Chương 16 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16: Còn có người sốt ruột hơn cả tôi sao?

Nguyên Chiến đứng dậy đi ra trước cửa lều, ngăn cản tầm mắt của tên chiến sĩ trẻ tuổi.

Tên chiến sĩ trẻ tuổi nhếch miệng, làm mặt quỷ hỏi: "Thằng nhóc đó nhặt được từ chỗ nào thế? Nhìn ngon phết, nhưng ốm quá, người không có bao nhiêu thịt. Hai mươi trái táo không đổi, thì ba mươi trái được không? Đảm bảo táo vừa to vừa ngọt!"

Nguyên Chiến huých cậu ta một cái, hừ lạnh: "Tự đi mà nhặt."

"Cơ mà tao muốn cậu ta. Không chịu đổi thiệt hả?"

Nguyên Chiến đạp cậu ta một cái, rồi túm lấy vai cậu ta kéo lại gần, hạ giọng hỏi: "Tù trưởng kêu tao làm gì?"

"Muốn biết à?" Chiến sĩ trẻ tuổi cố ý kéo dài giọng.

Nguyên Chiến không nói gì, tay thì dùng sức xoay cả thân thể tên thanh niên sang một hướng, nhấc chân đá mông cậu ta một cái: "Mày có thể trở về bẩm báo được rồi đó."

Tên chiến sĩ trẻ tuổi bị đá nhào về phía trước, lảo đảo hai bước mới đứng vững được, vẻ mặt u oán quay đầu lại, hét lên: "Ê ê! Tao cũng đâu phải không muốn nói."

Nguyên Chiến nghĩ nghĩ: "Có thể cho mày sờ một chút."

Hai mắt tên chiến sĩ trẻ tuổi sáng lên, nhưng ngay sau đó liền trề môi: "Cho sờ một chút thì có ích lợi gì. Được rồi được rồi, tình huống kỹ càng tao cũng không rõ lắm, nhưng trước đó, tao nghe Thu Thực đại nhân hình như có nhắc tới với tù trưởng cái gì mà cỏ dại cầm máu."

"Chỉ nhiêu đó?"

"Chỉ nhiêu đó thôi. Cho tao sờ hai cái!"

".... Được rồi." Chỉ cho mày sờ cái bàn chân.

Tên chiến sĩ trẻ tuổi được đồng ý xong liền vui sướng rời đi, Nguyên Chiến thì trở vào lều.

Nghiêm Mặc đang ngẩn người nhìn cây đuốc, thấy Nguyên Chiến vào liền ngẩng đầu nhìn hắn.

Nguyên Chiến ngồi xổm xuống trước mặt Nghiêm Mặc, không chê dơ hay hôi thối, giơ tay sờ sờ hai cẳng chân trần của hắn, sờ đủ rồi, hắn liền nâng lấy đùi phải cậu thiếu niên soi xét, nhíu mày.

Nghiêm Mặc không biết Nguyên Chiến đang suy tư cái gì, chỉ tưởng hắn hối hận: "Vừa nãy anh không lột nó ra thì tốt rồi, lại phải băng bó một lần nữa."

Nguyên Chiến lắc đầu: "Vô dụng."

Cái gì vô dụng?

"Phì Khuyển đã thấy thương thế của mày, tao không chắc nó sẽ không báo chuyện của mày cho tư tế Thu Thực đại nhân biết, nhưng nếu Thu Thực đại nhân muốn tra xét mày, tất nhiên sẽ tra ra lai lịch của mày."

"Vì sao lão muốn tra tôi?"

"Bởi vì lá cây đại kế. Hành động của mấy người Thảo Đinh không giấu được những người khác, tao nghe Thảo Đinh nói mày còn cho phép cô ta đem chuyện lá cây đại kế có thể cầm máu chữa thương nói với người khác?"

"Ừm."

"Vậy chuyện lá cây đại kế tất nhiên cũng đã truyền đi trong tộc, hơn nữa rất có thể đã có người dùng nó, phát hiện nó thật sự hữu hiệu, nếu không đang yên đang lành Thu Thực đại nhân cũng sẽ không đòi gặp một nô lệ như mày."

Chuyện công hiệu của lá cây đại kế dần truyền đi trong bộ lạc Nguyên Tế, Nghiêm Mặc thông qua biến hóa của sách hướng dẫn đã biết được.

Bởi vì đêm qua Nghiêm Mặc phát hiện sách hướng dẫn vào mỗi đêm sẽ thống kê một lần, kể ra điểm số giảm được nhờ bao nhiêu người sử dụng lá cây đại kế có được hiệu quả thành công, mà những điểm số này chỉ có thể tính trên những học sinh do hắn đích thân dạy, tỷ như Thảo Đinh và Hạt Thổ. Nếu là học sinh được Thảo Đinh và Hạt Thổ dạy, thì điểm số mỗi khi ứng dụng thành công sẽ không được tính cho hắn.

Không chỉ cây đại kế, phương pháp chế tác kim chỉ, nước muối tiêu độc, bện chiếu, hay các loại kỹ thuật băng bó đơn giản, và phương pháp đè ấn vết thương để cầm máu, hắn cũng hoặc nhiều hoặc ít nhận được điểm số giảm từ đám người Thảo Đinh.

Cũng chỉ có học sinh đời thứ nhất do hắn tự mình dạy mới có hiệu quả thông qua phương thức giảm giá trị cặn bã dựa theo kiểu 'bán hàng đa cấp' này. Nghiêm Mặc nghĩ thầm đây đại khái cũng là thủ đoạn mà sách hướng dẫn dùng để cải tạo hắn, thúc đẩy hắn 'tự thân ra trận' dạy người khác nhiều hơn.

Nghiêm Mặc thu hồi suy nghĩ, ngồi dậy: "Cho nên Thu Thực đại nhân rất có thể sẽ kiểm tra vết thương của tôi?"

"Mày là người đầu tiên trong tộc dùng lá cây đại kế, vì để bảo đảm mày sẽ không hại người, cũng vì để kiểm nghiệm hiệu quả, Thu Thực đại nhân tất nhiên sẽ muốn kiểm tra miệng vết thương của mày. Huống chi......" Nguyên Chiến dừng một chút: "Lão cũng không vừa mắt chủ nhân của mày đâu."

"...... Lão tư tế không vừa mắt anh, cho nên muốn không để lão nảy sinh nghi ngờ với tôi, thì tôi phải chặt gãy cái chân vừa mới lành lại của mình?" Từ sau khi đến thế giới này, biểu tình của Nghiêm Mặc lần thứ hai rạn nứt.

Nguyên Chiến ra vẻ đau xót mà gật gật đầu: "Đại Hà thân là chiến sĩ có tiềm lực trong tộc, anh ta có thể lấy cớ cạo bỏ lớp thảo dược bên ngoài sẽ ảnh hưởng đến quá trình vết thương lành lại, nên không cho Thu Thực đại nhân cẩn thận xem xét, nhưng mày chỉ là nô lệ, còn là nô lệ của tao."

Cho nên tôi đây là bị tên khốn anh liên luỵ hả? Nghiêm Mặc thật vất vả mới kiềm chế được xúc động muốn phun ra bốn chữ 'anh thật vô dụng', bởi vì hắn cũng biết việc này thật sự không liên quan đến Nguyên Chiến, nếu hắn giống nhưng tên nô lệ bình thường khác, lão tư tế kia cũng sẽ không chú ý tới hắn.

"Chủ nhân thân ái, bây giờ tôi trốn còn kịp không? Nếu anh chịu thả tôi đi, tôi thề sau này nhất định sẽ báo đáp anh." Mới đầu hắn còn vui vẻ vì ông trời rốt cuộc cũng cho hắn chút ưu đãi, bây giờ chỉ hận không đem cơ thể ổng ra mà giải phẫu.

Nguyên Chiến nghe không hiểu hai từ 'thân ái' cho lắm, nhưng hắn vẫn biết rõ thằng nhóc này đang dùng một phương thức độc đáo để biểu đạt oán giận và bất mãn của mình.

Nguyên Chiến chọt chọt má cậu, cười nhạo: "Mày thì chạy được bao xa? Không nói mùa đông mày một thân một mình ở bên ngoài có thể sống sót được hay không, chỉ đám dã thú bên ngoài đã không bỏ qua mày rồi, cần gì chờ tới mùa đông. Chặt đi, dù sao năng lực tự lành của mày cũng tốt hơn người khác."

Mụ nội nó! Có phải là chặt xương anh đâu, kẻ đau cũng đâu phải anh?

"Vết thương mới và vết thương cũ rất khác nhau, tư tế đại nhân không nhìn ra sao?"

"Trời tối, chỉ có một cây đuốc chiếu sáng, Thu Thực đại nhân tuổi cũng lớn rồi, trên vết thương mày đắp thêm một lớp bùn, động tay động chân một chút, cơ hội qua mắt sẽ rất cao."

"Vết thương dùng dao cắt và bị động vật cắn cũng không giống nhau." Không chỉ không giống mà là hoàn toàn khác.

Nguyên Chiến nhe ra hàm răng trắng như tuyết của mình, tỏ vẻ hắn không ngại giúp Nghiêm Mặc tạo dấu răng.

Nghiêm Mặc nhìn hai cái răng nanh đặc biệt thô to của tên thanh niên, bỗng nhiên cảm thấy đùi mình đau quá.

"Nhanh lên! Không thể để tù trưởng và tư tế đại nhân đợi lâu được."

Nghiêm Mặc trừng mắt nhìn Nguyên Chiến, bực bội lắm, nhưng hắn không muốn vì năng lực tự lành quá tốt mà bị lão tư tế theo dõi. Mẹ nó, cái chuyện chó má gì thế này? Sao cứ phải rơi xuống đầu hắn?

Hít sâu một hơi, Nghiêm Mặc vươn tay: "Đưa dao cho tôi."

Mang theo chút tâm lý 'lỡ như', hắn xác định một lần nữa: "Nếu Thu Thực đại nhân phát hiện năng lực tự lành của tôi khá tốt, lão sẽ......"

Nguyên Chiến dao mài một cái rồi đưa cho hắn, mở miệng đánh tan tâm lý cầu mong may mắn của hắn: "Thu Thực đại nhân vẫn luôn thèm thuồn thuốc bột của bộ lạc Hồng Thổ, nhưng bộ lạc Hồng Thổ ra giá quá đắt, cái này làm Thu Thực đại nhân vẫn luôn than thở vì sao lúc đó thần sứ không đáp xuống chỗ nào gần gần bộ lạc Nguyên Tế."

Nghiêm Mặc nghe xong liền cạn lời, cầm lấy con dao thẳng tay cắt xuống đùi phải của mình.

Máu tươi chảy ra, Nghiêm Mặc sắc mặt tái nhợt chìa con dao ra cho Nguyên Chiến: "Sức anh lớn hơn, phiền anh giúp tôi chặt đứt xương giùm, làm ơn chặt lưu loát một chút." Nói xong hắn liền cầm lấy một tấm da thú cũ nát nhét vào miệng, cắn chặt.

...Hắn thật ngu! Nếu sợ thằng chủ nhân không cẩn thận cắt trúng động mạch chủ của mình thì hắn vẫn có thể vẽ một đường trên đùi mà, căn bản không cần phải tự rạch trước một dao như vậy! Có lẽ cuốn sách hướng dẫn chết tiệt kia làm hắn càng ngày càng ngu xuẩn rồi.

Thấy cậu thiếu niên không chút do dự hạ dao trên người mình, trong mắt Nguyên Chiến lần đầu tiên sinh ra một chút thưởng thức cùng ngưỡng mộ dành cho đối phương.

Nếu thằng nhóc này không bị dã thú cắn, không bị tộc nhân vứt bỏ, nó nhất định sẽ trở thành một chiến sĩ cực kỳ ưu tú đi?

Có điều nếu nó có thể trị liệu thương thế cho mình, vậy vì sao tộc nhân nó lại vứt bỏ nó? Hay là nó không cẩn thận bị lạc?

Tên thanh niên sờ sờ khuôn mặt người đối diện, tay nắm con dao đá, vung xuống!

"Ô --!"

...

Trăng treo trên đầu ngọn cây, trong bãi sân vẫn náo nhiệt như cũ, mùi thịt nướng cách thật xa vẫn có thể ngửi thấy.

Trong lều, ven đường, trên sân, nơi nơi đều có người quấn quít lấy nhau, đàn ông thì thở phì phò hoặc rống lên, đàn bà thì rên rỉ hoặc khóc lóc, đủ loại âm thanh đan chéo nhau, đêm nay cũng là một đêm dài của bộ lạc.

Mà trong bộ lạc lại khác, Nghiêm Mặc chưa bao giờ nhìn thấy cửa vào bộ lạc, các chiến sĩ đêm nay phụ trách canh gác tựa như không hề bị bầu không khí nóng như lửa kia ảnh hưởng, mỗi người đều nghiêm mặt, cầm giáo trong tay, cảnh giác quan sát phía trên không trung và phía trước bộ lạc.

Nguyên Chiến ôm Nghiêm Mặc đi vào túp lều lớn của tù trưởng.

Mành cửa trước lều lớn mở ra, hai gã thủ vệ chiến đứng cạnh mành cửa nhìn chằm chằm hai người Nguyên Chiến.

Vì sao một bộ lạc nguyên thủy lại có thể luyện ra những chiến sĩ có kỷ luật quân đội như vậy? Vì sao tộc trưởng bộ lạc Hồng Thổ gọi là tộc trưởng, mà bộ lạc Nguyên Tế lại là tù trưởng? Là bọn họ gọi bừa, hay còn có hàm nghĩa nào đó bên trong?

Nghiêm Mặc nghĩ không ra, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Sau khi Nguyên Chiến tiến vào liền ném Nghiêm Mặc ra đất.

Nghiêm Mặc lăn một vòng trên đất, đụng phải vết thương mới cắt ra, đau đến mức hắn quỳ rạp trên mặt đất mà hít ngược một hơi, còn chửi má nó.

Cái bộ lạc chó má này! Lão tư tế lòng dạ hẹp hòi! Chờ khi hắn rời khỏi đây, hắn nhất định phải đòi lại những oan ức và đau đớn mà hắn phải chịu ở bộ lạc này.

Không gian trong lều khá rộng, trong này ngoại trừ lão tư tế đang nói chuyện với tù trưởng, còn có thêm vài tên chiến sĩ, trong đó có Nguyên Tranh - chiến sĩ mạnh nhất của bộ lạc chỉ xếp sau tù trưởng, còn có bốn tên chiến sĩ khác, lần lượt là Nguyên Sơn, Nguyên Điêu, cậu trai đòi đổi táo và một người tráng niên Nghiêm Mặc chưa gặp qua bao giờ.

Sau khi tiến vào, Nguyên Chiến nâng tay phải lên nắm thành quyền, đồng thời cúi đầu, hướng về phía tù trưởng và tư tế mà đấm vào ngực trái mình một cái. Hành lễ xong, hắn đứng thẳng người, nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào.

Nghiêm Mặc phát hiện, mấy chiến sĩ trong đây đều giống như Nguyên Chiến, thậm chí ngay cả vẻ mặt cũng không khác gì mấy. Nguyên Chiến dẫn hắn vào, thế nhưng không ai liếc mắt nhìn hắn một cái. Tù trưởng và lão tư tế ngồi xếp bằng nói chuyện trên cái đài đá cao chừng một thước, đài đá dùng những phiến đá bằng phẳng tạo thành, bên trên trải da thú thật dày.

"Chiến." Tù trưởng nhìn phía Nguyên Chiến.

Nguyên Chiến bước lên một bước.

"Đó là nô lệ của cậu?"

"Vâng."

"Từ đâu tới?"

"Từ đám tộc nhân đang chạy nạn của bộ lạc Diêm Sơn."

"Vì sao còn chưa xăm con dấu nô lệ?"

"Săn thú. Ngày mai xăm."

Nguyên Chiến nói chuyện cụt lủn, nhưng tù trưởng vẫn hiểu, ông nhìn về phía lão tư tế Thu Thực.

Thu Thực gật gật đầu, hỏi: "Cậu cũng biết chuyện cây đại kế?"

"Biết."

"Tên nô lệ này là đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn?"

"Không phải."

Thu Thực không truy vấn, lão cũng từng gặp qua tư tế tộc Diêm Sơn và đệ tử ông ta, xem bộ dạng tên nô lệ này, quả thật không phải cùng một người.

"Ta có lời muốn hỏi nô lệ của cậu."

"Vâng." Nguyên Chiến khom lưng xách Nghiêm Mặc đang quỳ rạp trên đất lên, kéo hắn tới trước đài đá.

Thu Thực liếc mắt nhìn cái chân bị thương của cậu thiếu niên, hỏi: "Làm sao ngươi biết thứ cỏ dại đó tên là đại kế? Làm sao biết nó cầm máu chữa thương? Còn có thể ăn như thức ăn bình thường?"

Nghiêm Mặc không dám ngẩng đầu, run rẩy trả lời: "Hồi bẩm tư tế đại nhân, loại cỏ này là cha tôi dạy cho tôi."

"Cha ngươi đâu?"

"Tôi, tôi với tộc nhân của mình chạy tứ tán, tôi không biết bọn họ đi nơi nào." Thiếu niên co rúm lại, trông có vẻ thật sự sợ hãi.

"Ngươi bị thương?" Thu Thực biết rõ còn cố hỏi.

"Dạ."

"Cũng dùng cây đại kế?"

"Dạ."

Thu Thực phất tay, ra lệnh cho Nguyên Chiến: "Mở ra cho ta xem."

Nguyên Chiến lập tức ngồi xổm xuống, vươn tay lột mớ cỏ khô trên đùi cậu thiếu niên, cũng cạo sạch mớ lá đại kế giã nát được đắp trên miệng vết thương.

Máu loãng lập tức chảy xuống, cậu thiếu niên đau đến cả người phát run, nhưng lại không dám phản kháng.

Thu Thực bước xuống từ đài đá, đi đến bên người cậu thiếu niên cúi đầu xem xét, một thứ mùi lạ chui vào mũi lão.

Trong lều chỉ có bốn cây đuốc, ánh sáng không đủ, nhưng với lão mà nói thì đủ để xem xét miệng vết thương rồi, lão cũng chỉ muốn xem sơ qua là được.

Lão tư tế che mũi lại, nhìn miệng vết thương không đồng đều trên chân cậu thiếu niên, rõ ràng là bị cắn, đoạn xương gãy bên trong miễn cưỡng nối liền với nhau, nhưng dấu gãy vẫn còn rất rõ ràng, chứng tỏ vẫn chưa khép lại. Trạng thái như vậy đều giống với những gì Phì Khuyển tả.

(Zombie: A Chiến anh cắn thật đầy à =]])

Miệng vết thương có hơi dơ bẩn, nhưng trên cơ bản vẫn còn tính là mới mẻ, không có hiện tượng thối rữa. Hơn nữa khi thảo dược còn đắp trên miệng vết thương cũng không có đổ máu, đến khi cạo thảo dược xuống, máu mới chảy ra, chứng tỏ lá cây đại kế quả thật có hiệu quả.

Thu Thực đột nhiên vươn ra ngón tay đâm vào trong miệng vết thương khuấy lên một chút.

Cậu thiếu niên đau đến mức kêu to.

Nguyên Chiến không có chút phản ứng.

Thu Thực ngồi dậy, nói với Nguyên Chiến: "Chặt chân nó đi, vết thương không ổn, mùa đông sắp đến, đừng nuôi cái thứ phế vật này."

Chặt cái con mẹ mày! Nghiêm Mặc hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc hắn cắt chân mình đặc biệt cẩn thận, kết quả lão khốn này chẳng những chọt tay vào bên trong mà còn móc qua móc lại, móng tay lão toàn là đất cát bẩn thỉu, nếu hắn chỉ là một nô lệ bình thường, cái chân này có thể lành lại được thì cũng bị lão làm cho nhiễm trùng.

"Chờ khi mùa đông đến." Nguyên Chiến nói rất đơn giản, nhưng người trong lều đều hiểu rõ ý hắn, hắn nói nếu khi mùa đông đến mà vết thương trên chân tên nô lệ này vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, thì hắn mới ra tay.

Thu Thực đá đá cái chân tàn của Nghiêm Mặc, cúi đầu nhìn hắn, bất chợt hỏi: "Sao không cột ván gỗ để cố định xương nữa đi?"

Nguyên Chiến không rõ, lòng Nghiêm Mặc chợt lạnh, hỏng bét!

Chương 17: Cơ hội rời khỏi bộ lạc

Hắn cố ý không cột ván gỗ chính là vì sợ lão tư tế nhìn thấy sẽ sinh nghi, nào ngờ lại dẫn tới rắc rối!

Hôm đó hắn giấu không kỹ, để lão già này nhìn ra sao?

Nếu hôm đó hắn thật sự không bị phát hiện, vậy lão ta không thể nào nhịn tới hôm nay mới hỏi.

Vậy là có người mật báo?

Nghiêm Mặc không tin bất luận kẻ nào, cho dù hắn có hảo cảm với đôi chủ tớ Thảo Đinh và nhà Hạt Thổ, nhưng hắn vẫn có một đề phòng nhất định đối với bọn họ.

Nhưng nếu là đám người Thảo Đinh mật báo, vậy vì sao sớm không nói, muộn không nói, mà phải chờ tới lúc Nguyên Chiến trở về mới nói?

Vì sao lúc này Nguyên Sơn và Nguyên Điêu lại cùng xuất hiện trong lều lớn? Bọn họ thật sự là bạn của Nguyên Chiến?

Được rồi, Nghiêm Mặc theo thói quen mà suy đoán lập luận âm mưu, tật xấu của hắn là hay phức tạp hóa mọi chuyện, hơn nữa luôn nghĩ lòng dạ kẻ khác không đứa nào tốt. Tục ngữ nói suy bụng ta ra bụng người, lòng dạ hắn đen, đương nhiên cũng sẽ không nghĩ người khác trắng hơn hắn.

Nghiêm Mặc còn đang miên man suy nghĩ, thậm chí hắn nghĩ nếu có thể thoát khỏi tình huống hiện tại, cho dù giá trị cặn bã lại vượt quá mức trăm triệu, hắn cũng phải làm ra chút độc dược có khả năng tấn công trên diện rộng mới được.

Mặt mũi lão tư tế Thu Thực không có nhiều nếp nhăn cho lắm, nhưng mỗi một nếp nhăn có trên mặt lão đều rất sâu, đặc biệt là nếp nhăn hai bên miệng vừa sâu vừa dài, làm cho lão thoạt nhìn trông có vẻ thật khó tính.

Lão hỏi xong câu kia thì tạm dừng chốc lát, lại thấy thằng nhóc nọ vẻ mặt mơ màng không hiểu gì hết mà ngẩng đầu lén lút nhìn lão, lão lại nói:

"Lúc đi săn, cánh tay của Liệp bị báo gấm cắn gãy, lúc ấy Sơn và Điêu đi săn cùng hắn liền dùng cành cây cố định cho hắn, rồi lấy dây thừng cỏ cột lại. Sau khi trở về, Liệp đến tìm ta để chữa thương, ta mới biết phương pháp này. Sơn và Điêu nói là mày dạy."

Thu Thực nhìn chằm chằm vào mặt tên nô lệ thiếu niên.

Phương pháp cố định xương là hắn dạy cho Thảo Đinh, vậy Thảo Đinh cũng vì suy nghĩ cho an nguy chủ nhân nhà mình liền dạy cho Nguyên Điêu, mà Nguyên Điêu lại dạy cho Nguyên Sơn, sau đó hai người dùng biện pháp đó cứu cánh tay bị gãy của chiến sĩ tên là Liệp kia? Nghiêm Mặc nghĩ một chút liền hiểu ra.

Khi lão tư tế vừa dứt lời, da mặt Nguyên Sơn và Nguyên Điêu đều hơi co giật, nhưng vẫn không mở miệng giải thích.

Thật sự là Nguyên Sơn và Nguyên Điêu bán đứng hắn? Vẻ mặt Nghiêm Mặc đầy kinh ngạc mà nhìn về phía hai người kia, nước mắt lập tức dâng lên trong hốc mắt - chân hắn vốn đã đau đến muốn khóc rồi. Quan trọng nhất là hành vi của Nguyên Sơn và Nguyên Điêu không giúp hắn giảm giá trị cặn bã, mà hắn còn phải gánh hậu quả cho, oan uổng vừa thôi!

Biểu tình của Nguyên Chiến không hề thay đổi, thậm chí còn không thèm nhìn hai người Nguyên Sơn lấy một cái, tựa như tên nô lệ dưới chân chết hay sống và chuyện bạn mình mật báo đối với hắn mà nói không có gì đáng để bận tâm.

Cho dù hai người Nguyên Sơn thật sự bán đứng Nghiêm Mặc, thì bây giờ Nghiêm Mặc cũng chỉ có thể kiên quyết không thừa nhận. Vẻ mặt cậu thiếu niên đầy hoảng sợ: "Thưa, thưa tư tế đại nhân, tôi không biết việc này, tôi thề! Tôi không quen Liệp đại nhân, làm sao tôi lại hại ngài ấy?"

"Hại hắn?" Lão tư tế lộ ra nụ cười khinh miệt, xoay người đi trở về đài đá. Nếu lúc trước lão còn có điều hoài nghi, nay chính mắt nhìn thấy tên nô lệ này, phần nghi ngờ đó cũng biến mất sạch sẽ, một biện pháp tốt như vậy sao có thể do một tên nhãi con chỉ mới hơn mười tuổi vừa nhát gan vừa sợ phiền phức nghĩ ra được.

Xem ra hai người Sơn Điêu không có lừa lão, biện pháp có thể đúng như lời bọn họ nói, là bọn họ thấy cánh tay bị thương quá nghiêm trọng, sợ khiến thương thế nặng hơn, liền mày mò ra được.

Lão tư tế hoàn toàn không cho rằng tên nô lệ thấp hèn đó đang lừa lão, lão tự nhận một thằng nhãi ranh chỉ mới hơn mười tuổi cho dù muốn giả vờ thì cũng không qua mặt được lão.

Nhưng cuộc đời Nghiêm Mặc từng trải qua chắc chắn phong phú hơn lão tư tế nhiều, hắn cười lạnh trong lòng, lão già này quả nhiên đang lừa hắn, nhưng mặt ngoài hắn vẫn diễn trò làm bộ làm tịch, hoảng loạn mà nhìn về phía Nguyên Sơn và Nguyên Điêu, vừa khóc vừa hô: "Đại Sơn đại nhân, Đại Điêu đại nhân, xin các ngài nói với tư tế đại nhân, việc này không liên quan tới tôi, tôi...... Chủ nhân, cứu tôi với, cứu tôi với, ô ô!"

Cậu thiếu niên kéo lê cái chân tàn mà bò qua, gian nan bò đến bên chân Nguyên Chiến, ôm chân hắn khóc lóc van xin.

Nguyên Chiến đá văng Nghiêm Mặc ra, lạnh lùng mở miệng: "Có cần giết nó không?"

Lão tư tế xoay người: "Giữ người ngoài ở bộ lạc là không tốt, chưa nói tới việc lai lịch nó không rõ, cho dù nó thật sự là người tộc Diêm Sơn, thì đó cũng là một phiền toái. Chúng ta thường hay giao dịch với tộc Trệ, nếu để tộc Trệ biết chúng ta thu lưu địch nhân của bọn họ ......"

Tù trưởng đang ngồi xếp bằng trên đài đá khẽ cau mày, lão tư tế làm hơi quá, tên nhóc đó cũng chỉ là một tên nô lệ mà thôi.

Nguyên Tranh thân là chiến sĩ thủ lĩnh, anh cũng mang chút lo lắng nhìn về phía Nguyên Chiến, hy vọng hắn bình tĩnh một chút.

Quả thật Nguyên Chiến rất bình tĩnh, giọng điệu của hắn không chút cảm xúc: "Thu Thực đại nhân sợ tộc Trệ à?"

"Láo xược!" Vẻ mặt lão tư tế biến đổi, lão gầm lên: "Cậu biết rõ ý ta không phải như vậy!"

"Vậy là tốt rồi. Chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế chúng ta nuôi một tên nô lệ, chắc cũng không đến mức phải để ý sắc mặt lũ tộc Trệ đi."

Lão tư tế đập mạnh xuống đài đá, giận dữ nói: "Đại Chiến, chẳng lẽ cậu quên mất tộc Trệ đã chiếm lĩnh Diêm Sơn sao? Về sau muối của chúng ta đều phải đến tộc Trệ trao đổi đấy!"

Nguyên Chiến nhàn nhạt nói: "Vậy thì sao?"

Lão tư tế không thể tin được Nguyên Chiến lại dám ăn nói với lão như vậy trước mặt nhiều người, đặc biệt là dám chống đối lão ngay trước mặt tù trường, mà hắn lại còn mang thân phận chiến sĩ cấp hai, làm lão không cách nào tùy tiện xử phạt, lão mang vẻ mặt phẫn nộ nhìn về phía Nguyên Tranh phụ trách khen thưởng và trừng phạt đối với chiến sĩ bộ lạc, dùng ánh mắt ép anh ra mặt.

Vóc dáng Nguyên Tranh cũng không khác Nguyên Chiến, anh đi đến bên người Nguyên Chiến, siết nắm đấm đấm nhẹ vào ngực hắn, trầm giọng nói: "Thu Thực đại nhân lo lắng cũng là có đạo lý."

Lão tư tế cao hứng, nhưng câu nói tiếp theo của Nguyên Tranh thiếu chút nữa làm lão nghẹn thở.

"Có điều chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế chúng ta cũng không sợ bất luận kẻ nào!" Nguyên Tranh hơi dừng lại, quát nhẹ: "Chiến."

"Có!"

"Nếu tộc Trệ vì thế mà khiêu khích chúng ta thì sao?"

"Giết!"

"Nếu tộc Trệ không chịu trao đổi muối với chúng ta thì thế nào?"

"Giết!"

"Nếu tộc Trệ đòi khai chiến với chúng ta?"

"Giết!"

"Tốt!" Nguyên Tranh lại cho Nguyên Chiến một quyền, rồi lui về chỗ cũ.

Chỉ như vậy? Thằng nhóc đó dám làm càn với ta, láo xược với ta, các ngươi không nhìn thấy hả? Lão tư tế giận dữ.

Lúc trước lão vốn không đồng ý cho Nguyên Tranh trở thành người dẫn đầu cả bộ lạc chỉ sau tù trưởng, nhưng tù trưởng không nghe lão. Trong mắt người này chỉ có chém giết, căn bản không đủ tư cách trở thành tù trưởng đời kế tiếp của bộ lạc Nguyên Tế!

"Tù trưởng đại nhân!" Lão tư tế vừa bi phẫn vừa căm tức nhìn sang phía tù trưởng.

Tù trưởng đại nhân lúc này mới mở miệng: "Cách cột ván gỗ cố định xương có thật hữu hiệu cho quá trình xương lành lại hay không?"

Lão tư tế không rõ vì sao ông lại nói sang chuyện khác, nhưng tù trưởng hỏi, lão không thể không trả lời: "Cũng có hiệu quả nhất định, nếu tình trạng xương gãy không nặng, phương pháp này có thể tránh cho xương bị lệch trong quá trình lành."

Tù trưởng gật gật đầu: "Vậy thì tốt, đã thế, tính cho Sơn và Điêu một lần công."

Nguyên Tranh nắm quyền đấm ngực, tỏ vẻ mình đã nhớ.

"Mặt khác, thằng nhóc đó là nô lệ của Chiến, công phát hiện ra cây đại kế tính cho Chiến. Ngày mai chia thức ăn thì khen thưởng."

"Vâng."

Tù trưởng đại nhân phất tay: "Chiến, nơi này không có chuyện của cậu nữa, mang nô lệ cậu trở về đi."

"Vâng." Nguyên Chiến khom người, một tay nâng cậu thiếu niên lên, bế hắn rời đi.

"Từ từ!" Sắc mặt lão tư tế xanh mét. Việc này tuyệt đối không thể cứ như vậy liền xong, từ khi lão vì cứu trị cho Nguyên Băng, mà chậm trễ xem xét vết thương cho Nguyên Chiến, Nguyên Chiến liền cầm đầu một đám người nảy sinh bất mãn với lão, bất mãn càng lúc càng lớn, hiện giờ dám chống đối lão ngay trước mặt tù trường chính là muốn làm khó lão, việc này nếu lão nhẫn nhịn, thì về sau của trước mặt những chiến sĩ khác trong tộc, uy tín của lão còn giữ được bao nhiêu?

"Thu Thực."

"Tù trưởng đại nhân!" Không đợi tù trưởng nói hết lời, lão tư tế đã cắt ngang, nhanh chóng nói: "Để Đại Chiến thu lưu tên nô lệ này cũng được thôi, chân cẳng hắn không tốt, cũng cần một tên nô lệ hầu hạ."

Vừa nghe nói như thế, ai cũng cảm thấy khó chịu, chân trái Nguyên Chiến có vấn đề là một chuyện, trong lòng mọi người biết rõ, nhưng cũng không nói ra thẳng mặt, làm một chiến sĩ, ai muốn thừa nhận mình tàn phế? Mà nguyên nhân vì sao lão tư tế không thèm kiêng kị, nhìn thấy Nguyên Chiến là châm chọc vấn đề này, trong lòng mọi người cũng biết rõ.

Nguyên Chiến bế tiểu nô lệ nhà mình, mặt không chút cảm xúc.

Nghiêm Mặc rũ mi, nhẩm tính xem nếu hắn giết chết lão già kia, thì hắn sẽ bị tăng bao nhiêu điểm cặn bã. Nhưng giết chết lão, không có nghĩa về sau cuộc sống của hắn ở bộ lạc Nguyên Tế sẽ tốt hơn, đã chết một lão tư tế, thì sẽ còn ra thêm một tên tư tế mới, cho dù người bộ lạc Nguyên Tế thích hay không thích tên tư tế này, thì so với một kẻ ngoại lai 'bụng dạ khó lường' như hắn, bọn họ đương nhiên vẫn sẽ tin tưởng tư tế tộc mình hơn.

"Thu Thực, ngài muốn nói cái gì?" Tù trưởng bất đắc dĩ hỏi.

Lão tư tế tự cho mình là rộng lượng, lão cười: "Vừa rồi ta hỏi Đại Chiến, có phải đã quên chuyện bộ lạc chúng ta cần trao đổi muối với tộc Trệ hay không, hắn trả lời ta 'vậy thì sao'. Khẩu khí nhẹ nhàng như thế, thậm chí còn chẳng lo lắng chuyện muối ăn của bộ lạc, nói vậy Đại Chiến đã phát hiện ra mỏ muối mới rồi sao? Hay là sắp phát hiện ra? Tù trưởng đại nhân, muối để dành của bộ lạc chúng ta có thể cung cấp cho cả bộ lạc trong bao lâu nữa?"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều hiểu rõ tính toán của lão tư tế.

Nghiêm Mặc giơ ngón tay giữa với lão tư tế trong lòng, âm thầm cười nhạo thằng chủ nhân của mình thật xúi quẩy, nhưng nghĩ lại, tim hắn bỗng nhiên đập nhanh. Đây chính là một cơ hội! Cơ hội hắn khổ sở muốn đi tìm đã đưa đến trước mặt hắn!

Bốn người Nguyên Điêu từ nãy tới giờ vẫn không mở miệng nay nhìn nhau một cái, Nguyên Điêu bước lên một bước muốn nói gì đó.

Tù trưởng giơ tay, ngăn đám Nguyên Điêu lại, nói: "Sau lần đi săn này, muối dự trữ cũng sẽ dùng hết, trước khi mùa đông đến cần phải trao đổi một lượng muối đủ dùng trong suốt mùa đông. Chuyện này các cậu cũng nên biết."

Nguyên Tranh nhìn về phía Nguyên Chiến: "Chiến, cậu tìm được mỏ muối mới rồi à?"

Nguyên Chiến muốn thành thật trả lời là không có, nhưng lại bị Nghiêm Mặc bắt lấy tay hắn ra hiệu.

Lão tư tế cũng không muốn cho Nguyên Chiến có cơ hội mở miệng, lập tức tự tiện hạ lệnh: "Đại Chiến, vì toàn bộ lạc, cậu có bằng lòng đi tìm mỏ muối mới không?"

Nguyên Điêu nhịn không được nữa, chen lời: "Tù trưởng đại nhân, tư tế đại nhân, mùa đông đã sắp tới, lúc này mà đi ra ngoài......"

Lão tư tế căn bản không để ý tới hắn, chỉ nhìn chằm chằm Nguyên Chiến, cười u ám hỏi: "Như thế nào, không dám sao? Vừa rồi chẳng phải cậu nói làm chiến sĩ bộ lạc Nguyên Tế, cái gì cũng không sợ à?"

Nguyên Chiến không có nói như vậy, hắn cũng không bị lão tư tế khích tướng, nhưng về chuyện muối ăn, hắn và đám người Nguyên Tranh trong lúc săn thú có trao đổi qua, tộc Trệ khác tộc Diêm Sơn, đây là một bộ lạc lòng tham không đáy, sau khi bọn họ khống chế mỏ muối, bộ lạc nào muốn có muối chắc chắn sẽ phải đổ nhiều máu.

Vì thế, việc tìm kiếm mỏ muối mới hoặc là một bộ lạc khác có mỏ muối đã là việc tất phải làm, mà việc này vốn dĩ Tranh còn muốn thương lượng với tù trưởng, chờ mùa xuân sang năm rồi ra ngoài tìm kiếm. Hiện tại lão tư tế lại mở miệng, cũng chỉ là đẩy nhanh sự tình trước một bước mà thôi.

Nghiêm Mặc chọt chọt Nguyên Chiến, kêu to trong lòng: Đồng ý! Mau đồng ý đi!

Việc này đối với Nguyên Chiến mà nói tuyệt đối là khổ sai, nhưng đây chẳng phải là cơ hội tốt để Nghiêm Mặc rời khỏi bộ lạc Nguyên Tế, tìm nơi khác phát triển hay sao? Tuy rằng thời cơ và mùa màng không được tốt cho lắm, nhưng hắn không muốn phải chờ đợi cơ hội thứ hai không biết bao giờ mới tới nữa.

Không chỉ Nguyên Chiến, hắn còn muốn lừa thêm vài người đi cùng, nếu không chỉ với hai người hắn và Nguyên Chiến, nguy hiểm trên đường đều khó gánh.

Phải làm sao bây giờ? Đầu óc Nghiêm Mặc nhanh chóng khởi động, đủ loại ý đồ xấu xa ùn ùn kéo đến.

Nguyên Chiến nhìn về phía tù trưởng.

Tù trưởng trầm ngâm.

Nguyên Tranh mở miệng: "Tù trưởng đại nhân, tôi có việc muốn trao đổi với ngài."

Tù trưởng tựa như đang chờ những lời này, lập tức vung tay lên: "Đi đi. Tranh và tư tế ở lại."

"Vâng." Đám chiến sĩ đấm ngực, đi theo sau Nguyên Chiến ra khỏi lều lớn.

Lão tư tế thấy cơ hội tốt nhất của mình chạy mất, liền tức giận mà trừng mắt liếc Nguyên Tranh một cái.

Nguyên Tranh làm như không thấy.

Tù trưởng thở dài: "Tư tế đại nhân của ta, ngài qua đây ngồi đi, tìm mỏ muối mới không phải là chuyện nhỏ, việc này chỉ dựa vào một mình Chiến là không thể hoàn thành."

"Ta cũng là vì tốt cho bộ lạc!"

"Ta biết." Tù trưởng trấn an lão tư tế, đồng thời kêu người buông mành cửa xuống.

Đám người Nguyên Chiến rời khỏi lều, vừa ra tới bên ngoài, vẻ mặt cả bọn lập tức sống động trở lại.

Vị chiến sĩ tráng niên tên Nguyên Liệp tựa hồ muốn nói gì đó với Nguyên Chiến, nhưng bị cậu trai táo đỏ kéo lại: "Anh, có chuyện gì ngày mai lại nói."

Nguyên Liệp quay đầu nhìn lều của tù trưởng, nâng cánh tay lành lặn lên đấm đấm ngực Nguyên Chiến, rồi cùng em mình rời đi.

Nguyên Chiến không nói gì với đám người Nguyên Điêu, làm mặt lạnh bế Nghiêm Mặc rời đi, thằng nhóc đáng thương này vừa rồi đau đến mức cứ chọc chọc hắn, chắc là thật sự chịu không nổi đây mà. Nếu không phải thấy nô lệ nhỏ bé nhà hắn chảy ít máu, chỉ sợ hắn đã không thể nhịn đến bây giờ.

Nguyên Điêu nhìn theo bóng Nguyên Chiến đi xa, thấy chung quanh không có ai, mới dùng khuỷu tay thúc nhẹ Nguyên Sơn, nhịn không được chửi nhỏ một tiếng: "Lão già kia càng ngày càng giảo hoạt, chúng ta rõ ràng có nói cái gì đâu, lão lại đổ hết lên đầu chúng ta."

Nguyên Sơn nhìn về phía trước, môi khẽ động: "Lão muốn lừa Tiểu Mặc, Tiểu Mặc chẳng những lai lịch không rõ, mà gần đây cậu ấy còn tiết lộ chuyện cây đại kế và phương pháp dùng nhánh cây cố định xương gãy, Thu Thực đại nhân hoài nghi cậu ấy cũng là bình thường."

"Chỉ vậy à? Lão còn muốn châm ngòi giữa quan hệ giữa chúng ta với Đại Chiến kìa, lão vẫn không hy vọng chúng ta và Đại Chiến thân nhau."

"Lão già đó thật đúng là hồ đồ, tộc Tức Nhưỡng gia nhập bộ lạc còn lâu hơn tộc Phi Sa chúng ta, Đại Chiến sinh ra ở bộ lạc, lớn lên ở bộ lạc, gốc rễ đã là người bộ lạc Nguyên Tế, làm sao hắn còn có tâm tư khôi phục bộ tộc cũ? Nhưng nếu lão già đó cứ tiếp tục bài xích như vậy, mới đầu không có dị tâm cũng sẽ bị lão ép cho có dị tâm mất."

Nguyên Điêu hừ lạnh: "Lúc trước cũng vì Đại Chiến không phải người tộc Hắc Nguyên, nên lão cố ý trị liệu Nguyên Băng trước, trong khi thương thế Nguyên Băng không nặng, lại để Đại Chiến tới cuối cùng mới trị!"

Nguyên Sơn cười nhạo: "Lão già đó muốn Đại Băng trở thành tù trưởng kế tiếp, cũng không xem xem người ta có đảm đương nổi hay không."

"Ai bảo Nguyên Băng là huyết mạch duy nhất của tộc trưởng tộc Hắc Nguyên chứ ~ Ai bảo Tranh lão đại cũng là tộc Tức Nhưỡng chứ ~ Làm tư tế đại nhân của tộc Hắc Nguyên sợ hãi quá chừng."

"Sợ cái gì mà sợ? Chúng ta cũng là huyết mạch tộc Phi Sa đấy, vậy mai mốt có phải lão cũng sẽ xử lý chúng ta luôn không?" Nguyên Sơn bất mãn, mặt cũng tràn đầy sát khí: "Lão già đó bắt Đại Chiến ra ngoài tìm mỏ muối trong mùa đông, đây chẳng phải muốn ép Đại Chiến vào chỗ chết hay sao? Vết thương cũ ở chân hắn sẽ tái phát nặng trong mùa đông mà, lão già đó cũng không phải không biết! Việc này tù trưởng tính toán sao đây? Chẳng lẽ cứ mặc cho lão quá đáng như vậy? Ông ấy không sợ lão phá nát cả bộ lạc sao?!"

"Mày cho là tù trưởng không muốn xử lý lão? Nếu không phải Thu Ninh còn chưa nhận được toàn bộ truyền thừa của tư tế ......"

Thanh âm trò chuyện của Nguyên Điêu và Nguyên Sơn càng lúc càng thấp, lúc sau vì để phát tiết, cũng vì che giấu tai mắt người khác, cả hai dứt khoát chui vào đám người trong bãi sân càn quấy một hồi, thẳng đến khi đám người tan ra mới trở về lều mình.

Chương 18: Sự tình thảm thương hơn cả đái dầm là...

Trên đường trở về lều, trong lòng Nghiêm Mặc cũng đã lên kế hoạch từng bước. Còn về phần trong lúc thi hành kế hoạch có ai chết hay không, hắn tỏ vẻ không liên quan đến mình, hắn bất quá cũng chỉ là đứa thuận nước đẩy thuyền thôi, xét ra thì, cái kế hoạch này đối với đám người Nguyên Chiến có lợi còn nhiều hơn cá nhân hắn.

Trở về lều, Nguyên Chiến buông Nghiêm Mặc ra, lá đại kế trữ trong nhà không nhiều lắm, hắn cũng có một số việc cần hỏi Thảo Đinh, liền sang cách vách gặp Thảo Đinh đòi không ít lá đại kế.

Nghiêm Mặc nằm trên giường, hắn thật mệt mỏi, nhưng hắn không dám ngủ, chỉ có thể gắng gượng trợn hai mắt lên.

Nguyên Chiến trở về, cắm một cây đuốc xuống đất, giã nát lá cây đại kế, giúp Nghiêm Mặc xử lý vết thương.

Trong lúc đó Nghiêm Mặc muốn mở miệng vài lần, đều bị đối phương dùng biểu tình hung ác ép cho nghẹn trở về.

Bây giờ cũng không phải thời cơ tốt để mở miệng dụ dỗ, Nghiêm Mặc nghĩ thầm.

"Đưa tay ra."

"Hả?" Nguyên Chiến không rõ nguyên do.

"Có phải chân anh từng bị thương không?"

Nguyên Chiến lạnh mặt, lạnh lùng nói: "Không liên quan tới mày."

Anh cho rằng tôi muốn quan tâm hả? Nghiêm Mặc cẩn thận nâng đùi phải lên, co chân trái lại, lau mồ hôi lạnh toát ra vì đau, chầm chậm nói: "Tôi có thể chữa trị chân mình, thì cũng có thể chữa trị chân anh, anh không muốn thử một lần sao? Chẳng lẽ anh muốn sau này cứ luôn bị cái chân đó làm liên lụy?"

"Chân tao rất tốt, xương cốt không có vấn đề gì. Thu Thực đại nhân nói tao thỉnh thoảng sẽ cảm thấy đau, là bởi vì bị địch nhân nguyền rủa tao."

"Anh tin à?"

Nguyên Chiến muốn nói mình không tin, muốn nói đó là bởi vì lúc trước lão tư tế trì hoãn thời gian trị liệu nên mới bị như vậy, nhưng chân hắn xác thật đã lành lại, ngày thường cũng không nhìn ra vấn đề gì, chỉ có sử dụng chân một thời gian dài mới xuất hiện cơn đau, cũng bởi vậy, hắn không thể công khai oán trách lão tư tế, càng khó mà chỉ tội lão.

"Tôi thấy cơ đùi hai bên trái phải của anh không khác gì nhau mấy, hai chân lúc đi đường cũng không thấy rõ sự khác biệt, này chứng tỏ xương anh không bị mọc lệch, như vậy chỉ khi nào anh sử dụng chân trong một thời gian dài hoặc gánh vác vật nặng mới cảm thấy đau đớn, như vậy sẽ có vài khả năng. Nhưng chính xác là cái nào, tôi còn cần kiểm tra kỹ càng cho anh mới biết được. Chỉ khi biết chính xác nguyên nhân, mới có thể trị đúng bệnh."

Những lời này, có hết nửa là Nguyên Chiến nghe không hiểu, nhưng ý tứ đại khái hắn thì hiểu.

"Mày biết chữa thương?" Nguyên Chiến nhìn khuôn mặt thuần phác ngây thơ của Nghiêm Mặc, hắn không quá tin tưởng thằng nhóc này, hắn đúng là cảm thấy thằng nhóc này có chút bản lĩnh, thậm chí hoài nghi Nghiêm Mặc thật sự không phải đệ tử tư tế tộc Diêm Sơn, mà là đệ tử của Thần thị từ Thần điện Tam Thành lẻn ra.

Chỉ như vậy mới có thể giải thích vì sao nó có bản lĩnh thần kỳ có thể vẽ ra những sự vật tựa như thật, hơn nữa còn biết những phương pháp chữa thương và thảo dược mà ngay cả lão tư tế cũng không biết.

Nhưng thằng nhóc này mới bao lớn? Một thiếu niên mười bốn tuổi cho dù học được chút bản lĩnh đặc biệt của Thần thị, là có thể so với lão tư tế Thu Thực sống lâu nhất trong bộ lạc sao?

"Năng lực tự lành của mày tốt, không có nghĩa là mày có thể chữa khỏi cho người khác, mày có đưa bảo bối đại kế của mày cho tao cũng không hiệu quả đâu, chân tao đã lành rồi. Hay là máu, thịt, xương cốt của mày có tác dụng làm bất cứ loại thương bệnh gì biến mất, giúp người khôi phục lại như lúc ban đầu?"

Khóe miệng Nghiêm Mặc giật giật, hắn không chút nghi ngờ, nếu hắn dám gật đầu, tên nguyên thủy đối diện này nhất định sẽ bổ nhào lên người hắn cắt thịt ra ăn thử.

"Không chỉ lá cây đại kế, hiểu biết của tôi tuyệt đối không ít hơn lão già Thu Thực kia. Không tin anh có thể hỏi Đại Hà đại nhân và chị Hạt Thổ, Đại Hà đại nhân lúc đó đã sắp chết, nhưng được tôi cứu chứ đâu." Nghiêm Mặc cực kỳ nghẹn khuất.

Hắn là chuyên gia y học nổi tiếng quốc tế trẻ tuổi nhất thế giới, từ khi nào thì hắn đây phải năn nỉ đòi xem bệnh cho người ta? Chẳng phải đó giờ đều là người khác khóc lóc cầu xin, dâng tiền tận mặt van nài hắn ra tay hay sao? Nếu không phải lo lắng sách hướng dẫn...... thì sao hắn lại đi cứu một tên nguyên thủy dã man vừa mới cường bạo hắn, đánh hắn, còn muốn hắn làm nô lệ nữa chứ!!?

Mày tưởng ông mày muốn ra tay chữa bệnh cho mày hả?

"Vậy à?" Nguyên Chiến nhìn dáng vẻ như không thèm để lời hắn nói trong lòng.

Mụ nội anh! Cái vẻ mặt đó là sao? Tôi nói tới mức đó rồi mà anh còn dám hoài nghi y thuật của tôi?

Anh hoài nghi nhân phẩm của tôi thì không sao, nhưng anh không thể hoài nghi y thuật của tôi!!!!!

Trong lòng Nguyên Chiến có điều cần nghĩ, vỗ vỗ má Nghiêm Mặc, sau đó đứng dậy đi thăm hai vợ chồng Đại Hà. Về việc Nghiêm Mặc cứu Đại Hà, hắn đã biết sơ sơ từ miệng Thảo Đinh, nhưng lúc ấy hắn cho rằng Thảo Đinh nói hơi quá, nên không tin tưởng cho lắm, hiện giờ thấy Nghiêm Mặc thề son thề sắt như vậy, hắn nhịn không được muốn đi xác nhận lại sự tình có đúng như Nghiêm Mặc nói hay không, vừa lúc hắn cũng có một số việc muốn hỏi Đại Hà. Còn về phần thời gian này đi quấy rầy vợ chồng nhà người ta có thích hợp hay không, hắn không để ý nhiều như vậy.

Nghiêm Mặc nằm trên tấm da lông mục nát, sắc mặt cực kỳ khó coi. Từ lúc đến nơi đây, hắn không có một ngày sống thư thái.

"Tao muốn xem bệnh cho hắn, mà hắn không chịu cho tao xem, vậy đừng có trách tao đấy." Nhìn tay phải, không có phản ứng.

"Khuya rồi, cho dù hắn có đổi ý, thì cũng phải chờ đến mai, hôm nay tôi mệt muốn chết, nếu miễn cưỡng xem bệnh cho hắn, sợ là chẩn đoán nhầm mất."

"Tao ngủ đây, nếu mày có ý kiến, tốt nhất thì bây giờ hiện ra đi."

Ước chừng sách hướng dẫn bởi vì hôm nay hắn chủ động hỏi thăm người bệnh hai lần, cho nên vẫn không có dấu hiệu muốn trừng phạt hắn thấy kẻ bị thương mà không chữa.

Nghiêm Mặc đột nhiên nghĩ: Nếu tay phải mình bị chặt đứt, thì quyển sách hướng dẫn kia có phải cũng biến mất luôn không?

Hắn rất muốn thí nghiệm, nhưng lại sợ tay phải mình không mọc lại được nữa.

Tiếc thật, nếu việc này phát sinh trên người người khác thì tốt rồi, như vậy hắn có thể nghĩ cách bắt lấy người nọ rồi thí nghiệm từ A tới Z.

Tỷ như cưa tay phải người nọ, xem xem sách hướng dẫn có xuất hiện bên tay trái không, nếu xuất hiện, vậy lại cưa tiếp tay trái, xem nó có xuất hiện ở bộ phận khác không, cứ thế mà suy ra, hắn rất tò mò đến cuối cùng quyển sách hướng dẫn này có cắm rễ luôn trong cơ thể người không.

Còn có, nếu thể ký sinh chết, vậy sách hướng dẫn cũng sẽ biến mất luôn sao? Hay là sách hướng dẫn có biện pháp khiến thể ký sinh không cách nào chết được?

Nghiêm Mặc thật sự rất muốn chết một lần cho biết, nhưng hắn lại sợ chết rồi không sống lại được nữa, đến lúc đó chỉ có nước hưởng thụ đau đớn trong lúc chết thay vì một cái chết bình an vĩnh cửu, hắn cảm thấy quyển sách hướng dẫn còn cặn bã hơn cả hắn này rất có khả năng sẽ làm ra loại chuyện ghê rợn đó.

Nếu mình chết ở đây, vậy cuộc cải tạo có phải cũng kết thúc hay không? Hắn rất muốn hỏi sách hướng dẫn vấn đề này.

Nhưng nghĩ lại chỉ còn hai lược được hỏi nghi vấn, Nghiêm Mặc có chút do dự, tổng cộng có ba lượt hỏi, hắn đã dùng hết một lượt, chỉ còn hai lượt, làm một người thích đạt được lợi ích lớn nhất trong mọi việc, hắn không muốn lãng phí một trong hai cơ hội còn lại chỉ để chứng thực chuyện mà hắn có thể suy đoán.

Ừm, thôi không hỏi, ở cái xã hội nguyên thuỷ quỷ quái này, cho dù hắn không tự ra tay, thì cơ hội cho hắn chết cũng nhiều lắm, đến lúc đó là có thể biết hắn rốt cuộc chết thật hay bất tử.

Nghiêm Mặc lại đợi trong chốc lát, hắn mệt lắm rồi, nhưng không muốn cứ thế mà ngủ, hắn khó chịu trong lòng, nên cũng không muốn để người khác an ổn.

Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Nguyên Chiến trở về, lúc hắn về, trong ánh mắt nhìn Nghiêm Mặc còn mang theo ý muốn tìm tòi nghiên cứu cùng một tia cảnh giác.

Nghiêm Mặc nhìn Nguyên Chiến, không nhắc lại vụ chữa bệnh nữa, mà mở miệng trước khi đối phương cất tiếng, nói một chuyện làm Nguyên Chiến còn để ý hơn: "Tôi biết nên đi đâu để tìm muối."

Nói xong hắn liền hoàn toàn thả lỏng tinh thần, vừa mới thả lỏng, người lập tức chìm vào giấc ngủ sâu như hôn mê.

"Mày nói cái gì?!" Một bàn tay to nhanh chóng bắt lấy vai Nghiêm Mặc, đáng tiếc lắc nửa ngày cũng không đánh thức được hắn.

Mới đầu Nghiêm Mặc còn cảm giác được chút chút, nhưng giả bộ một lát thì ngủ như chết.

Tội nghiệp cho hắn hôm nay có thể chịu đựng được đến bây giờ cũng không dễ dàng gì, cả ngày nay, hắn phải vì chuyện cưỡng bách xăm con dấu nô lệ và cả vì để bảo mệnh mà không thể không một lần nữa chém gãy cái chân vừa lành lại của mình, sau đó còn phải kéo cái chân tàn máu chảy ròng ròng đi đấu trí diễn trò với lão già tư tế giảo hoạt, vất vả lắm mới về đến lều thì chưa kịp trị liệu cho mình, đã phải nhọc lòng hỏi thăm, năn nỉ xem bệnh cho tên khốn đã cường bạo mình......

Dưới đủ loại tra tấn, hắn chẳng những không hỏng mất, mà còn có thể phân tích một cách lý trí, tiện thể trước khi ngủ còn gài bãy người ta một phen, hắn thật đúng là ý chí siêu mạnh điển hình trong truyền thuyết, hắn có nên bội phục chính mình hay không đây?

"Diêm Mặc! Mày dậy cho tao......" Nguyên Chiến nhìn bộ dạng thảm thương của cậu thiếu niên, lắc không nổi nữa, hắn không cảm thấy nó giả vờ ngất xỉu, mà là thật sự chịu không nổi nữa.

Ầy, chờ ngày mai hỏi lại nó vậy. Nguyên Chiến ôm theo bao nhiêu suy tư nằm xuống giường, giống như Nghiêm Mặc dự đoán, đêm nay Nguyên Chiến mất ngủ.

Hôm sau, mới sáng sớm Nguyên Chiến đã nướng thịt, mùi bay vào khiến Nghiêm Mặc thèm quá mà tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy có chỗ không đúng, thò tay sờ soạng mông mình một phen, kết quả...... bi kịch, hắn thải ra đầy giường mà còn không biết.

"Dậy rồi à?" Nguyên Chiến bên ngoài nghe thấy tiếng động liền hỏi.

Nghiêm Mặc bình tĩnh mà buông tay xuống, tùy tiện chùi chùi trên lớp cỏ khô. Kinh nghiệm không đủ, ngày hôm qua lẽ ra hắn phải bôi thuốc lên cúc hoa trước, à, còn phải rửa sạch thứ của tên nào đó để lại bên trong, mà không phải là lau chùi qua loa bên ngoài cho xong việc, xấu hổ gì đó, ở chỗ này là không cần thiết!

Nguyên Chiến tiến vào, ngửi thấy mùi thối, liền đến gần xem thử, sau đó cười ra tiếng: "Sao ị đầy ra giường vậy? Mày mấy tuổi rồi?"

Sắc mặt Nghiêm Mặc khó coi lắm.

Nguyên Chiến hoàn toàn không cảm thấy nguyên nhân chuyện này là do mình, mà Nguyên Chiến cũng không chê dơ, bế Nghiêm Mặc lên, còn thuận tay vỗ vỗ mông hắn, đi ra ngoài rửa ráy cho hắn.

Bên ngoài đã có người qua qua lại lại, người đi ngang qua không một ai cảm thấy hành vi của bọn họ là kỳ quái, cũng không ai nhìn chằm chằm.

Nguyên Chiến rửa ráy cho Nghiêm Mặc sạch sẽ xong liền để hắn ngồi cạnh lu nước, mình thì đi vào dọn dẹp giường của hắn, cuốn da thú lại mang ra ngoài, vứt đi.

"Lần này tao đổi được một tấm da thú hoàn chỉnh, tao trải giường lớn chút, về sau chúng ta ngủ chung, mùa đông sắp tới rồi, hai người ngủ chung cũng ấm hơn. Đống da trong nhà mục quá rồi, tao giữ lại tính để mùa đông dùng."

Nghiêm Mặc không thèm để ý, nhưng cuối cùng vẫn có chút không muốn mất mặt. Liền làm bộ xem xét miệng vết thương của mình, cúi đầu không để ý tới Nguyên Chiến.

Gì đây? Vừa nhìn thấy, Nghiêm Mặc liền sửng sốt.

Tốc độ tự lành của hắn hình như lại nhanh hơn.

Vết thương lúc trước, hơn nữa khi hắn vừa đến còn xỉu lên xỉu xuống chừng hai ngày, tổng cộng cũng phải tốn bảy ngày mới khỏi hắn, còn lần này sẽ dùng mấy ngày đây?

Nghiêm Mặc nhìn miệng vết thương, căn cứ vào thời gian lành lại, nếu hắn đoán không sai, hắn cảm thấy có lẽ chỉ cần ba đến bốn ngày là có thể đứng lên đi đường lần nữa.

Chuyện này là sao? Thân thể hắn......

Nghiêm Mặc không cảm thấy vui mừng, hắn chỉ thấy sợ hãi. Thậm chí hắn còn nghĩ, nếu thân thể này có đầy đủ chất dinh dưỡng, vậy về sau tốc độ tự lành của hắn có phải càng nhanh hơn không?

Lúc Nguyên Chiến xoay người, Nghiêm Mặc vội dùng dây thừng cột chặt ván gỗ lại.

Việc này không lừa được Nguyên Chiến bao lâu, nhưng trước khi hắn chưa nghĩ ra cách nào để khống chế Nguyên Chiến, việc này tên đó biết càng muộn thì càng tốt.

"Tối hôm qua mày nói mày biết nên tới nơi nào tìm muối?" Nguyên Chiến xé một miếng mới nướng cho Nghiêm Mặc, dùng giọng cực nhỏ hỏi hắn.

Nghiêm Mặc nhìn miếng thịt, nhận lấy.

"Diêm Mặc?"

Nghiêm Mặc ngẩng đầu cười, cũng thấp giọng nói: "Chủ nhân thân ái, anh đã quên tôi là người tộc Diêm Sơn sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite