C13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng Thượng bớt giận, long thể quan trọng."

Ngụy Phú Quý bảy tuổi vào cung, hầu hạ Tịnh An Đế lúc ấy mới ba tuổi, đến nay 26 năm, ở trong lòng Ngụy Phú Quý, Tịnh An Đế không chỉ là Hoàng đế Đại Việt, mà còn là chủ tử hắn phải bảo vệ cả đời.

Tịnh An Đế nghe Ngụy Phú Quý nói, hít một hơi thật sâu, nhìn về phía hắn nói: "Đêm nay trẫm muốn bồi mẫu hậu dùng bữa."

Tịnh An Đế không tính giấu Thái Hậu việc này, hắn hiện tại không tín nhiệm viện trưởng Thái Y Viện Sầm Vĩnh Ninh, hắn hoài nghi Sầm Vĩnh Ninh là người của trưởng công chúa Việt Thư.

Mà hắn muốn mau chóng xác nhận thể trạnh của mình, cũng chỉ có thể tìm kiếm Thái Hậu trợ giúp.

Suy cho cùng trong cung này, điều duy nhất hắn có thể xác định, chính là mẫu hậu khẳng định một lòng với hắn.

Nhìn thấy nhi tử tiến đến Thái Hậu còn chưa kịp vui mừng liền phát hiện thần sắc hắn có chút không thích hợp.

Chờ nàng vẫy lui cung nhân cẩn thận vừa hỏi, biểu tình lập tức kích động nói: "Ai gia biết ngay tiện nhân kia sẽ không dễ dàng buông tha cho mẫu tử chúng ta như vậy!"

Nói xong Thái Hậu nắm chặt tay Tịnh An Đế, vội vàng nói: "Hoàng nhi hiện giờ có chỗ nào không khoẻ?"

"Mẫu hậu chớ tức giận."

Tĩnh An Đế trong lòng tuy tức giận, nhưng khi đối mặt với Thái Hậu, ngược lại còn mở miệng khuyên giải an ủi nàng.

Thấy mình mở miệng mà Thái Hậu như cũ kích động, Tịnh An Đế vội mở miệng nói: "Hôm nay nhi thần đến đây, trừ đem việc này báo cho mẫu hậu, ngoài ra cũng muốn nhờ mẫu hậu lặng lẽ liên hệ cô mẫu thỉnh vài vị danh y ở nhân gian xem cho nhi thần."

Nói xong Tịnh An Đế thấy tâm trạng của Thái Hậu như cũ không xuôi, lại vội vàng nói: "Mẫu hậu, thân thể nhi thần rốt cuộc thế nào còn chưa có chẩn đoán chính xác, hiện tại quan trọng nhất vẫn là nhanh chóng tìm vài vị đại phu xem xem."

Vừa nghe Tịnh An Đế lời này, Thái Hậu vốn dĩ đang tức giận lập tức thu lại, gật đầu nói: "Con yên tâm, việc này mẫu hậu tự mình dặn dò cô mẫu, để di phụ đi làm."

Thái Hậu trong lòng rõ ràng, chuyện này chỉ có thể giao cho thân muội muội cùng muội phu đi làm, tin tức mới không truyền ra.

Dù sao bên ngoại nàng cũng không có huynh đệ, nhiều năm như vậy chỉ có muội muội bên ngoài để dựa vào, nếu không phải trên triều đình có muội phu chu toàn, ngôi vị hoàng đế của nhi tử cũng sẽ không ngồi vững như vậy.

"Làm phiền mẫu hậu." Tịnh An Đế nhìn Thái Hậu, nói xong chợt nghĩ đến lời Hoa Manh vô tình nhắc tới.

"Kỳ thật hôm nay cũng là vì Hoa tần nói một phen nên nhi thần mới nghĩ ra chuyện đổi thái y."

Tịnh An Đế không có gạt Thái Hậu, đem lời Hoa tần vô tình nhắc tới nói với Thái hậu rồi mới mở miệng nói tiếp: "Nếu hôm nay không có nàng nói, nhi thần sợ là sẽ tìm Sầm Vĩnh Ninh tới bắt mạch."

Nghe Tịnh An Đế nhắc tới Hoa Manh, nghĩ đến biểu hiện buổi sáng của nàng ở Triều Hoàng Cung, Thái Hậu liền nói ngay: "Đứa nhỏ này không tệ, cô mẫu cùng di phụ con đều rất thích nàng."

Nghĩ đến Hoa Manh gia thịnh vượng, Thái Hậu đột nhiên mở miệng nói: "Không bằng lấy cớ Hoa tần nhớ nhà, rồi để di phụ con đem đại phu dân gian đến Hoa gia?"

So với để đại phu dân gian tiến cung, Tịnh An Đế vẫn là tìm cớ ra cung một chuyến để không khơi dậy sự hoài nghi của người khác.

Tịnh An Đế vốn không có tâm tư này, nhưng lúc nghe được lời này của Thái Hậu, hắn thế mà hơi động tâm.

"Hai ngày nay trẫm sẽ hỏi Hoa tần, việc này phải có sự hợp tác của nàng mới tốt."

Tịnh An Đế thật sự rất ưng Hoa Manh, cũng không muốn quá mức sủng nàng, lo lắng bởi vì nếu hắn quá mức sủng ái sẽ khiến nàng thay đổi tính tình.

Nhưng sau đó Tịnh An Đế lại nghĩ đến, lần này, có lẽ cũng có thể thử một lần?

Sau khi hạ quyết tâm, ngày hôm sau Tịnh An Đế lại tuyên triệu Hoa Manh đi Phượng Lâm Cung tùy hầu.

Hoa Manh không biết ngày hôm đó Tịnh An Đế đã trải qua cái gì, chờ nàng tới Phượng Lâm Cung, đã bị Ngụy Phú Quý dẫn vào trong điện.

Nhìn Tịnh An đế vẫn ngồi đó chưa phê duyệt tấu chương, Hoa Manh còn chưa kịp hành lễ đã nghe âm thanh truyền đến.

"Nàng có muốn xuất cung về thăm nhà không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro