chương 24: Áy náy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ưmm..."
"Oh."
Hai người đều thoải mái, khẩu khí đều thở hổn hển. Chu Mộ Ngôn dùng sức đảo lộng nộn huyệt Dư Âm, hôm nay uống không ít rượu, cả người khô nóng, nữ nhân này lại chạy tới phòng câu dẫn hắn, cố tình lớn lên gương mặt so với cô nhóc kia giống đến như vậy giống, đã một khoảng thời gian không phóng thích, đem côn thịt cắm để hoa tâm, "Bạch bạch" đưa đẩy lên.
"Ưm.. Ưm..."
Dư Âm hít sâu khí, mông vểnh đến càng cao, trong miệng "ưm ưm nga nga" mà kêu rên, hai mảnh môi âm hộ gắt gao kẹp dương vật đàn ông  không buông.
"Nhân Nhân, thoải mái không?"

"Ưm. Thật thoải mái... Ohh.. Lại đỉnh đến... Em... Nơi đó... Em..."

"Thoải mái phải không?"
Côn thịt bị tiểu huyệt gắt gao trói buộc, Chu Mộ Ngôn cắn vành tai thấp thấp nở nụ cười.
"Thao em, anh cũng thật thoải mái! Tiểu huyệt vừa nóng lại chặt..."
"Ưmn... Ưm... Là... Sao..."
Dư Âm bị thao đến đã nói không nên lời hoàn chỉnh, cô thật sự rất thoải mái, côn thịt Chu tổng vừa thô vừa dài, nhét đến tràn đầy tiểu huyệt.

Trong lòng có chút mờ mịt, vừa rồi Chu tổng rõ ràng đối với cô cs phần xa cách, lời nói còn mang theo trào phúng, động tác cởi qυần áo cũng thô lỗ, khi côn thịt cắm vào giống như thay đổi thành một người khác, không biết vì điều gì trước sau lại khác biệt lớn như vậy. Là thân thể của cô thật làm hắn hưởng thụ đi!

Dư Âm cắn môi, buộc chặt tiểu huyệŧ, hung hăng căn nuốt hắn một chút, tuổi cô không lớn, huyệŧ vốn chặt khít.

" ohhh... Tao hóa..."
Quả nhiên nghe được nam nhân phía sau thật mạnh thở hổn hển, ôm mông "bạch bạch" điên cuồng đỉnh lộng.

"Ưmn... ahh.. Thật thoải mái... Lại đỉnh tới rồi... Em... Chịu không nổi..."

Côn thịt ở huyệŧ nhanh chóng thọc vào rút ra, huyệt thịt vừa trướng vừa kích thích, mỗi một chút đều chọc đến nơi mẫn cảm. Dư Âm vốn có chút rụt rè, nhưng kɦoáı cảm như nước, ức chế không được lớn tiếng dâm đãng kêu lên, "A... A..." Tới cao trào.

Chu Mộ Ngôn sướng đến không được, dưới thân thế công càng mạnh, nữ nhân cảm giác mình giống như phiêu ở trên mây, toàn thân vô lực, nước bọt chảy ròng ô ô, bắt đầu cầu xin:

"Chu tổng... Nhẹ chút... Chu tổng..."

"Đừng nói chuyện..."

Chu Mộ Ngôn n lấp kín môi Dư Âm, không cho cô mở miệng, Dư Âm chỉ có thể "ưm... Ưmn..." Nức nở, dâm thủy̠ ào ào chảy không ngừng, côn thịt đàn ông  cắm càng lúc càng nhanh, như khuấy đảo "bạch bạch" vang lên, đem hoa tâm thọc đến tô lạn.

Dư Âm toàn thân co rút, dâm dịch cuồng phun, trên dưới hai miệng đều bị nam nhân anh tuấn này chiếm lĩnh, thật sự quá thoải mái,côn thịt chống đỡ không được, hai mắt trắng dã, chân mềm nhũn, thế vậy mà bị thao hôn mê bất tỉnh.

Chu Mộ Ngôn cũng không muốn lại nhịn, xương sống tràn ngập từng luồng  cảm giác ngứa ngáy, quy đầu trướng lớn, ôm thân thể Dư Âm trong lòng ngực mãnh liệt thọc vào rút ra vài cái, bắn ra
...
Khi Dư Âm tỉnh lại, Chu Mộ Ngôn ngồi ở nơi xa hút thuốc, nghiêng đầu nhìn cô liếc mắt một cái, từ trong ví lấy ra một ít tiền mặt ném trên bàn trà, lạnh giọng nói:

"Sau khi trở về, cô hãy chủ động từ chức,  tiền này coi như bồi thường cho cô."

"Chu tổng"
Dư Âm sốt ruột gọi, nhưng nhìn đến ánh mắt chán ghét xa cách của nam nhân, trong lòng ảm đạm, cô trong khoảng thời gian ở bộ phận thị trường thực tập học tập không ít, yên lặng nhặt lên quần áo trên mặt đất mặc lại, cầm tiền rời khỏi phòng.
Chu Mộ Ngôn nhắm chặt mắt, thật mạnh chụp đánh lên cái trán mình, trong lòng hối hận không thôi.

Buổi chiều thấy Nhân Nhân ghé vào trên lưng  Tư Minh,thân mật ôm cổ hắn nói cười đùa giỡn, ghen ghét giống như  liệt hỏa bỏng rát hắn, điên cuồng rung động, hắn muốn đem Nhân Nhân ôm lại, ai biết tiểu nha đầu đối với hắn vừa lại đá vừa đánh, còn hung hăng cào hắn một cái, hắn tức giận mới đi uống rượu, mới có thể...

Nhưng sau khi phát tiết trong lòng lại càng hư không, hắn rõ ràng biết, cô gái kia không phải Nhân Nhân, lớn lên tuy giống như cũng không phải cô.

Hắn ngẩng đầu nhìn goài cửa sổ,hạt mưa tí tách tí tách phiêu nổi lên, lại nghĩ tới Nhân Nhân vốn không thích trời mưa, có thể hay không đang oán giận:

"Anh rể, anh xem giày em đều bị bẩn..."

"Anh rể, phiền muốn chết, em về sau không bao giờ đi ra ngoài ngày mưa."

"Anh rể.."

...

Mỗi ngày hắn vừa tan tầm, Nhân Nhân giống chim sơn ca ríu rít vây quanh hắn, nhìn hắn làm món gì ăn ngon, có đôi khi cô nháo cũng muốn tới hỗ trợ, nhưng cô không biết làm gì, thêm phiền mà thôi, không phải quăng làng vỡ chén chính là lấy sai đồ, còn thở phì phì liều mạng tìm lý do giải thích.

Nhưng Chu Mộ Ngôn một chút không cảm thấy phiền, nhìn bộ dáng Nhân Nhân trong lòng lại vui mừng không thôi. Mặt Chu Mộ Ngôn không biểu tình, hắn vẫn muốn gặp Nhân Nhân, một chút cũng luyến tiếc buông tay.

**

Tô Nhân nghe được tiếng đập cửa vang lên, cho rằng là Tư Minh, hắn nói ngày mai sáng sớm lại đây chăm sóc cô, nhưng cô vẫn chưa có đồng ý, thứ hai ban nhạc Tư Minh học có diễn xuất, hắn là tay đàn cello, nhất định sẽ tham gia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro