34,

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc cậu thức dậy, Kim Taehyung đã rời đi từ lâu. Thứ duy nhất hắn để lại là chiếc áo vest mặc tối qua, chẳng biết có phải là do gấp rút nên sơ ý bỏ quên hay không nữa.

Bàn tay sờ qua nửa bên giường trống trải, vô số hình ảnh tựa như một cuốn phim bắt đầu lướt qua đầu cậu...

Từ việc bản thân chủ động, cho đến việc ôm chầm lấy đối phương, khóc nức nở như đứa con nít.

Đỡ trán, day day mi tâm của mình, trong lúc nhất thời, Jungkook xúc động muốn tìm lỗ chui xuống.

Sao cậu lại có thể làm ra loại chuyện xấu hổ như vậy được chứ, mặt mũi đều muốn vứt đi.

Cầm lấy áo của tên khốn kiếp đó nhét vào ba lô, Jungkook đứng dậy, đi tìm quần áo mặc vào.

Cho đến tận khi đã bước khỏi cửa lớn của khách sạn, cảm giác quẫn bách trong lòng cậu  vẫn chưa hoàn toàn vơi đi. Không biết có nên gọi là duyên phận trời ban hay không, ở một nơi thế này, cậu thế mà vẫn gặp được người quen.

Nhìn thấy Kim Taehyung đang gặp rắc rối, vốn là muốn lờ đi, nhưng rốt cuộc, ma xui quỷ khiến thế nào, Jungkook lại theo bản năng bước về phía hắn :"Có chuyện gì vậy?"

Chẳng biết có phải ảo giác của cậu hay không, nhưng dường như mỗi lần cậu gặp đối phương nếu không phải bị tống tiền, thì cũng là đang bị người ta ức hiếp, tỷ như lần này.

Chạy xe đạp cũng có thể va chạm với BMW, năng lực gây sự đúng là khiến người ta một lời khó nói hết.

"Cậu là gì của cậu ta?"

"Tôi là bạn học của cậu ấy"

Dùng ánh mắt chỉ hận không rèn được sắt thép nhìn Taehyung một chút, Jungkook rất nhanh liền dời mắt, chỉ tay vào cửa xe ô tô, không chút khiếp nhược nói.

"Chỉ là vô tình cọ nhẹ một chút, cũng không xước một miếng sơn nào. Chú à, chú cần gì phải làm lớn chuyện như vậy chứ? cậu ấy xin lỗi rồi mà, chi bằng chú đại nhân đại lượng bỏ qua cho cậu ấy đi"

"Bỏ qua? cậu nói nghe dễ quá nhỉ? hôm nay, nếu không bồi thường tiền, thằng nhóc này đừng hòng rời khỏi đây"

Jeon Jungkook như đã nhìn ra được, kẻ này rõ ràng chính là thấy hắn dễ bắt nạt, muốn dọa dẫm, bắt chẹt hắn. Nhưng có cậu ở đây, không thể để của gã thành toại được.

Hơi nhíu mày, mặc kệ người nào đó đang kéo tay áo của mình, cậu hừ lạnh một tiếng.

"Đừng có cho tí mặt mũi lại được nước lấn tới"

"Còn đòi tiền bồi thường? về đắp chăn ngủ một giấc đi ông chú. Không nhìn thấy đằng kia có biển cấm đỗ xe à? đã đỗ xe sai vị trí còn không nhìn trước ngó sau liền mở cửa xe"

"Trên người chú còn có mùi cồn nữa này, dường như là uống không ít, có đúng không?"

Ngửi ngửi trong không khí một chút, không để tâm đến sắc mặt khó coi của gã ta, Jungkook lấy điện thoại ra.

"Cứ gọi cho cảnh sát đi, xem xem họ phân xử thế nào"

Nghe Jeon Jungkook muốn gọi cảnh sát, đối phương luống cuống rồi. Biết mình đuối lý, không thể làm gì khác, gã chỉ có thể cười gượng, nói :"Không cần, không cần đâu, gọi cảnh sát làm gì chứ"

"Chẳng phải chỉ đụng nhẹ một cái hay sao, cả tôi và cậu ấy đều sai, cứ dĩ hòa vi quý, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không đi"

Nói xong, thầm mắng một tiếng 'xui xẻo' ở trong lòng, ông ta lái xe rời đi.

Jungkook lúc này mới nâng mắt nhìn Kim Taehyung, có chút không vui nói :"Chẳng phải lần trước đã dạy mày rồi? sao cứ để người ta bắt nạt mãi thế? người mềm yếu như mày rốt cuộc là sống được đến bây giờ bằng cách nào vậy?"

Lời nói của cậu xác thực rất khó nghe, nhưng kỳ thực cũng xem như là gián tiếp quan tâm hắn. Nếu không phải cậu xuất hiện, có lẽ lúc này hắn đã bị đối phương vòi tiền rồi.

Song Jungkook nào biết được rằng hắn bây giờ đang biết ơn tên chủ xe đó thế nào. Nếu ông ta không nhất quyết giữ hắn lại thì hắn đã bước vào khách sạn, trực tiếp chạm mặt cậu rồi.

"Mày đang trên đường đi học à?"

Nhìn bộ đồng phục trên người Taehyung, Jeon Jungkook suy đoán hỏi.

Sau đó, dưới ánh mắt kinh nghi bất định của hắn, cậu mười phần tự nhiên ngồi lên yên sau xe đạp, nhếch mày nói với hắn :"Bây giờ vẫn còn sớm, xem như lời cảm ơn cho chuyện vừa rồi, mày cho tao đi nhờ một đoạn về nhà đi"

Không phải cậu keo kiệt hay tiết kiệm gì, nhưng vừa rồi mở ví ra xem, Jungkook mới phát hiện số tiền trong túi mình thế mà chỉ còn chưa đến một đồng!

Đừng nói là đi taxi, ngay cả ngồi xe buýt, cậu cũng không có đủ tiền.

Cho nên giữa đi bộ và đi nhờ xe, cậu hiển nhiên sẽ không chút do dự chọn vế sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro