Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Ngươi đã từng nhìn thấy dáng vẻ của ác quỷ bị hồn phi phách tán chưa?]

Bóng đêm đen đặc, nhìn không rõ năm ngón tay, có ánh sáng từ trong thân thể toát ra, giống như pháo hoa nơi yên tiệc tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng chói mắt ngày càng lại gần, phảng phất như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, ánh lửa nóng rực xen lẫn làn khí đập thẳng vào mặt, Phong Dương lập tức mở mắt, tròng mắt đen nhánh bị đám khói trước mắt hun đến đỏ ửng lên.

"Phong Dương, tao liều mạng với mày!" Tiếng hét ai oán từ đằng sau vang lên, một bóng đen dốc sức đâm về phía Phong Dương, nhưng trước khi đụng được hắn, bị một bức tường ánh sáng vô hình đẩy lùi trở về, thân thể nặng nề va chạm vào tủ đằng sau. Vốn đồ trên tủ đã không để chắc chắn, lại bị người mãnh liệt va chạm vào, toàn bộ đồ ầm ầm đổ sụp xuống, đem bóng người tấn công Phong Dương kia đè ở dưới. Chân của Tô Nam bị đồ vật trên tủ rơi trúng, la hét thảm thiết, tròng đen mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phong Dương, trên mặt tràn đầy oán hận.

Lớp tro bụi dày xen lẫn luồng nước nóng toát ra từ đám khói đen ầm ầm tung tóe bắn lên, Phong Dương chỉ cảm thấy lòng bàn tay phải nóng lên. Một đạo ánh sáng mắt thường không thể nhìn thấy từ lòng bàn tày dần dần tản ra, tạo thành vòng bảo vệ xung quanh Phong Dương, ngăn đám khói đen xung quanh ở bên ngoài.

Phong Dương bình tĩnh cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải. Một đạo ánh sáng bùa chú của ác quỷ hiện tại lòng bàn tay xoay theo chiều kim đồng hồ. Rõ ràng không có chút linh lực của linh hồn lại vẫn cứ cẩn thẩn bảo vệ Phong Dương, chỉ lo hắn bị thương.

Phong Dương cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, trước mắt lại thoáng hiện lên ác quỷ hồn phi phách tán, linh lực của linh hồn trong đêm đen tản ra bốn phía. Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là linh lực của linh hồn tản ra bay đầy trời như sao trên trời, bao trùm lấy hắn.

"Phong Dương! Phong Dương! Mày sao lại đối xử với tao như vậy! Tao phải giết mày!"

[Phong Dương, anh thích em!]

Tiếng nỉ non vang ở bên tay cùng hình ảnh rít gào dữ dội hợp lại một nơi, Phong Dương nhìn xuống, nhìn người con trai chân bị tủ tập trúng đang ngồi nằm đất, lại ngước lên nhìn đám khói đen đặc đang bao lấy xung quanh, cố ý trên bức tường tràn đầy là dấu vết của máu và dấu tay, các vết máu loang lổ trên thân các đồ vật quỷ quái nhìn đến ghê rợn, dọa người, còn có tiếng kêu khóc rít gào và tiếng kêu cứu mạng mơ hồ từ phía trước truyền đến. Những kí ức ẩn sâu dần dần mở ra, Phong Dương nhíu mày có chút chần chừ, tầm mắt nhìn đến người con trai dáng vẻ thanh tú, thoạt nhìn có chút quen mắt nhưng bởi vì trên mặt toàn bộ là dáng vẻ thù hằn dữ tợn, ngập ngừng hỏi: "Ngươi là.... Tô Nam?"

Hắn đây là bị linh lực của ác quỷ đưa trở lại 20 năm trước?

Tất cả mọi thứ đều chưa từng xảy ra, là 20 năm trước, ngay cả khi ác quỷ chưa chết!

Tim của Phong Dương đập liên hồi, trong đầu nhanh chóng lướt qua khuôn mặt của bố mẹ, của anh trai và cả của ác quỷ.

"Phong Dương!" Rõ ràng là chân bị đập trúng đau điếng nhưng mà Tô Nam lại cảm thấy trong lòng còn đau gấp vạn lần hơn vết thương ở bên ngoài. Nó vì Phong Dương mà bỏ ra tất cả mọi thứ, thậm chí vì Phong Dương mà nhà tan cửa nát. Đến bước đường này rồi nhưng nó vẫn không hiểu Phong Dương vì sao lại đối xử với nó như vậy?

Cho dù thực sự là không thích nó, chỉ cần trực tiếp nói với nó là được. Nhưng tại sao? Tại sao lại đối xử với nó như vậy? Tại sao lại tùy ý cho nữ nhân ác độc kia thuê người giết nó!

"Tao phải giết mày! Giết mày!"

Phong Dương ở trên cao nhìn xuống người con trai chân bị đồ vật đập vào không thể động đậy nhưng mặt vẫn như cũ tràn đầy oán hận, không ngừng dùng nắm đấm đập xuống đất, miệng kêu gào muốn giết hắn. Nhớ mang máng ở đời trước, cũng là chẳng hiểu đầu đuôi như nào mà Tô Nam lại xông đến, liều mạng đòi dù chết cũng phải đem hắn chết chung trong lửa của ngôi nhà ma này. Cuối cùng hại đến Phong Dương khuôn mặt bị bỏng, dung nhan bị hỏng, hôn mê sâu, khiến cho bố mẹ và anh trai của mình cũng như bố mẹ Tô Nam trên đường chạy xe đến bệnh viện gặp tai nạn xe cộ.

Mà trước đó hai người rõ ràng vẫn còn là bạn thân của nhau. Tô Nam vẫn luôn yêu thầm hắn, cho nên Phong Dương dù thế nào cũng không nghĩ ra được ở đời trước rốt cuộc vì sao Tô Nam đột nhiên phát điên như vậy.

"Muốn giết tao? Tao đã làm gì có lỗi với mày?" Phong Dương hơi nhíu mày, dựa vào có bùa chú của ác quỷ bảo vệ, hoàn toàn không để ý đến phạm vi thiêu đốt của lửa và khói đen đang cuồn cuộn ở xung quanh, khụy gối xuống ngồi trước mặt Tô Nam, từng bước ép hỏi.

Đời trước, hắn vất vả từ trong hôn mê tỉnh lại, không chỉ phát hiện khuôn mặt bị hủy, cũng bởi vì bị thương phải nằm viện khiến cho cả gia đình xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời. Hắn cũng từng mang theo toàn bộ nghi ngờ đi đến ép hỏi Tô Nam lúc đó cũng giống hắn, ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thật đáng tiếc, Tô Nam dù chết cũng không chịu nói cho hắn biết nguyên nhân. Phong Dương lúc đó còn trẻ, dù hận Tô Nam đến tận xương tủy cũng không có ý nghĩ sẽ giết người, chỉ là đánh Tô Nam một trận sau đó biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

Mà Phong Dương bây giờ sống lại, tuy rằng tò mò lí do vì sao Tô Nam muốn giết hắn, nhưng cũng không chấp nhất. Mắt nhìn Tô Nam thần sắc dữ tợn, tràn ngập oán hận nhìn hắn chằm chằm, cắn chặt răng tỏ vẻ dù chết cũng không chịu nói, Phong Dương cảm thấy không hứng thú lắm liền đứng dậy, lười để ý đến kẻ tự tìm đường chết. Ngay lúc quay người bước đi, trong lòng đột nhiên sinh ra báo động.

Trong cõi u minh, Phong Dương chính là biết, nếu hắn hôm nay rời khỏi, để mặc cho Tô Nam chết ở chỗ này, thiên đạo sẽ đem cái chết của Tô Nam bỏ lên đầu bùa chú của ác quỷ, đến lúc đó, bùa chú ác quỷ đã sớm hồn phi phách tán chỉ còn lại linh lực của linh hồn, không có ý thức lại một lần nữa chịu trời phạt. Mà lần này, Phong Dương sợ rằng đến linh lực của linh hồn hắn cũng không thể giữ lại lại được.

Phong Dương sắc mặt tái xanh, xiết chặt tay phải, lần nữa quay trở lại trước mặt Tô Nam. Tay phải hắn đặt lên tủ đồ, tủ đồ bằng sắt dưới nhiệt độ cao, toàn thân đun nóng, thêm với khói đen bao trùm bốn phía khiến người ta không ngừng ho khan khó thở. Phong Dương nhờ có bùa chú bảo vệ mà không có chịu chút ảnh hưởng nào, tay phải dùng lực, dễ dàng nâng tủ đồ lên, giữ vững để không rơi vào người Tô Nam, nhưng cũng khiến cho Tô Nam không có cách nào bò ra ngoài thoát khỏi: "Tại sao lại muốn giết tao?"

Tô Nam nghiến răng nghiến lời trừng mắt nhìn Phong Dương, con ngươi tràn ngập oán hận, thân thể theo bản năng hướng ra bên ngoài bò.

Phong Dương buông tay, tủ sắt nặng nề lần thứ hai nện xuống, tiếng hét thảm thiết của Tô Nam lần nữa vang lên, chỉ cảm thấy đôi cẳng chân đau đến mất cảm giác. Trong không khí truyền đến mùi khét lẹt buồn nôn, Phong Dương mở miệng lần nữa: "Hoặc trả lời, hoặc bị thiêu chết ở đây. Tao còn chưa đạt đến cảnh giới mệnh đã mỏng còn đi cứu giúp kẻ thù."

Phong Dương biết rõ, hắn là đang lừa Tô Nam, có thiên đạo uy hiếp báo động cho hắn, Phong Dương dù mệnh có mỏng đi chăng nữa cũng tủy đối không để bùa chú của ác quỷ gặp nguy hiểm. Song Tô Nam hoàn toàn không biết ý nghĩ của Phong Dương, trong ấn tượng của nó, hắn đã sớm không còn là người yêu của nó, mà là Trần Thế Mỹ lòng dạ độc ác.

Hắn thật sự sẽ để nó chết cháy ở đây!

Tô Nam lòng tràn đầy sợ hãi mà ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm Phong Dương. Bị oán hận lấp đầy đầu rốt cuộc Tô Nam cũng thanh tỉnh một chút, không biết vì sao lại trọng sinh đến trong ngôi nhà ma bị cháy này, lại rất không can tâm liền chết như vậy, Tô Nam cuối cùng thỏa hiệp.

"Tao mơ một giấc mơ." Trong lúc tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, dù vội vàng tranh thủ thời gian cũng không thể tìm được lí do tốt nào, Tô Nam chỉ có thể kiên trì nói rằng: "Tao mơ thấy ngôi nhà ma này đang bốc cháy, tao vì cứu mày đang bị bỏng mà trở thành kẻ tàn tật, bố mẹ tao cũng vì vội chạy đến bệnh viện mà trên đường gặp tai nạn. Tao trong phút chốc mất đi tất cả. Mày nói muốn chăm sóc tao cả đời, cả đời sẽ đối tốt với tao, kết quả thế nào, kết quả tốt nghiệp đại học xong liền lấy người khác. Tao muốn đi tìm mày đòi một lời giải thích, kết quả lại bị vợ mày thuê người giết tao."

Tô Nam nói xong lời cuối cùng, dường như nghĩ đến nửa đời trước của mình chết thảm, khuôn mặt càng trở nên dữ tợn, oán hận giữa hai lông mày càng ngày càng rõ nét. Nó mở trừng mắt, hai mắt đỏ rực trừng trừng nhìn Phong Dương, lại thêm khung cảnh quỷ quái nơi ngôi nhà ma đang cháy này, phảng phất như ác quỷ từ dưới địa ngục sâu bò lên.

Phong Dương trầm ngâm chốc lát, mở miệng nói: "Giao dịch đi. Tao cứu mày ra khỏi đây, còn mày bảo đảm từ nay về sau không ôm ý định giết tao nữa, không được phép làm hại người nhà của tao."

Câu cuối cùng mới là điều Phong Dương muốn nhấn mạnh. Nửa đời trước, sau khi Phong Dương tỉnh lại, ngạc nhiên phát hiện bản thân mình đứng giữa sự sống và cái chết mở ra được con mắt âm dương. 20 năm sau đó, hắn qua lại với vô số ác quỷ, căn bản không sợ sự báo thù của Tô Nam. Song người nhà của hắn không như vậy. Nửa đời trước, bố mẹ và anh trai bị hắn liên lụy, chịu khổ chết bất đắc kì tử. Đời này, Phong Dương tuyệt đối sẽ không để sự báo thù của Tô Nam liên lụy đến người nhà của mình.

"Tao tất nhiên sẽ không làm hại cô và chú!"Dường như bị lời nói của Phong Dương chọc giận, Tô Nam nổi giận đùng đùng giải thích: "Cô và chú, còn có anh Phi coi tao như con em trong nhà, tao còn không kịp báo đáp bọn họ. Mày nghĩ tao là vì mày mà sẽ hại họ ư?"

Phong Dương không thèm để ý lời giải thích tức giận của Tô Nam. Đôi tròng mắt đen láy bình tĩnh nhìn Tô Nam, Tô Nam bị tình thế ép buộc, cúi đầu nói: "Tao đồng ý với mày, sẽ không nghĩ cách giết mày, cũng tuyệt đối không làm hại đến cô chú và anh Phi."

Tô Nam không có để ý đến, ngay lúc hắn nói ra câu nói đó, bùa chú trong lòng bàn tay của Phong Dương lần nữa phát sáng, một đạo ánh sáng như ẩn như hiện từ trên người Tô Nam bay ra, bay vào bên trong bùa chú. Đây là cũng quỷ ký khế ước, không thể đổi ý.

Vừa dứt lời, Tô Nam cảm thấy gánh nặng trên người nhẹ hẳn đi, tủ đồ lần nữa bị Phong Dương nhấc lên. Tô Nam còn chưa kịp phản ứng lại, cả người bị Phong Dương từ dưới tủ lôi ra.

Tô Nam thả lỏng tâm trạng, không thể chờ đợi nữa liền dùng cánh tay chống dậy. Tuy nhiên vì đôi chân bị tủ đập vào, căn bản không đứng dậy nổi. Tô Nam quýnh lên, sớm biết Phong Dương là kẻ vong ân phụ nghĩa, hắn sẽ không vì muốn tỏ tình với Phong Dương mà cố gắng tránh những bạn học khác. Nửa đời trước, Tô Nam bởi vì thích Phong Dương, ngay lúc tủ đồ đổ xuống liền lấy thân chắn trước người Phong Dương. Kết quả bản thân bởi vì cứu chữa không kịp mà khuôn mặt bị hỏng, chân tàn phế. Phong Dương cảm động ơn cứu mạng của nó, rõ ràng tiếp nhận lời tỏ tính của nó, còn hứa sẽ chăm sóc nó cả đời, kết quả 4 năm sau liền thay lòng đổi da, lại còn tùy ý cho người đàn bà độc ác kia thuê người giết nó.

Tô Nam nghĩ đến nửa đời trước của mình vì sao chết thảm, thân thể không ngừng run cầm cập, lại bởi vì xung quanh nhiệt độ cao với khói đen tràn ngập, không ngừng họ sặc sụa, cả người bị hun đến mức nước mắt ràn rụa, trông vô cùng chật vật.

Nghĩ đến chính mình rõ ràng từ tủ đồ bò ra ngoài, lại bởi vì chân bị thương không thể bò ra ngoài mà bị thiêu ở trong ngôi nhà ma quái này, Tô Nam tuyệt vọng siết chặt hai tay. Nó hận bản thân mình quá kích động, vậy mà ở lúc mới trọng sinh liền ôm tâm trạng dù thế nào cũng phải cùng chết với Phong Dương. Kết quả Phong Dương bình yên vô sự, còn nó lại chuẩn bị chết thêm lần nữa.

Ông trời sao lại không công bằng chút nào cả! Tại sao loại người như Phong Dương có thể hạnh phúc mà tiếp sống tiếp, còn nó vừa mới trọng sinh liền cứ như vậy mà thêm lần nữa đối mặt với cái chết.

Tô Nam hận đến mức con mắt đều đỏ tràn đầy tơ máu, lại nhìn thấy Phong Dương cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay phải của hắn từ nãy đến giờ. Phong Dương ngước lên sắc mặt cổ quái bước về phía nó, quay người ngồi chồm hỗm xuống nói: "Lên, tao cõng mày ra ngoài."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro