৻৻

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dụ Văn Ba lắc đầu, đặt con chuột trong tay xuống, định nhắn tin hỏi Tiểu Minh tối nay muốn ăn gì, thi đấu tập luyện cả buổi chiều cậu mới phát hiện mình để quên điện thoại di động. Cậu lại mỉm cười, nhớ lại lần đầu tiên dạy Tiểu Minh ăn bằng dao, nĩa và đũa, Tiểu Minh khinh thường nói với cậu rằng ăn bằng tay là ngon nhất!

Vì vậy, cậu đã đưa Tiểu Minh đi ăn Haidilao và đã chữa khỏi thành công chứng cứng miệng của Tiểu Minh.

"Tôi đã về rồi."

Dụ Văn Ba lợi dụng mèo con gần đây trạng thái tốt, Dụ Văn Ba vì thế mà chăm chỉ rời đi sớm hơn. Sau khi quá trình luyện tập kết thúc liền nhanh chóng muốn trở về nhà.

Không có ai trả lời.

Dụ Văn Ba cầm chiếc điện thoại di động để ở nhà lên, vừa bước vào phòng vừa lướt qua những tin nhắn chưa đọc.

''Cậu để quên điện thoại ở nhà!'' - Tiểu Minh

Chuyển sang tin nhắn này, Dụ Văn Ba mỉm cười như Shiba, ngay bây giờ cậu chỉ muốn gặp con mèo ngốc nghếch của mình càng sớm càng tốt.

''Có chuyện gì với cậu vậy''

Tiểu Minh ôm đầu gối ngồi xổm trong phòng, Dụ Văn Ba bước vào chỉ thấy một bóng lưng lẻ loi. Lo lắng, cậu tiến lại gần và nhìn kỹ hơn.

Ah....

''Con chuột nhỏ đã chết''

''Nhưng rõ ràng là tôi đặc biệt ra ngoài mua thuốc cho nó...''

''Tại sao nó vẫn chết?''

Dụ Văn Ba quỳ xuống vỗ vỗ vai Tiểu Minh:

"Cậu ra ngoài rồi à? Mua thuốc gì cho nó?"

"Thuốc chuột..."

Dụ Văn Ba thầm nói: "Thật xin lỗi, hamster. Hãy yên nghỉ nhé. Tiểu Minh không có ý làm hại hamster. Tôi sẽ tìm một vùng đất bảo vật phong thủy để chôn cất cho ngài thật tốt.''

''Ngoan ngoan, hamster đã sang thế giới khác. Không buồn không buồn, mau nói cho tôi biết, hôm nay cậu đi ra ngoài như thế nào?''

Dụ Văn Ba tự hào vì mình rất giỏi việc thay đổi chủ đề.

"Bắt xe buýt!"

Quả nhiên, mèo con trong tay lại hưng phấn trở lại.

"Hả? Lên xe phải trả tiền. Tiền ở đâu ra vậy?"

"Tôi bỏ phiếu cho cái này!" Mèo nhỏ lấy hai tay từ trong túi ra một miếng màng sữa.

"Tôi đã bỏ phiếu tận hai phiếu!"

Dụ Văn Ba ôm trán.

Thế là cậu đã lấy được thẻ xe buýt cho Tiểu Minh. Ngày hôm sau, Tiểu Minh lại đi ra ngoài một mình. Khi trở về, mèo ta cầm một chậu mimosa nói rằng nó được đặt trong phòng làm việc của Dụ Văn Ba để thanh lọc không khí cho anh ấy, Dụ Văn Ba cảm động đến mức gần như bật khóc, cậu nhìn kỹ hơn xem có chuyện gì.

Cậu hỏi Tiểu Minh: "Tại sao mimosa không phản ứng khi chạm vào nó?"

Tiểu Minh đắc chí nói: "Hehehe, ông chủ nói tôi là đồ vô liêm sỉ nên không biết ngượng ngùng!"

Dụ Văn Ba không nói nên lời.

Ông chủ này còn lừa dối trẻ con, thật vô liêm sỉ!

Dụ Văn Ba lại hỏi: "Thẻ xe buýt dùng có tiện không?"

"Rất thuận lợi!"

"Ừ thì tốt... hả? Thẻ của cậu đâu?" Dụ Văn Ba nhìn một lúc lâu và thấy túi của Tiểu Minh trống rỗng.

"Dùng hết rồi!"

Đã sử dụng... đã sử dụng hết... Dụ Văn Ba mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Phải.....

Vì vậy, ngày hôm sau, Dụ Văn Ba xin thẻ mới cho Tiểu Minh và đi theo con mèo lên xe buýt, cậu theo dõi Tiểu Minh từng bước một.

Lên xe

Lấy thẻ xe buýt ra.

Mèo ta giơ nó lên và cho mọi người trong xe xem.

"Xin chào mọi người, đây là thẻ xe buýt của tôi." Quẹt thẻ. Hiểu rồi! Mọi người đi vào! đi!

Dụ Văn Ba ôm trán.

Cuối cùng, Dụ Văn Ba quyết định rằng nếu sau này Tiểu Minh muốn ra ngoài thì nên được đưa đi.

"Thật ra, em yêu, đây chỉ là một trong số rất nhiều chiếc xe của anh. Anh có bốn ngôi nhà, anh đã giành chức vô địch thế giới. Cuộc sống gia đình anh khá tốt, nhưng anh không muốn sống như vậy. Bằng nỗ lực của mình, anh có xe, có nhà theo đuổi đam mê. Không ai có thể ra lệnh cho anh ngoại trừ Ông Trời."

Tiểu Minh: "Rẽ trái để ăn bánh mì sô cô la"

"Ồ được."

Ngày hôm nay, khi xem lại trận đấu huấn luyện vừa kết thúc, Dụ Văn Ba cảm thấy mình không thể buông thả như thế này được nữa, ngay cả khi ở căn cứ, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến ở nhà mình chỉ là anh chàng nhỏ bé hay cười, cứ cau mày bĩu môi rồi lại cau mày.

Dụ Văn Ba Quyết định tập trung lại vào công việc.

Kết quả là việc ở lại căn cứ cả ngày lẫn đêm và làm thêm giờ lại trở thành chuyện bình thường.

Thỉnh thoảng cậu về nhà muộn vào ban đêm.

Cậu nhìn Tiểu Minh đã biến thành một con mèo, đứa nhỏ nép mình trong ổ mèo, trong lòng cảm thấy vừa đáng yêu vừa đáng thương.

Cậu nhớ Tiểu Minh đã nói với cậu rằng khi vui sẽ biến thành hình người, khi không vui sẽ biến lại thành mèo.

Kỳ thực, đã rất lâu rồi Tiểu Minh không trở lại thành mèo con.

Dụ Văn Ba lắc đầu, đặt tài liệu trong tay xuống, bế chú mèo con đang ngủ lên và lên giường.

Cậu đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng hơi cong, sau đó xoa đầu và gãi cằm của nó, nghe thấy tiếng gừ gừ hài lòng, Dụ Văn Ba mỉm cười xoa đầu mèo con rồi ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Dụ Văn Ba thức dậy và Tiểu Minh, người đã trở lại hình dạng con người, đang ngủ với hai tay trên gối, hơi thở đều đặn.

Dụ Văn Ba nhìn chằm chằm vào cái miệng hơi bĩu môi của maomao một lúc, trong đầu cậu ta vô thức có một cảm giác kỳ lạ, Dụ Văn Ba lập tức nhảy ra khỏi giường, rửa mặt và lao ra khỏi nhà.

Khi đến căn cứ, cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại trong lòng đang nhói lên kỳ lạ, Dụ Văn Ba mở Liên Minh Huyền Thoại ra, muốn dùng trò chơi để quên quên đi, đột nhiên cậu phát hiện mình quên mang theo tài liệu quan trọng. Dụ Văn Ba vỗ đầu và tự chửi mình thật ngu ngốc.

Lái xe suốt quãng đường về nhà và khi mở cửa ra, cậu ngửi thấy mùi rượu.

"Sử Sâm Minh, đang làm gì vậy!"

Dụ Văn Ba lao vào cửa và giật lấy chai bia từ tay hung thủ.

"Tôi, tôi ợ ~" Tiểu Minh đập đầu vào ngực Dụ Văn Ba, "Tôi... tôi say rồi... sao anh lại ở nhà...?"

Dụ Văn Ba đau đầu như búa bổ, bộ não siêu thông minh của cậu lúc này không thể hoạt động bình thường, vừa định đưa tay ra bế người lên, đôi mắt sắc bén của cậu lập tức liếc nhìn tập tài liệu còn sót lại trên đó. Trên mặt đất -

Văn kiện đã bị xé thành một mớ hỗn độn, mặt sau là giấy trắng vốn là chữ đen và con dấu đỏ, lúc này trên đó có vô số dấu vết móng mèo cào.

"Này, đã làm gì vậy!"

Dụ Văn Ba đẩy người đó ra khỏi vòng tay mình, nhặt tập tài liệu trên mặt đất lên và giận dữ nhìn chằm chằm maomao.

Người say rượu hiển nhiên sợ hãi, dựa vào tường không dám thở.

Thời gian dường như đứng yên trong một phút.

Cuối cùng, Tiểu Minh lại nhấp một ngụm rượu, đập vỡ bình, bắt đầu chất vấn buộc tội:

"Anh còn không đi cùng tôi! Anh không nấu ăn cho Tiểu Minh! Anh không ôm Tiểu Minh! Anh không ngủ với Tiểu Minh!"

Dụ Văn Ba lắc lắc tập tài liệu trong tay với vẻ mặt lạnh lùng, "Đây có phải là lý do khiến cậu làm hỏng tài liệu làm việc của tôi không?"

Cậu trai đứng loạng choạng đối diện cậu sửng sốt một chút, đột nhiên nhặt những thứ trong phòng Dụ Văn Ba ném xuống đất - gối, khung ảnh, móc treo quần áo... tất cả trở thành mớ hỗn độn.

"Em không chỉ phá hủy tài liệu làm việc của anh! Em sẽ phá hủy những thứ này! Những thứ này! Em sẽ phá hủy tất cả! Em sẽ phá hủy tất cả!"

Dụ Văn Ba hoàn toàn tức giận, nhưng đầu óc cậu trở nên rõ ràng hơn.

"Mọi thứ cậu làm vỡ đều là của tôi. Nếu cậu không cảm thấy tệ thì tôi cũng vậy."

Dụ Văn Ba nghĩ, quên đi, cậu chẳng có gì phải tức giận với maomao.

Đang định đưa tay ôm lấy con mèo ngốc nghếch này, nhưng giây tiếp theo lại thấy nó không còn ném đồ đạc trong tay nữa -

"Tiểu Minh! Tiểu Minh, dừng lại!"

Kéo tóc vẫn chưa đủ nên mèo ta bắt đầu tát vào mặt nhỏ một cách điên cuồng.

"Tiểu Minh!"

Dụ Văn Ba nắm lấy hai cổ tay và đẩy người đó vào lòng, cuối cùng cũng dừng hành vi "tự hại mình".

"Vậy em cũng là của anh... Em tan nát rồi... Anh có thấy khó chịu không..."

Trái tim của Dụ Văn Ba đập thình thịch, cảm giác chua chua ngọt ngọt, thật ngứa ngáy. Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tiểu Minh lên, không biết là do say rượu hay là do chính bàn tay nhỏ bé của mình tát, hai má ửng lên đến mức trông vừa đáng thương lại còn đáng yêu nữa... đáng yêu cực...

Dụ Văn Ba ôm lấy gương mặt ấy, dùng ngón tay cái cẩn thận vuốt ve hai vệt nước mắt,

"Sao em lại khóc... Là lỗi của anh, là lỗi của anh."

"Hừ." Tiểu Minh nhăn mũi hít một hơi thật sâu, hất tay Dụ Văn Ba ra, trên mặt lộ ra vẻ "Ta sẽ không tha thứ cho ngươi", từng bước lùi về phía sau rồi mất thăng bằng mà va phải chai bia ở đó.

Dụ Văn Ba thấy vậy liền vội vàng ôm người vào lòng, bế trở lại giường, an ủi hồi lâu, xoa mông hồi lâu. Người ta khóc đến co giật, mắng đến toàn thân yếu mềm, cuối cùng rúc vào ngực cậu mà ngủ...

Sáng sớm hôm sau, Dụ Văn Ba bị đồng hồ báo thức đánh thức, sốt ruột nhấn chuông, định quay lại ngủ, nhưng lại ngơ ngác nheo mắt lại --

Ôi chúa ơi, nó làm tôi sợ chết khiếp.

Tiểu Minh lúc này đang ngồi trên giường, một tay che mông, thỉnh thoảng liếc nhìn quần áo và gối lộn xộn trên mặt đất, lại nhìn Dụ Văn Ba...

Dù Dụ Văn Ba có giải thích thế nào thì mèo cũng chỉ che mông không nói gì...

Cuối cùng, Dụ Văn Ba đã trấn an mèo con trong lòng bằng một hộp sữa ca cao, kẹo mút sô cô la cùng một hộp bánh phô mai.

"Thật xin lỗi." Dụ Văn Ba dụi cằm vào tóc maomao,

"Là lỗi của anh, anh không nên lấy công việc làm cái cớ để cố ý xa lánh em." Nói xong, cậu lại xoa xoa cái má hơi phồng lên của mình. .

"Anh hứa với em! Sau này anh sẽ không bao giờ về nhà muộn nữa! Anh sẽ không thức khuya để Tiểu Minh ngủ một mình! Anh sẽ không mất bình tĩnh với Tiểu Minh! Anh sẽ mua đồ ăn ngon cho Tiểu Minh! Nghe này! theo chỉ dẫn của Tiểu Minh!"

"Anh nhạt nhẽo quá..."

Tiểu Minh được Dụ Văn Ba ôm vào lòng, người đàn ông này nói có lý đến nỗi tai Tiểu Minh đỏ bừng.

"Thật thông minh, niwai cũng học được!''

Dụ Văn Ba ôm maomao chặt hơn, "Vậy nói cho anh biết, em nói ngược 'nuiwai' như thế nào?"

"Wai Ni...?"

"Anh cũng yêu em."


END


_

hôm nay hơi chíu khọ mụt tý nên cọc quài à, muốn kiếm cái gì đó làm cho quên sồu thì nhớ tới cái này=))))))))) mình edit còn hơi dẩm dẩm nên chỗ nào sai mng bỏ qua nhs, phần này có khúc chơi chữ mình khum hĩu nổi nên phải nhờ bạn biết tiếng trung dịch giúp. v đó hết thiệc gòi, cảm ơn vì đọc hết nhss

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yushi