chương 26: Làm lành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhân Nhân,"
Chu Mộ Ngôn không có trả lời,  ngồi xổm xuống lôi kéo ngón tay thiếu nữ mảnh khảnh, cười hỏi.
"Anh hôm nay làm bánh bao nhỏ, còn có cháo nấm ngao tuyết, trong chốc lát em nếm thử ăn có ngon không?"

Chu Mộ Ngôn vừa nói, Tô Nhân thật cảm thấy đói bụng, xuất ngoại mấy tháng này, cô cũng không có nấu cơm, ngày thường chỉ dựa vào sandwich cùng trái cây, sữa bò lung tung tống vào bụng, ngày cuối tuần thì Tư Minh đi đến nha hàng người Hoa cải thiện một chút, anh rể làm bánh bao nhỏ nước gừng cô đã  ăn qua, hương vị quả thực nhất tuyệt, so với tiệm bên ngoài không biết ăn ngon hơn bbao nhiêu lần, cô bé nuốt nuốt nước miếng, không nói.

Ngồi ở bàn ăn, Chu Mộ Ngôn gắp một cái bánh bao đê vào chén, thổi thổi, đưa đến bên miệng Nhân Nhân. Cô quay đầu, giận hắn liếc mắt một cái, nói thầm nói:
"Em tự mình ăn, tay em lại không việc gì."

Có lẽ là quá đói bụng, cô một hơi ăn bốn cái, còn uống một chén đầy cháo nấm tuyết ngao, dạ dày đã lâu không có được thỏa mãn như vậy, Chu Mộ Ngôn đem dưa hấu từ phòng bếp sang tới, dùng tăm xỉa răng ghim một miếng đút cho cô.

Tô Nhân ăn no cũng có sức lực cùng Chu Mộ Ngôn sảo, trừng mắt hỏi:
"Anh rể, chừng nào anh đi? Anh không về nước công tác sao?"

"Cuối tuần anh phải trở về một chuyến, có hội hị cần anh tham gia, đại khái hai ngày sẽ trở lại." Chu Mộ Ngôn nhìn Nhân Nhân nói.

Tô Nhân quả thực không biết nói gì, lúc trước cho rằng đi nước ngoài là có thể hoàn toàn thoát khỏi anh rể, nhưng hiện tại vì sao cảm giác càng khó? Lại không thể tùy tiện đổi phòng ở, cô có chút tức giận lại có chút không thể nề hà, chỉ có thể lược lời nói:
"Anh muốn ở nước Y thì tự anh tìm phòng ở, đừng ở chỗ của em."

"Ừ." -Nam nhân gật gật đầu.
"Nhân Nhân nói rất đúng, anh cũng cảm thấy chung cư này quá nhỏ, đêm qua ở trên sofa anh đều không ngủ, sáng sớm đi siêu thị mua bột mì nhân thịt làm bữa sáng cho em, chung cư bên cạnh nhà này siêu thị bán nguyên liệu nấu ăn người Hoa quá ít, lát nửa anh chuẩn bị đi bên MT tìm xem, giữa trưa  làm thit lộc cộc thịt cho em được không?"

"anh rể, chúng ta như vậy tính là gì?" Tô Nhân quả thực không biết nên nói gì.
"Nhân Nhân, anh chỉ là muốn chiếu cố em."
Chu Mộ Ngôn nhìn cô, mặt mày tất cả đều là nhu tình.
"Em yên tâm, em không đồng ý anh sẽ không cưỡng bách em nữa."

"Trước kia... Anh không có khống chế được dục vọng chính mình,  về sau sẽ không."

"Anh rể,  anh nói chuyện cần phải giữ lời."

Tô Nhân ước gì anh rể hứa hẹn chắc chắn, cô rất muốn trở lại như trước kia, cô thích ăn đồ ăn anh rể làm, thích cùng anh rểnói chuyện, nhưng nàng không muốn lại cùng hắn có những cái thân mật tiếp xúc.

"Ừ, tin tưởng anh."
Chu Mộ Ngôn cúi xuống hôn hôn lên cái trán em vợ.
"Ai nha, anh vừa mới mới nói..."
Tô Nhân vừa tức vừa bực, oán hận xoa chỗ Chu Mộ Ngôn vừa hôn,  phất tay đánh hắn một cái. Khóe miệng Chu Mộ Ngôn ngậm cười thu dọn chén đĩa, thầm nghĩ Nhân Nhân còn nhỏ, không hiểu chuyện hắn vừa nói với cô nghĩ căn bản là không phải là một chuyện, đương nhiên hắn cũng không thể khả nói cho cô biết được.

**

Chân Tô Nhân được Chu Mộ Ngôn chiếu cố khôi phục rất mau, ngày thứ ba là có thể đi lại bình thường, cô phát hiện anh rể cùng mình giống như về trạng thái trước kia ở thành phố C, trừ bỏ thỉnh thoảng hịn không được hôn cô,  nhưng cũng không có chạm môi, chỉ là ở trên trán cùng gương mặt hôn hôn, hơn nữa thái độ hắn đối với Tư Minh cũng cải thiện hơn.

Buổi chiều thứ hai, Tư Minh biểu diễn xong tới tìm Nhân Nhân,  thấy Chu Mộ Ngôn ở phòng bếp nấu cơm, khiếp sợ, ngập ngừng gọi "anh rể ", Chu Mộ Ngôn  cười cười, đem đồ ăn mang sang tới, lại đem Nhân Nhân đang ngồi ở trên sofa cúi đầu chơi trò chơi ôm đến bàn ăn, thực tự nhiên đem đũa đưa cho cô, còn khách khí hỏi Tư Minh có muốn ở lại cùng nhau ăn cơm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro