C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi dùng thiện cùng Hoa Manh, theo thói quen Tịnh An Đế hẳn là sẽ đi phê duyệt tấu chương.

Nhưng hôm nay, trước khi phê duyệt tấu chương hắn lại cảm giác trên người có cảm giác nhớp nháp.

Mới đầu, Tịnh An Đế cũng không nghi ngờ gì, chỉ cho là năm nay không chịu được nóng, còn chưa tới mùa hè đã đổ mồ hôi.

Nhưng khi bước vào bồn tắm, Tịnh An Đế phát hiện lúc ngâm nước nóng trên người thế mà xuất hiện một lớp bẩn màu xám.

Phải biết rằng ngày nào hắn cũng tắm rửa, hiện giờ vậy mà ra này một lớp bẩn màu xám, sao có thể không nghi ngờ?

Tịnh An đế trong lòng nghi hoặc, sau khi đứng dậy lập tức lệnh Ngụy Phú Quý đi Thái Y Viện lặng lẽ tìm vị Khương thái y thập phần điệu thấp.

Sau khi Khương thái y bị Ngụy Phú Quý dẫn tới Phượng Lâm Cung liền có chút ngốc, bởi vì toàn bộ Thái Y Viện đều biết, từ trước đến nay viện trưởng luôn là người chẩn mạch cho Thánh Thượng, còn hắn, bởi vì gia tộc truyền thừa về tiểu nhi chứng bệnh, cho nên hắn ở Thái Y Viện nhiều năm như vậy vẫn luôn không có tác dụng.

"Tìm ngươi tới là bởi vì còn chưa tới mùa hè, trẫm liền cảm thấy thân mình dính nhớp."

Tịnh An Đế ra vẻ như vừa thư giãn xong, sau đó ra hiệu cho Khương thái y tiến lên, "Chẩn mạch lần này không cần ghi lại, trong lòng ngươi tự rõ ràng là được, đợi lát nữa cũng xem cho Phú Quý."

Có thể làm thái y trong cung thì đều là người tinh ranh.

Khương thái y năm nay ngoài 40, tuổi không lớn cũng không nhỏ.

Vì Tịnh An Đế thập phần tín nhiệm viện trưởng nên khả năng ông ta được thăng tiến là rất thấp vì viện trưởng chỉ hơn hắn năm tuổi.

Nhưng hắn không ngờ hôm nay lại được Tịnh An Đế ám chỉ.

' không cần ghi lại ', đương nhiên sẽ không có người thứ tư biết lần chẩn mạch này.

' đợi lát nữa cũng xem cho Phú Quý ', tất nhiên là đợi lát nữa trở về nếu có người khác hỏi, vậy chính là tới chẩn mạch cho Ngụy công công.

Quả nhiên có thể lợi dụng đại thái giám đắc lực nhất bên cạnh Thánh Thượng.

"Vi thần minh bạch." Khương thái y trong lòng kích động, nhưng sắc mặt lại ổn định, "Thỉnh Thánh Thượng duỗi tay."

Khương thái y vốn tưởng Hoàng Thượng đang khảo nghiệm mình, dù sao lần này hậu cung lại vào năm vị phi tần, nói không chừng năm người này có thể vì Hoàng Thượng sinh hạ con nối dõi.

Đến lúc đó, hắn tự nhiên sẽ có đất dụng võ.

Nhưng khi cảm nhận được động mạch của Tịnh An Đế, hắn mới phát hiện sự tình không có đơn giản như vậy.

Khương thái y chẩn mạch thật lâu.

Tay phải xong đổi tay trái, cuối cùng lại đổi tay phải.

Hắn cứ đổi lấy đổi đi, Tịnh An Đế từ bình tĩnh biến thành thấp thỏm.

"Ngươi như vậy......, mạch tượng của trẫm không đúng?"

Tịnh An Đế chỉ là thăm dò ai ngờ Khương thái y lại gật đầu.

Lúc Khương thái y gật đầu, Ngụy Phú Quý áp lực thở thành tiếng, "Hoàng Thượng!"

Bởi vì Ngụy Phú Quý kinh hô, Khương thái y cũng nháy mắt hoàn hồn.

Lúc này hắn cũng khó hiểu, mạch tượng của Hoàng Thượng quá kỳ quái.

"Khởi bẩm Thánh Thượng, vi thần tài hèn học ít, chỉ khám ra mạch tượng ngài không đúng, nhưng lại không thể xác định rốt cuộc là không đúng chỗ nào."

Theo lý thuyết Thánh Thượng năm nay còn chưa tới 30, ngày thường cũng vẫn luôn ôn bổ thân mình, mạch tượng nên là thập phần khỏe mạnh mới đúng, nhưng vừa rồi hắn lại khám ra mạch tượng có chút kỳ quái.

Cố tình lại không có xác định được nơi nào kì quái.

Khương thái y không dám giả vờ hiểu, huống hồ còn liên quan đến thân thể Hoàng Thượng, hắn cũng không dám nói bậy, chỉ có thể nói những gì hắn chắc chắn.

"Mạch tượng của hoàng thượng đích xác không phải mạch tượng của nam tử trung niên nên có."

Về phần Tịnh An Đế, sau khi Khương thái y nói ra mạch tượng hắn đích xác có vấn đề, hắn cũng đã xác định một việc, viện trưởng hắn tín nhiệm gần 20 năm kỳ thật cũng không phải người của hắn.

Kìm nén cơn tức giận trong lòng, Tịnh An Đế nhìn Khương thái y nói: "Phú Quý gần đây không khoẻ nên ngươi phải tới đây thường xuyên hơn."

Khương thái y vừa nghe liền hiểu ý Tịnh An Đế, "Vi thần minh bạch."

Nói xong còn phi thường chuyên nghiệp chẩn mạch cho Ngụy Phú Quý.

Chờ đến Khương thái y đưa một lọ tiêu thực cho Ngụy Phú Quý rồi lui đi, Tịnh An Đế lúc này mới đem toàn bộ cảm xúc phát tiết ra ngoài.

"Sầm gia đáng chết! Sầm Vĩnh Ninh đáng chết!"

Việt Thư, đáng chết!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro