chương 25: Dỗ ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Minh hoang mang rối loạn đi tới đi lui ở cửa hàng tiện lợi rất nhiều lần, mua cho Tô Nhân đồ uống, sau khi xin diễn xuất kết thúc lập tức liền tới nhìn cô. Nữ nhân chống cây gậy gỗ mở cửa, trên mặt tươi cười nháy mắt đọng lại, không phải Tư Minh, là anh rể Chu Mộ Ngôn chạng vạng bị mình sinh khí.

Cô cuống quít tưởng đóng cửa lại, người đàn ông so với cô nhanh hơn, chen thân vào, một tay đem người bế lên nhẹ nhàng đặt trên sofa, khẩn trương hỏi:
"Nhân Nhân,  chân em bị sao vậy?"
"Không cần anh lo, anh đi ra ngoài."
Tô Nhân hầm hừ dùng sức đẩy hắn. Chu Mộ Ngôn thật cẩn thận đem chân bị thương bắt được nắm trong tay mình, nhìn mắt cá chân thiếu nữ sưng đỏ, áy náy ảo não như một cây xích sắt bị  đỏ,  hung hăng quất đánh tâm can hắn.

Buổi chiều Tư Minh nhìn hắn duỗi tay ôm Nhân Nhân, đã cõng cô tránh hắn, vẫn luôn khẩn trương  kêu:
"Anh rể, anh rể, anh đừng động, chân Nhân Nhân..."

Nhân Nhân là bởi vì bị thương mới có thể để nam sinh kia cõng, nhưng ghen ghét đã làm hắn mất đi lý trí, căn bản không có nghe lọt Tư Minh đang nói cái gì. Chu Mộ Ngôn hối hận không kịp, hắn nói cho Nhân Nhân biết mình thích cô, nhưng hắn rốt cuộc đã làm cái gì?

Mang cô đi nghỉ phép sơn trang báo hại cô rơi xuống nước, lần này lại bị thương ở chân, hắn còn tiến lên dùng sức lôi kéo, thiếu chút nữa tạo thành thương tổn lần thứ hai, tội lỗi nặng trĩu ở trong lòng thống khổ giảo hình, ép tới hắn sắp thở không nổi.

"Thực xin lỗi..."

[ Nhân Nhân anh sai rồi], về sau không bao giờ biết, trong lòng Chu Mộ Ngôn  mặc niệm nói.
Tô Nhân phát hiện sức lực mình căn bản không thắng nổi người đàn ông trước mắt này, huống chi hiện tại còn bị thương một chân, cô giãy giụa suy nghĩ đem chân từ trong tay hắn dời đi, tránh không thoát, Chu Mộ Ngôn chỉ là hơi nới lỏng chút, lại như cũ không cho cô tự do.

Hắn từ trên bàn trà lấy thuốc du mềm nhẹ bôi, lại nắm mắt cá chân tinh tế xoa ấn xua tan vết bầm, phảng phất lại trở về tình cảnh khi hai người ở thành phố C. Nhưng Tô Nhân rõ ràng biết, mình cùng Chu Mộ Ngôn, người này cô gọi là anh rể, không bao giờ có thể trở lại như lúc trước.

Chu Mộ Ngôn đánh mang nước tới cho Tô Nhân rửa chân, thật cẩn thận tránh đi chỗ vết thương, sau khi lau khô nước, đem cô ôm đến trên giường.

"Ngủ đi."
Nam nhân hôn khẽ lên trán.
"Buổi tối anh ngủ sofa, có chuyện gì cứ gọi ta."

Tô Nhân nhắm mắt lại không để ý tới hắn, ngón tay hắn trên môi cô điểm điểm, cười nhẹ nói:
"Làm gì bĩu môi vẻ mặt lại không cao hứng, có phải muốn anh bồi em ngủ? Cũng không phải không được ."

"Hừ."
Nữ nhân thở phì phì kéo chăn che đầu, cô thực sự phiền muốn chết, anh rể lại nói hươu nói vượn...
Nhưng mình đuổi hắn lại không đi, hơn nữa hôm nay anh rể chủ động nói ngủ bên ngoài,  trong lòng Nhân Nhân không nhịn được nhẹ nhàng thở ra, nghe được thanh âm hắn mở tủ quần áo, Tô Nhân lặng lẽ từ trong chăn ló đầu ra, nhìn hắn ôm thảm lông gối đầu đi ra  phòng khách, lại không cho cô đóng cửa phòng ngủ.

Hẳn là... Sẽ không có việc gì chứ?

Tô Nhân lo sợ mà tưởng tượng, anh rể hôm nay rất ôn nhu, bôi thuốc cho cô,  mát xa, rửa chân, quan tâm hỏi có đau không? Lực độ thích hợp...

Kỳ thật cô  thực thích anh rể, cùng hắn ở chung đặc biệt vui vẻ, nhưng chung quy chỉ xem hắn là anh rể! Trong lòng không khỏi buồn bực, nếu là lúc trước không đồng ý để anh rể dạy mình học bơi, có phải tình hình sẽ không giống như bây giờ không ?

Sáng sớm hôm sau, Tô Nhân là trong  thức ăn bữa sáng  tỉnh lại, anh rể làm gì? Giống như ngửi thấy được hương vị  bánh bao?

Tô Nhân động động chân mình, đau đớn giảm hơn phân nửa, xốc lên chăn xuống giường, chậm rãi đi đến cửa phòng ngủ, Chu Mộ Ngôn đưa lưng về phía cô, đang ở hướng trong chén đựng cái gì!

Chu Mộ Ngôn quay người lại liền thấy Nhân Nhân ở cửa, hai chỉ mắt to cảnh giới đang nhìn chằm chằm mình, âm thầm buồn cười, buông cái muỗng chặn ngang bế lên em vợ đi vào phòng tắm, vững vàng đặt trên ghế, vắt khô khăn lông chuẩn bị rửa mặt cho cô.

Tô Nhân liếc mắt một cái thoáng nhìn không gian vốn dĩ chỉ thuộc về mình thế nhưng bày biện dao cạo râu của nam nhân cùng bàn chải đánh răng, vừa tức vừa khó hiểu, tiếng anh rể cũng không gọi,  hướng Chu Mộ Ngôn quát: "Anh đem đồ của anh tới chỗ em làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro