Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Nam tràn đầy kinh ngạc nhìn phía sau lưng của Phong Dương, ngồi ngây ra không nhúc nhích.

Lửa ở xung quanh cháy càng lúc càng to, khói đen cuồn cuộn từ ngọn lừa nóng hừng hực bay lên lan khắp xung quanh dường như sắp không thấy rõ đường phía trước.Phía xa xa mơ hồ truyền đến tiếng nổ vng, ắt hẳn là đồ đạc trong phòng bị thiêu đốt nên mới có tiếng nổ.

Bên tai tràn ngập tiếng các du khách hét thảm thiết cùng tiếng kêu cứu, Phong Dương nhíu mày, mang máng nhờ lại hai người họ dường như ở góc sâu nhất của ngôi nhà ma này. Nửa đời trước Tô Nam mượn cớ có việc quan trọng muốn nói với hắn, đặc biệt tìm chỗ tránh bạn học và các du khách khác, vòng vòng chuyển chuyển tiến vào nơi vắng vẻ nhất. Song Tô Nam còn chưa kịp nói gì, trong phòng đột nhiên có đám cháy, hai người trước sau theo bản năng mà chạy ra bên ngoài, hắn chạy phía trước, Tô Nam chạy phía sau, kết quả Tô Nam không biết nổi điên gì liền đột nhiên lao đến đánh người, trong miệng còn gào thét muốn giết hắn. Phong Dương tất nhiên không để cho Tô Nam phát điên, hai người đang giãy dụa ngã đúng vào gian để đổ, hắn và Tô Nam đều bị tủ đồ đè lên. Chỉ là Tô Nam số tốt hơn hắn, lúc ngã hắn ở dưới, Tô Nam ở trên. Cuối cùng lúc cứu ra, Phong Dương bị bỏng cả khuôn mặt, rơi vào hôn mê sâu, còn Tô Nam bởi có hắn ở dưới chịu mọi thương tổn, chỉ bị thương nhẹ.

Bố mẹ và anh trai của Phong Dương nhận được điện thoại liền lập tức đến bệnh viện, trên đường xảy ra tai nạn xe cộ, toàn bộ người nhà đều chết. Mà khiến Phong Dương cảm nhất nhân quả báo ứng nhất chính là bố mẹ Tô Nam vậy mà lúc đó cũng đang ở trên xe.

Tô Nam vô duyên vô cớ phát điên, hại hai nhà Phong – Tô nhà tan cửa nát. Phong Dương tỉnh lại sau đó hận không thể giết Tô Nam để báo thù. Sau này nguyên nhân không giết Tô Nam bởi một là Phong Dương không có gan, có hận Tô Nam đến tận xương tủy cũng không dám giết người; hai là bởi vì có được con mắt âm dương, tận mắt nhìn thấy bố mẹ và anh trai, còn có bố mẹ của Tô Nam hóa thành quỷ. Người lớn hai gia đình tận lực khuyên hắn không được kích động, bố mẹ Tô Nam còn quỳ xuống xin hắn tha cho Tô Nam.

Phong Dương lòng đau như cắt, cuối cùng vẫn là đồng ý lời van cầu của bố mẹ Tô Nam. Hắn có thể không giết Tô Nam, nhưng hắn muốn biết Tô Nam vì sao lại đột nhiên phát điên, nhưng tiếc làm cách nào đi chăng nữa Tô Nam cũng không chịu nói sự thật. Sau này, cuộc nói chuyện giữa hắn với người lớn hai gia đình bị người ngoài nghe thấy. Vì vậy trong bệnh viện bắt đầu có tin đồn Phong Dương điên rồi, ở trong phòng một mình tự lầm bầm. Không có bất kì ai tin rằng Phong Dương có thể nhìn thấy quỷ. Hai người bạn của bố Phong Dương còn định đưa hắn đến bệnh viện tâm thần để chữa trị. Phong Dương không cách nào thuyết phục những người này tin tưởng hắn, vì vậy cuối cùng lựa trọn trên đường đến bệnh viện tâm thần sẽ lén lút bỏ trốn, hoàn toàn biến mất trước mắt người đời.

Sauk hi sống lại, Phong Dương cuối cùng cũng biết nguyên nhân Tô Nam đột nhiên nổi điên. Hắn không biết những lời Tô Nam nói cuối cùng có phải là sự thật không, cũng không muốn cùng Tô Nam tranh cãi trước khi sự việc xảy ra, hành động muốn báo thù liệu có phải thật sự không. Chỉ bởi vì thiên đạo hạn chế bùa chú của ác quỷ, hắn không thể giương mắt nhìn chằm chằm Tô Nam lại lần nữa chết ở ngôi nhà ma này. Huống chi____

Phong Dương cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải. Lúc nãy hắn cưu Tô Nam từ dưới tủ đồ lên, từ người Tô Nam hiện lên một đạo công đức to bằng nắm tay bay vào bùa chú của ác quỷ. Mà nửa đời trước tô Nam cùng với ác quỷ lăn lộn 10 năm liền, cuối cùng vì hòa vào thiên đạo ở xung quanh mà không ngừng làm việc tốt, cuối cùng cũng chỉ thu lại được vài lần công đức, mà mỗi lần chỉ có bằng hạt gạo. Cho nên Phong Dương chắc chắn rằng, bất kể Tô Nam có lai lịch như nào đi chăng nữa, Tô Nam chắc chắn được thiên đạo sủng. Hại Tô Nam chắc chắn bị thiên đạo phản hệ, nhưng giúp Tô Nam chắc chắn sẽ nhận được Công Đức Kim Quang. Mà Công Đức Kim Quang có thể nuôi dương được bùa chú ác quỷ. Phong Dương cho dù là vì điểm này, cũng cố gắng bảo vệ Tô Nam.

"Leo lên!" Phong Dương trầm giọng nói.

Tô Nam khôi phục tinh thần, mặt đầy phức tạp nhìn bóng lưng của Phong Dương, cuối cùng vẫn là bò lên.

Phong Dương xốc lại Tô Nam ở trên lưng, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Để đạt đến hiệu quả dọa người, bố trí bên trong ngôi nhà ma vô cùng phức tạp, đỉnh lều cùng bốn phía che kín đủ các loại đạo cụ để làm chướng ngại che lấp các nhân viên. Để bảo đảm an toàn cho du khách, chất liệu của những đạo cụ và chướng ngại vật phần lớn là bọt biển. Ngày bình thường thì là tốt, nhưng khi có cháy, các vật này liền trở thành vật dẫn cháy. Cái này cũng là một trong những nguyên nhân đám cháy ở ngôi nhà ma này lan ra nhanh chóng như vậy. Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu mà nhân viên cứu hóa không có cách nào kịp thời xông vào cứu người.

Phong Dương nhớ tới ở đời trước, khi hắn ở bệnh viện tỉnh lại, nghe các nhân viên cứu hỏa thảo luận, nói trận cháy này thiêu chết 50-60 người, ngoài các du khách bị vây ở ngôi nhà ma, đến nhân viên cứu hỏa cũng đều chết đến hơn mười người, là sự cố cứu hỏa vô cùng nghiêm trọng. Mà sở dĩ chết nhiều người như vậy, nguyên nhân cuối cùng được xác định bởi bố trí địa hình trong nhà ma quá rắc rối, có kính ma quái cố ý đánh lạc hướng du khách, còn có nhiều sắp đặt trái với thông thường, du khách không thông thuộc địa hình căn bản không cách nào tìm ra được lối thoát. Người ở bên trong không chạy ra được, người ở bên ngoài chạy vào thì lạc đường. Cuối cùng làm chậm trễ thời gian cứu hỏa, nhiều người hoặc bị bụi nổ tung nên bị nhốt lại thiêu chết, hoặc là bị sặc khói nên chết.

Mà đời này, Phong Dương lại tại lúc đám cháy bắt đầu ở ngôi nhà ma mà sống lại lần nữa. Nhân lúc lửa chưa lan rộng, cõng lấy Tô Nam, Phong Dương cúi đầu chạy ra bên ngoài, nhân lúc đó thông qua bùa chú tìm kiếm khí tức của người còn sống, cố gắng dẫn theo nhiều người chạy thoát khỏi ngôi nhà ma này.

Thiếu niên hình dáng cao gầy, bởi vì yêu thích vận động, cơ bắp đường nét vô cùng hoàn mĩ, động tác càng thêm mạnh mẽ. Hắn cõng lấy một người tại trong đám cháy tránh đông tránh tây, trên đường cùng với những du khách hoảng loạn đang lúc tìm lối thoát từng người từng người một hợp lại thành tổ cùng nhau chạy. Sau đó dẫn theo mọi người chạy xông ra bên ngoài. Giữa đường gặp vài bạn học cấp ba – đều là bạn thân sau khi thi đại học xong muốn đến khu vui chơi thả lỏng tâm trạng. 20 năm trôi qua, Phong Dương đã không còn nhỡ rõ hình dáng cũng những bạn học này. Tuy nhiên trong mắt những người này, Phong Dương vẫn như cũ là lớp trưởng yêu thích náo nhiệt, thành tích học tập tốt, tính cách tốt.

Những bạn học này nhìn thấy Phong Dương lưng cõng Tô Nam, không hề do dự mà đi theo phía sau Phong Dương. Còn có vài nam sinh chủ động cõng theo du khách bị thương không chạy được. Dưới sự dẫn dắt và giúp đỡ của các học sinh cấp 3, rất nhiều du khách bị nhốt tại đám cháy mà không bị thương cũng chủ động cõng các du khách bị thương khác, tất cả đi theo phía sau Phong Dương.

Nhờ có sự bảo vệ của bùa chú ác quỷ, Phong Dương luôn tại thời khắc mấu chốt né tránh được các đạo cụ trên xà nhà rơi xuống, nhanh trước một bước giúp giảm thiểu tốc độ lan nhanh của ngọn lửa, thuận tiện phá hỏng camera ở bốn phía của ngôi nhà ma, ngụy tạo bởi vì nhiệt độ cao mà hỏng, sau đó một đường không chút chướng ngại vượt ra khỏi mê cung, chạy về phía cửa ra.

Các du khách chạy phía sau Phong Dương chỉ chú ý thoát thân, không hề chú ý rằng tại sao con đường Phong Dương chạy lại luôn được an toàn như vậy. Bọn họ chỉ chú ý đến bóng lưng của chàng thanh niên trước mặt, cảm thấy an tâm lạ thường.

Phong Dương dùng tốc độ nhanh nhất dẫn mọi người chạy khỏi ngôi nhà ma, nửa đường gặp các nhân viên cứu hỏa đang không ngừng tiến vào cứu giúp. Nhìn thấy nhiều du khách cùng lúc chạy trốn ra được, nhân viên cứu hỏa vì bảo vệ những người sống sót này đã hợp lực với bộ đội bên cạnh bảo vệ mọi người chạy ra ngoài.

Đợi mọi người chạy thoát khỏi ngôi nhà ma, Phong Dương lợi dùng bùa chú cứu được không ít người, mà từ thân những người sống sót đó bay ra ánh sáng công đức mắt thường không nhìn thấy được, bay vào lòng bàn tay phải của Phong Dương. Để đưa Phong Dương quay lại 20 năm trước, linh lực của linh hồn trong bùa chú để tiêu hao 90% công đức của nó, nhờ cứu giúp những người này mà bùa chú dần dần ổn định lại.

Phong Dương vẫn luân lo lắng bùa chú ác quỷ sẽ bị thiên đạo tiêu diệt mà tiêu tan, nhìn thấy bùa chú dần dần ổn định, lòng hắn mới thoáng an tâm một chút. Đứng ở bên ngoài nhìn thấy nhân viên y tế chạy đến vây xung quanh, đem những người bị thương đưa lên xe cứu thương.

Tô Nam ở trên lưng Phong Dương được nhân viên y tế đỡ xuống giao cho bác sĩ cấp cứu, còn hắn đi ra một góc, lấy điện thoại gọi cho bố mẹ báo mình đã an toàn, còn dặn dò bố mẹ nếu đến bệnh viện đừng có đi xe của mình, trực tiếp gọi taxi đi. Nhớ đến kết cục của bố mẹ Tô Nam ở nửa đời trước, hắn thuận tiện nhắc nhở bố mẹ nhắn bố mẹ Tô Nam cũng đừng có lái xe đến, tránh đêm tối lái xe mà lòng lo lắng dễ gặp ra tai nạn.

Vợ chồng Phong Kiến Quốc sớm nhìn thấy tin ngôi nhà ma bốc cháy ở trên tin tức nóng, đang lúc lòng nóng như lửa đốt, nghe được con trai gọi điện thoái báo bình an, tâm trạng mới được thả lỏng một chút, lập tức gọi taxi chạy đến bệnh viện.

Phong Dương gọi điện thoại xong, không vội vã lên xe cứu thương đến bệnh viện, mà chủ động tới tìm lãnh đạo chỉ huy đội cứu hỏa, hỏi: "Cháu quen biết với cách sắp xếp ở trong ngôi nhà ma này, để cháu dẫn mọi người vào cứu người."

Lãnh đạo chỉ huy đội cứu hỏa nhận ra Phong Dương chính là người anh hùng dẫn đầu đưa mọi người chạy thoát khỏi ngôi nhà ma, anh ta vỗ vỗ vai Phong Dương: "Cháu đã cứu rất nhiều người rồi, thể hiện vô cùng tốt. Nhưng mà bây giờ, việc cháu cần làm là bảo vệ tốt bản thân mình. Việc cứu hộ ở bên trong đã có nhóm các chú đi cứu."

Tuy là nói vậy, nhưng lông mày của vị lãnh đạo chỉ huy này vẫn nhíu chặt. Bởi vì tình huống bên trong của ngôi nhà ma thực sự không tốt, kiến trúc thiết kế chướng ngại vật và góc dẫn người ta nhầm đường quá nhiều, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ cứu người. Không chỉ vậy, lửa càng ngày càng lớn, không chỉ du khách bị nhốt ở bên trong, ngay cả tính mạng của nhân viên cứu hỏa cũng đang gặp nguy hiểm, cho nên lãnh đạo chỉ huy đội cứu hỏa tuyệt đối không để người vừa sống sót chạy ra ngoài được là Phong Dương lại lần nữa xông vào đó. Ngoài ra, anh ta không tin một tên nhóc mới tốt nghiệp cấp ba như Phong Dương có thể giúp đỡ đội cứu hỏa bọn họ.

Các phóng viên luôn túc trực ở bên lãnh đạo chỉ đạo đội cứu hỏa ngửi được mùi vị của tin nóng, giơ microphone chạy tới muốn phỏng vấn Phong Dương.

Phong Dương không thèm để ý đến những phóng viên đó, mặc kệ sự phản đối của lãnh đạo chỉ huy cứu hỏa, nhân lúc mọi người không chú ý, lại lần nữa xông vào đám cháy. Sau đó gặp nhân viên cứu hỏa, dẫn họ đi tìm những người còn sống sót. Trước sau tốn hơn nửa tiếng đồng hồ, cho đến khi đám cháy quá to, không thể tiến vào sâu được nữa, mới quay người đi ra.

Mà trong khoảng thời gian này, Phong Dương đã cứu thêm được 16 người, tính cả những người đã được cứu từ trước nữa, số người may mắn sống sót so với con số của đời trước nhiều thêm ba mươi mấy người.

Mà ánh sáng công đức từ những người cứu muộn này cũng đã bay vào bùa chú ác quỷ, tích góp ba mươi mấy công đức cũng chừng một hạt gạo, lại thêm khoản Công Đức Kim Quang to đồ sộ từ trên người Tô Nam, Phong Dương lòng vui mừng vì nhận được thu hoạch lớn, vui vẻ nắm lại bàn tay, lên xe cứu thương về bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, liền gặp 3 người nhà Phong Dương với bố mẹ Tô Nam ở quầy thủ tục đang lo lắng hỏi tin tức phòng bệnh của Phong Dương và Tô Nam.

20 năm không được gặp người thân, bước chân Phong Dương chậm lại, chậm từng bước từng bước đi về phía trước, la lớn: "Bố! Mẹ! Anh trai!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro