Chương 222 - 224

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 222:Nguyên Chiến dễ nổi nóng

Nghiêm Mặc đứng ở bờ sông nhìn nhóm người cá bận việc, nhìn được một chốc, hắn cứ cảm thấy thiếu cái gì đó.

Ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhiều cá lớn tụ tập ở đây như vậy, mà Cửu Phong lại không bay qua chảy nước miếng?

Có phải đã lâu lắm rồi hắn chưa thấy Cửu Phong không?

Một đoạn thời gian không thấy, bỗng rất nhớ cái mặt người lanh ma khôn khéo kia, con chim ngốc đó lại ngủ đông nữa rồi chăng?

Chậc, tiếc ghê, hắn còn muốn nhân lúc tuyết tan nhờ Cửu Phong chở hắn đến bộ lạc Ma Nhĩ Càn tham quan, vì thức ăn ở Cửu Nguyên quá đơn điệu, hắn muốn ra ngoài tìm xem có loại ngũ cốc nào thích hợp trồng ở đây hay không.

Nguyên Chiến bóp bóp sau cổ hắn: "Tôi muốn nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện đá Thần Huyết."

Đi gặp Ngu Vu một chuyến, tên đó nói cho hắn biết nơi lịch luyện chiến sĩ cấp cao, hắn cảm thấy việc tu luyện của mình đã gặp phải chút vấn đề.

Nghiêm Mặc hoàn hồn lại: "Tôi biết, anh đừng sốt ruột, tên Ngu Vu kia không thấy thỏ sẽ không chịu thả ưng, nếu tôi không thể giúp anh ta giải quyết một chút vấn đề sinh sản của tộc bọn họ, thì anh ta nhất định sẽ không nói cho chúng ta biết viên đá Thần Huyết thuộc tính thổ kia nằm ở nơi nào."

"Vậy cậu làm ra cốt bảo chưa? Con cá lớn đó từng nói có thể dùng cốt bảo để đổi phương pháp hấp thu đá Thần Huyết."

"Tôi chỉ mới học tới cấp năm, trước mắt chỉ có thể làm ra loại cốt khí đơn giản nhất."

"Cậu không nhận được phần thưởng nào từ chỗ truyền thừa của tộc Luyện Cốt à?" Nguyên Cheiens nhìn nhìn cái dây chuyền xương ngón tay Nghiêm Mặc treo trước ngực, trực giác nói cho hắn biết, đó là một cái cốt bảo.

Nghiêm Mặc chú ý tới tầm mắt của hắn, theo bản năng cầm lấy xương ngón tay trước ngực, có chút khó xử nói: "Cái này đối với tôi rất quan trọng, có thể gia tăng tinh thần lực cho tôi, còn có thể giúp tôi phòng ngự tinh thần lực. Lần trước có nó tôi mới đối phó được với Thu Thực giả."

"Ồ, vậy con Cốt Chuột kia còn hữu dụng với cậu không?"

"Còn!"

Nguyên Chiến buông gáy Nghiêm Mặc ra, sợ mình không cẩn thận lỡ tay bóp gãy cái cần cổ mảnh khảnh yếu ớt kia.

Cốt Chuột cậu cũng không muốn lấy ra, xương ngón tay cậu cũng không muốn lấy ra, thế trong mắt cậu, rốt cuộc tôi là cái thá gì?

Nghiêm Mặc ho khan một tiếng: "Bây giờ chẳng phải anh vẫn còn tốt sao? Ngu Vu cũng đã nói anh hấp thu viên thủy nguyên tinh cấp bảy kia rồi thì ít nhất cũng cầm cự được một năm mà."

"Hóa ra đá Thần Huyết không nằm trong cơ thể cậu, là cậu không sốt ruột đúng không?" Nguyên Chiến liếc xéo hắn.

"Cũng đâu phải tôi bảo anh nuốt nó chứ."

Nguyên Chiến nghẹn họng. Hắn tự nuốt viên đá, không sai, nhưng vì sao hắn lại làm thế? Sao người này nói mà không thèm suy nghĩ cho tâm tình của hắn gì hết vậy? Thật sự còn chẳng bằng cái hồi hắn vừa nhặt được, lúc làm nô lệ, ít nhất ngoài miệng còn biết dỗ dành hắn, lấy lòng hắn.

Nếu hắn không mạnh như bây giờ, nếu không phải bên cạnh người này không có ai đáng tin hơn hắn, thì có phải người này sẽ giết hắn giống như những gì cậu ta đã nói trước kia không?

Không, làm sao cậu ta nỡ lòng giết hắn được, tốt xấu gì thì hắn cũng là người mà cậu ta phải róc thịt ra cứu về, không lợi dụng hết những gì có thể lợi dụng, thì làm sao cậu ta cam tâm chứ?

Tuy hắn biết rõ giữa người với người chắc chắn có chỗ lợi dụng lẫn nhau, Mặc đang lợi dụng hắn, hắn cũng đang lợi dụng Mặc. Nhưng hắn thích Mặc, so với cái khi vừa nhặt được còn thích hơn, cho dù bây giờ Mặc có trở nên vô dụng, hắn vẫn sẽ thích Mặc, hắn sẽ không để Mặc làm nô lệ của mình nữa, hắn sẽ nuôi Mặc, mỗi ngày cho Mặc ăn no, không để Mặc chịu đói hay chịu lạnh. Hắn đã hạ quyết định, đời này chỉ có một mình Mặc, Mặc sẽ là bạn đời của hắn, hai người là bạn đời của nhau, cho dù không có con cũng chẳng sao.

Vì thế, hắn hy vọng Mặc cũng thích hắn, chứ không phải xem hắn như kẻ địch hoặc đối tượng chỉ có thể lợi dụng.

Trong cái mùa đông này, có vẻ như Mặc cũng có một chút ham muốn với hắn, điều này làm hắn rất vui và đắc ý, nhưng cũng chỉ có thế, nếu hắn không chủ động đi tìm người này, người này tuyệt đối sẽ không chủ động đi tìm hắn, càng không chủ động ôm hắn ngủ vào buổi tối, bắt mạch cũng chỉ là vài ngày một lần, đối xử với hắn như đối xử với người bệnh trong bộ lạc, không có gì đặc biệt, cũng không có gì quá sốt ruột hay lo lắng.

Nguyên Chiến đấm vào ngực, ở vị trí trái tim mình, hắn cảm thấy nơi đó thật khó chịu.

Mặc bảo hắn chờ đến khi Mặc mười tám tuổi, có lẽ sau hai năm nữa, Mặc sẽ đồng ý ở bên hắn.

Có thật vậy không?

Lửa giận đột nhiên dâng lên, lúc này hắn rất rất rất muốn đè cậu thiếu niên đó xuống, hung hăng chiếm lấy cậu ta.

Không, hắn không thể làm thế!

Nguyên Chiến điều chỉnh lại nhịp thở, áp lửa giận đang dâng lên xuống, hình như hắn dễ nổi nóng hơn trước kia, điều này không tốt, một thủ lĩnh bộp chộp dễ nóng giận sẽ không khiến bộ lạc cường đại hơn được.

Nghiêm Mặc nhìn về phía con sông, nên không nhận ra vẻ khác thường của người thanh niên bên cạnh, suy nghĩ của hắn lại bay tới chỗ Cửu Phong, hắn phải tìm thời gian tới cái sào huyệt trên vách đá thăm Cửu Phong mới được.

Nguyên Chiến dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh lại cảm xúc của mình, bỏ qua cảm giác khó chịu khác thường dưới đáy lòng, hắn không biết đó là gì, chỉ cho rằng đó là ảnh hưởng của đá Thần Huyết.

"Mặc, quả Vu Vận cũng không biết đá Thần Huyết thuộc tính thủy và thổ ở đâu sao? Cậu hay dùng nó tìm đồ mà."

Nghiêm Mặc bị hắn kéo lực chú ý về: "A, nhắc đến quả Vu Vận, vừa lúc tôi muốn hỏi anh, khi anh cho nó hút năng lượng, anh có nói chuyện với nó không?"

"Không có, bây giờ mỗi khi tôi sờ bụng cậu, nó sẽ tự động hút năng lượng dư thừa của tôi, đến một mức nhất định thì sẽ tự ngưng lại."

"Lạ thật, có phải vì nó hấp thu quá nhiều năng lượng của anh, nên bắt đầu chìm vào giấc ngủ đông trước khi thăng cấp rồi không? Đã rất lâu rồi nó không chủ động nói chuyện với tôi, tôi gọi nó, nó cũng làm lơ." Chủ yếu là, đã lâu rồi hắn không 'nghe thấy' tiếng con mình.

"Cậu có hỏi Ngu Vu chưa? Tôi cảm thấy tên đó biết được nhiều thứ lắm."

"Khoảng thời gian này tôi không có gặp anh ta. Chờ sau khi đào xong hồ nước, tôi nghĩ anh ta sẽ tới một chuyến, đến lúc đó hỏi kỹ hơn cũng được."

Thế vì sao bây giờ không đi tìm mà hỏi? Sợ tên đó đòi cốt bảo của cậu à? Cậu muốn thấy tôi cứ mãi thống khổ có đúng không?

Không, hắn không thể tiếp tục nghĩ như vậy, đó không phải hắn, Hắn phải học được cách khống chế cơn giận của mình, tất cả đều do đá Thần Huyết tác động đến hắn.

Hắn phải bình tĩnh lại.

Nguyên Chiến lại đặt tay lên sau cổ Nghiêm Mặc, hắn thích chạm vào Mặc, điều này làm hắn cảm thấy thoải mái và vui sướng. Quả nhiên, Mặc không kháng cự sự đụng chạm của hắn, tâm tình hắn lập tức tốt lên.

"Mặc."

"Ừ?"

"Phép huấn luyện trung cấp, lúc tôi luyện, hình như..."

"Đại nhân, Nga Anh tìm ngài." Đại Hà bước nhanh tới bẩm báo.

...Gặp phải chút vấn đề. Nguyên Chiến nói thầm trong lòng nốt nửa câu còn lại. Hắn đổi ý rồi, hắn là thủ lĩnh, là người mạnh nhất của bộ lạc này, hắn không nên để lộ vẻ mềm yếu cho tư tế của hắn thấy, nếu người nọ cứ cách vài ngày lại bắt mạch cho mình mà không phát hiện ra vấn đề gì, thì có lẽ đó chỉ là ảnh hưởng mà đá Thần Huyết mang đến thôi, chứ không phải việc tu luyện của hắn gặp sự cố, hắn có thể tự mình khắc phục.

Nghiêm Mặc xoay người: "Chị ta tìm tôi có chuyện gì?"

Nga Anh là cái người phụ nữ ngày hôm đó đại diện cho đám người mới tới đứng ra nói chuyện với hắn.

"Cô ta nói phải gặp ngài rồi mới nói, bảo là chuyện rất quan trọng. Tiếng Cửu Nguyên cô ta vẫn chưa học được nhiều, nên có vài lời bọn tôi nghe không hiểu."

"Bảo chị ta qua đây."

"Vâng."

Nghiêm Mặc quay đầu lại hỏi Nguyên Chiến: "Vừa rồi anh muốn nói gì với tôi? Phép huấn luyện trung cấp làm sao?"

"Không có gì, có lẽ chỉ là ảnh hưởng của đá Thần Huyết thôi, trong khoảng thời gian này tôi chẳng những dễ nổi nóng, mà còn đặc biệt muốn giết người." Cuối cùng Nguyên Chiến vẫn nói ra.

Nghiêm Mặc xem câu sau của hắn như nói giỡn, cầm lấy tay Nguyên Chiến bắt mạch một lát, không phát hiện ra vấn đề gì lớn: "Có cần tôi phối cho anh vài đơn thuốc thanh nhiệt hạ hỏa không?"

"Không cần." Vừa nói xong, Nguyên Chiến lại đổi ý: "Được rồi, cậu cứ phối cho tôi đi."

Rốt cuộc Nghiêm Mặc cũng cảm thấy có gì đó bất thường, hắn lại cầm lấy cổ tay Nguyên Chiến, lần này vẻ mặt rất nghiêm túc: "Khoảng thời gian trước có tới gần hai tháng anh không ở bộ lạc, đi đâu vậy?"

"Đi rèn luyện."

"Ở đâu?"

"Ngu Vu nói cho tôi biết một nơi có thể giúp chiến sĩ cấp cao rèn luyện, ở giữa khu rừng đen và hồ Thanh Uyên."

Nghiêm Mặc đang định hỏi kỹ hơn, thì Đại Hà đã đưa Nga Anh đến.

"Tư tế đại nhân, thủ lĩnh đại nhân." Nga Anh cúi đầu hành lễ.

"Chị nói có chuyện quan trọng muốn tìm tôi? Chuyện gì? Có phải trong bộ lạc lại có thằng ngu nào đó bị sắc dục làm mờ mắt gây phiền toái cho các chị?"

"Không phải." Nga Anh vội vàng lắc đầu, đổi sang nói ngôn ngữ quen thuộc của bộ tộc mình: "Đại nhân, thời tiết ấm lên, có phải ngài cần thêm nhiều người để làm việc không?"

"Phải."

"Vậy đại nhân ngài có tiếp tục trao đổi với bộ lạc Ma Nhĩ Càn không? Đổi nô lệ của bọn họ sang đây?" Vẻ mặt Nga Anh có chút khẩn thiết.

"Trong một khoảng thời gian ngắn thì sẽ không."

"A!" Nga Anh thất vọng: "Đại nhân, ngài thật sự không cần thêm một nhóm nô lệ nữa sao? Bộ lạc bây giờ là nữ nhiều nam ít, ngài không cần đổi một ít đàn ông ư?"

"Nga Anh, nói thật cho tôi biết, có phải tộc nhân của chị vẫn còn ở Ma Nhĩ Càn không?"

Nga Anh quỳ phịch xuống, nước mắt lưng tròng nói: "Đại nhân, xin ngài cứu hai người anh của tôi, cứu tộc nhân của tôi! Rất có thể bọn họ sẽ bị trao đổi cho bộ lạc khác trong chợ giao dịch vào mùa xuân, nếu bọn họ không nghe lời, sẽ bị thiến, đại nhân, xin ngài cứu bọn họ với!"

Nghiêm Mặc nhíu mày, Nguyên Chiến thì ôm trán, cố khống chế cảm xúc của mình.

"Vì sao cô không nói sớm một chút, lại chờ tới tận khi qua một mùa đông?" Giọng nói của Nguyên Chiến có chút lạnh lẽo và mất kiên nhẫn.

Nga Anh không hiểu lắm, Nghiêm Mặc lặp lại lời của Nguyên Chiến.

Nga Anh quỳ rạp trên mặt đất: "Rất ít khi Ma Nhĩ Càn bán nô lệ vào mùa đông, trừ phi bọn họ có thể đổi được những thứ tốt."

Nghiêm Mặc biết cô vẫn còn một câu chưa nói, cô chỉ vừa mới đến Cửu Nguyên, làm sao dám nói chuyện tộc nhân của mình cho tư tế biết. Cũng nhờ trải qua một mùa đông, cô mới biết Cửu Nguyên tốt, mới phát hiện tư tế đại nhân ở nơi này không cao cao tại thượng như những nơi khác, cô mới dám lấy hết can đảm tới tìm hắn.

"Nói kỹ càng một chút xem, đứng lên mà nói."

Nga Anh vội vàng bò dậy, bây giờ tất cả mọi người trong bộ lạc đều biết tư tế đại nhân không thích có người quỳ dưới chân mình: "Đại nhân, bộ tộc bọn tôi tên là Anh Lạc, sống ở hạ du của bộ lạc Ma Nhĩ Càn, cách bọn họ chừng hai mươi ngày đường, vào lúc tuyết tan năm ngoái không có thức ăn, Ma Nhĩ Càn tấn công bộ tộc bọn tôi, bắt hết một nửa số tộc nhân.

Tôi và tộc nhân của mình bị mang về Ma Nhĩ Càn, bọn họ huấn luyện chúng tôi, nếu không nghe lời thì sẽ bị đánh, còn không cho chúng tôi ăn no, chúng tôi thường xuyên bị bỏ đói, ngay cả một mảnh cỏ khô để bọc thân cũng không cho chúng tôi. Tộc nhân của tôi đều bị tách ra, nam và nữ không ở cùng nhau, tôi với các anh trai chỉ thấy nhau từ xa. Bắt đầu từ mùa đông khi tôi bị đưa tới nơi này, tôi nghĩ các anh tôi cũng sẽ nhanh chóng bị trao đổi, mùa xuân và mùa thu hàng năm, Ma Nhĩ Càn đều tổ chức một cuộc giao dịch giữa các bộ lạc."

Nga Anh hai mắt rưng rưng, khẩn cầu: "Đại nhân, nếu bộ lạc còn cần nô lệ, xin ngài đổi các anh tôi và tộc nhân của tôi về đi. Tôi cam đoan bọn họ sẽ không bỏ trốn, bọn họ nhất định sẽ thích bộ lạc Cửu Nguyên giống như tôi, dốc sức phục vụ bộ lạc. Đại nhân, cho dù để bọn họ ở ngoại thành, để bọn họ làm việc cho bộ lạc cũng được. Đại nhân..."

Nghiêm Mặc nâng tay lên: "Tôi phải biết Ma Nhĩ Càn là bộ lạc như thế nào, nói hết những gì chị biết ra cho tôi đi."

"Vâng, đại nhân." Nga Anh cảm thấy tộc nhân của mình đã có hy vọng, cuống quýt lau nước mắt, cố gắng nhớ lại.

Một tiếng sau, Nga Anh rời đi, Nghiêm Mặc hỏi Nguyên Chiến: "Anh nghĩ sao?"

"Cậu hẳn là đã quyết định rồi."

Nghiêm Mặc nhún vai, cũng đã tới cửa cầu xin, hắn mà làm lơ là sẽ bị sách hướng dẫn phạt ngay. Vừa lúc hắn cũng tính tới Ma Nhĩ Càn một chuyến, có điều nếu không có Cửu Phong hỗ trợ, thì sẽ phí thời gian đi đường, Mãnh đi đến tận bây giờ vẫn chưa trở về nữa mà.

"Nga Anh biết quá ít thông tin, vì là nô lệ nên chị ta không thể tự do đi lại. Nếu Mãnh trở về trong mấy ngày tới thì tốt rồi, chúng ta có thể biết nhiều hơn từ miệng anh ta một chút."

"Cậu muốn tự mình đi Ma Nhĩ Càn?"

"Ừ. Thứ tôi muốn tìm có rất nhiều, chỉ dặn bằng miệng thì sẽ không rõ ràng, tự đi một chuyến là tốt nhất. Nga Anh cũng vừa nói mùa xuân hàng năm của Ma Nhĩ Càn có mở chợ giao dịch quy mô lớn, nói không chừng chúng ta có thể tìm được không ít thứ hữu dụng." Nghiêm Mặc ngẩng đầu: "Nếu may mắn, nhiều khi còn có thể phát hiện nơi có đá Thần Huyết thuộc tính thủy hoặc thổ, cho dù không thể phát hiện, thì cũng có thể hốt vài viên thổ nguyên tinh về cho anh dùng cũng tốt."

Nguyên Chiến bỗng cảm thấy thoải mái hơn không ít, cảm giác khó chịu quái dị trước đó biến mất tăm.

"Vậy thì đi một chuyến, tôi và cậu cùng đi, nhờ Cửu Phong chở chúng ta. Có Tranh giữ nhà, chúng ta rời đi một đoạn thời gian cũng không sao."

"Được, trước khi đi tôi sẽ sắp xếp những công việc cần làm trong mùa xuân cho người khác phụ trách, trồng cây thổ nguyên và cây bông, lúa cũng phải trồng một ít. Việc chăn nuôi gia súc cũng không khó, phái chiến sĩ thanh lý các nguy hiểm trong khu chăn nuôi, rồi giao cho bọn trẻ chăn dắt là được."

"Vậy chúng ta sẽ khởi hành sau khi đợt săn thú đầu xuân kết thúc." Hai người vừa đi về vừa sắp xếp lại các kế hoạch sau đó.

"Bây giờ chỉ thiếu Cửu Phong, hy vọng nó ở gần đây chứ không chạy xa quá."

"Ngày mai tôi qua sào huyệt của nó xem thử, coi nó có ngủ đông không."

"Ừ. Đúng rồi, lúc nãy anh nói cái chỗ rèn luyện gì gì đó, rốt cuộc là sao? Nơi đó có cái gì?"

Nguyên Chiến không muốn nói về chuyện rèn luyện kia cho lắm, cứng ngắc dời đề tài: "Ngoại trừ muối đỏ, lần này chúng ta tới Ma Nhĩ Càn cần mang theo thứ gì? Có nên mang theo một ít than đá không?"

"Không mang than đá, mang theo giày, ủng da và bông đã được xử lý." Thấy Nguyên Chiến không muốn nói, Nghiêm Mặc cũng không cưỡng ép.

"Ngoại trừ hai chúng ta, có cần mang thêm một ít nhân thủ không? Nếu dẫn người về, vậy cũng phải có người trông coi bọn họ."

"Nếu Cửu Phong chịu chở."

Zombie: Chương sau chúng ta lại qua phó bản mới, phó bản này Mặc và Chiến sẽ thu được vài thủ hạ đắc lực nữa, rồi kết bạn với nhiều thế lực hơn, đương nhiên là kẻ địch cũng nhiều hơn rồi.

Chương 223: Tới Ma Nhĩ Càn

"Bốp!" Roi da quất xuống mặt đất, làm bụi đất bay lên tứ tung.

Một tên nô đầu vừa vung vẩy roi da vừa chửi bậy: "Đi nhanh lên! Đừng có lề mề! Muốn tróc thịt đúng không?"

Các nô lệ thân thể trần truồng, lưng vác một tảng đá lớn, cố hết sức đi về phía trước, bàn chân các nô lệ thô to, mỗi khi đi một bước liền để lại dấu vết rõ ràng trên mặt bùn vàng, trán nhỏ mồ hôi, dính lại cùng bùn đất trên mặt và người, khiến đám nô lệ bọn họ trông như những pho tượng đất.

Số nô lệ lưng vác đá tảng như vậy không chỉ có một hai tên, mà là một đội ngũ thật dài, uốn lượn như rắn, từ núi đá phía xa xa kéo dài đến tòa thành đang được xây dựng.

Mà tòa thành đang được xây dựng này còn có một bức tường vây thật lớn được làm từ gỗ, bức tường đó bao quanh bộ lạc.

Cửa bộ lạc mở rộng, người đi đường và bọn thú chở hàng đi tới đi lui, nhìn qua rất náo nhiệt.

"Tới sớm cũng không bằng tới đúng dịp, hình như chúng ta vừa lúc tới kịp chợ giao dịch mùa xuân của bọn họ."

Trên con đường nhỏ rộng chừng hai mét mà đám nô lệ để lại bước chân có một cậu thiếu niên khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, mặc một bộ áo lông đậm màu, chân đi ủng da, đeo khăn quàng cổ làm từ vải bông dùng để cản gió lạnh và tro bụi, cậu ta kéo cái khăn lên che mũi.

Phía sau cậu thiếu niên là hai người thanh niên cao lớn cường tráng, một trái một phải, vẻ mặt cảnh giác.

Bên cạnh cậu thiếu niên có một người đàn ông cực kỳ cao to, người nọ cũng bận trang phục giống cậu thiếu niên, hắn đang đánh giá mấy tên bán dạo và hàng hóa của họ, nghe vậy liền mở miệng nói: "Nơi này náo nhiệt hơn chỗ chúng ta."

"Đây là khu đồng bằng, chắc chắn nhiều người hơn chỗ chúng ta rồi." Cậu thiếu niên mỉm cười, vươn tay chỉ cái tòa thành đang xây ở phía xa xa: "Thấy quen mắt không?"

Người đàn ông cao lớn liếc mắt nhìn tòa thành chỉ mới xây được cái móng: "Bắt chước chúng ta à?"

"Chắc luôn. Xem ra cái tên người Kỳ Nguyên đó rất có địa vị ở Ma Nhĩ Càn, chứ không thì làm sao chỉ mới đi một chuyến từ chỗ chúng ta về, đã có thể ngay lập tức triển khai việc dùng đá xây thành như thế được."

Hai tên thanh niên cao lớn cường tráng đi phía sau cậu thiếu niên nghe vậy liền cảm thấy khó chịu và khinh thường, một người trong đó cả giận nói: "Mặc đại, về sau không cho bọn họ đến Cửu Nguyên chúng ta nữa!"

Cậu thiếu niên kia, cũng chính là Nghiêm Mặc, bật cười: "Bọn họ bắt chước chúng ta, chúng ta cũng có thể bắt chước bọn họ, đi, xem xem chỗ của bọn họ có thứ gì tốt."

Đinh Ninh và Đinh Phi nhìn khu lều trại phía trước, không cảm thấy nơi này sẽ có thứ gì tốt hơn Cửu Nguyên. Lúc bọn họ chưa tới đây, còn tưởng Ma Nhĩ Càn ghê gớm lắm, ai ngờ, tới rồi mới thấy... cùng lắm cũng chỉ như vậy thôi.

Mặt khác, những nô lệ đó thật đáng thương, bọn họ sắp bị bọn nô đầu đạp ngã rồi. Chậc, thật muốn để đám người đòi bộ lạc giữ nguyên chế độ nô lệ tới xem một cái.

Đinh Ninh và Đinh Phi chưa bao giờ chứng kiến cuộc sống sinh hoạt của nô lệ ra sao, nên khi nhìn những nô lệ vừa phải mang vác nặng nề vừa bị đánh, trong lòng không có chút thoải mái nào.

"Kiệt —!" Một tia sáng đen đen vàng vàng xẹt qua không trung, nhắm chuẩn xác vào đỉnh đầu cậu thiếu niên, bẹp một cái đậu trên đó.

Nghiêm Mặc vội giơ tay, muốn đuổi nó đi:" Cửu Phong, mới ăn xong đừng có đậu trên đầu tao. A! Đừng giật tóc."

Cửu Phong ngậm mấy chùm tóc trên đầu cậu thiếu niên kéo kéo giật giật, không cần biết cậu thiếu niên có chịu hay không, vẫn thoải mái ngồi bệt trên đầu cậu thiếu niên.

Nghiêm Mặc bất đắc dĩ, từ khi Cửu Phong tỉnh lại sau lần ngủ đông này, nó có thêm một kỹ năng mới, ngài chim ta có thể thu nhỏ, nhỏ đến mức chỉ bằng một nắm tay, nhưng đừng thấy thân thể nó nhỏ mà xem thường nó, tốc độ bay thế mà nhanh hơn thân thể lớn nhiều, nếu bay với tốc độ nhanh nhất thì như một tia chớp vậy, ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, hơn nữa còn cực kỳ linh hoạt.

Cửu Phong vô cùng hài lòng với kỹ năng mới của mình, điều làm nó vui nhất chính là, bây giờ nó muốn ngồi trên đầu Mặc liền ngồi trên đầu Mặc, muốn đậu trên vai Mặc liền đậu trên vai Mặc, nó còn có thể ngủ với quái thai hai chân nhỏ của nó, nằm trong ngực Mặc thỏa sức lăn lộn! Khặc khặc khặc!

Nghiêm Mặc chỉ có năm chữ dùng để hình dung sự thay đổi của Cửu Phong: Siêu cấp không khoa học!

Nếu dựa theo định luật bảo toàn khối lượng, thì dù Cửu Phong có thu nhỏ được thân thể, vậy thể trọng của nó thì sao? Thể trọng của nó hẳn phải không thay đổi mới đúng.

Nhưng thể trọng của Cửu Phong cứ như bị quẳng vào một không gian kỳ lạ nào đó, sau khi thu nhỏ, tuy thân thể nó nặng hơn lũ chim cũng to bằng cái nắm tay một ít, nhưng chỉ là 'một ít' mà thôi, Nghiêm Mặc cho nó leo lên bàn cân rồi, còn chưa tới nửa cân.

"Rốt cuộc thì làm sao mà con chim béo này lại có thể trở nên vừa nhỏ vừa nhẹ như vậy chứ?" Nghiêm Mặc lầm bầm.

"Cửu Phong có thể thao túng gió." Vẻ mặt Nguyên Chiến có chút quái lạ: "Tôi có thể biến mình thành cát, vậy Cửu Phong cũng có thể biến mình thành gió, gió thì làm sao có trọng lượng?"

Đinh Ninh và Đinh Phi cũng gật đầu, Cửu Phong là Sơn Thần đại nhân, Sơn Thần đương nhiên muốn to thì to, muốn nhỏ thì nhỏ.

Nghiêm Mặc xoa xoa trán, được rồi, trong thân thể hắn cũng đã có quả Vu Vận là sự tồn tại siêu cấp không khoa học rồi, hắn không rõ nguyên lý trong đó, nên cũng không thể nói sự thay đổi này là không khoa học, chỉ có thể nói hắn vẫn chưa tìm được các định lý tương quan. Điều này giống như người hiện đại giải thích cho người nguyên thủy hiểu về nguyên lý điện năng, có các loại năng lượng ở quanh bạn, nhưng chưa chắc bạn đã có thể phát hiện ra.

"Kỳ thật khí công là sóng điện từ của sinh vật, tinh thần lực là từ trường, bản chất con người là sự tập hợp của điện năng, linh hồn là một nhóm sóng điện, nếu hiểu như vậy thì sinh vật có sự biến đổi nào cũng đều hợp lý cả."

"Cậu đang nói cái gì vậy?" Nguyên Chiến nghe không hiểu.

"Tôi đang phân tích cội nguồn của sinh mệnh. Tu luyện là quá trình tự tạo ra loại điện năng mà cơ thể hấp thu được, hoặc có thể nói là cội nguồn của thân thể? Muốn tạo ra tế bào mới cho thân thể thì phải có điện năng? Vậy năng lượng nổ mạnh của hạt nhân, nguyên tử, nơ-tron thì sao? Cùng lẽ đó, tu luyện tinh thần lực cũng chính là thao túng từ trường, bắt nó thay đổi, từ đó ảnh hưởng tới sự vật bên ngoài, mà từ trường cũng sẽ tạo ra điện năng, điện năng lại có thể chuyển hóa thành từ trường..."

Nguyên Chiến thấy cậu thiếu niên bên cạnh càng nói càng khó hiểu, liền vươn tay kéo nhẹ tai hắn một cái.

Nghiêm Mặc liếc: "Anh làm gì thế?"

"Sắp vào Ma Nhĩ Càn rồi, đừng nói chuyện với Tổ Thần nữa."

Bộ anh tưởng tôi muốn à? Tôi học y chứ không phải học vật lý. Nhưng đa số các ngành nghiên cứu về sau không còn gói gọn trong một vấn đề nữa, đây cũng là lý do vì sao rất nhiều ngành học yêu cầu học sinh phải có kiến thức cơ bản của toán lý hóa.

Nghiêm Mặc suy nghĩ mấy cái đó cũng không phải nghĩ chơi chơi, hắn đang tìm phương pháp cải tiến việc kích phát năng lực thần huyết, để nâng cao thể chất cho toàn dân. Đây cũng là hạng mục quan trọng mà hắn phải nghiên cứu ở thế giới cũ, chỉ tiếc khi đó hắn còn một phần ba chưa được tiến hành thì đã ăn một viên đạn vào đầu rồi bị đưa tới thế giới này.

"Mặc đại, chúng ta có thể chiếm lĩnh Ma Nhĩ Càn không?" Đinh Phi bước lên nhỏ giọng hỏi.

Nghiêm Mặc cong môi: "Sao đột nhiên lại nghĩ vậy?"

"Những nô lệ đó..." Đinh Phi ngó sang con đường khác, trong mắt đầy vẻ không đành lòng.

Nghiêm Mặc có chút hối hận khi dẫn theo Đinh Ninh và Đinh Phi, hai người này tuy rất nghe lời và lanh lẹ, nhưng bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với nô lệ, vốn là dã nhân của một bộ tộc bị hắn trực tiếp đưa từ xã hội nguyên thủy tới xã hội nhân quyền, tuy có thân thể cường tráng, nhưng vẫn chưa luyện được một trái tim cứng rắn.

Nguyên Chiến cười nhạo: "Anh cho rằng Ma Nhĩ Càn dễ chiếm như vậy? Nếu nó có thể trở thành bộ lạc lớn nhất gần đây, thậm chí dám bắt nô lệ từ khắp nơi về, thì chắc chắn nó có năng lực cường đại, đừng tưởng rằng mình trở thành chiến sĩ thần huyết rồi là rất lợi hại, mấy người các anh chưa thấy máu, nếu thật sự ra trận giết địch thì chỉ có nước bị ngược chết thôi!"

Đinh Phi không phục, nhưng cậu ta không dám cãi lại Nguyên Chiến, chỉ có thể im lặng.

"Hai người các anh cộng lại có đánh thắng được Đại Hà không?" Nguyên Chiến lại không buông tha cho, hai người này là hộ vệ của Mặc, nếu bọn họ không thể thay đổi suy nghĩ, vì những đồng cảm không cần thiết mà làm ra chuyện không đúng, vậy sẽ liên lụy đến Mặc, trước khi tiến vào Ma Nhĩ Càn hắn phải cảnh tỉnh hai người này.

Đinh Phi thành thật trả lời: "Không thể."

"Vậy còn các hộ vệ khác?"

"Một mình anh Hà có thể đánh lại cả đội bọn tôi." Đinh Ninh khá ổn trọng, anh ta thoáng cảm nhận được ý của thủ lĩnh khi hỏi.

"Đội hộ vệ các anh cơ hồ đều là chiến sĩ thần huyết, nhưng vì sao mười hai người các anh lại không đánh lại chỉ một mình Đại Hà?"

Đinh Phi đáp: "Bởi vì anh Hà đã lên tới cấp bốn, cao hơn tụi tôi hai cấp."

Nguyên Chiến cười lạnh.

Đinh Phi gãi đầu, Đinh Ninh không chắc lắm, hỏi lại: "Bởi vì kinh nghiệm chiến đấu?"

Nghiêm Mặc lắc đầu, đưa ra đáp án: "Bởi vì Đại Hà tàn nhẫn hơn các anh."

Đinh Phi vẫn không hiểu lắm: "Vì sao anh Hà tàn nhẫn hơn tụi tôi thì..."

Nguyên Chiến cắt ngang lời cậu ta: "Bởi vì Đại Hà từng giết rất nhiều người, dám xuống thẳng tay. Khi các anh đối mặt với anh ta, có dám tấn công vào điểm yếu của anh ta không? Có dám hạ tử thủ không?"

Đinh Ninh và Đinh Phi cùng trầm mặc.

"Đại Hà dám. Anh ta có thể xuống thẳng tay, cũng có thể thu tay lại. Mà các anh không có sự tàn nhẫn đó, cũng không có sát khí, càng không có kinh nghiệm như anh ta, thì đừng nói mười hai người, nhiều người hơn nữa cũng đừng hòng xử được anh ta."

Nguyên Chiến chỉ tay về phía khu lều của Ma Nhĩ Càn: "Mà nơi đó có các chiến sĩ cường đại với kinh nghiệm chiến đấu phong phú hơn chúng ta rất nhiều, bọn họ tàn nhẫn, độc ác, xảo quyệt, từng giết không biết bao nhiêu người, nếu bọn họ bao vây và tấn công chúng ta, nếu bọn họ không có chiến sĩ thần huyết cấp cao hơn tôi hoặc có năng lực khắc chế tôi, thì có lẽ tôi còn mang các anh đào tẩu được, nhưng nếu bọn họ ra ám chiêu với chúng ta, thì ngay cả tôi cũng chưa chắc có thể bảo vệ được các anh."

Đinh Ninh, Đinh Phi xấu hổ.

Nguyên Chiến lạnh giọng: "Vào đó rồi hai người các anh tốt nhất là đừng có nói gì hết, ngoan ngoãn im miệng cho tôi, không được xen vào chuyện của người khác, bảo vệ Mặc cho tốt! Nếu Mặc xảy ra chuyện, tôi sẽ không giết các anh đâu, mà tôi sẽ cắt gân chân các anh, thiến các anh, rồi bán các anh cho Ma Nhĩ Càn làm nô lệ tới khi chết!"

Đinh Ninh, Đinh Phi run bắn, điều chỉnh vẻ mặt một chút, sau đó cùng đáp: "Vâng!"

Nghiêm Mặc rất vừa lòng đối với cách Nguyên Chiến dạy người, tuy đội hộ vệ là người của hắn, nhưng hắn không am hiểu việc huấn luyện, Đại Hà vốn đã làm không tồi, khi huấn luyện cũng rất nghiêm khắc, nhưng thỉnh thoảng cũng cần Nguyên Chiến không nể tình như vậy.

"Kiệt! Mặc, cậu yên tâm, ta sẽ bảo vệ cậu." Cửu Phong dùng cái mỏ chim cong cong của mình giật tóc Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc: "..." Luôn có dự cảm rằng sau này mình sẽ biến thành một tên hói!

Đám Nghiêm Mặc đánh giá người khác, người khác cũng đang đánh giá bọn hắn.

Rất nhiều người đều thầm đoán xem bọn hắn đến từ bộ lạc nào, tuy bọn hắn chỉ có bốn người, nhưng không ai dám xem thường, bởi vì quần áo trên người bọn hắn rõ ràng đẹp hơn các bộ lạc khác nhiều, chỉ với kiểu dáng vạt áo, tay áo ôm, thắt lưng vừa người, chất lượng da lông thôi đã rất mới lạ và đẹp đẽ rồi, càng miễn bàn tới cái tấm da thú bó chân mà bọn hắn mang, tấm da thú đó bao lấy toàn bộ bàn chân, bảo vệ tới tận cẳng chân, bên trên để hở, tuy hơi kỳ lạ nhưng chỉ nhìn thôi đã thấy rất thoải mái và tiện đi đường rồi.

Đối lập với nhiều người thân trên chỉ khoác một chiếc áo da thú rộng thùng thình, ngay cả một miếng da thú bó chân cũng không có, bốn người này phải nói là muốn bao nhiêu nổi bật liền có bấy nhiêu nổi bật.

Từ trước đến nay Nghiêm Mặc chưa bao giờ là người khiêm tốn, ngay cả phách lối chơi trội với khiêm tốn là gì hắn cũng không biết, dù thấy bốn người mình quá khác biệt với những người xung quanh, hắn cũng không thèm để ý.

Chỉ có Nguyên Chiến là không chút đổi sắc, nhưng lại bật chế độ đề phòng, bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu. Sư tử bắt thỏ cũng phải dùng hết sức, nên hắn không thể xem thường bất cứ kẻ địch nào. May là trước khi xuất phát, Nghiêm Mặc đã nghiên cứu ra cách che đi dấu hiệu chiến sĩ dựa theo phương pháp mà tổ vu người lùn cung cấp.

Kỳ thật phương pháp đó rất đơn giản, chỉ cần dùng một loại thuộc bôi lên dấu hiệu, dấu hiệu kia sẽ không thấy nữa.

Mà thuốc dùng cho nhân loại có chút khác biệt so với của người lùn, khoảng thời gian trước Nghiêm Mặc bận học truyền thừa của tộc Luyện Cốt, nên tạm thời gác chuyện nghiên cứu thuốc che hình xăm sang một bên, thẳng đến khi phải tới Ma Nhĩ Càn, vì để không bại lộ thực lực của mình, hắn phải tốn mấy ngày để phối ra.

Loại thuốc này không có hiệu quả trong một thời gian dài, trên cơ bản thì mỗi tháng phải bôi một lần. Nghiêm Mặc không muốn như vậy, trước đó hắn tạm thời không nghiên cứu là vì không muốn làm ra thứ thuốc mỡ chỉ có hiệu quả ngắn hạn, lần này hắn cắn răng dành ra mấy ngày để chế thuốc có tác dụng dài hạn hơn so với người lùn, trên lý thuyết thì có thể duy trì được một năm, hiệu quả cụ thể còn phải chờ xem thực tế.

Nguyên Chiến cầm lấy tay Nghiêm Mặc, dùng ngón cái chà nhẹ lên mu bàn tay Mặc. Tư tế đại nhân của hắn rất lợi hại, không chỉ làm ra thuốc có thể che giấu hình xăm của chiến sĩ, mà còn nghĩ ra cách sử dụng năng lực bản thân của chiến sĩ để khiến dấu hiệu hoàn toàn biến mất, có điều, phương pháp này trước mắt chỉ có chiến sĩ thần huyết từ cấp bốn trở lên mới sử dụng được, còn năng lực dưới cấp bốn thì không thể làm được.

Thế mà, tư tế đại nhân của hắn còn cảm thấy phương pháp mình nghĩ ra chưa đủ hoàn mỹ, bởi vì chiến sĩ bình thường chỉ có thể dùng thuốc che hình xăm.

"Đi chậm một chút, chờ Đại Hà."

Nghiêm Mặc nghe theo lời Nguyên Chiến, bước chân đi chậm lại: "Không biết bây giờ Mãnh đang ở đâu, liệu có bị người ta tóm cổ không?"

"Không cần lo cho hắn, chỉ cần không chết hay trọng thương là được, với năng lực thần huyết của hắn, chạy trốn không phải việc khó." Nguyên Chiến cũng không dám chắc, trước khi đáp xuống bọn hắn bay một vòng trên trời để quan sát Ma Nhĩ Càn, bởi vì sợ bị phát hiện nên không dám bay quá thấp, chỉ có thể nhìn được sơ sơ, sau đó mới đáp xuống ở nơi cách Ma Nhĩ Càn một khoảng, còn đốt khói báo động tập hợp, nếu Mãnh nhìn thấy, không lý nào không tới tìm bọn hắn, nhưng bọn hắn đợi nửa ngày rồi mà không thấy người đâu, thế nên đành phải đi trước.

"Anh cũng bảo chỉ cần anh ta không chết và trọng thương."

"Mặc đại, anh Hà tới!" Đinh Phi ở phía sau nhỏ giọng kêu.

Nghiêm Mặc quay đầu, liền thấy Đại Hà chạy như bay lại đây. Cửu Phong chở bọn họ đáp xuống xong, Đại Hà không ở một chỗ chờ Mãnh, Nguyên Chiến phái anh ra ngoài, hẹn gặp nhau ở cái cửa trại duy nhất được mở rộng này.

Chương 224: Tiến vào chợ giao dịch của Ma Nhĩ Càn

Chiến, cậu không nhìn lầm đâu, ở sơn động kia quả thật có rất nhiều chiến sĩ ra vào, hình như là nơi mà bọn họ dùng để huấn luyện chiến sĩ, không có cách nào tới gần, không biết bên trong rộng cỡ nào. Lũ thú được nuôi trên đồng cỏ bên ngoài sơn động không phải thú dùng để giết thịt, mà là thú cưỡi, thân thể rất to, trên trán có hoa văn kỳ quái." Đại Hà thấp giọng nói.

Nguyên Chiến gật gật đầu, lúc bọn họ bay trên không trung đã quan sát được tình hình phân bố đại khái của Ma Nhĩ Càn, bộ lạc này nằm ở trung du con sông lớn, ngay bên cạnh con sông, gần đó có núi có rừng, nhưng núi không cao, chỉ là cây cối khá rậm rạp, địa hình chỉnh thể theo như cách Mặc nói thì là khu đồng bằng.

Tòa thành mà Ma Nhĩ Càn đang xây cách con sông lớn hơi xa, địa thế cao hơn khu lều trại, Mặc đoán là vì phòng ngừa nước sông dâng lên vào mùa mưa.

Gần tòa thành đang xây dở có một dãy núi lùn, Nguyên Chiến tinh mắt, thấy có không ít người trông như chiến sĩ đang ra ra vào vào một sơn động, còn thấy không ít dã thú. Không biết xuất phát từ dã tính khi chiến đấu hay trực giác của động vật, theo bản năng hắn cảm thấy nơi đó là nơi rất quan trọng, nhưng vì không thể bay thấp để xem, nên lúc đáp xuống hắn mới bảo Đại Hà đi qua thăm dò một phen.

"Mặt khác, tòa thành đang xây của bọn họ không cho người khác tới gần." Đại Hà cũng nhìn ra tòa thành kia bắt chước theo Cửu Nguyên, khó chịu trong lòng: "Vừa nãy tôi đi thăm dò một vòng, phía trước khu lều ở bờ sông có một hàng tường gỗ, phía sau được rộng mở, hình như dùng để tổ chức phiên chợ, mà nơi ở của bộ lạc Ma Nhĩ Càn nằm ở phía sau, bốn phía ở nơi đó đều có bức tường gỗ cao cao."

Trong khi nói chuyện, bọn hắn đã đi tới cửa trại duy nhất của bức tường gỗ, nhưng không thể lập tức đi vào, còn phải xếp hàng, thủ vệ gác ở cửa đang dò hỏi và kiểm tra người của các bộ lạc khác tới buôn bán.

Ngoại trừ Nghiêm Mặc, Nguyên Chiến và những người còn lại đều là lần đầu tiên phải xếp hàng, hoặc nhiều hoặc ít đều thấy có chút mới lạ, nên không cảm thấy phí thời gian.

Đại Hà nghe theo lời Nghiêm Mặc đứng ở sau cùng của nhóm người mình, vừa xếp hàng vừa thăm hỏi mấy người đi bán dạo cũng xếp ngay đằng sau.

Mà mấy người bán dạo xếp hàng đằng trước cũng rất tò mò với đám Nghiêm Mặc, cậu thiếu niên đi sau cùng thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn lén Nghiêm Mặc một cái, cậu thiếu niên kia thoạt nhìn cũng bằng tuổi với Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc bị cậu ta nhìn lén mà có chút mất kiên nhẫn.

Nguyên Chiến buồn cười, nhưng lại không hăm dọa cậu thiếu niên dám nhìn lén Nghiêm Mặc kia.

"Ê, cậu tên gì? Từ bộ lạc nào tới?" Cậu thiếu niên nhịn không được bắt chuyện với Nghiêm Mặc, ánh mắt cậu ta ngó Nghiêm Mặc từ đầu tới chân, cuối cùng lại trở về đỉnh đầu hắn: "Đó là chim nhỏ mà cậu nuôi hả? Sao nó lại ngồi lên đầu cậu không bay đi? Có phải cậu biết huấn luyện chim không? Cậu có mấy con chim nhỏ giống vầy? Có bán không? Đồ mấy cậu mặc trông không tồi, nhất là cái da thú bọc chân của mấy cậu, có bán không?"

"Kiệt! Mi mới là chim nhỏ! Cả nhà mi đều là chim nhỏ!" Cửu Phong há mỏ phun một lưỡi dao gió về phía cậu thiếu niên.

Lưỡi dao gió xẹt qua đỉnh đầu cậu ta cắt rớt một sợi tóc, nhưng cậu ta hoàn toàn không hay biết gì.

"Cửu Phong, đừng tức giận lung tung." Nghiêm Mặc vội vàng dỗ ngài chim đang ngồi trên đầu mình, hắn không muốn để ý tới mấy vấn đề con nít này, chọt chọt Nguyên Chiến, bảo Nguyên Chiến đáp lời.

Nguyên Chiến cố gắng thu liễm hơi thở tàn bạo trên người mình, hỏi ngược lại cậu thiếu niên: "Nhóc con, cậu tên gì? Đến từ bộ lạc nào?"

Cậu thiếu niên hơi sợ Nguyên Chiến, nhưng thấy hắn nói chuyện ôn hòa, gan liền to ra một chút: "Tôi tên Thố Khâu, tụi tôi đến từ bộ lạc Thổ Nhai ở bên kia núi Sói. Mấy anh thì sao?"

"Bọn tôi đến từ bộ lạc Cửu Nguyên ở thượng du sông lớn, Thố Khâu, các cậu có thứ gì hữu dụng để trao đổi với bọn tôi không?"

"Tụi tôi có rất nhiều thứ tốt!" Thố Khâu ưỡn ngực: "Đúng rồi, sao tôi không thấy hàng hóa của mấy anh đâu hết vậy?"

Nguyên Chiến cười, đây là một tên nhãi con lanh lợi: "Hàng hóa của bọn tôi được chuyển tới từng đợt, bọn tôi ít người nên đi nhanh."

"Ồ, thì ra là vậy." Thố Khâu thích Nghiêm Mặc thoạt nhìn bằng tuôi với mình hơn, không có hứng thú nói chuyện với Nguyên Chiến lắm, nên chỉ nói hai câu, rồi lại bắt chuyện với Nghiêm Mặc: "Nè, cậu tên gì? Có muốn tới Thổ Nhai tụi tôi chơi không? Tôi có thể mời cậu thức ăn ngon nha!"

"Kiệt?" Cửu Phong nghe tới đồ ăn ngon, liền nảy sinh chút hứng thú.

Nghiêm Mặc không bài xích việc thăm thú các bộ lạc khác, thấy thằng nhóc này nhiệt tình như vậy, hắn cũng không thể nín thinh: "Tôi tên Mặc Đại, bộ lạc các cậu có gì ngon?"

"Nhiều lắm, tụi tôi có... ô ô!"

Một bàn tay to bỗng dưng thò ra bịt miệng Thố Khâu lại, sau đó là một giọng nam khàn khàn vang lên đầy vẻ bất đắc dĩ: "Thằng nhãi ranh em lại đi quấy rầy người khác, coi chừng lại bị đánh như lần trước đấy!"

Người nói chuyện là một thanh niên trẻ chừng hơn hai mươi tuổi, thân thể cường tráng, hai bên mặt có hoa văn kéo dài tới gần thái dương. Diện mạo hơi hung dữ, nhưng khi cười rộ lên thì bên má trái có một cái lúm đồng tiền rất sâu, làm vẻ hung dữ của anh ta có thêm vài phần đáng yêu.

Người nọ buông Thố Khâu ra, nhìn về phía Nghiêm Mặc với Nguyên Chiến: "Chào, tôi là anh trai của thằng nhãi hay gây chuyện này, Thố Hống. Vừa rồi tôi nghe các cậu nói mình đến từ thượng du sông lớn?"

Nguyên Chiến trả lời: "Ừ."

Nghiêm Mặc đánh giá Thố Hống một phen. Nguoiwf này có cái tên thật thú vị, Thố Hống là một loài thú biết rống, có bề ngoài giống như thỏ*, thân thể chỉ dài chừng một phần ba mét, ngay cả sư tử và hổ còn phải sợ nó, bởi vì chất thải của Thố Hống khi dính lên thân thể sẽ khiến da thịt hư thối.

(*Thố Hống: Thố = thỏ, hống = rống => thỏ rống)

Vẻ mặt Thố Hống hơi thay đổi: "Các cậu đến từ nơi hoang dã?"

"Ồ? Thì ra chỗ của chúng tôi được gọi là nơi hoang dã?" Nghiêm Mặc cười, làm bộ như đây là lần đầu tiên mình nghe thấy cách nói đó.

Thố Hống cười gượng: "Chúng tôi không biết nhiều về nơi đó, có rất ít người đi tới đó. Cơ mà..."

Thố Hống đảo mắt nhìn hai người từ trên xuống dưới một lượt, cất giọng nói khàn khàn của mình, vừa nói vừa cười: "Sau khi thấy các cậu, tôi nghĩ chỉ sợ các bộ lạc gần đây sẽ không ai nói vùng đất ở thượng du sông lớn là nơi hoang dã nữa. Đây là lần đầu tiên các cậu tới Ma Nhĩ Càn đúng không?"

"Ừ." Nghiêm Mặc bỗng nhiên cười: "Nếu anh mà làm ca sĩ, nhất định sẽ có rất nhiều fan đó."

"Sao?" Thố Hống sửng sốt, những người khác cũng không hiểu lắm. Ca sĩ là cái gì, fan là cái gì?

"Tôi đang khen giọng nói của anh rất êm tai."

Thố Hống: "...Cảm ơn."

Giọng tôi cũng rất êm tai, Nguyên Chiến kéo kéo tai Nghiêm Mặc.

Nghiêm Mặc gạt tay hắn ra: "Thố Hống, có thể nói cho chúng tôi biết về phiên chợ của Ma Nhĩ Càn không? Có chỗ nào cần đặc biệt chú ý không? Chúng tôi muốn vào có phải nộp phí gì cho Ma Nhĩ Càn không?"

Thố Hống không biết thực lực của những người này, cũng không muốn đắc tội ai, tuy vừa rồi không hiểu cậu thiếu niên nói gì, nhưng thấy tướng mạo cậu ta hàm hậu không có ác ý, nên hào phóng cười, nói: "Đương nhiên phải nộp phí cho họ, bình thường thì trước khi rời đi, phải đưa cho họ ba phần mười số hàng hóa trao đổi."

"Nhiều vậy?"

"Hết cách rồi, gần đây chỉ có Ma Nhĩ Càn mới dám mở phiên chợ lớn, cũng chỉ có Ma Nhĩ Càn mới áp chế được các bộ lạc khác, cho dù có thù hằn với nhau thì cũng không được quậy trong phiên chợ của Ma Nhĩ Càn, trong lúc phiên chợ diễn ra, Ma Nhĩ Càn sẽ phụ trách bảo vệ người và hàng hóa của tất cả các bộ lạc đến để trao đổi, sau khi rời đi, bọn họ sẽ phái người hộ tống các bộ lạc ra khỏi lãnh địa của Ma Nhĩ Càn, cũng sẽ cam đoan không sai người tới cướp đoạt và không để các bộ lạc khác ra tay."

"Việc rời khỏi Ma Nhĩ Càn phải dựa vào bản thân?"

"Ừ. Nhưng chỉ như vậy cũng đáng giá rồi, các bộ lạc đều phái một lượng lớn nhân thủ tiếp ứng mình ở bên ngoài lãnh địa Ma Nhĩ Càn, chỉ cần cẩn thận là có thể an toàn trở về."

"Đội ngũ của các bộ lạc khác cũng chỉ có thể dựng lều ở sau bức tường gỗ đó?"

"Ừ, Ma Nhĩ Càn không cho phép bộ lạc tới giao dịch săn thú ở gần đây, thức ăn đều phải tự mang, nước trong sông thì có thể tùy tiện dùng, nhưng không được chạy loạn, càng không được tiến vào chỗ ở của Ma Nhĩ Càn. Nếu chạy loạn mà để tóm được, thì sẽ bị giết chết, Ma Nhĩ Càn sẽ không cho bồi thường bất luận thứ gì, muốn cứu người bị bắt thì phải giao dịch nô lệ." Thố Hống muốn kết giao với đám người Nghiêm Mặc nên không giấu giếm mấy chuyện này, nói cho bọn hắn nghe một vài thường thức tất yếu ở chợ Ma Nhĩ Càn.

Cậu thiếu niên Thố Khâu chen vào: "Phiên chợ Ma Nhĩ Càn cũng là nơi giao dịch nô lệ lớn nhất quanh đây, bọn họ có thuyền mũi nhọn, được kéo bởi lũ Toàn Quy, bọn họ thích xuống hạ du sông lớn bắt nô lệ, rồi lại vận chuyển lên. Nghe nói thuyền của họ còn có thể tới tận Tam Thành. Nhưng mà thuyền của họ bắt người quanh đây không ít, Thổ Nhai tụi tôi có không ít người bị họ chộp được!"

"Thố Khâu!" Thố Hống thấp giọng quát.

Thố Khâu le lưỡi, không đợi anh mình mở miệng, lại nói thêm một câu: "Cửu Nguyên mấy người nên cẩn thận một chút, ăn bận đẹp như vậy, lại là lần đầu tiên tới Ma Nhĩ Càn, chắc chắn sẽ bị bọn họ theo dõi!"

Thố Hống tức giận đến mức tát đầu Thố Khâu một cái.

Thố Khâu kêu ui da, đội ngũ của Thố Hống liền truyền đến tiếng cười.

Thố Hống rất đau đầu khi có một thằng em như thế này.

Nghiêm Mặc chân thành cảm ơn hai anh em bọn họ, mấy tin tức này đối với bọn họ mà nói có thể chỉ là bình thường, nhưng đối với người mới tới Ma Nhĩ Càn lần đầu tiên mà nói, thật sự rất quý giá.

Thố Hống cũng là người tốt, đưa ra lời mời: "Nếu các cậu muốn, chút nữa đi vào chợ, các cậu có thể đi cùng bọn tôi, chiếm một chỗ bên cạnh bọn tôi, đỡ phải mất công tìm chỗ. Đội ngũ tới đây giao dịch lần đầu tiên nếu không cho người sắp xếp vài thứ tốt thì sẽ bị xếp cho một chỗ rất tệ hại. Đến lúc đó nếu có người hỏi các cậu, các cậu cứ nói là đã được xếp chỗ rồi."

Nguyên Chiến dùng nắm đấm khẽ chạm lên ngực trái, gật đầu với Thố Hống: "Cảm ơn."

"Không có gì, lúc các cậu giao dịch, đổi cho bọn tôi vài thứ tốt là được. Đội của các cậu chừng nào tới? Hàng hóa nhiều không?"

"Không ít, chúng tôi vào trước sắp xếp, tới khi nhận được tin thì sẽ trở ra đón bọn họ." Nghiêm Mặc đã sớm chuẩn bị lý do, lúc đầu hắn sẽ không lấy hàng hóa ra, chỉ muốn vào Ma Nhĩ Càn xem thử một chút, nếu có thứ gì hay ho muốn trao đổi, thì lấy hàng mẫu ra thăm dò ý của bọn họ sau.

Nếu thật sự cần đến một lượng hàng hóa lớn để giả vờ, bọn họ sẽ trở ra, cho Cửu Phong biến lớn, rồi vận chuyển hàng hóa vào chợ.

Tới cửa trại, thủ vệ chỉ đơn giản hỏi vài vấn đề sau đó để bọn họ vào.

Đinh Ninh và Đinh Phi rất ngạc nhiên, Đinh Phi nhịn không được mà thấp giọng hỏi: "Mặc đại, chẳng lẽ Ma Nhĩ Càn không sợ có kẻ địch trà trộn vào?"

Nghiêm Mặc không trả lời, mà người trả lời là Đại Hà: "Nếu bọn họ dám mở phiên chợ này, thì sẽ không sợ kẻ địch lẫn vào. Huống chi chúng ta đâu được tiến vào chỗ ở thật sự của họ, chỉ ở khu đất trống bên ngoài mà thôi. Hai người các cậu đừng có xem thường Ma Nhĩ Càn!"

"Vâng!"

Phía sau bức tường gỗ còn náo nhiệt hơn, khắp nơi trên bãi đất trống đều để hàng hóa, thú chở và người, thú kêu chim hót, người kêu người khóc, rất ồn ã.

Nghiêm Mặc để ý tới cách phân chia địa điểm của chợ, bởi vì nhiều người nhiều hàng, nên không xếp hai quầy hàng đối mặt nhau như Cửu Nguyên, nơi này giống như bãi đỗ xe, chia làm nhiều bãi, mỗi bãi đều được đánh dấu một khu đất, mỗi đội ngũ buôn bán sẽ chiếm một khu đất, cũng có vài đội nhiều người nhiều hàng nên chiếm cả một dãy, tỷ như quầy hàng của Ma Nhĩ Càn.

Phần lớn đội ngũ của các bộ lạc đều tự mang theo lều trại, hiện tại có rất nhiều đội ngũ đã dựng lều xong.

Có vài đội đang nhóm lửa nấu ăn ngay trước địa bàn của mình, không ít nô lệ nam nữ đi tới đi lui vận chuyển nước và gỗ, có nô lệ đang chăm sóc thú cưỡi, có nô lệ đang tháo dỡ hàng hóa.

"Những đội đã tới nhiều lần đều có vị trí cố định của mình, đội nào mới tới lần đầu tiên hoặc muốn đổi vị trí thì phải đi tìm người phụ trách của phiên chợ, nhìn thấy không, chính là cái người cắm sợi lông chim màu đỏ trên đầu ấy. Có điều tên đó không dễ nói chuyện, nếu không cần thì tốt nhất đừng đi tìm hắn." Thố Hống bảo những người khác chiếm vị trí trước, mình thì dẫn đám người Nghiêm Mặc vừa đi vừa thấp giọng giải thích.

"Bên kia, nhóm người chiếm cứ một dãy đất trống là quầy hàng của Ma Nhĩ Càn. Bọn họ chủ yếu bán nô lệ, nếu các cậu muốn có nô lệ tốt thì có thể tới tìm bọn họ, có điều giá trao đổi sẽ cao hơn các bộ lạc khác. Các bộ lạc khác cũng có mang nô lệ tới trao đổi, các cậu muốn cũng có thể chọn lựa thử xem."

"Còn bên kia, là bộ lạc Biên Khê, bộ lạc mạnh thứ hai xếp sau Ma Nhĩ Càn ở mảnh đất quanh đây, bộ lạc bọn họ có thể sai sử một loài mãnh thú tên là Biên Khê, lũ Biên Khê có ngoại hình giống sói, nhưng giảo hoạt và hung ác hơn sói nhiều, truyền thuyết nói bản thân bọn họ chính là Biên Khê, có thể biến đổi hình dạng từ người thành thú và từ thú thành người."

Nghiêm Mặc đang ngó dáo dác vừa nghe thấy liền dựng lỗ tai: "Thật hả?"

"Chắc phân nửa, cha tôi từng tận mắt thấy một bộ tộc dã nhân biến thân thành dã thú khi đánh nhau với Ma Nhĩ Càn ở hạ du sông lớn."

Nghiêm Mặc kích động tới mức tim đập bùm bùm, ánh mắt nhìn người Biên Khê tức khắc trở nên vô cùng nồng nhiệt. Tư liệu sống, tư liệu sống chất lượng tốt!

Nguyên Chiến kéo mặt hắn quay về phía mình, quẹt ngón tay lên khóe miệng hắn, ghét bỏ nói: "Chùi nước miếng coi."

Nghiêm Mặc vứt cho Nguyên Chiến một ánh mắt: Không thể nói chuyện với thứ phàm nhân như anh.

Thố Hống không biết vì cớ gì mà cậu thiếu niên tên Mặc Đại này lại kích động, chỉ cho rằng hắn cảm thấy thích thú với mấy cái truyền thuyết hiếm lạ cổ quái đó, anh lại bảo Nghiêm Mặc nhìn sang một quầy hàng khác: "Chỗ kia, thấy không, là bộ lạc Người Rắn! Nam giới khôi ngô tuấn tú, nữ giới yêu kiều xinh đẹp, nửa người dưới của bọn họ là đuôi rắn, bọn họ là bộ lạc thần bí nhất và cũng khó chọc nhất trên mảnh đất này, ngay cả Ma Nhĩ Càn cũng không dám đắc tội bọn họ, có người nói bọn họ đến từ thành Bạch Hi của Tam Thành."

Nghiêm Mặc hít sâu một hơi, Bạch Hi, truyền thuyết nói Nữ Oa tạo ra sinh mệnh dựa theo hình hài của mình.

Bộ lạc Người Rắn hình như không thích lộ mặt, bọn họ rúc trong túp lều tối u ám của mình, chỉ có nô lệ là bận rộn ở bên ngoài.

Thố Hống vừa đi vừa giới thiệu, Nghiêm Mặc xem đến hoa cả mắt.

"Phía trước là vị trí của Thổ Nhai bọn tôi, vừa lúc ở bên cạnh không có ai chiếm, các cậu tới chiếm trước đi. Năm ngoái ở bên phải của bọn tôi là tộc Dã Khâu, lũ khốn toàn một đám lòng tham không đáy, rất vô lại, bọn tôi từng đánh một trận với chúng, chắc năm nay chúng sẽ không bày quán bên cạnh bọn tôi nữa đâu."

"A?" Nghiêm Mặc dừng bước chân.

"Gì vậy?" Nguyên Chiến quay đầu nhìn hắn.

"Cây trúc!?" Nghiêm Mặc thiếu chút nữa xông tới.

Tiếc là bộ lạc kia hình như không coi trúc là hàng hóa, mà dùng nó để dựng lều.

"Cây trúc gì?" Thố Hống cũng hỏi.

Nghiêm Mặc cố nén ham muốn lập tức tiến lên hỏi chuyện, thuận miệng nói: "Không có gì, chỉ là một loại thực vật, cây non ăn rất ngon, tiếc là gần bộ lạc bọn tôi không nhiều lắm."

Thố Hống vẫn chưa thành lập khái niệm nuôi trồng và chăm bón thực vật nghe Nghiêm Mặc nói vậy cũng không phát hiện ra gì lạ, thực vật ở chỗ bọn họ cũng do tự nhiên sinh ra, có ít thì ăn ít, nếu không rất có thể sẽ ăn tới tuyệt chủng.

"Nếu cậu thích thứ đó, vậy chút nữa đi qua đấy nói chuyện với bọn họ đi. Đó là tộc Ngư Phụ, tính tình hiền lành, dễ nói chuyện."

Nghiêm Mặc túm lấy tay Nguyên Chiến, ra sức cầm chặt, tới phiên chợ này là đúng! Cho dù chỉ phát hiện cây trúc thì cũng đã là thu hoạch lớn rồi, huống chi nơi này còn có nhiều thứ mà hắn chưa khám phá hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dite