3. Chuyện Tiếp Đó...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

♥ Dằn vặt !

Tôi khinh bỉ con điếm trong mình, tôi tự kinh tởm bản thân mình.

Tôi không khóc nhưng lòng hoá mưa giăng. Mù mịt. Tôi căm thù bọn đàn ông. Việc huỷ hoại 1 con đàn bà là việc quá đơn giản với chúng. Còn 1 con đàn bà như tôi.. thì thay đổi được gì trong cái cuộc sống ấy.

Với tôi anh không phải đàn ông bình thường. Anh là thánh.

Tôi không dám nhận tội trước anh. Tôi cảm thấy mình làm vấy bẩn lên anh. Tôi sợ hãi với thực tại quá khứ và cả tương lai. Tôi biết tin ai và ai chấp nhận con đàn bà thảm hại như tôi.

Ai nhai được cái bã kẹo đã bị ngta nhổ đi. Có lẽ tôi phải chờ ai đó chấp nhận là kẻ lượm rác. Đau đớn !

Bản thân tôi đã không giữ mình nên giờ là bão giáng xuống đầu. Chết ngập ngụa với nỗi đau đi con ngu, con khờ.. con điên dại. Mày xứng với anh ấy sao ?? Anh ấy chấp nhận được mày sao ?

♥ Mặc cảm.

Tôi sợ cả soi mình vào gương để tự nhận ra rằng mình là kẻ bỏ đi, kẻ tự trọg dập nát. Tôi treo ảnh anh đầy phòng. Anh trở thàh nỗi ám ảnh. Nước mắt của tôi không rơi bởi anh đang giữ.. sợi dậy truyền hút nước mắt. Tôi biết. Sự thật không phải thế.

Nhưng tôi tự biện luận như thế để quên rằng 1 con đĩ điếm không nhận thù lao thì nhận đau đớn. Không được phép khóc.

♥ Vất bỏ.

Tôi mở máy. Không đọc tin nhắn của anh. Không hồi âm 1 cuộc gọi nào. Tôi soạn 1 sms gửi đến anh:

" Một con đĩ dù có yêu thật lòng đến thế nào thì vẫn cứ là đĩ. Còn tình yêu của anh quá nhiều đủ để giết chết 1 con đĩ.. Nó sẽ chết anh ạ. Vì nó sẽ thôi không đĩ nữa "

Tôi bỏ đi. Tôi, chọn cách.. vất bỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro