C21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa Manh thấy một lão đại phu lấy ra một phương thuốc, Tịnh An Đế cùng sư công lập tức qua chỗ ông, nàng lập tức tiến lên hai bước, chủ động nói: "Thỉnh ngài dạy ta cách sắc thuốc."

Nói xong Hoa Manh mới mở miệng cười nói: "Lão gia nhà ta ngày thường bận rộn, thuốc này vẫn là ta tự mình nấu, nhìn chằm chằm chàng uống mới được."

Hoa Manh vừa dứt lời, lão đại phu liền hiểu rõ cười.

Ở trong mắt hắn, vị tiểu thiếp này chủ động muốn học cách sắc thuốc bất quá là vì tranh sủng thôi.

Tuy tò mò thân phận của lão gia trước mắt sao có thể khiến đích nữ của quan lại làm thiếp, nhưng lão đại phu thường xuyên ra vào hào môn cũng rõ ràng, đây không phải thứ hắn nên biết.

Sau khi nghiêm túc đem cách nấu thảo trùng canh dạy Hoa Manh, lão đại phu còn chủ động muốn chẩn mạch cho Hoa Manh.

Hoa Manh tự biết thân thể mình rất tốt, cũng không cố gắng từ chối.

Sau khi lão đại phu xác nhận thân thể Hoa Manh thập phần khoẻ mạnh, Tịnh An Đế cùng Lâm Minh ngồi một bên đều không tự chủ được mà thở dài nhẹ nhõm.

Bọn họ thật đúng là sợ Hoa Manh mới vào cung không lâu cũng xảy ra chuyện.

Lúc lão đại phu không mấy tế nhị chỉ Hoa Manh một số tư thế dễ mang thai hơn, Ngụy Phú Quý cùng Phi Đằng cũng mang theo tiền thù lao mà Lâm Minh hứa hẹn với hai vị lão đại phu.

Hai người tuy không xác định được vì sao Tịnh An Đế nhiều năm như vậy không có con nối dõi, nhưng bọn hắn phát hiện nước thận của Tịnh An Đế quá nhớt.

Trừ cái này ra, vừa rồi bắt mạch cho Hoa Manh còn thêm một đống lời căn dặn tất cả đều là vì để sau này chẩn trị tốt hơn cho Tịnh An Đế.

Ngoài một số tiền thù lao, phần thưởng còn bao gồm một trương khế nhà cùng một trương khế đất cho mỗi người.

Khế nhà đều ở những vị trí tốt của Tây thành, khế đất cũng là nơi có thôn trang thu hoạch không tồi.

Hai vị lão đại phu thu khế nhà cùng khế đất, tiền bạc cũng được bỏ vào hòm thuốc.

Sau khi thu thập xong, sư huynh nhìn về phía Khương thái y nói: "Ta cùng sư đệ trở về nghiên cứu kỹ mạch tượng của lão gia quý phủ, các hạ nếu có phát hiện có thể tùy thời tới cửa thương lượng."

Sư huynh nói xong, sư đệ cũng gật đầu theo.

Cuối cùng hai người lần nữa cảm tạ Tịnh An Đế cùng Lâm Minh, lúc này mới được Phi Đằng đưa ra phủ.

Sau khi hai người rời đi, Khương thái y theo ý Tịnh An Đế nhìn phương thuốc canh thảo trùng hai người bọn họ lưu lại.

"Phương thuốc này nó tác dụng không?"

Tịnh An Đế vừa dứt lời, Khương thái y liền hiểu ý.

"Thiên đông dưỡng âm thanh nhiệt, bổ phổi bổ thận; mạch môn nhuận phổi thanh tâm, dưỡng âm sinh tân. Mà nữ trinh tử bổ dưỡng gan thận, minh mục tóc đen, đều là dược liệu nữ tử có thể dùng."

Nói xong lời này, Khương thái y cuối cùng mở miệng nói: "Chỉ là thảo trùng này cần phải chuẩn bị riêng. Mật ong này, có lẽ trong cung nương nương ngày thường cũng sẽ dùng."

Tịnh An Đế nhìn về phía Lâm Minh, Lâm Minh sau khi gật đầu lại nhìn về phía Hoa Manh.

Hoa Manh bị Tịnh An Đế nhìn liền biết sau khi hồi cung còn phải giấu hộ Tịnh An Đế.

"Thiếp thân nghe theo Hoàng Thượng an bài."

Hoa Manh vừa dứt lời liền thấy ở trên Lâm Minh cười nói: "Hoàng Thượng, đứa nhỏ Manh Manh này còn nhỏ tuổi, việc này vẫn là khiến ngài tốn nhiều tâm tư."

Lời này của Lâm Minh, Hoa Manh sửng sốt một hồi mới hiểu đây là ý gì.

Đoán chừng sư công lo lắng cho mình trách nhiệm quá lớn, vạn nhất xảy ra chuyện sẽ chọc giận Tịnh An Đế cho nên mới nhắc nhở trước.

Trong lòng cảm động, Hoa Manh đứng dậy đi đến cạnh bàn tự rót một ly nước ấm, đầu ngón tay thêm một giọt linh tuyền điều dưỡng thân thể, sau đó mới dùng hai tay đứa đến trước mặt Lâm Minh.

"Sư công bận rộn đến nay, người phải chú ý đến thân thể đấy."

Nói xong Hoa Manh vẫn tự nhiên đi về cạnh bàn rót cho Tịnh An Đế một chén nước.

Dựa theo tôn ti, cốc nước đầu tiên hẳn là nên đưa cho Tịnh An Đế, nhưng nàng vừa rồi miệng xưng ' sư công ' là dựa theo lệ của Hoa gia.

Đối với cách làm của Hoa Manh, Tịnh An Đế cũng không nói gì.

Uống một ngụm nước ấm Hoa Manh đưa tới, Tịnh An Đế gật đầu với Lâm Minh rồi nhìn Hoa Manh nói: "Sau khi trở về, trẫm sẽ hạ chỉ thêm một gian bếp nhỏ ở hữu thiên điện Tước Linh Cung, về sau nàng muốn ăn vài thứ cũng tiện."

Có lời này của Tịnh An Đế, Hoa Manh cũng nhẹ nhàng thở ra.

Tuy nói nàng có linh tuyền, nhưng trong cung nhân mạch không rộng, tốt nhất là để Tịnh An Đế tự mình an bài tốt chuyện này.

Tịnh An Đế đưa Hoa Manh về Hoa gia với lý do Hoa Manh nhớ nhà, sau vì Hoa phu nhân Lư thị sinh bệnh mà chậm trễ mấy cái canh giờ mới hồi cung.

Mà bọn họ không ở trong cung mấy canh giờ, trong cung đã có không ít tin đồn về việc Tịnh An Đế quá mức sủng ái Hoa Manh.

"Nương nương, người ngàn vạn đừng tức giận vì việc này, hiện giờ người chính là chủ tử có thân phận quý trọng nhất trong cung, tiểu môn tiểu hộ kia không phải là thứ có thể so được."

Cung nữ tuỳ thân vừa nhìn Tề phi nói xong lời này, thấy Tề phi đang giơ tay nhìn móng tay mới sơn, thản nhiên nói: "Bổn cung không ghen ghét Hoàng Thượng sủng ái Hoa tần, thứ bổn cung để ý chính là Hoàng Thượng thế mà vì nữ nhân này đánh vỡ quy củ trong cung."

Là lão nhân đã theo Tịnh An Đế mười mấy năm, nàng đã nhìn thấu Tịnh An Đế là một người thập phần chú trọng quy củ từ lúc còn ở phủ Thái tử.

Bởi vì hắn rất chú trọng quy củ, cho nên từ Thái Tử hậu viện cho tới hậu cung bây giờ, bất kể là nữ nhi nhà ai tiến vào cũng đều vâng theo quy củ hắn định ra.

Nhưng quy củ ấy lại bị phá vỡ hết lần này đến lần khác vì một nữ tử.

Tề phi nhìn ra, Tịnh An Đế sủng ái Hoa Manh như vậy là vì mẫu gia nàng con nối dõi phồn thịnh, bản thân nàng cũng là một dáng vẻ giỏi sinh đẻ.

Nhưng trong lòng Tịnh An Đế, nàng mới là người quan trọng nhất.

Bằng không Hoàng Thượng cũng sẽ không cho mình cái phong hào ' Tề ' này.

Đều nói ' Cử Án Tề Mi ', nếu không phải nhiều năm như vậy nàng không thể sinh hạ con nối dõi, bằng không nàng sớm đã ngồi trên chi vị Hoàng Hậu kia rồi.

Cung nữ nghe xong lời Tề phi nói vẫn chưa lên tiếng, nàng hiểu Tề phi không cần nàng trả lời, nàng vừa rồi cố ý nói một phen đã phân tán chú ý của chủ tử.

Thái hậu chắc hẳn là người duy nhất trong hậu cung biết rõ hôm nay sao Tịnh An Đế lại xuất cung, hậu cung không có Hoàng Hậu, nếu có lời đồn đã xuất hiện bà tất nhiên sẽ ra tay chấn chỉnh.

Giữ buổi chiều, Hoa Manh theo Tịnh An Đế hồi cung.

Nàng vừa về Tước Linh Cung liền thấy Uyển tần lo lắng chờ ở cửa thiên điện.

Thấy Uyển tần lo lắng, Hoa Manh nghĩ đến chuyện kế tiếp mình phải làm, vội lộ ra vẻ lo lắng.

"Muội muội đã trở lại."

Uyển tần nhìn Hoa Manh, vừa mới chuẩn bị đem tin đồn trong nói cho Hoa Manh, liền phát hiện nàng sắc mặt không thích hợp.

Còn không đợi nàng mở miệng dò hỏi, Hoa Manh đã lắc đầu nói: "Tỷ tỷ, lúc này ta không có tâm tư nói chuyện, chỉ muốn nghỉ ngơi."

Nói xong Hoa Manh liền hành lễ với Uyển tần rồi phóng qua nàng đi hướng tẩm điện.

Uyển tần không biết Hoa Manh sao lại như vậy, nhưng nghĩ tới lời đồn hôm nay, nàng vẫn là giữ chặt Thu Điệp, dặn dò nàng tìm cơ hội đem việc này nói cho Hoa Manh.

Hôm nay Hoa Manh không mang tỳ nữ xuất cung, trừ việc đem theo cung nữ đi cùng Tịnh An Đế quá bất tiện, nàng cũng không muốn quá nhiều người biết sự thật về việc hôm nay xuất cung.

Lúc này Linh Thúy ở trong phòng hầu hạ Hoa Manh rửa mặt, Thu Điệp bên ngoài cũng hành lễ với Uyển tần, chuẩn bị vào nhà.

"Chủ tử, hôm nay người xuất cung, trong nhà vẫn tốt chứ?"

Tuy Hoa gia đáp ứng Linh Thúy sẽ để nàng xuất cung gả chồng năm hai mươi tuổi, nhưng nàng vẫn lo không biết người nhà ra sao.

Hoa Manh hôm nay không gặp người nhà Linh Thúy, nhưng khi rời đi đặc biệt hỏi qua trưởng tẩu, biết được cả nhà Linh Thúy đều ổn.

Sau khi nói cho Linh Thúy việc này, Hoa Manh lắc đầu khi thấy Linh Thúy còn muốn mở miệng nói tiếp: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."

Tối hôm qua cùng Hoàng Thượng náo quá mức, hôm nay lại bôn ba hơn nửa ngày, lúc này nàng toàn thân vô lực chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.

Linh Thúy thấy Hoa Manh mệt mỏi như vậy vừa đau lòng vừa nghi hoặc, nàng cảm thấy cô nương từ nhỏ lớn lên cùng nhau hôm nay có chút không thích hợp.

Còn không đợi Linh Thúy lại mở miệng, Thu Điệp lặng lẽ vào phòng, hành lễ với Hoa Manh rồi đem tin đồn trong cung hôm nay kể qua một lần.

"Nương nương, lần này có xuất đầu quá mức hay không?"

Hoa Manh vốn dĩ sắp ngủ lại nghe thấy lời này của Thu Điệp lập tức mở to mắt, nước mắt cũng rơi xuống.

"Hoàng Thượng mang ta xuất cung vì mẫu thân đột nhiên bệnh nặng, may sao sư công tìm được hai vị đại phu y thuật cao minh chẩn trị cho mẫu thân. Mẫu thân tuy phẩm cấp không cao, nhưng bà là người sinh dưỡng ta. Thân là nữ nhi, ta xuất cung thăm mẫu thân cũng bị người đố kỵ?"

Nói rồi Hoa Manh cũng từ giường nệm ngồi thẳng dậy, giơ tay lau trên má nước mắt nói:

"Hoàng Thượng là minh quân, lần này cũng là vì lòng hiếu thảo của bổn cung, nếu có người không muốn bổn cung kính hiếu thì bổn cung muốn hỏi nàng, nàng rốt cuộc có mẫu thân hay không!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro