Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương kết


Mễ Niết đá cái xác chết kỳ dị nằm co quắp trên mặt đất, máu tươi chảy đầm đìa.



"Cứ vậy mà chết à?" Xem ra ta đánh giá quá cao năng lực của ngươi. Ta còn tưởng ngươi có thể chịu thêm một trận nữa chứ ! Sách, cả người phì nộn mà một tý tác dụng cũng không có, ta phỉ!"



"Lão đại, con heo mập này trước khi chết nói với chúng ta những lời đó là có ý gì? Nơi chúng ta biết mà cũng tuyệt đối không quay lại là nơi nào? Hắn rốt cuộc giấu những tư liệu đó ở chỗ nào?" Cổ tháp sờ sờ đầu hỏi.



"Ta nghĩ hắn chỉ có thể để ở chỗ Hà Trì Trì, huyết thống duy nhất của anh trai hắn – Hà Định Phong. Theo những gì đã điều tra, Hà Trì Trì là người yêu của Lôi Ni Khả, hiện nay đang sống cùng hắn, chỉ e chúng ta có dùng đại bác bắn cũng không tới. Hơn nữa, hắn cũng đang truy xét nguyên nhân từ chúng ta — để báo thù cho Hà Định Phong! Hừ, có thể tra được chúng ta đang ở chỗ này, năng lực của Ni Khả quả không thể khinh thường. Tuy nhiên, nếu hắn đã có dũng khí giao du với kẻ xấu, thì đừng trách ta thủ đoạn tàn nhẫn!"



"Lão đại, lão đại..." Cổ tháp nói ấp a , ấp úng.



« Kêu la cái gì ! Kết quả như thế nào? »



« Cái tên Ni Khả kia đúng là phước lớn, mạng lớn, qua được kiếp nạn này, thậm chí hắn còn thoát ra khỏi vụ nổ trong khi những kẻ khác vẫn mắc kẹt trong xe. Chúng tôi cẩn trọng xếp đặt bom hẹn giờ, cuối cùng phá huỷ được chiếc xe đồng thời làm bị thương một số kẻ bên ngoài không liên quan, vậy mà, ngay cả tài xế cũng chỉ bị thương nặng mà thôi. »



"Khốn kiếp! Người không ở trong xe thì các ngươi cho nổ cái quái gì vậy? Các ngươi.........một lũ ngu ngốc thậm tệ rốt cuộc có thể làm được chuyện gì? Ngay cả việc nắm chắc thời gian bom phát nổ cũng làm không được... Ta nuôi các ngươi..... một lũ đần độn để làm cái gì?" Mễ Niết cầm súng bắn loạn xạ hướng xuống chân bọn họ. Cảnh tượng hỗn độn, doạ đến gà bay chó sủa, ai cũng cuống quýt kêu lên.



"Oan uổng mà, lão đại. Trước khi chúng tôi đặt bom dưới gầm xe, đã tính toán kỹ để sau khi xe khởi động động cơ đựơc mười phút, trái bom mới phát nổ. Chúng tôi làm sao biết được qua thời gian lâu như vậy mà thằng Lôi Ni Khả kia còn chưa lên xe..."



******



Chiếc Ferrari màu đỏ duyên dáng lướt xuống đồi, tại đường rẽ phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe màu đen cổ lỗ, quê mùa đỗ ngay giữa đường, bên cạnh là hai người thanh niên nhỏ gầy đang kiểm tra.



" Những người này đang xảy ra chuyện gì vậy? Để xe ngay giữa đường, người khác đi thế nào được."



"Đại khái có lẽ xe họ đột nhiên gặp sự cố, để anh đi xem có thể bảo bọn họ cho xe đỗ gọn vào hay không." Triệu Hoằng Văn vừa nói vừa mở cửa xuống xe.



Ngồi trong xe, Khâu Ngữ Tâm cũng không muốn tốn nước miếng với những kẻ tầng lớp thấp này, nhưng cô ta nóng lòng muốn đi tới Lôi cư, lại sợ Triệu Hoằng Văn tính tình ôn hoà, dây dưa giải thích với bọn kia không biết đến bao giờ mới xong, nên cô ta quyết định tới giúp anh một tay.



"Hai vị tiên sinh..."



Ngay khi Triệu Hoằng Văn cùng Ngữ Tâm lại gần bọn họ, bất thình lình ở hai bên cánh xe xuất hiện bốn gã tráng kiện, tay cầm mộc côn. Nhanh như cắt, sáu gã tạo thành vòng tròn, vây chặt hai người.



"A!" Pha dọa người này, kiều nữ được nuông chiều – Khâu Ngữ Tâm chưa từng gặp qua, nên đứng tại chỗ sợ đến thét lên chói tai không ngớt.



"Ầm ỹ chết đi được, không được phép kêu." Một gã vóc người vạm vỡ, cầm cây mộc côn cố sức vung lên. Phịch một tiếng, chiếc xe mui trần của Triệu Hoằng Văn lập tức lõm xuống. "Chưa từng thấy kẻ xấu đúng không?"



Tiếng kêu chói tai của Khâu Ngữ Tâm đột ngột im bặt, khuôn mặt trắng trở nên tái xanh, hai tay cô ta nắm chặt tay Triệu Hoằng Văn, cả người vội nép sau lưng anh ta, thân thể trở nên run rẩy.


"Không có việc gì chứ ? Hai người có bị thương hay không?" Chu Thư Lân xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu bạc, hỏi hai người sắc mặt tái nhợt kia.

"Các người là ai? Có gì từ từ nói, không cần lấy đao súng ra!" Gặp loại tình huống nay, sắc mặt Triệu Hoằng Văn cung là xanh một trận trắng một trận, lòng hồi hộp, lo sợ bồn chồn không thôi. Nhưng sau lưng đang có giai nhân yểu điệu ẩn núp, có thể khiến lá gan của hắn phình to lên. Hắn đứng thẳng người, trong lòng chỉ cầu Quách Hoành Luân đi đằng sau bọn họ, chờ anh ta có thể chạy tới đúng lúc. Các người muốn cái gì cứ nói, chỉ cần trong phạm vi khả năng của chúng tôi, thì chúng tôi tuyệt khổng đối địch với các người.


"Được, thẳng thắn lắm!" Một gã gầy đét lên tiếng, lập tức chuyển hướng đi tới người con gái đang co rum lại phía sau lưng Triệu Hoằng -Khau Ngữ Tâm, tỉ mỉ quan sát từ đầu tới chân một lúc, "Ngực ra ngực, chân ra chân, diện mạo cũng không tệ lắm, mỗi tội nhát gan quá."

Lời nói vừa dứt, những kẻ khác cũng bắt đầu đứng dậy gây rối, miệng réo trầm trồ tán tưởng không ngớt

Những tên thô lỗ không kiêng nể gì, vừa trắng trợn nhìn ngắm kỹ, vừa lên tiếng gọi lớn rầm rĩ, quả thực làm Khâu Ngữ Tâm sợ đến mức hồn bay phách tán.

"Này, đàn bà kia, ngươi có phải là tiểu thư Hà Trì Trì không?" Tuy hắn hỏi như vậy, nhưng trong lòng sớm đã chắc chắn đó là Hà Trì Tri. Chẳng qua, bởi vì Hà Trì Trì được bảo vệ quá tốt, điều tra đã lâu vậy mà trên tay hắn cũng không có nổi tấm ảnh chụp của Hà Trì Trì, cho nên mới thuận miệng hỏi.

Hà Trì Trì ? Chẳng lẽ người bọn họ muốn tìm là cô ta? Triệu Hoằng Văn không khỏi kinh hoàng, tại sao lại có thể nhầm Khâu Ngữ Tâm là Hà Trì Tri được?

"Không... Không phải, ta.... không phải..." Khâu Ngữ Tâm dáng vẻ đầy đáng thương, run sợ đến nỗi lưỡi ríu cả lại.

"Phì!"Một gã thô lỗ nhổ toẹt bãi nước bọt xuống đất, tay huơ huơ mộc côn "Đừng giả bộ, giả vờ không giống đâu. Anh em chúng ta đã theo dõi các ngươi từ cửa tập đoàn Vạn Tông đến tận nơi này, các ngươi cho chúng ta là một lũ ngốc chắc?"

"Ta thật.... không phải...." Khâu Ngữ Tâm kinh hãi, hoảng sợ không thôi, cả người đều phát run.

"Cô ấy thực sự không phải." Triệu Hoằng Văn thở phào nhẹ nhổm, nếu đã nhận sai người vậy tất cả đều dễ xử lý!

"Đừng ngụỵ biện thêm nữa! Ngươi không phải Hà Trì Trì, Vì sao nhân viên chủ quản của Vạn Tông lại phải đối xử long trọng như vậy, còn tiễn ngươi đến tận cửa như thế? Con đường này là đi từ tập đoàn Vạn Tông đến biệt thự Lôi cư mà tổng giám đốc Lôi Ni Khả đang ở, đúng vậy không? Ngươi nói ngươi không phải Hà Trì Trì, vậy ngươi quay lại Lôi cư làm cái gì? Tên đàn ông gầy đét kia nhịn không đựơc mà lên tiếng.

"Ta... Ta..." Khâu Ngữ Tâm thực sự khóc không ra nước mắt.

Cô ta đọc báo biết tin gầm xe Lôi Ni Khả bị đặt bom, hơn nữa đã lâu rồi cô ta chưa gặp hắn, cho nên sáng sớm ngày hôm nay cô ta mới đặc biệt lôi kéo Triệu Hoằng Văn lái xe đến Vạn Tông, dự định ân cần quan tâm chăm sóc, đồng thời bày tỏ tình cảm sâu đậm của mình với Lôi Ni Khả.

Không nghĩ tới nhận được lại là một khoảng không, Chu Lâm và Quách Hoàng Lân đưa tới cho Ni Khả bao nhiêu văn kiện cần xử lý, cô ta lập tức hi vọng có thể đồng hành cùng hắn, ai ngờ đâu lại là tai bay vạ gió.

"Lão đại..."

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên, mọi người quay đầu lại thì thấy một chiếc Mercedes màu bạc, đi theo ngay đằng sau là 3 chiếc xe cảnh sát nữa đang đến.

Triệu Hoằng Văn phản ứng nhanh như chớp, vội kéo Khẩu Ngữ Tâm lui về phía chiếc xe màu bạc kia.

"Chết tiệt!", gã gầy đét tức giân quát to, không thể làm gì khác ngoài việc buông tha hành động ngày hôm nay.

Hắn hung dữ nhìn chằm chằm hai người, hai mắt âm lạnh, sẵng giọng sắc hơn cả lưỡi dao giết người, "Đặt bom hẹn giờ dưới gầm xe chỉ là khởi đầu của kế hoạch. Nói bạn trai ngươi biết điều hãy an phận, nếu không sau này các ngươi đừng mong được dễ chịu, coi như hôm nay thuận tiện cho ngươi! Lên xe!" Ra lệnh một tiếng, năm gã kia không chút chần chừ, vội vàng nhảy lên, xe lập tức chuyển bánh.

  "Không có việc gì chứ ? Hai người có bị thương hay không?" Chu Thư Lân xuống khỏi chiếc xe Mercedes màu bạc, hỏi hai người sắc mặt tái nhợt kia.


Sống sót sau tai nạn, Khâu Ngữ Tâm chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngồi xuống đường cái, Triệu Hoằng Văn vội vàng đỡ lấy cô ta rồi hỏi : "Các cậu làm sao lại biết ...."




Ban đầu chúng tôi đang đi theo sau các cậu, đột nhiên phát hiện ra có chiếc xe tải lúc lên trước lúc bám sát theo sau các cậu, không những là xe rơ-móc, mà còn có dấu vết hoạt động rất khả nghi, cho nên tôi lập tức báo tin cho nhân viên cảnh sát." Quách Hoành Luân giải thích.




"Đi thôi, đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện. Xem ra Khâu tiểu thư sợ hãi không ít đâu, có gì muốn nói chi bằng đến Lôi cư ngồi xuống bàn bạc giải quyết, hơn nữa Lôi cư chỉ cách đây có năm phút xe chạy mà thôi."




Bị Chu Thư Lân đề cập đến, Khâu Ngữ Tâm chột dạ mỉm cười yếu ớt.




**********




Phòng khách Lôi cư được trang hoàng lộng lẫy theo phong cách Châu Âu. Đồ đạc hoa lệ tao nhã bằng gỗ được điêu khắc tinh xảo thủ công mà lại tràn đầy khí thế. Cây cối xanh tốt bày trí cũng khiến phóng khách rộng rãi thoáng đãng có vẻ bừng bừng sức sống.




Lúc này Đinh Lập dẫn hai nhân viên cảnh sát đang ghi chép tới, bởi Triệu Hoằng Văn và Khâu ngữ Tâm còn kinh hãi chưa hoàn hồn, nên đều do Quách Hoàng Văn nói rõ tình hình lúc đó. Triệu Hoằng Văn sẽ bổ sung vài chỗ chưa đủ ngay nếu thiếu.




"Các người nói mục tiêu của bọn bắt cóc lần này là Trì Trì ư?" Ở một bên, sau khi nghe bọn họ giải thích một hồi, sắc mặt Lôi Ni Khả lập tức cực kỳ biến đổi, "Vào phòng mời tiểu thư đi ra."




Còn vậy sao? Trì Trì đã là bảo bối tâm can không thể thiếu của hắn, sao có thể cho phép kẻ nào muốn thương tổn hại nàng? May là kẻ bắt cóc bắt nhầm người, bằng không ....Nghĩ tới đây, khuôn mặt vốn lạnh lùng của Ni Khả không khỏi biến sắc, hận không thể lập tức ôm Trì Trì vào lòng, chỉ có như vậy mới trấn an phần nào sự kinh sợ trong lòng hắn .




Quản gia lập tức đi nhận lệnh.




Trì Trì thực sự ở nơi này sao? Triệu Hoàng Văn vốn tưởng là những kẻ bắt cóc ấy nghĩ sai rồi.




Trải qua một thời gian nghỉ ngơi, Khâu Ngữ Tâm vừa nghe vừa uống trà nóng, sắc mặt của cô ta không hề tái nhợt như trước nữa, mà đã khôi phục được sức sống hơn, dĩ nhiên cũng lại dấy lên lửa giận cường liệt cùng lòng đố kị đối với Hà Trì Trì.




Hà Trì Trì không những hại cô ta gặp vạ lậy, chịu đủ kinh hoàng, đáng hận hơn nữa, tự dưng nàng lại cướp đi người trong lòng của cô ta, thậm chí hai người bọn họ còn sống chung với nhau!




" Ừ!" Lôi Ni Khả tuỳ ý gật nhẹ đầu, từ xưa đến nay hắn căn bản không có thói quen giải thích, "Chuyện Trì Trì ở chỗ này chỉ có vài người biết, vì sao bọn bắt cóc lại có thể biết được rõ ràng như thế?"




"Rõ ràng bọn chúng đã tiến hành điều tra một phen. Tuy vậy, điều tra cũng thật là qua loa, ngay cả bộ dạng người ta như thế nào cũng không nắm rõ được, nên mới phát sinh việc tìm lộn người này." Chu Thư Lân nghĩ lại tình hình, cảm thấy lạc quan.




"Theo câu nói cuối cùng của kẻ bắt cóc cũng biết được quả bom hẹn giờ ngày hôm qua chắc chắn hẳn là do bọn hắn làm ra."




Đinh Lập cũng đưa ra nhận xét: "Đúng, tôi cũng đoán như vậy. Hiển nhiên là những kẻ này đã điều tra kỹ càng Lôi tổng tài."




Nghe đến nửa ngày cũng không nghe ra trọng điểm, Khâu Ngữ Tâm vô cùng sốt ruột, không nhịn được bực mình mà cắt ngang "Việc ấy suýt chút nữa hại chết ta, thật ra Hà Trì Trì rốt cuộc là ai vậy?"




Chu Lân Thư và Quách Hoành Lân liếc nhìn nhau, đồng thời chuyển hướng sang nhìn đại ca của bọn họ.




Lôi Ni Khả khẽ liếc nhìn cô ta, rồi cười nhạt: "Rất xin lỗi, làm cô gặp vạ lây, tôi ở đây có lời xin lỗi cô, Trì Trì là ....."




Nói chưa hết câu, đã bị một giọng nói nhu mì ngắt lời.


"Ni Khả, anh tìm em ư?" Hà Trì TRì như điệp nhi bàn vũ (*bướm nhỏ bay liệng) tiến vào phòng khách, cả người tràn ngập ánh sáng tựa như ánh nắng sớm mai rực rỡ của mùa xuân. Áo sơ mi vàng nhạt, quần jean bạc màu, tuy rằng chỉ là quần áo hết sức đơn giản, nhưng khiến mọi người kinh diễm không thôi. « Không cần nói đâu... » Giọng nói yêu kiều giòn tan của nàng ngưng bặt lại sau khi nhìn thấy mọi người trong đại sảnh. Nàng dừng chân một chút, mỉm cười gật đầu chào hỏi với mọi người, rồi chậm rãi đi về phía Lôi Ni Khả.




Mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh diễm của mọi người, ngọn lửa đố kị cuồn cuộn sôi trào trong lòng Khâu Ngữ Tâm bỗng bừng lên, lập tức thiêu rụi sự giáo dục và lý trí của cô ta.




Cô ta đứng dậy đi về phía Hà Trì Trì, liếc mắt ngắm nàng từ trên xuống dưới, "Cô là Hà Trì Trì ư?" Giọng điệu rất khinh khỉnh.




Hà Trì Trì kỳ quái nhìn cô ta, trả lời theo trực giác: "Là tôi, cô ........"




Không thể át nổi cơn giận, Khâu Ngữ Tâm không chút lưu tình tát một cái trời giáng vào Hà Trì Trì. Đàn bà đồ kị đúng là rất có thần lực, nhất là một cái tát của cô ta gần như là lấy toàn bộ sức lực của toàn thân, chỉ nghe ba một tiếng, Hà Trì Trì ngay lập tức ngã bay ra ngoài.




"Trì Trì !" Một cảnh chấn động lòng người, quả thực là khiến trái tim Lôi Ni Khả đau nhức, hắn gào thét chạy về phía Hà Trì Trì.




Thân hình mảnh mai của Hà Trì Trì không phải búp bê vải, tuyệt đối không vì cú ngã vừa nãy mà không đúng dậy được.




Thấy Lôi Ni Khả có thể đỡ được Hà Trì Trì đã gần rơi xuống, một giây sau khi hắn chạy tới, mọi người mới có thể khôi phục nhịp tim.




"Trì Trì, anh thật chậm chạp, có phải em rất đau không?" Hắn cẩn thận ôm nàng vào lòng, hết thảy tâm tư hoàn toàn đều đặt trên người nàng.




Hắn nhìn khuôn mặt sưng đỏ của nàng, tay muốn chạm vào rồi lại sợ làm đau nàng, quả thực chẳng biết làm gì cho phải.




"Vú Vương, nhanh đi gọi điện thoại kêu bác sĩ Trương qua đây, mau lên!"




"Vâng, vâng, vâng,....Tôi lập tức đi ngay!" Bà quản gia hoảng hốt lo sợ chân nam đá chân chiêu đi về phía điện thoại.




"Ni Khả..." Hà Trì Trì mơ mơ hồ hồ không rõ như thế nào trên mà mặt lại có một trận bỏng rát, đau nhức không thôi, ngay cả khi nàng mở miệng nói cũng đau đến rơi lệ. Tay nàng ôm lấy Lôi Ni Khả, không chịu nổi biểu tình tự trách của hắn như vậy: " Không ... sao, anh..." Nàng hừ một tiếng, khoé miệng tức khắc liền chảy ra tơ máu.




"Trì Trì ...." Máu?! Lôi Ni Khả nhìn mà tưởng chừng kinh hồn bạt vía, làm sao lại nghiêm trọng như vậy?




"Trì Trì, trước tiên em đừng nói !" Chu Thư Lân ngay lập tức cầm khăn lông ướt quấn ngoài cục đá đưa đến tay Lôi Ni Khả. "Một cái tát mạnh như thế, bên trong khoang miệng của Trì Trì nhất định bị thương, hiện giờ nói chuyện sẽ rất đau. Đại ca, trước hết dùng cục đá giúp cô ấy giảm bớt phần nào đau đớn đã."




"Đúng đúng, Trì Trì ngoan, em đừng nói nữa." Lôi Ni Khả ôm nàng quay về ghế sô pha ngồi, sau khi điều chỉnh tư thế của nàng, dè dặt, cẩn thận từng li từng tí dùng khăn mặt lau khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.




Trong nháy mắt, khi khăn lạnh tiếp xúc da mặt nàng, Hà Trì Trì lần nữa co mạnh lại, gần như muốn nhảy dựng lên. Nếu như không biết thần kinh Lôi Ni Khả đã căng thẳng đến cực điểm,có lẽ nàng thật không thể nào nhịn được loại đau đớn này.




Đau quá ác! Nàng lớn như vậy cũng chưa bao giờ bị người ta đánh, ngày hôm nay chính là lần đầu tiên, chính nàng cũng không biết phải phản ứng như thế nào mới được.




"Có tốt lên chút nào không?" Lôi Ni Khả khẽ nhỏ nhẹ hỏi.




"Dạ, hừ!" Nàng dùng giọng mũi trả lời, cặp mắt đáng thương tràn đầy hơi nước mê muội mông lung.




"Cô, người đàn bà này đang làm cái gì hả? Lại dám ra tay đả thương người ở đây!" Ở một bên, Quách Hoàng Luân lửa giận bừng bừng không ngớt, một tay kéo lấy Khâu Ngữ Tâm. Trong mắt hắn không hề tồn tại bốn chữ "thương hoa tiếc ngọc", thân là vệ sĩ riêng của Lôi Ni Khả, kiêm chức chủ nhiệm quản lý bảo an, giữ trách nhiệm bảo vệ an toàn cho Trì Trì, ai dám thương tổn người hắn phải bảo vệ, cho dù là Thiên hoàng lão tử, hoàng thân quốc thích, hắn nhất định sẽ dạy người đó bài học đến ăn không nổi.




"Ngữ Tâm, vì sao em muốn đánh Trì Trì?" Triệu Hoằng Văn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không thể tin nổi đây là Khâu Ngữ Tâm, cô gái mà hắn vẫn cho rằng thuỳ mị, ôn nhu, thấu tình đạt lý.




"Sao em không thể đánh? Nếu không phải cái con hồ ly tinh hại người đi khắp nơi đắc tội với người ta, hôm nay sao em có thể trở thành người gánh tội thay cho cô ta, bị bọn bắt cóc kia tập kích? Chẳng qua em chỉ cho cô ta một cái tát mà thôi, còn chưa bằng một phần em phải chịu, việc đó thì sao chứ?" Khâu Ngữ Tâm đứng thẳng người, cằm hất lên, vênh váo trả lời cả vú lấp miệng em.




Cô ta nghĩ một cái tát vẫn còn quá nhẹ đó chứ! Nếu như không phải do Hà Trì Trì, bản thân mình làm sao lại bị tai bay vạ gió?


"Sao em không thể đánh? Nếu không phải cái con hồ ly tinh hại người đi khắp nơi đắc tội với người ta, hôm nay sao em có thể trở thành người gánh tội thay cho cô ta, bị bọn bắt cóc kia tập kích? Chẳng qua em chỉ cho cô ta một cái tát mà thôi, còn chưa bằng một phần em phải chịu, việc đó thì sao chứ?" Khâu Ngữ Tâm đứng thẳng người, cằm hất lên, vênh váo trả lời cả vú lấp miệng em.




Cô ta nghĩ một cái tát vẫn còn quá nhẹ đó chứ! Nếu như không phải do Hà Trì Trì, bản thân mình làm sao lại bị tai bay vạ gió?




"Hồ ly tinh? Cô mới là người đàn bà chanh chua! Ta có thể cam đoan, Hà trì Trì hành vi phẩm hạnh tao nhã, đoan trang, tuyệt đối gấp cả trăm lần so với cô." Quách Hoàng Luân mắng lại cô ta không chút lưu tình




"Ngươi..." Khâu Ngữ Tâm lòng tràn đầy tủi thân, từ trước tới nay, không một ai đối xử với cô ta như vậy, thế mà trước mặt bao nhiêu người hắn lại làm cô ta nhục nhã thế này!




"Ngữ Tâm sao em có thể nói Trì Trì như vậy ?! Em vô tội, nhưng Trì Trì có làm gì có lỗi với em đâu?" Triêu Hoằng Văn quả thực không thể tin những gì tai mình vừa nghe được. "Cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ, kẻ làm em kinh sợ chính là bọn bắt cóc, nhưng làm sao em có thể đánh Trì Trì cho hết giận được?"




"Em không tìm cô ta trút giận thì biết tìm ai ? Những kẻ bắt cóc sao? Có khả năng à." Khâu Ngữ Tâm kiêu ngạo nhìn tất cả một lượt, khinh thường liếc nhìn ba người cảnh sát, « Anh, kêu những sĩ quan cảnh sát 'vĩ đại' này bắt người tới à. »




"Cô..." Nghe vậy, mặt ba người Đinh Lập biến sắc, tức giận không thôi, nhưng không cách nào nói lại, bởi vì thuộc hạ vừa báo cáo đã mất dấu của chiếc xe đen kia




Chu Thư Lân cũng nhìn một lượt " Cô chẳng qua cũng chỉ vì sợ bóng sợ gió mà kinh hãi thôi, chúng ta cũng đâu có để kẻ bắt cóc động đến một sợi lông tơ của cô. Cô dựa vào gì mà ra tay đánh người?"




Lôi Ni Khả nhìn thấy Hà Trì Trì thoáng giãn mày ra, tim đập ổn định không hỗn loạn nữa, mới buông được tảng đá lớn trong lòng. Tiếng ồn ào của Khâu Ngữ Tâm kiêu căng đồng thời cũng tiến vào tai hắn, hầu như kích động tính tình hắn.




"Rất rõ ràng, mục đích của những kẻ bắt cóc Trì Trì không phải là do Trì Trì đắc tội với ai, mà chính là chúng muốn cảnh cáo "bạn trai" của Trì Trì, mà "bạn trai" của Trì Trì chính là ta !"Lôi Ni Khả hướng về phía Khâu Ngữ Tâm, công khai tuyên bố quan hệ của hắn với Trì Trì.




Nhìn thấy thần sắc lạnh lùng và sẵng giọng của hắn, thần trí Khâu Ngữ Tâm bỗng trở nên rõ ràng




"Còn nữa, Trì Trì là người con gái mà Lôi Ni Khả ta đã thề bảo vệ cả đời, ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào gây thương tổn hoặc nói xấu nàng."




Khâu Ngữ Tâm rét run ôm lấy hai tay, bắt đầu hối hận vừa rồi chính mình đã quá lỗ mãng, muốn trút giận cũng nên tìm thời cơ thích hợp a! Chỉ một cái tát vừa rồi, đã phá huỷ gần hết hình tượng hoàn mỹ mà mình khổ cực xây dựng nên. Thậm chí... Cô ta đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, ngay cả, Triệu Hoàng Văn, người vẫn luôn bảo hộ, che chở cô ta, giờ đây cũng dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn cô.




"Em..."




Nàng muốn nói, muốn cứu lại, nhưng Lôi Ni Khả tuyệt không cho nàng bất kỳ cơ hội nào. Hắn quay đầu hỏi Đinh Lập: "Ghi chép đều làm tốt rồi chứ?"




Đinh Lập lập tức gật đầu.

  "Đối với sự sợ hãi của Khâu tiểu thư ngày hôm nay, tôi thay mặt mọi người gửi đến cô lời xin lỗi sâu sắc nhất. Xin lỗi đã khiến cô bị một phen khiếp sợ không đáng có 1 Sau đó, hắn lập tức phân phó Quách Hoàng Luân:

"Lập tức phái nhân viển bảo vệ Khâu tiểu thư an toàn trở về nhà."

"Vâng." Ngay lập tức, Quách Hoành Luân liền an bài công việc cho thủ hạ.

"Hoằng Văn..." Khâu Ngữ Tâm nhìn về phía Triệu Hoằng Văn cầu mong hắn có thể giúp cô ta nói chuyện.

Lôi Ni Khả lạnh lùng, vô tình như vậy đã khiến cô kinh sợ lắm rồi, nhưng... cô ta biết nếu như vừa đi khỏi đây, thì ước vọng trở thành "Lôi phu nhân" sẽ trở thành giấc mộng hão huyền. Mà cô ta lại không biết rằng, giấc mơ "Lồi phu nhân" của cô ta vốn là điều huyễn tưởng không có khả năng thực hiện.

Triệu Hoằng Văn quay mặt đi, loại con gái này không đáng để hắn thông cảm.

Sắc mặt trắng bệch, Khâu Ngữ Tâm vội vã che khuôn mặt đầy hốt hoảng của mình mà chạy ra ngoài.

Nhưng Triệu Hoằng Văn cũng có nguyên tắc riêng của mình, "Ni Khả, mình cũng nên đi, Khâu tiểụ thư là đến cùng mình, tớ phải có trách nhiệm đưa cô ẩv trở về." Hiện giờ hắn cam thấy cần phải xin lỗi nhất là với Trì Trì, "Trì Trì, anh thực sự rất xin lỗi..."

Ngồi yên trong lòng Ni Khả, Trì Trì vừa gật đầu xong lại lắc đau nhìn hắn. Nàng không hiểu vì sao Triệu Hoằng Văn phải xin lỗi nàng thấy Triệu Hoàng Văn tuyệt đối chẳng có chút lỗi lầm nào.

Triệu Hoằng Văn thoái mái nở nụ cười với nàng, liếc mắt nhìn nàng chăm chú, rồi mới buồn bã ra về.

Sau khi tiễn Triệu Hoằng Văn và Khâu Ngữ Tâm, Đinh Lập liền phái hai gã thủ hạ đem bản ghi chép về cục cảnh sát. Lúc này trong đại sảnh chỉ còn Đinh Lập, Quách Hoành Luân, Chu Thư Lân cùng Lôi Ni Kha đang ôm Hà Trì Trì, tất ca năm người, thảo luận việc việc xảy ra cũng tương đối không kiêng nể, kết luận nhanh là, đại gia cũng có thể trở thành tâm điểm của sự đàm tiếu.

Chu Thư Lân nói bực tức, ai oán liếc nhìn Lôi Ni Khả, vẻ mặt rất giống bị chồng ruồng bỏ: "Tổng tài đại nhân, sếp quả thực có phần rất gian xảo, muốn nghỉ cũng không báo trước một tiếng, sụýt chút nữa hại không chỉ có mình sếp chết không có chổ chôn. Sếp tự nghỉ không định trước, để một lũ người đáng thương chúng tôi một trận kinh hồn. Mới sáng sớm điện thoại khắp nơi đá kêu réo không ngừng, nếu điện thoại mà nổ tung chúng ta e cũng không có cơ hội chạy thoát a.

Sếp thật đúng là yêu quý thuộc hạ quá nha! »

"Đúng vậy, ngay cả cô trực tổng đài cũng kháng nghị phải tiếp điện thoại luôn tay, noi chung tôi thấy đường dây điện thoại sắp bị đốt cháy rồi!"

Lôi Ni Khả đang chỉnh lại khăn ướt cho đúng vị trí, nghe vậy cười ha hả, tuyệt không đồng cảm với bọn họ, chẳng qua phản ứng của bọn họ thật đúng nhữ hắn dự tính.

« Nếu ngày hôm qua tôi nói cho các cậu biết hôm nay tôi muốn nghỉ, người nào tới giúp tôi ngăn cản điện thoại đây? Các cậu khồng vào địa ngục, thì ai vào địa ngục? Cho nên... xin lỗi nhé! »

Hai người trừng mắt nhìn đại ca - người từ trước đến nay tuyệt đối không biết áy náy là gì, nét mặt cực kỳ ai oán. thấy vậy ngay cả Đinh Lập cũng không nhịn được mà phì cười. Ngay tức khắc, hai người quay đầu quét lửa giận về phía hắn, Đinh Lập vội im bặt nhưng làm thế nào cũng không che được y cười đang tràn đầy trong mắt.

Bất đắc dĩ, Chu Thư Lân đành cười trừ, lập tức lấy một gói bưu kiện ra. "Được rồi, đây là cái bọc người phụ trách văn thư nhận được sáng sớm nay là muốn gửi cho Trì Trì."

"Chuyển cho Trì Trì sao ?" Lôi Ni Khả nhíu mày, ngoại trừ may người bọn họ, hầu như không ai biết Trì Trì ở tại nơi này, làm sao có khả năng có bưu kiện gửi cho nàng, còn gửi đến văn phòng nữa?"

Lôi Ni Khả cúi đầu nhìn Trì Trì đang nằm trong lòng, bộ dạng buồn ngủ giống như con mèo nhỏ, căn bản không nghe bọn hắn nói gì cả. Lôi Ni Khả liền hôn lên cái trán đáng yêu của nàng một cái, giúp nàng điều chỉnh tư thế thoải mái.

"Mở ra! Lôi Ni Khả ra lệnh một tiếng, bưu kiện liền lập tức được mở ra, trong đó có một tư liệu không rõ ràng cùng với một phong thư.

Sau khi nhìn bức thư, không một ai lên tiếng, bốn người đều lộ ra vẻ mặt kỳ quặc.

Hà Định Thủy vì sao lại đưa những tư liệu cùng kế hoạch buôn lậu thuốc phiện này cho Trì Trì? Hắn biết rõ Trì Trì không có khả năng bảo mật thay hắn! Trừ phi ....  

  Có trá! Bọn họ đồng thời cùng nghĩ vậy, rất có khả năng Hà Định Thúy bị uy hiếp và phía đối tác nảy sinh xung đột với hắn. Nếu như họ giết hắn, tư liệu hắn nắm giữ trong tay sẽ lập tức bị phơi bày ra ánh sáng.

Hiện giờ Trì Trì nhận được cái bao này, vậy không phải chứng tỏ Hà Định thủy đã chết rồi sao! Tên trùm buôn thuốc phiện này dám giết chết Hà Định Thủy, cũng không phải chứng tỏ bọn hắn đã biết tư liệu ở đâu rồi hoặc có lẽ giá trị của tư liệu đã mất hết hiệu lực sao? Nếu như là vế trước, sự kiện bắt cóc tống tiền vừa rồi, hẳn là không chỉ để đơn thuần muốn cảnh cáo mà thôi, ngoài ra còn có thể mang hàm nghĩa phức tạp hơn.

"Chết tiệt!" Lôi Ni Khả tức giận tới mức mắng to. Chết tiệt Hà Định Thủy, ngay cả chết cũng muốn kéo Trì Trì xuống nước, quả thực là khinh người quá đáng!

Hà Trì Trì khẽ động đậy, Lôi Ni Khả vội vàng không lên tiếng nữa, giúp nàng thay đổi khăn mặt.

"Có câu nói không sai, mối nguy hiểm cũng đồng thời là bước ngoặt xoay chuyển, chí ít buổi sáng hôm này, hành vi bắt cóc hữu kinh vô hiểm (*gây kinh sợ nhưng lại không gây hiểm được), cũng cho chúng ta biết mà phòng bị, tình hình cũng không hỏng bét như vậy đâu." Hơn nữa, hiện nay còn chưa có nhận được tin mất tích hoặc tử vong của Hà Định Thủy, Đinh Lập nỗi một cách lạc quan: "Tôi sẽ lập tức quay về trong cục xem hết các tư liệu có được về hành túng của bọn chúng, bắt được tên trùm buôn thuốc phiện này sớm một ngày, nguy hiểm của Hà tiểu thư cũng được giải trừ sớm một ngày."Đinh Lập nói xung liền vội vã rời đi, không đề nghị mụốn phai người bảo vệ vì hắn biết nhân viễn trong to bảo an cua Lô thị cồn có tố chất xuất sắc hơn cả cảnh sát.

"Đại ca, sếp không cảm thấy Trì Trì có chút... kỳ lạ sao?" Chu Thư Lân nhìn Hà Trì Trì đang mê man, có chút ngập ngừng.

"Kỳ lạ sao cơ?" Đừng nói Lôi Ni Khả hiểu được, mà ngáy cả người cộng tác cùng hắn - Quách Hoành Luân cung không rõ ý tứ của hắn.

"Chúng ta thảo luận lớn tiếng như vậy, mà sao Trì Trì vẫn có thể ngủ trầm tĩnh nhữ thế? Một cái tát kia cũng có uy lực khổng tệ, không phải để lại di chứng gì chứ? Tỷ như... kiểu chẩn động não."Tuy bọn họ thảo luận sự tình, nhưng lúc đó hắn vẫn phân tâm chú ỷ đến tình hình của Hà Trì Trì.

"Chấn động não?" sắc mặt Lôi Ni Khả cực kỳ biến đổi. Đúng vậy, mặc dù nàng nhỏ nhắn xinh xắn yếu đuối, nhưng bình thường nếu ai dám phá giấc ngủ của nàng, nàng đều có dáng vẻ muốn chém người, mà bây giờ động đậy cũng không động. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của nang, hắn lập tức bỏ khăn mặt lạnh xuống, vỗ vỗ vào mặt nang, "Trì Trì, đừng ngủ nữa, mau đứng lên, không cho phép ngủ nữa! Trì Trì?"

Gọi to như vậy, mà Hà Trì Trì vẫn còn có thể mê man tiếp, nói không có vấn đề cũng không ai dám tin.

"Vú vương, vú vương! Bác sỹ Trương đâu? Không phải gọi điện thoại rồi sao? Lâu như vậy rồi mà tại sao còn chưa tới?" Lổi Ni Khả kinh hoảng đứng lên, quả thực một giây cũng không ngồi được.
"Tới rồi! Tới rồi!" Người quản gia vội vàng kéo Trương Thái An - vị bác sỹ gia đình đi vào. "Bác sỹ Trương đã tới"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro