâm rống to, ông thấy quả cầu nước đang giam giữ Nguyên Chiến bên trong!

Người đàn ông vốn cường tráng không khác gì ông hiện giờ tựa như một đồng bùn lầy bị đè dưới đáy quả cầu nước, nếu không phải trong mắt hắn còn bắn ra sát ý và hận thù vô tận, còn có lòng ham sống nhiều đến kinh khủng, thì dù là ai khi thấy đống thịt chỉ có hình người kia đều sẽ cho rằng đối phương đã chết.

Ngu Vu dùng đuôi vỗ nhẹ quả cầu nước: "Chỉ là một thủ lĩnh mà thôi, để bọn họ đổi người khác là được." Người y cố kỵ là tư tế nhỏ, tên chiến sĩ cấp năm này có là gì?

Nghiêm Mặc sau khi tiến vào phòng thí nghiệm thì kiểm tra toàn thân mình, kết quả kiểm tra nói cho hắn biết, thân thể hắn cực kỳ khỏe mạnh, quá mức khỏe mạnh.

Nghiêm Mặc sờ sờ ấn đường đang nóng như lửa, đây là dấu hiệu sắp sửa thăng cấp, hắn sắp trở thành chiến sĩ thần huyết cấp bốn.

Chẳng trách các sinh vật trí tuệ trước kia khi có được quả Vu Vận đều thích dùng máu thịt nuôi nấng nó, hiệu quả rất rõ ràng.

Hơn nữa, những tư tế và vu giả đó nuôi quả Vu Vận bên ngoài cơ thể, nhờ liên hệ trên tinh thần lực để lấy được lợi ích, mà hắn thì trực tiếp nuôi quả Vu Vận trong cơ thể, hại nhiều, mà lợi cũng nhiều.

Có điều, nhờ trạng thái thân thể đặc thù của hắn mới có thể chịu được sức hấp thu của quả Vu Vận lúc đầu, nếu không quả Vu Vận cũng sẽ không chủ động chui vào người hắn. Thậm chí Nghiêm Mặc còn hoài nghi quả Vu Vận chui vào người hắn có liên quan tới việc linh hồn con hắn có trong quả Vu Vận, bởi vì con hắn một khi sợ hãi rất thích chui vào trong lòng hắn.

Cắn nuốt máu thịt nước tuy có thể thăng cấp nhanh, nhưng đây cũng không phải phương pháp thăng cấp thỏa đáng. Nghiêm Mặc áp sự dụ hoặc to lớn này xuống nơi sâu nhất trong đáy lòng, hắn hạ quyết định, về sau không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không dùng cách này để thăng cấp, mặc kệ khi đó quả Vu Vận làm ầm ĩ như thế nào, trước khi biết được phương pháp nuôi dưỡng chính xác, hắn tuyệt đối không thể buông thả tính ham ăn của nó.

Cho dù bây giờ hắn bức thiết cần được thăng cấp nhanh hơn, mau chóng mạnh hơn.

Nhưng một khi hắn tiếp xúc với dụ hoặc này, tìm lý do cho mình. Thì về sau hắn sẽ tìm nhiều lý do hơn nữa để có cơ hội tiếp xúc với dụ hoặc, lòng tham không đáy, chờ khi hắn trở thành chiến sĩ cấp mười, nói không chừng hắn lại vọng tưởng biến thành thần.

Cho nên lúc này hắn phải biết kiềm chế bản thân khi vừa được nếm vị ngon vị ngọt. Hắn muốn con trai mình được sinh ra, hắn không muốn bị quả Vu Vận khống chế.

Nghiêm Mặc giơ viên tinh thạch trong suốt lên, chiếu đèn vào, hắn thấy chấm đỏ ở giữa viên tinh thạch đang chuyển động, tựa như bên trong viên tinh thạch có một không gian nhỏ.

Cái chấm đỏ kia là gì? Viên tinh thạch này có giống như của Đóa Phỉ sử dụng không? Có phải tộc Người Cá biết cách sử dụng tinh thạch?

Hắn dùng dụng cụ phân tích thứ này một chút. Dựa theo kết quả kiểm tra và bắt mạch, hắn đoán mình cần khoảng một ngày để thăng cấp, vừa hay ở nơi đây thăng cấp rất an toàn.

Đầu tiên là phân tích thành phần vật chất trong tinh thạch, sau đó là đo lượng năng lượng ẩn chứa trong nó, cuối cùng là suy luận và tổng hợp cách sử dụng viên tinh thạch này.

Mà bước thứ nhất - phân tích thành phần vật chất, Nghiêm Mặc gặp phải chuyện khá hoang mang.

Có vài loại vật chất trong tinh thạch mà đài dụng cụ không thể phân tích ra!

Không, hắn nói sai rồi, đài dụng cụ đã phân tích ra các vật chất đó, nhưng phía sau vật chất không có tên gọi thành phần rõ ràng. Chứng tỏ những thành phần này không tồn tại trong thế giới cũ của hắn, hoặc vẫn chưa được tìm ra.

Mặt khác, viên tinh thạch này còn cứng hơn cả kim cương, cũng may laser có thể đối phó với nó.

Có điều Nghiêm Mặc rất do dự, có nên cắt viên tinh thạch này ra phân tích cái chấm đỏ bên trong không? Hắn không biết chấm đỏ kia rốt cuộc là cái gì, nếu tùy tiện cắt ra, vậy lỡ chấm đỏ bốc hơi hết hoặc gặp không khí sẽ xảy ra phản ứng hóa học, thay đổi thành phần thì sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn quyết định cố gắng giữ nguyên trạng thái hoàn chỉnh của tinh thạch, sau đó đo nguồn năng lượng trong nó.

Sau khi đo năng lượng, Nghiêm Mặc trợn mắt thiếu chút nữa rớt khỏi hốc. Chỉ một viên tinh thạch nhỏ như vầy, mà năng lượng ẩn chứa bên trong đáng sợ đến thế?!

...

Trên bờ cát trắng bạc của đảo Đại Vu xuất hiện một thân thể máu thịt be bét.

Sau đó, một con chim mặt người cũng bị ném ra khỏi hồ, văng lên bờ cát.

Tiếp theo là một quả cầu nước bay lên mặt hồ, nứt toạc, một đám ong Ăn Thịt từ trong bay ra.

Mới đầu ong Ăn Thịt bị thân thể máu thịt be bét kia hấp dẫn, liền bay tới khối thân thể đó theo bản năng, lúc tụ lại xung quanh khối thân thể nọ. Hồng Sí đột nhiên phát ra mệnh lệnh cấm các ong Ăn Thịt tấn công, bảo Phi Thứ đưa nó tới gần khối thân thể đó.

Mùi hương rất quen thuộc, đây là nhân loại thường xuyên ở cùng ong chúa mà, không phải thức ăn.

Các ong vệ khác cũng dần dần nhận ra mùi hương của người này, lập tức từ bỏ, phái ong thợ đi tìm thức ăn khác.

Cửu Phong hôn mê hồi lâu mới nhúc nhích, cố đứng dậy: "Kiệt!"

Lần này nó chịu lỗ nặng rồi, bị đồ ăn bắt nạt! Kiệt --!

Người đàn ông nằm trên bờ cát vẫn không nhúc nhích, như đã chết.

Cửu Phong đi qua dùng móng vuốt nhẹ nhàng chạm chạm đối phương, kết quả vừa chạm vào, lại làm rớt một miếng thịt từ trên người người nọ xuống.

Cửu Phong nghệch mặt ra: "Kiệt?" Từ khi nào mà quái hai chân lớn lại trở nên mềm như bông vậy?

Sau một đêm, không có sinh vật nào khác xuất hiện trên đảo Đại Vu, Cửu Phong vốn muốn bay đi, nhưng lúc nhìn lại quái hai chân lớn cả người be bét, nó vừa bay lên không trung thì lại đáp xuống dưới.

Nó ở chỗ này tìm Mặc của nó, chứ không phải ở lại vì quái hai chân lớn đâu!

Đàn ong Ăn Thịt dạo quanh đảo một vòng, ăn uống no đủ xong liền trở lại bờ cát, chúng nó làm mất ong chúa của mình ở chỗ này, nên chúng nó cũng chỉ có thể ở lại đây chờ ong chúa, thẳng đến khi chúng nó chết hết.

...

Thành Cửu Nguyên tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Mỗi ngày Tranh đều dẫn chiến sĩ tuần tra quanh thành Cửu Nguyên, sắp xếp nhiều chiến sĩ nhất có thể bên hồ Thanh Uyên.

Các chiến sĩ tộc Người Cá không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ nhận được mệnh lệnh truyền xuống, tạm thời rời khỏi hai con sông đào, toàn bộ tập trung ở bờ hồ gần thành Cửu Nguyên nhất.

Liệp phụ trách săn bắn và hái lượm thức ăn vội vàng đẩy nhanh tốc độ, mang hết con mồi săn được về thành Cửu Nguyên, không chút lãng phí, rồi dùng muối để ướp thịt, toàn bộ da lông được lột đều mang đi thuộc dựa theo phương pháp mà Nghiêm Mặc đã dạy.

Điêu phụ trách dẫn một nhóm người đi hái cây đay và nhặt củi cùng cỏ khô, cây đay lúc này đã tới mùa thu hoạch, cho dù còn sớm một chút cũng mặc kệ, bầu không khí khẩn trương trong thành ngay cả lũ trẻ cũng nhận ra.

Mà lúc này, người của bộ lạc Nguyên Tế đã xuất hiện ở vùng phụ cận ngoại sông đào, cũng đã hạ lều cắm trại ở đó, Mãnh đã đến đấy, trước khi Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc trở về, cậu phải ổn định đám người này.

Dân cư Cửu Nguyên cũng tự giác trông coi tụi nhỏ, không cho chúng nó chạy loạn, cũng không cho chúng nó xuống nước bắt cá hay bơi lội, càng không cho chúng nó lại đi tìm bạn bè ở tộc Người Cá chơi.

Các người lùn cũng nhận ra tình thế căng thẳng, có điều Nguyên Chiến và Nghiêm Mặc chỉ mới biến mất ba ngày, bọn họ còn chưa dám làm xằng làm bậy, cùng lắm là tốc độ làm việc chậm lại một chút.

Nghiêm Mặc vừa ra khỏi phòng thí nghiệm, đàn ong Ăn Thịt lập tức cảm nhận được, Hồng Sí phát ra mệnh lệnh, đàn ong Ăn Thịt liền xếp thành hàng bay vọt vào trong rừng.

Cửu Phong vẫn luôn quanh quẩn trên không trung hòn đảo cũng phát hiện ra Nghiêm Mặc, có điều nó không nhào vào khu rừng, mà chờ Nghiêm Mặc ra khỏi rừng mới lao xuống.

"Kiệt --!" Mặc, cậu chạy đi đâu, ta không tìm thấy cậu!

Nghiêm Mặc đang định ngẩng đầu chào hỏi Cửu Phong, thì dư quang đã thấy một khối thân thể máu thịt nát tươm đang nằm trên bờ cát.

Đó là cái gì? Đó là ai?

Đồng tử Nghiêm Mặc co rụt lại.

Sóng nước trong hồ vang lên tiếng rào rào, Ngu Vu ngồi trên ngọn sóng, biến ra hai chân đi đến bờ cát.

Cuộn sóng phía sau từ từ thối lui, nước chảy qua khối thân thể nát tươm kia, khối thân thể như bị kích thích mà run lên.

Nghiêm Mặc không thèm nhìn đến Ngu Vu, cất bước chạy tới chỗ khối thân thể.

Ngu Vu cũng không để bụng, còn cố ý tránh đường cho hắn chạy nhanh hơn.

"Nguyên Chiến?" Nghiêm Mặc quỳ gối bên cạnh người nọ, vươn tay sờ động mạch cổ của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite