1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong quán cà phê,  có một nữ nhân mặc váy trắng ngồi ở bàn đầu. Nghe thấy tiếng mở cửa, cô nhìn ra cửa, vẻ mặt đầy ý cười:

"Bạch Sơ Hiểu, cô cuối cùng tới."

Bạch Sơ Hiểu lạnh như băng ,liếc mắt nhìn nữ nhân kia, không cảm xúc,  liền xoay người rời đi.

Cô còn tưởng rằng là bà muốn gặp cô , kết quả ngồi ở bên trong đó là người năm đó hại nàng bị bà đuổi ra gia môn- Bạch Nhược Vi!

Thật đen đủi, nàng nhìn đến mặt Bạch Nhược Vi liền cảm thấy buồn nôn.
Bạch Nhược Vi thấy Bạch Sơ Hiểu rời đi, vội vàng đuổi theo: "Cô đây là cái thái độ gì ? Nhìn thấy biểu tỷ mà cũng không chào hỏi?"
"Làm biểu tỷ của tôi , cô xứng sao?"

Trong lòng Bạch Nhược Vi lửa giận phun trào, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống: "Tôi không so đo với cô, lần này là lão phu nhân phái ta tới gặp cô."
Bạch Sơ Hiểu vừa nghe lời này, dừng một chút: "Thật sự?"
"Đương nhiên! Cô cho rằng tôi nguyện ý thấy cô hay sao?"

Bạch Sơ Hiểu lạnh lùng liếc Bạch Nhược Vi một cái, cuối cùng vẫn là đi vào phòng.
Tốt! Cắn câu!
 Trong lòng  Bạch Nhược Vi mừng như điên, cuối cùng cũng đi vào, cô ta đóng cửa lại.
"Nói đi, Bạch lão phu nhân làm ngươi tìm tôi có chuyện gì?" Bạch Sơ Hiểu lập tức đi đến vị trí ngồi,  vào vấn đề.

Bạch Nhược Vi cầm lấy chén rượu quơ quơ, nhếch miệng cười rồi nhấp một ngụm, đưa cho Bạch Sơ Hiểu một ly: "Uống một ly, nếu tôi cao hứng liền ở trước mặt lão phu nhân nói tốt cho ngươi vài lời"
Bạch Sơ Hiểu lạnh mặt, cầm lấy chén rượu rồi uống một hơi cạn sạch.
Uống xong chén rượu , Bạch Sơ Hiểu đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên cảm thấy đầu có chút choáng vắng, giơ tay sờ lên đầu.

Bất quá trong chốc lát, Bạch Nhược Vi lại gần, gọi Bạch Sơ Hiểu nhưng không có động tĩnh:
"Bạch Sơ Hiểu? Bạch Sơ Hiểu?"
Bạch Nhược Vi vừa lòng mà nhìn Bach Sơ Hiểu gục trên bàn không đáp lại, trên mặt đang tươi cười bỗng thành một biểu cảm dữ tợn.
5 năm trước, ả đã thiết kế đem Bạch Sơ Hiểu đuổi ra khỏi Bạch giavì cho rằng như vậy, bọn họ có thể được đến lão phu nhân coi trọng.

Nhưng không nghĩ tới, không có Bạch Sơ Hiểu, lão phu nhân cũng không có nửa điểm để ý tới bọn họ.

Hơn nữa......
Bạch Nhược Vi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Sơ Hiểu: Mấy năm nay, Bach Sơ Hiểu càng xinh đẹp hơn, thậm chí so với trước đây thì khuôn mặt Bach Sơ Hiểu càng thêm quyến rũ. Không còn là khuôn mặt dễ thương mà có thêm phần gợi cảm, thu hút.

Trong lòng Bach Nhược Vi dâng lên lòng đố kỵ,  thiếu chút nữa cầm con dao trên bàn hướng tới khuôn mặt của Bạch Sơ Hiểu.

Cô ta phải nhịn.
 Xinh đẹp có ích lợi gì? Cuối cùng cũng chỉ là đôi giày rách một cái!
Hơn nữa hôm nay...... Cô ả còn muốn cho nàng biến thành người bị thất thân! Làm nàng không còn có thể diện trở về thành phố S!
Bạch Nhược Vi cười dữ tợn cầm lấy di động: "Trác tổng? Là tôi đây, tôi có một bông hoa xinh đẹp muốn dâng cho ngài đây...... Địa chỉ là phòng 512, khách sạn XXX. "
Trên chiếc giường lớn của khách sạn.

Bạch Sơ Hiểu chợt mở mắt ra, thấy trên đầu là bóng đèn của khách sạn xa hoa, mặt lộ vẻ trào phúng.
Cô đi khỏi  Bạch gia đã lâu , xuất ngoại nhiều năm như vậy, ả Bạch Nhược Vi này phương diện đều không hề tiến bộ, thậm chí dùng chiêu lần trước không hề sai biệt.

Cô đã sớm biết Bạch Nhược Vi nói dối, nhưng nàng tương kế tựu kế nhìn xem ả định làm gì, kết quả...... Thật đúng là không có thay đổi, không có kinh hỉ.
Cách cũ rích này mà còn tưởng lại lần nữa vũ nhục cô!

Bà bảo cô ta tới khảo sát cô, còn muốn cho cô trở về Bạch gia, lời này rõ ràng là nói dối, một cái dấu chấm câu cô đều không tin.
Khi cô còn ở Bạch gia , bà hình dung Bạch Nhược Vi  chính là *Ngực đại ngốc nghếch, chỉ vì cái trước mắt, bất kham trọng dụng*

* Ý là vô cùng ngu ngốc, chỉ để ý tới lợi ích trước mắt,không thể trọng dụng.

Bà vẫn coi thường cô, làm sao có thể  bảo ả tới khảo sát cô?
Bạch Sơ Hiểu ngồi dậy, duỗi cái eo một cách lười biếng, giả bộ bất tỉnh cũng là cái kỹ thuật sống còn. Cô bị đám người đó mang tới đây, mấy người đó kĩ thuật cũng thật kém đi có mấy lần suýt bị lộ.

Phòng trong ánh sáng không đủ , Bạch Sơ Hiểu ngồi dậy hoạt động  gân cốt, đột nhiên ngoài cửa truyền đến có âm thanh người đang nói chuyện, cô lập tức đứng dậy lép mình  vào bên cạnh toilet.
"Ai nha Trác thiếu, tôi còn có thể lừa ngài sao? Cho ngài chuẩn bị, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng gợi cảm, ngài đảm bảo sẽ thích."

Trác Xa Châu tuỳ tiện vươn cánh tay mập mạp ra, ôm eo Bạch Nhược Vi , còn thuận tay nhéo nhéo: "Dáng người đẹp, so ngươi còn đẹp hơn? Ta đây nếm thử xem, ha ha ha."
"Con heo nhiều mỡ này, buông tay ra!" Trong lòng Bạch Nhược Vi bây giờ đang thầm mắng chửi Trác Xa Châu.
Nhưng ả phải nhẫn nhịn, ả cười cười giọng nói ngọt nị: "Đó là tự nhiên, Trác tổng nếu là ngài vừa lòng , ngài phải cho tôi hạng mục đó......"

"Hiện tại đừng nói trước , chỉ cần ta vừa lòng, cái gì mà hạng mục đều không thành vấn đề." 

Cửa bị mở ra, ánh sáng chiếu vào, Trác tổng vác thân mập mạp của mình chầm chậm tiến vào, từ cửa bước đi vào phòng, Bạch Nhược Vi đứng ở ngoài cửa.

"Hắc hắc hắc, tiểu mỹ nhân, ta tới rồi!

Trác tổng xoa xoa tay, cười phóng đãng, đang suy nghĩ mỹ nhân đâu rồi, nhưng mà vừa dứt lời, đằng sau cổ hắn tê rần, giây tiếp theo, hắn liền ngã xuống trên mặt đất, mất đi ý thức.
Bạch sơ hiểu thu hồi tay, cô sử dụng một chút thủ đoạn.
Lúc trước,cô từng trải qua huấn luyện ma quỷ nên biết phương thức phòng thân, kĩ thuật phòng thân trong thuật đấu vật quả nhiên vẫn là hữu dụng, một cân ba không thành vấn đề , còn may, mấy năm này đều tự luyện tập, tay nghề quả nhiên vẫn thuần thục.

Ánh sáng chiếu vào phòng, Bạch Sơ Hiểu thấy rõ giương mặt của Trác tổng.
Ta trời ạ, Bạch Nhược Vi đúng là quá độc ác đi?!
Trác tổng thoạt nhìn khoảng gần 50, tóc thưa thớt , vẻ mặt dữ tợn, có thể nói là xấu vô cùng, trên người thậm chí còn có mùi hôi.

Bạch Sơ Hiểu tức giận trong lòng, cô đã bị buộc phải rời khỏi Bạch gia, mất đi nhà và người thân, cô đã phải sống rất chật vật. Bạch Nhược Vi này còn muốn như thế nào nữa? Còn muốn cô phải chết mới vừa lòng hay sao?!
Lửa giận trong lòng Bạch Sơ Hiểu phun trào, ở ngoài cửa truyền đến tiếng Bạch Nhược Vi oa oa: "Trác tổng, xảy ra chuyện gì hay sao?"

Bạch Nhược Vi nghĩ đại sự đã thành, chuẩn bị  rời đi rồi, kết quả phòng trong truyền đến một tiếng vang lớn, nàng không yên tâm, lúc này mới nghĩ trở về hỏi một câu.
Kết quả lần này tới, liền thấy con ngươi của Bạch Sơ Hiểu lạnh như băng nhìn mình.
"Bạch Sơ Hiểu cô......"

Sao cô ta lại tỉnh lại?
Bạch Nhược Vi cảm thấy không ổn, xoay người muốn chạy trốn, nhưng Bạch Sơ Hiểu so ả chạy  càng nhanh hơn , bắt được tay cổ tay ả.
Ả kinh hoảng đến cực điểm, liều mạng giãy giụa, sức lực của Bach Nhược Vi không thể bằng Bạch Sơ Hiểu, cô ả hét lên: "Buông tôi ra! Buông tôi ra!"

"Cô cũng biết sợ hãi cơ à? Tôi còn tưởng rằng cô không biết cái gì là nhân quả báo ứng ."
Bên tai Bạch Nhược Vi là tiếng nói không chút cảm xúc nào của Sơ Hiểu, ả sởn cả  tóc gáy, kinh hoảng  mà quay đầu: "Cô, cô muốn làm gì?

"Tôi muốn làm gì?" Bạch Sơ Hiểu lạnh mặt nhìn Bạch Ngược Vi đang , trong mắt không chút sự che dấu chán ghét, "Cô làm gì với tôi , tôi liền trả lại cô"
"A! Bạch Sơ Hiểu, con tiện nhân này, buông tao ra!" Bạch Nhược Vi thật sự luống cuốn và sợ hãi, ả ra sức giãy giụa.

Trác tổng ghê tởm đến muốn bệnh, Bạch Sơ Hiểu lại muốn cho ả cùng Trác tổng cùng nhau......Cô ta tuyệt đối không muốn! Tuyệt đối không được!

"A, nếu là tôi hôm nay không có tỉnh được , có phải là tôi đã bị làm nhục hay không ."

Bạch Sơ Hiểu vô cùng tức giận, lực tay ngày càng mạnh như là muốn bóp nát cổ tay Bạch Nhược Vi, cô cười lạnh: "Xuống địa ngục đi thôi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro