-26-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một buổi sáng mệt mỏi của captain Quế Ngọc Hải.

Nếu như lội ngược dòng thời gian ba năm về trước, chúng ta có lẽ đã quá quen thuộc với hình ảnh anh đội trưởng mê tồm mắt không được to lắm phải đau đầu vì "đàn con thơ" lóc nhóc của lứa U23. Hồi ấy đứa nào cũng còn ngây thơ, trẻ dại, mặt mũi non choẹt chẳng hiểu sự đời nên có hơi phá phách một tí (chỉ một tí thôi!). Còn bây giờ, đứa nào đứa nấy cũng đều đã trưởng thành, không còn là đám thanh niên một thời ngông cuồng nghịch ngợm phá phách một tí như trước nữa.

Chúng nó nghịch hơn!

Và với cương vị là anh đội trưởng gương mẫu đương thời năm ấy, anh Lương Xuân Trường playboiz quyết định rút lui để nhường lại sự điên đầu vất vả khổ cực ấy cho người anh lớn hơn, tức captain của chúng ta ngày nay - Quế Ngọc Hải để đăng kí một vé tham gia vào hội "đàn con thơ" đi phá làng phá xóm.

Điển hình là trong sáng nay, khi anh vừa thức giấc trên chiếc giường êm ấm và định bụng sẽ vòng tay sang ôm lấy người 'vợ' để chào một buổi sáng ngọt ngào thì bên ngoài cửa bỗng dội vào tiếng đập thùm thụp hối hả của một ai đó.

- Gì mà ồn ào quá vậy?

Anh Toàn mắt vẫn nhắm tịt chùm chăn lên đầu, cằn nhằn bắt anh Hải phải mau chóng ra ngoài giải quyết cái tiếng ồn kia.

- Quế ơi, mở cửa!!

Tiếng ồn bên ngoài lại một lần nữa dội vào, và lần này anh đã có thể đoán ra tiếng thằng Chinh đen bố láo dám gọi cả họ anh như vậy.

- Mới sáng sớm mà chúng mày quậy phá cái gì vậy hả?

Anh Hải mở cửa một cách không mấy vui vẻ đáp lại tiếng ồn từ bên ngoài, đanh mặt nhìn thằng nhóc lùn tịt trông có vẻ hấp tấp đang ngước mắt lên nhìn mình. Đừng ai hỏi còn một thằng nữa đâu, vì nó đã sớm xách dép chạy về phòng để bảo toàn tính mạng.

- Hải bố ơi, Di Di bỏ nhà ra đi rồi!

- Làm sao mà bỏ đi?

- Em không biết, nhưng lễ tân bảo Di Di đã đi ra ngoài từ lúc sáng sớm rồi.

- Thế thằng bố kia của mày đâu?

- Bố cháu sang phòng bồ Trọng xin chụp hình ké rồi.

- Được rồi, giờ mày đi gọi thằng đội trưởng của mày tập trung cả đám lại, chờ tí anh ra.

Cánh cửa phòng không nhanh không chậm khép lại khi những bước chân ngắn cũn của thằng Hải bắt đầu chạy đi tập hợp mọi người. Anh Hải lừ đừ đổ rạp người xuống giường, mon men đến chỗ anh Toàn với ý định làm nũng vợ yêu trước khi đánh thức anh bằng một nụ hôn chào buổi sáng (lúc 9 giờ 30 phút).

- Tránh xa, đang buồn ngủ.

Đó là tất cả những gì anh Toàn nói sau khi lạnh lùng lăn sang một bên với cái chăn bông dày sụ và tạt cho anh chồng yêu quý một gáo nước lạnh đầy phũ phàng.

- Sao bé nỡ đối xử với anh như thế.

Tuy trái tim nhỏ bé của captain đã vỡ nát nhưng độ dày của khuôn mặt với cấu tạo xi măng bền bỉ vẫn thôi thúc anh lấn đến đè cục bông to tướng trước mặt xuống giường. Dù gì cũng đã bị phũ, phải hôn mấy cái để được đền bù.

- Nào dậy vệ sinh cá nhân đi.

Anh Hải hí hửng vỗ vỗ cái mông tròn của anh Toàn sau khi thành công khiến chủ tịch nhà VATO đỏ mặt trốn sau lớp chăn dày, nhận lại tiếng càu nhàu lí nhí.

- Sáng nay được nghỉ mà, dậy sớm làm gì?

- Thằng Duy bỏ nhà đi bụi rồi, không mang điện thoại theo...ơ...chạy đi đâu đấy.

Chỉ vừa nghe được nửa câu trước, chiếc chăn bông dày sụ trong lòng anh Hải đã bật tung lên và phi nhanh ra cửa một con người đang bán khỏa thân với chiếc quần xà lỏn màu hồng nam tính điểm thêm vài cành hoa.

Nhưng chỉ một vài giây sau đã quay trở lại phòng tân trang vì chợt nhật ra mình chưa chải tóc.

Buổi họp rất nhanh sau đó được bắt đầu tại phòng số 207, mà điển hình người bị vây quanh trong đó lại đang dửng dưng như chẳng hề quan tâm chuyện gì.

- Được rồi. Thằng Hải nói tao nghe xem làm sao thằng Duy lại bỏ đi.

- Em không biết, tối qua em ở phòng anh Trường nên để Di một mình. Sáng em về đã không thấy đâu, điện thoại thì vứt bên phòng anh Nhô từ tối qua không đêm về.

Anh Hải gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại liếc mắt sang tân đội phó chờ đợi sự bổ sung thêm thông tin về tình hình.

- Tối qua nó có sang phòng tao quậy, nhưng được khoảng nửa tiếng là bị tao đá đít đi rồi.

Anh Huy nhún vai đáp lại, rồi tiếp tục gục đầu lên vai người thương để đánh tiếp giấc ngủ còn dang dở. Một phần cũng là muốn giữ anh Tuấn Anh lại phòng khi thằng em thân thiết Duy Mạnh bị lôi ra đánh nhừ tử.

- Còn thằng Mạnh? Mày có biết nó đi đâu không?

Ánh mắt đội trưởng bắt đầu chuyển sang hướng anh Mạnh, người đang được team Hoàng Anh Gia Lai dành cho những ánh nhìn không mấy thiện cảm.

- Em làm sao mà biết? Em sang phòng thằng Trọng chơi cả ngày mà.

- Mày nói vậy mà nghe được à? Mày rõ ràng biết nó đang giận mày.

Anh Toàn tỏ vẻ không vừa ý quát lại, nếu không phải anh Hải đang giữ thì cũng muốn xông lên tẩn cho anh Mạnh một trận.

Mình trông thấy đáy mắt anh Mạnh có chút động, rõ ràng là cũng quan tâm người yêu lắm mà không dám nhận mình sai. Chẳng biết vì lí do gì.

- Giận tao thì làm sao? Nó cũng chẳng còn là con nít, đi ra ngoài cũng không biết tìm đường về à?

- Mày ăn nói cho đàng hoàng thằng chó, vì mày mà nó mấy ngày nay đều thức khuya, uể oải không chú tâm vào gì cả, mày biết không?

Anh Mạnh là tiếp tục phản biện và lần này anh Thanh cũng không còn giữ được yên lặng. Anh đứng lên đối mặt với thằng bạn khác câu lạc bộ coi là thân thiết, cố gắng bình tĩnh nhất để nghe một lời giải thích từ người kia.

- Phải rồi, hôm qua lúc tập anh Duy tập chung với nhóm em, cứ lơ mơ nhìn về nhóm anh Mạnh. Lúc sau thì vừa bị thằng Đại sút bóng vô đầu lại vừa bị thầy phạt nữa.

- Rồi sao? Tao bắt nó nhìn chắc? Mà...

Cả căn phòng trong giây lát lặng thinh nhìn anh Mạnh ngã xuống sàn, một tay đưa lên ôm lấy phần má đỏ ửng nóng rát vì vừa bị anh Thanh đánh. Mình vì do gián tiếp đổ thêm dầu vào lửa mà nhanh chóng trốn ngay sau lưng thằng Đức, để nó che cho khỏi bị dính đạn của các anh.

- Được rồi, hai đứa mày bình tĩnh đã.

Cuộc nói chuyện ban đầu bây giờ lại thay bằng cuộc cãi vã, đã có những nắm đấu đưa ra để giải quyết vấn đề. Thân là đội trưởng gương mẫu của hàng tuyển quốc gia, anh Hải không thể nào ngồi im để tình hình tiếp tục xấu đi như vậy. Anh sẽ không biết phải biện minh làm sao với bố Park về những vết bầm của hai đứa nó và khả năng cao rằng người bị phạt nặng nhất sẽ là anh, chứ chúng nó có tẩn nhau cả buổi thì anh cũng sẽ đi bắt kèo cá độ.

- Bình tĩnh thế nào được, phải đánh cho nó chết mới đền bù được thiệt hại cho Hoàng Anh bọn tao.

Anh Hải hai tay vòng qua ôm lấy anh Thanh còn đang hừng hực nóng, cố gắng để anh không xông vào gây chiến thêm với anh Mạnh. Nhưng anh lại không thể ngờ rằng người anh giữ khư khư từ ban đầu nay đã lợi dụng tình thế xông lên đánh anh Mạnh thêm một cái, thành công biến cuộc họp thành một mớ hỗn độn với cuộc đại chiến của Hoàng Anh Gia Lai.

Cuộc hỗn loạn diễn ra chỉ khoảng 10 phút nhưng đã góp phần mang lại những tai họa to lớn mà captain Quế Ngọc Hải của chúng ta sẽ phải đối mặt với ban huấn luyện trong vài phút sắp tới. Để xem nào, làm bể một cây đèn ngủ, đứt dây điện thoại bàn, đạp đổ bộ ly chén, chọi remote vào TV, làm rách ga chải giường, dẫm nát điều khiển điều hòa, và thêm ti tỉ thứ lặt vặt khác đang nằm trong đống tàn tích của cuộc bạo loạn.

- Đám chúng mày dừng lại hết đi.

Căn phòng trong phút chốc lại chìm vào yên lặng bởi một giọng nói đầy uy lực, chỉ còn vang lên đâu đó tiếng bóc kẹo sột soạt của hai thanh niên lứa út đang chim chuột công khai trước mặt trưởng ban hội người già neo đơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro